*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.—o0o—
Tuy mất một phần ký ức nhưng mở màn tiết học đầu tiên của Snape vẫn cứ như trước.
Khi mà các học trò đang bị rung động thì Snape lại đột nhiên ra câu hỏi, đương nhiên là cố ý chọn Gryffindor trả lời.
Anh có ý trừ điểm Gryffindor, cũng muốn kiểm tra xem trình độ độc dược thấp nhất của đám học trò, dù sao so với đám Ravenclaw mọt sách vô dụng, đám Slytherin thì nhờ các chủ nhiệm đều dạy môn độc dược nên đã có cơ bản, và Hufflepuff tuy hơi đần nhưng luôn chuẩn bị bài thì cái tụi Gryffindor chỉ thích ầm ĩ, không đến lúc cuối cùng là không thèm nhớ tới làm bài chứ đừng nói tới chuẩn bị bài kia chắc chắn sẽ có trình độ thấp nhất. Thông qua việc vấn đáp Gryffindor, Snape tìm hiểu trình độ học trò khoá này, ít ra cũng đã chuẩn bị tâm lý, không đến mức tức chết tại chỗ vì tụi nó không làm xong độc dược.
Quả nhiên như dự đoán, Snape bĩu môi, ngoài thằng nhãi Weasley thì tụi Gryffindor còn lại đều không trả lời được câu hỏi. Sau khi gọi một Slytherin trả lời câu hỏi mà Gryffindor không đáp nổi, Snape hài lòng cộng thêm cho Slytherin 10 điểm, thuận tiện so sánh, lấy lý do Gryffindor không chuẩn bị bài lại trừ thêm 10 điểm.
Snape thoải mái trừ điểm, mỹ mãn giảng bài, đầu tiên anh liệt kê lên bảng đen tên độc dược, những bước thực hiện, các điều cần chú ý rồi bảo chúng tự chuẩn bị dược liệu chế tác. Còn anh thi thoảng đi đi lại lại tuần tra vài vòng, lấy đủ loại lý do trừ điểm Gryffindor. Cái đầu bạch kim ở bức ảnh một góc nào đó vui vẻ nhìn, đương nhiên vị phù thuỷ tóc đen đang mê mải đọc sách bên cạnh thì không biết gì.
Gryffindor đáng thương không chỉ phải chấp nhận sự thật bị trừ điểm mà còn phải gánh ánh nhìn soi mói ấy, cùng tiếng mắng mỏ giận dữ hoà chung sự châm chọc khó đỡ trong quá trình điều chế, không cẩn thận điểm lại bị trừ; hoặc xui xẻo thay xảy ra một vụ nổ vạc nhỏ hoặc to.
Suốt một tiết đau đớn, đi ra khỏi phòng học độc dược, các Gryffindor phải đỡ nhau đi, có cô bạn nhút nhát đang thút thít nghẹn ngào, thậm chí các cậu bạn hay yếu tim cũng phải đỏ hồng đôi mắt.
Giây phút ra khỏi phòng học, không ít Gryffindor cùng hô một câu: “Sống rồi!”
“Sao cụ Dumbledore có thể để một… một Slytherin đáng sợ như thế làm giáo sư được chứ, sớm muộn gì ổng cũng giết chết chúng ta mất.” Kevin White – đối tượng trọng điểm được Snape chú ý kiệt sức dựa vào người bạn thân.
“Chưa biết có thể giết chết không, nhưng tớ cá chắc ổng sẽ nghĩ cách trừ bằng sạch đá quý Gryffindor.” Cậu học trò ưu tú Bill chưa từng bị trừ điểm trên lớp cũng ghét đặc Snape, cậu nhóc đã bị trừ điểm vì dám phản bác lại ổng.
“Đúng, con rắn độc này đã lên kế hoạch rồi.” Các Gryffindor khác bên cạnh sôi nổi đồng ý.
“Mày nói ai là rắn độc?” Phía sau vang lên một câu hỏi lạnh lùng.
