Kỳ thi giữa kỳ đã sắp đến gần, nhưng lúc này tôi phát hiện nan đề gay go trong học tập của mình – tôi học lệch nghiêm trọng.

Nghiêm trọng đến cỡ nào á.

Ngữ Văn và Tiếng Anh kết quả tối đa, Lịch Sử, Địa Lý, GDCD cũng tạm chấp nhận, Hóa Học, Vật Lý, Sinh Học vừa đủ trên trung bình, chỉ có Toán là thê thảm đứng bét.

Thành ra là xếp cuối lớp.

Nguyên nhân chính là, tôi vốn hứng thú với rap, cho nên rất đầu tư vào Tiếng Anh, hiệu quả rõ rệt có thể thấy; mặt khác, Khoa học tự nhiên và tôi không chung chí hướng, tôi không tài nào chống cự nổi cơn buồn ngủ ập đến vào mỗi giờ Toán học, Hóa Học Vật Lý còn vớt vát lại được nhờ áp dụng công thức, nhưng đối với môn học cho rằng chỉ cần theo đúng hướng là có thể giải quyết, tôi là tôi không có tí ti cái hướng nào hết, kể cả đánh lụi trắc nghiệm thôi mà xác suất đúng cũng thấp thấy thương.

Dù sao thì tôi vẫn cảm thấy tự trách lắm, nhất là sau khi Hạ Giai họp phụ huynh về không ngờ lại an ủi tôi, không thể đáp ứng kỳ vọng của người khác càng khiến cảm giác áy náy càng tăng lên.

Bởi tôi không mấy quan tâm, không quan tâm thành tích không màng ánh mắt người đời, ngày ngày cắm tai nghe làm bài tập, không để ý thế gian, đây là lần đầu tôi cảm thấy thật sự xấu hổ.

Phải làm gì đó cải thiện tình trạng này.

Sau khi nhận được thông báo kết quả, nhân sinh mười ba năm của tôi có biến buộc tôi phải suy ngẫm lại.

Tan học, tôi cùng Lý Khiêm Lam chạy đến cây cầu đá màu xám xanh chỗ kênh đập, nó vắt áo đồng phục lên vai, sống lưng hiện lên bên dưới lớp áo sơ mi trắng tinh, nó vén áo lên lau mồ hôi, bâng quơ nói, “Bảo con nhỏ cùng bạn phụ đạo cho.”

–Ah, suýt thì quên vị top 3 toàn khối kế bên.

Tôi không hiểu biết mấy về Kiều Hinh Tâm.

Da nhỏ rất trắng, đồng phục nghiêm túc phẳng phiu, giống hệt bánh răng vận hành một cách chính xác, sinh hoạt hàng ngày dường như không bao giờ lãng phí thời gian, nghe giảng, đọc sách, thỉnh thoảng tranh thủ chợp mắt trong giờ học, không tụm năm tụm ba đi vệ sinh với các bạn nữ, bị thầy giáo gọi lên bất ngờ thì trả lời với giọng nói nhẹ nhàng.

Tuy không đến nỗi xa không với tới nhưng khó gần là chắc chắn.

Đối tượng nữ giới tôi từng tiếp xúc từ bé đến giờ chỉ có mẹ tôi thôi.

Bọn trẻ ở độ tuổi này còn rất hiếu động, hễ có đứa nào hồ hởi lại gần làm thân thì sẽ ngầm dè chừng nhưng giả vờ nhiệt tình; Nếu như trong trường có mấy đôi như này, thì hẳn là ngày nào cũng có phim xem, chúng bạn coi như chiến sĩ sẵn sàng hi sinh thân mình mua vui cho mọi người sau giờ học mệt mỏi.

Vì vậy cho nên, dù rất muốn mở miệng nói ‘Cậu có phiền dạy tớ Toán không’, nghe như một lời thú nhận lố bịch ấy, không nói được.

Cơ mà tôi đã nhanh chóng phát hiện điểm chung hiếm hoi giữa hai đứa, đó là vừa làm bài vừa cắm tai nghe.

Điều này vốn là vi phạm nội quy, nhà trường từng nghiêm cấm học sinh mang theo thiết bị điện tử — tất nhiên là chẳng có tác dụng gì rồi. Mỗi trường đều có một khuôn phép riêng, nhưng cuối cùng học sinh vẫn ngoan cố lách luật, dù sao thì, đạo cao một thước, ma cao một trượng*

“Ðạo cao nhất xích,

Ma cao nhất trượng.

Ðạo cao nhất trượng,

Ma tại đầu thượng.”

Nghĩa:

“Ðạo cao một thước,

Ma cao một trượng.

Ðạo cao một trượng,

Ma trên đầu ta.”

=> Khi người tu hành tu được một chút công đức (đạo cao 1 thước) thì trước mặt người đó khó khăn phải vượt qua sẽ đến mạnh hơn, dồn dập hơn trước (ma cao một trượng).

Mà tiết tự học vào buổi tối chính là khoảng thời gian học sinh bùng cháy. Lén trốn giáo viên tám chuyện trên trời dưới đất, xem tạp chí, ăn vụng, chuyền giấy, chơi điện thoại, thậm chí mấy bàn cuối còn mở sòng Tiến lên, cứ như ban ngày bị tử khí bao trùm phải ẩn thân, đến đêm là hiện nguyên hình.

Đến Kiều Hinh Tâm thanh niên nghiêm túc vậy mà còn cắm tai nghe nhạc vừa làm bài, nhỏ đó y hệt quyển sách giáo khoa ấy, chuyện này coi như hơi bị ngạc nhiên rồi.

Cũng trong hôm đó, thầy giáo chúng tôi yêu cầu phải hoàn thành xong bài tập ngay hôm nay, đồng thời mời các giáo viên khác tới giám thị, người nào xong mới được về. Núi bài tập khổng lồ khiến lòng người hoang mang, công phu tán dóc cạn kiệt, bể sòng bài, nhất thời cả căn phòng chỉ còn tiếng loạt xoạt múa bút, nghe mà hoảng hồn.

Kiều Hinh Tâm vẫn đeo tai nghe.

Sau đó vẫn là người đầu tiên nộp bài.

Trong thời gian nhanh đến không tưởng, nhỏ bỏ bút xuống và tháo tai nghe ra đứng dậy.

Người nào người nấy như bông hướng Tâm dõi theo nhỏ, loáng thoáng nghe tiếng xì xào to nhỏ, tôi có thể đoán được nội dung đại khái. Nhưng cái mà tôi chú ý đến là tai nghe đặt trên cuốn sách.

Màu đen, hiệu Sony, nom đắt tiền.

Xung quanh yên ắng lạ thường, tôi ngồi gần đó nên nghe được tiếng đổ vỡ từ trong loa tai nghe, cứ như tính ăn mòn quái dị của Acid Sulfuric, da gà nổi đầy người.

Kiều Hinh Tâm về chỗ ngồi, nhỏ vén mái tóc đen ra sau tai, gương mặt thanh tú, dáng vẻ bình thản.

Lúc nhỏ ngồi xuống, tôi lúng túng hỏi, “Cậu nghe…Rock à?”

Bàn tay trắng xanh của nhỏ, dưới ánh đèn sáng trưng trong phòng học, mở ra và đặt lên trang sách, nghe tiếng hơi nghiêng đầu qua, con ngươi màu xám uể oải nhìn tôi.

Tôi đã thấy tia sáng lạnh băng lóe lên, thay vì trầm tĩnh lại là xuyên thấu lòng người.

“Là Acid Rock, hay còn gọi là Psychedelic Rock” nhỏ nói, “Có cả Black Metal* nữa”

*Black metal là 1 nhánh chính của heavy metal có đặc điểm sử dụng nhịp nhanh, thường chơi ở khoảng âm cao bằng kỹ thuật reo dây bằng phím (tremolo picking), trống đánh nhanh (thường blast beat), thu âm thô (tức là không qua xử lý phòng thu) và cấu trúc bài hát không theo một quy định nào.

– Rất nhiều năm sau, khi tôi muốn gần gũi với ai đó, tôi nhất định phải nghe thử playlist của người đó trước. Dù là tình ca hay dân ca, nhạc đồng quê hay Punk, âm nhạc phản ánh con người, phân tích tâm tư người đó, thấu hiểu quá khứ của người đó, không thể khẳng định người đó bạo lực hay dịu dàng, nhưng chỉ có âm nhạc là sẽ không dấu giếm.

Tôi có thể nghe ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play