Đây có lẽ là bữa cơm khó xử nhất mà Ôn Ngôn và Cố Gia Nhiên từng ăn.
Tổng cộng năm người, trừ hai người bọn họ ra, còn có Ôn Viễn Sơn, Lữ Minh Nhã và Phương Nguyên, không sai, đây là bữa cơm gặp mặt ra mắt gia đình. Ba Ôn mẹ Ôn đã sớm đề cập với Cố Gia Nhiên, hy vọng có thể sắp xếp cùng ba cậu Phương Nguyên ăn một bữa cơm. Lại đúng lúc thời gian trước hỗn loạn không ngừng, bây giờ sau cơn mưa trời lại sáng, cậu liền tìm một thời gian mở lời với Phương Nguyên.
Chỉ là một khắc đó, biểu cảm của Phương Nguyên có chút kỳ quái, đại khái chính là: Con ông đã xác định chuyện chung thân đại sự rồi nhưng người yêu của nó đàn ông còn muốn ông đi gặp thông gia.
Tâm tình của ông rất phức tạp, trong lúc nhất thời trăm mối ngổn ngang, cũng nghĩ đến sau khi chết gặp Cố An Dương phải mở lời như thế nào.
Cố Gia Nhiên thấy sắc mặt ông kỳ lạ, lại không giống như là không vui, liền mở miệng hỏi: “Ba?”
Phương Nguyên nhìn Cố Gia Nhiên, gật đầu: “Được.”
Ôn Ngôn vốn định sắp xếp ăn bên ngoài, nhưng Lữ Minh Nhã không đồng ý: “Sao lại ra ngoài, tới nhà, mẹ tự tay xuống bếp.”
Vì vậy lúc Lữ Minh Nhã biết nói chuyện phiếm nhất xuống bếp nấu cơm, để lại bốn người đàn ông hai mặt nhìn nhau.
Bầu không khí quá mức yên tĩnh.
Hai trưởng bối cứ bình bình mà uống trà, Cố Gia Nhiên có chút ngồi không yên, ở dưới bàn đẩy đẩy Ôn Ngôn, ánh mắt ra hiệu: Anh bình thường không phải rất biết nói chuyện sao, hôm nay sao lại không nói?
Ôn Ngôn cũng có chút bất đắc dĩ. Lúc đầu còn ổn, sau khi mẹ Ôn xuống bếp, yên tĩnh một hồi, bầu không khí không hiểu sao bỗng nhiên trở nên lúng túng.
Hơn nữa đây là chính thức gặp gia trưởng đó, hắn cũng rất căng thẳng mà.
Ôn Ngôn thấp giọng ho khan một tiếng: “Chú bình thường thích làm gì? Cháu trước đây thường xuyên cùng ba câu cá, chú nếu thích, chúng ta về sau có thể câu cùng nhau.”
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Xem phim.”
Ôn Ngôn: “…” Cảm giác không thể trò chuyện nổi nữa.
Ôn Viễn Sơn bên cạnh không biết có phải là đã nhìn ra Ôn Ngôn quẫn bách hay không, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi cảm thấy bộ phim ‘Truy lùng’ Của ông bị đánh giá thấp.”
Phương Nguyên sửng sốt.
Đây là bộ phim thấp điểm nhất của Phương Nguyên, phần đông người xem cũng nói là: Bộ phim này nhất định là Phương Nguyên quay lúc mộng du.
Lời này thật nói cũng không sai, khi đó Phương Nguyên đang ở dưới đáy của cuộc sống, bộ phim cũng phản ánh thế giới tinh thần của ông: Tối nghĩa, vặn vẹo, hỗn loạn, một bộ phim như thế lại được ông quay thành điện ảnh.
Phương Nguyên thở dài: “Không có gì hay đương nhiên là thấp, quả thực quay rất nát.”
Ôn Viễn Sơn cười: “Nghe nói ông sắp cùng Ôn Ngôn, Tiểu Cố hợp tác quay điện ảnh mới?”
“Đúng vậy.” Tuy Phương Nguyên không thể hiện lên mặt, nhưng vẫn nhìn ra có chút vui vẻ.
“Xem ra Tiểu Cố muốn lấy giải thưởng rồi.” Phương Nguyên rất có tay giáo huấn diễn viên, câu này của Ôn Viễn Sơn cũng không tính là tâng bốc.
Phương Nguyên cười: “Phải xem bản lĩnh của nó.”
Bầu không khí cuối cùng cũng hài hoà lần thứ hai.
