Bởi vì đây là lần đầu tiên trở lại Hogwarts sau khi tốt nghiệp với thân phận giáo sư, Snape không đi bằng lò sưởi ở phòng hiệu trưởng mà từ con đường nhỏ dọc theo Hogsmeade đi thẳng đến Hogwarts.
Con đường này trước kia Snape cũng từng đi qua, chẳng qua hôm nay một đường đi tới lại có loại cảm giác không rõ quanh quẩn trong lòng, cái loại cảm giác như người tha hương đã lâu đang trở về chốn cũ. Snape lập tức coi đó là cảm giác học trò trở lại ngôi trường cũ, trong lòng kích động, dù sao với mỗi phù thủy tại Anh Quốc Hogwarts vĩnh viễn là nhà của họ.
Tại cuối con đường nhỏ, người khổng lồ lai Hagrid trông coi rừng cấm đã đứng đợi sẵn.
Hagrid rất xấu hổ, hiện tại Chúa tể Hắc ám bị lật đổ còn chưa đến một năm, mọi người đã vô cùng xa lánh ghét bỏ phù thủy xuất thân Slytherin, Snape trước mặt, à không đúng, bây giờ phải gọi anh là Prince, do chính Dumbledore lựa chọn, người luôn coi lời Dumbledore là mệnh lệnh tối cao như hắn, chỉ cần là người mà Dumbledore tin tưởng, hắn cũng sẽ tin. Bởi vậy nội tâm hắn một bên gào thét anh ta là một Slytherin còn là một người đã từng là Tử thần Thực tử đó, một bên khuyên bảo đó là người cụ Dumbledore mong muốn mà, trong khoảng thời gian ngắn người bán khổng lồ chất phác biểu tình lúc sáng lúc tối, cực mất tự nhiên.
Mọi suy nghĩ của gã khổng lồ lai đều thể hiện hết trên mặt nên một Slytherin tâm tư cẩn thận như anh tất nhiên hiểu được hết. Snape hừ lạnh không muốn nói nhiều, ra hiệu bảo Hagrid dẫn đường.
Hai người im lặng suốt quãng đường tiến vào Hogwarts.
“Hogwarts ta đã trở về!” Snape thì thào.
Ở nơi sâu trong Rừng Cấm, những địa đạo dưới tòa thành, dưới đáy Hồ Đen, trong mỗi ngóc ngách, mỗi tấc đất tại Hogwarts đều vì những lời này của anh mà một lần nữa tràn trề sức sống mang đến một cảm vui sướng, bởi vì Hogwarts cảm nhận được một trong những người sáng lập đã trở về.
Trong phòng hiệu trưởng, vì tồn tại khế ước với Hogwarts nên mỗi một dao động của nó Dumbledore đều có thể cảm nhận rõ ràng, ông chậm rãi cầm bánh lên nhấm nháp, “Hogwarts vĩnh viễn đều tràn trề sức sống như vậy.” lão hiệu trưởng cảm thán.
Trên bức tường phía sau ông, các hiệu trưởng niên đại khác nhau cùng giật mình trao nhau những ánh mắt nghi hoặc, lá một bức tranh, họ đã trở thành một phần của tòa thành, vì vậy họ có thể cảm nhận dao động mãnh liệt của Hogwarts rõ ràng hơn ai hết. Hogwarts đang hân hoan chào đón một nhân vật cao quý trở về! Những bức tranh hiệu trưởng không tự chủ được đều trộm sửa sang lại bề ngoài, gắng thể hiện những gì tốt nhất trước người ấy.
Snape được Hagrid dẫn đến trước cửa lớn của tòa thành, phó hiệu trưởng Hogwarts, chủ nhiệm Nhà Gryffindor – Minerva McGonagall đã chờ sẵn tại đây, làm phó hiệu trưởng bà có nghĩa vụ dẫn đường cho đồng nghiệp mới của mình.
“Chào bà, giáo sư McGonagall.” Snape chủ động chào McGonagall, tuy rằng anh rất ghét Dumbledore, càng ghét cái đám bốn tên Đạo tặc Gryffindor, căm ghét tất cả đám Gryffindor luôn tự cho là đúng, nhưng riêng vị giáo sư luôn làm việc công bằng chính trực này lại là người hiếm thấy khiến anh có thiện cảm.
“Có thể gọi tôi là Minerva, dù sao sau này chúng ta sẽ trở thành đồng nghiệp.” McGonagall nghiêm túc nhìn anh. Severus Snape hay giờ là Prince, bà biết rất rõ anh, lúc học năm bảy đối đầu với James Potter đứng đầu nhóm Đạo tặc náo loạn khiến trường học gà bay chó sủa, bà làm giáo sư năm ấy đã trừ Nhà bọn họ không biết bao nhiêu điểm, phạt cấm túc bọn họ bao nhiêu lần. Nhưng bây giờ cảnh còn người mất, James và Peter đều hy sinh vì chính nghĩa, Black vào Azkaban, mà Snape lại kế thừa gia tộc Prince, còn sắp trở thành của đồng nghiệp của bà.
Việc Snape sắp đảm nhiệm chức vụ giáo sư, ban đầu McGonagall không đồng ý, dù sao mọi người đều biết Snape chính là Tử thần Thực tử, nhưng cuối cùng bà vẫn nghe theo quyết định của Dumbledore, có đôi khi thầy của bà luôn quyết định chính xác. Hơn nữa nhớ tới tình cảnh hiện tại của Nhà Slytherin ở Hogwarts, có một chủ nhiệm thiên vị bao che khuyết điểm, tinh thông pháp thuật hắc ám, là một phù thủy có thực lực mạnh mẽ bảo vệ sẽ tốt hơn rất nhiều. Nghĩ về những học trò Slytherin hiện tại, McGonagall không khỏi thở dài.
“Minerva.” Snape lập tức đổi cách xưng hô.
Hai người cùng Hagrid chào tạm biệt, bắt đầu vào tòa thành sẽ do McGonagall phụ trách hướng dẫn, dù rằng không cần bà ấy Snape nhắm mắt lại cũng có thể đi đến phòng hiệu trưởng. Mỗi một chỗ trong tòa thành đều thật quen thuộc, thân thiết, đây là cảm giác khi Snape tiến vào, để được đến đây, Snape đã mượn chút lý do rút ra thời gian nhất định mỗi ngày bên cạnh các con.
Dọc theo con đường đến tầng tám hai người lại im lặng, đứng trước hai con thú đá, McGonagall bất đắc dĩ đọc mật khẩu mà cô không hề muốn đọc, “Kẹo bong bóng.”
Thú đá chậm rãi dời đi, không biết có phải McGonagall cảm nhận sai hay không, hôm nay tốc độ di chuyển của thú đá dường như nhanh hơn xưa một chút.
McGonagall dẫn theo Snape tiến vào phòng hiệu trưởng.
“Hoan nghênh anh Severus, chúc mừng anh trở thành người một nhà cùng chúng tôi.” Dumbledore nuốt vội một miệng kẹo, đứng lên tiến ra đón.
Dumbledore nắm tay Snape, “Đây là món mới của Công Tước Mật, thử một chút không?” Lão hiệu trưởng cười tủm tỉm mời Snape vừa ngồi xuống nếm thử bánh kẹo của ông.
“Albus, tôi nghĩ Poppy đã khuyên cụ, cụ không thể ăn quá nhiều đồ ngọt như vậy nữa.” McGonagall cau mày không đồng ý.
“Ha ha, Minerva, hiện nay chúng ta đã có được một bậc thầy độc dược trẻ tuổi tài giỏi nhất, tôi nghĩ sau này chất lượng độc dược của bệnh thất Hogwarts sẽ được nâng cao trên diện rộng.” Dumbledore cười đáp trả lại thành viên trung thành nhất của mình, đồng thời cũng miễn phí kiêm thêm một chức vụ cho giáo sư độc dược Hogwarts sắp nhậm chức, Chủ nhiệm mới Nhà Slytherin. Sau này bệnh thất sẽ được cung ứng độc dược thoải mái kiểu “coi độc dược như rác”.
“Tôi nghĩ Hogwarts chắc phải có người chuyên môn cung cấp cho bệnh thất rồi chứ.” Snape khá khó chịu vì bị thêm việc, tuy rằng lúc đi học anh thường điều chế một số độc dược thường dùng cho bệnh thất, nhưng không có nghĩa là hiện giờ anh còn nhiều thời gian đi điều chế những độc dược đơn giản này.
Dumbledore giống như không nghe được chuyển đề tài, “Xem ra bọn họ cũng tới rồi.”
Dumbledore vừa dứt lời, cửa phòng hiệu trưởng lần thứ hai mở ra, chủ nhiệm hiện tại của Ravenclaw và Hufflepuff đi đến. Bọn họ đã được gia tinh thông báo đồng nghiệp mới của họ đã đến, vì thế cùng đến gặp mặt, tuy rằng người đồng nghiệp mới này đã từng là học trò của họ.
“Chào mừng cậu đã đến, Severus.” Chủ nhiệm Nhà Hufflepuff dẫn đầu ân cần chào hỏi Snape.
Chủ nhiệm Ravenclaw sau đó cũng tiến đến chào Snape, trên người giáo sư Flitwick có một phần dòng máu yêu tinh, ông mơ hồ cảm giác được người trước mặt có chút khác với đứa học trò năm bảy mà ông đã từng dạy, dường như cậu trở nên mạnh mẽ, khí thế rất mạnh, làm cho ông cảm nhận được một sự sợ hãi phát ra từ trong máu. Chẳng lẽ kế thừa gia tộc quý tộc còn có thể thay đổi một người, chủ nhiệm nhà Ravenclaw lo lắng không biết có nên âm thầm theo dõi người đồng nghiệp mới này hay không, có lẽ ông có thể viết một bài luận văn về mối quan hệ của dòng máu, quý tộc và thành tựu cũng nên.
Dù có hơi ngượng ngùng khi nói chuyện với người đã từng là học trò nay trở thành một đồng nghiệp được gọi là giáo sư như mình, nhưng ba vị chủ nhiệm là những học giả thân thiện, thông qua việc truyền lại kinh nghiệm dạy học và kinh nghiệm ở chung với học trò h cho Snape, nhanh chóng thoát khỏi niềm ngượng ngùng này, trở nên khá tự nhiện hòa hợp.
Sau một hồi nói chuyện, ba vị chủ nhiệm cùng nhau chào tạm biệt, phòng hiệu trưởng chỉ còn lại hai người Dumbledore và Snape.
“Severus sau này Slytherin sẽ giao cho cậu. Hiện tại tình huống của Nhà Slytherin cũng không tốt lắm, hy vọng cậu có thể quan tâm, dẫn đường cho những đứa trẻ này.” Dumbledore mỏi mệt nói, cụ muốn Snape đến Hogwarts không chỉ vì quyết chiến với Voldemort trong tương lai, mà cũng là vì những đứa trẻ Slytherin hiện tại.
Bởi vì Voldemort thất bại, nhà Slytherin bị ba nhà khác coi thường thậm chí chèn ép, mà những học trò Slytherin cũng vì người nhà mình bị Bộ Pháp thuật thẩm tra, bắt, giam giữ mà trở nên rất trầm lặng, tóm lại nhà Slytherin hiện tại tràn đầy không khí u ám, nếu tiếp tục như vậy, chỉ vài năm nữa nhà Slytherin truyền thừa ngàn năm sẽ biến mất tại Hogwarts. Cho dù Dumbledore thiên vị Gryffindor nhưng cũng không hy vọng nhà Slytherin không còn tồn tại, bởi vậy cụ hy vọng Snape trẻ tuổi có thể đem nhà Slytherin thoát khỏi vực sâu.
“Hừ, tất nhiên nếu hiệu trưởng của chúng ta có thể đối xử công bằng với Slytherin trước đã.” Snape hừ lạnh, anh chính là người bị hại trước sự đối xử bất công của lão hiệu trưởng này, nhưng mặc kệ thế nào anh cũng sẽ không làm cho những học trò Slytherin trở nên uất ức, nhát gan, tin rằng nếu Salazar Slytherin biết cũng sẽ tức giận sống lại. (Thập Nhị: Bản thân người nào đó chính là sống lại á, chỉ là không chắc rằng tương lai hắn bị ngài tức chết hay là ghen chết thôi.)
“Chắc anh không lạ gì văn phòng của Horace, nơi đó sau này chính là văn phòng của anh. Horace đã rời khỏi đây, nhưng trước khi đi ông ấy đã để lại những yêu cầu cho cậu ở văn phòng.” Một người đã từng là chủ nhiệm nhà Slytherin ông đã gắng tại chức thêm một năm sau đó dù có khuyên nhủ cỡ nào cũng dứt khoát bỏ đi không chịu ở lại, đó cũng là lý do Dumbledore không thể không mời Snape sớm đến trường học.
Snape gật đầu không nói gì thêm rời khỏi phòng hiệu trưởng, anh một đường đi thẳng tới hầm. Khi anh đứng trước cửa nơi từng là văn phòng của giáo sư Horace Slughorn, anh nhìn chằm chằm cửa một lúc lâu mới để bức tranh bảo vệ Medusa mở cửa ra.
Snape không lập tức đi vào, anh đứng ở cửa nhìn vào, bởi vì giáo sư Slughorn đã rời đi, trong phòng làm việc những đồ vật của giáo sư Slughorn đều biến mất không thấy, còn sót lại chỉ là những thứ vốn có của căn phòng này, trong phòng thưa thớt đồ tạo cảm giác trống rỗng.
Từ nay về sau ta chính là chủ nhân nơi này, Snape hiện tại đã cảm nhận rõ mình chính là giáo sư Hogwarts và chủ nhiệm nhà Slytherin. Áo choàng phù thủy phất lên thành từng tầng sóng, Snape bước vào văn phòng, cửa chậm rãi đóng lại, mộtp thời đại mới thuộc về Severus Snape, thuộc về vô số Slytherin sắp mở ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT