Chương 40:

Trong gạt tàn tràn đầy toàn là tàn thuốc. Nhạc tư lệnh lại dập đi một điếu thuốc, rồi mới một ngụm uống nốt chỗ trà còn lại trong cốc, tẩy đi vị thuốc lá trong miệng. Một lúc lâu sau, thanh âm của ông mang theo vài phần khiếp sợ vang lên: “Chuyện này con đừng có nói thêm cho ai biết, thời điểm thích hợp ta sẽ nói cho mẹ con biết. Chuyện này nhất định phải cho mẹ con biết, sau này khó tránh khỏi thời điểm cần mẹ con ra mặt. Bất quá đừng để cho Kính Trì cùng với Tiêu Tiếu nói với cha mẹ của mấy đứa chúng nó. Ta đồng ý, vậy thì hai nhà kia cũng sẽ không phản đối.”

Nhạc Thiệu nói: “Con biết rằng người nhất định có thể tiếp nhận được. Con cũng không muốn người quan tâm mù quáng, cho nên lúc này mới nói rõ cho người biết. Bất quá anh ấy còn không biết, người chỉ cần vẫn như trước kia, cái gì cũng đừng quan tâm tới là được. Anh ấy hiện tại đã không muốn tiếp tục có bất cứ quan hệ gì với đại viện nữa. Hiện tại anh ấy là Yến Phi, là bạn học của Tiểu Dương, được ba người bọn con coi trọng, chỉ là như vậy mà thôi.”

Nhạc tư lệnh thở hắt ra, đầu có chút nhức, nhưng mà cũng có chút cao hứng. Ông lo lắng dặn dò: “Nếu đứa nhỏ kia tỉnh lại đã là năm năm sau, vậy thì những việc hồ đồ trong suốt năm năm nay của mấy đứa các con nên xử lý sạch sẽ đi, nhất là cái tên Đỗ Phong kia. Nếu để đứa nhỏ kia biết được, ba người các con khẳng định sẽ không chịu nổi hậu quả đâu.” Nói tới nói đi, cũng chỉ có Chung Phong mới có thể khiến cho Nhạc tư lệnh tiếp nhận nhanh như thế.

Nhạc Thiệu hung hăng chà mặt: “Mẹ nó, đây là việc thối nát nhất mà con từng làm.”

“Con biết là tốt rồi.” Nhạc tư lệnh bỏ đá xuống giếng, nhưng vẫn hảo tâm nhắc nhở: “Hứa Chiến Thanh đã bát quái được một chút chuyện tình giữa mấy đứa các con cùng Đỗ Phong, có thể thấy trong đế đô đã có bao nhiêu người biết được chuyện này, sau này khó mà tránh khỏi sẽ rơi vào trong tai của Chung Phong. Các con trước hết tốt nhất là nghĩ ra được biện pháp làm sao ứng phó, hoặc là ở trước khi đứa nhỏ kia biết được chuyện liền biến thằng bé thành người của các con. Chung Phong là người cực kỳ bao che khuyết điểm, đặc biệt là đối với ba người các con. Nếu khi đó thằng bé đã trở thành người của các con, nhiều nhất cũng chỉ để cho các con ngủ ở ngoài sopha một tháng, chung quy sẽ tha thứ cho các con. Nhưng nếu khi đó thằng bé vẫn coi bản thân là anh trai của các con, liền sẽ rất phiền toái.”

Nhạc Thiệu cắn chặt hàm dưới, trong lòng muốn có bao nhiêu hối hận liền có bấy nhiêu hối hận.

Nhạc tư lệnh lại nhắc nhở: “Đừng để cho tên Đỗ Phong kia tiếp tục ở lại đế đô, đêm dài lắm mộng.”

Trong mắt của Nhạc Thiệu lướt qua một tia tàn nhẫn, gật gật đầu.

Thấy đứa con nghe lọt được, Nhạc tư lệnh nói: “Vậy Chung gia thì sao? Con còn tính toán tiếp tục chèn ép nữa hay không?”