Thấy Ôn Viễn Sơn và Phương Nguyên trò chuyện xem như hợp ý, Ôn Ngôn lặng lẽ dẫn Cố Gia Nhiên lên lầu hai. Lầu hai có phòng của Ôn Ngôn, Cố Gia Nhiên lần đầu tiên tới nhà Ôn Ngôn đã dẫn cậu đi tham quan, cậu không hiểu tại sao lại dẫn cậu lên đây. Trưởng bối còn đang ngồi chờ dưới nhà đó.
“Muốn cùng thầy Cố chơi một trò chơi.” Ôn Ngôn đứng giữa phòng nói.
Cố Gia Nhiên không đoán ra ý của hắn, cười nói: “Chơi cái gì?”
“Trong phòng có dấu một món quà cho thầy Cố, thầy Cố tìm thử xem.”
“Không phải chiếc nhẫn này và anh sao?” Cố Gia Nhiên giơ một tay lên.
“Không phải.”
Đôi mắt Cố Gia Nhiên ở trong phòng dạo qua một vòng, sau đó rơi vào trên giá sách. Ở đó có một quyển sách gấm đỏ, rất bắt mắt, cậu không muốn nhìn thấy cũng không được.
Cậu lấy sách xuống, đặt ở trước mặt Ôn Ngôn: “Có thể có thành ý chút không? Chí ít cũng phải để em tìm 30 giây chứ! Em xem một chút, sách này là ‘Bách khoa toàn thư cách trang trí nhà cửa’?”
Cậu nghi ngờ nhìn về phía Ôn Ngôn, Ôn Ngôn nhìn cậu cười.
Cố Gia Nhiên mở sách ra, bên trong có một chiếc chìa khóa.
“Anh mua một biệt thự liên hợp mới mở [1] ở Hồ Vịnh, đã tìm Tôn tổng bàn bạc, thiết kế sửa lại mặt chính bên ngoài, hai bên cửa mở rộng, nhìn qua giống như hai căn, ở giữa thì thông tường, không lo bị chụp phải. Còn ở bên trong, sẽ mời thầy Cố phụ trách thiết kế lắp đặt thiết bị.”
[1] Tiếng anh là Townhouse: Những dãy nhà cùng kiểu, được xây sát vách nhau. Townhouse được sử dụng toàn ngôi nhà và đất, chỉ chung sở hữu vách tường với hàng xóm.
Ôn Ngôn luôn như vậy, tất cả mọi chuyện đều sẽ vì cậu làm đến tốt nhất. Nhẫn cũng vậy, chìa khoá cũng vậy, như một minh chứng. Hắn chân chính tặng cho cậu, một gia đình.
Đây không phải là chuyện đầu tiên Ôn Ngôn làm vì cậu, nhưng không hiểu sao, cậu rất muốn khóc.
“Ôn Ngôn, anh thích em điểm nào?” Cố Gia Nhiên lại nhịn không được hỏi câu này.
Ôn Ngôn đã sớm thân kinh bách chiến: “Thích em rõ ràng căng thẳng muốn chết, lại còn giả vờ lãnh đạm ra giao dịch với anh, mới nhìn là biết có ý đồ.”
“Vậy mà anh còn đồng ý?”
Ôn Ngôn bật cười, đem cậu ôm vào trong lòng: “Bởi vì nha, Cố Gia Nhiên cần anh.”
Hai tay Cố Gia Nhiên vòng lấy Ôn Ngôn. Đúng vậy, cậu cần hắn. So với bất cứ ai khác cậu cần hắn nhất. Cậu luôn muốn biết Ôn Ngôn thích cậu ở điểm gì, là bởi vì cậu không biết mình phải cố gắng ở điểm nào nhất, để hắn luôn thích cậu.
“Anh tốt như vậy, em phải làm sao mới có thể trói chặt anh đây?” Cố Gia Nhiên nhỏ giọng nói.
“Quá đơn giản.” Ôn Ngôn hôn cậu một cái: “Yêu anh, luôn yêu anh.”
“Tiểu Ngôn, Gia Nhiên, mau xuống đây, chuẩn bị ăn cơm.” Dưới lầu truyền đến tiếng của Lữ Minh Nhã, còn kèm theo tiếng cười.
Ôn Ngôn cùng Cố Gia Nhiên một trước một sau đi ra khỏi phòng, cậu lấy điện thoại ra click vào weibo Ôn Ngôn. Sáng sớm hắn mới vừa up một tấm hình có hai chiếc nhẫn, Cố Gia Nhiên nhìn ảnh nở nụ cười, giống như thường ngày nhấn like một cái.
Nhưng mà không biết cuối cùng đã qua bao lâu, cái like đó mãi không bị bỏ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT