Dựa theo lệ thường, Cố Thái hậu cũng nên đến Hàm Nguyên Điện tham dự cung yến, nhưng có lẽ là vì lảng tránh Tiêu Minh Xuyên, nên không có tới, mà nhận lời mời của Lan Lăng Công chúa đi Hàm Quang Điện.

Hàm Quang Điện là dành chiêu đãi các mệnh phụ và nữ quyến. Bởi vì Thái hậu cùng Hoàng hậu đều là nam, mấy năm nay cơ bản chỉ có Lan Lăng Công chúa thay họ tiếp đón khác. <HunhHn786>

Lan Lăng Công chúa thật cao hứng khi có Cố Thái hậu đến đây, rồi lại cố ý chế nhạo, nói:

“Có Thái hậu ở đây, cũng chưa ai dám nói chuyện.”

“Bổn cung đi về trước, các người chậm rãi nói là được chứ gì?”

Tiêu Duệ chạy trốn, Cố An Chi kỳ thật cũng không có tâm tình tham dự cung yến. Bất đắc dĩ là đại yến quan trọng nhất trong năm, cũng không thể cáo bệnh không tới. Hàm Nguyên Điện không đi được, chỉ phải tới Hàm Quang Điện.

Dù Cố Thái hậu chỉ là nói vậy, cũng không có đứng dậy đi, nhưng Lan Lăng Công chúa vẫn vội la lên:

“Đừng, đừng như vậy, ta gánh không nổi tội danh làm Thái hậu không vui.”

Khó khăn mới gặp được Cố An Chi, bà sao có thể dễ dàng để người chạy mất.

Hàm Quang Điện chỉ cách Hàm Nguyên Điện một quảng trường, nên Hàm Nguyên Điện đã xảy ra chuyện gì, Hàm Quang Điện thực mau đều có thể biết, một chút cũng không chậm trễ.

Tiêu Lĩnh ở Hàm Nguyên Điện trổ tài năng, tin tức này không bao lâu liền truyền tới Hàm Quang Điện. Các phu nhân cũng rất hiếu kì, cũng bất chấp có Thái hậu ở đây, bàn tán sôi nổi.

Cố Thái hậu vốn nhàn nhã uống rượu, ngẫu nhiên cùng Lan Lăng Công chúa nói mấy câu, nghe sự kiện như thế rõ ràng ngây ngẩn cả người.

Lan Lăng Công chúa cũng kinh ngạc, sau một lúc lâu ấp úng nói:

“Tiểu Lĩnh Nhi nhìn thấy ta có thể nhận ra không?”

Lan Lăng Công chúa là nghĩa nữ của Cảnh Cùng Hoàng đế, kỳ thật trên người cũng có huyết thống Tiêu gia cùng Phượng gia. <HunhHn786>

“Người nếu tò mò, ngày khác tìm Lĩnh Nhi hỏi một câu chẳng phải sẽ biết sao.”

Cố An Chi mặt bất động thanh sắc, nhưng nội tâm lại gợn sóng phập phồng.

Không chờ Cố An Chi tìm được cơ hội hỏi Tiêu Lĩnh, Cố Du đã chủ động chạy tới Từ Ninh Cung nói:

“Bá phụ, ngài biết không? Lĩnh Nhi nói bệ hạ giống ngài còn hơn cả con.”

“Con thấy vậy sao?”

Cố An Chi lãnh đạm nói một câu, dập tắt lửa nhiệt tình của Cố Du hơn phân nửa.

Cố Du hít vào một hơi thật sâu, thở dài nói:

“Vốn dĩ không nhìn ra được, nhưng Lĩnh Nhi nói như vậy con lại cảm thấy có điểm giống.”

Cố An Chi lắc đầu, khẽ cười nói:

“Du Nhi, con chỉ có tưởng tượng.”

Cố Du nhíu nhíu mày, không phục cãi lại:

“Nhưng Lĩnh Nhi nói ai giống thì……”

Ánh mắt Tiêu Lĩnh rất chính xác, Cố Du hổ thẹn không bằng. Nó cũng nói Tiêu Minh Xuyên rất giống Cố Thái hậu, vậy khẳng định không có sai.

Giống thì như thế nào, trọng điểm là thái độ Tiêu Duệ. Nghĩ đến Tiêu Duệ càng chạy càng xa, Cố An Chi không có khả năng không nổi giận.

Cố Du thấy sắc mặt Cố Thái hậu có chút âm trầm, cũng không biết nên nói cái gì. Có thể làm cho người vẻ mặt luôn luôn không kinh hãi như bá phụ xuất hiện biểu tình biến hóa tương đối rõ ràng chỉ có thể là phụ hoàng.

Mùng một Tết phải tế trời đất tế tổ tiên, Tiêu Minh Xuyên lần đầu tiên mang theo Tiêu Lĩnh đi.