“Ép!” Nhạc Thiệu đem ảo não của mình ném xuống trên đầu Chung gia: “Trừ bỏ Chung Dũng ra, toàn bộ đều ép cho con. Chung Dũng thì cứ để cho anh ta ở trên cái vị trí này tới lúc chết già đi. Anh ta nếu lúc đó giúp đỡ Chung ca nói chuyện, thì Chung ca đã không bị cái lão già hỗn đản kia bức chết. Con hiện tại chỉ cần nhìn thấy người Chung gia thì liền sẽ phát hỏa.”

Nhạc tư lệnh thản nhiên nói: “Vậy tiếp tục ép đi. Chuyện của Quyền gia thì mấy đứa các con đừng động vào, ta cùng với Tôn thúc thúc và Tiêu thúc thúc của con sẽ xử lý. Bọn họ đã đụng tới Tiểu Dương, lại làm thương tới Yến Phi, nên bỏ tù thì sẽ bỏ tù, đáng chết thì cứ giết chết.” Nhẹ nhàng giống như nói tới việc sáng nay muốn ăn gì.

“Con còn tưởng người muốn nói chuyện gì nữa kia. Bọn con hiện tại không có thời gian để đi quản mấy chuyện phiền lòng này.” Nhạc Thiệu lại lấy ra một điếu thuốc, nghĩ muốn hút, vừa mới châm lửa xong, anh lại dập.

“Không hút, con đi tắm rửa một cái đã. Nếu mang theo toàn mùi thuốc lá trở về, nhất định sẽ bị anh ấy niệm cho một trận.”

Nhạc tư lệnh nở nụ cười: “Cũng chỉ có thằng nhóc đó mới quản được mấy đứa các con.”

Nhạc Thiệu cười ngây ngô: “Đương nhiên.”

Nhìn thấy nụ cười xuất phát từ nội tâm của con trai, Nhạc tư lệnh có chút buồn bã, lại có chút vui mừng cùng thoải mái. Bình tĩnh mà suy xét, đúng là bởi vì có Chung Phong, cho nên đứa con này của ông từ nhỏ tới lớn không mấy khi để cho ông quá mức quan tâm lo lắng. Kết quả Chung Phong tự sát, năm năm này ông có thể nói là lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng, chỉ sợ một ngày nào đó con trai luẩn quẩn trong lòng cũng sẽ đi theo Chung Phong. Này cũng là lý do vì sao ông sẽ ngầm đồng ý về tồn tại của Đỗ Phong. Hiện tại Chung Phong đã trở lại, ông có thể hoàn toàn yên tâm. Chuyện của con trai xem như đã định ra, kia kế tiếp ông sẽ phải bắt đầu lo lắng tới chuyện bồi dưỡng thế hệ tiếp theo của Nhạc gia. Cô nhi viện trong quân khu cũng có vài mầm mống không tồi, ngày nào đó ông phải ghé qua quan sát một cái.

Nhạc Thiệu quay về phòng của mình tắm rửa một cái, khi xuống tầng thì vừa lúc thấy mẹ mình đã trở lại. Nhạc phu nhân là một vị Bộ trưởng của một ngành quan trọng trong triều. Một hồi nhìn thấy con trai ở nhà, Nhạc phu nhân miễn bàn có bao nhiêu cao hứng. Khác với Nhạc tư lệnh, Nhạc phu nhân đồng dạng cũng nghe được một ít tiếng gió, nhưng bà cũng không có hỏi tới vị sinh viên có quan hệ cùng con trai đang nằm ở trong bệnh viện dưỡng thương kia, căn bản coi như không biết gì cả. Chỉ hỏi Nhạc Thiệu chuyện tình công ty dạo này ra sao, dặn dò Nhạc Thiệu phải chiếu cố thân thể mình.

Nhạc Thiệu thấp thỏm nhớ mong người nào đó đang ở trong bệnh viện, bồi cha mẹ uống hết buổi trà chiều liền mang theo canh gà cùng bữa tối mà dì Trương đã chuẩn bị tốt, sau đó rời đi. Nhạc tư lệnh cùng Nhạc phu nhân ra cửa tiễn con trai lái xe rời đi, thời điểm trở lại phòng, Nhạc phu nhân mới hỏi Nhạc tư lệnh: “Anh đã hỏi Thiệu Thiệu cái chuyện kia chưa?” Nhạc gia, Nhạc phu nhân vĩnh viễn là người tỉnh táo và lý trí nhất.

