"Là chất kịch độc, là ảo giác, quyết đoán và tuyệt tình, là sức sống tuổi thanh xuân. Ngày 16 tháng 6, bộ phim "Xương Bồ" sẽ ra rạp đúng hẹn." 

Tấm áp phích lớn tuyên truyền bộ phim điện ảnh bao trùm mấy tầng công ty Hoa Ngô. Do Cố Hi Chi và Thành Úy đóng vai chính, nên bộ phim "Xương Bồ" bắt đầu được tuyên truyền toàn diện. Cố Hi Chi giữ vai nữ chính trong phim nên thu hút được sự quan tâm của ban giám khảo, nàng được đề cử tranh giải trong buổi liên hoan phim, Cố Hi Chi được mọi người kỳ vọng rất nhiều. 

"Không có gì tốt hơn tin này, Hạ Tuyết được đề cử năm hạng mục - hạnh phúc cả năm." Triệu Linh vừa vào văn phòng đã báo tin tốt, Hạt Hạt nghe nói thế lập tức hỏi, "Tiểu Cảnh hả?" 

Triệu Linh nhướng nhướng mày, "Cô cảm thấy thế nào?" 

Hạt Hạt mừng tít mắt, lập tức nói, "Tôi sẽ báo tin cho Tiểu Cảnh liền." 

Gần đây Cố Hi Chi đều ở trong phòng bận bịu làm một chuyện rất bí mật. Công việc thực sự quá bận rộn, nhưng làm xong hết thảy mà nàng còn có thể kiên trì trở lại văn phòng. Còn nàng rốt cuộc đang bận gì, ngoại trừ mấy bà dì lao công ra thì cũng không có ai biết. 

Tia sáng rọi khắp phòng, Cố Hi Chi đối mặt với bản vẽ chống cằm kiểm tra, cảm thấy chỗ nào chưa ổn thì nàng nhanh chóng cầm bút vẽ vẽ chỉnh chỉnh tiếp. 

Từ khi chiếc nhẫn kim cương được Khúc Hi Chi tìm về thì hình tượng của cô trong lòng nàng so với nữ thần Athena (*) của Hy Lạp còn lớn hơn nhiều. Chỉ trong một đêm mà cô lại có thể tìm thấy chiếc nhẫn kim cương bị thất lạc. Khúc Hi Chi trong lòng nàng đã không còn là một người lợi hại và có bản lĩnh nữa, mà là một người rất thần kỳ, một nhân vật thoát ly thế tục, một nữ thần vĩ đại nhất trong số các nữ thần. 

(*) Athena: là nữ thần của chiến tranh và chiến thắng, đồng thời cũng là nữ thần của trí tuệ, trí thức và nghệ thuật. Biểu tượng: cú và cây olive. Con gái của Zeus và nữ thần biển cả. 

Nàng vì báo đáp cô, cũng vì muốn biểu đạt tâm ý tôn sùng với cô. Dưới sự kích động của mình, Cố Hi Chi quyết định vì cô vẽ một bức tranh nữ thần, để biểu đạt tâm tình của mình. 

Có tiếng gõ cửa vang lên, Cố Hi Chi nhìn bản vẽ, rồi cầm vải che lên, sau đó chậm chạp đi mở cửa. 

Hạt Hạt rất vui vẻ, cũng không ngại dáng vẻ thần bí của nàng, chỉ đứng trước cửa nói, "Đề cử." 

Cố Hi Chi ngẩn người, lúc đầu nàng không nghĩ cô có ý gì, sau đó nhanh chóng nở nụ cười thật tươi, nhưng nét cười cũng lập tức bị khống chế bớt. 

"Đề cử thôi mà, trước đây không phải là không có." Dừng một chút, "Còn ai được đề cử nữa không?" 

"Doãn Từ là cái tên đắt giá cho vai nữ chính, đương nhiên sẽ không thiếu cô ta. Còn lại là Triệu Hựu Lan và Dư Ca, có điều hai người này không có hy vọng quá lớn, đây là ý kiến mọi người nhận định." 

"Nói cách khác, Doãn Từ vẫn là đối thủ lớn nhất của tôi." 

"Đúng. Có điều lần này mọi người đều rất tin tưởng cậu. Chúng ta đã xem Doãn Từ trong bộ Ngu Cơ rồi, cổ cũng chẳng có gì gọi là tiến bộ đột phá. Tôi nghĩ nếu đã quen với hình tượng của cổ thì vai diễn trong phim sẽ không được đánh giá cao." Hạt Hạt nói tới chỗ này lại cao hứng lên, "Tiểu Cảnh, tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cậu nhận giải nữ diễn viên xuất sắc nhất. Bây giờ độ HOT của cậu trên màn ảnh cũng không tệ lắm, chỉ cần lần này thành công, tương lai đại diện cho Trung Quốc hướng ra thế giới cũng không xa." 

