“Câm miệng! Ta tìm ngươi lại đây là cùng nhau thương lượng nghĩ cách, cũng không phải là muốn nghe nói này nói nọ.”

Ân Minh Dĩnh dùng ánh mắt sắc bén trừng Phượng Hàn Trì một cái, rồi nhìn trở về. Hai người đều xuất thân là Trạng Nguyên, Ân Minh Dĩnh so với Phượng Hàn Trì còn sớm hơn sáu năm, cũng xem như sư huynh, lập tức thể hiện uy lực.

Phượng Hàn Trì cũng không tức giận, chỉ là nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cầm chén trà lên tinh tế uống một ngụm.

Năm đó, Đoan Kính Hoàng hậu không cho Phượng Hàn Trì cùng Nam Dương Vương ở bên nhau. Bọn họ đáp ứng, nên cũng không cưới không gả, nhưng vẫn luôn ngầm liên hệ.

Sau đó, Hoàng đế chịu không được, nói bọn họ muốn ở bên nhau sẽ thành toàn cho bọn họ, sau này Đoan Kính Hoàng hậu trách tội xuống sẽ thay bọn họ chịu trách nhiệm. Phượng Hàn Trì thật tình cảm tạ Cảnh Cùng Hoàng đế.

Phượng Hàn Trì không gả vào Nam Dương Vương Phủ, Nam Dương Vương cũng không giống các hoàng huynh giảm xuống. Không có biện pháp vì cả hai đều là người ham thích cống hiến cho giang sơn xã tắc, ai cũng không chịu ở nhà, vì sợ lãng phí tài hoa cùng khát vọng của bản thân.

Cảnh Cùng Hoàng đế thấy thế cũng không có miễn cưỡng bọn họ. Ông chỉ là lén ám chỉ rằng bọn họ có muốn suy xét xem lại vấn đề, hoặc là tự mình sinh con, hoặc là nạp thị thiếp. Họ không thành thân còn chưa tính, không thể cả con cũng không có, nếu vậy sau này không có người phụng dưỡng hương khói.

Phượng Hàn Trì nghe vậy cũng có chút do dự. Ông đã nói mình còn chưa có nghĩ tới vấn đề này, nói ở nhà có đệ đệ có cháu trai, huyết mạch Phượng gia sẽ không đoạn ở trên tay mình. Kỳ thật ông không quá để ý vấn đề con cái, nuôi dưỡng trẻ con thật phiền toái, mất thời gian. Ông cũng không biết Nam Dương Vương Tiêu Thu Chân nghĩ như thế nào, dù sao vương vị Nam Dương Vương cũng phải có người kế thừa. Phượng Hàn Trì không nghĩ mình sẽ sinh, cũng không muốn để Nam Dương Vương sinh. Nhưng để Tiêu Thu Chân có thị thiếp trong lòng Phượng Hàn Trì lại thực khó chịu, rõ ràng là người của mình sao có thể để cho người khác chạm vào.

Khi Phượng Hàn Trì lâm vào rối rắm, Tiêu Thu Chân đã nói mình là Vương gia họ Tiêu sau này có chết cũng đã có người cúng tế, con cái gì đó không có cũng chẳng sao cả. Thấy họ ăn ý với nhau, kẻ tung người hứng, Cảnh Cùng Hoàng đế không nói thêm gì nữa. Trước khi băng hà Cảnh Cùng Hoàng đế đã hạ chỉ cho bọn họ sau khi qua đời được chôn gần nhau trong Trường Lăng, cho phép Tiêu Thu Chân cùng Phượng Hàn Trì ngày sau được vào Thái Miếu.

Hoàng đế là người tri kỷ như thế, ngay cả chuyện sau này cũng suy xét cho bọn họ, Tiêu Thu Chân cùng Phượng Hàn Trì liền mừng rỡ. Bởi vậy đối với việc Ân Minh Dĩnh lo lắng chuyện của cháu trai, lại đem chuyện đó thành cấp bách, Phượng Hàn Trì thiệt tình không thể hiểu nổi.

Nuôi dưỡng trẻ nhỏ không phải để cho chúng ăn no mặc ấm, dạy đọc sách tập võ, đem chúng bồi dưỡng thành tài là được rồi sao? Còn muốn nhọc lòng lo chuyện kết hôn. Mà chuyện này thì cũng có gì cần quan tâm, là trai thì cưới vào nhà, là gái thì gả đi ra ngoài là được. Vì cái gì đến hôn sự của cháu cũng muốn quản.

Trừng mắt nhìn Phượng Hàn Trì, thấy không nói, Ân Minh Dĩnh lại hỏi Nam Dương Vương:

“Thái độ Tam ca không là vấn đề, chỉ cần Sở Sở vui khẳng định sẽ không phản đối. Vấn đề là đứa bé nhà lão Cố kia. Nó thế mà không vừa mắt Sở Sở nhà của chúng ta, thật là.... thật quá đáng.”

Tuy nói Nam Dương Vương cùng lão Tấn Dương Vương là huynh đệ ruột thịt, nhưng bởi vì tuổi tác lão Tấn Dương Vương cùng Thanh Dương Vương mới là từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Ân Minh Dĩnh đối với Tấn Dương Vương Tiêu Thu Thần cũng hiểu biết phần nào.

“Vậy nên tìm lão Cố ra, trực tiếp hỏi không phải tốt hơn sao, chỉ cần lão Cố không ý kiến, hôn nhân này liền tiến thành.”

Nam Dương Vương nghĩ cần gì rối rắm, đi gặp trưởng bối là đơn giản giải quyết.

Ân Minh Dĩnh xua xua tay, vội la lên:

“Ta nào dám hỏi Cố huynh, nếu huynh ấy gật đầu mà đứa bé kia không muốn, dưa hái non cũng không ngọt, Sở Sở nhà ta sẽ chịu khổ.”

Ân Minh Dĩnh cùng Cố Dục Á cũng thân thiết, chỉ cần nói ra cũng không phải không được. Nhưng mà……

Trọng điểm là thái độ của Cố Tương. Ân Minh Dĩnh nóng lòng muốn biết rõ ràng, Cố Tương đối với Tiêu Minh Sở là ý tưởng gì. Nếu cũng có tình mà lo ngại những điều khác đương nhiên ông sẽ ở sau lưng đẩy một chút. Nếu hắn đối với Tiêu Minh Sở không hứng thú, ông phải khuyên Sở Sở chặt đứt tình này.

“Một khi đã như vậy, nên trực tiếp hỏi đứa trẻ kia, hay là gọi nó tới. Là Cố Tương phải không?”

Nam Dương Vương đối với người Cố gia biết rất rõ, cùng bọn họ vòng vo chỉ làm tất cả mọi người đều mệt, không bằng "núi không thể đến với ta, ta đến chỗ núi".

Tiêu Minh Sở cắn chặt răng không chịu nói, Ân Minh Dĩnh cũng cảm thấy trừ khi hỏi Cố Tương, nếu không cái gì cũng không biết, vì vậy liền nói:

“Cứ như vậy đi, qua kỳ thi mùa xuân ta sẽ hỏi. Nếu mà quấy rầy đứa trẻ kia thi cử, Sở Sở sẽ ghi nợ trên đầu ta.”

Phượng Hàn Trì cố nén cười không lên tiếng. Đã từ lâu lắm rồi  ông chưa thấy qua Ân Minh Dĩnh đối với ai cẩn thận như vậy.

Nam Dương Vương nhướng mày, khẽ cười nói:

“Tứ tỷ phu tìm mọi cách thành toàn cho Sở Sở, là quyết tâm muốn đem nó lưu lại Thượng Kinh phải không?”

Tiêu Minh Sở nếu gả cho Cố Tương, khẳng định là ở lại Thượng Kinh không đi rồi. Nếu không sớm muộn gì nó cũng phải về Nam Dương kế thừa vương vị.

