*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chị cho tôi xem màn hình, móng tay sơn màu ngọc trai kéo xuống trang chủ.

“Đây này.”

Trước danh sách các ca khúc bao gồm cả ca khúc của chúng tôi là tiêu đề quảng bá, với màu đỏ cam bắt mắt: JOAH chiêu mộ ca sĩ tự do, kế hoạch dự kiến.

“Chuẩn bị vào trước tháng 10 ấy, lấy tài khoản của cậu hiện có, nộp lên một bản demo gốc và thẻ căn cước rõ nét để chứng minh, cỡ tháng 12 là hoàn tất xét duyệt, biết đâu còn nhận được thư mời Festival ca nhạc sang năm nữa đó.”

Festival ca nhạc.

Tiếng âm điện tử trong tai nghe át đi lời cuối khiến cho bị lấp lửng, tôi cất tập bản nháp vào túi hồ sơ đặt lên bàn, dễ cho chị có thể kiểm tra bất cứ lúc nào, sau đó đẩy bàn phím vào, dựa vào tấm đệm tựa mềm mại, đúng ngay vị trí quạt điện trần thổi đến mặt tôi.

— Từ hồi đầu năm lập xuân lúc tôi có ý để tóc dài, cho đến nay đã ra được độ dài khá là thuận mắt, mới tháng trước có đi tỉa đuôi tóc và tóc mai thái dương, lâu lâu lại săm soi mình trong gương, dường như đã bớt đi cái sự phản nghịch và khó gần, nhưng cái trán bị che đi làm bật lên hàng lông mày, không khỏi tăng thêm phần trầm lặng. Chưa từng để tóc dài như vậy cả.

Chỉ vì năm ngoái nghe được Cung Tuyển Dạ vô thức buộc miệng: “Tuy rằng để tóc sát da đầu* trông cũng dễ thương… Muốn thấy em với mái tóc dài thử xem.”

Cho nên tôi mới nuôi tóc.

Giờ đây chỉ cần có gió thổi là tóc mái tung bay, được Cung Tuyển Dạ phủ ra sau, anh dùng lòng bàn tay lành lạnh áp lên trán tôi, thoải mái lắm.

Ngoài miệng nói với Phí Na, mắt lại hướng về tôi, nhếch môi đáp lại. “Nghe không tồi.”

Tôi trừng mắt nhìn, hàng mi cọ vào mép lòng bàn tay anh, sau gáy được nâng lên cùng tầm với ghế tựa, ngước đầu nhìn anh: “Phải thử sao?”

Cung Tuyển Dạ toàn lực ủng hộ tôi làm nhạc, điều đó tôi hoàn toàn khẳng định. Anh chỉ không mong tôi đi làm thần tượng. Quả thật, một mặt tôi không gánh nổi, anh chưa từng cười nhạo tôi suy nghĩ viễn vông, đây cũng là tâm nguyện thật sự của anh muốn nhắn nhủ từ lúc bắt đầu của ban đầu, hoặc nói cách khác là yêu cầu. Có lập trường tương đương với kiên định, giống như chuyện của tôi vốn anh không cần phải xen vào cũng ôm hết vào mình vậy, khiến tôi không khỏi nghĩ nhiều liệu anh có từng chịu thiệt vì một minh tinh nào đó không – người như anh, tình sử tương tự thế cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhưng Phí Na nữ sĩ vừa nghe liền phủ nhận ngay.

“Là không muốn có quá nhiều người mến mộ cậu đó thì có.”

Chị hừ lạnh một tiếng, miêu tả ra tình huống mà chị có thể tưởng tưởng được một cách sinh động, “Lỡ như có một ngày cậu lên đời, tôi chỉ nói lỡ như, càng ngày càng có nhiều người mến mộ cậu, mỗi ngày đều có mấy em loli 13 14 tuổi hô to ‘Hạ Tức em muốn sinh con cho anh’, tôi là nghĩ hắn ta tuyệt đối lồng lộng lên diệt toàn gia trong vòng nửa phút đấy. Cậu có thiếu quan sát đi chăng nữa, dám cá hắn là sợ cậu vì áp lực nổi tiếng mà trở nên phóng khoáng không chịu nổi gò bó yêu thích tự do á… Là ghen tị đó. Đàn ông là thế, toàn suy nghĩ bằng trực tràng thôi.”

“…”

Tôi: “Chị này, tại sao lại là trực tràng?”

“… Chắc là do ‘Thẳng’?”(Trực tràng còn có tên khác là ruột thẳng)

Tôi nói, để tôi suy nghĩ đã.

Tạm thời chưa muốn kết luận gì cả, tôi cùng Cung Tuyển Dạ về nhà, không nhắc lại chuyện làm nhạc nữa.

Vào phòng tập anh dạy tôi đánh Muay Thái. Bắt đầu từ tháng nhất lạnh nhất của mùa đông năm ngoái, tuyết lớn phủ kín mặt đường không thể chạy bộ được, anh dạy tôi đánh Muay Thái tại nhà, hồi mới làm quan tôi có hỏi anh có kỹ xảo gì hoặc có bí quyết gì không, anh nhún vai nói không có, đánh tới chết là được rồi.

Tôi nói, nói như thế, sao anh dạy em tập được?

Anh nghĩ ngợi hồi rồi nói, đừng đánh vào mặt là được.

Khởi động xong, anh lấy bộ găng cũ vì luyện nhiều mà hơi nát, hai tay làm thế phòng thủ, bày ra tư thế đỡ tiêu chuẩn chắn trước mặt, lộ ra hàng mi thẳng tắp, trong lúc nói chuyện thì lay động, mồ hôi nhỏ lên con ngươi đen láy như hơi nước, lúc đỡ đòn thì nhỉn tôi: “:Sao lúc ấy không hạ quyết tâm thế.”

“Vẫn chưa đến lúc.”

Tôi một tay vung quyền, đơn giản mà không theo bài bản nào, nhiều lần sắp trúng mục tiêu, lại không muốn anh bị thương thật, nghĩ thầm lỡ đầu sơ suất đấm trúng mặt thì sao, không biết là ai xót nữa đây.

Anh ngặn lại một cú đá của tôi, đôi mắt kia chớp chớp, hơi cong lên thành một độ cong.

“Khi nào thì ‘Đúng thời điểm’?”

Một quyền tiếp theo, “Thời điểm đã nắm chắc thành công.”

“Nếu như lấy suy nghĩ của em làm chuẩn, “Anh vững vàng tiếp được một quyền, bàn chân không hề di chuyển, “Cứ im lìm vô danh bị mai một không biết bao lâu đâu á.”

“Vậy em nói ta nghe, vì sao em muốn cover, muốn sáng tác, là vì em muốn thử sức mình qua những phản hồi sao?”

“Em muốn được lắng nghe.” Tôi thả tay, mồ hôi trượt xuống từ khóe mi, “Nhưng em luôn cảm thấy, vẫn chưa đủ/”

“Dù chỉ tham gia thôi cũng phải theo suốt cuộc chơi, luôn luôn có những người em không thể vượt qua được, anh cũng biết mà… Em không thể đánh cược vận may của mình mãi được.”

Không phải tôi sợ thua.

Tôi chỉ sợ rằng dù cho có biết không nhất thiết phải hàng vạn hàng ngàn lần đều thế, coi như dốc hết sức lực đi chăng nữa, còn miễn cưỡng hơn không làm gì mà nhận lấy thất bại.

Sau một tiếng, tôi thấm mệt ngã ngồi xuống đất, T-shirt ướt đẫm dán vào lưng, tựa vào tường thở gấp một hồi, anh đi đến nhấc tôi dậy, đưa tôi chai nước khoáng.

“Đi thôi.” Tôi dốc miệng bình, không đầu không đuôi nói.

“Hử?”

“Ý em là.”

Uống cạn cái chai rồi vặn chai rỗng thành cái bánh quai chèo, mới vận động xong sức lực như quay trở lại, tôi đanh mặt, căng cơ môi và lấy ngón cái làm động tác rạch cổ, bày tư thế “Giết” với anh.

“Mặc nó có được hay không.” Tôi nói, “Đánh tới chết thì thôi.”

Tháng đầu tiên sau tựu trường năm hai, tôi dùng thời gian mỗi tuần thu một ca khúc gom cho đủ các thể loại vào mini album, nghỉ quốc khánh lấy chứng minh đi ứng tuyển và nộp demo, một bức thư gửi đến hòm thư trụ sở JOAH.

Đại khái là muốn nhận được tiền thưởng, tôi dùng ca khúc tôi viết cho Cung Tuyển Dạ, “Tỏ tình”.

Album bị quên bẵng đi gần một tuần, cho đến khi nhận được thư hồi âm xác nhận, tôi mới yên tâm mà tắt phần mềm trên di động đi, tập trung sáng tác ca khúc.

Thẳng đến cuối tháng 11.

Tháng 11 ca sĩ mà tôi thích phát hành album mới, lặn tăm cả hai năm rưỡi mới quay trở lại thật khiến người ta mong chờ, vừa tung ra đã như lũ quét, đến tôi vốn không có niềm đam mê với thứ gì đấy cũng chơi bạo dùng tiền cho 3 tuần đi mua album, còn đổi phụ âm sắc cho tai nghe cho rõ nữa, nóng máu cộng phá của dễ thấy kết quả được đón gió Tây Bắc qua ngày – tiền trong thẻ tôi rút sạch trơn, dù sao nó có ý nghĩa như thân vợ vậy, không đến thời khắc sống còn tôi còn lâu mới động vào.

“Bà xã” sau khi nghe ca khúc mới của tôi và Phí Na lần nữa hất mặt chỉ trích ca từ lộ liễu, mạnh mẽ yêu cầu lấy bài hát ra làm nhạc nền khi làm chuyện xấu.

Vườn hoa ngoài cửa sổ ngày qua ngày càng thêm héo úa, Vô Song và Lão Vương trở nên bám dính lấy không rời ổ chăn của tôi cũng như chân Cung Tuyển Dạ, mùa đông lại sắp đến rồi.

Trước khi tôi đưa sự kiện âm nhạc ấy vào quên lãng, vào một đêm thức khuya sáng tác thì phát hiện ra một bức thư hồi âm trong hòm thư của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play