*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiểu thiếu gia ngủ thiếp đi.
Ảnh vệ đứng lên, vươn mình mấy cái nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tường, biến mất trong màn đêm.
Đêm này, trong thành liên tiếp xảy ra mấy chuyện lạ.
Một lưu manh vô lại nào đó tự xưng là Thiên hạ đệ nhất quải, hai chân bị người ta đánh gãy, được mấy tên tiểu lưu manh dùng ván cửa khiêng đến thầy thuốc.
Lại có tên lưu manh nào đó tự xưng là Thiên hạ đệ nhất chưởng, bị người ta trói hai tay tren lên xà nhà một đêm, lúc thả ra hai tay đã sưng vù lên gấp đôi. Lại có một tên bịp nào đó tự xưng là Kiếm thánh, bị người ta đánh thành đầu heo không nói, thanh kiếm đi lừa người cũng bị bẻ thành ba đoạn vứt xuống sông.
Còn có tiên sinh kể chuyện ở Tuý Tiên Cư kia, có người nói bị người kề kiếm vào cổ, phải tự mình vả miệng trăm cái, môi sưng như treo hai đoạn ruột heo lên.
Bình thường hạng lưu manh vô lại này việc ác lớn không làm, nhưng chuyên làm mấy việc vặt, cứ y như lũ ruồi khiến người ta ghét. Thời gian trước thân cận với một tiểu công tử nhà quan lớn nào đó, tự cảm thấy mình có chỗ dựa, lại càng ngang ngược hoành hành. Dân chúng khó chịu với bọn chúng lâu rồi, rốt cuộc lần này cũng thấy chúng gặp nạn, đều sôi nổi vỗ tay khen hay.
Có điều đám người kia bình thường diễn đủ trò trước mặt tiểu thiếu gia. Tiểu thiếu gia không rõ chân tướng, còn đi thăm bọn chúng. Nhưng mấy tên này thấy cậu cứ như gặp ma mà chạy thục mạng. Tiểu thiếu gia không có cách nào, chỉ đành buồn bực trở về phủ.
Tiểu thiếu gia đi lòng vòng trong phòng, lẩm bẩm: “Tại sao lại như vậy chứ?”
Ảnh vệ nằm vắt chân trên xà nhà gặm táo, thản nhiên nói: “Chắc là hàng ngày làm nhiều chuyện xấu nên gặp báo ứng.”
Tiểu thiếu gia nhanh chóng bênh vực: “Không thể nào, bạn bè của Diệp đại hiệp sao lại làm chuyện xấu được.”
Ảnh vệ: “Có lẽ bọn chúng không phải là bạn bè của Diệp đại hiệp.”
Tiểu thiếu gia vẫn không tin: “Ngươi nói không phải thì đúng là không phải à?”
Ảnh vệ: “Thiếu gia à cậu động não chút đi, nghĩ kỹ chút đi. Lẽ nào ngươi không thấy những chuyện về Diệp đại hiệp mà bọn họ kể cho ngươi có trăm ngàn chỗ hở sao?”
Tiểu thiếu gia: “Chỗ hở nào?”
Ảnh vệ: “Bọn chúng nói thôn XX bị lũ cuốn bất ngờ, Diệp đại hiệp dùng một phát dời núi lấp biển, dùng chưởng phong khiến nước lũ đánh lên trên núi, vậy mà ngươi cũng tin?”
Tiểu thiếu gia cau mày trầm ngâm chốc lát nói: “Đúng là kỳ lạ.”
Ảnh vệ vui mừng: “Đúng thế.”
Tiểu thiếu gia: “Diệp đại hiệp là kiếm khách, theo lý thuyết thì phải sử dụng kiếm phong để xua cơn lũ đi mới đúng, chưởng phong ở đâu ra chứ?”
Ảnh vệ suýt chút nữa bị sặc táo mà chết: “Khụ khụ khụ! Khụ!”
Tiểu thiếu gia nhắm mắt khoe khoang: “Nhưng có người nói Diệp đại hiệp thông thạo nhiều loại võ nghệ, không có loại võ nào trên thiên hạ mà hắn không biết. Do đó biết dời núi lấp biển cũng không có gì lạ.”
Ảnh vệ: “…”
Tiểu thiếu gia: “Sao ngươi không nói gì?”