“Không thể sao? Con ta bị bắt cóc hơn hai mươi mấy năm, cháu ta đến hai mươi tuổi mới lần đầu tiên trở lại Thượng Kinh, ta còn chưa cùng Tam ca đoạt người.”

Ân Minh Dĩnh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Dù sao phu phu Tiêu Thu Thần không ở đây, ông liền phải lên tiếng trước.

Nam Dương Vương không nhịn được mà bật cười, không có nói lời nói Ân Minh Dĩnh là sai hay đúng.

Phượng Hàn Trì suy nghĩ một chút rồi nói:

“Tứ tỷ phu, chúng ta không nói đùa. Nói thật, huynh thực sự dám chắc Tam ca sẽ không để ý. Sở Sở là Thế tử, cũng là đứa cháu duy nhất của Tam ca.”

Tiêu Minh Sở nếu gả đi, vấn đề kế thừa tước vị Tấn Dương Vương liền có vấn đề.

Ân Minh Dĩnh thu lại ý cười, nghiêm mặt nói:

“Các người cũng không có sinh con trai kế thừa vương vị không phải sao?”

“Chúng ta là một chuyện khác……”

Phượng Hàn Trì nghe vậy sửng sốt, sao có thể tương tự. Tấn Dương Vương là Thiết Mũ Vương, lại cai quản mười ba quận Nam Dương không thể để mất đi. Tiêu Minh Sở nếu không thể kế vị, sau này phải để Hoàng tử làm con nuôi.

Phượng Hàn Trì nói còn chưa dứt lời liền dừng lại, chần chờ rồi mới nói:

“.... Cho nên nói, đây cũng là ý Tam ca sao?”

Mười ba quận Nam Dương cách quá xa Trung Nguyên, không có thành viên hoàng thất trấn không được, nhưng về lâu dài cũng có tai hoạ ngầm. Phượng Hàn Trì cùng Nam Dương Vương đã đi qua Nam Dương nên biết người dân ở đó chỉ biết Tấn Dương Vương, không biết Hoàng đế.

Đời Tấn Dương Vương Tiêu Thu Thần cùng hoàng thất quan hệ thân cận cũng tránh không được chuyện nghi kị. Lại qua hai đời hai bên huyết thống càng ngày càng xa cách. Nếu Hoàng đế không cam lòng, muốn thu mười ba quận Nam Dương lại trong tay, hay Tấn Dương Vương không cam lòng muốn tách ra lập quốc.

Hiện giờ, hết thảy trong phạm vi khống chế, Tiêu Minh Sở cam tâm tình nguyện đem mình gả đi, ngày sau nhận Hoàng tử làm con nuôi, mười ba quận Nam Dương cùng Trung Nguyên quan hệ một lần nữa kéo chặt. Đối với mọi người mà nói đều là chuyện tốt, khó trách Ân Minh Dĩnh một chút cũng không lo lắng thái độ Tiêu Thu Thần.

“Được rồi, ta hiểu, hiện tại giúp huynh tìm hiểu rõ ràng, tranh thủ năm nay song hỷ lâm môn.”

Nếu không sao nói sư huynh là cáo già chứ. Rõ ràng là vội vã gả cháu, khi không đem bọn họ lôi kéo vào, không hỗ trợ lại không được. Phượng Hàn Trì không còn gì để nói.

Đảo mắt tới tháng hai, kỳ thi mùa xuân ba năm một lần sắp tới. Đây là đại sự cực kỳ quan trọng, nên Tiêu Minh Xuyên dù nghe nói phụ hoàng đã trở về chùa Bạch Vân trên Tiểu Thanh Sơn cũng không thể đi gặp được. Nhưng chuyện làm Tiêu Minh Xuyên không nghĩ đến chính là, hắn không rảnh mà Cố Thái hậu có rảnh nha, sao vì cái gì cũng không đi.

Nếu Cố Du không có mang thai, Tiêu Minh Xuyên thật ra có thể dẫn người đi ra ngoài một chuyến, đáng tiếc kế hoạch cũng không thể thực hiện được.

Bất quá Cố Du tuy rằng không thể đi Tiểu Thanh Sơn nhưng vẫn ra cung. Cố Du đi cùng Tiêu Minh Sở đến chỗ Hoa đại phu. Ánh mắt Hoa đại phu tò mò dừng ở trên người Tiêu Minh Sở, Cố Du phải nhỏ giọng giải thích đó là đệ đệ mình.

Hoa đại phu không nói cái gì, cũng không kê đơn thuốc cho Cố Du, chỉ nói thai nhi phát triển tốt đẹp. Hiện tại cũng không có phản ứng gì, uống thuốc nhiều không tốt, ăn có lợi hơn. Hơn nữa Cố Du ăn uống tốt, ngủ cũng tốt, nhất định phải gia tăng hoạt động, bằng không thai nhi lớn lên quá nhanh, thời điểm sinh sẽ không dễ dàng.

Cố Du bị Hoa đại phu nói đến đỏ mặt, chỉ gật đầu đáp ứng, trong lòng mừng thầm không thôi. Khi Tiêu Lĩnh sinh ra rất nhỏ, nhìn thật sự đáng thương, đứa nhỏ này phát triển tốt, trong lòng Cố Du cảm giác rất thành tựu, đồng thời cũng thấy có lỗi với Tiêu Lĩnh.

Tiêu Minh Sở đối với cái bụng hơi hơi nhô lên của Cố Du có chút tò mò, nhìn chằm chằm một lúc lâu, cho đến khi Cố Du phát hiện mới đem tầm mắt dời đi.

Cố Du bị nhìn đến không thể hiểu được, Tiêu Minh Sở là đang làm cái gì. Hay là tự suy đoán mình về sau mang thai có bộ dáng gì?

Trước khi Cố Du ra cung, Tiêu Minh Xuyên ở bên tai lải nhải một trận, Cố Du không muốn làm Tiêu Minh Xuyên lo lắng, ra khỏi y quán của Hoa đại phu liền trực tiếp đi về. Cố Du không có khả năng đi dạo, mà mang theo Tiêu Minh Sở cũng không tiện về nhà, trừ bỏ về cung căn bản không có lựa chọn khác.

Thi hội là chín ngày, hai tháng là đầu xuân thời tiết cũng còn lạnh lẽo, không ít thí sinh thể lực không đủ không thể duy trì đã bị người khiêng ra ngoài. Cố Tương từ nhỏ văn võ song toàn, thân thể tốt hơn so với người bình thường, nên sẽ không có vấn đề như vậy, thuận lợi vượt qua khảo thí.

Trước khi Thi hội có kết quả, Cố Thái hậu phái người nói với Tiêu Minh Xuyên là mình muốn đi chùa thắp hương.

Tiêu Minh Xuyên gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, trong lòng lại ở buồn bực, Cố Thái hậu đi chùa làm cái gì, không phải nên đi đến Bạch Vân sao.

Cố Du không chút khách khí mà trừng hắn một cái:

“Nói không chừng mẫu hậu là 'minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương' (trước sửa đường sau chiếm đất) đây mà.”

Phụ hoàng cũng đã về Tiểu Thanh Sơn, Cố Thái hậu còn không có động tĩnh, Cố Du ở bên cạnh nhìn cũng sốt ruột, lại ngại mình là con cháu không thể nói nhiều, hiện giờ cuối cùng là chờ được kết quả.

***************
Tìm hiểu thêm :

"Minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương"  tích xưa:

Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng quân, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần. Do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung Vương), Tư Mã Hân (Tắc Vương) và Đổng  (Địch Vương) cản đường Lưu Bang. Ông giả vờ sai người đi sửa đường, việc này vốn mất rất nhiều công sức và thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới qua được cửa ải. Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương. Hàn Tín giả thua chạy, sau đó dùng kế hỏa công mai phục đốt quân Chương Hàm. Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương lại cho một cánh quân vây Ung Vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play