Cô nói đến hài lòng hả hê, Cố Hi Chi thực sự không nhịn được nói, "Đừng có khuếch đại như vậy." 

Nói thì nói như thế, Cố Hi Chi cũng vui vẻ quá xá. 

Gần đây Khúc Hi Chi chủ yếu chuyển công việc từ thiện làm trọng tâm sự nghiệp. Cô thường bôn ba vào mấy khu núi rừng nghèo khó. Có lúc phương tiện thông tin trên núi không tốt lắm, mấy ngày không thể liên lạc. 

Tuy không biết đối phương có thể thấy tin tức của mình hay không, nhưng sau khi nghe mình được đề cử, Cố Hi Chi vẫn không nhịn được gởi nhắn tin chia sẻ niềm vui: 

Tôi được đề cử rồi, chị mau trở về tham dự lễ trao giải với tôi đi. 

Ở một vùng núi xa xôi hẻo lánh khác, chẳng bao lâu thì điện thoại của Khúc Hi Chi nhận được tín hiệu, cô liên tiếp nhận được rất nhiều tin nhắn. Cô mở hộp thư ra, lướt qua lướt lại, thấy một dãy số quen thuộc thì lập tức mở ra. Cô đọc xong tin nhắn lại nhất thời mỉm cười. 

"Lăng Tiêm, trong vòng nửa tháng, chúng ta xử lý xong chuyện bên này, sau đó trở về." 

Khí hậu nóng nực nên Lăng Tiêm chỉ ngồi trên xe uống nước, "Tôi chỉ hận không thể trở về trong vòng một phút." 

Kim Đỉnh là giải thưởng quan trọng của nghệ sĩ, mấy năm gần đây mới tổ chức định kỳ mỗi năm một lần. Từ tháng năm đến tháng tám, được bình thẩm bởi những người chuyên nghiệp có uy quyền trong nền công nghiệp giải trí thực hiện. 

Do đêm trao giải này có công hiệu như một bảng Phong Thần, nên rất nhiều đạo diễn liều mạng đổi lịch trình để không bỏ lỡ. 

Lần này "Xương bồ" đề cử năm giải thưởng, trong đó có giải đạo diễn xuất sắc nhất, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và diễn viên mới triển vọng, đối với đoàn phim mà nói thì đây tuyệt đối là một chuyện làm phấn chấn lòng người. 

Mãi đến tận trước khi diễn ra buổi lễ một ngày thì Khúc Hi Chi mới nhận được thư mời, đồng thời cũng là khách mời danh dự trao giải cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Sau khi biết tin này, phản ứng đầu tiên của Hạt Hạt là: Hi Chi trao giải cho Hi Chi, nhất định phi sẽ có chuyện vi diệu đáng xem. 

Cố Hi Chi biết ý nghĩ của cô, nhưng nàng vẫn bảo không có chuyện gì chắc chắn thì đừng nói lung tung. 

Lễ trao giải diễn ra vào thứ hai. Trước đó một ngày, Khúc Hi Chi vừa về thành phố đã nhanh chóng lái xe đón Cố Hi Chi ra sân bay từ sớm. Đại khái là người gặp việc vui thì tinh thần cũng thoải mái, nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống của Cố Hi Chi, Khúc Hi Chi nói, "Em nhìn thấy tôi nên mới vui vẻ như vậy, đúng không?" 

"Đúng vậy." Tâm tình tốt nói chuyện cũng cực kỳ dễ nghe, "Đúng rồi, chờ buổi lễ kết thúc, tôi còn có một món quá muốn tặng chị." 

Tối hôm qua nàng chính thức vẽ xong sắc thái của nữ thần. Tuy không phải kiệt tác nghệ thuật nổi tiếng gì, nhưng nàng xuất thân từ trường nghệ thuật mà, nàng vẽ cũng đâu có tệ lắm. 

"Thật không?" Lần đầu tiên nghe nàng nói muốn tặng quà cho mình, Khúc Hi Chi cười cười nói, "Kỳ thực em không cần phí tâm chuẩn bị cho tôi quà gì đâu, em chính là món quà quý nhất của tôi rồi." 

Ngồi sau xe bị không khí làm nổi da gà, Lăng Tiêm không nhịn được hắng giọng một cái, nhắc nhở hai người chú ý ngôn từ tránh làm người khác buồn nôn. 

Hôm nay tâm tình Cố Hi Chi rất tốt, cũng không kịp nhớ còn có người trong xe, còn bảo là, "Chờ chị thấy quà của tôi xong nhất định sẽ tự hào về bản thân hơn nữa đó." 

"Thật không?" Cô nghe xong trái lại có chút ngạc nhiên, "Vậy em nói cho tôi biết tôi là người thế nào đi?" 

"Ừm..." Suy nghĩ, "Dịu dàng, xinh đẹp, thần kỳ, thiên phú bẩm sinh?" Từ cuối cùng là tán thưởng diễn xuất của cô. 

Khúc Hi Chi lĩnh hội hình dung của nàng, nhanh chóng nói, "Cái cuối cùng là nói khả năng hả?" 

Cố Hi Chi vốn không nghi ngờ gì, lát sau lại thấy ánh mắt gian gian của cô đầy thâm ý, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Khúc Hi Chi!" Trừng. 

Lăng Tiêm ngồi phía sau muốn tự đâm đuôi hai mắt, cô hắng giọng lần nữa, "E hèm..." 

Lăng Tiêm băng qua đường đón xe. Cũng may chỗ tổ chức lễ trao giải không xa, Lăng Tiêm xuống máy bay được nửa giờ cũng không tiếp tục đi cùng hai người nữa. 

Mới vừa xuống máy bay thì trời bắt đầu mưa, cũng may là bốn giờ chiều mới dự thảm đỏ. Cố Hi Chi đề nghị Khúc Hi Chi mặc váy đỏ giống mình, nhưng Khúc Hi Chi vẫn tránh né thị phi thận trọng chọn màu đen. 

Đi dự thảm đỏ đương nhiên còn có các thành viên của đoàn làm phim. Thành Úy được đề cử giải nam diễn viên mới xuất sắc nhất, anh mặc trên người một bộ vest đen rất bảnh trai, phong cách Anh Quốc khiến nhiều khán giả trẻ yêu thích. Tuy rằng chỉ đứng bên cạnh anh ta thôi, nhưng Cố Hi Chi vẫn có thể cảm giác được khí chất rõ rệt. 

Trong một buổi liên hoan phim sẽ có một tập hợp lớn các diễn viên trong giới điện ảnh tụ hội. Rất nhiều người quen biết Cố Hi Chi đều lên tiếng chúc mừng. Có lẽ phải tranh giải với Doãn Từ nên tâm tình của Cố Hi Chi cũng vô cùng phấn khởi. 

Lễ trao giải chính thức bắt đầu lúc bảy giờ tối. Tuy đã trải qua tình cảnh này rất nhiều, nhưng sau khi ngồi xuống, Cố Hi Chi lại vô cùng lo lắng, ngược lại Thành Úy lần đầu tiên tham gia lại tương đối nhẹ nhàng, anh vẫn ở bên nàng trấn an đừng quá khẩn trương. 

Tất cả buổi lễ trao giải nào cũng đều xếp giải quan trọng ở cuối cùng, chẳng hạn như giải nam - nữ chính xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất và bộ phim điện ảnh xuất sắc nhất, do vậy mà Cố Hi Chi cũng không mấy quan tâm giải thưởng lúc đầu. 

Buổi lễ tiến hành được một nửa thì bắt đầu trao giải cho diễn viên mới. Do Thành Úy được đề danh trong đó, nên lúc này Cố Hi Chi mới chú ý tập trung. 

Tình trạng của Thành Úy và nàng không giống nhau lắm, anh chàng này tuyệt đối là người mới trên màn ảnh nên đoạt giải hoàn toàn không có gì đáng bất ngờ. Trước khi MC công bố thì Cố Hi Chi đã nói, "Chúc mừng." 

Thành Uý ngồi kế nàng mỉm cười tự tin, "Cảm ơn." 

Trên đài, MC bắt đầu mở phong thư, màn ảnh cắt làm tư trực chiếu bốn người mới. Cố Hi Chi nhìn MC mở phong thư ra rồi lại nhìn đối phương cầm micro nói. Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi kết quả. 

MC vẫn cứ kéo sự hồi hộp rất lâu. Cuối cùng màn ảnh lớn cũng phóng to hình ảnh diễn viên mới lên, không khí căng thẳng hơn, MC cầm micro đọc to: 

"Chúc mừng Thành Úy!" 

Mỉm cười, đứng lên, cúi chào. Thành Úy rất thành thục và thận trọng, dù chỉ là lên đài lĩnh thưởng và phát biểu cảm nghĩ cũng rất trịnh trọng. 

Nhìn chàng trai lãnh thưởng xong, Cố Hi Chi mừng rỡ nhưng sau đó lại càng căng thẳng hơn. Nàng không nhịn được nhắn tin cho Khúc Hi Chi: 

Tôi hơi căng thẳng, làm sao bây giờ? 

Khúc Hi Chi rất nhanh trả lời: 

Doãn Từ cùng lắm là hòa với em thôi, tự tin lên, còn nửa giờ thôi, cố lên. 

Nhìn thấy Khúc Hi Chi hồi âm, Cố Hi Chi có thêm chút động lực, khôi phục tinh thần rồi tiếp tục quan sát lễ trao giải. 

Phim điện ảnh dự thi có phong cách đặc biệt phong phú. Bộ "Xương bồ" thiên về phong cách văn học trở thành đại biểu. Từ giải diễn viên mới xuất sắc cho đến giải nữ chính xuất sắc, ở trung gian đều phát video quảng cáo làm tâm trạng Cố Hi Chi cũng trập trùng theo. Rốt cuộc đã tới phần trao giải nữ chính xuất sắc nhất, Cố Hi Chi càng căng thẳng hơn, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. 

Thành Úy vẫn chú ý tâm trạng của nàng, nhìn thấy nàng khẩn trương nắm chặt đùi, anh động viên, "Không cần lo lắng, chúng tôi đều tin tưởng chị." 

Tiết mục nhảy vừa kết thúc, MC bắt đầu tán gẫu giới thiệu giải thưởng. Cố Hi Chi nghe tiếng Thành Úy nói, nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, "Tôi chỉ sợ phụ lòng kỳ vọng của mọi người." 

Thành Úy cười, "Đừng nói lời ủ rũ vậy chứ, chúng tôi đều muốn chị trúng cử mà." 

"Được rồi." Giọng người MC to rõ vang vọng khắp phòng. Cố Hi Chi ngẩng đầu lên nhìn về phía sân khấu. Nữ MC tươi cười nhìn màn ảnh, "Nói lâu như vậy rồi, tôi nghĩ mọi người nhất định rất mong chờ kết quả, vậy bây giờ chúng tôi xin mời khách mời danh dự lên trao giải—— người đã đạt danh hiệu nữ chính xuất sắc nhất của năm ngoái - Khúc Hi Chi tiểu thư và Phó tổng giám đốc công ty truyền thông - Khổng Gia tiên sinh lên sân khấu mở phong thư." 

Âm nhạc vang lên khắp phòng, trên sân khấu, Khúc Hi Chi khoác tay Khổng Gia bước lên sân khấu. Dưới ánh đèn, vẻ đẹp rạng ngời của cô không dính chút bụi trần. Đi tới chính giữa sân khấu, MC giống như tìm được đề tài mới khá hứng thú, cười cười hướng về Khúc Hi Chi nói, "Diễn viên Khúc, theo chúng tôi được biết thì năm ngoái cô đoạt giải nữ chính xuất sắc, năm ấy Cố Hi Chi tiểu thư còn được đề cử chung với cô nữa, năm nay cô ấy lại được đề cử giải nữ chính. Tôi biết hai cô trược đây có hợp tác, vậy cô có lời gì muốn nói với cô ấy không?" 

Màn ảnh lớn đặc tả hai người, Khúc Hi Chi mỉm cười, nói vắn tắt, "Tôi chỉ muốn nói rằng em ấy rất xuất sắc. Dù kết quả thế nào thì sự nỗ lực và kiên trì của em ấy là không thể phủ định." 

"Hay, hay." MC nói tiếp, "Vừa nãy có người nói tôi trao giải quá chậm làm mọi người rất hồi hộp, vậy bây giờ tôi không nói nhiều nữa. Khổng tiên sinh, hiện tại mời ngài mở phong thư ra cho chúng tôi đáp án." 

Màn ảnh cắt đến đàn ông trung niên, ông cười gật đầu, rồi lấy phong thư trên khay cầm trong tay. Không khí hội trường căng thẳng theo từng vết xé của phong thư. Ông lấy danh sách đạt giải ra. 

Xuất phát từ thân sĩ phong độ, tổng giám đốc Khổng xem xong danh sách sau đó giao cho Khúc Hi Chi, ra hiệu cô đọc tên lên. Khúc Hi Chi cũng khá phối hợp nhận danh sách. 

Màn ảnh lớn chia ra làm tư đặc tả bốn người nữ chính, vẻ mặt của họ đều vô cùng thản nhiên. Doãn Từ nhìn ống kính mỉm cười, tuy Cố Hi Chi cũng cố cong khóe môi, nhưng nụ cười rõ ràng không tươi bằng năm ngoái. 

Đã đợi giải thưởng này quá lâu, nàng rất quan tâm, không muốn giải vờ cũng giả vờ không được. 

Trên sân khấu, Khúc Hi Chi nhận danh sách rồi cầm micro lên, tầm mắt rơi vào dòng mực đen trên giấy trắng. Cô đợi một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía thính phòng tìm vị trí nào đó. 

"Giải nữ chính xuất sắc nhất của Kim Đỉnh năm nay chính là..." Cô dừng một chút, nhìn về phía Doãn Từ, âm thanh vững vàng mà chăm chú. 

Đại khái là đã ở chung một thời gian, nên nàng có thể nắm bắt được phần nào tâm tình của đối phương. Nói chung nghe cô sắp đọc tên, Cố Hi Chi cũng không quá bất ngờ. 

"Doãn Từ." 

...... 

... 

Tiếng vỗ tay, âm nhạc, tiếng cười đùa. Toàn bộ phòng trao giải trong nháy mắt bị những âm thanh vui sướng này bao phủ. Màn ảnh một giây trước còn chia làm bốn, thoáng chốc lại tập trung trên người Doãn Từ. Cố Hi Chi lẳng lặng nhìn hiện trường, không biết đang suy nghĩ điều gì. 

"Không đúng, giải thưởng này nhất định có vấn đề." Thành Úy đang yên lặng ngại ngùng nhìn thấy kết quả như thế, ngay lập tức liền thắc mắc. 

Có người nghe được lời anh ta nói nên quay đầu lại nhìn, Hạ Tuyết ngồi một bên vẫn không nói gì, bà hắng giọng một cái, "Thành Úy, không nên nói chuyện lung tung." 

Bị Hạ Tuyết răn dạy, Thành Úy có chút oan ức quay đầu nhìn Cố Hi Chi, "Chị Tiểu Cảnh..." 

"Không sao đâu." Cố Hi Chi ra hiệu anh bình tĩnh, "Kết quả này không có sai." 

"Nhưng chị..." 

"Thành Úy." Cố Hi Chi thật lòng nói, "Tôi và Doãn Từ vốn có tỷ lệ ngang nhau, cô ấy đoạt giải là chuyện rất bình thường." 

Thành Úy thấy nàng trấn định như thế, cũng không biết nói cái gì cho tốt. 

"Doãn Từ, cô "Doãn"! Hoan nghênh lên sân khấu lĩnh thưởng." MC dõng dạc nói to. Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn Doãn Từ đang mặc một bộ trang phục đậm nét Trung Hoa đứng lên khỏi ghế, sau đó cô cúi chào cảm ơn khán giả. Nàng nhất thời im lặng không nói gì. 

Từ phía dưới lên tới sân khấu, Doãn Từ vẫn tao nhã mỉm cười dịu dàng. Đây không phải là lần đầu cô đoạt giải, nên biểu hiện của cô không chút mảy may kích động, nhưng đích thực là rất vui sướng. 

Kết quả xác định không thể nghi ngờ gì nữa. Lúc cô phát biểu cảm nghĩ, Cố Hi Chi cũng không có hứng thú chút nào. Sau khi đã xác nhận kết quả này, Cố Hi Chi quay đầu nói với Thành Úy, "Trao giải xong rồi, cũng không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước." 

"Chị Tiểu Cảnh..." Thành Úy muốn đuổi theo, nhưng Hạ Tuyết lại nói, "Đừng đuổi theo, để cô ấy yên tĩnh một chút đi." 

Thành Úy nhìn bóng lưng của nàng, vẻ mặt phi thường phức tạp. 

Cơn mưa day dẳng tựa như muốn gột rửa cả thành phố, không khí bên ngoài cửa sổ rất trong lành và tươi mát. Phòng trao giải ở trên tầng cao nhất, bước lên thảm đỏ ra khỏi đó có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố xuyên qua cửa sổ thủy tinh. 

Thành phố xa lạ, phong cảnh cũng khác nhau, nhưng tâm trạng này cứ kéo dài bốn năm. 

Cố Hi Chi đứng sát cửa sổ lẳng lặng nhìn tòa tháp cao sừng sững trong màn mưa, ánh mắt trầm buồn xa xăm. 

Một vài diễn viên lặng lẽ dừng bước sau lưng nàng, sau đó cất giọng trêu ghẹo. 

"Ồ, nhìn xem ai đây nào, diện quần áo đỏ rực tươi ghê ha, chắc đang chuẩn bị đi lãnh giải nữ chính xuất sắc nhất phải không?" 

Âm thanh sắc bén tràn ngập trào phúng, Cố Hi Chi thu lên tầm mắt, nàng rõ ràng bị thanh âm này hấp dẫn sự chú ý. 

Cố Hi Chi nhận ra giọng nói này. Cô ta đã từng diễn vai phụ trong bộ "Vong Xuyên", nhưng sau đó lại bị Lâm Minh Linh thế vai. 

"A? Tôi chả hiểu giải nữ chính xuất sắc nhất gì đó là cái gì, có điều bộ đồ cô ta đang mặc là một cặp với Khúc Hi Chi đó nha. Tôi vẫn cảm thấy chỉ có Khúc Hi Chi tiểu thư mới có thể tôn được cái thần của nhãn hiệu thời trang tao nhã này." 

"Ôi ôi ôi, đừng có nói như vậy chứ. Diễn xuất của cô ta vốn đã không bằng Khúc Hi Chi rồi, vóc dáng đó làm sao mà qua nổi?" 

"Đúng đúng đúng, tuyệt đối không thể nói như vậy được. Người ta chỉ cùng tên với Khúc Hi Chi thôi mà, các người lấy trời với đất đặt chung chỗ thì sao có ý nghĩa?" 

"Khụ, tôi cũng chỉ là hiếu kỳ thôi. Cô nói mọi người đều là diễn viên cùng thời, tại sao có người sớm đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất rồi, mà lại còn có người được đề cử liên tục bốn năm nhưng chẳng lấy nổi một lần? Cô thấy cô ta có lòng tự trọng không?" 

"Lòng tự trọng?" Có người đang cười, "Nếu tôi là cô ta, hoặc là trực tiếp giải nghệ diễn viên, hoặc là đã sớm vượt qua Khúc Hi Chi rồi. Người như vậy mà tự trọng cái gì?" 

Lời châm biếm trào phúng sắc bén không ngừng đâm vào tai, Cố Hi Chi yên lặng nhìn màn mưa bên ngoài, rất lâu sau đó mới quay đầu nhìn về phía mấy nữ diễn viên. 

"Dù tôi có kém cỏi, nhưng vẫn tốt hơn các cô cả vạn lần." 

Mấy nữ diễn viên thấy nàng phản kích, lập tức dùng ngôn ngữ tấn công nàng. Bất kể họ nói gì, Cố Hi Chi đều làm bộ không nghe thấy, một mình xoay người đi vào cầu thang.

Buổi tối bầu trời đen mịt, không có lấy một ngôi sao. Ánh trăng trở nên mờ nhạt trong màn mưa. Cố Hi Chi ra khỏi quán rượu, nàng xuất thần lê bước trên con đường trống trải dưới cơn mưa rả rích. 

Nàng chẳng biết đi đâu, chỉ biết là không muốn thấy bất kỳ người quen nào, cũng không muốn mất mặt trước người khác. 

Nước mưa ào ào vào lòng đất, nện lên thân thể đến phát đau. Cố Hi Chi lẳng lặng đi trong mưa, mí mắt cũng nhẹ nhàng rủ xuống. 

Một loại cảm xúc khó tả khiến nàng không còn lo sợ trời mưa, thậm chí cảm thấy đang được nước mưa gột rửa, ngược lại sẽ tỉnh táo một ít. 

Đây là lần cuối cùng. 

Cố Hi Chi tự nhủ. 

Nàng sẽ không chọn điện ảnh nữa. 

Không biết qua bao lâu, bắt đầu có một chiếc xe chầm chậm theo sau nàng. Nàng đi, xe cũng chạy, nàng ngừng, xe cũng dừng. 

Cuối cùng, Cố Hi Chi không nhịn được dừng bước lại ngẩng đầu nhìn người trong xe. Chủ nhân chiếc xe kia tựa hồ cũng đang đợi thời khắc này. Thấy nàng ngẩng đầu, người kia chậm rãi quay cửa sổ xe xuống. 

"Thương tâm đến thế sao, nếu bị truyền thông chụp được, chắc sẽ làm bão trên báo à nha!" Lâm Minh Linh ngồi sau xe lẳng lặng nhìn Cố Hi Chi mỉm cười, "Nước mưa lạnh như thế, đồ của cô ướt hết rồi, hay là lên xe ngồi đi?" 

Cố Hi Chi lạnh lùng liếc cô một cái, rồi quay đầu tiếp tục đi về phía trước. 

Lâm Minh Linh cười nói, "Tôi nghe nói người đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất là Doãn Từ. Tuy tôi không hiểu điện ảnh cho lắm, có điều cô đoán thử xem, nếu người đấu cùng cô ta hôm nay là Khúc Hi Chi thì kết quả thế nào?" 

Cố Hi Chi dừng bước, lẳng lặng nhìn mặt đường xa xăm trống trải. 

Diễn xuất của Doãn Từ không có đột phá, mà tác phẩm hai năm qua của Khúc Hi Chi lại có linh khí phi phàm. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Khúc Hi Chi sẽ không thua cô ấy. 

"Tôi nghĩ cô cũng biết kết quả." Lâm Minh Linh nói tiếp, "Cô xem a, Khúc Hi Chi so với Doãn Từ còn tốt hơn, mà cô lại không bằng Doãn Từ. Cô cảm thấy mình có tư cách gì ở cạnh Khúc Hi Chi?" 

Cố Hi Chi chậm rãi xoay đầu lại, "Vì vậy lúc này cô xuất hiện ở đây là muốn chia rẽ mối quan hệ của chúng tôi?" Nàng cười khẩy một tiếng, "Mơ đi" 

Lâm Minh Linh cười cười, không nhanh không chậm nói, "Tôi không phải muốn cưỡng cầu cô điều gì cả, chỉ muốn cô hiểu rõ hiện trạng thôi." Dừng một chút, "Thời gian cô và Khúc Hi Chi ở cạnh nhau cũng không ít, tôi nghĩ cô chắc hẳn phải biết, bất luận là bối cảnh gia đình hay sự nghiệp giữa hai người cũng chả có gì xứng. Cô nhỏ yếu đến nỗi tôi chỉ cần động thủ một chút là có thể giết chết rồi. Bây giờ Khúc Hi Chi yêu thích cô thì còn có thể kiên nhẫn, nhưng tương lai thì sao đây? Một mớ phiền phức, một thứ vô dụng tàn phế, cô tin tưởng cô ấy sẽ đối tốt với cô thật à?" 

"Tàn phế..." Cố Hi Chi nhàn nhạt cắn môi, "Tiếp tục đi, lấy bản lãnh của cô tiếp tục khuyên tôi đi, xem có thể thành công không?" 

"Lần này mất đi giải nữ chính xuất sắc, công ty Hoa Ngô sẽ đóng băng cô." Lâm Minh Linh cười càng ôn nhu, "Lúc trước tôi quên nói cô biết, sở dĩ Tôn Đình Hữu làm khó cô, là bởi vì tôi." Giọng cô trong mưa rất rõ ràng, "Tổ tông nhà họ Tôn thật sự tích lũy không ít của cải, đủ cho Tôn Đình Hữu ăn uống, chơi gái, bài bạc cả đời. Đáng tiếc mấy đổng sự của công ty Hoa Ngô đã sớm có lòng dạ khác, một lòng muốn lật đổ ông ta. Nếu tôi không cứu giúp thì ông ta đã sớm xong đời rồi." Cười cợt, "Tôi vốn không muốn nhúng tay vào mớ hỗn loạn trong công ty Hoa Ngô đâu. Nhưng không may, đời này tôi không thể nhìn thấy Khúc Hi Chi ở cạnh người khác được. Chỉ cần có được cô ấy, chuyện gì tôi cũng nguyện ý thử nghiệm. Còn tương lai của cô, tôi nghĩ nắm cổ phần trong tay là đủ quyền quyết định tất cả rồi." 

Cố Hi Chi khó tin, "Thật sao?!" 

Lâm Minh Linh cũng không bị tâm tình tiêu cực của nàng cảm hoá, cô tiếp tục nói, "Đúng rồi, bị công ty Hoa Ngô đóng băng thì cô định làm thế nào? Tiếp tục tìm Khúc Hi Chi hỗ trợ sao?" Mỉm cười, "Cô còn dày mặt làm chuyện này đương nhiên không sao, có điều Khúc Hi Chi là người để yêu chứ không phải công cụ để cô lợi dụng. Đừng đợi tới lúc bị người khác ghét bỏ mới giác ngộ ra nha." 

Mưa vẫn rơi, xối ướt tóc và cổ của Cố Hi Chi. Nàng lẳng lặng nghe cô nói xong, cay đắng mỉm cười, "Còn gì nữa không? Thật ngại phải nói cô biết, những lời cô nói chẳng hề gây ấn tượng với tôi chút nào." 

"Vậy à." Lâm Minh Linh cười, "Sớm đoán được cô sẽ nói vậy, nên tôi đã chuẩn bị cho cô một món quà." 

Cô quay đầu nói với người bên cạnh gì đó, bên cửa khác của xe nhanh chóng mở ra, một gã đàn ông mặc vest đen mang theo một cô gái bước xuống xe. Cô gái tựa hồ bị gì đó trói buộc, tay chân không được linh hoạt, trên miệng cũng bị băng vải che mất. 

Gã đàn ông đưa cô gái tới trước mắt Cố Hi Chi. Cô gái bị mất thăng bằng, lập tức ngã xuống trước mặt Nàng. Nàng liếc nhìn cô gái nọ, dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc, "Nhất Thanh?" 

Bạc Nhất Thanh bị gã đàn ông áo đen kéo lên khỏi mặt đất, vẫn nhìn Cố Hi Chi lắc đầu. 

Lâm Minh Linh xuống xe, cầm cây dù màu đỏ đối mặt với Cố Hi Chi rồi mỉm cười, "Vừa nãy đã nói rồi, bảo Tôn Đình Hữu làm khó dễ cô, là chủ ý của tôi. Thế nhưng đưa Bạc Nhất Thanh lên giường của ông ta, là chủ ý của Khúc Hi Chi." 

Ánh mắt của Cố Hi Chi vì những lời này chuyển dời khỏi người Bạc Nhất Thanh, chậm rãi hướng về cô. 

Lâm Minh Linh nói tiếp, "Không ngại nói cho cô biết, vì muốn bảo vệ thứ vô dụng như cô nên Khúc Hi Chi mới tìm Bạc Nhất Thanh thay cô đi lấy lòng Tôn Đình Hữu. Cô nghĩ bộ phim đó làm sao rơi vào tay cô hả? Cô không muốn lên giường, là Bạc Nhất Thanh lên giường giúp cô. Cô không muốn làm ông ta vui lòng, là Bạc Nhất Thanh miễn cưỡng vui cười trước mặt ông ta nói tốt vì cô. Thật không biết cô tàn nhẫn cỡ nào mới có thể trơ mắt nhìn một người không liên quan vì mình sa vào đầm lầy. Cô ấy mang thai, phá thai, đều vì muốn lấy một bộ phim cho cô, nhưng đổi lại thì..." Nụ cười cô gần như quỷ dị, "Cô lại mất đi giải nữ chính xuất sắc nhất." 

Mưa rào xối xả, Bạc Nhất Thanh bị gã đàn ông giữ chặt vẫn cứ lắc đầu, tựa hồ muốn người kia đừng nói nữa. Lâm Minh Linh nhìn cô, sâu sắc cong khóe môi lên, hướng về Cố Hi Chi nói câu sau cùng. 

"Quên nói cho cô biết nữa, ca phẫu thuật phá thai xảy ra vấn đề. Tử cung của cô ta cũng không còn." Dừng một chút, "Bởi vì cô, cô ta hầu như mất đi tất cả." 

Nước mưa nặng nề rơi xuống, rơi vào da thịt phảng phất đau rát, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, giống như nước mưa cuồng bạo trào vào mắt. 

Cố Hi Chi nhìn khoảng đen mơ hồ trước mặt, đột nhiên cảm thấy mắt đau rát, nước mắt lập tức không khống chế được, theo gò má chảy xuống. 

Bạc Nhất Thanh dường như rất hận Lâm Minh Linh. Lúc cô ta nói ra câu sau cùng, mắt cô ta vẫn tàn nhẫn nhìn chằm chằm cô. 

Lâm Minh Linh nhìn cô một lúc rồi khẽ mỉm cười, cất dù vào trong xe. 

Gã đàn ông áo đen cũng nhanh chóng theo cô vào xe, bánh xe lướt qua bắn lên một lượng nước lớn. Cố Hi Chi không để ý thân thể đầy nước bùn, nàng chậm rãi đi tới trước mặt Bạc Nhất Thanh, giơ tay tháo miếng vải bịt miệng ra. 

Vừa có thể mở miệng nói chuyện, Bạc Nhất Thanh khàn khàn nói, "Chị Tiểu Cảnh, chị đừng tin cô ta. Tất cả những gì cô ta nói đều là giả, cô ta bị thần kinh rồi!" 

Cố Hi Chi kích động nhìn cô rơi lệ, đến nửa ngày không nói lời nào. 

Thấy nàng không nói, Bạc Nhất Thanh vừa vội lại vừa khổ sở, "Chị Tiểu Cảnh, chị đừng như vậy, chị như vậy chính là mắc mưu cô ta!" 

Đầu gối như bị sức mạnh nào đó ghì chặt, Cố Hi Chi đỏ mắt lẳng lặng nhìn cô, chân hơi khụy xuống. 

"Chị Tiểu Cảnh?!" Bạc Nhất Thanh kinh ngạc nhìn nàng, mà nàng thì lại hoàn toàn cúi xuống đầu gối. 

Nàng nặng nề quỳ gối trước mặt cô. 

****** 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play