Ảnh vệ: “Thiếu gia biết cái gì là lũ bất ngờ không?”
Tiểu thiếu gia: “Tất nhiên là có rồi.”
Ảnh vệ nhảy khỏi xà nhà, cười khổ đánh giá tiểu thiếu gia, nói: “Ta thấy tiểu thiếu gia cũng không giống đồ ngốc nha.”
Tiểu thiếu gia giận thành một con cá nóc*: “Lớn mật! Láo xược! Phạm thượng!”
*Có liên quan chút chút là mình nghĩ giận thành con cá nóc là như này này =))), nhớ có bài đăng trên Lost Bird rằng bọn cá heo chuyên chọc cho mấy con cá nóc phồng to thành bóng rồi đá qua đá lại =))))) Mất nết desoẢnh vệ nhíu lông mày: “Sao vừa nhắc tới Diệp đại hiệp thiếu gia lại giống như bị người ta lấy mất não vậy?”
Tiểu thiếu gia căm tức chỉ vào ảnh vệ: “Ngươi, não ngươi mới bị lấy đi ấy!”
Ảnh vệ sờ cằm, đi đi lại lại trước mặt tiểu thiếu gia, giống như đang làm quyết định gì đó.
Tiểu thiếu gia: “Dù sao Diệp đại hiệp cái gì cũng đúng, chỗ nào cũng tốt. Bạn bè của hắn nhất định cũng không phải là người xấu. Ngày mai ta lại đi thăm bọn họ, nhất định phải giúp bọn họ lấy lại công đạo.”
Ảnh vệ đột nhiên dừng bước, dường như đã quyết định gì đó, cười cười nói: “Ngay cả gặp Diệp đại hiệp ngươi cũng chưa từng, sùng bái lung tung cái gì. Nói không chừng ngày thường Diệp đại hiệp thích moi ghét chân ngươi cũng chả biết.”
Tiểu thiếu gia phẫn nộ: “Sao Diệp đại hiệp có thể biết moi ghét chân được!”
Ảnh vệ xì một tiếng: “Sao lại không biết? Diệp đại hiệp cũng là người, hắn không chỉ sẽ moi ghét chân, còn có thể xỉa răng, sẽ ợ, sẽ đánh rắm, sẽ đi ị…”
Tiểu thiếu gia bị năm đòn liên tiếp này đánh đền hầu như ngất đi, thật vất vả mới tỉnh lại được, dùng hơi thở mong manh phản bác: “Sao Diệp đại hiệp có thể… Sao có thể làm những thứ bẩn như vậy… Ngươi….”
Ảnh vệ giả vờ kinh ngạc: “Sẽ không làm? Ý của ngươi là Diệp đại hiệp không có cúc hoa?”
Mặt tiểu thiếu gia đỏ đến hầu như muốn vỡ mạch máu, lắp ba lắp bắp biện giải: “Không phải, tất nhiên Diệp đại hiệp có, có…. Không đúng, Diệp đại hiệp mới không có đồ vật thô tục… Hắn không phải, hắn…..”
Ảnh vệ nhịn cười đến muốn nội thương, vai run rẩy.
Tiểu thiếu gia đột nhiên lấy lại tinh thần, ý thức được mình đang rơi vào bẫy ảnh vệ, căm hận nói: “Ngươi nói chuyện hết sức thô tục!”
Ảnh vệ không kềm được, ngửa đầu cười ha hả.
Tiểu thiếu gia tức đến đỏ hoe mắt: “Không cho phép ngươi lại dùng ngôn ngữ ô uế sỉ nhục Diệp đại hiệp. Cái tên đen thui này, đến xách giày cho Diệp đại hiệp ngươi cũng chả xứng! Ta sẽ đi mách cha biết ngươi bắt nạt ta, để ông ấy đuổi ngươi ra khỏi phủ!”
Ảnh vệ cười dài nói: “Ra khỏi phủ thì có thể, nhưng ta vẫn đủ tư cách xách giày cho Diệp đại hiệp, không tin thì ngươi xem.”
Nói xong liền cởi giày mình ra nhấc lên.
Tiểu thiếu gia: “…… Ngươi đang làm gì vậy?”
Ảnh vệ: “Xách giày cho Diệp đại hiệp đó.”