“Hỏi rồi.” Nhạc tư lệnh lại cầm lấy tờ báo quân đội mà mình đang xem dở, vừa nói: “Nó nói nó là thật tâm, chuẩn bị xác định ra rồi. Năm năm, Thiệu Thiệu cuối cùng cũng nở được nụ cười, anh liền tùy nó. Nó lần này trở về, sắc khí so với trước kia tốt hơn nhiều lắm.”

Nhạc phu nhân chậm rãi uống trà, Nhạc tư lệnh nhìn bà một cái, nói: “Em cũng đừng đi tìm đứa nhỏ kia, quan hệ của bọn nó vẫn còn chưa có xác định đâu, em đừng khiến cho mọi chuyện biến xấu. Chờ xác định rồi, Thiệu Thiệu sẽ dẫn đứa nhỏ kia tới gặp chúng ta.”

“Em chỉ lo lắng người kia coi trọng chính là quyền thế cùng tiền tài của đám Thiệu Thiệu. Dù sao người kia mấy đứa chúng nó mới quen biết không bao lâu mà thôi, không phải sao? Chỉ là một sinh viên nghèo.”

“Kia chẳng qua là bề ngoài mà thôi.” Nhạc tư lệnh lật một trang báo, nói: “Cái loại người đó đám Thiệu Thiệu đã trông thấy bao nhiêu rồi. Nếu đứa nhỏ kia thật sự là người ham tài, Thiệu Thiệu chẳng lẽ không nhìn ra sao? Đỗ Phong giống Chung Phong như vậy, còn không phải bị mấy đứa Thiệu Thiệu coi như đồ chơi mới mẻ hay sao, nói không cần thì liền không cần. Yên tâm đi. Đứa nhỏ kia có thể liều mình cứu Tiểu Dương, chỉ riêng điểm này thôi đã thấy được đó là một người trẻ tuổi không tồi. Để cho mấy đứa nhỏ tự mình phát triển đi. Anh thật cao hứng khi mấy đứa Thiệu Thiệu có thể thoát khỏi sương mù, quăng đi cái tên Đỗ Phong kia.”

“Cái tên Đỗ Phong kia, em chỉ cần nghĩ tới là liền bực mình.” Nhạc phu nhân hàng lông mày xinh đẹp hơi hơi nhíu vào: “Mấy đứa Thiệu Thiệu có thể thông suốt thì em an tâm. Còn về Yến Phi, em còn phải quan sát thêm.”

“Quan sát thì có thể, nhưng ngàn vạn lần đừng có ra mặt, khó có được khi con trai có thể cao hứng như thế.”

Nhạc phu nhân không lên tiếng trả lời, chỉ uống trà. Bất quá Nhạc tư lệnh biết, bà nghe lọt được vào tai.

...

Trở lại bệnh viện, Yến Phi đã tỉnh lại, đang cau mày cố gắng tiêu hòa đống vở ghi chép chuyên ngành mà Tiêu Bách Chu mang tới cho hắn. Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì lấy tới xem xem, hai người đều khuyên Yến Phi nên chuyển ngành đi. Bất quá Yến Phi là một người rất nghĩa khí, đã đáp ứng mấy người Tiêu Bách Chu rồi thì nhất định sẽ tiếp tục kiên trì, hắn là người nói được làm được. Khó khăn như vậy thì hắn đã phải chịu qua mấy lần rồi.

Nhạc Thiệu mang tới cho Yến Phi một bữa tối đặc biệt dinh dưỡng, ba người khác ở tại trong bệnh viện gọi cơm căn tin. Yến Phi ăn bữa tối, ngọt tới tận trong lòng, nhắc tới trên thế giới này ai là người đau lòng hắn nhất, không có ai ngoài ba người này. Hắn cũng từ Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nơi đó, biết được mình có một số bệnh vặt. Hắn sẽ cố gắng ăn ngủ thật tốt, sớm một chút khôi phục lại khỏe mạnh, nói không chừng chờ tới khi hắn khôi phục lại rồi thì có thể cao thêm vài centimet nữa ấy chứ. Đời này, chiều cao nhất định là nỗi đau trong lòng của Yến Phi.

Đêm nay, ở trên chiếc giường ‘một’ mà bốn người vẫn ngủ, có tiếng ngáy nhẹ nhàng mang theo an tâm của ba người. Mà tại trong ký túc xá 3414, có một người trằn trọc. Một khi nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện lên cảnh tượng vóc dáng siêu khốc của người nào đó một tay cầm súng sau đó bắn ra viên đạn. Nếu như biết quân nhân suất như vậy, lúc trước y hẳn là nên ghi danh vào trường quân đội. Làm sao cũng ngủ không được, Tiêu Bách Chu từ bên gối đầu sờ tới di động. Trong danh bạ của di động ngày hôm nay nhiều hơn một số điện thoại.

“Ong...”

Đang nhìn màn hình di động tới ngẩn cả người, di động đột nhiên vang lên, Tiêu Bách Chu hoảng sợ. Vừa thấy đó là nhạc chuông báo cuộc gọi tới, y phá lệ kích động, lập tức tiếp nhận để nghe.

“Uy?” Dùng chăn kéo lên đầu, Tiêu Bách Chu đem thanh âm hạ xuống mức thấp nhất.

“Tôi không quấy rầy tới giấc ngủ của cậu đấy chứ? Ký túc xá của cậu hẳn là đã tắt đèn rồi đi?”

“Ừ, tắt rồi, nhưng mà tôi còn chưa ngủ.”

“Nhạc ca vừa rồi gọi điện tới báo, sáng mai 9 giờ sẽ tập hợp ở trước cửa Phật An Tự. Tôi khoảng 7 giờ rưỡi sẽ ở dưới tầng của ký túc xá để đón các cậu.”

“Không cần phiền toái, tự bọn tôi đi xe qua cũng được.”

“Tôi đi đón các cậu. Tôi mỗi ngày 6 giờ là đã rời giường.”

“... Được rồi, cảm ơn.”

“Không cần cùng tôi khách khí. Vậy cậu mau ngủ đi, sáng mai tôi sẽ mang theo điểm tâm tới.”

“Bọn tôi tới căn tin ăn là được.”

“Tôi mang theo điểm tâm. Cứ như vậy đi, ngủ ngon.”

“... Ngủ ngon.”

Cúp điện thoại, Tiêu Bách Chu đối với di động cười cười, rồi mới đặt đồng hồ báo thức. Cầm máy di động một lần nữa thả xuống đầu giường giường, Tiêu Bách Chu nhắm mắt lại. Ngày mai phải dậy sớm, trong chốc lát, y liền chìm vào giấc ngủ.

Bên trong ký túc xá của một doanh trại quân nhân tại đế đô, Nhạc Lăng chuyển động di động ở trong tay, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười tràn ngập thâm ý.

...

Ngày hôm sau, sáng sớm 6 giờ rưỡi, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đã tỉnh dậy. Ba người trước hết rất nhanh rửa mặt xong, rồi mới đánh thức Yến Phi. Tôn Kính Trì đi tới căn tin mua bữa sáng, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu chiếu cố Yến Phi rửa mặt mặc quần áo. Bảy giờ rưỡi, Nhạc Thiệu đẩy xe lăn đem Yến Phi rời khỏi bệnh viện. Tôn Kính Trì lái xe, Nhạc Thiệu ngồi ở ghế phó lái, Tiêu Tiếu ngồi phía sau nhẹ nhàng chiếu cố ôm lấy Yến Phi, bốn người xuất phát đi tới Phật An Tự.

Thời điểm tới Phật An Tự đã là 9 giờ kém 15 phút. Hà Khai Phục, Hà Nhuận Giang, Nhạc Lăng, Tiêu Bách Chu cùng với Vệ Văn Bân đều đã ở đây. Hạ Khai Phục, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng với Tiêu Tiếu lấy danh nghĩa của Yến Phi, quyên góp cho Phật An Tự một phần tiền lớn, cúng bái hành lễ trong ngày hôm nay đều là do đích thân trụ trì của Phật An Tự chủ trì.

Vừa tiến vào chùa, thần sắc của mỗi người đều mang theo vài phần trang nghiêm. Yến Phi từ trên xe lăn được đỡ xuống, chậm rãi đi tới trước Bồ Tát để dập đầu. Cho dù thực có lỗi với chính chủ của thân thể này, nhưng hắn vẫn luyến tiếc đem trả lại thân thể này.

Hôm nay trong lòng mỗi người đi theo đều mang theo một kỳ nguyện chung, mỗi người đều thực thành kính dập đầu dâng hương. Sửa sang là tràng cúng bái hành lễ cộng thêm thời gian tiến hành nữa, tổng cộng mất ba giờ mới kết thúc. Hà Khai Phục thời điểm liên hệ với trụ trì, cũng không nói rõ là vì để siêu độ cho một người nào đó, chỉ nói bằng hữu của bản thân xảy ra chuyện, nghĩ muốn cầu phúc cho đối phương.

Cúng bái hành lễ chấm dứt xong, một đám người lại nghe trụ trì nhiệm một đoạn kinh văn, lúc này mới chính thức chấm dứt lộ trình của ngày hôm nay. Thời điểm rời đi, trụ trì mang theo vài cao tăng trong chùa đi theo tiễn bọn họ. Trước khi đi, trụ trì đối với Yến Phi nói một câu đầy thâm ý: “Thí chủ chớ đừng nên quá mức cương trực, sống thêm một đời, thuận theo tự nhiên mới phải.”

Nói xong câu đó, trụ trì xoay người đi vào trong chúa, lưu lại một đám người sởn gai ốc.

“Lão Tiêu, lời của trụ trì, là có ý gì? Ông ta sẽ không phải là nhìn ra...” Miệng của Vệ Văn Bân bị Tiêu Bách Chu bịt kín lại.

“Trở về nói sau.” Hà Khai Phục trầm giọng. Vài người da đầu run lên chạy nhanh về phía xe. Vài phút sau, ba chiếc xe chớp nhoáng rời đi. Yến Phi ngồi ở trên xe suy nghĩ về câu nói kia của trụ trí, muốn tìm hiểu ý tứ bên trong đó. Chớ quá cương trực... Yến Phi thừa nhận bản thân có đôi khi quả thực là cương trực, bằng không cũng sẽ không bị tức giận tới hộc máu.

Tiêu Tiếu ôm lấy bả vai của Yến Phi, cố định thân thể của hắn, miễn cho trong khi xe chạy sẽ bị xóc nảy, làm đau tới vết thương của Yến Phi. Thấy hắn một mực trầm tư, Tiêu Tiếu trấn an nói: “Trước mặc kệ trụ trì đã nhìn ra hay không, nghe ý tứ của ông ta, Yến Phi trước kia hẳn là không thể quay về được.”

Yến Phi lầm bầm lầu bầu: “Anh là đang suy nghĩ câu nói ‘thuận theo tự nhiên’ kia là có ý gì? Anh đã như vậy rồi, không thuận theo tự nhiên còn phải làm sao nữa?”

“Đừng nghĩ, chỉ cần Yến Phi kia không quay lại được là tốt rồi.” Tôn Kính Trì trong lòng đã có suy tính khác.

Không nghĩ ra, Yến Phi liền không nghĩ nữa. Dựa về phía sau, hắn đánh một cái ngáp: “Trở về ngủ bù.”

“Được.”

Trong một chiếc xe khác, Vệ Văn Bân dùng toàn bộ sức lực bám víu lấy Tiêu Bách Chu, nói: “Lão Tiêu, thế đạo càng ngày càng không yên ổn, cho tôi tối nay ngủ cùng với cậu đi.”

“Cút.” Dùng sức đẩy Vệ Văn Bân ra, Tiêu Bách Chu cầm lấy túi ngăn cản không cho Vệ Văn Bân nhào qua mình nữa, không nhìn thấy được ánh mắt thâm trầm của Nhạc Lăng bên trong gương chiếu hậu.

Tiêu Dương mạnh mẽ chà xát cánh tay: “Việc này càng lúc càng trở nên mơ hồ.”