Vài Gryffindor đi ra phòng học đều chuẩn bị tới đại sảnh, mà trùng hợp các Slytherin học xong cũng chung đích đến nên nghe thấy Gryffindor đang mắng mỏ chủ nhiệm mới nhậm chức của họ.
Xà vương, thần thánh không thể xâm phạm, đây là câu nói được viết trong Quy tắc Slytherin, thành viên trong nhà luôn phải kính trọng chủ nhiệm, kể cả khi người đó không đạt kỳ vọng đi chăng nữa.
Giống hệt giáo sư Slughorn hồi trước, tuy ông ấy là một phù thuỷ giỏi giang, nhưng không hề được Slytherin thật lòng tôn trọng. Trong mắt họ vị chủ nhiệm mập mạp này chỉ thích làm quen với những người có lợi cho bản thân, không hề chú ý việc bảo vệ Slytherin, kể cả khi Slytherin bị rơi vào thế yếu trong lúc tranh chấp với các nhà khác ông ta cũng chỉ muốn giảng hoà mà không hề nghĩ đến lợi ích cho Slytherin.
Còn chủ nhiệm Prince hiện tại của họ, tuy mới làm quen chưa lâu nhưng dựa vào bài phát biểu trước khai giảng cộng những gì trong tiết học vừa nãy đã thể hiện rõ thầy ấy luôn bao che và cứng rắn, chỉ vậy thôi đã khiến Slytherin hài lòng rồi. Vào cái thời điểm gian nan bởi Chúa tể Hắc ám, người có thể bảo vệ Slytherin vô điều kiện càng được đám rắn nhỏ kính mến. Bởi vậy khi nghe đám Gryffindor đáng ghét đang chỉ trích chủ nhiệm, các rắn nhỏ cũng phẫn nộ.
Vì hoàn cảnh Slytherin không tốt, các rắn nhỏ chỉ cố gắng thu mình mặc cho bản thân không muốn, nhưng khi xuất hiện một vị xà vương mạnh mẽ, đầu rắn đang cúi lại chậm rãi ngẩng lên, không lâu sau Hogwarts đã có thể nhìn thấy được những Slytherin nhỏ hiên ngang ưỡn ngực rồi.
Gryffindor dám không tôn trọng Snape lại một lần nữa dẫn dắt nhà Slytherin quật khởi.
“Chính là chúng mày đấy, đám rắn độc kia, cả Prince đó nữa, ổng là con rắn độc ác nhất. Tao chả hiểu vì sao cụ Dumbledore lại không bỏ nhà Slytherin đi, cái nhà chuyên đào tạo ra phù thuỷ hắc ám cần gì phải có nữa.” Vì bị tóm khi nói xấu chủ nhiệm nhà khác, cũng bởi bị đè nén suốt cả tiết học, Kevin không khỏi lớn tiếng.
Bình thường các rắn nhỏ chỉ nói đôi ba câu để đám Gryffindor tức hộc máu tôi, nhưng sau khi nghe Kevin nói, tập thể Slytherin lấy đũa phép ra. Đó không phải là chuyện của riêng vài người họ, mà nó liên quan tới hai nhà Slytherin và Gryffindor, liên quan tới danh dự của nhà và chủ nhiệm nhà họ, nên rút đũa phép chiến đấu cho danh dự là lựa chọn duy nhất. Dù họ làm gì Gryffindor đi nữa, các giáo sư cũng không thể đổ lỗi cho họ được, bởi họ chẳng phải kẻ bốc đồng khinh khi nhà khác và không tôn trọng giáo sư như ai kia.
Gryffindor ngạc nhiên, đám Gryffindor năm hai này đã bỏ qua thời điểm tốt nhất. Lúc họ nhập học là lúc Chúa tể Hắc ám bị đánh bại, từ đó các Slytherin luôn ủ rũ hoặc cố gắng thu mình, chỉ cố gắng yên lặng chống trả Gryffindor khiêu khích. Các Gryffindor nhỏ chưa từng thấy hoàn cảnh gay gắt giữa hai nhà cho rằng Slytherin cùng lắm cũng chỉ một đám quý tộc cậy vào ít tiền bẩn thỉu mà giương giương tự đắc, không hề cho vào mắt, họ không ngờ bên kia lại can đảm rút đũa phép ra thế này.
Tuy nhiên trong từ điển của Gryffindor không có từ lùi bước, họ sôi nổi rút đũa phép chỉ vào Slytherin đối diện, hai bên đang hết sức căng thẳng.
Ào, đột nhiên vài trái bóng nước to vật vã rơi lên đám người đang đầy mùi thuốc súng, Slytherin và Gryffindor đang nín thở nghênh chiến phải nhảy ra. Nếu không phải có tiếng cười quen thuộc và kiêu ngạo vang lên sau tiếng bóng vỡ thì đũa phép trong tay họ đã bắn thần chú về bên kia rồi.
“Haha, ướt hết cả lũ. Sư tử và rắn nhỏ ướt như chuột lột kìa. Haha…”
“Peeves kia!” Một Gryffindor vội vàng né bóng nước bay tới, vừa gào lên với Peeves đang nghênh ngang trên không trung.
Peeves là một hồn ma đặc biệt ở Hogwarts, không ai biết nó xuất hiện từ lúc nào, mọi người chỉ cho nó là một hồn ma bình thường nhưng các hồn ma lại không thừa nhận nó là đồng loại. Peeves thích trêu chọc đám phù thuỷ nhỏ trong lâu đài, đến mức mà khi có học trò mới nhập học, các đàn anh đàn chị đều dặn họ phải tránh Peeves. Hiện nay theo những gì họ biết thì ngoài Bloody Baron, nó không sợ ai khác.
Peeves vừa tiếp tục ném bóng nước, vừa không ngừng lè lưỡi trêu chọc, cho tới khi một giọng nói không vui vang lên.
“Tôi rất tò mò, hiện tại các trò đang làm gì đây?” Snape đi tới.
Là giáo sư độc dược, Snape sắp xếp xong bài tập của đám học trò rồi mới đi ra khỏi phòng học, anh cũng muốn đi tới đại sảnh như Slytherin và Gryffindor, nên gặp được các học trò đã rời đi trước.
Không biết có phải vì sợ Snape hay không, ngay khi Snape đến Peeves lập tức chạy trốn.
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?” Snape khoanh tay không kiên nhẫn, ỷ vào chiều cao nhìn xuống đám học trò.
“Thưa chủ nhiệm…” Một Slytherin chủ động đứng ra kể lại mọi chuyện, vì là chủ nhiệm nên cậu cũng không dám thêm mắm dặm muối, dù sao quả thật đám Gryffindor kia đã nói mấy lời không hay, cậu không hề đổ lỗi cho chúng.
Snape nở nụ cười, nghe xong anh không hề giận dữ mà lại cười, chỉ là nụ cười ấy đáng sợ hơn nhiều so với vẻ mặt tức giận, ít nhất các Gryffindor bị nhìn lại nghĩ đó là nụ cười vô cùng khủng bố, dường như Snape đang muốn ăn sống nuốt tươi họ vậy. Vào giờ phút này họ thật sự nhận ra chủ nhiệm Slytherin không còn là Slughorn dễ tính trước kia, mà là một tên bất công, bao che, độc mồm độc miệng lại còn có năng lực.
“Giỏi ghê, Gryffindor nói xấu nhà khác trừ 10 điểm, không tôn trọng giáo sư trừ 10 điểm, dám khiêu khích tập thể nhà khác trừ 10 điểm, mỗi người.” Đôi môi mỏng manh của Snape buông ra lời trừng phạt Gryffindor, sau đó anh nhìn thoáng qua đám nhãi con còn có vẻ cực kỳ oan khuất, “Tôi nghĩ ông Filch sẽ vui lắm khi được tụi trò đến hỗ trợ vào cuối tuần đây, cấm túc một tuần.”
Dường như quên mất ở đây còn có Slytherin, sau khi phạt các Gryffindor, Snape nhanh chân rời đi, anh bước rất nhanh, áo choàng đen bay phần phật như cánh dơi.
“Lão dơi già kia, lão dơi chết tiệt.” Một Gryffindor ngơ ngác nhìn Snape rời đi, như hoàn hồn lại mới mắng, dẫn tới Slytherin nhìn chằm chằm và một cuộc xung đột không thể ngăn nổi. Cuối cùng màn xung đột bị giáo sư McGonagall bắt gặp, hỏi rõ nguyên nhân bà thẳng thừng trừ nhà mình 50 điểm, đương nhiên không phải là mỗi người, cộng thêm một tuần cấm túc. Chà, thế là Filch có thêm hai tuần lao động miễn phí rồi.
Cũng nhìn chăm chăm vào Snape, Peeves nhẹ nhàng lướt ra khỏi chỗ nấp, “Đã lâu không gặp Severus, tôi…” Giọng nói của nó dần dần trở nên nhẹ bẫng theo khoảng cách, chỉ có Snape thính tai hơi khựng lại xem xét xung quanh, không thấy gì lại tiến lên về phía đích.
Bắt đầu từ mâu thuẫn nảy sinh giữa Slytherin và Gryffindor năm hai, cả Hogwarts trừ nhà Slytherin đều dần cảm thấy các Slytherin đang thu mình trở nên sôi nổi, ngẩng cao đầu rắn, khe khẽ hở răng nanh. Đương nhiên thêm cả biệt danh lão dơi già cho Snape, trong khi chưa hề già anh vẫn nhận được cái biệt danh theo dọc cả quá trình giảng dạy.
Một ngày học kết thúc, Kevin White ném mình lên chiếc giường thoải mái, “Mệt thật đấy, đám Slytherin chết tiệt, còn cố ý đi đi lại lại chế nhạo chúng ta nữa chứ.”
Bill cũng có cảm giác y vậy, nhưng vì quá mệt nên cậu thật sự không muốn cứ lặp lại việc mắng chửi Slytherin ranh mãnh kia nữa.
“Nếu có thể dạy dỗ chúng một lần thì tốt rồi, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy còn thất bại, chúng kiêu ngạo vậy làm gì.” Kevin thì thào rồi vô thức chìm vào giấc ngủ.
Người nói vô tâm người nghe có ý, Bill nảy ra sáng kiến.
Vài ngày trôi qua, một buổi tối trăng tròn, hai bóng người lén lút xuất hiện tại Rừng Cấm.
“Bill à, cậu chắc chắn có thể hái được cỏ thông ở đây hả?” Kevin nhìn cây cối giông giống nhau quanh mình, do dự hỏi bạn đồng hành.
“Yên tâm đi, năm ngoái lúc tớ đi Rừng Cấm đã thấy nó bên này này.” Bill vô cùng tự tin trả lời bạn, cúi đầu tìm kiếm thứ mình cần. Có thể nhận thấy được, vào năm nhất cậu đã từng bị phạt vào Rừng Cấm.
“Vậy tìm nhanh đi, tớ muốn nhìn thấy vẻ ủ ê của đám Slytherin kia rồi.” Kevin phấn chấn, tìm kiếm thảo dược theo miêu tả của bạn.
Hai tuần vừa chấm dứt, Kevin và Bill đã vội vàng lén vào Rừng Cấm, bởi Bill định chế tác độc dược đùa dai dành riêng cho Slytherin càng lúc càng kiêu ngạo, có thể nói Bill đúng là anh của đôi song sinh chuẩn bị gây sóng gió cho Hogwarts. Hai Gryffindor năm hai không hề nghĩ tới sự nguy hiểm khi vào rừng.
Kevin không giỏi độc dược, nhất là từ lúc Snape dạy càng căm thù môn học này. Nhưng vì để giúp anh em và muốn nhìn Slytherin thê thảm nên tập trung đi tìm kiếm loại dược liệu đó. Vì quá tập trung nên Kevin không nhận ra mình đã dần xa Bill.
Kevin cảm thấy mình như đi lên một sườn núi nhỏ, nhưng cậu lại bị thu hút bởi một mảnh cỏ xanh mơn mởn, rất giống những gì Bill miêu tả. Kevin hung phấn, lập tức bước lên nhổ một cây.
“Á…”
Hét lên một tiếng, Kevin cảm thấy đất dưới chân như đang rung lên.
“Động đất hả?” Kevin xuất thân Muggle, nghĩ ngay tới động đất.
Nhưng cậu lập tức bỏ qua khả năng này, vì đất dưới chân cậu dần dần lên cao, đứng trên đó Kevin đã có thể nhìn thấy mọi vật xung quanh dần trở nên nhỏ hơn.
Kevin không biết dưới chân mình là gì, nhưng cậu nhận ra có thể là thứ gì đó nguy hiểm, cậu phải đi ngay, nên nhân lúc độ cao vừa phải cậu trượt xuống dưới ngay tặp lự.
Khi Kevin đứng dưới đất ngẩng đầu lên quan sát sườn núi, miệng cậu trở nên to hơn nhiều. “Ôi Thượng Đế ơi.” Lúc này cậu thuận theo bản năng Muggle, thốt lên.
Bill đi tới, cậu thấy Kevin đang chôn chặt trước, rồi nhận ra quái vật lớn kia, “Ôi Merlin ơi.” Cậu bé thuần chủng dễ dàng kêu lên.
Đằng trước họ, sườn núi kia đã lộ rõ hình dáng thật, đó không phải là dốc núi gì hết mà là một con quỷ khổng lồ, chính xác ra chỉ là một loại quỷ khổng lồ, tên là quỷ rừng, nó đang tức giận nhìn chằm chằm hai phù thuỷ nhỏ không khác gì hai con kiến dưới chân.
“Cậu đã làm gì thế?” Bill gian nan hỏi bạn.
“Tớ thấy trên sườn dốc có một mảnh cỏ, rất giống những gì cậu nói nên tớ nhổ một cây.” Keven vừa nhìn quỷ rừng đang đi về phía họ vừa ngốc nghếch đáp trả, thuận tiện giơ cỏ lên cho Bill nhìn.
Bill nhìn gốc cỏ lửa, sau đó nhìn đám tóc xanh xanh trên đầu quỷ rừng thì nuốt nước miếng, “Bạn à, đó là quỷ rừng, cậu nhổ tóc nó rồi.” Có thể con quỷ rừng này đang ngủ say, Kevin lại nhổ lông nó, làm nó tỉnh và bị đau, nếu không sao nó lại tức giận tới thế chứ.
“Vậy phải làm gì đây, trả tóc cho nó à?” Kevin sợ hãi nhìn quỷ rừng, là Máu Bùn, từ nhỏ cậu đã nhìn thấy quỷ từ phim và kịch, dù biết mình là một phù thuỷ có thể thắng được nó nhưng cậu vẫn sợ hãi.
“Gì thế? Còn không chạy đi!” Bill hét lên rồi xoay người chạy, Kevin cũng vội vàng đuổi theo.
Hai phù thuỷ nhỏ và con quỷ rừng phía sau chạy như điên trong Rừng Cấm, có lẽ là hoảng loạn không chọn đúng đường, hai đứa trẻ định chạy ra khỏi rừng lại cứ thế chạy vào sâu hơn.
Thấy quỷ rừng dần dần tiến gần mà thể lực lại sắp cạn, hai phù thuỷ nhỏ không biết ai ngã, tiện đà làm bạn mình cũng ngã luôn.
Hai đứa ngồi bệt dưới đất, không ngừng dịch mông về phía sau muốn tăng khoảng cách, nhưng rõ ràng là không thể.
Thấy quỷ rừng sắp nâng chân dẵm họ thành hai miếng thịt bẹp dí, hai bạn nhỏ sợ hãi ôm lấy nhau.
“Petriculus Totalus.” Giọng nói mà nếu ở hoàn cảnh khác như hồn ma giờ lại như tiếng trời vang lên.