Đêm nay mọi người uống rượu rất nhiều, khẳng định là uống tới say, nhưng tuyệt đối không say tới mức như chết. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu toàn thân nồng đậm đều là mùi rượu, Yến Phi phải lái xe đưa họ về nhà. Nhạc Lăng một giọt rượu cũng không uống, hắn đưa Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân quay về trường học. Hà Nhuận Giang tới đón Hà Khai Phục về, chỉ có Hứa Cốc Xuyên là không gọi người tới đón mình.
Tiêu Dương vốn đã lên xe rồi, nhưng nhìn thấy Hứa Cốc Xuyên đang chuẩn bị tự mình say khướt lái xe về, cậu cũng không biết đầu óc làm sao, lại xuống xe.
“Tiểu Dương?”
Nhạc Lăng đang chuẩn bị lái xe khó hiểu.
Tiêu Dương chỉ chỉ về phía xe của Hứa Cốc Xuyên, nói: “Tớ đưa anh ta trở về. Các cậu cứ đi trước đi, chút nữa tớ đánh xe tự quay về trường học sau.”
Nhạc Lăng nhíu chặt hàng lông mày: “Để tới gọi người đem anh ta về là được. Cậu sáng mai còn có cuộc thi, về sớm một chút để nghỉ ngơi đi.”
“Quên đi, căn hộ kia của anh ta ở cách đây cũng không quá xa. Các cậu cứ đi trước đi.” Tiêu Dương nói xong liền đóng cửa xe lại. Hứa Cốc Xuyên ở bên kia nhìn thấy Tiêu Dương xuống xe, anh ngồi ở vị trí lái xe không động, tựa hồ đã đoán ra Tiêu Dương đang chuẩn bị đi qua đây.
Nhạc Lăng nhìn Hứa Cốc Xuyên, rồi lại nhìn Tiêu Dương, cuối cùng vẫn là ngậm miệng, cái gì cũng không nói thêm.
“Về tới trường học thì gọi cho tớ.”
“Ừ.”
Nhạc Lăng khởi động xe, Tiêu Dương lui về sau hai bước, nhìn Nhạc Lăng lái xe chạy ra đường lớn, rồi cước bộ mới chuyển, đi về phía chiếc xe của Hứa Cốc Xuyên ở phía bên kia.
Yến Phi lái xe rời đi, trên xe có ba tên nam nhân say khướt, hắn ngày mai còn phải đi thi, trở về nhà gấp nên không thấy được một màn này. Tiêu Dương vừa đi tới, Hứa Cốc Xuyên cũng rất phối hợp nhích sang ghế phó lái. Tiêu Dương trực tiếp ngồi vào chỗ lái xe, cài dây an toàn.
“Đưa tôi tới cổng ‘An Hoa’ là được, nhóc cứ lái xe của tôi mà quay về trường.”
Hứa Cốc Xuyên trong miệng toàn là mùi rượu, cũng không có hỏi vì sao Tiêu Dương lại chở mình về. Tiêu Dương cũng không giải thích, khởi động xe. Tiểu khu ‘An Hoa’ mà Hứa Cốc Xuyên nhắc tới chính là nơi hôm nay anh dẫn cậu tới.
Hứa Cốc Xuyên rất say, xe vừa khởi động, anh liền nhắm mắt lại tựa như muốn ngủ. Tiêu Dương mở nhạc, tiếng nhạc trầm thấp vang lên. Cậu lại đem cửa sổ ở phía sát phía bên cạnh Hứa Cốc Xuyên kéo kính xuống, để cho mùi rượu ở trong xe tản đi. Hai người nhiều năm giao tình quen biết, giờ khắc này lại như có như không hiện hữu một loại cảm giác ‘không tiếng động, không thanh âm’.
Hơn hai mươi phút, xe liền chạy tới cửa của tiểu khu ‘An Hoa’. Hứa Cốc Xuyên mở mắt, thanh âm mang theo khàn khàn vì buồn ngủ: “Dừng ở đây được rồi. Ngày mai tôi sẽ tới tìm nhóc để lấy xe.”
“Anh một mình được đấy chứ?” Tiêu Dương có chút lo lắng.
Hứa Cốc Xuyên đối với cậu cười cười, cởi bỏ dây an toàn, trước hết mở cửa xe ra, rồi nói: “An tâm đi, khoảng cách ngắn như vậy vẫn có thể trở lại căn hộ được. Tới trường học thì gọi lại cho tôi.”
“Đã biết. Vậy gặp lại sau.”
“Ừ.”
Hứa Cốc Xuyên đóng cửa xe.
Tiêu Dương cũng không trì hoãn thêm, lái xe rời đi. Từ trong gương chiếu hậu, cậu nhìn thấy Hứa Cốc Xuyên vẫn đứng ở tại một chỗ. Khóe môi của Tiêu Dương cong lên, người này tựa hồ như cũng không phải là quá xấu. Như vậy xem ra, ngày hôm nay đánh một trận không phải là không công.
Chiếc xe bị Tiêu Dương lái đi không còn bóng dáng, Hứa Cốc Xuyên lúc này mới từ trong túi áo khoác lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu châm lửa. Hút vào hai ngụm, anh gọi điện thoại, lúc này mới đi về phía căn hộ.
Trở lại căn hộ, vọt vào tắm rửa, Hứa Cốc Xuyên không có đi ngủ, mà là ngồi ở trong phòng khách tiếp tục hút thuốc, nhìn qua tựa như là đang chờ gì đó, không hề thấy được vẻ say rượu ở trước đó. Đợi ước chừng khoảng nửa tiếng, chuông cửa vang lên, Hứa Cốc Xuyên dập thuốc, đứng dậy đi ra mở cửa. Ngoài cửa, đang đứng là một thiếu niên bộ dáng thanh thuần.
Hứa Cốc Xuyên vẫn trưng ra bộ dạng âm trầm kia, anh xoay người trở vào. Đối phương tựa hồ không phải là lần đầu tiên tới đây, quen thuộc đi vào đổi giày, đóng cửa, bước tới phòng khách.
Cách Hứa Cốc Xuyên một chiếc bàn, thiếu niên cởi áo khoác nhung rồi nói: “Em đã tắm qua.”
“Ừ, vậy làm luôn đi.” Hứa Cốc Xuyên giạng ra hai chân.
Thiếu niên biết điều bắt đầu cởi quần áo, thoát ra toàn bộ chỉ để lại mỗi một chiếc quần lót chữ T. Cậu ta đi qua bàn trà, ở bên người của Hứa Cốc Xuyên quỳ xuống, vươn tay ra kéo xuống quần ngủ cùng với quần lót của đối phương, rồi đem hai tay cầm vào thứ gì đó đã muốn cứng nóng ở giữa hai chân Hứa Cốc Xuyên, liếm láp.
Có vài người khi uống rượu vào liền chỉ muốn đi ngủ, tựa như Yến Phi; có vài người khi uống rượu vào thì ham muốn tình dục sẽ tăng cao, tựa như Hứa Cốc Xuyên. Làm một quân nhân mạnh mẽ, khả năng tình dục của Hứa Cốc Xuyên cũng mạnh mẽ không hề kém. Hiện tại uống rượu thì cũng đã uống, không có cách nào cứu vãn. Ở trên đường, khi Tiêu Dương lái xe đưa anh trở về, hạ thân của anh cũng đã phát trướng. Chẳng qua ham muốn của anh ngày hôm nay tựa hồ càng thêm mãnh liệt hơn một chút so với bình thường.
“Được rồi.” Ngăn lại đối phương đang vì mình mà khẩu giao, Hứa Cốc Xuyên vỗ vỗ bên người, đối phương nhu thuận bò lên ghế sopha, tựa như đang muốn hỏi nên dùng tư thế nào. Hứa Cốc Xuyên nói: “Nằm úp sấp xuống.” Người nọ lập tức đưa lưng về phía Hứa Cốc Xuyên để nằm úp sấp, nhếch mông lên.
Một phen kéo xuống quần lót chữ T của người nọ, Hứa Cốc Xuyên lấy bao cao su đã chuẩn bị từ trước đeo vào cho mình, sau đó bóp ra một ít thuốc bôi trơn, rồi mới đỡ lấy dục vọng căng trướng của bản thân vội vàng đâm vào trong thân thể của đối phương. Người nọ phát ra một tiếng rên rỉ khổ sở lại khó nhịn, Hứa Cốc Xuyên nhưng không có dừng lại, mà càng thêm hăng hái đâm vào phía trong. Trước mắt hiện lên mông của một người khác, trắng noãn vượt qua dự đoán của anh, xiết chặt, ‘nhụy cúc’ bởi vì chưa từng bị ai ‘hái’ qua cho nên vô cùng phấn nộn.
“Rống!”
Động tác của Hứa Cốc Xuyên càng thêm mạnh bạo cuồng dã. Anh hôm nay mới biết được, em trai nhỏ nhà Tiêu gia lại mê người tới vậy. Nếu hiện tại người nằm ở dưới thân của mình là Tiêu Dương...
Hứa Cốc Xuyên khóe miệng cong lên một nụ cười ác liệt. Tên nhóc kia khẳng định là sẽ vừa khóc lại vừa mắng mình đi. Quên đi, vẫn không nên đi nếm thử. Con trai nhà Tiêu gia, trò chơi này anh không chơi nổi. Nghĩ như vậy, Hứa Cốc Xuyên thả lỏng tâm tình, chú tâm vào trong việc phát tiết dục vọng. Nếu Tiêu Dương là con gái hoặc là Tiêu Tiếu thích chính là con gái, vậy anh đêm nay nhất định sẽ đem Tiêu Dương đặt ở dưới thân. Tiêu gia không có khả năng để cho cả hai đứa con đều trở thành đồng tính luyến ái. Hứa gia cũng không cho phép đứa con độc nhất là anh chặt đứt hương khói.
***
Tiêu Dương cũng không biết bản thân đã bị Hứa Cốc Xuyên ý dâm một phen, cậu hiện tại đã bình an lái được xe của Hứa Cốc Xuyên trở về trường. Cậu nhắn cho Nhạc Lăng cùng Hứa Cốc Xuyên mỗi người một tin nhắn, báo an, rồi liền tắm rửa đi ngủ. Hiểu lầm giữa Hứa Cốc Xuyên cùng các anh trai đã được giải quyết, Yến Phi cũng đã chấp nhận cảm tình của các anh trai, không có chuyện gì khiến cho cậu vui hơn hai chuyện này. Đem tang đao mà Hứa Cốc Xuyên tặng cho mình đặt ở dưới gối, Tiêu Dương rất nhanh liền ngủ say. Cậu hoàn toàn đã đem chuyện chiều nay mình bị Hứa Cốc Xuyên kéo quần xuống quăng ra sau đầu. Những chuyện mất mặt như vậy, cậu nhất định phải giấu thật kỹ cho tới khi bước vào quan tài.
Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu cũng đang ngủ. Nhưng mà hai người ngủ không quá sâu. Chính mắt nhìn thấy nam nhân cùng nam nhân hôn môi, loại sự tình này quả thực đã đánh mạnh vào trong nhận thực của bọn họ. Tiêu Bách Chu trở mình một cái, thấy Tiêu Dương mặt hướng về phía lối đi nhỏ, hình như đang ngủ, y cũng không thể không bội phục đối phương. Bất quá ngẫm lại, Tiêu Dương đã sớm biết tình cảm của các anh trai đối với Yến Phi, phỏng chừng cũng đã nhìn qua không ít, khó trách có thể bình tĩnh tới như vậy.
Không biết vì cái gì, sau khi trở lại ký túc xá, Tiêu Bách Chu vẫn luôn cố ý vô tình nghĩ tới Nhạc Lăng, khiến cho y thập phần buồn bực. Không dám nghĩ quá sâu, Tiêu Bách Chu kéo chăn qua đầu. Y cùng Nhạc Lăng chỉ là bạn bè, nghĩ nhiều như vậy để làm gì, ngủ!
Phía bên này, Vệ Văn Bân nghĩ càng thêm sâu sắc hơn một chút. Mẹ của con ơi, Yến Phi có tới tận ba ‘người vợ’ nha, hắn có thể chịu nổi được hay không. Nói chứ, nam nhân cùng nam nhân, có thể làm gì đó được sao? Vệ Văn Bân vô cùng tò mò thắc mắc.
Ba người trong ký túc xá đã lên giường, Yến Phi lúc này mới vừa tắm rửa xong, hơn nữa trên mặt có chút nhợt nhạt. Ba người kia uống rượu say xong cũng không làm loạn, nhưng mà một đám đều ôm lấy hắn điên cuồng gặm cắn. Con mẹ nó! Cả người đầy mùi rượu thì hắn còn nhịn được, nhưng mà khắp miệng đầy mùi rượu như vậy, chẳng phải là muốn cái mạng già này của hắn hay sao. Khi bị hôn ở ‘Thái Lệ’, hắn tuy rằng không muốn, nhưng cũng không thể ở trước mặt người ngoài đem mặt mũi của ba tiểu tử này ném bỏ. Hơn nữa, khi đó ba tiểu tử này còn chưa có uống rượu, nhiều nhất là chỉ có chút mùi thuốc lá, hắn vẫn nhịn được.
Thế nhưng một hồi trở về nhà, ba người liền to gan lớn mật lại hôn hắn, hôn tới mức hắn thiếu chút nữa nôn ra, mà hắn quả thực cũng nôn thật. Nam nhân uống rượu vào tại sao lại thối tới như vậy! Nghĩ tới mình đã ăn nước miếng của ba người này sau khi uống rượu, Yến Phi mặt lại tái nhợt thêm vài phần, càng không ngừng xoa xoa dạ dày của mình.
“Phi, không khỏe chỗ nào à?”
Ba người bị tiếng vừa phun vừa nôn của Yến Phi làm cho thanh tỉnh không ít, đứng ở xa xa một bên, hỏi.
Yến Phi hung hăng liếc mắt nhìn ba người một cái: “Sau này uống rượu xong còn dám dính vào anh, anh liền rời nhà trốn đi!”
“Bọn em không dám nữa.” Ba người thực hối hận khi tối nay uống nhiều như vậy.
“Anh đi ngủ, ngày mai không cần đưa anh đi, anh tự mình lái xe tới trường học được. Uống canh giải rượu chưa?”
“Uống rồi."
Yến Phi lại liếc ba người trừng mắt thêm một cái nữa, đi vào phòng ngủ phụ. Ba người ngửi ngửi trên người của mình, tuy rằng đã tắm qua, nhưng vẫn còn mùi rượu. Tiêu Tiếu buồn bực hỏi: “Đêm nay chúng ta có qua không?”
Tôn Kính Trì phun ra một miệng đầy mùi rượu: “Quên đi, một thân toàn mùi rượu, ngày mai anh ấy còn có cuộc thi, để anh ấy thoải mái ngủ đi.”
Nhạc Thiệu đột nhiên nhếch miệng cười, nhẹ nhàng cho hai người một quyền: “Có gì mà mất hứng. Phi nôn là bởi vì chê chúng ta thối, cũng không phải chê chúng ta hôn anh ấy.”
Cho nên mới nói, vẫn là Hứa Cốc Xuyên dự đoán như thần, tốt nhất không nên yêu Chung Phong, tránh để cho bản thân tự mình đi tìm ngược.
Ánh mắt của hai người nháy mắt sáng ngời, Nhạc Thiệu tặc lưỡi: “Trận đánh ngày hôm nay có giá trị. Sau này chúng ta muốn hôn Phi, rốt cuộc cũng không cần phải lén lút nhìn trước nhìn sau nữa. Chỉ cần trong miệng của chúng ta sạch sẽ, nghĩ thời điểm nào muốn hôn liền có thể hôn.”
“Đúng vậy!” Tôn Kính Trì lúc này toàn thân tỏa ra sự trông mong.
Tiêu Tiếu đem theo khuôn mặt than, đi vào trong phòng tắm: “Tớ đi dùng nước súc miệng súc thật kĩ, tối nay tớ muốn cùng ngủ với Phi.”
“Cái tên tiểu tử này.” Nhạc Thiệu cười mắng, nhưng mà cũng đi vào trong phòng tắm.
Nằm ở trên giường, trong dạ dày của Yến Phi đã thư thái hơn một chút. Tuy rằng rất không vui vì bị ba người kia làm cho nôn mửa, nhưng mà hắn cũng hiểu được chứng khiết phích của bản thân tựa hồ có chút nghiêm trọng. Nếu không, đi gặp bác sĩ tâm lý xem sao? Không thể phủ nhận, ngày hôm nay khi nhận được lời bày tỏ của cả ba người ở tại trước mặt tất cả mọi người, hắn trong lòng âm thầm vui mừng. Nếu chỉ nói tới yêu trên tinh thần, không có tiếp xúc gì với ‘thân thể’ thì lại càng thêm hoàn mỹ. Nhưng mà chuyện này không thực tế chút nào.
Yến Phi ngay tại khi buồn ngủ, cửa phòng liền mở ra, hắn cũng nhìn qua. Đèn bàn vẫn còn bật, ba người vừa đi vào trong phòng ở dưới ánh đèn hoàn toàn không có chỗ nào để che giấu, bọn họ thực ra cũng không tính toán che giấu.
Trên giường, Tôn Kính Trì thực tự giác chui vào trong ổ chăn của Yến Phi, ôm lấy hắn.
“Em muốn ôm anh ngủ.” Tôn Kính Trì cười một cách xấu xa.
Vừa thấy điệu bộ kia của Tôn Kính Trì, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu biết, đêm nay bản thân không có biện pháp nào để chui vào trong ổ chăn kia nữa, bằng không thì sẽ có một người không thể được ngủ cùng với Yến Phi. Hai người bất mãn hướng Tôn Kính Trì dựng thẳng ngón giữa. Tại phía còn lại bên người Yến Phi, Tiêu Tiếu ôm chăn nằm xuống, mà Nhạc Thiệu thì nằm ở giữa chân của Tiêu Tiếu cùng Yến Phi.
Vì để áp chế mùi rượu trên người, ba người còn xịt thêm một chút nước hoa cho đàn ông. Yến Phi được Tôn Kính Trì ôm vào trong lòng, truyền vào trong mũi là mùi hương hỗn hợp của rượu cùng nước hoa. Hoàn hảo, không có khó ngửi, so với một thân đầy mùi rượu thì đã tốt hơn không ít. Nhiệt độ từ cơ thể của nam nhân trưởng thành xuyên qua lớp quần áo ngủ, truyền lại đây. Tay của Yến Phi theo thói quen liền tiến vào trong ống tay áo ngủ của Tôn Kính Trì, sờ sờ vết sẹo trên cánh tay của y, trái tim lại một lần đau đớn.
“Ngủ đi, ngày mai anh còn cuộc thi.” Ở trên khóe mắt của Yến Phi hạ xuống một cái hôn, Tôn Kính Trì hạnh phúc nhắm mắt lại. Yến Phi bĩu môi, rồi mới mỉm cười, thả lỏng thân thể vùi sâu vào trong lồng ngực của Tôn Kính Trì. Một bàn tay với vào trong chăn, đặt ở trên vai của hắn; lại có một bàn tay khác thì với vào trong chăn để ôm chân của hắn. Buồn ngủ mau chóng ập tới, ý thức liền trở nên mơ hồ, Yến Phi cũng không quên nhắc nhở: “Trừng phạt của các em còn chưa có chấm dứt đâu.”
“Vâng, nhớ rõ rồi.”
Huýt, trừng phạt hay không trừng phạt tự trong lòng nhau biết rõ ràng là đủ.
Tựa hồ, cũng không quá khó chấp nhận như trong suy nghĩ. Liếm liếm miệng, Yến Phi nghĩ như vậy.
***
Ngày tiếp theo, Yến Phi ở trước khi chuông đồng hồ báo thức reo vang liền đã tỉnh dậy. Ba người còn lại ngủ rất say, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều là một nửa người vùi ở trong ổ chăn của hắn. Nếu không có đầu của Nhạc Thiệu ngăn cản, tuyệt đối sẽ là cả người đều chui vào trong chăn. Yến Phi không đánh thức ba người, động tác nhẹ nhàng rời khỏi giường. Hắn hiện tại đã có thể miễn cưỡng tự rửa mặt, cũng không cần gọi ba người dậy để làm gì.
Tùy tiện đun một cốc sữa, ăn vài miếng bánh mì, Yến Phi liền lái xe rời đi. Không phải không nghĩ tới nấu bữa sáng cho ba người, nhưng mà một là do trên tay của hắn vẫn còn bị thương, hai là thời gian không kịp. Cuộc thi vào lúc tám giờ sẽ bắt đầu.
Hôm nay cộng thêm buổi sáng ngày mai, toàn bộ các môn học ở trong học kỳ này sẽ thi xong. Yến Phi buổi sáng hôm nay thi một môn, sáng ngày mai lại thi thêm một môn nữa, còn ba môn khác thì xin hoãn thi. Hắn đêm nay không có trở lại, ngày mai thi xong liền sẽ cùng mấy người Tiêu Bách Chu đi dạo phố mua sắm vài thứ.
Yến Phi trực tiếp đem xe đi vào trong trường, tìm một nơi để dừng xe, cầm theo thẻ chứng minh rồi đi về phía phòng thi. Học kỳ này đại bộ phận thời gian hắn đều ở trong bệnh viện hoặc là ở Đông Hồ. Hắn vừa lộ diện một cái, các sinh viên đã tới phòng thi đều hướng về phía hắn chăm chú nhìn, ánh mắt cực kỳ phức tạp, đặc biệt là các nữ sinh. Yến Phi xử lý loại tình huống này rất dễ dàng quen thuộc, trực tiếp coi như không thấy là được.
Đợi không bao lâu, ba người của ký túc xá 3414 cũng đã tới trình diện. Bọn họ vừa đến, không khí bên Yến Phi liền trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều. Ba người tối hôm qua, chỉ có Tiêu Dương là ngủ thoải mái nhất. Bất quá khi nhìn thấy Yến Phi, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân cũng không cảm thấy có gì xấu hổ cùng không được tự nhiên. Cùng Yến Phi hàn huyên một lát, ba người dựa theo số thứ tự của mình, tìm được chỗ ngồi.
Tám giờ đúng, cuộc thi chính thức bắt đầu. Yến Phi trước tiên đại khái đọc qua đề mục một lần, phát hiện ra vẫn có không ít chỗ hắn không làm được. Hắn học kỳ này đi học đứt quãng, hắn cũng không phải là thiên tài, có thể làm được toàn bộ thì quả thực là kỳ tích. Dù sao mặc kệ có làm được hay không thì Yến Phi vẫn cứ làm. Trước lúc thu bài nửa tiếng, hắn giao bài thi, sau đó quay về ký túc xá. Cuộc thi sau đó không phải là chuyện của hắn.
Nhạc Thiệu ba người đã rời giường, Yến Phi gọi điện thoại cho bọn họ, nói cho bọn họ biết ngày hôm nay hắn đã thi xong. Ba người biết hôm nay hắn sẽ không trở về, có mấy cái hôn của ngày hôm qua, ba người cũng không miễn cưỡng Yến Phi. Trước kia không muốn rời khỏi hắn chẳng qua là bởi vì không an tâm. Vừa lúc, thừa dịp Yến Phi không ở đây, ba người đều ở trong nhà tự xử lý công việc của chính mình. Sắp tới lễ mừng năm mới, chuyện cần giải quyết có rất nhiều.
Giữa trưa, Hứa Cốc Xuyên tới đây để lấy xe, thuận tiện mời mấy người Yến Phi đi ăn cơm. Ăn cơm xong, Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu phải quay trở về trường học. Yến Phi lên xe với Hứa Cốc Xuyên, cùng anh rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT