Snape cố sức nâng lên mí mắt, chắc bởi vì đi trong bóng tối quá lâu nay đột ngột thấy ánh sáng làm mắt anh không thích ứng được. Anh lại chớp chớp mắt. Bên tai tiếng nước ù ù, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của một người.
“Anh ổn chứ?” Lời ít mà ý nhiều ngoại trừ Salazar Slytherin còn có thể là ai.
Sau khi Snape thích ứng được ánh sáng mặt trời thì thấy rõ được người trước mắt. Khuôn mặt vô cảm Salazar vẫn dõi theo Snape, y cho rằng có thể do tiếng nước chảy quá lớn mà anh ấy không nghe được câu hỏi, y lập lại, “Anh ổn chứ?” Ký ức Snape dần trở lại.
— Snape nhớ lại phân cách tuyến —
Dựa theo bản đồ Godric dùng Chiết tâm Trí thuật lấy được từ trí nhớ của Schinkel, Snape và bốn nhà sáng lập tiến vào khu rừng rậm này. Mặc dù Schinkel là linh mục cao cấp nhưng cũng chỉ nhìn qua bản đồ khi Đại linh mục triệu tập tại Odin thần điện, cho nên bản đồ trong trí nhớ của gã ta không hoàn chỉnh chỉ có hình dạng khái quát. Cũng may là vị trí lăng mộ của vua Arthur trong trí nhớ gã ta khá rõ ràng, giúp cho nhóm người Snape giảm bớt không ít thời gian tìm kiếm. Nhưng sau đó đường đi rất khó tìm, bọn họ chỉ còn cách dựa vào cái bản đồ mơ mồ này mà mò mẫm con đường đi tới lăng mộ.
Godric dũng mãnh vung kiếm chém bay đầu con báo đang lao tới. “Thích thật!” Từ khi tiến vào rừng rậm anh bắt đầu chém giết thú dữ, anh hưng phấn lắc bảo kiếm, so với việc dùng đũa phép Godric càng thích dùng bảo kiếm chém giết hơn nhiều.
“Godric ngu ngốc.” Rowena vẫn đang tập trung nghiên cứu bản đồ, dù thú dữ có tấn công cô vẫn không thèm để ý, giờ phút này không hề ngẩng đầu lên cô khẽ trào phúng bạn tốt.
Helga thì đang nghiên cứu thực vật trong rừng, cô đang tìm xem có loại thực vật nào mà mình chưa từng biết hay không.
Snape cũng tìm kiếm xung quanh xem có dược liệu nào khiến anh hứng thú hay không, hoàn toàn không chú ý đến tư thế oai hùng của Godric. Dù sao cùng bốn nhà sáng lập hành động, lấy thực lực liên thủ của họ, chắc không có gì phải sợ. Nếu gặp chuyện mà bốn người còn không giải quyết được, vậy cũng không sao. Cả bốn người đều bỏ chạy… đương nhiên anh cũng chạy.
Ở một nơi khác, Salazar đang nói chuyện cùng một con rắn nhỏ treo mình trên cây, hy vọng có thể tìm hiểu thêm tình huống xung quanh. Tục ngữ nói thật là đúng a, “Cường long nan áp địa đầu xà”, hơn nữa y luôn nói chuyện tán gẫu với rắn nhiều hơn với người -_-|||.
“Jamie nói mấy ngày trước có người tiến vào khu rừng này, đi về phương hướng kia, còn chưa rời đi.” Sau khi nói chuyện với rắn một lúc, Salazar thông báo cho mọi người tin tức vừa thu được.
Jamie sao? Ánh mắt mọi người sáng ngời nhìn về phía con rắn trúc diệp thanh đang phun lưỡi xì xì tên là Jamie kia. Không hổ là Slytherin, trong việc tìm hiểu tin tức thật đúng là như có bảo bối.
Mọi người tiến lên theo phương hướng Salazar hỏi từ Jamie. Dần dần mọi người cũng phát hiện có dấu vết để lại, số lượng khá nhiều, trừ bỏ dấu vết của người còn có dấu chân ngựa. Xem ra hơn phân nửa là được bọn chúng phái đi tìm kiếm mục tiêu, hơn nữa dấu vết còn khá rõ, chắc mới rời khỏi đây một, hai ngày.
Godric chỉ đành thở dài, trước đó bọn họ đã làm mất khá nhiều thời gian, mặc dù đã cố đẩy nhanh tốc độ nhưng vẫn chậm hơn đám người Đan Mạch. Khi đuổi tới nơi tập trung của chúng, nơi đó đã không còn bóng dáng một ai. Cho nên mọi người chỉ có thể trực tiếp đuổi đến nơi dấu kho báu trên bản đồ. Mà dọc theo đường đi không thấy dấu vết nào để lại, lòng Godric hơi nôn nóng. Anh lo lắng bọn chúng đã xâm nhập lăng mộ, quấy rầy giấc ngủ của vua Arthur. Cũng may hiện tại đã phát hiện phương hướng của chúng, hy vọng còn kịp.
Mọi người đều biết suy nghĩ của Godric – người thừa kế của một trong 12 kỵ sĩ thần phục vua Arthur vì vậy cố gắng đẩy nhanh tốc độ. Rừng rậm dày đặc cây cối dần trở nên trống trải, cây cối ít hơn làm xuất hiện những tia sáng mặt trời vốn bị ngăn lại, xem ra đã tới cuối khu rừng.
“Phía trước phải là một ngọn núi.” Dựa theo bản đồ Rowena phán đoán.
“Lăng mộ chắc hẳn ở trong một cái hang động.” Không cần động viên, mọi người đều tự động gia tăng tốc độ. Quả nhiên trước mặt xuất hiện một ngọn núi. Núi không cao, cũng không hùng vĩ, nhưng muốn tìm hang động bên trong cũng phải mất không ít sức lực.
“Việc này hãy giao cho tớ.” Helga nở nụ cười thật dịu dàng. Cô lắc mình, một con lửng với đôi mắt lóe lên tia ranh mãnh hiện ra trước mặt mọi người, đây chính là một trong những biểu tượng nhà tại Hogwarts – con lửng nhà Hufflepuff.
Snape đã nhận ra hình tượng Animagus Godric, Rowena, Helga đều trùng hợp với huy hiệu mỗi nhà của họ. Nhưng anh còn chưa thấy hình thái Animagus của Salazar, nếu đó là một con rắn như vậy huy hiệu trường Hogwarts chính là thiết kế dựa theo hình dạng Animagus của bốn người họ.
Chú lửng Helga linh hoạt nhảy giữa những dốc núi, rất nhanh, các con lửng khác tụ hợp xung quanh cô. Nhóm lửng líu ríu một hồi rồi tản ra, chỉ còn một con dẫn Helga hướng xa xa chạy đi. Lát sau, chú lửng Helga đã trở lại. Nó nhanh nhẹn chạy về phía nhóm bạn rồi hóa thân lại thành cô gái Helga xinh đẹp. “Những chú lửng nói phía trước có một cái hang động, buổi sáng hôm nay có rất nhiều người tiến vào nhưng còn chưa thấy đi ra. Tớ đã thử xem qua cái hang động đó, không cảm thấy có loài thú nguy hiểm nào bên trong.”
Buổi sáng nay? Bây giờ chỉ mới giữa trưa, xem ra người Đan Mạch lãng phí không ít thời gian trên đường, nếu bọn họ đẩy nhanh tốc độ có thể rất nhanh sẽ bắt kịp.
Mọi người lấy lại tinh thần, ai cũng biết “nhanh nhảu thì đoảng, vội vàng thì hư” vì vậy cùng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, ăn vài thứ bổ sung năng lượng và chuẩn bị thật tốt để chiến đấu. Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người theo chân Helga tiến vào hang động. Godric một tay nắm thanh kiếm, một tay cầm đũa phép đi đầu hàng ngũ. Snape đi theo phía sau anh mà Rowena và Helga thì đi phía sau Snape. Salazar đi cuối cùng, mọi người xếp thành một hàng cùng nhau đi tới. Con gái đi giữa, trước sau đều có người thực lực mạnh mẽ bảo vệ. Mà phía trước càng dễ gặp nguy hiểm, vì vậy Snape với thực lực không bằng Salazar nhưng cũng không quá yếu theo sau Godric trợ giúp nếu bị đánh bất ngờ.
Hang động tối đen, mọi người không hẹn mà cùng sử dụng Lumos. Hang động bỗng dưng sáng rực, những con dơi trong hang bị kinh động bay đi.
Mọi người một đường im lặng bước đi, cố gắng làm âm thanh giảm đến mức thấp nhất. Sau khoảng một giờ đi đường, mọi người nghe thấy có tiếng động ào ào phát ra. Phía trước có nước. Bọn họ tới chỗ tiếng động phát ra, quả nhiên là tiếng nước. Nơi đây có một con sông nhỏ, từ ánh sáng đũa phép có thể thấy dưới sông có bóng cá thấp thoáng bơi lội. Bọn họ chưa ra khỏi hang động, cũng chưa đi đến cuối động, chỉ là từ đường bộ chuyển sang đường sông. Cái hang động này chắc nên gọi là thủy động.
“Xem ra bọn chúng vì tạo thuyền mà chậm trễ thời gian.” Rowena hiểu được tại sao nơi bọn họ nghỉ ngơi lại có cây cối bị chặt phá.
Mọi người đều là người cẩn thận. Bọn họ kiểm tra qua nước sông, không có độc, xung quanh cũng không bay ra khói độc gì.
“Cũng may chúng ta là phù thủy.” Godric trái phải tìm kiếm một chút, biến hình luôn là kỹ năng anh tự hào nhất, tìm tảng đá biến thành cái thuyền không làm khó được anh.
“Thuyền Gryffindor đệ nhất lần đầu hạ thủy, mời mọi người lên thuyền.” Godric rất hài lòng với con thuyền anh vừa biến ra, vươn tay mời nhóm bạn lên thuyền. Mọi người sôi nổi lên thuyền. Thuyền là thuyền pháp thuật cũng không cần mọi người tốn công lèo lái, sau khi mọi người bước lên thì tự động chạy.
Không bao lâu sau, phía trước xuất hiện ánh sáng, nhưng bởi mặt nước phản xạ nên thật ra khoảng cách đến cửa hang còn phải mất một đoạn khá xa.
“Mọi người nhìn kìa!” Helga luôn quan sát dòng nước, chỉ về mặt sông cảnh báo những người khác.
Trên mặt sông trôi nổi lên mấy bộ xương, từ khung xương không thể nghi ngờ là đàn ông trưởng thành, đáng sợ nhất chính là những bộ xương đó bên trên còn có một ít tơ máu, tơ máu cho thấy thời gian những người này chết không lâu.
“Chẳng lẽ là những người đó?” Rowena hơi ghét bỏ, cho dù mạnh mẽ nhưng cô cũng là phái nữ, nhìn thấy tình trạng như thế cô sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng cô vẫn cố nén không thoải mái đưa ra quan điểm của mình.
“Là những người Đan Mạch tiến vào hang động trước chúng ta! Sao bọn họ lại biến thành như vậy?”
“Có thể là bởi vì cái kia.” Salazar ngồi ở đuôi thuyền chỉ chỉ một khúc xương bị cá vây quanh nói. Loại cá này có cái đầu rất lớn, thân mình lại ngắn nhỏ, một loạt răng nanh dài nhìn có vẻ rất sắc bén, giờ phút này bọn chúng đang cắn xé máu thịt không còn nhiều lắm trên khúc xương.
“Tớ chưa từng gặp qua loại cá này?” Godric sợ hãi la lên.
“Cá Piranha, cá ăn thịt, một trong những người bảo vệ kho báu của yêu tinh trong truyền thuyết, khứu giác cực nhạy, khả năng chống lại pháp thuật rất mạnh.” Rowena khiếp sợ nói ra những thông tin mà cô biết từ trong sách. Snape kinh ngạc, trước kia anh chưa từng nghe nói qua loại cá này, cho dù là yêu tinh của Gringotts cũng không có dùng loại này cá này trông coi kho vàng.
“Diffindo.” Salazar vẫn bình tĩnh, giọng nói không chút gợn sóng thốt lên.
“Xem ra chúng ta là thức ăn mới của chúng nó.” Helga vẫn dịu dàng nói, cô bình tĩnh nhìn con cá bị pháp thuật của Salazar đánh trúng thành nửa sống nửa chết, con cá này vừa rồi có thể nhảy khỏi mặt nước, rơi vào trong thuyền của bọn họ. Kế tiếp, lại có mấy con cá liên tục nhảy vào thuyền, nhưng đều bị mọi người đánh bay.
Rowena nói không sai, quả nhiên loại cá này có khả năng chống lại pháp thuật rất mạnh, cho dù là bốn nhà sáng lập được đời sau tôn là phù thủy mạnh nhất cũng không thể giết chết chúng nó, chỉ có thể làm cho chúng nó bị thương trở thành nửa sống nửa chết.
Đột nhiên Snape nghĩ ra, anh lấy ra bao tay da rồng tùy thân mang vào, sau đó nắm con cá nửa sống nửa chết nằm trên thuyền ném vào sông. Quả nhiên cá Piranha khứu giác rất nhạy, chúng nó ngửi được vị máu trong nước, vì thế ùa lên. Con cá bị thương trước đây là đồng bạn chúng nó, hiện tại lại biến thành thức ăn.
Những người khác cũng học hỏi, sôi nổi hướng giữa sông phóng ra pháp thuật nguyền rủa, đánh bị thương rất nhiều cá, trong lúc nhất thời vị huyết tinh lan tỏa khắp không gian. Biện pháp này quả thật dùng được, cá Piranha không bị thương đều vội vàng chém giết đoạt thức ăn, căn bản không có chú ý đến con thuyền đang chở vài vị phù thủy.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng hình như bọn họ vui mừng quá quá sớm rồi.
“Godric, thần chú biến hình của cậu không còn hiệu lực kìa.” Rowena vừa phóng thần chú về phía đầu thuyền đang biến mất vừa nói. “Dường như pháp lực của tớ biến mất.” Cô hoang mang. Pháp lực từ khi sinh ra đã có hôm nay đột nhiên không còn cảm nhận được một chút nào!
“Tớ cũng vậy.” Vẻ mặt của Godric cũng trở nên hết nghiêm túc hẳn, lúc gia tăng thần chú biến hình thì anh nhận ra pháp lực của mình cũng đã biến mất.
Những người khác cũng phát hiện pháp lực của mình không còn. “Đây chắc là khu vực cấm pháp thuật.” Snape khô cằn nói, Hogwarts cũng có nơi như vậy, trước kia anh từng gặp qua.
Thuyền gần biến trở lại thành tảng đá, trong sông lũ cá đang nhìn chằm chằm, còn có những phù thủy thì mất đi pháp lực không có sức phản kháng, tình huống hiện tại nghĩ như thế nào cũng thấy rất nguy hiểm.
“Phía trước có ánh sáng, chúng ta chèo thuyền nhanh lên.” Godric đột nhiên trở nên hưng phấn, phía trước quả thật xuất hiện ánh sáng, chắc là đã tới lối ra. Anh sử dụng kiếm chèo thuyền, thay thế pháp thuật mất đi khiến thuyền trở nên trì trệ không tiến.
Những người khác không có cách giúp, chỉ có thể đứng ở phần thuyền còn chưa biến mất.
“A… không!” Phía trước không thể ngờ là một thác nước, bọn họ rơi vào thác nước mà thuyền cũng đã biến mất. Tất cả mọi người ngã vào trong nước, theo dòng nước chảy trôi xuống.
Trong lúc rơi xuống, Snape để ý thấy độ cao so với mặt biển của thác nước này rất lớn, giờ phút này bọn họ hoàn toàn có thể dùng từ nhảy xuống vực để hình dung. Mà tốc độ rơi của bọn họ rất nhanh, chung quanh cũng không có chỗ để mượn lực, chắc sẽ rơi đau đây, khả năng biến thành thịt vụn rất cao. Snape nhắm mắt lại, anh đã không muốn sống lâu rồi, không có gì đáng sợ, chỉ hy vọng bốn nhà sáng lập không chết ở chỗ này, hai nhóc con Carey và Bert có thể bình an lớn lên.
Snape cong khóe môi chờ đợi cái chết đến, một giây trước khi mất đi ý thức, anh cảm thấy có người nắm lấy cánh tay mình.
— Ta là phân cách tuyến Snape chấm dứt nhớ lại —
Hồi phục lại ý thức, Snape đã biết mình không chết, trong lòng cười khổ. Anh đánh giá bốn phía phát hiện chỉ có hai người là anh và Salazar, bọn Godric thì không thấy đâu.
“Không nhìn thấy những người khác.” Salazar nhìn ra suy nghĩ của anh.
Lúc ấy Salazar nhìn thấy Godric bắt lấy hai cô gái, mà Snape lại nhắm mắt mỉm cười chờ chết, ma xui quỷ khiến, y liền nắm lấy Snape. So với Snape, y tỉnh lại sớm hơn, tất nhiên đã sớm nhận thấy tình trạng thất lạc những người khác.
– Hết chương 19 –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT