*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau ngủ thẳng tới khi tự nhiên tỉnh lại, hai người ở trong phòng ăn ăn sáng, rồi mới xuất phát đi tới phân bộ công ty ‘Phong Viễn’ ở Tây Hàng. Khi xe ô tô rời khỏi nội thành, tiến thẳng hướng ngoại thành phóng tới, Yến Phi buồn bực: “Công ty của mấy đứa khu mới được khai phá?” Chỉ có khu mới được khai phá mới nằm cách xa nội thành.

Nhạc Thiệu thần bí hề hề nói: “Tới đó rồi anh sẽ biết.”

Yến Phi nhìn anh thêm vài lần, không hỏi nữa. Trong lòng mơ hồ hiểu được, cái gọi là phân bộ của công ty, phỏng chừng có mờ ám gì đó.

Đi gần hai tiếng, xe dừng lại ở trước hai cánh cổng sắt rất lớn, có hai người dẫn theo con chó lớn bộ dạng hung ác từ trong phòng bảo vệ đi ra. Lái xe ấn xuống cửa sổ xe, hai người kia vừa nhìn thấy mặt của Nhạc Thiệu, lập tức cúi chào, mở ra cổng lớn để cho xe chạy vào.

Sau khi xe tiến vào trong thì thấy một con đường lớn với hai bên rậm rì toàn cây xanh, kéo dài ngoằn nghèo, cách đó không xa là một hồ toàn là sen. Một bên của hồ sen là những tòa tiểu lâu ba bốn tầng, một bên khác là một kiến trúc ba tầng chiếm diện tích rất lớn, ẩn giấu trong rừng cây rậm rạp. Yến Phi ngạc nhiên nhìn về phía Nhạc Thiệu, Nhạc Thiệu ghé sát vào tai hắn thì thầm: “Sao nào, cũng không tệ đi?”

“Không tồi.” Trên mặt của Yến Phi khó nén được tán thưởng, “Thời điểm nào thì các em..” Hắn chỉ ra ngoài xe, “… xây dựng?”

Lúc này xe dừng hẳn lại, Yến Phi nhìn thấy một người rất quen thuộc —– Trương Vô Úy. Nhạc Thiệu không có xuống xe, mà trước tiên giải đáp vấn đề của Yến Phi: “Ba năm trước bọn em mua mảnh đất này, xây dựng căn cứ. Đế đô, Dương Xuân, Tây Hàng, Tiễn Cương cùng với Tiêu Sơn đều có những căn cứ như thế này, đây là năm cứ điểm thuộc đông, nam, tây, bắc cùng trung bộ được ‘Phong Viễn’ nắm trong tay.” Nói tới đây, thanh âm của Nhạc Thiệu âm trầm đi vài phần, anh ôm lấy Yến Phi, “Trước kia bọn em không nên thân, bây giờ còn không nỗ lực vươn lên mạnh mẽ, thì bọn em làm sao còn mặt mũi dám gặp lại anh.”

Vì báo thù, vì để cho bản thân trở nên cường đại, năm năm này, ba người bọn họ đã làm rất nhiều chuyện. Vốn tưởng rằng, tất cả những thứ bọn họ có sẽ không thể để cho người này nhìn thấy được, không nghĩ tới, ông trời lại cho bọn họ có thêm một lần cơ hội nữa.

Yến Phi nở nụ cười thật sâu, kề sát vào Nhạc Thiệu, ở trên cằm của anh hôn một cái, tràn ngập kiêu ngạo nói: “Anh vô cùng tự hào vì các em. Em, A Trì cùng Tiểu Tiểu, ở trong lòng của anh vĩnh viễn là giỏi nhất, không người nào so sánh được bằng.”

Lái xe đã xuống xe, Yến Phi không cần băn khoăn nhiều. Lời nói của hắn khiến cho Nhạc Thiệu da mặt có dày hơn nữa cũng phải phiếm hồng. Có thể nhận được sự thừa nhận của người này, tất thảy đều đáng giá.

Ở trên môi của Yến Phi hôn một cái, Nhạc Thiệu mở cửa xe. Trương Vô Úy sớm đã chờ ở bên ngoài lập tức vươn tay kéo cửa x era, Nhạc Thiệu lại đỡ Yến Phi xuống xe. Bên người của Trương Vô Úy đứng bảy tám người, Nhạc Thiệu vừa bước xuống, bọn họ liền đồng thanh kêu: “Ông chủ.”

“Đều tới cả.” Nhạc Thiệu đối với bọn họ khẽ gật đầu, rồi mới ôm Yến Phi nói: “Đây là bà chủ của các người, Yến Phi. Yến Phi, bọn họ là người phụ trách của các bộ tại khu Giang Nam.”

Nhạc Thiệu thẳng thắn giới thiệu xong, tám người kia cộng thêm Trương Vô Úy liền đồng thanh gọi: “Bà chủ, ngài khỏe.”

Cái trán của Yến Phi nhất thời xuất hiện ba đạo hắc tuyến, 囧囧nói: “Các người ngàn vạn lần đừng gọi tôi là ‘bà chủ’. Bất luận là bối phận hay là tuổi tác, tôi đều không bằng các vị đại ca, tôi bất quá chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi. Gọi tôi là Yến Phi được rồi.” Dứt lời, hắn cho Nhạc Thiệu một ánh mắt cảnh cáo. Nhạc Thiệu lập tức dưới áp bách dâm uy, sửa miệng: “Gọi ‘Yến thiếu’ đi.”

“Yến thiếu.”

Mặc kệ gọi là ‘bà chủ’ hay gọi là ‘Yến thiếu’, biểu tình của tám người đều rất bình tĩnh. Yến Phi rất vui mừng khi Nhạc Thiệu có thuộc hạ đắc lực giống như vậy, cũng lại vì niên kỉ của bản thân mà xấu hổ. Nếu hắn vẫn còn là Chung Phong, sẽ không tới mức xấu hổ như thế này.

Nhạc Thiệu mục đích chủ yếu tới đây ngày hôm nay chính là để gặp mặt những người phụ trách đứng đầu ở khu vực Giang Nam này, bàn luận việc phát triển của công ty ở Giang Nam cùng giải quyết vài vấn đề đặc biệt. Nhìn thấy Yến Phi xấu hồ khi đứng trước mặt tám người này, Nhạc Thiệu liền để cho Yến Phi tùy ý đi dạo, còn anh cùng với tám người kia liền đi họp. Đây là địa bàn của mình, anh cũng không sợ Yến Phi ở trong này sẽ gặp nguy hiểm gì. Yến Phi chính là ước gì Nhạc Thiệu bọn họ rời đi thật nhanh, để cho hắn giảm xuống sức ép.

Nhạc Thiệu ở trước mặt những thuộc hạ cho Yến Phi một cái hôn, rồi mới cùng bọn họ đi vào trong tòa kiến trúc ba tầng được xây bằng gỗ kia. Nhạc Thiệu bọn họ vừa rời đi, lập tức có một ông lão tuổi khoảng 50 đi tới phía sau Yến Phi, nói: “Yến thiếu, tôi là quản gia ở nơi này, họ Đường. Tôi mang ngài đi thăm thú xung quanh một chút, hay là ngài muốn trở về phòng để nghỉ ngơi?”

“Đường quản gia, ông khỏe.” Yến Phi thực lễ phép hướng đối phương vươn tay, Đường quản gia mỉm cười, cùng Yến Phi bắt tay, rồi lại nói tiếp: “Tôi mang ngài đi xung quanh thăm thú nhé. Nơi này có rất nhiều người, cũng miễn để cho bọn họ không biết tới ngài, trong lúc vô ý lại đắc tội với ngài.”

“Vậy phiền toái ông.”

Yến Phi đối với đối phương rất có cảm tình, người ở bên người Nhạc Thiệu bọn họ, hắn cơ hồ không quen biết ai cả. Không thể không thừa nhận, trong thời gian năm năm qua, bọn họ quả thực cường đại hơn rất nhiều. Ngay vừa rồi, Yến Phi thậm chí còn cảm thấy, hắn hẳn là phải nhận thức lại ba tiểu tử kia thêm một lần nữa.

Đường quản gia mang Yến Phi đi vào trong một tòa nhà bốn tầng, giới thiệu: “Đây là nơi thường trú của hơn 200 người, bình thường bọn họ đều sống trong tòa nhà này. Nhân viên nòng cốt là người vùng khác của công ty cũng sẽ ở lại nơi này.”

Thì ra là ký túc xá. Yến Phi hỏi: “Đường quản gia, ông đã ở đây bao nhiêu năm rồi?”

Đường quản gia trả lời: “Tôi là người Tây Hàng, là thuộc hạ một mức đi theo ông chủ để làm việc, sau đó ông chủ thành lập công ty ‘Phong Viễn’, cho tới lúc xây dựng căn cứ. Ông chủ thấy tôi lớn tuổi rồi, liền phái tôi tới nơi này để làm quản gia. Vợ của tôi cũng ở tại đây làm đầu bếp, con trai của tôi thì là thuộc hạ hiện tại làm việc dưới chỉ huy của ông chủ. Một nhà chúng tôi đi theo ông chủ, quả thực là hưởng phúc.”

Yến Phi nở nụ cười, nói: “Nhạc Thiệu bọn họ đối với một nhà của ông thực sự rất có tình nghĩa. Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng thường tới nơi này sao?”

Đường quản gia không khỏi nhìn Yến Phi thêm vài lần. Theo lý thuyết, nếu một người nam nhân bị ba người nam nhân khác cùng coi trọng, hẳn là phải thực kiêng dè mới đúng. Nhưng Yến Phi lại mặc kệ, cứ như vậy chọn ở chung cùng ba người Nhạc Thiệu. Hoặc là nên nói, quan hệ giữa bọn họ biểu hiện thực thản nhiên, hắn thậm chí không hề kiêng kị khi nhắc tới hai người còn lại lúc ở trước mặt người khác. Đường quản gia nhất thời nhìn không rõ cá tính của vị bà chủ này, ông cẩn thận trả lời: “Tứ lão bản có tới khá nhiều, còn tam lão bản nếu tới Tây Hàng đều trực tiếp tới công ty.”

Yến Phi sáng tỏ. Sinh ý bạch đạo của công ty ‘Phong Viễn’ hầu như đều là do Tôn Kính Trì quản lý, còn sinh ý hắc đạo thì y sẽ không tham dự vào nhiều, mà căn cứ này được thành lập ra cũng là bởi vì để che giấu những sinh ý hắc đạo. Hôm nay tới đây, những người phụ trách kia hẳn cũng đều là người trong hắc đạo đi? Bất quá cũng phải thôi. Thiệu Thiệu cùng Tiểu Tiểu nhìn thế nào cũng không giống với người sẽ chịu ngoan ngoãn ngồi tại trong văn phòng để làm việc. Bất quá không đúng a…

Yến Phi thuần túy theo bản năng hói: “Các ông có tới bốn ông chủ?” Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu, chẳng lẽ còn có ai khác nữa?

Đường quản gia dừng lại, trả lời: “:Đại lão bản đã qua đời. Đại lão bản là anh trai lớn mà ba vị ông chủ còn lại kết bài.” Thời điểm giải thích, Đường quản gia còn đặc biệt quan sát biểu tình của Yến Phi. Làm ông kinh ngạc chính là, Yến Phi không hề có một tia xấu hổ hoặc không vui.

“À, Chung tiên sinh a, tôi biết.” Yến Phi xoa xoa chóp mũi, cố gắng bảo trì bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng cảm động. Ba người kia thực sự là ước gì để cho tất cả mọi người trên thế giới này đều biết được sự tồn tại của hắn. Nhưng mà hiện tại hắn đã biến thành người khác, cũng rất không tiện a.

Trong căn cứ có suối nhỏ chảy quanh, có núi giả bằng đá, Yến Phi thực sự muốn định cư ở tại trong này. Ba người kia không phải là anh em ruột, nhưng tình cảm so với anh em ruột còn sâu đậm hơn. Ba người bọn họ cùng nhau liên thủ, phân công rõ ràng, khó trách chỉ trong năm năm ngắn ngủi đã có thể mở ra một mảnh thiên địa rộng lớn như vậy. So với bọn họ, hắn thực sự là kém cỏi hơn a. Yến Phi một nửa vui mừng một nửa lại hâm mộ. Cùng là nam nhân, hắn đương nhiên cũng muốn có thể có sự nghiệp thành công. Hắn không phải là Chung Phong, cho nên tất cả phải bắt đầu lại một lần nữa. Bất quá nghĩ tới công ty của ba người tên là ‘Phong Viễn’, Yến Phi lại có một chút thoải mái, có một loại cảm giác vinh quang bởi vì bản thân mình cũng tham dự vào trong đó.

Tỏa nhà ba bốn tầng, một cái là ký túc xá, một cái lại là nơi huấn luyện, còn có một chỗ được Đường quản gia giới thiệu là nơi làm việc, cũng không mang Yến Phi tới xem. Yến Phi không nói lời nào, hẳn là địa phương bí mật đi. Tuy rằng hắn là ‘bà chủ’, nhưng Yến Phi cũng hiểu được người ở nơi này không đem hắn trở thành ‘bà chủ’ chân chính. Đối với hắn tôn kính hoàn toàn là nể mặt Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu. Hắn cũng không tức giận, trở về hỏi Nhạc Thiệu là được rồi.

Căn cứ này hoàn cảnh rất tốt, thiết kế cũng được hiện đại hóa, đi thăm đại khái quá nửa, Yến Phi nói hắn muốn tự mình đi xem một chút, không để cho Đường quản gia đi theo. Đường quản gia cũng không miễn cưỡng, phái theo hai người đi sau Yến Phi để hắn tùy thời sai bảo, sau đó ông ta cũng vội vã rời đi.

Tuy nói người thường trú ở đây có hơn 200, nhưng mà Yến Phi dọc đường đi cũng không gặp được bao nhiêu người. Những người nhìn thấy Đường quản gia sẽ dừng lại để chào hỏi, thường thường đơn giản là khẽ gật đầu. Mỗi lần như vậy Đường quản gia cũng đối với đối phương giới thiệu thân phận của Yến Phi, những người này cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi. Đường quản gia sợ Yến Phi mất hứng, giải thích nói những người này đều là quân nhân xuất ngũ, không biết cách ăn nói. Yến Phi tỏ vẻ không sao hết, hắn cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi. Nói tới quân nhân, từ nhỏ hắn đã cùng lớn lên và giao tiếp với quân nhân, đương nhiên có thể lý giải.

Đường quản gia rời đi rồi, Yến Phi tâm tình một bộ dáng thưởng thức phong cảnh, tùy ý đi bộ, thỉnh thoảng sẽ làm ra động tác dùng bốn ngón tay đóng khung cảnh tượng. Dần dần, Yến Phi đi tới chỗ sâu trong căn cứ, vùng này Đường quản gia cũng không có dẫn hắn tới. Phía trước là một nhà trệt màu đỏ, hình vuông, có hơn mười mấy người trẻ tuổi đang mặc đồ rằn ri vây quanh căn nhà màu đỏ phía trước, tựa hồ vây xem cái gì đó, còn có thanh âm hét lớn truyền tới.

“Ở trong đó đang làm gì vậy?” Yến Phi hỏi hai vị bảo tiêu đi theo sau hắn.

Trong đó có một người mờ mịt trả lời: “Là đang đánh bài. Người thua phải gọi người thắng là lão đại.”

Yến Phi vừa nghe liền hiểu được. Trước kia thời điểm khi hắn bị cha ném vào trong quân đội để rèn luyện cũng không hiếm gặp trường hợp như thế. Đây cũng không đơn thuần chỉ gọi là lão đại. Ở trong bộ đội phải thường xuyên nhận nhiệm vụ được giao, những quân nhân tinh anh thường dùng phương thức này để quyết định thứ tự sắp xếp khi tiếp nhận nhiệm vụ. Có thể tham gia vào trong những hồi nhiệm vụ chính là việc kích thích nhất, dũng cảm nhất, đáng tự hào nhất mà đám chiến sĩ tinh anh theo đuổi. Nhiệm vụ càng nguy hiểm, càng có tính khiêu chiến thì bọn họ càng thích. Phương thức này được nhiên là không được phép, nhưng mà để cân bằng được hùng tâm cùng ngạo khí của đám tinh anh, nhóm lãnh đạo thường thường đều mở một con mắt nhắm một con mắt. Dù sao không phải tất cả nhiệm vụ đều cần xuất động toàn bộ chiến sĩ tinh anh.

Không nghĩ tới ở trong này cũng có thể thấy được loại tình huống như vậy, xem ra Nhạc Thiệu bọn họ chiêu nạp không ít quân nhân xuất ngũ a. Yến Phi hỏi: “Tôi có thể qua đó nhìn xem được không?”

“… Có thể.” Vị bảo tiêu trả lời kia có chút miễn cưỡng. Yến Phi nghe được, nhưng mà hắn vẫn hướng bên kia đi tới, chính là muốn nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Nào biết, hắn vừa mới đi được chưa tới mấy bước, một giọng nữ quát lớn lên vang lên: “Người nào!”

Yến Phi dừng lại, kinh ngạc, nơi này có nữ nhân? Chăm chú nhìn rõ, ở giữa đám nam nhân đang vây quanh có một nữ nhân đang xoay người hướng hắn nhìn lại. Cô gái kia từ trong đám nam nhân đi ra, cũng mặc một thân rằn ri, tóc cắt ngắn. Khuôn mặt của cô ta sạch sẽ, ngũ quan tươi đẹp, bộ dáng cũng được coi là xuất sắc, rất có một cỗ hương vị oai hùng hiên ngang. Quan trọng nhất chính là, cho dù hiện tại là mùa đông, lại mặc lên người bộ rằn ri không cách nào hiển lộ ra được dáng người, nhưng vẫn có thể thấy rõ được, đây là một cô gái gợi cảm đầy đặn.

Cô gái ánh mắt hướng về phía Yến Phi sắc bén, một vị bảo tiêu khác liền thay Yến Phi đáp: “Trang đội, đây là bà chủ.” Rồi gã mới hướng Yến Phi nói: “Yến thiếu, vị này là Trang Văn Tĩnh, Trang phó đội trưởng, là người phụ trách an toàn tại căn cứ.”

Người phụ trách an toàn của căn cứ là một cô gái? Yến Phi chưa từng bao giờ kỳ thị nữ giới, ngược lại cảm thấy đối phương có thể có được thân phận như vậy, hẳn là rất lợi hại. Hắn hữu hảo chào hỏi: “Các vị khỏe. Tôi ở trong này nhàn rỗi dạo chơi, nhìn thấy căn nhà này rất đặc biệt, cho nên muốn tới gần để nhìn xem.”

Ngoài dự đoán của Yến Phi, Trang Văn Tĩnh cũng không bởi vì thân phận của Yến Phi mà thái độ có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại rất không khách khí nói: “Nơi này là cấm địa, không phải là nơi nhàn rỗi để đi thăm thú.”

Tươi cười trên mặt của Yến Phi liền thu hồi, mười mấy mấy nam nhân đứng ở bên cạnh của Trang Văn Tĩnh liền đối với Yến Phi không tỏ ra có chút lễ phép nào, rõ ràng không có hảo cảm gì đối với Yến Phi.

Xem ra mặt mũi của Nhạc Thiệu bọn họ cũng không phải có thể khiến cho mọi việc đều thuận lợi a. Yến Phi trong lòng tự giễu nở nụ cười, hắn đương nhiên rõ ràng những người này vì sao lại đối đãi với hắn như thế. Hắn giương lên một tia tươi cười, bước chân nhấc lên, cũng không rời đi, mà là hướng về phía trước.

“Đứng lại!” Trang Văn Tĩnh lại quát lớn một tiếng.

Yến Phi nhe răng cười: “Ở đây là cấm địa? Tôi sao không có nghe Nhạc Thiệu nói qua. Nếu là cấm địa, các vị tại sao còn có thể nhàn rỗi tới mức ở đây đánh bài. Tôi thấy cũng chẳng phải cấm địa gì cả.” Chung Phong hắn đây sống hơn 20 năm, cũng không phải người bị người ta rống hai câu liền sợ hãi nằm úp sấp.

“Tôi nói cậu đứng lại!”

Trang Văn Tĩnh từ sau thắt lưng rút ra súng, một nam nhân bên cạnh cô ta vội đè lại tay của cô ta, vẫn cố kỵ tới thân phận của Yến Phi. Trang Văn Tĩnh lại hừ lạnh nói: “Tôi là người phụ trách an toàn của căn cứ, tôi nói nơi này là cấm địa thì chính là cấm địa, cho dù ông chủ có tới đây thì tôi cũng dám nói như vậy. Cho dù cậu có là người của ông chủ, tới đây rồi thì cũng phải tuân thủ quy củ của nơi này.” Tiếp đó, cô ta rất không lễ phép đánh giá Yến Phi từ đầu tới chân một phen, nói: “Ai biết được mấy tháng sau cậu có còn là người của ông chủ hay không.”

Yến Phi cuộc đời này ngoại trừ Vệ Văn Bân ra, lần đầu tiên gặp được kẻ thối miệng như vậy. Hơn nữa Trang Văn Tĩnh là nữ nhân nhưng lại vô cùng không lễ phép. Tính cách của nữ nhân này cùng tên của cô ta một chút cũng không xứng.

* văn tĩnh:  có nghĩa là điềm đạm nho nhã, dịu dàng ít nói

Yến Phi trực tiếp đi tới trước mặt của Trang Văn Tĩnh thì dừng lại, nhìn về phía người đang đứng ở phía sau giữ lấy tay của cô ta, nói: “Buông tay của cô ta ra, tôi cũng muốn nhìn xem, cô ta có hay không cái lá gan dám đối với tôi nổ súng.”

Trang Văn Tĩnh sắc mặt nháy mắt âm trầm, nam nhân kia nói: “Yến tiên sinh, nơi này quả thực là cấm địa, chúng tôi không muốn trở thành địch nhân với cậu, cũng hi vọng cậu không cần vô cớ trêu chọc tới chúng tôi.”

Yến Phi híp lại con ngươi: “Tôi nếu như càng muốn trêu chọc thì sao đây?” Hắn chuyển hướng về phía Trang Văn Tĩnh, “Cô đối với tôi có địch ý như vậy, tôi thực hoài nghi là cô đang ghen tị với tôi đây.”

“Cậu nói thêm câu nữa xem!” Trang Văn Tĩnh hất ra tay của đồng bạn, giơ súng lên trực tiếp đặt ở trên trán Yến Phi. Ánh mắt của Yến Phi cũng không chớp dù chỉ một cái, nhìn thẳng vào Trang Văn Tĩnh, nói: “Có giỏi, thì cô nổ súng đi. Phô trương thanh thế với một sinh viên như tôi thì tính là có năng lực gì.”

“Cậu cho rằng mình là bà chủ thì tôi sẽ không dám sao?”

“Văn Tĩnh!”

Mấy nam nhân đồng thời lên tiếng, nam nhân trước đó lại vươn tay muốn túm lấy cánh tay của cô ta, nhưng động tác của Trang Văn Tĩnh lại càng nhanh hơn, giật xuống chốt an toàn của súng, sau đó nổ súng.

“Phịch!”

Tiếng súng ở trong căn cứ vang dội.

Nhạc Thiệu đang cùng thuộc hạ họp bàn nghe thấy tiếng súng, nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”

Trương Vô Úy lập tức đứng lên nói: “Tôi đi hỏi một chút.”

~ ~ ~ ~ ~

* đồ rằn ri:

page

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play