*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ sau hôm đó, Cố Gia Nhiên và Ôn Ngôn rơi vào trong sự giằng co khó giải thích.

Bọn họ dường như không có gì thay đổi, cùng nhau ăn cơm, trò chuyện, thậm chí lên giường ngủ. Nhưng giữa bọn họ lại giống như có cái gì đang lặng lẽ thay đổi, Cố Gia Nhiên bình thường hay nhìn hắn đờ ra, thường xuyên tỉnh giấc nửa đêm, sau đó gọi hắn: “Ôn Ngôn?”

“Sao vậy, anh ở đây.”

Cậu thở dài một hơi: “Không có gì, em chỉ gọi anh thôi.”

Ôn Ngôn rất lo lắng, hỏi cậu hôm đó ba hắn rốt cuộc đã nói với cậu cái gì, Cố Gia Nhiên lại lắc đầu: “Kể vài chuyện lúc anh còn nhỏ. Rất nghịch.”

Ôn Ngôn đương nhiên không tin, hắn chỉ có thể chạy tới chất vấn ba hắn. Ôn Viễn Sơn nhìn hắn nói: “Ôn Ngôn, con không nên tới hỏi ba, đây là chuyện giữa hai đứa.”

Ôn Ngôn sắp điên rồi.

Hắn rất lo lắng, lo cho thân thể Cố Gia Nhiên, hắn cảm giác được nỗi bất an cùng sợ hãi của cậu. Hắn lại rất tức giận, giận Cố Gia Nhiên mãi không chịu nói cho hắn biết rốt cục là làm sao. Dù có chuyện gì, cậu phải nói ra trước, hắn mới có thể giải quyết.

Ôn Ngôn cảm thấy Cố Gia Nhiên vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, trong lòng có chút buồn rầu. Cứ thường xuyên như vậy, hai người liền dậm chân tại chỗ. Đến nỗi càng về sau, ở trước mặt cũng không biết nói gì. Chỉ có tối ngủ, Ôn Ngôn mới từ phía sau ôm cậu thật chặc dù không nói gì.

Trong lòng Cố Gia Nhiên cũng không chịu nổi.

Đối mặt với không khí này cậu càng ngày càng sa sút tinh thần, cậu bất lực.

Cậu biết Ôn Ngôn hy vọng cậu nói rõ cho hắn biết cậu nghĩ gì, nhưng là, cậu thật sự nói không nên lời.

Mặc dù yêu nhau là chuyện của hai người, mặc dù ba Ôn nói như vậy có phần không công bằng, nhưng, giống như ông nói, cậu quả thật sợ một ngày khi cậu mở lời, gia đình tốt đẹp của bọn họ sẽ bởi vì cậu mà trở nên không còn vui vẻ nữa. Ôn Ngôn sẽ vì cậu làm rất nhiều chuyện, lời ba Ôn nói tuy là uy hiếp nhưng cũng nhắc nhở cậu, cậu không thể chỉ mù quáng hưởng thụ hạnh phúc một mình, cậu phải suy nghĩ cho rõ ràng, rốt cuộc là nên làm như thế nào, mới có thể không phụ phần cảm tình này.

Nhưng mà bây giờ cậu lựa chọn không nói, xác thực y như lời ba Ôn nói.

Quả thật không khác gì ác mộng.

Chiến tranh lạnh cứ kéo dài đến khi Cố Gia Nhiên ra nước ngoài chụp ảnh bìa tạp chí.

Lúc ở phòng chờ sân bay, Cố Gia Nhiên phát hiện mình không có đem hộ chiếu. Cậu mấy ngày nay tinh thần không yên, quên trước quên sau cũng không lạ gì. Lục Phong nhìn đồng hồ: “Trở về lấy không kịp, chỉ có thể nhờ người ta đem tới. Có ai có chìa khoá nhà em không?”

Cố Gia Nhiên suy nghĩ một chút, đi ra bên cạnh, bấm điện thoại.

“Alo? Gia Nhiên.”

Ôn Ngôn đã lâu không gọi tên cậu rồi. Mũi Cố Gia Nhiên có chút cay cay: “Em quên mang hộ chiếu rồi, anh có thể nói Lý ca đưa tới cho em không?” Lý ca là tài xế của công ty Ôn Ngôn.

“Biết rồi, đồ để ở đâu?”

“Trong tủ quần áo có một ngăn kéo, cái bên trái.”

“Ừ, em ở sân bay chờ chút.”

Người tới lại là Ôn Ngôn.

Lục Phong cùng Du Du vẻ mặt khiếp sợ: Biết quan hệ bọn họ tốt, nhưng tốt đến mức chìa khoá nhà đối phương cũng có?

Ôn Ngôn nhìn thấy Cố Gia Nhiên, đem hộ chiếu đưa cho cậu. Muốn nói gì đó, bên kia đã bắt đầu thông báo lên máy bay.

Chuyến đi này, là một tuần không gặp được cậu. Ôn Ngôn có chút luyến tiếc, nhịn nửa ngày, cứng nhắc nói một câu: “Làm thật tốt, đem lại vinh quang cho đất nước.”

