Khi trăm nghìn ngọn nến màu vàng trong lễ đường sáng lên từng cái một thì nhóm tiểu vu sư hưng phấn đến hơn nửa đêm mới ngáp liên mồm bò dậy từ trên giường. Bọn họ máy móc đong đưa hai chân đi đến phòng rửa mặt rồi lại đi ra phòng nghỉ công cộng.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Godric đang ngồi đờ ra trước mấy cái đĩa trên bàn ăn.
Gryffindor và Salazar Slytherin.
“Đây là vật gì?” Godric chỉ vào sốt cà chua với màu đỏ diễm lệ hỏi
Người bị hỏi chính là Harry bị Ron hưng phấn kéo dậy từ sáng sớm, bọn họ mới ngồi trong lễ đường được năm phút thì Godric và Salazar đi đến. Toàn bộ tiểu vu sư trong lễ đường đều kích động đến đỏ cả mặt, chỉ trừ Harry từ nhỏ đã lớn lên ở thế giới Muggle nên vẫn không quá mẫn cảm với cái từ ‘Người sáng lập Hogwarts’ này. Cậu bị một đám tiểu phù thủy chèn ép đến nỗi tỉnh táo dị thường, cho nên Godric mới đặt mông ngồi bên cạnh cậu, lại còn hữu hảo nói chuyện với nhau.
“Sốt cà chua.” Harry nói. Mặc dù đây là lần gặp mặt đầu tiên nhưng có lẽ nụ cười trên mặt Godric quá xán lạn nên khiến cho cậu sinh hảo cảm. Từ nhỏ đến lớn có rất ít người lộ ra nụ cười nhiệt tình với cậu như vậy, dượng và dì của cậu đều không tiếc sức lực tuyên truyền cậu thành một tên tội phạm thiếu niên.
“Sốt cà chua…” Godric nhớ kỹ từ ngữ xa lạ này. Hắn nhìn sốt cà chua đỏ au, lại hỏi: “Như vậy… Nó được làm bằng cái gì?”
“Ây… Máy xay, chắc là thế?” Harry nói.
Máy xay, lại một từ đơn xa lạ. Godric nhìn một vòng, nhóm tiểu phù thủy xung quanh liền làm bộ cúi đầu bận rộn hưởng thụ bữa sáng. Hắn thấy rất nhiều người đều đem sốt cà chua lau ở trên rất nhiều thứ không biết tên, mùi thơm mê người kích thích dạ dày của hắn, nhưng hắn thở dài, không có động chạm đến những thức ăn giống như vậy, mà là nhìn về phía Salazar vẫn luôn trầm mặc không nói: “Cậu nghĩ nó có thể ăn sao?”
“Nó giống như một miếng thịt bị đạp nát bét.” Salazar nói.
Ron đang bôi loạn sốt cà chua lên lạp xưởng suýt chút nữa rớt dao nhỏ.
“Tớ nghĩ nó trông giống những cái lạp xưởng mà nhóm Muggle ăn hơn, cái loại mà cho máu heo vào ý.” Godric làm động tác phụ họa: “Cắn một cái, máu cũng sẽ phun ra ngoài…”
Navy ngồi đối diện bọn họ cũng buông xuống dĩa ăn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn sốt cà chua.
“Nó, nó chỉ là sốt cà chua mà thôi…” Harry chật vật nói.
“Vậy thì cái này?” Godric chỉ vào một bát khoai tây xay hỏi: “Hình như nó là hạt cát?”
“Là khoai tây xay.” Harry giải thích.
“Cái này cũng có thể ăn sao?” Godric dùng nĩa ăn đâm một chút, lưu lại bốn lỗ tròn trên bát khoai tây xay. Hắn có chút ngạc nhiên nhìn dĩa ăn trong tay: “Loại vũ khí này ta chưa từng thấy qua, các ngươi gọi nó là cái gì?”
“Đây không phải là vũ khí, là bộ đồ ăn, chúng tôi gọi nó là nĩa ăn…” Harry vô lực nói.
“Được rồi, có vẻ như rất thuận tiện.” Godric gật đầu. Hắn nhìn bàn dài để đầy mỹ thực, xoay xoay nĩa ăn trong tay vài vòng rồi phập một phát cắm vào trên bàn: “Xúc cảm không tệ, chính là không quá sắc bén.”
Bởi vì nó không phải là vũ khí a!!!
“Ngài có thể thử một chút lạp xưởng, rất ngon.” Harry vội vã đề cử. Cậu nghĩ nếu như còn cùng Godric tiến hành một hồi thảo luận ‘Đây là cái gì’ thì chắc cậu sẽ bị suy nhược tinh thần mất. Theo như lời giải thích của Hermione tối hôm qua, bọn họ đến từ ngàn năm trước… Harry tưởng tượng tình cảnh mình đột nhiên đi đến ngàn năm sau, đối mặt với phi thuyền bay đầy trời cùng với người ngoài hành tinh (đây là những thứ cậu nhìn lén được trong các bộ phim khoa học viễn tưởng), có lẽ sẽ luống cuống hơn bọn họ rất nhiều.
“Không, cảm tạ.” Godric cự tuyệt hảo ý của cậu. Hắn chỉ lấy một mảnh bánh mì, giống hệt như lựa chọn của Salazar. Hai người rất nhanh giải quyết hết bữa sáng, lúc đang muốn đứng dậy thì Hermione rốt cuộc đã bơm xong hơi cho mình, dùng một thanh âm kích động đến sắp tắt thở gọi bọn hắn lại: “Gryffindor các hạ… Còn có Slytherin các hạ, ” cô hơi dừng một chút, đề phòng việc mình không hít được không khí: “Nếu như… Nếu như các ngài muốn biết thời đại này, tôi, tôi có thể mang các ngài đi thư viện!”
“… Thư viện?” Godric không rõ ý nghĩa của từ này, nhưng từ ngữ khí của Hermione hắn có thể hiểu được đại khái tác dụng của nó. Vì vậy hắn làm một cái đáp lễ với Hermione: “Thật sự là quá tốt, như vậy có thể phiền phức vị tiểu thư xinh đẹp này dẫn đường cho ta không?”
“Không thành vấn đề!” Hermione thật nhanh nói. Đôi tai giấu ở dưới tóc đều đỏ bừng.
Godric nhìn về phía Salazar, trong miệng đột nhiên toát ra xà ngữ tê tê: ( Buổi trưa gặp nhau ở chỗ cũ.)
Salazar gật đầu. Nhưng sau đó hắn lại nhíu lông mày lại, ám chỉ chỉ cổ họng của mình. Godric sững sờ, hình như mới phát hiện mình nói ra một loại ngôn ngữ khác. Hắn bất đắc dĩ nhún vai, cũng không quá để ý.
Xà ngữ vừa ra, nhóm tiểu phù thủy xung quanh liền lập tức an tĩnh lại. Bọn họ trao đổi ánh mắt hoảng sợ, cuối cùng mới phục hồi lại từ sự hưng phấn vì lần đầu tiên được nhìn thấy người sáng lập Hogwarts. Nhớ tới trong lịch sử Salazar Slytherin rất khinh thường những phù thủy máu bùn, nhóm tiểu phù thủy xuất thân từ Muggle chợt cảm thấy bất an.
Thế nhưng…tại sao Godric Gryffindor lại có thể nói xà ngữ?
Harry ngây thơ nhìn nhóm đồng học bỗng nhiên không nói gì. Vừa nãy hình như… quả thật Godric phát ra loại giọng tê tê kỳ quái, giống như một con rắn đang phun lưỡi, thế nhưng cậu lại có thể nghe hiểu được đối phương, cho nên không thể nào hiểu được tại sao một câu thông thường như thế lại đưa đến phản ứng lớn đến như vậy.
Sau khi hai người rời khỏi lễ đường, bàn dài Gryffindor lập tức nổ tung. Harry bị bao phủ trong vô số lời tranh cãi bàn luận của đám tiểu phù thủy, thật vất vả mới hiểu rõ một chút đông tây, ví dụ như khắc sâu hơn những thứ mà hôm qua Ron đã phổ cập cho cậu, còn có… Xà ngữ.
“Chỉ có Slytherin sẽ nói xà ngữ?”
“Đương nhiên! Salazar Slytherin là xà lão khang sớm nhất được ghi lại trong lịch sử!” Ron đáp.
Thế nhưng tớ cũng có thể nghe hiểu a… Harry mờ mịt nghĩ. Cậu vẫn cho rằng có thể đối thoại với rắn là một trong những sở trường của phù thủy, trong sách đồng thoại không phải viết như thế sao? Mụ phù thủy luôn có thể sai xử quạ đen tìm hiểu tin tức cho mụ?
Salazar ngồi xổm ở góc tường hắt hơi một cái, hắn xoa xoa mũi, tiếp tục dùng xà ngữ chỉ huy mấy tiểu hoa xà tìm hiểu tin tức cho hắn.
Harry không tập trung cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của các tiểu phù thủy khác. Trên đường đi đến phòng học môn biến hình, cậu đều bị ép nghe hết vô số lần truyền thuyết về tứ đại đầu sỏ của Hogwarts, trong đó với Salazar. Slytherin bởi vì cự tuyệt học sinh Muggle mà rời khỏi trường cùng với Godric. Gryffindor thu phục cự long bảo hộ tòa thành là nhiều nhất. Vào lần thứ mười ba nghe Ron thần bí nói “Salazar Slytherin là hắc vu sư tà ác nhất từ trước đến nay”, Harry rốt cục thống khổ bưng kín lỗ tai.
“Tớ không quan tâm một chút nào đến chuyện Salazar có phải là hắc vu sư tà ác hay không…” Cậu nhỏ giọng lầu bầu nói.
“Cậu nói cái gì, Harry?” Ron không nghe rõ. Hắn còn chìm đắm trong sự hưng phấn, tàn nhang trên mặt giống như sắp phát sáng lên.
“Không có gì…” Harry buồn bã ỉu xìu nói. Cậu có chút muốn điên cuồng kéo cổ áo Ron khiến cho hắn câm miệng, giống như Dudley bình thường làm với những người khác vậy, nhưng cậu lại không muốn mất đi người bạn thứ nhất của mình.
“Cậu cư nhiên có thể nói chuyện với Godric Gryffindor, thật là quá tuyệt vời!” Ron không chú ý vẻ mặt của cậu, lần thứ bảy cảm khái nói.
“Đúng vậy đúng vậy.” Harry nói có lệ.
Bọn họ đẩy ra cửa phòng học môn biến hình, Ron làm kí hiệu chớ có lên tiếng —— bởi vì tất cả mọi người đã ngồi ở chỗ ngồi, chỉ có bọn họ đến muộn. Khi McGonagall giáo sư răn dạy bọn họ, Harry cảm thấy có một chút sung sướng kỳ dị, chí ít cậu không cần phải nghe Ron lải nhải về cố sự của những người sáng lập nữa.
Buổi sáng bọn họ chỉ có một tiết của môn biến hình, thời gian từ khi tan học cho đến cơm trưa tất cả đều là của họ. Ron vừa hết lớp thì không kịp chờ đợi kéo Harry đi thư viện, muốn thử xem có thể tìm được Godric hay không. Hiển nhiên nhóm tiểu phù thủy ôm cùng một mong đợi như hắn không phải là số ít, một đám người đều vây quanh ở cửa thư viện, Ron nhón chân lên liều mạng nhìn vào phía bên trong, Harry lại lui về phía sau, thừa dịp mọi người không chú ý liền chạy trốn.
Hogwarts rất lớn, cậu chỉ chạy ra mấy cái hành lang thì lạc đường. Cậu nhớ rõ ràng phòng nghỉ của Gryffindor ở hướng này, thế nhưng bò lên trên toà nhà hình tháp lại phát hiện trước cửa phòng nghỉ lại là một cái tay nắm cửa hình chim ưng. Cậu thử kéo một chút, liền nghe thấy tay nắm cửa đầu chim ưng đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Tác dụng của nhành hoa Ma La hình cầu là gì?”
Nhành hoa Ma La hình cầu là gì… Harry gãi đầu một cái, thử thăm dò đáp: “Có thể ăn?”
Tay nắm cửa đầu chim ưng chợt phun ra một ngụm khói trắng: “Đáp sai rồi!”
Harry ủ rũ cúi đầu rời khỏi cánh cửa, dọc theo bậc thang một vòng một vòng đi xuống dưới. Thành thật mà nói, cậu có chút không vui. Sau khi biết mình là phù thủy, cậu vẫn rất cao hứng, thế nhưng sau khi nhập học cậu lại phát hiện cậu rất khó hòa nhập với mọi người. Hermione cũng thế, Ron cũng vậy, còn có rất nhiều học sinh Gryffindor mà cậu không thể nhớ được tên đều vô cùng cuồng nhiệt thảo luận hai người đột nhiên xuất hiện ở trong buổi lễ khai giảng, nhưng cậu lại không có một chút hứng thú gì với những người sáng lập kia cả. Dù khi nói chuyện với người đó trong bữa sáng cậu đều cảm thấy đối phương rất thân thiện chứ không có một chút tình cảm sùng bái nào.
Thật giống như mấy người Dudley luôn thảo luận trò chơi CD của Araide gì gì đó, mà cậu chỉ có thể đứng ở một bên vừa hâm mộ vừa quét dọn đống rác rưởi của bọn họ vậy.
“Harry.” Đột nhiên có người gọi cậu.
