*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Lúc đó con còn nhỏ, cái gì cũng không biết, ta chỉ nói với con hắn là chủ nhà.

“Cái gọi là chủ thuê, con đường này, toàn bộ con phố này, hơn phân nửa thành phố đều thuộc về hắn, con hiểu không?

“Con có nhớ tên rác rưởi dưới lầu trước kia không, gã vì nợ sòng bạc hơn một triệu, không dám về nhà chỉ có thể trốn ở đó. Chỗ nào cũng có quy củ, nợ tiền trả tiền là chuyện thường tình, kết quả là người này bị kéo đi xử lý, vợ gã thì bị ép đi khách, những chuyện này người lớn chúng ta ngoài sáng trong tối đều biết cả, đừng nghĩ là ta hù dọa con.

“Cung Tuyển Dạ chưa đến hai mươi đã làm những chuyện thế này, con có thể tưởng tượng được không. Lúc con được mười tuổi thì hắn đã biết ăn cmn bụi rồi.

“Còn con nữa, vào mùng hai mùa đông năm ấy, con đang ở trường chắc không biết, hôm đó có khoảng gần hai ngàn người mặc lễ phục đen đi dự tang lễ, chính mắt ta chứng kiến, thực sự rất choáng ngợp, trên đường có cả cảnh sát giữ trật tự khu vực, người được đưa tang chính là cha Cung Tuyển Dạ.

“Ngoài ra vào năm ngoái, tại khu đèn đỏ cách một con sông, ta nói con mà dám qua đó ta đánh gãy chân con… Hơn bốn mươi tên giết người cướp của ở đàng kia, tiếp theo thì có tiếng súng. Sau đó không còn một động tĩnh nào nữa.

“Con có biết những chuyện đó là ai làm không.”

“Mẹ chưa từng can thiệp, không có nghĩa là ta sẽ không cảnh cáo con trên lập trường của ta, Hạ Tức à.”

“Đừng vì tò mò mà tiếp xúc với những người trong cái vòng ấy, đó không phải là thứ con nên ngưỡng mộ. Hiểu ý ta nói không?”

Tôi nghĩ đó là lần đầu tiên Hạ Giai đánh tôi.

Không cha mẹ nào có thể đảm bảo không động đến dù chỉ một đầu ngón tay con cái nhà mình, nhất là khi nó đang ở giai đoạn dậy thì. “Thương cho roi cho vọt”, tư tưởng này vẫn nắm một vị trí riêng trong tiềm thức của xã hội, Hạ Giai cũng từng đánh đòn tôi, chỉ khác là khi tôi bị đánh mà trong lòng vẫn rất bình tĩnh, mỗi lần bàn tay đáp trên mông, tôi lại như cảm nhận được tình thương của đấng sinh thành tôi chưa từng có, dì vừa thoát khỏi trận cường bạo chưa thực hiện được, chủ nhà vừa rời khỏi đã vén tay áo đánh đòn tôi, không hề đánh chơi, cũng như không có một chút gì gọi là tức giận nào.

“Náo loạn đấm đá thì còn được! Không cho phép con cầm dao biết không hả!?”

Tôi hoàn toàn bị đánh đến tỉnh người, đứng cũng không biết chạy, trái lại dì còn mệt đến thở không ra hơi, chống hông, lúc nói chuyện còn thổi bay lọn tóc dính trên mặt, thở hổn hển, “Tức chết tôi.”

Mà thịt tôi có hơi cứng quá, không có cơ hội cảm nhận yêu thương của mẹ. Không quá hai năm dì không đánh tôi nữa, đây đúng là khuyết điểm không thể bù lại.

Điều này tạo cho tôi chuỗi suy nghĩ kỳ quái, trong lúc đó tôi ngại dì nói nhanh, vẻ mặt nghiêm khắc, về cái khác, tôi hiểu sự thật mà dì đã nói nghiêm trọng đến mức nào, không giống những đứa trẻ cùng lứa khác, chúng thường có tâm lý phản nghịch lại ngây ngô đến đáng đánh, xem như gió thoảng bên tai không thèm nghe vào.

Tôi biết dì đang nghiêm túc.

“Sau này không được tùy tiện nhận đồ của người khác.”

“Nhưng mà…”

Không có lý do nào, tôi nuốt lại lời định nói đắn đo một lúc, sau đó mới dè dặn giải thích, “Con thề con không hề đi chung với loại người mà mẹ nói. Con và Cung… Ngài Cung không có tiếp xúc được mấy lần… Con cũng chưa từng nghe hắn ta là…”

Thật ra dì đánh giá tôi quá cao rồi, tôi sớm khác như dì nghĩ, từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như vậy, không thể nào không cảnh giác với bên ngoài. Tôi cũng không lạ với lời dì nói, hoặc nói đúng hơn là người sinh sống lâu năm ở đây ít nhiều đều hiểu, khu phố trung tâm bên kia chính là khu đèn đỏ, ngăn cách bởi những tòa nhà xa hoa trụy lạc, hai thế giới tách biệt nhau rõ rệt. Thực sự thì không hẳn không liên hệ gì hai bên, đêm đến sẽ có mấy tên trộm vặt móc túi bị người ta cầm dao phay đuổi theo, chị gái mà anh chàng mọt kỹ thuật kia thích cũng không lẻ bóng, giao dịch thấp hèn lẫn hoạt động thấp kém, mặc dù tôi chưa từng được tiếp xúc, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không biết gì cả.

– Tôi chỉ không biết về Cung Tuyển Dạ, cùng với những thứ hắn đứng sau.

Dì bỗng nhiên không dùng giọng diệu cứng rắn ấy nữa, nặng nề thở dài.

“Chuyện này con đừng xía vào, để ta xử lý.”

Thái độ của Hạ Giai khiến tôi cảm giác, tôi đã gây rắc rối cho dì.

Vì thế tôi còn chưa cảm nhận được nguy cơ một cách sâu sắc, lo lắng cảnh giác mới được một tuần, vào buổi sáng cuối tuần vừa rời giường, Hạ Giai hình như đang trò chuyện cùng ai đó ở cửa, tôi không nhìn qua, ngồi xổm bên hiên nhà rửa mặt dưới cái vòi nước duy nhất giữa trời rét lạnh, chốc sau lại nghe thấy dì hớt hả xông vào, “Bà cha nó…”

Tôi ướt nhẹp mặt nhìn dì.

“Cái tên Chu bốn mắt, hắn nói hắn đại diện cho Cung Tuyển Dạ mang tới thứ này…” dì huơ qua huơ lại xấp giấy trắng trong tay, “Hợp đồng nhà đất lẫn khai báo thường trú, trên đó có sẵn tên của ta chỉ thiếu dấu vân tay, mẫu 100 mét vuông, bà mẹ nó hắn…”

“Mẹ không vứt nó vào mặt anh ta sao?”

“Không.” Giọng dì nhất thời đều đều, “Vì ta đã xem qua hợp đồng, phát hiện đây chính là bồi thường hợp cmn pháp.”

“….”

“Hơn nữa hoàn toàn trang hoàng, tiền thuê tiền điện nước lẫn phí bảo an đều được giảm phí, hàng năm chỉ mười nghìn. Ta mục não mới từ chối.”

“… Cho nên?”

“Cho nên,” tôi còn chưa lấy lại tinh thần từ lên xuống cảm xúc, dì đã nắm lấy tay tôi, lấy tôi làm tâm vòng tròn xoay mòng mòng một cách khoa trương, “Bây giờ chúng ta phải chuyển đồ rồi cục cưng.”

Tôi bị xoay chóng cả mặt, lúc dọn nhà vẫn choáng váng, vào một căn nhà lớn đến nỗi tôi chỉ có thể đánh giá bằng biểu cảm thiết thực nhất, kinh ngạc không thôi.

Sau đó Hạ Giai chạy qua lại giữa Sở Quản lý Bất Động Sản lẫn trung tâm cho thuê, hỏi thăm nhiều người, kết quả vẫn như một: Đây là bồi thường hợp pháp. Thủ tục tương đương cũng đầy đủ cả.

Đến chúng tôi còn thấy cứ mãi xoắn xuýt chuyện này rất có tố chất thần kinh.

Trước khi chính thức dọn đi, chúng tôi có mời hàng xóm láng giềng đến ăn bữa cơm, từ trước tới giờ bọn họ vẫn luôn giúp đỡ chúng tôi, hôm đó các bác các thím lau nước mắt tạm biệt chúng tôi, mà ngày vào ở, theo tập tục địa phương còn phải gọi bạn bè đến đốt pháo, họp mặt; tôi tìm một ngày cuối tuần mà mọi người đều có thời gian, gọi Lý Khiêm Lam, Kiều Hinh Tâm, Hà Cố bọn họ làm khác, Hà Cố còn thay mặt hai người bạn trong quán bar không thể tham gia tặng quà.

Hạ Giai cũng rất hào hứng, vừa dịp tình hình buôn bán gần đây khá khả quan của tiệm tạp hóa cũng như giải ưu sầu mấy ngày nay, dì ngay cả lúc mua thức ăn cũng ngâm nga hát, năm giờ chiều vào bếp chuẩn bị bữa ăn, Kiều Hinh Tâm cũng phụ giúp, Lý Khiêm Lam lên sân thượng gọi điện thoại, nghe như là đang trao đổi với một doanh nghiệp điện tử về một dàn DJ, tài sản của học sinh trung học có hạn, mua về lại sợ làm hỏng, chỉ có thể nài nỉ xin xỏ người ta giảm giá, nói được hơn mười phút rồi.

Trong phòng khách chỉ còn lại Hà Cố và tôi, cùng MC chương trình giải trí trên TV, tôi kìm nén nửa buổi, định ra vẻ tủy ý mà nhắc đến, hỏi gã, nè, chú có cách liên lạc với ngài Cung không.

“Có chứ.” Hắn nằm ngang hết cả sô pha, nhìn đắm đuối ngôi sao nữ trang điểm lộng lẫy trên TV, cái bụng tròn vo mềm mại, lại còn nảy nảy hở ra, “Nhóc muốn giề, muốn nhập hội sao.”

“…” Rốt cuộc vì sao tôi lại mời cái tên béo ị này đến nhà tiêu thụ lương thực hộ nhỉ?

“Nhóc đi mà gọi, cơ mà đây là số của lão Chu, Cung thiếu gia không dễ gì mà tiết lộ tin tức cá nhân, tránh cho trở thành tin vui lớn của hội nữ đồng chí trong giới trẻ…” Hắn lấy điện thoại trong túi ra rồi ném cho tôi, “Tự tìm.”

Tôi cầm di động xoay người lên lầu hai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play