Những cái đánh cùng với giãy dụa liền ngừng lại, khi môi của Nhạc Thiệu mang theo hết thảy tuyệt vọng cùng may rủi hôn lên trên môi của hắn, tâm tình của Yến Phi giống như bị một chiếc búa mạnh mẽ đánh lên, đã quên tất cả mọi động tác. Hương vị thuốc lá nồng đạm chui vào trong miệng cùng mũi của hắn, cảm giác cứng rắn như vụn bột hồ cùng thô ráp như giấy nhám không ngừng chà xát lên cằm của hắn. Sống hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên có người hôn miệng của hắn, còn là hôn sâu như vậy. Mà người hôn hắn, lại là người em trai mà hắn còn thân thiết hơn cả anh trai ruột của mình.

Yến Phi khiếp sợ tới mức trong đầu muốn nổ tung, bên tai tựa như vang lên tiếng pháo nổ, rầm rầm rầm rầm, ngay cả khớp hàm cũng đều quên khép lại. Đầu lưỡi chua xót mang theo mùi thuốc lá cuồn cuộn cuốn lấy đầu lưỡi của hắn, liếm qua răng nanh của hắn, tàn sát bừa bãi trên bờ môi của hắn. Tiếng gầm rú trong não cùng tiếng tim đập cơ hồ đánh rách màng nhĩ tả tơi, thời điểm Yến Phi nếm được mùi vị cay đắng của thuốc lá, thân thể khiết phích so với đại não liền nhanh hơn một bước làm ra động tác, giãy dụa tạm dừng càng thêm dùng sức phát động.

“Ưm ưm -----!”

Buông ra! Ghê tởm muốn chết! Ghê tởm muốn chết!

Yến Phi nghĩ muốn nôn, không biết là bởi vì bản thân đã ăn phải nước miếng của người khác hay là bởi vì một nguyên nhân nào đó khác. Nhẫn xuống đau đớn từ cổ tay cùng bả vai, Yến Phi túm lấy tóc của Nhạc Thiệu, bắt anh thối lui. Cằm bị Nhạc Thiệu nắm chặt, hắn căn bản tránh không khỏi được miệng của đối phương, sau đó hắn mới đột nhiên phát hiện ra khí lực của bản thân so với đối phương còn thua xa.

Nhạc Thiệu thối lui, nhưng chỉ là lùi về một chút, thân thể vẫn đặt ở trên người Yến Phi. Yến Phi phản thủ một bạt tay hướng tới trên đầu của anh. Vốn một bạt tay này hẳn là phải dừng ở trên mặt của Nhạc Thiệu, nhưng một chốc khi hạ xuống kia, Yến Phi liền thay đổi quỹ tích, đánh tới trên đầu.

Một cái đánh này, tay của Yến Phi cứng đờ trên không trung. Trước đó, hắn chưa từng bao giờ đánh qua ba người này, càng đừng nói tới đánh lên mặt của bọn họ, tuy rằng một cái bạt tay này không phải là đánh tới trên mặt, nhưng cũng đủ để cho Yến Phi bị chấn động. Hắn ngây ngẩn cả người. Song song với sửng sốt, tâm cũng bị một bàn tay vô hình bóp chặt lại.

Lần đầu tiên bị người ta đánh, nhưng Nhạc Thiệu không có nổi giận. Anh dùng ngón cái lau đi khóe miệng ướt át của Yến Phi, rồi mới từ trong túi quần ở phía sau, lấy ra một khẩu súng. Kéo lên cò súng, nhét vào trong tay của Yến Phi.

“Chuyện của Đỗ Phong, là em sai. Anh muốn đánh em thế nào, em đều chấp nhận, chỉ là không thể rời đi em, trừ phi em chết.”

Để ống súng đặt ở trên tim mình, Nhạc Thiệu hốc mắt hồng lên, bình tĩnh nói: “Anh ở chỗ này cho một súng, em liền sẽ không cuốn lấy anh nữa.”

Tay trái thực nhanh rút khẩu súng đang bị nắm trong tay phải của mình ra, Yến Phi trực tiếp ném tới sau sopha. Lập tức tiếp theo, ‘ba’ một tiếng, một cái tát này cường ngạnh rơi tới trên mặt của Nhạc Thiệu.

“Cậu thử dùng súng tự chĩa vào tim mình một lần nữa cho tôi xem xem!”

“Cậu thử cùng tôi nhắc tới chữ ‘chết’ một lần nữa xem xem!”

Yến Phi lần này không phải là tức giận, mà là sợ hãi. Vạn nhất vừa rồi hắn không cầm chắc, chẳng phải liền sẽ gây ra thảm kịch hay sao?!

Hai tay dùng sức đẩy ra Nhạc Thiệu, Yến Phi nhặt tờ tạp chí rơi ở trên mặt đất lên, cuốn lại thành hình ống, sau đó không ngừng đánh xuống Nhạc Thiệu. Một bên đánh, một bên mắng: “Ai cho cậu dùng súng tự chĩa vào chính mình! Ai cho cậu dùng súng tự chĩa vào chính mình! Ai cho cậu không coi trọng tính mạng của mình! Cậu là đồ tiểu tử hỗn đản! Cậu là đồ tiểu tử thiếu đánh!”

Nhạc Thiệu không tránh, ngồi ở trước sopha để cho Yến Phi đánh.

“Tôi chết rồi! Cậu làm nhị ca như vậy đấy hả?”

“Cậu liền cứ như thế đem hai người bọn họ dính vào?”

“Cậu bảo tôi làm sao ở dưới mặt đất mà an tâm đây hả?! A!”

Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lại đây, ở bên người Nhạc Thiệu ngồi xuống, tạp chí ở trong tay của Yến Phi không hề phân biệt cũng đánh xuống trên người của bọn họ.

“Các người yêu tôi, liền tìm thứ hàng như vậy tới để ghê tởm tôi sao?!”

“Đây là yêu sao! Này con mẹ nó mà gọi là yêu sao!”

“Lại còn dám gạt tôi rằng kia chỉ là một đứa nhỏ!”

“Cái đệch mấy đứa các người!”

“Tôi bất quá chỉ là không ở bên cạnh các người có năm năm, các người liền đem tôi càn quấy như vậy! Tôi hôm nay không đánh chết các người thì sẽ không phải là anh trai của các người!”

Ba người không cầu xin được tha thứ, gắt gao ngậm chặt miệng để cho Yến Phi nguôi giận. Tay phải túm không được tạp chí, Yến Phi đơn giản liền ném tờ tạp chí đi, cầm lấy gối ôm tiếp tục đánh. Đánh bay một cái gối ôm, hắn liền vớ lấy một cái khác, mãi cho tới khi tất cả gối ôm ở trên sopha đều bị hắn ném bay, Yến Phi mới vơ lấy lót cốc đặt trên bàn trà. Bất quá những cái lót cốc này được làm từ bông, đánh tới trên người chẳng khác nào gãi ngứa.

Nhưng mà Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cười không nổi, vẫn thấp đầu ngoan ngoãn để cho Yến Phi đánh. Cũng đừng có nhìn Yến Phi đánh hung như vậy, mặc kệ là tạp chí, gối ôm hay là lót cốc đều là đánh tới trên người ba người này. Ngoại trừ Nhạc Thiệu ban đầu bị tát ra, còn lại hắn không hề đánh tới bộ phận từ trên cổ trở lên.

Bả vai rất đau, tay phải run tới mức ngay cả cầm cũng cầm không nổi nữa, Yến Phi ném đi lót cốc, không đánh tiếp nữa. Ba người đáng thương hề hề ngẩng đầu lên, trên mặt đều mang theo nước mắt. Khóe mắt của Yến Phi toàn bộ đều hồng lên, đập phá trong phòng bếp cùng với đánh ba người này nửa ngày, cơn giận của hắn đã tiêu tan hơn phân nửa, lý trí cũng bắt đầu trở lại.

“Đem quần áo cởi ra.”

Ba người không rõ.

“Cởi!” Yến Phi không muốn tiếp tục cùng bọn họ vô nghĩa.

Ba người đứng lên, ngoan ngoãn cởi quần áo.

“Cả quần áo bên trong cũng cởi ra!”

Bàn tay đang cởi quần áo của ba người dừng lại, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, bất động.

“Mau cởi!”

“Anh...” Tiêu Tiếu cầu xin tha thứ.

“Muốn tôi tự mình động thủ sao!” Nếu không phải tay phải đã có cảm giác như muốn bị phế bỏ, Yến Phi tuyệt đối sẽ tự mình ra tay.

Liếm liếm môi, Tiêu Tiếu cởi ra chiếc quần nhung, cởi bỏ từng nút thắt bên trong quần áo, rồi mới khẽ cắn môi, cởi. Khi hai cánh tay của Tiêu Tiếu đều lộ ra, khớp hàm của Yến Phi trong nháy mắt cắn chặt. Trên cánh tay của Tiêu Tiếu, từ cánh tay hướng lên trên, những vết sẹo rậm rạp như muốn chọc đau mắt của Yến Phi, đau tâm của hắn.

Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu không cởi, cúi thấp đầu.

“Hai người các người, cởi!”

Hai người nuốt xuống nước miếng, chậm rãi cởi quần áo, cởi áo sơmi. Cánh tay của hai người cùng Tiêu Tiếu giống nhau, tất cả đều là vết sẹo, trong đó có hai vết giống như vừa mới lưu lại không bao lâu.

Yến Phi hô hấp từng ngụm từng ngụm, hắn giống như hít thở không thông.

“Quần cũng cởi ra.” Thiếu đi một ít phẫn nộ, càng nhiều thêm vài phần khàn khàn.

Động tác của ba người nhất trí cởi bỏ thắt lưng, cởi quần xuống. Nháy mắt, trên người của ba người chỉ còn lại duy nhất một chiếc quần lót cùng một chiếc áo ba lỗ. Tầm mắt của Yến Phi mơ hồ, hắn nâng tay lên che đi ánh mắt, hô hấp càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng kịch liệt. Trên đùi của ba người, đồng dạng cũng dày đặc những vết sẹo. Thời điểm ở bệnh viện, Yến Phi một lần cũng chưa từng nhìn thấy thân thể của ba người, ba người ngủ cũng mặc quần áo ngủ. Yến Phi nào đâu biết rằng, trên thân thể bị quần áo che lấp của ba người, lại có nhiều vết sẹo tới như vậy.

“Tôi... tôi...” Yến Phi cả người bởi vì những loại cảm xúc cực kỳ áp lực không ngừng tuôn trào mà phát run lên, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói được nên lời.

Tiêu Tiếu đem quần kéo lên, cài nút lại. Tiến lên nửa bước, xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy Yến Phi, cúi đầu gọi: “Anh...”

Có chất lỏng từ những kẽ tay của Yến Phi trào ra.

“Anh... đừng rời khỏi em...”

Yến Phi mạnh mẽ ôm lấy cổ của Tiêu Tiếu, mặt chôn trong lồng ngực của cậu, dùng hết khí lực toàn thân ôm chặt lấy Tiêu Tiếu.

“Anh... đừng rời khỏi em...” Nước mắt của Tiêu Tiếu dừng lại trên người của Yến Phi, tí tách từng giọt rơi lên trên quần áo của hắn.

“Anh thực sự...” Thanh âm của Yến Phi bị kéo căng: “Bị các em, làm cho tức chết rồi.”

“Thực xin lỗi... anh... em biết sai rồi...”

Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu mặc lại quần, Tôn Kính Trì chảy ra nước mắt, gọi: “Anh...”

Thân mình của Yến Phi chấn động, hắn hướng người vừa gọi kia giơ ra cánh tay, Tôn Kính Trì cầm lấy tay của hắn. Yến Phi đem y kéo tới bên người, xoay người một cái liền ôm lấy Tôn Kính Trì, mặt chôn ở trong lồng ngực của đối phương. Hắn không muốn để cho ba người nhìn thấy bộ dạng hiện tại của hắn. Chất lỏng nào đó xuyên thấu qua lớp áo của Tôn Kính Trì, truyền tới trên da thịt của y. Tôn Kính Trì đem cả người Yến Phi vùi vào trong lồng ngực của bản thân, ghé vào lỗ tai của hắn, giải thích: “Bọn em sai rồi. Anh, thực xin lỗi, thực xin lỗi...”

“Các em sao có thể như vậy, sao có thể làm như vậy... Các em căn bản là, muốn để cho anh chết, cũng không được an tâm!”

Yến Phi sờ soạng cánh tay của Tôn Kính Trì, qua lại vuốt ve vết thương trên cánh tay của y.

“Thực xin lỗi...”

“Các em sao có thể nhẫn tâm như vậy... thương tổn tới anh, Thiệu Thiệu, A Trì, Tiếu Tiếu... sao lại nhẫn tâm như vậy!”

Thanh âm nức nở lộ ra, ba người bởi vì những lời này của Yến Phi, nước mắt không ngừng tuôn ra. Tiêu Tiếu ôm lấy Yến Phi, Nhạc Thiệu cũng ôm lấy Yến Phi. Ba người làm thành một hàng rào kiên cố, đem người mà bọn họ yêu nhất, vây ở chính giữa. Ngoài biệt thự, Hà Khai Phục đang nói chuyện điện thoại một lần nữa lén liếc mắt nhìn tình hình ở trong căn phòng thông qua cửa sổ thủy tinh sát đất, sau đó nặng nề mà thở hắt ra, đối với người ở bên kia điện thoại nói: “Anh thấy Yến Phi ôm bọn họ rồi, hẳn là không có việc gì. Đánh thì cùng đã đánh, mắng thì cũng đã mắng, Yến Phi hiểu rõ ba người kia nhất, anh phỏng chừng cậu ta vừa nhìn thấy vết sẹo bên trên người của ba người bọn họ, liền cái gì tức cũng sẽ chẳng còn.”

Người ở điện thoại bên kia cũng giống Hà Khai Phục, thật mạnh thở ra, nói: “Vậy là tốt rồi, thiếu chút nữa hù chết ba người bọn em.”

“Chờ chút nữa bọn họ bình tĩnh lại rồi, sau đó anh sẽ đi vào khuyên Đại Phi. Yến Phi là kẻ bao che khuyết điểm, cậu ta đem anh đuổi ra ngoài, chính là không muốn để anh nhìn thấy cậu ta giáo huấn mấy người anh trai của em. Đừng nhìn cậu ta đánh hung mắng hung như vậy, trong lòng vẫn là không thích người khác chê cười ba tên kia. Cậu ta nếu biết anh ở bên ngoài nhìn lén, nhất định sẽ không cho anh sắc mặt tốt. Em cũng đừng có lỡ miệng nói ra.”

“Sẽ không. Cha của em muốn hỏi, Yến ca là như thế nào đánh mấy ông anh trai.”

Hà Khai Phục nở nụ cười: “Lấy tạp chí cùng gối ôm để đánh.”

“A?”

“Ha ha, cậu ta ấy à, vẫn là nhận mệnh đi. Anh thấy cậu ta đời này đừng hòng nghĩ tới việc chạy khỏi lòng bàn tay ba người anh trai của em. Người này thậm chí còn lấy cả lót cốc ra để đánh người, đi mẹ nó chứ, cái thứ đồ kia đánh người có thể khiến người ta đau sao.”

“Lót cốc? Ha ha, thế thì cha của em có thể hoàn toàn an tâm rồi. Cha của em nói, chuyện về Đỗ Phong cứ để người giải quyết, còn anh trai bọn họ bên này, liền cũng chỉ có thể nhờ anh trợ giúp thôi.”

“Cái gì mà nhờ với không nhờ, việc này anh có thể mặc kệ được sao? Em nói cho Nhạc thúc, chuyện lần này không chừng còn là gặp phúc trong họa ấy chứ. Yến Phi nếu thực sự không thể tiếp nhận được tình cảm của ba người bọn họ, thì lúc này đã sớm chạy, nào còn có thể cùng bọn họ ôm lấy nhau. Còn về Đỗ Phong, ý kiến cá nhân anh đấy là hủy đi khuôn mặt kia của hắn ta.”

“Em sẽ cùng cha em nói. Kia Hắc ca, em hiện tại không thể tiếp tục nói chuyện cùng anh nữa, bên kia có tình huống gì mới thì anh cứ gọi điện cho em, cha của em đang chờ.”

“Được, em cứ bảo Nhạc thúc bọn họ không cần phải lo lắng nhiều.”

“Ừm.”

Đã nói chuyện xong, Hà Khai Phục thấy bốn người ở bên trong vẫn đang ôm nhau, gã cười cười, tiếp tục chờ. Chẳng qua ngoài này thực sự rất lạnh a, nhưng mà lên xe chờ thì liền sẽ không nhìn thấy trò hay nữa, vẫn là chịu đông lạnh đi.

Điện thoại bên kia, Nhạc Lăng cúp điện thoại, đem những gì mà Hà Khai Phục vừa nói lặp lại một lần nữa cho cha nuôi đang ngồi ở sau bàn làm việc. Nhạc tư lệnh lo lắng cả nửa ngày, nghe xong liền một chưởng đập lên mặt bàn, cả giận nói: “Tiểu tử Cốc Xuyên này rất không tốt! Cậu ta cùng với Thiệu Thiệu chúng nó không hợp, chẳng lẽ đem ta thành người chết rồi sao? Con cùng ta đi gặp Hứa Chiến Thanh, chuyện này dù thế nào thì cũng phải nói với lão già đó một hồi!”

Đứa con bên kia hẳn là đã không cần phải lo lắng, Nhạc tư lệnh chuẩn bị đi tìm người để tính sổ.

Giản Trọng Bình sau khi nhận được điện thoại của Tôn Kính Trì xong, liền gấp gáp gọi điện cho dì của mình. Bởi vì thanh âm bên trong điện thoại của Tôn Kính Trì rất không thích hợp, Giản Trọng Bình sợ y gặp phải chuyện không may. Mẹ Tôn vừa nghe thấy con trai xảy ra chuyện, lập tức gọi điện thoại cho mẹ của Nhạc Thiệu, mẹ của Nhạc Thiệu lại mau chóng liên lạc với chồng của mình. Nhạc tư lệnh nhận được điện thoại của vợ, sau đó lại lập tức liên hệ với Nhạc Lăng. Nhạc tư lệnh biết Yến Phi là ai, vợ vừa nói một cái thì ông liền lập tức đoán ra được đã xảy ra chuyện gì. Ông cũng đoán được chuyện hiện tại con trai không có tâm tư để đi nghe điện thoại, đành phải gọi cho Nhạc Lăng. Hỏi một chút xem xem Nhạc Lăng có hay không biết Nhạc Thiệu bên kia đã xảy ra chuyện gì, thực may là ông đã hỏi đúng người.

Nhạc Lăng đem chuyện mà mình biết toàn bộ nói cho cha nuôi, Nhạc tư lệnh để cho Nhạc Lăng lập tức đi tới văn phòng của mình, rồi mới từ bên này gọi vài cú điện thoại, rất nhanh đã tra ra Đỗ Phong sau khi rời khỏi đại học Đế Đô liền đi tới chỗ của Hứa Cốc Xuyên. Lúc này, mọi chuyện đều rõ ràng. Làm gì có người cha nào không đau lòng con của mình, Nhạc tư lệnh không tìm Hứa Cốc Xuyên tính sổ mới là lạ.

***

Ở trong nhà của Hứa Cốc Xuyên, anh ngồi tại phòng khách, chân bắt chéo. Đỗ Phong hai gò má phù thũng hướng anh khóc lóc kể lể, mà hai thuộc hạ được anh phái đi để ‘bảo vệ’ Đỗ Phong, một người trên đầu phải quấn băng gạc, một người trên mặt thần sắc không tốt, ủ rũ đứng bên cạnh anh.

“Hứa thiếu, tôi nói với tên kia rằng tôi là người của ngài, tên kia vẫn liều chết đánh tôi, tên kia căn bản là khinh thường ngài.” Đỗ Phong thêm mắm thêm muối muốn cáo trạng. Kỳ thực hắn ta nói cũng không hề sai, Yến Phi thực sự đúng là không đem Hứa Cốc Xuyên trở thành nhân vật quan trọng gì cả. Nếu như Hứa Cốc Xuyên lúc đó đứng ở trước mặt của hắn, Yến Phi vẫn sẽ đánh, hơn nữa khẳng định còn đánh ác hơn.

Hứa Cốc Xuyên khuôn mặt lạnh băng, trong lòng lại đang cười. Anh đã sớm đoán được Đỗ Phong sẽ không thể chiếm được chút lợi nào từ Yến Phi bên kia. Video Yến Phi một người đấu với mười một người, anh đã xem qua vài lần. Chẳng qua anh đã đem tin tức này áp chế, không để cho Đỗ Phong biết được, bằng không Đỗ Phong nào dám to gan lớn mật đi tới tìm Yến Phi để gây phiền toái. Anh sẽ không để cho Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu được sống khá giả, lại càng không để cho Đỗ Phong được sống khá giả. Chỉ là một tên ghê tởm có khuôn mặt khá giống với Chung Phong mà thôi, nếu không phải ngại quan hệ tới Nhạc Thiệu bọn họ, hơn nữa cũng không muốn để Chung Phong đang ‘ngủ’ bên dưới đất kia phải khó xử, Hứa Cốc Xuyên đã sớm diệt trừ cái tên Đỗ Phong này.

“Yến Phi này, quá lợi hại. Nhưng mà cũng không thể loại bỏ khả năng cậu ta không biết ta là ai. Dù sao cũng chỉ là một tiểu tử tới từ nông thôn, không quen biết mặt mũi của ta cũng là bình thường.”

Lời nói của Hứa Cốc Xuyên khiến cho Đỗ Phong rất không tự nhiên. Tiểu tử kia tới từ nông thôn thì sẽ không biết được tên tuổi của Hứa thiếu sao? Hơn nữa nghe những lời này của Hứa thiếu...

“Hứa thiếu, ngài sẽ không phải không tính toán báo thù cho tôi đấy chứ? Cho dù không vì tôi mà báo thù, thì hai vị đại ca này cũng bị đánh a.”

Hứa Cốc Xuyên hừ lạnh một tiếng, hai người kia giật mình, thở mạnh cũng không dám.

“Các người còn dám có mặt mũi mà quay về!” Hứa Cốc Xuyên lạnh nhạt nói: “Bị một sinh viên đánh thành thế này, ta cũng cảm thấy mất mặt thay các người. Sau khi thương thế tốt lên, một lần nữa quay lại quân đội rèn luyện cho ta. Không biết còn tưởng thuộc hạ của Hứa Cốc Xuyên ta đây đều là đám chỉ có hình thức.”

“Dạ.” Hai người không dám biện giải, bọn họ quả thực cũng bị dọa.

Di động mà Hứa Cốc Xuyên đặt ở trên bàn trà vang lên, vừa thấy số trên màn hình là tên của cha mình, anh dựng thẳng ngón tay, ý bảo hai vị bảo tiêu đem Đỗ Phong lôi đi.

“Này?”

“Xú tiểu tử! Đỗ Phong kia có phải đang ở chỗ của mày hay không?”

Thanh âm hòa lực của Hứa Chiến Thanh từ trong điện thoại phóng lại đây.

Hứa Cốc Xuyên hai chân đặt ở trên bàn trà, miễn cưỡng hỏi: “Lão già ngài tại sao tự dưng lại đi quan tâm tới loại người cấp thấp như vậy?”

“Cấp thấp? Mày còn biết là cấp thấp hả?! Mày đem tên đó giữ ở bên người là muốn làm cái gì hả?! Mày thực sự muốn chọc cha mày tức tới chết phải không! Ta mặc kệ mày đang có cái tính toán gì, mày hiện tại lập tức đem tên kia đưa tới chỗ của Nhạc thúc thúc đi! Rồi cùng với Nhạc thúc thúc giải thích! Mày lưu lại tên kia, đây là đem mặt mũi của cha mày để đi đâu hả?! Nhạc Thiệu mấy đứa nhỏ kia hồ đồ thì thôi đi, mày còn muốn hồ đồ theo bọn họ sao! Người ta hiện tại đã cải tà quy chính, mày thế nhưng vẫn còn chìm đắm trong đó! Mày thực sự muốn cha mày tức chết mà! Ta nói với mày đấy! Mày hôm nay không đem Đỗ Phong mang qua bên kia! Cha mày đây coi như không có đứa con như mày!”

“Cạch!”

Điện thoại hung hăng bị cắt đứt. Hứa Cốc Xuyên nheo lại hai mắt, anh thật đúng là không nghĩ tới Nhạc thúc thúc sẽ ra mặt. Chậc, phiền toái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play