Tề Sơ Phàm ngây ngẩn cả người, nhưng trước tiên cậu không đáp lại thầy giáo nhỏ.
Nào ai ngờ Hàn Thanh Ngạn cũng chẳng truy vấn thêm, chỉ là nhìn dõi theo cậu chớp chớp mắt, sau đó bỏ lại một câu "Anh đi rửa hoa quả", rồi đứng dậy cầm hai quả táo vào nhà vệ sinh.
Ánh mắt Tề Sơ Phàm vẫn nhìn theo thầy giáo nhỏ của cậu, cho đến khi Hàn Thanh Ngạn rửa xong hai quả táo rồi đưa cho cậu một quả, Tề đại thần mới lấy lại tinh thần. Cậu quyết định vẫn nên nói thẳng thân phận ra thì hơn, thế nên hít sâu một hơi rồi nói: "Thật ra mới nãy em đang gõ truyện."
Hàn Thanh Ngạn ngồi trên chiếc giường đối diện cậu, cầm quả táo trong tay lên cắn một miếng, nghe thấy thế thì động tác nhai táo dừng lại một chút.
Anh nhìn Tề Sơ Phàm ngẩn người, đoạn gật gật đầu rồi tiếp tục nhai táo trong miệng.
Tề đại thần tỏ vẻ chẳng hiểu gì sất, hành động này không giống trong tưởng tượng của cậu nha, đáng lí ra thầy giáo nhỏ phải kích động xông tới dâng cho cậu một nụ hôn nồng nhiệt sau đó ôm chặt chân cậu cọ cọ nói nam thần cầu bao nuôi chứ! Vì sao lại bình tĩnh như thế? Tuyệt đối là do cách cậu thú nhận không đúng.
Tề Sơ Phàm suy nghĩ như lốc xoáy hai giây rồi mới khổ sở nhận ra đúng thật là cách mình thú nhận thân phận hình như có chút không phải rồi.
Cái gọi là không phải, nói trắng ra chính là do nói không rõ.
Cơ mà trong lòng cậu đã chuẩn bị lại rồi, thú nhận thêm một lần nữa cũng chẳng khiến cậu lo lắng quá đâu.
Tề đại thần lại não bổ cảnh thầy giáo nhỏ nói lời yêu thương nhung nhớ với mình một lát rồi mới bình tĩnh mở miệng: "Em nghĩ là phải nói rõ cho anh biết, bút danh của em là Tri Nguyên Kỳ Phồn."
Hàn Thanh Ngạn nghe thấy bốn chữ nọ thì toàn thân như thể bị điện giật run như cầy sấy, thế nên miếng táo chưa kịp nuốt xuống trong miệng anh thuận lợi tắc cứng nơi cổ họng.
Tề Sơ Phàm đã không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối phó với phản ứng mà cậu chưa từng thấy của thầy giáo nhỏ. Cậu mím miệng đi đến bên người Hàn Thanh Ngạn giúp anh ấy vỗ vỗ sau lưng, Tề đại thần cảm thấy cả người mình từ trong ra ngoài đều thấy chua đến độ không nói lên lời.
Chờ đến khi Hàn Thanh Ngạn cuối cùng cũng khụ được miếng táo ra ngoài, Tề đại thần đã hoàn toàn quên mất cảm giác nhộn nhạo trước đó.
Cậu đưa cho Hàn Thanh Ngạn cốc nước rồi tiếp tục ngồi cạnh anh giúp anh vỗ lưng.
Sờ soạng mấy cái xong Tề đại thần đột nhiên lại nghĩ, như vầy có phải là thầy giáo nhỏ ngầm đồng ý cho cậu ăn đậu hũ ảnh không?
Nhưng mà chỉ sờ thôi thì có quái gì mà cao hứng chứ!
Tề đại thần hung hăng phỉ nhổ bản thân mình không có tiết tháo trong lòng, cẩn thận nghĩ lại, nếu người sờ là thấy giáo nhỏ, thế mới nên cao hứng.
Mặc kệ không thèm xét đến Tề Sơ Phàm đang không ngừng tưởng bỏ nữa, Hàn Thanh Ngạn uống xong hai miếng nước cũng đã tỉnh lại.
Anh nhớ đến cái cậu vừa dọa mình sợ suýt chết kia của đàn em, lại cẩn thận ngẫm lại một lần rồi mới bừng tỉnh đại ngộ nói: "Anh nhớ rõ trước đây em từng nói với anh như vậy rồi. Nhưng mà thật ra kể cả bút danh của em có hài âm với nam thần thì cũng không có chuyện anh yêu em giống yêu nam thần đâu."
Tề Sơ Phàm: "..."
Trong nháy mắt này Tề đại thần cảm thấy không phải đau lòng dạng vừa đâu, ở trong lòng thầy giáo nhỏ cậu rốt cuộc có bao nhiêu không tốt a.
Cậu không giải thích với Hàn Thanh Ngạn nữa mà trực tiếp đứng dậy ôm máy tính mà mình vừa thuận tay vứt trên giường đến, lần đầu tiên mở trạng thái chỉnh sửa trang Ngôn tình 123 ra cho Hàn Thanh Ngạn nhìn.
Chương mới của 《 Mỗi ngày nam thần nhà tui đều đăng vạn chữ 》còn đang mở, trong đó mới chỉ gõ được một nửa, chưa viết xong.
Hàn Thanh Ngạn mở to hai mắt nhìn, dùng một biểu tình khó có thể tin được nhìn chằm chằm màn hình máy tính một hồi lâu.
Tề Sơ Phàm cũng không vội, im lặng ngồi cạnh Hàn Thanh Ngạn chờ anh nghĩ xong.
Qua mấy giây, Hàn Thanh Ngạn mới như thể tỉnh lại từ trong giấc mộng nói: "Tề Sơ Phàm, em học làm hacker từ khi nào thế?"
Tề đại thần nhướng mày, nghe không hiểu ý của thầy giáo nhỏ.
Hàn Thanh Ngạn nhìn cậu một cái, thấy trong mắt cậu ấy hoàn toàn có ý chẳng hiểu mình nói gì thì tốt bụng bổ sung thêm rằng: "Ý của anh là, ngay cả em có hack acc của nam thần, cũng thể dùng acc của người ta viết loạn nghe chưa, đến khi nam thần phát hiện ra sẽ đau lòng đó."
Tề Sơ Phàm thú nhận thân phận không thành còn bị mắng: "..."
Tề đại thần lại một lần nữa rõ ràng đường truyền não của thầy giáo nhỏ đáng yêu của cậu thật sự khác người bình thường. Hơn nữa không phải khác dạng vừa đâu.
Làm một người bình thường, Tề Sơ Phàm tỏ vẻ áp lực thật lớn.
Hàn Thanh Ngạn nhìn biểu tình càng ngày càng khó coi của đàn em sau khi nghe mình nói, cuối cùng trạng thái mặt mũi chẳng bao giờ thay đổi cũng tan vỡ, trên cái mặt than lộ ra cái vẻ hình như là đang cười, chỉ là độ cong của khóe miệng quá nhỏ khiến người ta căn bản chẳng nhận ra được.
Từ khi quen Tề Sơ Phàm, hình như anh luôn có cảm giác muốn cười.
Hàn Thanh Ngạn rất chi là thích chí khi mặt than được chữa khỏi, anh nói: "Cho anh chút thời gian đã, anh cần thời gian để tiếp nhận cảm giác nam thần biến thành đàn em chứ."
Tề Sơ Phàm gật gật đầu, kết quả gật được một nửa lại mạnh mẽ dừng lại. Cậu hỏi: "Vì sao em lại cảm thấy những lời này của anh không phải đang nói với em?"
"Cậu chỉ
cậu nào cơ?"
Tề Sở Phàm nói: "Đều là em cả mà, Trí Nguyên Kỳ Phồn với em từ đầu đến đuôi đều là một người."
Hàn Thanh Ngạn nói: "Anh biết, nhưng em cũng chẳng thể nào khiến anh bình phục lại tâm tình kích động đến độ không thể tự ức chế khi thấy nam thần còn gì?"
Tề Sơ Phàm thoáng suy xét một chút, lại thật lòng thật dạ ảo tưởng một hồi, đoạn cười đến nhộn nhạo nói: "Thật ra anh không phải ức chế đâu, muốn ôm muốn hôn em thì cứ tới liền đi, come on!"
Cậu ta nói xong thì xoay mặt về phía Hàn Thanh Ngạn, giơ hai tay ra làm tư thế chuẩn bị ôm.
Hàn Thanh Ngạn mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nam thần/đàn em thân yêu, nói từ tận đáy lòng: "Đấy là lý do anh cần chuẩn bị tâm lý ấy, em vĩnh viễn không nổi cảm giác nam thần cao lãnh nhảy xuống khỏi tủ lạnh xoay người một giây rồi biến thành nam thần kinh nó ra làm sao đâu, đối với fan não tàn thì đấy là cả một đả kích lớn đó."
Tề Sơ Phàm: "..."
Tề đại thần cảm thấy, nếu như lúc này đối mặt với cậu không phải là thầy giáo nhỏ mà là người khác, cậu nhất định đang phẫn nộ phản bác
"Nam thần biến thành nam thần kinh thì không phải nam thần chắc", nhưng khi nghĩ đến cái cảnh vị độc giả trước mặt cậu lộ ra cái vẻ như thể nhìn thấy người điên, cậu đành ngậm miệng không phản bác.
Hai người im lặng vài giây, vẫn là Hàn Thanh Ngạn mở miệng trước, anh hỏi: "Đột nhiên anh nghĩ tới một chuyện."
"Biết gì nói hết!" Tề Sơ Phàm lập tức đáp lại.
Hàn Thanh Ngạn đối với hành vi thành thật này của cậu thì tỏ vẻ rất chi là vừa lòng, anh nói thêm: "Thật ra cũng chẳng có gì, anh chỉ muốn hỏi em một chút, quyển sách em đang viết có phải sự thật hay không?"
Quyển sách cậu đang viết á?
Tề Sơ Phàm nghĩ một giây rồi hiểu ý của Hàn Thanh Ngạn chính là nói đến quyển 《Mỗi ngày nam thần đều đăng vạn chữ 》, cậu suy ngẫm thật nhanh, cảm thấy nên lúc này mà thổ lộ thì xem chừng sẽ càng tô đậm không khí, thế nên lập tức thừa nhận: "Sự thật đó a."
Hàn Thanh Ngạn chớp chớp mắt, ý vị thâm trường
"Ây" một tiếng. Rồi sau đó lại hơi hơi nhíu mày, nói với Tề Sơ Phàm vẫn đang ngơ ngác chẳng hiểu gì: "Nếu em thích Trương Thành Hạo thì còn thổ lộ với anh làm gì?"
Thất bại đến mức này khiến cho Tề Sơ Phàm cảm thấy mình đang phun ra một búng máu trong lòng.
Tề đại thần lúc này mới nhớ đến nội dung trong sách nói đến chuyện tình của đại thần và bạn cùng phòng, cái cảm giác tự đập đá vào chân mình này thật sự càng ngày càng chua.
Cậu chưa kịp mở miệng giải thích, thầy giáo nhỏ đã nói tiếp: "Anh nhớ lúc trước anh có bình luận nói thế với em, cuối cùng em không đáp lại, không lẽ là do chột dạ?"
"Em..."
Tề Sơ Phàm mở miệng lại bị Hàn Thanh Ngạn cắt ngang, anh nói: "ID của anh là Thanh Nham, hài âm như thế đừng nói là em không đoán ra đấy."
Tề Sơ Phàm há miệng thở dốc, cuối cùng dứt khoát câm miệng luôn, cậu phát hiện cậu muốn giải thích nhiều lắm, nhiều đến độ chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Hàn Thanh Ngạn nhìn cậu ngây đơ ra đó thì nở nụ cười. Lấy tốc độ mà Tề Sơ Phàm căn bản không thể phản ứng lại hôn lên khóe miệng cậu ấy một cái.
Sau đó anh nhìn thấy, khuôn mặt của cái tên Tề Sơ Phàm da mặt dày như tường thành trước mặt anh, đỏ dần lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
"Anh..."
"Tự cho mình một cơ hội, để rồi sau này không phải hối tiếc." Hàn Thanh Ngạn cười, anh nói: "Những lời này em đã nói với anh từ mấy tháng trước. Anh còn nhớ rõ, em đã quên chưa?"
Tề Sơ Phàm lập tức hoàn hồn, cậu ta chẳng nói gì cả mà trực tiếp ôm lấy Hàn Thanh Ngạn, gắn bó tương giao.
Hai người đều chưa từng hôn môi, hôn nửa ngày mà vẫn chẳng có cảm giác dục tiên dục tử như trong tiểu thuyết nói, ngoài việc hít thở không thông ra thì chẳng có cảm giác gì.
Sau khi tách ra Hàn Thanh Ngạn vừa thở hổn hển vừa nói: "Anh phát hiện em gạt người, lúc anh đọc truyện em viết đều nghĩ em là một người rất có kinh nghiệm, nhất là đọc xôi thịt của em anh luôn nghĩ em tuyệt đối không phải xử nam. Giờ nói cho anh nghe, em đã từng trải qua chuyện tình cảm chưa đó?"
Tề Sơ Phàm đầy mặt bình tĩnh, nói: "Em đại khái vừa trải qua cuộc tình đơn phương đầu tiên vừa duy nhất trong đời đó, cũng vừa mới có nụ hôn đầu tiên."
Hàn Thanh Ngạn nói: "Cho nên mới nói tiểu thuyết đều là gạt người."
"Đâu mà đều là." Tề Sơ Phàm lắc lắc đầu nói: "Nếu là chuyện của chúng ta, nhất định là HE, hơn nữa nhất định không gạt người."
Hàn Thanh Ngạn chẳng nói chẳng rằng, chỉ xoay người vòng ra sau lưng ôm lấy Tề Sơ Phàm, gắt gao ôm lấy cậu ấy.
Chỉ mong bọn họ có thể HE giống như Tề Sơ Phàm nói, mà ngay cả không thể, ít nhất cũng đừng hối hận.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ như vậy, cảm thấy đến với đàn em xem ra cũng không có gì là không tốt. Chẳng qua...
Tiền anh bỏ ra để tặng bông cho đàn em hình như là nhiều hơn so với số tiền Tề Sơ Phàm dùng để mua bữa sáng mỗi ngày cho anh thì phải?