Tuy rằng không rõ đây là đang làm cái gì, nhưng Tiêu Lĩnh vẫn ngoan ngoãn nhớ lời cha dặn dò, hai mắt nhìn chằm chằm phụ hoàng, phụ hoàng làm cái gì nó liền làm theo cái đó.

Kết thúc nghi thức đi xuống dưới, tất cả mọi người đều thực vừa lòng đối với biểu hiện của Tiêu Lĩnh. Quả nhiên Hoàng tử thông minh lanh lợi.

Tế tổ tiên là ở Thái Miếu, tuy rằng quá trình rườm rà một chút nhưng lại ở trong nhà, Tế trời đất chính là ở bên ngoài. Không biết có phải do gió lớn hay không, buổi tối trở về Tiêu Lĩnh có chút nóng sốt. Cũng may tình huống Tiêu Lĩnh không nghiêm trọng, uống hai lần thuốc liền khống chế được, không đến mức làm người ta quá mức lo lắng.

Trước mười lăm không lâm triều, nên sau khi tế lễ xong, Tiêu Minh Xuyên lại cắm rễ ở Khôn Ninh Cung, mỗi ngày làm nhiệm vụ chăm sóc Hoàng hậu và tiểu Hoàng tử. Cố Du phải dưỡng thai, Tiêu Lĩnh phải dưỡng bệnh, hai bên đều không thể thiếu cảnh giác. Một ngày của Tiêu Minh Xuyên đơn giản mà phong phú.

Theo quy tắc hậu cung, phi tần có thai không thể thị tẩm, Hoàng đế tất nhiên cũng không thể ngủ lại. Nhưng Tiêu Minh Xuyên chính là ăn vạ không chịu rời khỏi Khôn Ninh Cung, Kính Sự Phòng có thể có biện pháp nào, Thái Y Viện càng không có biện pháp.

Hoàng hậu là cháu Thái hậu, trưởng bối mặc kệ, ai có thể quản được Hoàng đế muốn ngủ ở nơi nào, còn không phải mọi việc do hắn quyết định sao.

Quý Nghi phụ trách chăm lo an thai cho Hoàng hậu, cảm giác áp lực thật lớn. Mỗi lần bị Hoàng đế triệu kiến đều sẽ nhắc đi nhắc lại ba tháng đầu là thời gian nguy hiểm, cái gì cũng không thể làm. Bệ hạ thật sự nếu mà nhịn không được, liền đi tìm đám người Triệu Tiệp dư ngàn vạn lần đừng xúc động mà hành sự.

Tiêu Minh Xuyên thực khó chịu, liền liếc mắt xem thường nhìn Quý thái y. Hắn là người như vậy sao, nhắc nhở hắn một lần không đủ, mỗi lần gặp mặt đều phải nói, nói đến lỗ tai hắn đã đóng đầy kén, thật là quá dong dài.

Tiêu Minh Xuyên không có để Quý thái y biết trong hai tháng hắn toàn tắm nước lạnh, còn quấn lấy bắt Cố Du dùng tay giúp hắn giải quyết.

Cố Du thật ra không thấy Tiêu Minh Xuyên phiền, chỉ là có đôi khi hai người gần gũi bản thân cũng sẽ động tình, nhưng lại không thể làm cái gì, thật sự là khó tiếp thu rồi. Bởi vậy Cố Du thực nghiêm túc suy xét muốn cùng Tiêu Minh Xuyên phân giường ngủ. Kết quả bị Hoàng đế cự tuyệt.

Từ đó về sau, Tiêu Minh Xuyên thành thật không ít, thà rằng tắm nước lạnh cũng không đùa Cố Du, dù sao chỉ là ba tháng, hắn nhịn được.

Thấy tình hình vậy, Cố Du hơi có chút không đành lòng. Lần trước thời điểm mang thai Lĩnh Nhi, Tiêu Minh Xuyên cũng không có biểu hiện như vậy.

Nhưng mà không đành lòng cũng phải đành lòng, Cố Du cũng không thể chủ động đuổi Tiêu Minh Xuyên, người mỗi ngày bị sai sử nhưng vẫn hăng hái, ra bên ngoài.

Khó khăn vượt qua ba tháng nguy hiểm nhất, phu phu Hoàng đế đều có chút nhịn không được. Bất quá Tiêu Minh Xuyên không yên tâm, lại đem Quý Nghi triệu tới bắt mạch. Biết được thai nhi phát triển tốt đẹp, thân thể Hoàng hậu cũng thực tốt, có thể làm này kia gì gì.

Quý Thái y nói chuyện quá trắng trợn, mặt Cố Du hiện lên một chút đỏ ửng. Quý Thái y làm bộ không thấy, nghiêm túc nói những điều cần chú ý khi làm việc này kia. Hiện tại là thời điểm đặc thù không chấp nhận được Hoàng đế bày ra mấy tư thế đa dạng, Quý Thái y thấy cần thiết phải nói rõ ràng với Hoàng đế.

Khám cũng đã khám xong, dặn dò cũng đã tỉ mỉ, Quý Thái y rốt cuộc cũng có thể lui ra. Tiêu Minh Xuyên nhẹ nhàng thở ra.

Cố Du thấy thế bật cười.

“Còn cười cái gì? Cũng không nghĩ trẫm nhẫn nhịn nhiều thật không dễ dàng nha!”

Mỹ nhân trong ngực lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, còn có ai đáng thương hơn hắn sao. Biểu tình Tiêu Minh Xuyên hối hận mà thở dài, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, chọc Cố Du cười càng lợi hại hơn.

“Nhị ca, vừa rồi điệu bộ ngài giống y như Lĩnh Nhi, ha ha……”

Cố Du nói cũng nói chưa xong đã bị Tiêu Minh Xuyên ôm lấy hôn.

Cố Du căn bản không có phản kháng, cả người rơi vào ôm ấp ấm áp quen thuộc.

Tiêu Minh Xuyên không cho Cố Du cơ hội hoàn hồn, một tay ôm vòng eo, tuy rằng đã mang thai ba tháng nhưng thoạt nhìn vẫn không có biến đổi nhiều, một tay khác đỡ cái ót Cố Du, bá đạo lại không mất ôn nhu tập trung hôn môi.

Cố Du hơi kinh hãi, đôi môi không tự giác mở ra vừa lúc cho Tiêu Minh Xuyên xâm lấn khoang miệng.

Bởi vì lúc trước bị nghẹn quá mức, Tiêu Minh Xuyên hôn quá dồn dập, làm Cố Du có chút khó có thể chống đỡ, chỉ bị động mà phối hợp theo.

Cố Du bị hôn đến có chút thở không nổi, nhưng lại cảm thấy một loại cảm giác sung sướng khó có thể miêu tả, giống như khát vọng đã lâu mới đạt được. Hơi hơi nheo mắt lại, Cố Du ôm lấy Tiêu Minh Xuyên yên lặng cảm thụ hơi thở của hắn.

Cố Du chưa bao giờ giấu giếm, biết mình thích Tiêu Minh Xuyên dù bị đối đãi không tốt vẫn mê luyến không buông tay.

Một nụ hôn kết thúc, Tiêu Minh Xuyên ôm Cố Du đến trên giường, hai người im lặng nằm đối diện, cả hai đều có thể nhìn thấy khát vọng trong mắt đối phương.

Cố Du chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói:

“Nhị ca, đêm nay có thể đừng cho Kính Sự Phòng ghi chép hay không?”

“Xì……”

Tiêu Minh Xuyên không nhịn được, trực tiếp cười ra tiếng.

“ A Du à, ở thời khắc mấu chốt khanh đừng gây mất hứng được không?”

“Đâu có?”

Cố Du không cao hứng nhíu mày.

“Thần lo lắng bị ghi chép thì khó coi không phải sao?”

Biết chuyện này xảy ra sẽ phải bị ghi chép lại, sau này bị hậu nhân đọc được, cái loại cảm giác này quá xấu hổ.

Tiêu Minh Xuyên vừa cởi áo Cố Du, vừa hàm hồ đáp:

“Trẫm không cho bọn họ ghi, A Du đừng lo lắng.”

Xem ra là hắn nỗ lực không đủ, Cố Du lúc này mà còn có tâm tư suy nghĩ đến ghi chép của Kính Sự Phòng, thật là quá đả kích người ta mà.

Phu phu Hoàng đế điên loan đảo phượng như thế nào mọi người không thể không hiểu. Tóm lại là trước ra sao giờ như vậy là như vậy như vậy....

Lại nói về Ôn Huyền, hắn ngày đêm ngóng trông hồi âm của Tiêu Minh Thanh. Dù trong lòng hắn hiểu rõ Tiêu Minh Thanh sẽ không đồng ý điều kiện.

Năm đó, lão Tấn Dương Vương giảm xuống, nguyên nhân là phi thường phức tạp, Ôn Huyền là cháu trai Đan Dương Công chúa nên nguyên do trong đó biết rành mạch. Có thể nói nếu không phải ông tồn tại sẽ uy hiếp tới vị trí của Cảnh Cùng Hoàng đế, lão Tấn Dương Vương tuyệt sẽ không đem chính mình gả đi ra ngoài.

Tiêu Minh Thanh từ đầu tới đuôi không có cơ hội, nếu không hắn tuyệt đối hy vọng có thể kéo Tiêu Minh Xuyên từ trên bảo tọa kéo xuống dưới.

Đêm trước Nguyên Tiêu, hồi âm của Tiêu Minh Thanh đã tới. Ôn Huyền dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút thất vọng. Tiêu Minh Thanh nói hắn không gả, hắn còn nói Ôn Huyền có rảnh tiến cung nhiều một chút, nhìn mặt con cả phần của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play