Có một câu chuyện đáng chê cười nhất.

Nói rằng, một nam một nữ ở trong cùng khách sạn, trong cùng một phòng, có hai chiếc giường, đặc biệt là chỉ có cô nam quả nữ.

Nếu đêm qua đi, người con trai chạm vào người con gái, vậy thì người con trai này chính là cầm thú!

Nếu đêm qua đi, người con trai thành thành thật thật ngủ qua một đêm, vậy người con trai này so với cầm thú còn không bằng!

Khụ khụ.

Vậy vẫn làm một cầm thú? Hay là không nên làm cầm thú? Đây là một vấn đề lựa chọn mà khiến cho nam nhân vừa đau đầu lại vừa không đau đầu.

Hiện tại, Yến Phi liền tung ra một vấn đề lựa chọn như vậy.

Hắn nói chỗ đó của mình đau, lại trướng trướng, cần người xoa xoa. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nếu còn bận muốn đi giáo huấn người khác, kia tuyệt đối là không bằng cả cầm thú.

Bên này bức rèm vừa bị kéo vào, bên kia trên người của Yến Phi liền chỉ còn lại một đôi tất. Không có biện pháp, tay nhiều, tốc độ chính là nhanh như vậy đấy. Trên thân thể trần trụi, những vết xanh tím liền không chút ngăn trở lộ ra trước mặt cả ba, áp khí ở bên trong liền bị nén xuống thấp nhất có thể. Yến Phi dụng ý cũng không phải là để tăng thêm lửa giận cho ba người, hắn tách ra đôi chân thon dài của mình, lại chỉ chỉ vào bộ vị đang hơi hơi ngẩng đầu, bất mãn nói: “Đau muốn chết, còn không mau xoa xoa cho anh.”

Ngao rống -----!

Ba cánh tay đồng thời vươn ra.

“Các em đã rửa tay chưa?”

Thời khắc mấu chốt, chứng khiết phích của người nào đó lại phát tác.

“Em cả người đều đã tắm sạch!”

Nhạc Thiệu thiên thời địa lợi nhân hòa, là người đầu tiên cầm vào thứ gì đó đang ‘đau đớn’ của đối phương. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu dùng tốc độ chạy nhanh trăm mét để vọt vào trong phòng tắm. Hai người một bên vừa chạy, một bên vừa cởi quần áo. Vì cái gì lại cởi quần áo, bởi vì -----

“Còn có ‘đệ đệ’ cũng phải tẩy sạch sẽ.”

Bởi vì đối với chứng khiết phích của người nào đó, bọn họ rất hiểu.

Đã nếm thử qua một hồi, Nhạc Thiệu vẫn rất linh hoạt cởi ra quần áo của chính mình, há mồm muốn liếm, lại bị người có chứng khiết phích kia ngăn lại: “Em mà liếm thì lát nữa không được hôn anh.”

“Lát nữa em sẽ đi súc miệng.”

Ở dưới khiêu khích của đối phương, dục hỏa dần dần trở nên mãnh liệt. Nhạc Thiệu một ngụm liền ngậm lấy bộ vị còn chưa hoàn toàn cứng hẳn của Yến Phi, trực tiếp đỉnh tới tận yết hầu của mình. Yến Phi ngâm nga vài tiếng, hai chân mở ra càng lớn hơn.

Có hai người từ trong phòng tắm vọt ra, đều là trần trụi ở hạ thân, phân thân dữ tợn thẳng đứng thèm rỏ rãi nhỏ ra nước miếng. Vừa ra tới nơi, bọn họ liền thấy được tư thế mê người của Yến Phi, hai người tựa như võ lâm cao thủ, vọt tới trên giường. Động tác của Tôn Kính Trì so với Tiêu Tiếu nhanh hơn, trước hôn miệng của Yến Phi, mang theo hương vị tươi mát của nước súc miệng. Trong túi của bọn họ tùy thời đều mang theo một lọ nước súc miệng. Tiêu Tiếu giữ chặt tay của Yến Phi, để cho hắn an ủi tiểu huynh đệ vẫn còn mang theo hơi ấm của chính mình. Yến Phi phối hợp đưa tay lên xuống, nhẫn xuống chứng khiết phích phản ứng khi bàn tay lây dính thứ chất lỏng nào đó.

“Tớ tới trước.”

Tiêu Tiếu không khách khí nói. Tôn Kính Trì lập tức rời đi chiếc miệng càng thêm sưng đỏ của Yến Phi, nhất quyết không nhường nhịn: “Không được! Tớ tới trước! Tớ là anh của cậu!”

“Đều tới, đều tới.” Không biết bản thân đang nói cái gì, Yến Phi thuần túy là theo bản năng để an ủi. Không biết những lời này của hắn vừa nói ra, trong mắt của Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì lập tức nổi lên hồng quang.

“Nhị ca, cậu làm người cuối cùng, tớ sắp nghẹn chết rồi.”

Đẩy Nhạc Thiệu ra, ở trong sự hào phóng thối lui của đối phương, Tôn Kính Trì lại giành trước Tiêu Tiếu một bước, nằm ở trên người của Yến Phi, lấy đầu gối qua để lót dưới thắt lưng của hắn.

“Bao! Mang bao!”

Vừa thấy tư thế của Tôn Kính Trì, Yến Phi liền biết y định làm gì, vội vàng hô lên. Hôm nay chính là ba người, phải mang bao!

“Không mang.”

Hiện tại làm gì còn công phu để mà đi tìm bao. Tôn Kính Trì không nói hai lời, đỡ lấy tiểu tiểu Trì của chính mình, đẩy vào trong huyệt khẩu mẫn cảm của Yến Phi. Yến Phi bị y đâm vào, phát ra tiếng rên rỉ, lại kêu lên: “Không được, mang, bao! A ách!”

Tôn Kính Trì phần eo đâm vào một cái, không để cho Yến Phi có thời gian thích ứng, liền đem toàn bộ hạ thân của mình cắm vào trong ‘cúc hoa’ ướt át kia. Cùng với tiếng kêu sợ hãi động tình của Yến Phi, Tôn Kính Trì thoải mái tới mức liên tục hút khí. Không mang bao cùng với mang bao sao mà khác biệt lớn quá!

“Em không được, Phi, trước để em làm một lần đã, em sắp nghẹn chết rồi.”

Nhờ sự mẫn cảm của thân thể Yến Phi ban tặng, Tôn Kính Trì căn bản không sợ bản thân lỗ mãng sẽ đem đối phương làm cho bị thương. Ngược lại, địa phương đang gắt gao co bóp lấy hạ thân của y kia, bởi vì y đột ngột thẳng tiến vào trong, liền phun trào ra một lượng lớn niêm dịch, khiến cho Tôn Kính Trì trừu sáp càng thêm thông thuận. Yến Phi chỉ cảm thấy thứ kia của Tôn Kính Trì đang ở trong cơ thể của hắn lại càng lớn ra thêm một vòng.

“Từ từ, tam ca.”

Tiêu Tiếu vẫn ẩn nhẫn cản lại Tôn Kính Trì đang chuẩn bị luật động, cậu từ phía sau ôm lấy Yến Phi, ở trong bất mãn của Tôn Kính Trì cùng với khó hiểu của Yến Phi, nói: “Phi nói muốn chúng ta cùng nhau, cậu đợi một lát.”

Tôn Kính Trì nhíu nhíu mày, Yến Phi thì lại hồ đồ. Mà khi ngón tay của Tiêu Tiếu mang theo ý đồ muốn hướng tới địa phương kia của hắn để tiến vào, Yến Phi mới hiểu ra được Tiêu Tiếu đang muốn làm cái gì, lúc này thét lên chói tai: “Em muốn anh chết sao?!”

“Sẽ không. Em sẽ thực ôn nhu. Em chờ không được nữa, anh trai, em nghẹn sắp chết rồi. Một giây đồng hồ cũng không chờ nổi nữa.” Ở bên tai Yến Phi thô thanh thở dốc, ngón trò của Tiêu Tiếu chậm rãi xâm nhập.

“Anh sẽ chết mất! Em mau ra ngoài cho anh! A!”

Yến Phi hận chết khối thân thể này của mình. Nhạc Thiệu ở bên cạnh chăm chú nhìn, Tôn Kính Trì mi tâm thả lỏng, chẳng những không giận Tiêu Tiếu, ngược lại còn hôn môi cùng vuốt ve Yến Phi, trợ giúp hắn thả lỏng. Nói thật, mỗi lần chỉ có thể một người tiến vào, thực sự là tra tấn.

“Ừm ừm!” Cút ngay!

“Phi, em cùng với tam ca sẽ cùng chiếm lấy anh, cùng yêu anh, cùng để cho anh đạt tới cao trào.” Tiêu Tiếu mặt không chút thay đổi nói ra những lời khiến cho người ta phải dục hỏa tăng vọt.

Thân thể của Yến Phi rầm một tiếng như bị đốt cháy. Mật huyệt đã bị chiếm cứ lại gia nhập thêm một ngón tay của Tiêu Tiếu, nhiệt tình ồ ồ từ trong mật huyệt trào ra, thấm ướt tay của Tiêu Tiếu cùng với ‘túi trứng’ no đủ của Tôn Kính Trì.

“Không nên, không nên!”

Yến Phi điên cuồng lắc đầu. Hắn sẽ bị phá hư mất!

“Anh trai, anh trai... em thực sự sắp bị nghẹn nổ rồi. Em muốn anh gắt gao cắn lấy em, giống như gắt gao cắn lấy tam ca vậy; em muốn nghe anh kêu rên, nghe anh nói ‘mau làm anh, đâm nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút’.”

“Ừm a! Câm, a, miệng!”

Nhạc Thiệu ở một bên điên cuồng nuốt nước miếng. Đệch! Lão tứ thế nhưng lại ‘có thể nói ra’ những lời như thế!

Tôn Kính Trì cũng bị không khí trong phòng trêu chọc tới mức chịu không nổi, gầm nhẹ: “Lão tứ, cậu nhanh lên!”

“Tới đây.”

Tiêu Tiếu một tay kia cầm lấy phía trước của mình, ngón tay ở trong mật huyệt của Yến Phi khuếch trương hết sức tạo ra một kẽ hở, để cho côn thịt của bản thân có thể chen vào.

“Các em... các em...”

“Anh, em muốn đi vào trong. Đây là em, anh có cảm giác được không? Em không giống với tam ca, anh có cảm giác được không?”

“Em, câm miệng a!”

Tôn Kính Trì liếm liếm môi, tiến tới một bên tai khác của Yến Phi, ác liệt phối hợp cùng với Tiêu Tiếu: “Anh, thân thể của anh thực mẫn cảm, thực là quá thoải mái. Anh xem, anh đồng thời có thể ăn cả em lẫn lão tứ. Anh, ở bên trong anh thực thoải mái, em không bao giờ muốn mang bao nữa, em muốn bắn.”

“Câm miệng!”

Yến Phi nổi giận, hạ thân dùng sức kẹp một cái. Tôn Kính Trì cùng với Tiêu Tiếu mới đi vào có một nửa phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, hai người không dám tiếp tục nói nữa.

“Tớ nói các cậu có thể hay không nhanh lên! Đệch! Lão tử còn chưa có đi vào đâu!” Nhạc Thiệu thề rằng lần sau tuyệt đối sẽ không đề cao phong cách huynh đệ hữu ái nữa, chỉ có thể nhìn lại không thể ăn, cái loại cảm giác này thực sự là XXX anh tới nguy rồi!

Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì câm miệng. Yến Phi thả lỏng thân thể, Tiêu Tiếu thong thả mà đem một nửa còn lại đâm sâu vào trong cơ thể của Yến Phi. Quá trình so với mong đợi của cậu thuận lợi hơn rất nhiều. Không thể không nói, khối thân thể này của Yến Phi thực sự rất mẫn cảm, rất đặc biệt.

Tư thế trước mắt không tiện để dùng sức, hai tay của Tiêu Tiếu nâng lên hai chân của Yến Phi, ngồi chồm hổm dậy, Tôn Kính Trì cũng ngồi xổm. Xác nhận Yến Phi không có bị thương, hai người trước chậm rãi điều chỉnh tần suất của bản thân, sau đó khi tìm được cảm giác rồi, hai người hoàn mỹ không chút sứt mẻ phối hợp với nhau. Yến Phi trừ bỏ rên rỉ thì vẫn chỉ là rên rỉ, trong đầu của hắn không ngừng hiện lên một suy nghĩ ----- lần này thực sự là quá mệt rồi!

Không mang bao, lại nghẹn vài ngày, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu rất nhanh liền nhịn không nổi. Nhận thấy tốc độ của hai người càng lúc càng nhanh, Yến Phi đem hơi sức cuối cùng hô lên: “Không được bắn vào!”

Túm lấy tay của Yến Phi để an ủi cho bản thân, Nhạc Thiệu lên tiếng: “Đừng có bắn vào, còn có tớ nữa đấy.”

Hai người ai cũng không nói có bắn hay không, ngũ quan của Tôn Kính Trì càng lúc càng trở nên vặn vẹo, y mạnh rút ra, chất lỏng màu trắng đặc sệt phun lên trên bụng của Yến Phi, dính đầy tại trên bộ lông ngây ngô của hắn. Y vừa bắn ra, Tiêu Tiếu liền đem Yến Phi thả xuống trên giường, rút ra bản thân, ở ngay trước mặt tiến vào trong. Như động cơ không thể khống chế được, trừu sáp hơn mười lần nữa, cậu cũng mạnh mẽ rút ra, bắn lên trên bắp đùi của Yến Phi.

Nhạc Thiệu rút ra khăn giấy lau cho Yến Phi, đẩy ra Tiêu Tiếu vẫn còn đang cắm ở bên trong, đem vật đang cương đến trướng đau của chính mình đâm vào trong mật huyệt đang trào ra một cỗ niêm dịch của Yến Phi.

Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì thoáng bình ổn một chút, rồi mới xuống giường, đi tới phòng tắm. Bất quá rất nhanh, bọn họ lại trở lại. Hạ thân của cả hai rõ ràng là đã được chà lau qua. Nhìn Nhạc Thiệu đang không ngừng luật động ở trong thân thể của Yến Phi, hai người lại chà sát phân thân của chính mình, để cho nó một lần nữa lại trướng lên. Tiêu Tiếu lên tiếng: “Nhị ca, cậu ôm lấy Phi, tớ còn muốn.”

“Cút a a ----”

Yến Phi lần đầu tiên biết được cái gì gọi là ‘tự làm bậy không thể sống’.

***

Mỗi người sảng khoái làm hai lần, ba người mới dừng lại chịu buông tha cho Yến Phi. Yến Phi hơi thở mong manh, câu nói đầu tiên đối với ba người đang tràn ngập thỏa mãn chính là: “Anh phải, đi, tắm rửa...”

Trên người dính đầy tinh dịch của ba người, ghê tởm muốn chết.

Tôn Kính Trì đi chuẩn bị nước tắm rửa, Yến Phi ở trong cái ôm của Tiêu Tiếu đi tới phòng tắm, Nhạc Thiệu tìm người tới để đổi ga giường cùng với vỏ chăn. Khắp căn phòng tràn ngập hương vị nam tính nồng đậm, có thể thấy được tràng tình ái vừa mới chấm dứt kia có bao nhiêu kịch liệt.

Trong quá trình giúp Yến Phi tắm rửa, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu từ trong tình dục thoát ra, giúp hắn kiểm tra phía sau thân thể. Yến Phi tức giận dùng chân đá đá Tiêu Tiếu, vì sao lại là Tiêu Tiếu? Bởi vì từ sau khi đi vào trong bồn tắm lớn này, Tôn Kính Trì đổi tay ôm lấy hắn, chỉ có thể nhéo chứ không thể đạp. Cũng mặc kệ là nhéo hay là đạp, hắn cũng chẳng còn bao nhiêu khí lực, cho nên cùng với gãi ngứa cũng chẳng khác biệt mấy.

Để cho Yến Phi đạp mình, ngón cái của Tiêu Tiếu ở trên bộ vị hiện rõ sưng đỏ của Yến Phi nhẹ nhàng xoa ấn, thừa nhận sai lầm: “Anh, bọn em sẽ không bao giờ làm thế nữa. Tình huống hôm nay là đặc biệt. Trong lòng của em không thoải mái, tình dục vừa dâng lên, liền không thể không chế được.”

“Sau này không được chưa mang bao đã làm! Vạn nhất giao nhau lây nhiễm thì phải làm sao?” Yến Phi thực sự rất sợ.

“Được, sau này nhất định mang bao.” Trước chấn an người này, rồi lại tính sau. Hôn lên môi của Yến Phi, Tiêu Tiếu hỏi: “Có đau không?"

Yến Phi tức giận trừng mắt nhìn cậu cùng Tôn Kính Trì, bất quá cũng không nói dối, đáp: “Hoàn hảo. Chỉ là không thích hai người các em cùng đi vào, anh cũng không phải loại người như Đỗ Phong.”

Quả nhiên trong lòng người này vẫn có khúc mắc. Tôn Kính Trì ngậm lấy môi của Yến Phi, nói: “Bọn em không có làm như vậy cùng hắn ta, cũng không làm cùng với bất cứ người nào, trừ anh ra. Hai người cùng nhau tiến vào thì không thể mang bao, em còn ngại bọn họ bẩn đấy.”

Yến Phi khóe miệng nhịn không được nhếch lên. Lúc này Nhạc Thiệu đi vào, thấy không khí ở trong phòng tắm so với mình tưởng tượng còn tốt hơn, anh liền yên lòng, nói: “Đừng có tắm quá lâu, Phi trước đó đã tắm qua một lần rồi, da sẽ bị sun. Tắm xong thì đi ra ngoài bôi thuốc.”

“Nhị ca, cậu ra ngoài trước đi, tớ với tam ca giúp Phi tắm rửa.” Tiêu Tiếu không muốn để cho nhị ca đã chiếm lấy Yến Phi vài ngày nhúng tay vào. Nhạc Thiệu đại nhân đại lượng, không cùng em trai nhỏ so đo, đi ra ngoài.

Giúp Yến Phi tắm rửa sạch sẽ xong, lại chà lau thân thể, Tôn Kính Trì ôm Yến Phi đi ra khỏi phòng tắm, đặt hắn lên giường. Ba người giúp Yến Phi bôi thuốc lên những chỗ bầm tím, cơn tức vốn tiêu trừ rồi lại một lần nữa hồi phục sau khi nhìn thấy những vết bầm tím kia.

Mặc lên áo sơ mi lớn của Tôn Kính Trì, Yến Phi bên dưới cũng chưa mặc gì cả ngồi ở trong lòng của Tôn Kính Trì, hai chân gác lên Tiêu Tiếu đang ngồi song song với Tôn Kính Trì dựa vào đầu giường. Hắn nhịn xuống cơn buồn ngủ, mở miệng nói: “Anh đối với mấy đứa các em từ trước tới giờ vẫn luôn bao che khuyết điểm, các em đối với Tiểu Dương cùng Nhạc Lăng hai người em trai này cũng phải bao che khuyết điểm. Nhất là Nhạc Lăng. Thiệu Thiệu, em ấy là con nuôi của Nhạc gia, em không thể để cho người ngoài cảm thấy em ấy ở trong Nhạc gia một chút địa vị cũng không có. Lần này em ấy tới Tây Hàng, mặc kệ trong lòng của em có bao nhiêu không thích, ở trước mặt người ngoài, em cũng phải cấp cho em ấy mặt mũi.”

Nhạc Thiệu trầm mặc, không hé răng. Tôn Kính Trì nhanh chóng đem Yến Phi gói gém kĩ càng, nói: “Anh, không phải bọn em không muốn cấp cho Nhạc Lăng mặt mũi, nhưng mà chuyện lần này rất ác liệt, phải nghiêm túc xử lý.”

Yến Phi nói: “Nghiêm túc xử lý thì phải làm, nhưng mà mặt mũi của Nhạc Lăng thì cũng phải cấp. Anh mặc kệ các em chuẩn bị xử lý thế nào, dù sao cũng không được lấy mạng những người đó. Không được phản bác, anh đã quyết định.”

“Anh.” Nếu da mặt của Tiêu Tiếu có thể cử động, cậu tuyệt đối là sẽ nhăn mày.

Yến Phi xuất ra khí thế anh lớn kiêm khí thế bà xã: “Anh, không, quản! Các em muốn để cho bọn họ đi dọn nhà WC, dọn đường cái, nhặt rác, tùy tiện phạt sao cũng được. Nhưng mà không được phép lấy mạng của bọn họ! Đây là mệnh lệnh!”

Tiêu Tiếu còn muốn nói gì đó nữa, Tôn Kính Trì ở dưới chăn đạp cho cậu một cước, Tiêu Tiếu ngậm miệng lại.

“Anh không thích ở trên tay của mấy đứa dính quá nhiều máu, lại càng không thích nguyên nhân là bởi vì chính mình.”

Nhạc Thiệu thở hắt ra, giơ một tay lên: “Được được, anh nói thế nào liền là thế đó, anh là gia chủ của bọn em, em nghe theo anh.”

Yến Phi nở một nụ cười: “Biết anh là gia chủ là được rồi.” Rồi hắn mới nhìn về phía Tôn Kính Trì cùng với Tiêu Tiếu vẫn chưa tỏ thái độ gì. Tôn Kính Trì cũng nhấc tay đầu hàng: “Anh nói thế nào liền là thế đó, em nghe theo anh.”

Tiêu Tiếu áp chế cáu kỉnh, ở dưới dâm uy áp bách của anh lớn kiêm bà xã đại nhân, nói: “Nhị ca cùng tam ca đã nói thế rồi, em còn có thể nói gì được nữa, nghe lời anh.”

“Nghe theo anh không có chỗ sai.” Kề sát vào cắn lên mặt Tiêu Tiếu một ngụm, Yến Phi rốt cuộc nhịn không được ngáp liền hai cái, nói: “Vậy các em đi nơi đó để xử lý công việc đi, anh muốn trở về khách sạn trước để ngủ. Bên này cũng không có quần áo thích hợp với anh, không thoải mái.”

“Cũng tốt. Em sẽ bảo Tiểu Dương cùng anh trở về. Buổi tối không cần chờ bọn em ăn cơm, bọn em khẳng định phải tới khuya mới xong.”

Nhạc Thiệu xuống giường, giúp Yến Phi lấy quần áo.

“Quá muộn thì các em cũng đừng trở về.” Yến Phi đau lòng bọn họ chạy qua chạy lại, sẽ mệt mỏi.

Tôn Kính Trì nói: “Có muộn nữa cũng phải trở về cùng anh.”

Yến Phi nở một nụ cười, nụ cười thực tươi.

***

Hứa Cốc Xuyên, Tiêu Dương, Hà Khai Phục cùng Nhạc Lăng vẫn ngồi ở trên sopha tại đại sảnh để chờ. Thời điểm bị Hứa Cốc Xuyên túm đi, Tiêu Dương vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, xem xem thanh âm kỳ quái ở trong phòng phát ra kia là cái gì. Đợi tới khi cậu ngồi xuống rồi, cậu mới bất tri bất giác như bị một đạo sấm sét đánh trúng, hiểu được vấn đề.

“Đi mẹ nó a!”

Câu cửa miệng của bản thân bị mượn mất, Hà Khai Phục chậm hơn một bước thần tình hắc tuyến. Tiêu Dương ngốc lăng chuyển hướng nhìn sang Hứa Cốc Xuyên, giơ ngón cái lên: “Cao, thực sự là cao.”

Hứa Cốc Xuyên lấy thuốc lá, hút thuốc, không phát biểu ý kiến gì. Hà Khai Phục xoa xoa trán, Đại Phi a Đại Phi, một ngày không thấy, huynh đệ đối với cậu quả thực phải nhìn bằng con mắt khác a. Lúc trước cái tên đối với tình cảm vô cùng ngu ngốc kia đã đi đâu rồi? Đi con mẹ nó a!

Mặc một thân quần áo rộng lớn của Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì, lại khoác thêm áo khoác của Tôn Kính Trì, Yến Phi được Tôn Kính Trì ôm xuống dưới tầng. Hắn muốn tự mình đi, khổ nỗi ba người nhất quyết không chịu đồng ý. Bất đắc dĩ, Yến Phi đành phải đeo vào kính râm của Tiêu Tiếu, che giấu.

Khi Tôn Kính Trì đem hắn ôm xuống dưới tầng, nhìn thấy bên ngoài ký túc xá có một đống người đang chờ bị phạt, Yến Phi may mắn vì bản thân đã đeo kính râm, bằng không quả thực là mất mặt.

Nhìn bốn người đi xuống, lại nhìn Yến Phi đang được Tôn Kính Trì ôm, nếu không phải sợ bị anh trai nhà mình đạp cho một cái, Tiêu Dương tuyệt đối sẽ giơ ngón cái hướng Yến Phi để tán thưởng, chiêu này thực cao! Cư nhiên có thể nghĩ tới dùng chiêu ‘mỹ nhân kế’ như vậy. Chiêu này đối với ba ông anh trai mà nói, tuyệt đối là có khả năng dùng được nhất!

“Tiểu Dương, em cùng Phi về khách sạn trước đi.”

Tiêu Tiếu không nhìn trêu tức trong mắt của em trai, nói. Tiêu Dương lập tức gật đầu, thầm nghĩ, hẳn là giải quyết được rồi đi? Hứa Cốc Xuyên dập thuốc lá, đứng lên, xem chừng ba người này không có ngại anh ở lại tại chỗ này để làm quan sát viên tạm thời.

Nhạc Thiệu trước tiên gọi điện thoại để thuộc hạ đem xe chạy tới trước cửa của ký túc xá, Tôn Kính Trì đem người ôm lên trên xe, một bước cũng không để cho Yến Phi tự đi. Ở trước đông đảo ánh mắt của thuộc hạ, y hôn lên môi của Yến Phi, dặn dò: “Đừng có nói chuyện quá lâu cùng Tiểu Dương, trở về liền nghỉ ngơi đi.”

“Đã biết.”

Tôn Kính Trì lùi lại, Tiêu Tiếu lại đi tới. Cũng hôn môi Yến Phi một chút, cậu nói: “Xử lý xong việc bên này, bọn em sẽ trở về.”

“Được.”

Nhạc Thiệu cũng lại đây, đồng dạng hôn một cái, anh đối với Tiêu Dương nói: “Chiếu cố tốt chị dâu của em.”

“An tâm đi.” Tiêu Dương toàn thân nổi lên da gà.

Ba người cùng nhau giúp Yến Phi đóng cửa xe lại, nhìn theo bọn họ rời đi. Trên xe, Tiêu Dương khẩn cấp nói: “Thu phục rồi?”

Yến Phi tháo xuống kính râm, nói: “Anh làm cho ba tiểu tử kia đáp ứng không thể lấy mạng của những người đó, không cần phải làm ra những việc quá huyết tinh, hẳn cũng tính là thu phục đi.”

“Cũng là anh lợi hại, tiểu đệ em đây chịu thua.” Hai tay ôm quyền, biểu đạt ra sự kính ngưỡng của bản thân đối với Yến Phi, Tiêu Dương không đứng đắn chọc chọc hắn, tủm tỉm cười: “Mỹ nhân kế, cũng thực mệt cho anh nghĩ ra.”

Yến Phi ném cho cậu một cái nhìn khinh thường, khốc khốc nói: “Cái gì gọi là ‘mỹ nhân kế’, anh gọi đây là khổ ‘nhục’ kế.”

“A? Sao lại là ‘khổ nhục kế’? Anh trai bọn họ cũng không có khả năng đánh anh mà.” Tiêu Dương hồ đồ.

Yến Phi không có tiếp tục trả lời, lại đeo kính râm vào. Bị ba người kia như vậy như vậy lại như vậy, không phải khổ ‘nhục’ kế thì gọi là gì? Tiêu Bách Chu tên tiểu tử kia dám dùng khổ nhục kế, hắn cũng có thể.

“Sao lại gọi là khổ nhục kế chứ?” Tiêu Dương cào nát đầu cũng không hiểu rõ.

Bên này, Yến Phi vừa rời đi, ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu liền quay về ký túc xá. Để cho Hà Khai Phục, Nhạc Lăng cùng Hứa Cốc Xuyên chờ ở dưới tầng, bọn họ trở về phòng để thay quần áo, gọi điện thoại làm một ít an bài. Năm phút đồng hồ sau, người phụ trạch căn cứ ở các phân bộ nằm trên toàn cả nước của công ty ‘Phong Viễn’ đều nhận được mệnh lệnh từ ba vị ông chủ ----- Phàm là ở trong nước, trong vòng ba giờ, toàn bộ phải đi tới căn cứ Tây Hàng. Người nào trái lệnh, xử trí theo quân pháp.

Nhận được mệnh lệnh này, tất cả những người phụ trách của các phân bộ mặc kệ trên tay có bao nhiêu chuyện quan trọng, lập tức buông xuống, an bài máy bay chạy tới căn cứ Tây Hàng.

Hút thuốc, Tiêu Tiếu không tán thành hỏi: “Nhị ca, thực sự bỏ qua cho con nhóc ranh kia?”

Tôn Kính Trì khóe môi gợi lên một nụ cười nham hiểm: “Tội chết có thể tha nhưng tội sống khó miễn, khó thoát khỏi khổ thân. Chúng ta chỉ đáp ứng Phi là sẽ không lấy mạng của bọn họ, cũng không cam đoan chỉ phạt bọn họ ra sao.”

Tiêu Tiếu hút thuốc, không hỏi nữa.

Mặc một lần màu đen, đeo vào kính râm, Nhạc Thiệu mở miệng: “Đi thôi, tới tòa nhà hành chính đi.”

Đồng dạng một thân màu đen, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu và Nhạc Thiệu rời khỏi phòng 205. Hơi thở ngọt ngào ôn nhu cùng tùy theo Yến Phi rời đi, chẳng còn sót lại chút gì. Màn gió lốc chỉnh đốn căn cứ Tây Hàng chính thức được mở màn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play