Tề Sơ Phàm đứng nhìn thầy giáo nhỏ trở về kí túc xá rồi quay người đi về phía kí túc xá của mình.
Trước đó thầy giáo nhỏ có nhắc đến chuyện hố mới, cậu sớm đã có chuẩn bị, chính xác hơn hẳn là bắt đầu từ ngày Hàn Thanh Ngạn bỏ lỡ buổi thử âm, cậu đã chuẩn bị viết một câu chuyện mới vì anh ấy.
Chỉ vì một mình anh ấy, nói chính xác hơn, CV truyện này sau này cũng chỉ có thể là anh ấy làm.
Tề đại thần nghĩ xong xuôi thì ôm ảo tưởng tốt đẹp trở về ký túc xá.
Ly Tinh và Trương Thành Hạo ngồi đối diện giường của Tề Sơ Phàm. Thấy cậu ta trở lại thì tặng cho cậu cái nháy mắt, cười cười hỏi: "Nhìn Tề đại gia cười thế này thì hôm nay thổ lộ thành công rồi phỏng?"
Tề Sơ Phàm lau sơ qua cái mặt, thu liễm lại nụ cười nhộn nhạo như thể muốn bay lên trời rồi nói: "Tạch rồi, cơ mà tớ tin là thầy giáo nhỏ sẽ đồng ý thôi, sẽ HE thôi."
"Chúc may mắn."
Tề Sơ Phàm là dạng người khi chưa đạt được thành công thì sẽ bảo trì niềm tin cũng như phong độ của mình, hai người họ hiểu nên chỉ tận trách chúc phúc một câu rồi quay lại chơi trò chơi.
"Đợi đã nào." Biết rõ cái tình nhỏ nhen của hai thằng bạn nên khi Tề đại thần thấy Trương Thành Hạo cầm cái tai nghe đang tròng quanh cổ chuẩn bị đeo lên tai thì hiểu bọn họ sắp sửa tiến vào trạng thái
"không được phép quấy rầy" khi chơi trò chơi. Nên cậu mới vội vàng mở miệng ngăn lại.
Trương Thành Hạo thấy cậu có chuyện thì bèn bỏ tai nghe đang trong quanh cổ xuống, nhìn Tề Sơ Phàm hỏi: "Tề đại thần, cậu lại có chuyện gì à?"
Lý Tinh cũng buông trò chơi trong tay xuống, chờ Tề Sơ Phàm tiếp tục.
"Cũng không có gì cả." Tề Sơ Phàm nhức đầu, sắp xếp lại từ ngữ trong lòng, kết quả phát hiện ra hai thằng bạn đều dùng biểu tình
"Không có việc gì thì cậu kêu cái chít chít, quấy rầy người khác chơi trò chơi sẽ bị chết cháy" nhìn mình thì lại vội vàng thanh minh: "Nhưng chuyện này đối với tớ thì rất quan trọng."
"Cậu cứ khác người như thế hèn gì thầy giáo nhỏ cảm thấy cậu là nương pháo*." Trương Thành Hạo chậc chậc hai tiếng, mở miệng trào phúng.
*Nương pháo: 娘炮 - chỉ dạng đàn ông có vẻ ngoài, tính cách, suy nghĩ, hành động giống phụ nữTề Sơ Phàm cố gắng khắc chế xúc động muốn bịp mồm cậu ta lại, khiêm tốn thỉnh giáo: "Hôm nay tớ đã thổ lộ với thầy giáo nhỏ."
Những lời này vừa ra khỏi miệng, hai cái tên đang tổ đội làm nhiệm vụ tranh thủ cười chê bạn mình đồng thời sáng rực mắt lên, bọn họ họ hoàn toàn quên mất chuyện Tề Sơ Phàm từ lúc vừa vào cửa đã nói hôm nay thất bại. Bốn con mắt chói lọi ý tứ
"Có chuyện gì buồn thì nói cho anh nghe, anh sẽ khiến chú vui vẻ lên" khiến cho Tề đại thần cảm thấy không khéo mắt mình mù mất.
Trong nháy mắt này, Tề đại thần có chút do dự. Cậu phát hiện hình như mình không nên nói những chuyện rối rắm của mình cho đám bạn cùng phòng thì phải.
Chẳng qua là cậu nghĩ chứ không phải là hai tên Trương Thành Hạo Lý Tinh nghĩ. Nếu Tề Sơ Phàm không hé răng thì hai người sẽ dùng ngữ khí vô cùng hứng thú thúc giúc cậu mau nói nhanh lên, có chuyện gì cũng phải nói ra cho họ nghe hết.
Tề Sơ Phàm tự hỏi một chút, cuối cùng quyết định vẫn nên đại nhân đại lượng. Cậu kể: "Hôm nay thầy giáo nhỏ có nói, tớ muốn theo đuổi anh ấy kiểu gì cũng được nhưng đừng giống như theo đuổi con gái, vậy phương pháp theo đuổi con trai là thế nào?"
Nghe thấy câu này hai đứa kia đều câm miệng, Lý Tinh suy nghĩ trong chốc lát rồi chậm chạp nói với Tề Sơ Phàm rằng: "Tớ là thẳng, vô cùng thẳng, chưa từng theo đuổi con trai cũng chưa từng bị con trai theo đuổi. Thật sự lực bất tòng tâm."
Trương Thành Hạo gật gật đầu, rất phối hợp nói: "Tớ cũng thẳng vậy á." Cậu ta dừng một chút rồi bổ sung thêm: "Nhưng tớ cảm thấy thật ra phương pháp theo đuổi con trai hay con gái thì cũng giống nhau cả thôi, chỉ cần cậu khiến cho người ta cảm nhận được tình yêu cháy bỏng của cậu thì người ta sẽ tự nhiên tiếp thụ cậu thôi."
Tề Sơ Phàm nghe cậu ta nói vậy, đột nhiên lại thấy rất đáng tin.
Nào ai ngờ Trương Thành Hạo nói xong câu đó thì lại đế thêm câu nữa: "Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của tất cả là bộ dáng của cậu phải phù hợp với khẩu vị của người ta nữa. Bằng không dẫu cho cậu có bao nhiêu si tình thì tin tớ đi, chẳng ra đâu vào đâu đâu, con người bình thường đều mê mệt Rick còn gì."
Tề Sơ Phàm sờ sờ mặt mình, thật lòng hỏi lại: "Bộ dạng tớ cũng không tính là khó nhìn nhỉ?"
"Đấy không phải là thứ người khác bình bầu được." Trương Thành Hạo lắc đầu, dùng ngữ khí
"Nhãi con không hiểu thì để anh đây dạy mày" nói: "Ngộ nhỡ thẩm mỹ của thầy giáo nhỏ của cậu dị dạng thì sao?"
Tề Sơ Phàm bị cái cậu ngập tràn ác ý của cậu ta dạo sợ. Cậu thật sự tự tìm tòi một hồi rồi mới phát hiện ra hình như mình chưa từng bàn luận đến vấn đề thẩm mỹ với thầy giáo nhỏ bao giờ.
Cơ mà chỉ trong nháy mắt Tề đại thần lại khôi phục trạng thái bình tĩnh. Cậu nói: "Không sao đâu, thẩm mỹ của thầy giáo nhỏ rất bình thường."
"Hở? Sao cậu biết?" Hai người đối diện thấy Tề Sơ Phàm ra vẻ trầm tư thì bắt đầu chọc ghẹo.
"Bởi thầy giáo nhỏ đã nói, người anh ấy yêu nhất cả đời này phỏng chừng chỉ có Tri Nguyên Kỳ Phồn, vĩnh viễn không thay đổi." Tề Sơ Phàm nói xong thì trên mặt nở một nụ cười chỉ có thể dùng hai chữ
"đắc ý" để hình dung.
"Oh." Lý Tinh ý vị thâm trường lên tiếng, sau đó nói: "Thế thì Tề đại thần cậu trực tiếp nói cho anh ta biết ID đi, không phải đến lúc đó thầy giáo nhỏ của cậu sẽ quỳ liếm sao?"
"Cậu biết cái chít chít." Tề Sơ Phàm còn chưa mở miệng thì Trương Thành Hạo đã giúp cậu giải thích: "Nếu như khai ID lúc này thì người thầy giáo nhỏ yêu cuối cùng cũng chỉ là cái người ảo kia thôi."
Lý Tinh sờ sờ cằm như thể đang suy xét những gì Trương Thành Hạo vừa nói một phen, qua mấy giây sau mới ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói với Trương Thành Hạo rằng: "Cậu khác người ghê."
Trương Thành Hạo lập tức chỉ vào Tề Sơ Phàm mà biện giải: "Đừng mắng tớ, mắng nó ấy, vừa mới nãy là tiếng lòng của nó cả đấy, tớ chỉ nói hộ thôi. Nó mới khác người."
Tề đại thần cảm thấy mình hết sức vô tội nhưng hoàn toàn không có cách nào để phản bác: "..."
Nhìn chằm chằm hai chữ
Chương 1.
Cậu không thể ức chế suy nghĩ muốn thông qua quyển sách này để tiết ra một phần tình cảm đối với thầy giáo nhỏ trong lòng mình nhưng lại sợ nếu viết thế thì sẽ bị lộ tên thật.
Thế nên nội dung không phải sự thật, tên tất nhiên cũng không thể dùng.
Tề đại thần cảm thấy bản thân cậu từ lúc bắt đầu đặt bút viết văn đến nay chưa từng rối rắm ở giai đoạn lên bản thảo đến vậy.
Bất quá đại thần vẫn hãy cứ là đại thần. Tề đại thần rối rắm không đến năm phút đồng hồ thì hít sâu một hơi, mười ngón tay bắt đầu lạch cạch gõ phím.
Cũng bởi mỗi ngày chỉ cần viết ba ngàn chữ nên sẽ có thể hoàn thành trước lúc thầy giáo hoặc là tuyệt giao hoặc là đồng ý ở cùng một chỗ với mình, thế nên sẽ không khiến cho kết cục bị ảnh hưởng bởi chuyện của họ.
Do trước khi kết thúc bộ truyện này cậu sẽ không phải viết thêm bộ nào nữa nên Tề đại thần bắt đầu tập trung gõ gõ chữ, các hàng chữ tuôn ra mãi chẳng ngừng.
Bất quá vấn đề này cũng chỉ có Tề Sơ Phàm là biết. Cho nên sáng hôm sau khi Hàn Thanh Ngạn xoát chuyên mục của nam thần thì đau thương phát hiện chỉ có đúng một đoạn ba nghìn chữ ngăn ngắn, thế nên ngoài việc ôm đau thương với nam thần giấu nghẹn trong lòng chẳng dám để lộ ra thì anh cũng chẳng có cách nào.
Hôm nay là thứ bảy, Hàn Thanh Ngạn vẫn phải lên lớp. Nhưng việc xoát chương tiểu thuyết ngay khi vừa thức dậy vẫn là điều bắt buộc phải có.
Cầm di động đi đi những dòng chữ nho nhỏ như mọi ngày của nam thần nhưng cảm giác vừa đi một lúc đã hết mất thật sự chẳng tốt đẹp chi.
Nội dung và tên truyện này có chút không thích hợp, nhìn tiêu đều độc giả ai cũng nghĩ nhân vật chính là công, cuối cùng sau khi đọc mới biết cái gọi là chủ công thật ra chính là vị nam thần mỗi ngày vạn chữ kia.
Ngài fan cuồng nghĩ nghĩ, lại bổ não cảnh tượng xấu hổ a xấu hổ giữa mình và nam thần. Cảm thấy bản thân có thể tiếp thụ được.
Nhân vật trong bộ này thoạt nhìn rất phổ biến, hai nam sinh thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, một người sau khi phát hiện ra tính hướng của mình có vấn đề thì lại nhận ra viết tiểu thuyết có thể phát tài. Cũng không nói cho bạn mình biết mà chỉ lén dùng bút danh.
Bạn người nọ sau khi đọc truyện của tác giả có tên "Nặc tích" thì yên lặng làm fan a làm fan, cho đến khi trở thành một fan không thể quay đầu lại, cuối cùng vinh đăng ngai vàng của fan cuồng. Cơ mà anh ta cũng chẳng nói chuyện này cho bạn mình nghe.
Hai người đó tuy học cùng trường nhưng không cùng khoa, đương nhiên cũng chẳng cùng ký túc xá.
Chương 1 nói qua một chút về quan hệ giữa công và thụ, một chuyện kể về tình đơn phương vô cùng phổ biến khiến cho vô số fan chết đi chết lại.
Hàn Thanh Ngạn nhìn nhìn bình luận của các fan khác, có người nói ba ngàn chữ ngắn như cái quần đùi tụt cái là ra, có người lại khen chuyện này manh quá, có người lại đoán có phải nam thần đang tính viết một chút về cố sự giữa mình và phát tiểu hay chăng...Tóm lại có vô số đề tài, nhưng nhìn chúng là chẳng ai tỏ vẻ không thương nam thần nữa chỉ vì anh ấy đăng ít hơn cả.
Làm fan cuồng trung thành của Tri Nguyên Kỳ Phồn, đương nhiên Hàn Thanh Ngạn cũng bận lòng chuyện ấy lắm.
Được rồi thật ra anh cũng thấy hơi thương tâm với độ ngắn của chương, nhưng đây chỉ là tiểu tiết, không cần quá để ý như vậy.
Hàn não tàn nghĩ thế rồi lại click và
Chương 1 để đọc lại.
Đừng nhìn Hàn Thanh Ngạn toàn viết bình luận dài mà lầm, tự dưng anh để lại một bình luận ngăn ngắn mới khiến cho đại chúng ngạc nhiên ấy chứ.
Nhấn vào nút xác nhận, sau khi bình luận của mình xuất hiện, Hàn Thanh Ngạn mới định đi thay quần áo.
Kết quả vừa mặc quần áo xong thì đã có ai đó gõ của phòng ký túc xá, Hàn Thanh Ngạn tưởng rằng ban giám thị ký túc có việc gì tìm mới đành mặc tạm một cái áo T để ra mở cửa.
Cửa mở ra, là Tề Sơ Phàm cầm trong tay một cái túi plastic đứng ở ngoài cửa.
Cậu ta giơ giơ cái bọc to trong tay, nói với Hàn Thanh Ngạn hãy còn đang sửng sốt: "Hàn Thanh Ngạn, em mang bữa sáng cho anh này, không cho em vào thì cũng phải nhận thức ăn đó nha?"