Harry ngẩng đầu, phát hiện mình bất tri bất giác đi tới một chỗ mà cậu không biết, mà Salazar Slytherin làm oanh động cả sáng sớm lại đứng trước mặt cậu. Nếu như không phải hắn mở miệng đúng lúc thì rất có thể cậu đã đụng phải người đối phương.
“Xin lỗi… Ách… Tôi không nhìn thấy ngài ở nơi này.” Harry ngượng ngùng xin nhận lỗi.
Salazar nở nụ cười. Hắn cười rộ lên ấm áp giống như Godric, nhưng cũng không thể phủ nhận, đây là một nụ cười cực xinh đẹp, Harry lập tức buông lỏng xuống, không hề lo lắng việc mình có làm gì thất lễ không nữa.
“Cậu biết chỗ cao nhất của tòa thành ở nơi nào không?” Salazar hỏi.
“Không biết.” Harry thành thật trả lời. Cậu nhìn chung quanh, có chút quẫn bách nói: “Trên thực tế, tôi lạc đường…”
“… Thật là không may, ta cũng vậy.”
Harry và Salazar nhìn nhau một hồi, xác nhận đối phương không có nói đùa.
“Thế nhưng, tôi nghe nói Hogwarts là tòa thành của ngài.” Cậu nói. Mười bốn lần giáo sử Hogwarts lúc nãy không phải là vô ích, chí ít cậu hiểu được tòa thành này từng là tài sản của Slytherin.
“Chuẩn xác mà nói, Hogwarts là tài sản chung của mấy người chúng ta, chúng ta vừa mới kế thừa nó từ chỗ lão sư. Để ta nghĩ xem… chừng ba tháng?” Salazar khổ não nói: “Hơn nữa, ta dám cam đoan những thang lầu này chắc chắn sẽ không động, cũng không có nhiều gian phòng như vậy.”
Nguyên lai Salazar Slytherin cũng sẽ bị cầu thang di động làm khó dễ. Harry nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy buổi sáng mình bởi vì không quen đường mà đi muộn cũng không quá mất mặt nữa.
“Chúng ta có thể cùng đi tìm đường.” Harry đề nghị.
Salazar gật đầu. Bọn họ tùy ý chọn một hành lang để đi, dọc theo đường đi bức tranh luôn dùng một loại ánh mắt mà bọn chúng tự cho là bí mật để nhìn bọn họ, làm cho Harry bị bọn chúng xem sợ nổi da gà, nhịn không được hỏi: ” Những bức tranh… Chúng nó đang nhìn chúng ta?”
“Đúng thế.” Salazar nhìn lướt qua bức họa. Trong bức tranh là một nam phù thủy ngồi trên bình rượu, nam phù thủy chống lại tầm mắt của hắn, sợ đến cuống quít trốn.
Bọn họ ở tòa thành trong lung lay mười mấy phút đồng hồ mới nhìn thấy người thứ hai, dưới sự chỉ đường nhiệt tình của vị học sinh Hufflepuff này, bọn họ rốt cục đi tới lễ đường. Có lẽ là bởi vì còn chưa tới giờ cơm trưa, trong lễ đường chỉ có mấy tiểu phù thủy, điều này làm cho Harry thở phào nhẹ nhõm.
Chí ít không ai lại điên cuồng thảo luận người sáng lập gì đó, cũng sẽ không có người chỉ vào vết sẹo của cậu mà hét chói tai.
Bọn họ vẫn ngồi ở trên bàn dài Gryffindor như cũ. Harry không có gì làm nên sửa sang lại túi xách của mình một lần, khi ngẩng đầu lên thì chợt phát hiện ra Draco đang đứng ở trước mặt cậu.
“Slytherin các hạ, chào ngài.” Draco làm một loại lễ tiết mà Harry không biết, nói chung thoạt nhìn rất dễ nhìn.
“Chào cậu.” Salazar gật đầu. Kỳ thực hắn không hiểu đối phương đang làm cái lễ gì, nhưng cũng nghĩ giống như Harry rằng cái động tác phức tạp kia rất đẹp mắt.
“Tôi là Draco Malfoy, học sinh Slytherin.” Draco căng thẳng nói.
Harry thấy Salazar lộ ra một vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại lộ ra biểu tình như ăn phải thứ gì rất cổ quái vậy: “Ây… Malfoy?”
“Đúng!” Draco thoạt nhìn rất là kiêu ngạo về dòng họ của hắn.
biểu tình của Salazar thoạt nhìn lại thêm cổ quái: “Được rồi, đây có chút…. Cậu nói mình là học sinh Slytherin?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT