Trang Dịch cầm hồn thú do Tử Tinh Hoàng Điểu hóa thành, nhanh chóng phóng về phía ngã ba, trong ba người, chỉ cần có một người được đến hồn thú trước, hai người khác liền không thể lại thu phục được, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng Tiết Kiệt hiện giờ có bao nhiêu phẫn nộ, bởi vậy, để tránh lại bị Tiết Kiệt hành hung một trận, Trang Dịch phải chạy ra nhanh một chút mới được.
Ngay lúc này, một luồng tinh thần lực lạ lẫm đánh úp về phía Trang Dịch, Trang Dịch sửng sốt, sau khi phát hiện là hồn thú bị hắn cầm trong tay, Trang Dịch cũng thả tinh thần lực ra, đang muốn trấn an nó một chút, để nó kiên trì trong chốc lát, kết quả hồn thú này vậy mà bắt chặt tinh thần lực Trang Dịch thả ra, nhanh như chớp tiến vào thân thể Trang Dịch.
Trang Dịch kinh hãi, hiện tại hắn nhưng là đang ở giữa đường lớn, nếu thu phục hồn thú ở chỗ này, không chỉ sẽ lập tức bị Tiết Kiệt ở đằng sau đuổi theo, bí mật hồn sư ba hệ của hắn, chẳng phải sẽ lập tức bị lộ tại chỗ!
Trang Dịch vội vàng áp chế lực lượng trong cơ thể mình, không cho hồn thú dung nhập vào không gian tinh thần của mình, ngay khi Trang Dịch đang cố gắng kháng cự, đúng lúc này, một giọng nam lạ lẫm vang lên trong đầu Trang Dịch: “Nhân loại giảo hoạt ngươi, ta biết ngay ngươi vừa mới bị đánh thành cái dạng kia, nhất định là giả vờ.”
Trang Dịch đột nhiên nghe được thanh âm, nhất thời sợ hết hồn, bước đi dưới chân bỗng nhiên dừng lại, hắn có chút hoài nghi có phải mình vừa mới gặp ảo giác hay không, hồn thú lại nói tiếng người?
Giống như có thể đoán được trong lòng Trang Dịch đang nghĩ gì, thanh âm kia lại vang lên một lần nữa: “Trí tuệ của ta xấp xỉ nhân loại các ngươi, mặc dù sẽ không nói ngôn ngữ của các ngươi, nhưng là thông qua tinh thần lực, có thể trực tiếp chuyển ý nghĩ của ta thành ngôn ngữ các ngươi nghe hiểu trong đầu ngươi.”
Xác định không phải mình nghe nhầm, cảm thấy hồn thú này hình như cũng không lập tức muốn vào không gian tinh thần của mình, Trang Dịch không kịp đáp lại thanh âm này, hắn nhìn lại, thấy Tiết Kiệt còn chưa đuổi kịp, Trang Dịch lập tức quay người chạy vào rừng cây bên cạnh.
Cây cối trong rừng sinh trưởng rắc rối phức tạp, Trang Dịch tùy tiện tìm một chỗ che dấu thân thể mình, sau đó mới câu thông cùng hồn thú này.
“Ngươi không phải ma thú cấp bốn bình thường a, lúc trước ta cũng từng thu phục ma thú cấp bốn, đối phương căn bản không thể câu thông với ta, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghe qua có ai gặp được chuyện như vậy.” Trang Dịch một bên thông qua tinh thần lực nói với Tử Tinh Hoàng Điểu, một bên lại đang thất kinh trong lòng, hồn thú này thật không ngờ lại không giống bình thường như vậy, đồng thời, hắn cũng có chút nghi hoặc, rõ ràng Tử Tinh Hoàng Điểu là hình thái chim non, vì sao thanh âm nghe lại một chút cũng không non nớt, ngược lại giống như thanh âm thanh thiếu niên sắp trưởng thành.
“Đương nhiên không phải, ngươi có nghe qua ma thú nào dưới tình huống không phối hợp với hồn sư, tự mình biến thành hồn thú sao?” Tử Tinh Hoàng Điểu nói, “Thiệt thòi ta còn nghĩ đến sắp chết, biến thành hồn thú giúp ngươi giúp một tay, kết quả không ngờ ngươi cũng không phải cái gì tốt, nhân loại các ngươi cũng không phải đồ tốt gì…”
Trang Dịch nghe Tử Tinh Hoàng Điểu hùng hùng hổ hổ, dùng tay trái đỡ tay phải vặn vẹo không bình thường của mình một chút, nói: “Chân ta quả thật bị Tiết Kiệt đá gãy xương, chỉ có điều kỹ năng của ta là chuyển dời, có thể chuyển vết thương lên cánh tay mà thôi, về phần điện mà Tiết Kiệt bổ lên người ta, cũng là sự thật, nhưng bởi vì ma thú khế ước tương liên với ta cũng có thuộc tính lôi điện, hồn lực trong cơ thể vẫn còn thừa, mới dẫn đến năng lực chống đỡ dòng điện của ta tương đối mạnh, khôi phục nhanh hơn người thường”
“Nhưng mà xác thực ta cũng không dùng hết toàn lực.” Trang Dịch dừng lại một chút rồi nói. Dùng thực lực của hắn, nếu là dốc sức liều mạng, chỉ cần chịu bại lộ hai hệ khác, ba hệ cùng phối hợp với nhau, Tiết Kiệt tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, nhưng mà Trang Dịch tự nhiên không thể vì Tử Tinh Hoàng Điểu này mà bại lộ chính mình, do đó toi mạng, “Nhưng đồng thời, ngươi biến thành hồn thú giúp ta giúp một tay cũng là nói dối, lúc ấy ngươi căn bản không biết tình huống trong cơ thể ta, chỉ biết rằng ta là phụ hồn sư thuộc tính mộc, mà hồn thú thuộc tính phong hỏa ngươi, muốn giúp ta như thế nào?”
Bị Trang Dịch phản bác tại chỗ, Tử Tinh Hoàng Điểu nghe vậy, trầm mặc một chút, mấy giây sau nói: “Ngươi thật là hồn sư ba hệ phong hỏa mộc?”
“Ân.” Giờ phút này Tử Tinh Hoàng Điểu đã vào trong cơ thể của hắn, mặc dù còn chưa đến vào không gian tinh thần dung hợp, nhưng sơ bộ liên hệ giữa hồn sư cùng hồn thú đã tạo dựng lên, cho nên việc Trang Dịch là hồn sư ba hệ, tự nhiên không thể gạt được Tử Tinh Hoàng Điểu.
“Được rồi được rồi, rơi vào trong tay ngươi, cũng coi như ta xui xẻo.” Tử Tinh Hoàng Điểu nói xong, “Tốt xấu ngươi không đáng ghét như kẻ còn lại, hơn nữa thiên phú tinh thần lực của ngươi là cao nhất mà ta nhìn thấy từ khi ta chào đời đến nay, làm hồn thú của ngươi, cũng miễn cưỡng không tính bôi nhọ ta…”
Trang Dịch nghe lời tự an ủi của Tử Tinh Hoàng Điểu, hỏi: “Rốt cuộc ngươi là cái gì? Chẳng lẽ ngươi là biến dị?”
“Nói hưu nói vượn cái gì, có loại ma thú nào có thể biến dị thành thông minh như ta đây sao.” Tử Tinh Hoàng Điểu nói, tựa hồ cực kỳ phẫn nộ, “Ta căn bản không phải ma thú cấp bốn cái gì, lão tử ta là cấp bảy!”
Cấp bảy? Đồng tử Trang Dịch co rụt lại, quả thực có chút không thể tin, nếu là ma thú cấp bảy mà nói, làm ma thú cấp cao, có trí tuệ như vậy, còn có thể nói chuyện với hắn, coi như là có thể giải thích thông suốt, nhưng Trang Dịch vẫn không nhịn được hỏi: “Ma thú cấp bảy chỉ có thực lực cấp bốn?”
“Cái đồ nhân loại ngu xuẩn nhà ngươi, ta là Tử Tinh Hoàng Điểu có huyết mạch Phượng Hoàng, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua dục hỏa trùng sinh sao? Bởi vì lúc ta cấp bảy gặp phải một loại đen sì buồn nôn quỷ quái gì đó đánh lén, dẫn đến thân thể ta thiếu chút nữa bị cướp đi, rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể đốt, đồng quy vu tận (cùng chết) cùng cái thứ buồn nôn kia, mà bản thân ta dục hỏa trùng sinh, từ cấp bảy biến trở về một quả trứng, đáng tiếc ta tương đối xui xẻo, không bao lâu đã bị nhân loại các ngươi nhặt về để ở chỗ này…”
“Dị ma!”
“Cái gì ma?”
Trang Dịch lập tức miêu tả bề ngoài dị ma một lần: “Cái thứ đánh lén kia là cái này sao?”
“Ngươi từng thấy cái này thứ này?” Tử Tinh Hoàng Điểu hỏi ngược lại.
“Từng thấy… Ngươi bị đánh lén là lúc nào?” Trang Dịch lập tức hỏi, hắn đến Ellen đã nửa năm, thủy chung không thấy bóng dáng dị ma, điều này gần như cho hắn sinh ra một loại ảo giác dị ma sẽ không tới, nhưng là hắn hiểu được, đó chẳng qua là hắn hy vọng mà thôi, dị ma không có động tĩnh, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, kết quả không thể tưởng được, sau khi đi vào Ellen, tin tức đầu tiên có liên quan tới dị ma, lại biết được từ trong miệng một hồn thú.
“Ta tính tính toán toán a, ta dừng ở cấp bốn đã hơn một năm… Hẳn là hai năm trước bị đánh lén a.”
Hai năm trước… Trang Dịch nhớ lại một chút, hắn mở hộp không sai biệt lắm cũng là ở thời gian đó, thả một dị ma ra ngoài, đồng thời cũng biết được từ trong miệng Dương chủ nhiệm, khu vực Tây Bắc có dị ma hoạt động.
Thời gian có thể đối ứng với nhau, bởi vậy có thể thấy được, vài năm này dị ma luôn luôn không ngừng có mờ ám, có lẽ tạm thời chưa có phạm vi lớn lan tràn đến thế giới nhân loại, lại đã sớm bắt đầu động thủ với ma thú, thậm chí ngay cả cá Tử Tinh Hoàng Điểu cấp bảy cũng không buông tha!
Hiện tại Tử Tinh Hoàng Điểu ở trong cơ thể Trang Dịch, cảm thấy tinh thần lực của hắn bất ổn, có thể thấy được tâm tình hắn chấn động mạnh mẽ, thấy Trang Dịch rất lâu không nói lời nào, Tử Tinh Hoàng Điểu nhịn không được nói: “Ta nói ngươi rốt cuộc muốn thu ta hay không?”
Trang Dịch lập tức phục hồi tinh thần: “Ở chỗ này không được, việc ta là ba hệ vẫn chưa thể để cho người khác biết…”
“Nhưng là ta đã vào trong, ngươi mà không thu phục ta, như vậy ta sẽ thực sự chết đi.” Tử Tinh Hoàng Điểu nói, trong giọng nói mang theo vài phần lo lắng, “Ma thú mạnh mẽ như ta đây đưa lên tận cửa cho ngươi, ngươi còn không chạy nhanh thu, ba hệ thì ba hệ, bị người khác biết thì sao, đó không phải chuyện tốt sao.”
“Ở trong nhân loại, hồn sư ba hệ là cấm kỵ, hiện tại nếu ta bị phát hiện mà nói, sớm muộn sẽ bị đuổi giết tới chết… Coi như hiện tại coi ngươi là hồn thú mà thu, đến lúc đó ta chết đi, ngươi cũng đồng dạng sống không được.” Trang Dịch nói.
Tử Tinh Hoàng Điểu nghe vậy, lập tức mắng to lên: “Làm cái gì a, thu một hồn thú còn phiền toái như vậy… Như thế này đi, ta có thể giúp ngươi che giấu động tĩnh lúc thu phục ma thú mang đến, áp súc tất cả hồn lực ở trong cơ thể ngươi, nhưng bởi vì bản thân ta là ma thú cấp bảy, sau khi dục hỏa trùng sinh có một nửa hồn lực đều ở trong người ta, bởi vì hơn một năm trước không hiểu sao ta bắt đầu không thể nào hấp thu nữa, cho nên một nửa hồn lực kia bây giờ còn lưu lại trong thân thể ta hơn phân nửa, khi ngươi thu phục ta trở thành hồn thú, nếu ta giúp ngươi che giấu động tĩnh bên ngoài, như vậy ta sẽ không thể điều khiển luồng hồn lực này, cần ngươi tự mình giải quyết nó.”
Trang Dịch nghe vậy, lập tức bắt đầu tính toán qua lại, một nửa hồn lực của ma thú cấp bảy, đã bị Tử Tinh Hoàng Điểu hấp thu một bộ phận, xúc tiến nó trở thành ma thú cấp bốn, hồn lực còn dư lại kia, liền tương đương với chênh lệch hồn lực từ cấp bốn đến cấp bảy, chỉ sợ hồn lực này tương đương với một hồn sư cấp năm, mà mặc dù hiện tại Trang Dịch là hồn sư cấp bốn trung giai, như vậy toàn bộ thực lực vốn có của hắn, có lẽ sẽ không phải kém quá nhiều so với hồn lực trong cơ thể Tử Tinh Hoàng Điểu.
Tử Tinh Hoàng Điểu thấy Trang Dịch không nói gì, còn tưởng hắn sợ hãi, lập tức kêu to lên: “Ta nói ngươi rốt cuộc có chịu hay không? Ta cho ngươi biết, cấp bảy biến thành cấp bốn như ta, hồn lực còn ẩn chứa trong cơ thể quả thực là đốt đèn lồng cũng không có chỗ mà tìm, cái đồ nhân loại đáng ghét ngươi quả thực là đụng vận lớn mới gặp được ta, ngươi còn do dự nữa, ta sẽ phải tiêu tán. Hoặc là liều mạng một lần, hoặc là thấy hồn thú ngàn năm có một là ta đây biến mất. Chết tiệt, ta đây được hoan nghênh như vậy, mỗi người thậm chí đều muốn bắt được ta bán cái giá tốt, kết quả vì sao lại rơi vào cái hoàn cảnh này, không chỉ sau khi trùng sinh chết sống dừng ở cấp bốn không tăng lên, hơn nữa còn gặp được nhân loại đen thui như ngươi, vậy mà là đến phiên ta chủ động muốn ngươi thu phục ta… Ta nói ngươi ngược lại nhanh lên làm ra lựa chọn a!”
Trang Dịch hoàn toàn không nghe thấy lời Tử Tinh Hoàng Điểu nói, liên tục cân nhắc cẩn thận trong đầu, thẳng đến khi Tử Tinh Hoàng Điểu tức giận, định dùng tinh thần lực tấn công hắn, lúc đó Trang Dịch mới nói: “Được.”
Tử Tinh Hoàng Điểu nghe vậy, cũng không nhiều lời, toàn bộ hồn thú đều trực tiếp hóa thành tinh thần lực, nhanh chóng đụng vào không gian tinh thần của Trang Dịch.
Cùng lúc đó, quanh thân Trang Dịch bỗng nhiên phát ra một luồng sáng màu tím, giống như lúc trước bao vây lấy Tử Tinh Hoàng Điểu vậy, ánh sáng vàng dọc theo quanh thân Trang Dịch, chậm rãi hình thành một quả cầu ánh sáng hình bầu dục, triệt để che lấp thân thể Trang Dịch lại, đồng thời cũng che giấu toàn bộ hồn lực cùng khí tức của Trang Dịch.
Mà trong đầu Trang Dịch đang bị ánh sáng bao quanh, bởi vì Tử Tinh Hoàng Điểu là tự nguyện trở thành ma thú của Trang Dịch, cho nên quá trình dung hợp tinh thần lực của một người một thú vô cùng trôi chảy, thấy Tử Tinh Hoàng Điểu đã sắp trở thành hồn thú của Trang Dịch, vào giây phút cuối cùng này, hồn lực vẫn giấu kín trong cơ thể Tử Tinh Hoàng Điểu, theo Tử Tinh Hoàng Điểu bị Trang Dịch thu phục, lập tức mất đi khống chế, bắt đầi tán loạn trong cơ thể Trang Dịch.
Con Tử Tinh Hoàng Điểu này là ma thú hai thuộc tính phong hỏa, bởi vậy bên trong hồn lực của nó cũng ẩn chứa năng lượng phong hỏa, phong cùng hỏa vốn là thuộc tính hỗ trợ lẫn nhau, lúc này tụ họp cùng một chỗ, Trang Dịch chỉ cảm thấy hồn lực này như quả cầu lửa lớn, thuận theo luồng gió vô hình trong cơ thể hắn mà tán loạn khắp nơi, những nơi nó chạm đến, lập tức khiến hồn lực trong cơ thể Trang Dịch phản ứng, hai luồng hồn lực lớn lúc này bắt đầu va chạm!
Cùng thời khắc đó, bên ngoài rừng rậm ma thú của học viện Ellen.
Lão sư học viện Ellen từ khi mở cửa thả đám Trang Dịch bọn họ đi vào, liền đóng cửa lại, sau đó vừa nhàn nhã ngồi ở một bên thưởng thức trà, vừa xem tạp chí của trường.
Theo thời Trang Dịch đám Trang Dịch đi vào càng dài, vị lão sư này xem tạp chí xem đến có chút nhàm chán, liền không tự chủ được mà dời ánh mắt lên người Lôi Tu.
Từ sau khi Trang Dịch đi vào, con hổ lớn này vẫn nằm sấp nguyên tại chỗ, đôi mắt màu đỏ sậm chăm chú nhìn về phía rừng rậm ma thú, trừ gió thổi tới từ bốn phía thổi loạn lông trên người nó ra, thân thể con hổ này vậy mà vẫn không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không chuyển một cái.
Thật sự là một ma thú trung thành bảo vệ chủ nhân a.
Hổ là Bách Thú Chi Vương, sức chiến đấu cá nhân cực kỳ mạnh mẽ, trong cùng cấp, bởi vì giống cho nên cơ bản có năng lực áp chế bất luận động vật gì, nhưng cũng vì như thế, ma thú loại này cực kỳ khó nuôi dưỡng, bởi vì kiêu ngạo của bản thân Bách Thú Chi Vương, khiến nó dã tính khó tìm.
Con hổ này của Trang Dịch không chỉ có tiếng ở Bardon, thanh danh ở Ellen so với ở Bardon lại càng vang, bởi vì đệ tử Ellen tôn trọng kẻ mạnh, sức mạnh, quán quân, mà các phương diện của loài hổ đều cực kỳ phù hợp thẩm mỹ của các học sinh, bởi vậy trong thâm tâm không ít người, với việc Trang Dịch có được một con hổ dũng mãnh như vậy, mà hâm mộ đố kị hận muốn chết, thậm chí rất nhiều người đều phun tào sau lưng, một con hổ khỏe đẹp cân đối uy mãnh như vậy, không phân cho chiến hồn sư cứng rắn gan dạ, ngược lại bị phụ hồn sư như Trang Dịch nuôi, quả thực chính là lãng phí a!
Ngay trong khi lão sư tỉ mỉ dò xét Lôi Tu từ trên xuống dưới, từ đầu tới đuôi, ngay cả lông cũng không buông tha, đột nhiên, Lôi Tu vẫn luôn luôn không động đậy chợt đứng lên, trong hai mắt màu đỏ sậm phát ra ánh sáng lăng lệ ác liệt hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng bên trái trong rừng rậm ma thú.
Đã xảy ra chuyện gì? Lão sư lập tức đứng lên, nhìn thuận theo ánh mắt Lôi Tu.
Nơi tầm mắt đạt tới, một mảnh bình tĩnh, lão sư tỉ mỉ cảm ứng một chút, quả thực có chấn động hồn lực rất nhỏ truyền đến từ phía bên kia, nhưng căn cứ tin tức mà trận pháp báo lại, không có một đệ tử nào gặp chuyện không may, ngược lại vừa mới có ma thú bị người thu phục được.
Chẳng lẽ Trang Dịch đã cướp đoạt ma thú thất bại, con hổ này có khế ước với chủ nhân, e là nó cảm thấy cái gì.
Lão sư nghĩ như vậy, lập tức điều khiển trận pháp, che dấu toàn bộ khí tức trong rừng rậm ma thú, như vậy đệ tử chưa tìm thấy ma thú còn đợi ở bên trong, cũng thể nào lại thu phục ma thú.
Lão sư vừa làm việc của mình, vừa quan sát con hổ lớn bên cạnh, thấy thần sắc nó mặc dù vẫn chăm chú nhìn một hướng khác như trước, nhưng cũng đã dần dần bình tĩnh lại, thông qua phản ứng của nó, phỏng đoán Trang Dịch có lẽ không sao.
Quả nhiên là một con hổ ngoan a, nhìn con hổ này có phản ứng thú vị như vậy, làm cho lão sư cũng muốn nuôi dưỡng một con ma thú, loại cảm giác mỗi thời mỗi khắc đều được người nhớ thương này quả thực làm cho người ta hâm mộ.
Trong tiếng cảm thán chậm rì rì của lão sư, thời gian lại trôi qua từng chút từng chút một, nhìn thấy bây giờ còn chưa có một học viên đi ra, lão sư cũng không nóng nảy, dù sao đợi khi trời tối, rừng rậm ma thú trở nên cực kỳ nguy hiểm, hai đệ tử còn chưa thu phục ma thú kia tự nhiên cũng sẽ buông tha đấu tranh vô vị, lựa chọn đi ra, mà đệ tử thu phụ hồn thú kia, cũng nên đi ra rồi chứ?
Đúng lúc này, con hổ lớn đã an tĩnh một lúc lâu, lại đột nhiên động một lần, bởi vì động tác của nó quá nhanh, trong mắt nó lúc này có biểu tình gì lão sư cái gì cũng không nhìn rõ, ngẩng đầu đã thấy nó muốn phóng về phía trong rừng rậm ma thú!
Lão sư sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy ngăn cản, vị lão sư này là lão sư cấp sáu, thực lực trong giới hồn sư không tính cao, nhưng cũng là nhân tài kiệt xuất trong những hồn sư cấp trung, hắn nhanh chóng ngăn trước mặt hổ lớn, quát lớn với nó: “Trong rừng rậm ma thú, trừ ba học viên ra, bất luận sinh mệnh nào cũng không được cho phép đi vào, ngươi đã quên trước khi đi vào chủ nhân ngươi dặn dò cái gì sao.”
Lão sư nói, liền khiến con hổ lớn ngẩng đầu hung dữ trừng hắn, trong cổ họng phát ra tiếng gầm tràn ngập ý tứ cảnh cáo, móng vuốt cứng rắn vẽ ra dấu vết thật sâu trên nền đất bằng đá, dưới một thân lông mao đen kịt phụ trợ, hai mắt màu đỏ sậm kia, thoạt nhìn có chút ngẩng đầu hung dữ trừng mắt hắn, trong cổ họng phát ra tràn ngập cảnh cáo ý tứ hung ác dọa người.
Lão sư cả kinh, lập tức nói: “Ngươi yên tâm, nếu chủ nhân của ngươi thật đã xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ kịp thời đi vào cứu hắn ra, ngươi an tâm chờ ở nơi này, nếu không trái với nội quy trường học, một con ma thú nhỏ như ngươi, sẽ có thể gặp phiền toái lớn.”
Lão sư nói xong, liền thất thần sắc trong mắt con hổ lóe lóe, kinh nghiệm nhiều năm, hắn lập tức phản xạ có điều kiện âm thầm vận lên hồn lực, một giây sau, con hổ lớn chợt đánh về phía hắn!
Lão sư cả kinh, thầm mắng trong lòng, hắn là một ngự hồn sư, lập tức thả hồn thú ra bảo vệ trước người mình, đợi ngăn được một kích này, lão sư quyết định cho con hổ không biết trời cao đất rộng này một cái giáo huấn nghiêm khắc!
Nhưng là trong nháy mắt tiếp theo, con hổ vốn nên nhảy đến trước mặt hắn tấn công, thừa dịp hắn phòng ngự, ở giữa không trung lắc mạnh một cái, sau đó dùng tốc độ không thể tin được, nhảy rơi xuống bên cạnh hắn, sau đó nhấc chân, liền vượt qua thân thể hắn, phóng vào bên trong rừng rậm ma thú.
Lão sư không nghĩ tới mình một bó tuổi lớn như vậy, lại bị một con hổ đùa bỡn, thấy nó sắp xông vào cái cửa nhìn như đang mở kia, cười thầm trong lòng, vô dụng, bên trong đó có trận pháp, chỉ có hồn sư cấp sáu trở lên mới có thể loại bỏ ——
Cái ý tưởng này vừa mới xuất hiện, kết quả, con hổ kia “vèo” một tiếng, trực tiếp xuyên qua trận pháp kia, chớp mắt đã biến mất trước mặt lão sư.
Sao, làm sao có thể…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT