Hạ Hi chán nản ngồi trong phòng bệnh, cậu chẳng thể làm gì, căn phòng này được gọi là phòng bệnh VIP mà cái TV cũng không có, nguyên bản chỗ để TV bây giờ lại trống rỗng, tủ để TV thì để hai bình hoa song song, mỗi bình cắm một bó cẩm chướng, mỗi ngày thay hoa tươi một lần để đảm bảo lúc nào cũng đẹp và mới mẻ.

Hạ Hi rất bất mãn với chuyện thiếu TV, không chỉ một lần cậu than vãn với y tá nhưng y tá lại kiên trì giải thích: “Bây giờ cậu cần nghỉ ngơi nhiều hơn, xem Tv chỉ khiến thân thể cậu bất lợi, hơn nữa dễ sản sinh hành vi quá khích. Hoa tươi chẳng hơn Tv sao, cậu có thể tưởng tượng hoa thành tiên hoa nữa, nói không chừng nàng đang ở bên cạnh cậu, mỗi phút mỗi giây đều muốn làm bạn với cậu, nghe rất ấm áp không phải sao?”

Không, tuyệt đối không.

Hạ Hi chân thành nói: “Tôi chỉ muốn TV.”

“TV và sức khỏe cái nào quan trọng hơn?”

“… Khỏe mạnh.”

“Cho nên.” Y tá hợp tình hợp lý lừa dối: “Cậu không nên đòi TV nữa.”

Cho dù Hạ Hi có đề cập với bất cứ ai, các cô đều luôn miệng một lời, điều này làm cho Hạ Hi hoài nghi các cô đã được đọc qua kịch bản, cậu chỉ là muốn một chiếc TV giải buồn, có liên quan đến sức khỏe như vậy sao?

Mất đi phương tiện liên lạc với bên ngoài, cảm giác này khiến trong lòng Hạ Hi rất bất an, điện thoại di động bị Tần Duệ Lâm cầm đi với danh nghĩa đi sửa, thay vào đó là một chiếc cục gạch, ngoại trừ khả năng nghe gọi hầu như không có chức năng nào khác. Hạ Hi bắt đầu chơi trò chơi đi động, cậu có hứng thứ vô cùng với trò rắn săn mồi như để hóa giải khát vọng của cậu với TV.

Vừa nhận được một cái điện thoại cũ Hạ Hi không thể nào giải thích nổi, cậu hỏi Tần Duệ Lâm: “Cái điện thoại này bao nhiêu tiền?”

Tần Duệ Lâm lắc đầu, “Không biết, làm sao vậy?”

“Tôi đưa anh tiền, anh giúp tôi một cái smart phone, tôi không ngờ anh cũng có thể mua loại điện thoại lỗi thời thế này, không phải loại này biến mất khỏi thị trường rồi sao?”

“Mua được nó thật sự không dễ dàng.”

“Tôi cần có một cái điện thoại có thể lên mạng.”

“Không được.” Tần Duệ Lâm từ chối nói: “Phóng xạ của điện thoại di động lớn sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể em, anh sợ em thức đêm chơi như vậy thì hỏng bét. Chức năng chính của điện thoại này là nghe gọi, sử dụng hằng ngày sẽ không bị ảnh hưởng.”

Mọi thỉnh cầu của Hạ Hi đều bị cự tuyệt, điều này làm cho cậu không khỏi hoài nghi mị lực của bản thân. Ngày thứ ba ở bệnh viện, cậu thực sự không kìm nén được khát khao được lên mạng xem tin tức, cho nên bắt đầu chủ động mượn điện thoại của y tá để dùng tạm.

Có hai y tá chuyên môn phụ trách chăm sóc sức khỏe Hạ Hi, một vị thì vừa nghiêm túc lại cẩn thận tỉ mỉ, vị còn lại tuổi còn trẻ nên hoạt bát nói năng liến thoáng, tất nhiên Hạ Hi sẽ ra tay với cô gái trẻ này rồi. Qua nhiều lần nói chuyện, cậu có hiểu biết nhất định với cô gái này, cô nàng thích được người khác khen ngợi, khen càng lâu lại càng phơi phới.

Vì thế Hạ Hi cố ý điều chỉnh lại ngôn ngữ bản thân.

“Hôm nay em nhìn rất khác biệt.” Đây là một lời dạo đầu dễ khiến cho người khác cảm thấy hứng thú, cậu thậm chí có thể đoán được tiếp theo cô nàng sẽ hỏi lại câu gì.

“Có cái gì khác biệt nào?”

Hạ Hi cười nói: “Cả người em lộ ra một khí chất rất khác biệt, phải nói là thuần túy tự nhiên, anh cũng thấy em rất ít khi trang điểm.”

Trong lòng cô nàng đương nhiên vui vẻ nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ khiêm tốn: “Nào có khoa trương như vậy, em không thích trang điểm, như vậy nhìn rất già dặn hơn nữa lại phiền phức, em chỉ thích dáng vẻ tự nhiên thôi.”

“Tôi cũng không thích con gái trang điểm, trên người họ lúc ấy tỏa ra vẻ đẹp tự nhiên tựa như vẻ đẹp của hoa dại vùng ngoại ô vậy.”

“Anh không gạt em đấy chứ? Em chưa từng nghe người khác nói như vậy bao giờ.”

“Đương nhiên là sự thật rồi, tôi  đã thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp do trang điểm mà thành, mà em thì dù trang điểm hay không cũng không khác biệt, nét mặt của em rất đẹp nếu như trang điểm vào nhất định sẽ hấp dẫn sánh ngang sao kim, còn có ánh mắt của em….” Hạ Hi nhìn thẳng vào đối phương, chân thành nói: “Ánh mắt của em phảng phất biết nói vậy.”

Cô nàng e lệ nở nụ cười, hiển nhiên là bị khen đến thật vui vẻ, hai gò má nổi rặng đỏ ửng. Hạ Hi rất đẹp trai, đây là chuyện không cần nghi ngờ rồi, mà nàng lại được một người đẹp trai như vậy tán thưởng, đối phương thậm chí còn thân thiết đứng cạnh nàng thật khiến tim nàng đập liên hồi trong lòng ngực, rất muốn xuống lầu chạy vài vòng để tỉnh táo một chút.

Cô nàng đùa giỡn nói: “Sao anh nói lại được lời ngọt như vậy chứ, có phải anh muốn theo đuổi em không?”

“Vì sao lại không?” Hạ Hi cười nói: “Tôi có thể xin số điện thoại của em được không?”

Cô nàng hưng phấn vô cùng, không chút do dự đưa luôn điện thoại di động cho Hạ Hi, thậm chí còn tích cực chủ động nói: “Anh bấm số điện thoại của mình vào đây là được rồi.”

Hạ Hi nhận lấy điện thoại, vừa bấm dãy số vừa nói: “Không phải em đến đưa thuốc cho tôi sao?”

Cô nàng lúc này mới a lên một tiếng, vội vàng lấy thuốc cho Hạ Hi cũng quên điện thoại mình đang nằm trong tay đối  phương. Hạ Hi thu mắt lại, tay cậu nhanh chóng đăng nhập vào mạng Internet, sau đó bấm vào từ khóa then chốt, cả quá trình chờ đợi vô cùng đằng đẵng mà mạng internet ở bệnh viện cũng không tốt lắm, may mắn là cuối cùng vẫn dò được tin tức.

Thông tin khổng lồ làm Hạ Hi có chút không dám tin được.

Ngón tay cậu trởn trượt nhưng nét mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, rồi lại mơ hồ mang theo bão tố. Hạ Hi mím môi, rốt cuộc đã hiểu tại sao Tần Duệ Lâm lại không cho  mình lên mạng bởi vì tình hình bây giờ vô cùng nghiêm trọng vô pháp đập tắt, nhất định là rất khó giải quyết nếu không hắn đã có cách xử lý rồi.

Hạ Hi từ chú ý đến thất thân, khi phát hiện đã thấy điện thoại bị lấy đi rất nhanh. Tần Duệ Lâm nhìn thoáng qua màn hình, sau đó sắc mặt trầm xuống, cô nàng hiển nhiên cũng nhận thức được điều gì, hoảng hốt nhìn qua Hạ Hi rồi lại cúi đầu không dám đối diện với Tần Duệ Lâm.

Tần Duệ Lâm nhịn cơn tức giận mà không ném tan điện thoại, hắn lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”

Cô nàng ngay cả điện thoại cũng không dám lấy, một giây cũng không dám dừng lại, cô cũng tự hiểu mình đã gây họa rồi, y tá trưởng đã dặn đi dặn lại nhiều lần nhất định không được cho Hạ Hi cầm đến điện thoại vậy mà ma xui quỷ khiến cô lại phạm sai lầm này, cho dù là Hạ Hi cố tình làm nhưng cô cũng không thoát khỏi trách nhiệm.

Cô nên sớm ngờ tới bởi vì sơ hở của Hạ Hi vô cùng chồng chất, cô quả thực ngu xuẩn đến cực hạn rồi.

Nhưng mà cô có hối hận cũng không kịp, thời gian không thể quay trở lại nữa.

Tần Duệ Lâm lấy bình giữ nhiệt trên tủ đựng TV xuống, sau đó mở nắp ấm ra, hương thơm thịt cá không kiêng nể gì phân tán đi khắp nơi, kích thích thần kinh ăn uống đến nhộn nhạo. Hắn bình tĩnh đổ canh cá vào trong bát sứ, canh cá được hầm rất lâu, thịt cá hầu như trong suốt hòa cùng nước trong bát, xương cá đã được bỏ ra ngoài, từ hương vị cho đến hình thức đều có thể nói là tinh phẩm.

Hắn đem bát sứ đặt bên cạnh giường, bình thản nói: “Bây giờ em cần bổ sung dinh dưỡng.”

Hạ Hi lãnh tĩnh quá mức: “Tôi không ngờ bọn họ sẽ nghi ngờ tôi giết Kỷ Thư Nhan, anh còn muốn gạt tôi sao? Anh nghĩ tôi không có cách nào chấp nhận được sự thật này?”

“EM không yếu đuối như vậy.” Tần Duệ Lâm bất đắc dĩ nói: “Anh chỉ là không muốn em bị tổn thương, trước đây em được muôn vãn sủng ái, đại đã số mọi đứng về phía em, nhưng A Hi, tình hình bây giờ hoàn toàn trái ngược.”

Hạ Hi không biểu lộ tâm tình nói: “Hẳn là anh nên nói cho tôi biết.”

“Chừng nào thì em nhận thấy được?”

“Tôi không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, tôi cứ cho rằng có liên quan đến hung thủ thôi, Kỷ Thư Nhan, ha ha ha, làm sao tôi có thể giết cô ta được, đây là chuyện đùa sao!”

Tần Duệ Lâm ngồi xuống bên giường, hắn chăm chú nhìn về phía Hạ Hi: “Đây không phải là trò đùa, anh vốn có ý lừa em nhưng hiện tại tùy em quyết định, em nguyện ý giả bộ không biết hay là muốn nghe anh kể lại tình hình hiện tại? Anh hứa sẽ xử lý tốt chuyện này, cho dù em lựa chọn nào đi nữa.”

“Tôi muốn biết tình hình hiện tại.”

“Được.” Tần Duệ Lâm lấy từ tủ bên giường một ly nước ấm rồi đưa cho Hạ Hi:”Ngày đầu tiên em ở trong bệnh viện thị chuyện đã bắt đầu xấu đi, bọn họ nghi ngờ ưm giết Kỷ Thư Nhan bởi vì trước đó tuồn ra video kia. Có chứng cứ đêm đó em cùng Kỷ Thư Nhan hẹn nhau ra ngoài, Kỷ Thư Nhan chết, trước đây cô ta bị nguyền rủa thóa mạ nhưng bây giờ lại được mọi người thương hại, nhưng hành động lúc trước của cô ta bây giờ đã thành sự thât, hơn nữa trước đêm cô ta chết còn đăng một trạng thái mình sẽ chứng minh tất cả lên weibo.”

Đối hiện hắn là khuôn mặt vô cảm của Hạ Hi, cậu cúi đầu, đem mọi cảm xúc che lấp hết.

Tần Duệ Lâm tiếp nói: “Anh đã điều ra được kẻ khởi xướng vụ video, đó là Kỷ Thư Nhan cũng ngụy gia đình muốn tạo scandal. Ngụy gia đình đã công khai thừa nhận, tình thế bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, cũng không bết bát như em suy nghĩ đâu.”

“Bây giờ tôi là đối tượng tình nghi lớn nhất sao?”

“Không, anh đã tìm được hung thủ rồi.”

Hạ Hi bỗng nhiên ngẩng đầu: “Đó là ai?”

Tần Duệ Lâm lạnh lùng phun ra hai chữ: “Quý Tân.”

“Y? làm sao có thể?” Hạ Hi có chút không tin nổi: “Gã đàn ông kia bị thọt chân, gã nhìn gầy yếu hơn quý tân hơn nữa trên mặt còn có vết sẹo.”

“Chính là y, anh không có thời gian điều tra từng manh mối chỉ có thể tìm ra người có hiềm khích lớn nhất, triệt để điều tra hành tung của y, mà hành tung của quý tân hoàn toàn trung khớp với sự việc. Nhưng đúng lúc y đã chạy trốn rồi, anh không có cách nào tìm được y, chứng minh danh tính cùng thân phận hung thủ của y.”

“Tại sao hắn muốn nhằm vào tôi?”

Đáy mắt Tần Duệ Lâm lạnh lẽo,lừa giận bị ngưng tụ lại chờ đến lúc bùng nổ, ngay cả ngữ khí cũng ngập sát khí: “Đại khái là bởi vì anh.”

Chuyện này vốn không khó để giải thích, vốn dĩ quý tân đã nắm chắc được cơ hội chiến thắng lại không ngờ được Hạ Hi lại giành cơ hội lọt vào mắt Tần Duệ Lâm trước, y không những mất đi cơ hội mà thậm chí còn không thể quay về Mỹ, y đem mọi tai vạ của mình đổ lỗi cho Hạ Hi nhưng thực ra đó là bệnh giận chó đánh méo, người y nên hận chính là Tần Duệ Lâm, song Tần Duệ Lâm quá cường thế khiến y căn bản không dám có ý niệm trả thù trong đầu.

Đây chính là hậu phi trong cung đình bị thất sủng, các nàng nên hận chính hoàng đế đã lạnh lùng với mình nhưng lại dồn nén hận thù sang người nhau.

“Y muốn giết tôi sao?”

Tần Duệ Lâm trầm mặc một hồi, ngữ khí của hắn ngập tràn tự trách cùng ảo não, đúng là hắn không nền dồn ép y, hắn cũng không ngờ y có thể làm những chuyện như vậy, sớm biết như vậy lúc đầu hắn nên giải quyết y, hiện tại không bị trái đắng rồi.

Ngữ điệu Hạ Hi hơi lên cao: “Y hận anh sao?”

“Thương tích của y là do anh.”

“Anh không nên hận y, điều này không hợp lý.”

Thực tế, Tần Duệ Lâm đã làm nhiều điều vô lý hơn thế, hắn có nhiều hành vi không thể giải thích nổi. Trong tim Hạ Hi dần hiện lên một suy đoán mà thời gian trôi qua, suy đoán này càng trở nên rõ ràng, trong lòng cậu hiểu rõ nhưng lại không muốn cùng Tần Duệ Lâm đi thẳng vào vấn đề, chuyện bây giờ đã đủ phiền phức rồi, cậu cũng không muốn dính đến nhiều rắc rỗi không đáng có nữa.

“Không có gì là không nên, phàm là người tổn thương em, anh đều không dễ dàng buông tha.”

Hạ Hi chẳng biết nên nói gì nữa, cậu đã vô số lần bị Tần Duệ Lâm dồn vào tình cảnh xấu hổ, nhiều lần cậu nỗ lực rửa sạch quan hệ nhưng Tần Duệ Lâm lại xuất hiện đúng lúc, sự xuất hiện của hắn làm cho người khác không thể nào bỏ qua. Loại chuyện này làm Hạ Hi chìm vào trong mâu thuẫn, cậu thể hiện sự lạnh lùng vô cảm nhưng bây giờ lại không có cách nào từ chối, giống như lời từ chối sẽ biến thành một loại tổn thương.

“Cảm ơn.”

“Đây là điều đương nhiên anh phải làm, là anh đã lo lắng không chu toàn làm cho em rơi vào tình cảnh này, rất xin lỗi.”

“Y không đem lời dạy của anh để trong lòng.”

“Y không có cơ hội.” Tần Duệ Lâm nói.

“Bây giờ y trốn ở đâu?”

“Anh sẽ tìm được y.” ngữ khí Tần Duệ Lâm thấp xuống: “Cho dù phải đào sao ba thước.”

………………………………….

Hẻm nhỏ tràn ngập mùi hôi thối, quý tân mua một nửa con gà nướng ở đầu hẻm sau đó khập khiễng chui vào đường hầm, mấy con chuột kiếm ăn chạy tứ phía, y tựa như đã thành thói quen ngay cả nửa cái liếc mắt cũng không thèm bố thí.

Y đang ở trong một căn phòng chật hẹp hầu như không nhìn thấy bất kỳ vật dụng nào, quý tân đốt một cây nến lên, lúc này mới có thể nhìn thấy chút ánh sáng.

Y đem nửa con gà nướng đặt lên cái bàn đen thùi, lại lấy một chai bia từ dưới bàn lên, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện.

“Hắn sẽ nhanh chóng tìm đến đây, phải làm gì bây giờ?”

“Đáng lẽ mày nên giết nó!”

“Tao biết nhưng mệnh nó lớn, tao không ra tay được, lần sau không có cơ hội tái phạm, mày phải nghĩ cách để tao ra nước ngoài.”

“Bây giờ tao không làm được.”

“Mày nói cái gì!” quý Tân giận dữ hét lên: “Mày đừng con mẹ nó đùa tao, chúng ta hiện tại đều buộc chung một sợi dây thừng, nếu như tao bị bắt mày cũng tuyệt đối không chạy được!”

“Mày gấp gì chứ, tao cũng không nói không có cách, việc này rất cấp bách mày phải làm một việc trước.”

“Chuyện gì

“Giả điên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play