Lục Phong & Du Du: “…”

Đây là định đi tham gia thế vận hội Olympic sao?

Cố Gia Nhiên cũng nghĩ nói: “Ừm, em sẽ cố gắng lấy huy chương vàng.”

Ôn Ngôn nghẹn lời.

Lúc Cố Gia Nhiên qua chỗ kiểm tra, không nhịn được quay đầu lại nhìn. Ôn Ngôn đứng xa xa nhìn cậu, vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng.

Lo sợ vì tình yêu.

Ôn Ngôn dùng dịu dàng và bao dung của hắn dệt thành một cái tấm lưới dày, Cố Gia Nhiên đã sớm không có chỗ trốn. Cậu vui vẻ hay buồn rầu, cậu lo lắng hay phiền não, tất cả, đã sớm với hòa làm một thể với hắn. Ở trong đoạn tình cảm này, cậu duy nhất có thể làm là yêu hắn.

Không bao giờ ngừng yêu hắn.

Cho dù đau khổ đi nữa, cậu cũng không có cách nào rời khỏi hắn.

Cố Gia Nhiên bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Trọn một tuần, hai người cũng không có liên lạc. Ôn Ngôn lần này có lẽ là rất tức giận, hơn nữa hai bên cách biệt thời gian, Cố Gia Nhiên cũng không tìm được cơ hội thích hợp để gọi điện thoại cho hắn. Bởi lịch trình ở nước ngoài của Cố Gia Nhiên xảy ra chút vấn đề, trễ hơn một ngày mới trở về. Khiến cậu vừa xuống máy bay, đã phải chạy tới tham gia buổi họp báo ‘Gia Nhân Hành’.

Buổi họp báo tổ chức ở tầng trệt sảnh Lam Hải. Tất cả nhân viên và diễn viên tham gia buổi họp báo đều nghỉ ngơi ở lầu bốn, đến giờ trực tiếp đi từ thang máy riêng xuống, thảm đỏ từ cửa thang máy sẽ trải dài lên sảnh buổi họp báo, trái phải hai bên kéo dài một hàng dây chắn, bên ngoài đứng đầy các nhà báo.

Không biết bên Lam Hải rốt cuộc sắp xếp như thế nào, nhân viên trực tiếp đưa thẳng Cố Gia Nhiên lên lầu 6, cùng phòng nghỉ với Ôn Ngôn. Một tuần lễ không gặp, Ôn Ngôn cảm thấy Cố Gia Nhiên gầy đi, thợ trang điểm bên cạnh nắm chắc thời gian giúp cậu làm tóc, chỉnh lại quần áo. Ôn Ngôn kiềm chế xúc động của bản thân muốn nhào tới ôm cậu một cái.

Cố Gia Nhiên luôn nhắm mắt, có lẽ là hơi mệt.

Trong căn phòng lớn như vậy mà chỉ có tiếng máy sấy, ồn ào khiến Ôn Ngôn bực dọc.

Một lát sau, nhân viên đến thông báo cho Cố Gia Nhiên xuống chuẩn bị đi thảm đỏ lên sân khấu.

Cố Gia Nhiên mở mắt: “Ôn tổng không đi cùng sao?”

Ôn Ngôn quay sang nhìn cậu, theo nguyên tắc, cậu phải lên sân khấu trước.

Chỉ là —

“Tôi dẫn thầy Cố đi, các người ở đây chờ chút!”

Hai người cùng lúc đi tới thang máy.

“Em đã tính từ lầu 1 đến lầu 6 cần 11 giây.” Cố Gia Nhiên đột nhiên mở miệng nói.

Ôn Ngôn và cậu cách một bước chân, nhìn vành tai xinh xắn mềm mượt của cậu nói: “Sau đó?”

Hai người đứng trong thang máy, Cố Gia Nhiên nhấn “1”, cửa thang máy chậm rãi khép lại.

“Hiện tại, chúng ta chỉ còn có 7 giây.”

Trong lúc hiếm khi Ôn Ngôn giật mình, Cố Gia Nhiên kéo caravat của hắn về phía mình, hôn lên.

“Đinh –” cửa thang máy mở ra.

Tất cả các ánh đèn flash hướng về Cố Gia Nhiên nam chính của ‘Gia Nhân Hành’. Cậu hôm nay mặc trang phục có họa tiết Houndstooth, đuôi mắt nhu hòa, khóe môi cong cong, nhìn qua tâm tình rất tốt. Có lẽ là trong thang máy vừa nãy có hơi ngộp, mặt của cậu có hơi đỏ.

Mà Ôn tổng Lam Hải truyền thông phía sau cậu, không biết vì sao, mãi cho đến khi cửa thang máy lần thứ hai khép lại, cũng không bước từ bên trong ra.

.:.

Phong cách Houndstooth: Họa tiết răng sói, răng cưa hay zigzag…Nhiều người dễ nhầm houndstooth với kẻ caro nếu như kích thước nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play