“Lĩnh Nhi con làm sao vậy? Khóc đến thương tâm như vậy. Là ai ức hiếp con? Mau nói cho phụ hoàng, phụ hoàng giúp con giáo huấn hắn.”
Tiêu Minh Xuyên vừa tiến vào liền nhìn thấy Tiêu Lĩnh ở trên giường cuộn thành một cục. Đôi tay ôm đầu gối, dùng hết sức mình ô ô khóc, còn không cho nhũ mẫu cùng các cung nữ tới gần, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng khóc thành đỏ lừ.
Nghe được giọng phụ hoàng, Tiêu Lĩnh nức nở nói:
“Cha có phụ hoàng liền không cần Lĩnh Nhi, hu hu……”
Tiêu Minh Xuyên tức khắc xấu hổ, xem ra hiện tại ở trong lòng Tiêu Lĩnh, địa vị hắn cùng Cố Du vẫn là vô pháp so sánh. Hai người cùng tham gia cung yến không có về chơi cùng nó, Tiêu Lĩnh chỉ tìm Cố Du, mà hắn lại thành kẻ đầu sỏ gây tội bắt cóc cha nó.
“Lĩnh Nhi lại đây, phụ hoàng có chuyện cùng con nói.”
Tiêu Lĩnh lắc đầu, lau nước mắt nói:
“Con không qua, con không cùng phụ hoàng nói chuyện, bất quá ngài nói cha ở đâu đi.”
"Xì!"
Tiêu Minh Xuyên buồn cười, đột nhiên liền cười.
Hắn phát hiện Lĩnh Nhi nói chuyện ngữ khí cùng Cố Du khi uống say là giống nhau như đúc. Đúng là cha nào con nấy.
Tiêu Lĩnh tò mò mở to hai mắt, nhìn phụ hoàng cười đến ngã trước ngã sau liền quên khóc. Nó không rõ mình nói gì buồn cười, càng không biết phụ hoàng vì cái gì đột nhiên cười vui vẻ đến như vậy.
Núi không chạy theo ta, ta chạy tới núi. Tiêu Minh Xuyên ngừng cười, khom lưng cởi giày, tự mình bò lên trên giường.
“Phụ hoàng, ngài muốn làm gì?”
Tiêu Lĩnh phát hiện Tiêu Minh Xuyên hành động không giống bình thường.
“Đương nhiên là tới bắt vật nhỏ không nghe lời này.”
Tiêu Minh Xuyên bò đến bên cạnh Tiêu Lĩnh. Hắn đem Tiêu Lĩnh ôm vào trong lòng ngực, hung hăng hôn lên một bên mặt, lại phân phó các cung nữ đi múc nước lấy khăn.
Tiêu Lĩnh ở trong lòng ngực Tiêu Minh Xuyên cũng không có giãy giụa, cũng không tiếp tục khóc chỉ là vẫn còn tức giận.
Tiêu Minh Xuyên ngồi xếp bằng, lại đem Tiêu Lĩnh để trên đùi mình, nhỏ giọng cùng nó thương lượng:
“Lĩnh Nhi à, con nói cho phụ hoàng biết phụ hoàng cùng cha làm gì không đúng chọc con không vui, được không?”
Tiêu Lĩnh cố gắng ngẩn đầu để gần mặt Tiêu Minh Xuyên. Tiêu Minh Xuyên phát hiện tư thế như vậy tuy rằng thân mật, lại bất lợi trong việc nói chuyện với nhau, liền đem Tiêu Lĩnh để ngồi trên giường đối mặt hắn.
“Phụ hoàng cùng cha đi ra ngoài ăn, bỏ Lĩnh Nhi một mình ở đây.”
Tiêu Lĩnh đếm ngón tay nói.
Tiêu Minh Xuyên tiếp nhận khăn do nhũ mẫu dâng lên, động tác ôn nhu lau mặt cho Tiêu Lĩnh, đồng thời hỏi:
“Lĩnh Nhi biết hôm nay là Tết Trùng Dương không? Phụ hoàng cùng cha phải mở tiệc chiêu đãi quần thần, cha có nói cùng con không?”
Tiêu Lĩnh nghĩ nghĩ, gật đầu, nhỏ giọng nói:
“Con biết. Cha hôm qua đã nói, muốn cùng phụ hoàng mời các đại thần dùng bữa, không thể ở cùng Lĩnh Nhi, còn gọi biểu ca tới chơi với con.”
“Lĩnh Nhi nếu biết, vì sao còn muốn khóc nháo không dừng, là làm nũng sao?”
Tuy rằng Tiêu Minh Xuyên yêu thương con, nhưng Tiêu Lĩnh tương lai có thể sẽ phải kế thừa đại nghiệp, hắn không thể để nó muốn làm gì thì làm, mọi việc cần thiết giảng dạy mới được.
“Lĩnh Nhi không phải làm nũng ……”
Tiêu Lĩnh tựa hồ có chút nóng nảy, ngồi ở trên giường bộ dáng thực không an ổn.
Tiêu Minh Xuyên thấy thế lại đem con ôm lên, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng trấn an nói:
“Lĩnh Nhi đừng nóng vội, có chuyện chậm rãi nói.”
Tiêu Lĩnh nhăn mày suy tư một lát, cuối cùng đem suy nghĩ nói ra.
“Cha hôm qua đáp ứng Lĩnh Nhi, sẽ mau chóng trở về cùng Lĩnh Nhi, nhưng mà Lĩnh Nhi ngủ trưa tỉnh lại, cha còn chưa có trở về.”
Ngụ ý chính là nó không vô cớ làm nũng, là Cố Du nói chuyện không giữ lời.
Tiêu Minh Xuyên lần thứ hai xấu hổ, bởi vì hắn phát hiện chuyện này xét đến cùng vẫn là trách nhiệm của hắn. Nếu không phải hắn nhất thời hứng khởi, một hai lôi kéo Cố Du uống rượu, lại đánh giá cao tửu lượng đối phương, vì thế đem người chuốc say, làm cho Cố Du thất hứa với Lĩnh Nhi.
“Lĩnh Nhi à, tuy rằng cha nói mà không có làm được, nhưng chuyện này cũng không phải cha sai, mà là trách nhiệm của phụ hoàng. Cho nên phụ hoàng xin lỗi được không?”
“Vì cái gì là phụ hoàng xin lỗi, cha nói chính cha phải tự mình gánh vác.”
Tiêu Minh Xuyên bất đắc dĩ, nên phải đem chuyện hắn không cẩn thận chuốc say Cố Du nói thẳng ra. Tiêu Lĩnh nghe xong tỏ vẻ hào phóng tha thứ Cố Du. Nhưng cũng muốn phụ hoàng phải hướng cha nó xin lỗi.
Tiêu Minh Xuyên nào có không đáp ứng, vội không ngừng gật gật đầu, lại cùng Tiêu Lĩnh thương lượng:
“ Lĩnh Nhi, phụ hoàng lúc trước đã làm sai chuyện, chọc cha con không vui. Phụ hoàng hiện tại muốn xin lỗi cha con, con có thể giúp phụ hoàng một chút hay không?”
Tiêu Lĩnh nghe vậy không hé răng, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiêu Minh Xuyên, nhìn đến hắn trong lòng hơi lo lắng. Nếu Lĩnh Nhi hỏi hắn làm sai chuyện gì, hắn phải nói thế nào cho tốt, may mắn Tiêu Lĩnh không hỏi. Nhìn một chút, nó hỏi Tiêu Minh Xuyên:
“Giúp cái gì?”
“Phụ hoàng muốn mang cha ra cung đi chơi hai ba ngày, Lĩnh Nhi đến Từ Ninh Cung ở cùng tổ phụ được không?”
Dù Tiêu Minh Xuyên cùng Cố An Chi quan hệ chẳng ra gì, nhưng có Cố An Chi chiếu cố Tiêu Lĩnh, hắn tuyệt đối yên tâm.
“Bây giờ còn chưa được, Lĩnh Nhi quá nhỏ, không thể ra cung đi chơi. Chờ con trưởng thành, phụ hoàng cùng cha cho con đi, Lĩnh Nhi phải nỗ lực nhanh lớn lên nha.”
Kiếp trước, Lĩnh Nhi từ lúc sinh ra tới chết đi hình như chưa từng rời cung, duy nhất một lần ra cung đó là khi cung biến. Nhưng lần đó ra đi mà không có thể trở về. Tiêu Minh Xuyên nhớ tới chuyện cũ, biểu tình không khỏi trở nên trầm trọng.
Nếu trời xanh cho hắn cơ hội làm lại từ đầu, hắn nhất định sẽ không để bi kịch lại tái diễn.
Tiêu Minh Xuyên nhớ rõ Tiêu Nguyên Sóc khi còn nhỏ thân thể cũng thật không tốt, nhưng có Thẩm Diễn Chi trị hết cho nó, còn làm Nguyên Sóc lớn lên khỏe mạnh giống người bình thường, cuối cùng thuận lợi kế thừa ngôi vị Hoàng đế.
Nhưng Thẩm Diễn Chi là bạn tốt của Tiêu Lam, nếu tính toán hiện giờ hắn còn chưa sinh ra. Nhờ hắn tới trị Lĩnh Nhi sợ là không được rồi. Giờ chỉ có thể phái người đi tìm sư phụ của hắn, hy vọng có thể giúp Lĩnh Nhi.
Bởi vì Tiêu Lam tự sát, Thẩm Diễn Chi đối với Hoàng đế oán niệm rất sâu, hắn lưu lại kinh thành là vì chăm sóc Tiêu Nguyên Sóc. Thẩm Diễn Chi cùng Tiêu Minh Xuyên cơ hội gặp mặt không ít, lại không có giao lưu.
Tiêu Minh Xuyên đối với lai lịch Thẩm Diễn Chi biết rất ít. Chỉ biết hắn là người Quảng Nam, từ nhỏ có chút khuyết tật, chưa tròn tháng đã bị phụ mẫu vứt bỏ, có một vị du y tâm địa tốt, đem hắn nhặt về, không chỉ có trị hết bệnh, còn đem hắn nuôi nấng, truyền thụ y thuật. Tiêu Minh Xuyên thề đem toàn bộ Quảng Nam lùng sục tìm cho được sư phụ Thẩm Diễn Chi, người đó là hy vọng lớn nhất của Lĩnh Nhi.
Tiêu Lĩnh còn nhỏ, cũng chưa từng ra khỏi cung, đối với thế giới bên ngoài không hề biết gì, Tiêu Minh Xuyên tùy tiện nói dối hai câu liền vui vẻ nói:
“Phụ hoàng muốn con giúp thì phải đáp ứng con một điều kiện.”
“Điều kiện gì, con nói xem.”
Tiêu Lĩnh ôm cổ Tiêu Minh Xuyên nói:
“Phụ hoàng cùng cha ra cung chơi, Lĩnh Nhi không thấy các người, Lĩnh Nhi sẽ nhớ các người.”
“Phụ hoàng cũng sẽ nhớ Lĩnh Nhi, sẽ mang quà trở về.”
Tiêu Lĩnh cười cười, lớn tiếng nói:
“Buổi tối hôm nay con muốn ngủ cùng phụ hoàng và cha.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT