Trang Dịch vừa nói xong, sắc mặt hồn sư Tưởng gia đại biến!

“Ngươi nói cái gì?” Hồn sư Tưởng ra rất nhanh phát hiện mình thất thố, Tưởng gia hồn sư rất nhanh phát hiện mình thất thố, nàng xoay đầu sang chỗ khác, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Trang Dịch, “Người kia tự xưng là gì?”

“Tưởng Ninh.” Trang Dịch không nghĩ tới tâm tình vị hồn sư này chấn động đã vậy mà còn quá kịch liệt. Căn cứ di thư của Tưởng Ninh đến xem, hắn được mẫu thân mang về Tưởng gia vào thời điểm phụ thân gặp chuyện không may, người Tưởng gia từ đầu cũng không định gặp mẹ con bọn họ, thẳng đến khi Tưởng Ninh được kiểm trắc ra trị số tinh thần lực rất cao, mẹ con họ mới được coi trọng, sống ở Tưởng gia cũng dần dần tốt lên. Nhưng hiện tại Tưởng Ninh đã chết nhiều năm, theo lý mà nói, sẽ không có người nhớ hắn như vậy mới đúng.

“Các ngươi phát hiện thi thể Tưởng Ninh ở thành Huệ Xương?” Hồn sư Tưởng gia nhìn chằm chằm Trang Dịch cùng Lôi Tu nói, “Thành Huệ Xương cùng Ngự Hồn điện cách nhau không xa, quá khứ chưa từng có ai phát hiện ra…”

“Gần trăm năm nay cũng chưa từng xảy ra chuyện hồn sư bị dị ma vây trong thành Huệ Xương.” Về tình huống thành Huệ Xương cùng bên ngoài Thần tích chi tường, vừa rồi khi nói chuyện với ba vị Vương hồn sư, mấy người Trang Dịch đã nói đại khái một lần, lúc này Trang Dịch nói như vậy, vị nữ hồn sư Tưởng gia này liền không có phản bác.

Hai người Trang Dịch thấy nàng không nói chuyện, ánh mắt lóe ra, vờ như đang ra quyết định thì cũng không thúc giục. Hắn cùng Lôi Tu đều rất rõ ràng, di thư của Tưởng Ninh có thể không quan trọng, nhưng mảnh nhỏ hình vuông màu vàng này, có lẽ chính là quan trọng nhất.

Vài giây sau, nữ hồn sư kia nói: “Các ngươi đi theo ta gặp một người đi.”

Vậy mà không đòi hắn di thư hoặc là hỏi thêm những điều chi tiết gì đó, lại đưa hắn đi gặp một người khác.

Trang Dịch cùng Lôi Tu liếc nhau, hiểu được người tiếp theo gặp, có lẽ thân phận địa vị càng mạnh hơn so với vị Vương hồn sư này, nhưng mà chuyện này tóm lại cần giải quyết, Trang Dịch gật gật đầu, cùng Lôi Tu đi theo vị nữ hồn sư này ra ngoài.

Ngự Hồn điện chiếm diện tích lớn, nơi khá gần còn miễn cưỡng có thể đi bộ, xa mà nói nhất định phải ngồi xe đi.

Nữ hồn sư Tưởng gia tự mình đưa một chiếc xe ngựa tới, người kéo xe ngựa kia có đôi mắt vừa to vừa nhanh nhạy, vừa nhìn đã biết cấp bậc không thấp, hồn sư Tưởng hai mang theo bọn họ lên xe, nàng cúi đầu, một đường đều trầm mặc, so với dáng vẻ nói cười vui vẻ lúc trước thì quả thực như hai người khác nhau.

Ngồi trong xe ngựa có thể thấy được phong cảnh bên ngoài, bốn phía có đủ các loại kiến trúc, hoàn toàn không giống lúc trước Trang Dịch đã từng thấy, hắn nhàn rỗi không có việc gì, liền nghiêng đầu nhìn bên ngoài, hơn nữa theo thói quen ghi nhớ đại khái bản đồ đoạn đường này vào trong đầu.

Sau khi đi được một đoạn đường không ngắn, Trang Dịch đưa những thứ nhìn được chắp vá đại khái ở trong đầu, quả nhiên hợp lại thành một trận pháp mơ hồ.

Tiếp diễn phong cách ban đầu trước sau như một, thế nhưng toàn bộ Ngự Hồn điện bố trí thành trận, tác phẩm lớn như vậy, không khỏi khiến Trang Dịch thán phục.

Không hổ danh được xưng là thánh địa trong lòng ngự hồn sư…

Nhưng mà một nơi như vậy, kiếp trước lại bị dị ma chiếm giữ lặng yên không một tiếng động.

Nghĩ đến dị ma cùng ma thú nhìn chằm chằm bên ngoài, tâm tình Trang Dịch có chút nặng nề.

Một đường không nói chuyện.

Rất lâu sau, xe ngựa dừng lại, Trang Dịch cùng Lôi Tu theo hồn sư Tưởng gia xuống xe, khi thấy mục đích của bọn họ vậy mà lại là một sân nhà hẻo lánh thấp bé quá mức, thậm chí còn có chút rách nát, nhất thời ngẩn ra.

Sân nhà này cùng với kiến trúc lúc trước mà Trang Dịch cùng Lôi Tu nhìn thấy quả thực không ăn khớp, cho dù đặt vào trong những thành thị khác cũng đều có chút vẻ lạc hậu, huống chi ở trong Ngự Hồn điện.

Hồn sư Tưởng gia mang theo bọn họ đi lên, nàng tự mình cung kính gõ cửa, thấy cửa tự động mở ra, hiểu được đối phương đồng ý gặp bọn họ, hồn sư Tưởng gia lập tức mang theo Trang Dịch đi vào.

Tuy rằng trong sân cỏ dại mọc thành bụi, nhưng cẩn thận nhìn thì sẽ nhìn ra được dấu vết có người cắt sửa, giống như có người cố gắng duy trì cỏ dại đúng cái trạng thái này. Lại đi vào bên trong, con đường cùng xó xỉnh rách nát tiêu sái, liếc mắt nhìn qua thì thấy cả viện đều mịt mờ, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện tất cả mọi thứ trong này đều giống như cỏ dại, bị người cố ý biến thành dáng vẻ này.

Trang Dịch thu những thứ này vào trong đáy mắt, trong đầu có một suy đoán mơ hồ.

Hồn sư Tưởng gia mang theo bọn họ đi qua đại sảnh, gõ cửa một gian phòng: “Tỷ tỷ.”

Trang Dịch theo thói quen cảm ứng một chút, khi phát hiện vậy mà không phát hiện được chút khí tức nào, hắn quay đầu nhìn về phía Lôi Tu, vẻ mặt Lôi Tu có chút ngưng trọng, hắn lắc lắc đầu không rõ ràng với Trang Dịch.

Trang Dịch lập tức hiểu được, thành thành thật thật thu liễm hồn lực cùng khí tức lại.

“Có chuyện gì.” Đúng lúc này, trong phòng truyền ra một giọng nữ. Thanh âm có chút khàn khàn, căn cứ theo thanh âm mà phán đoán, đối phương ít nhất là một nữ nhân trung niên.

“Có một đội ngũ hồn sư từ ngoài tường vây Thần tích chi tường đi vào Ngự Hồn điện, đồng thời, bọn họ mang tới một tin tức,” Nữ hồn sư Tưởng gia nói, “Về Tưởng Ninh.”

“Oanh” một tiếng, cửa phòng bị mở ra thô bạo đột ngột, Trang Dịch chỉ cảm giác có một lực hút mạnh mẽ đánh về phía hắn tới, hắn bản năng muốn đánh trả, nhưng lại nghĩ đến vừa rồi hắn không tra xét được khí tức của đối phương, có thể thấy được thực lực đối phương mạnh, hơn nữa hiện tại hắn đang tạm ở Ngự Hồn điện, Ngự Hồn điện đứng trước nguy nan, Trần Trần là vì bất mãn với Trương Thừa Lạc mà che đôi mắt, nhưng cao tầng Ngự Hồn điện cũng không ngốc, tuyệt đối sẽ không đối phó hắn vào loại thời khắc mấu chốt này.

Tâm trạng trong đầu thay đổi thật nhanh, nhìn như thật lâu, kỳ thực lại chỉ là chuyện trong nháy mắt, Trang Dịch bỏ qua phản kháng, nháy mắt đã bị kéo vào trong phòng.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cửa phòng một lần nữa bị đóng lại, nữ hồn sư Tưởng gia kia cùng Lôi Tu đều đang bị nhốt bên ngoài cửa.

Trang Dịch không ngờ người trong phòng lại chỉ để hắn vào, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng lại cũng không hoảng loạn, sau khi hắn đứng vững thân thể, làm cho mình bình tĩnh lại, sau đó nhanh chóng nhìn quét qua bốn phía một chút.

Cả gian phòng bố trí đơn giản mộc mạc, thậm chí có thể nói có chút khó coi, nhưng có thể thấy, bố trí phòng là có tốn tâm tư. Thậm chí Trang Dịch còn thấy được không ít quần áo ở bên trong tủ, từ trẻ con đến người lớn đều có.

Ở hoàn cảnh như vậy, thứ này có vẻ quỷ dị nói không nên lời.

Đúng lúc này, một bóng người mơ hồ xuất hiện trước mắt Trang Dịch, khi tầm mắt đối diện nàng, Trang Dịch mới cảm giác được luồng uy áp không thể miêu tả kia, rất tương tự với dây chuyền Long Nha, nhưng còn đáng sợ hơn dây chuyền Long Nha nhiều!

Đối phương hiển nhiên đã thu hồi khí thế, không cố ý làm khó Trang Dịch, nhưng như cũ vẫn không thể che giấu khí thế cường giả từ trên người đối phương truyền tới. Lần đầu tiên Trang Dịch đối mặt với cường giả cấp chín trong khoảng cách gần như vậy, toàn thân không tự giác có chút cứng ngắc, hắn cố gắng thả lỏng biểu cảm trên mặt, lại thế nào cũng không thành công.

Lúc này tuy rằng đối phương đứng ở trước mặt hắn, nhưng thân thể lại giấu trong chỗ tối, trên người nàng mặc y phục màu xám tro, không nhìn rõ kiểu dáng, tóc cũng một mảnh hoa râm, cả người nhìn qua giống như cái sân này, u tối, không có một chút sức sống.

Bởi vì đối phương che giấu thân hình, Trang Dịch tự nhiên không thấy rõ dáng vẻ nàng, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đang nhìn hắn. Không nhìn thấy dáng vẻ đối phương, dưới loại tình huống này, Trang Dịch cũng không dám quá phân tâm tùy ý suy đoán, hắn cùng chủ nhân đôi mắt kia lẳng lặng nhìn nhau, ánh mắt thản nhiên, một thời gian sau Trang Dịch mới nghe vị hồn sư cấp chín này nói: “Các ngươi từng gặp Tưởng Ninh?”

Tốc độ nói chuyện của đối phương không nhanh, cứ việc giọng điệu của nàng không có chút biến hóa nào so với lúc trước, nhưng Trang Dịch vẫn cảm giác được cảm xúc lên xuống kịch liệt ẩn dưới những lời này.

Dưới ánh mắt chăm chú của đối phương, Trang Dịch miễn cưỡng gật gật đầu.

“Ở nơi nào, hiện tại hắn thế nào.”

“Hắn… qua đời…” Trang Dịch còn chưa dứt lời, cảm giác đối phương mạnh mẽ tăng cường uy áp, dù sao Trang Dịch vẫn chỉ là hồn sư cấp sáu, kém đối phương tròn mấy cấp, sắc mặt hắn trắng nhợt, cắn răng bắt mình đứng vững, như trước thẳng lưng.

Đối phương nhìn thấy phản ứng của Trang Dịch, chậm rãi thu lại uy áp, một lúc sau, nàng lại nói: “Hắn ở đâu?”

“Thành Huệ Xương.” Trang Dịch lập tức nói rất nhanh, cũng không vòng vo, trực tiếp lấy di thư cùng mảnh nhỏ màu vàng ra từ trong vòng không gian, đưa tới trước mặt vị cường giả cấp chín này, “Đây là những thứ phát hiện từ trên người Tưởng Ninh.”

Sau khi đối phương thấy Trang Dịch lấy bức thư viết bằng máu cùng mảnh nhỏ màu vàng ra, thân thể cứng đờ, khí thế đã được thu liễm lại theo tâm tình của nàng chấn động mà trở nên mạnh hơn cùng không ổn định hơn, Trang Dịch đứng ở trước mặt nàng là người đầu tiên không chịu nổi.

Cảm giác uy áp của cường giả cấp chín vọt tới từ bốn phương tám hướng, không ngừng đè ép lên thân thể hắn, lúc này không phải Trang Dịch miễn cưỡng bản thân đứng vững, mà là bị luồng khí thế mạnh mẽ này ép cho toàn thân không động đậy được, thân thể hắn nhanh chóng bị mồ hôi lạnh ướt nhẹp, sắc mặt vốn đã có chút tái nhợt vì không nghỉ ngơi đủ lại càng trở nên tái mét, hai tay hắn không khống chế nổi mà có chút run rẩy, cảm giác mình sắp bị đè ép đến phát nổ, ba hệ hồn lực trong cơ thể sắp không khống chế được mà bùng nổ bảo vệ cơ thể, đúng lúc này, đột nhiên một luồng sáng tím lóe lên từ bên ngoài rồi bay vào theo khung cửa, ở thời khắc mấu chốt cắt đứt hồn sư cấp chín này!

Hồn sư cấp chín mạnh ngẩng đầu vung tay lên, lực lôi điện của Lôi Tu nhanh chóng bị chặn lại, hơn nữa hoàn toàn bị ép ra ngoài cửa.

Hồn sư cấp chín này híp mắt nhìn ngoài cửa một chút, sau đó nghĩ tới di thư của Tưởng Ninh, uy áp của nàng chợt thu lại, sau đó nhanh chóng tiếp nhận những thứ trong tay Trang Dịch.

Trang Dịch nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn thở hồng hộc, nhìn ra ngoài cửa. Vừa rồi mạng hắn như treo trên sợi dây tất nhiên đã bị Lôi Tu cảm nhận thấy, cho nên lúc đó Lôi Tu mới mạo hiểm ra tay với hồn sư cấp chín!

Cũng may vừa rồi hồn sư cấp chín kia ra tay không nặng, tuy rằng lôi điện của Lôi Tu bị ép lui, nhưng thông qua khế ước, Trang Dịch cũng không cảm nhận được Lôi Tu phải chịu tổn thương gì. Hắn thở dài một hơi, vội vàng lấy lại tinh thần, tùy thời chú ý quan sát cường giả cấp chín trước mắt này.

Hồn sư cấp chính xem xong di thư của Tưởng Ninh rất nhanh, rõ ràng vừa rồi còn là một vị cường giả thần bí mà mạnh mẽ, nhưng sau khi xem xong di thư, cường giả cấp chín này lại nghẹn ngào, cổ họng phát ra thanh âm cực kỳ bi thương, Trang Dịch lơ đãng thấy được hai mắt nàng đỏ bừng, vội vàng tự giác nghiêng đầu, giả vờ như không nhìn thấy.

Một tay hồn sư cấp chín cầm di thư của Tưởng Ninh, một tay vuốt ve vết máu bên trên, sau khi cầm đến mảnh nhỏ màu vàng kia, trong mắt hồn sư cấp chín hiện lên một tia oán hận thị huyết, nàng nắm chặt mảnh nhỏ màu vàng, sau đó nhẹ nhàng thu bức di thư viết bằng máu lại như vật báu.

Sau một lát, hồn sư cấp chín đã hoàn toàn khôi phục thái độ bình thường, ánh mắt nàng nhìn Trang Dịch tuy mặt ngoài thì không có gì khác biệt với lúc trước, nhưng ở sâu trong đáy mắt lại có một tia cảm kích: “Cảm ơn ngươi đã giao những thứ này cho ta, ta là mẫu thân Tưởng Ninh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play