*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cái gọi là khốn khổ vì tình không thể chờ nữa, khai giảng là tôi lên 12 rồi.

Mà tôi giữa mùa thu năm nay và mối tình đầu đến muộn, đau khổ mà từ bỏ cả hai, vùi đầu vào kỳ thi dầu sôi lửa bỏng và xấp đề thi.

Dưới sự yêu cầu vừa đấm vừa xoa của Hạ Giai, tôi rốt cuộc phải nén tiếc mà tạm nghỉ công việc ở quán bar, biến thành một con mọt toàn tâm toàn ý học hành.

Mặc dù tôi vẫn chưa là cái gì cả.

Đôi lúc tôi cảm thấy học sinh như tôi là một sự tồn tại khó xử. Tôi không phải học bá cũng không phải học tra, vừa không có thành tích nào nổi trội, cũng như không đủ dũng khí buông xuôi, cuối cùng nằm trong vùng trung du của lớp khi nổi khi chìm, mãi mãi không có ngày bật lên.

Nhưng đây là lối đi duy nhất, xuất thân lẫn vốn liếng quyết định tôi không có nhiều lựa chọn, đồng thời, hiện thực nào có phải chỉ cần than trời than đất là có thể thay đổi.

Tôi bắt đầu cảm thấy áp lực.

Ngày kế tiếp sau khi khai giảng, Kiều Hinh Tâm chuyển ban, dời đến tòa nhà ba tầng đối diện với tòa dạy học chính ban đầu của chúng tôi, đó là nơi mà các học sinh theo ngành nghệ thuật học văn hóa – nhỏ nghe theo sự an bài ‘Tốt nhất’ của bố mẹ, trở thành nghệ thuật gia như họ đã kỳ vọng rất nhiều, sau này sẽ ghi danh vào đại học ở thủ đô bên kia.

Lý Khiêm Lam cũng giống tôi, người lớn không đồng ý cho nó học âm nhạc, nguyên nhân là tương lai không có được công việc tốt, so với bộ môn ‘Nghệ thuật’ đây hư vô mịt mờ thì bọn họ càng muốn con mình đi trên con đường ổn định lại an ổn hơn.

Cũng có một số học sinh giống Kiều Hinh Tâm lục tục chuyển ban, bọn họ hoặc chọn hội họa hoặc thể chất, suốt cả ngày biến hóa khôn lường, đề thi không người nhận trên chỗ ngồi trống của họ chất thành cao nguyên băng tuyết. Tần suất phát đề thi cao đến nỗi khiến người ta thấy khủng hoảng, trong giờ học có mà bỏ đi WC tí thôi mà đã có thể để dành được cả chồng trắng chói lóa, nhưng về sau, khủng hoảng quá nhiều tích thành chết lặng, không khiển chúng tôi cảm thấy sợ sệt nữa.

Trái lại người lớn trong nhà còn sốt ruột hơn cả chúng tôi. Ngay cả nữ sĩ Hạ Giai cũng có tự giác mẫu nghi thiên hạ, mỗi ngày trước giờ học tự túc buổi tối đến trường giao cơm tối cho tôi, điều này khiến tôi phản phác quy chân không khỏi nhớ lại khi còn nhỏ, dì từng ngồi trước cổng trường học vừa hút thuốc trong lúc chờ tôi tan học, xung quanh trong phạm vi 1 mét chỉ toàn là phụ nữ trung niên trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau.

Dì bây giờ hẳn cũng đã đến cái tuổi ấy rồi nhỉ, tôi luôn nhớ lầm tuổi dì, bởi vì nó không hiện trên mặt dì. Nhất là trong trường hợp độ tuổi thường thấy ở đa số bố mẹ của tụi bạn cùng lớp tôi, mẹ tôi trông xinh đẹp cứ như vẫn chưa qua 30 vậy.

Trời rét, dì mặc chiếc áo khoác da màu đen, quần jean bạc màu được nhét cả vào đôi bốt Martin, mái tóc khô vàng bị gió thổi tán loạn, trong miệng ngậm điếu thuốc giá rẻ, trong tay cầm cái cà mên trong suốt ngay ngắn; Bên trong thường có hai món, dì không có thời gian nấu cho nên đến cửa hàng thức ăn nhanh mua cơm rán hoặc bánh kếp, thêm một hộp sữa tươi hoặc cháo đậu đỏ. Dì nghiêm cấm tôi uống quá nhiều cà phê cho tỉnh táo lúc học đêm, nguyên nhân là vì “Tỉnh táo nhanh hơn, nhưng sẽ gây hói đầu, ta quyết không cho phép con trai ta lúc đẹp trai nhất lại trở nên xấu xí đâu.”

Cách dì dùng từ biểu đạt sự quan tâm luôn luôn ấm áp lòng người như vậy đó.

Hôm nay tôi như thường lệ sau khi hết tiết thứ hai buổi chiều đến phía bên hông cổng trường chờ dì, nhưng lại không thấy người.

Tôi đứng chỗ cũ, đảm bảo rằng dì có thể tìm thấy tôi trong đám học sinh tan học này, tai nghe đã chạy đến bài thứ ba, nhưng vẫn không thấy dì đâu.

Tôi hơi bực bội, chủ yếu là vì sợ dì gặp phải chuyện không may, xảy ra ở quán cà phê hoặc trên đường đi, cho nên dì mới không thể đến đúng hẹn. Tôi càng nghĩ càng sợ, di động lại không mang, toan đi mượn điện thoại đứa bạn gọi dì, chợt nhìn thấy một chiếc trông khá quen đậu bên đường đối diện.

Cái đệch?

Tôi lẩm bẩm cả chục lần “Cmn không thể nào” trong lòng mà băng qua con đường lớn không rộng lắm, còn chưa lấy tay gõ cửa sổ xe thì đã bị người bên trong hạ xuống.

Cung Tuyển Dạ dựa vào tay lái, nửa mặt chôn trong khuỷu tay, bên ghế phó lái rõ ràng là hộp tiện lợi của tôi.

“Chào nhóc, giao hàng nè.”

“… Há.”

Tôi vào xe, xách hộp tiện lên ròi ngồi xuống ghế phó lái, lập tức có rất nhiều lời muốn nói, nói một trong những điểm chính trước, “Mẹ tôi đâu?”

“Chủ quán cà phê hôm nay có chuyện tạm thời cần dì ra mặt, định nói nhóc nhưng nhóc lại không mang điện thoại.”

Hắn bật ghế ngồi ngả ra sau, ngửa người tựa lên, trông có vẻ rất uể oải, “Hồi chiều ta tình cờ thấy người, vừa lúc đi thì cô ấy gọi ta đến, nhờ ta mang cơm cho nhóc.”

Thật đúng là trùng hợp. Tôi nói, “À. Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.” Mười ngón tay hắn giao nhau rồi đặt lên bụng, nghe tiếng thì quay đầu nhìn tôi, tà tà nhếch mép, “Sẵn tới thăm nhóc một thể.”

Tôi mở cà mên nhìn miếng pizza và một phần bánh quế hoa quả, vừa nghe vậy thì trượt tay, may mà giữ lại được, “Ừ, lại lâu rồi không gặp. Tôi cũng cao hơn rồi.”

“Không thấy đó, ” Hắn thuận tay ngắt đi trái dâu trên cái bánh quế hoa quả, “Nhưng trở nên đẹp trai hơn rồi.”

Tôi lấy khăn tay trong túi ra đưa hắn một tờ, để hắn lau bơ dính vào tay, không thì lỡ như chốc nữa hắn vô tư mà liếm đi luôn, tôi cảm thấy mình cũng sẽ điên theo.

“Sau này rảnh rảnh tới thăm trường lớp một chút cũng không tệ.” Hắn lẩm bẩm, “Coi như tranh thủ thời gian. Tối ta còn phải về tăng ca.”

Tôi hưởng điều hòa trong xe, nuốt một miếng pizza, cổ họng đã nóng cháy, “Bận bịu thế sao.”

Xã hội đen có gì mà vội vậy.

“Còn không sao, hết tiệc tùng rồi lại xã giao.”

Hắn vừa nói, cực kỳ thành thạo lấy khăn giấy lau bên mép tôi, tôi hơn mắc nghẹn, khó khăn lắm mới nói một câu tầm thường, “Uống rượu ít thôi, chú ý tim gan.”

Hắn nhìn tôi một hồi, mới nói, “Đã hiểu, cục cưng bé bỏng.”

Mặt mày tôi xanh mét.

“Nhũ danh của nhóc có phải là cục cưng không?” Hắn đột nhiên hỏi, “Mẹ nhóc gọi nhóc như vậy đó, ‘Đưa cái này cho cục cưng, ấy không, Hạ Tức’.”

“… Đúng vậy.” Tôi có dự cảm không lành.

“Cục cưng.” Hắn gọi tôi một tiếng, sau đó đổi giọng gọi lại, “Cục cưng à.”

Tôi như sét đánh ngang tai, “… Cung tiên sinh, anh thích thì có thể thôi được rồi đấy.”

“Ta không muốn mà, cục cưng ơi.”

“…”

Cuối cùng tôi tức tối mang cà mên rời chỗ, trước khi đóng cửa xe còn nghe thấy tiếng cười của hắn.

“Lái đi.”

Miệng thì nói, tay thì lấy một cây Chupa Chups trong túi quần đồng phục ném vào xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play