“Các cậu suy nghĩ quá nhiều.” Rốt cuộc cũng ngăn được lại Vệ Văn Bân, Tiêu Bách Chu lấy di động ra chơi trò chơi.

“Kia Tiêu Dương, tối nay hai người chúng ta cùng ngủ đi.” Vệ Văn Bân thừa nhận bản thân thật sự rất nhát gan.

Tiêu Dương ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại, lộ ra hàm răng trắng: “Cút.”

Một đám người đi vào bệnh viện, Yến Phi đi ngủ bù, Vệ Văn Bân thì một khắc không rời Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương, hai người không có biện pháp, đành phải lôi Vệ Văn Bân đi ra ngoài để thả lỏng. Những người khác đi tới trong phòng tiếp khách để thương lượng sự tình. Trên đường trở về, Hà Khai Phục quyết định sau này hàng năm sẽ cấp cho Phật An Tự một phần tiền quyên góp, không vì cái gì khác, chỉ là vì để bảo vệ bình an cho Yến Phi. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu tự nhiên cũng đồng ý.

Bất quả mặc kệ có bao nhiêu mơ hồ sâu xa, trụ trì đã nói như vậy, mọi người cũng an tâm không ít. Ít nhất bọn họ không cần lo lắng, một ngày nào đó nếu Yến Phi không cẩn thận, linh hồn đột nhiên liền bị thay đổi thành người khác. Tuy rằng người kia mới là chính chủ, nhưng ai bảo bọn họ đều là người ích kỉ kia chứ. Càng đừng nói tới, từ sau khi Yến Phi xảy ra chuyện, mấy người biết rõ chuyện đều xem qua không ít tiểu thuyết trọng sinh, ngay cả Nhạc Lăng cũng đọc hai bộ.

Đang tán gẫu, di động của Nhạc Thiệu vang lên, tất cả mọi người dừng lại. Anh tiếp điện thoại, mới vừa nghe không được vài giây, ánh mắt của anh đã thay đổi.

“Cậu nói cái gì? Tìm không thấy Đỗ Phong?”

Những người khác đều nhìn lại đây, ánh mắt của Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng thay đổi.

Một phút đồng hồ sau, Nhạc Thiệu cắn răng gầm nhẹ: “Mặc kệ sống hay chết, phải tìm được hắn ta cho tôi! Tìm được người trước rồi đem tới chỗ tôi. Mẹ nó, dám đùa giỡn tâm nhãn lên đầu lão tử sao!”

Cúp điện thoại, Nhạc Thiệu đem di động ném tới trên bàn, hổn hển. Hà Khai Phục lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Không thấy Đỗ Phong?”

Nhạc Thiệu giận không thể nén lại được, quát: “Hắn ta bán đi nhà ở Nhã Uyển, phòng ăn cũng bán đi, người không biết đã đi đâu.”

Hà Khai Phục nhíu mày nói: “Có lẽ hắn ta rời khỏi đế đô. Hắn ta là người thông minh, trước kia khi có quan hệ cùng với mấy cậu đã làm không ít việc thiếu đạo đức, hiện tại không có mấy người các cậu che chở, phỏng chừng liền muốn cầm tiền chạy trốn.”

“Hắn ta tốt nhất là nên rời khỏi đế đô, không cần đùa giỡn tâm nhãn.” Tôn Kính Trì trong mắt lóc lên một tia hàn quang.

“Tra ra hắn ta đi nơi nào. Nếu đã rời khỏi đế đô tới một địa phương khác thành thật sống qua ngày, thì không cần xen vào; nhưng nếu hắn ta muốn giở thủ đoạn đùa giỡn tâm nhãn gì đó...” Tiêu Tiếu nhìn về phía Hà Khai Phục: “Tìm người âm thầm bảo vệ Phi.”

Hà Khai Phục gật đầu. Mọi người ở đây đều rõ ràng Đỗ Phong người này không phải là thứ gì tốt đẹp, bằng chứng chính là khuôn mặt của hắn ta. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu hiện tại có bao nhiêu hối hận thì cũng đã muộn, quan trọng nhất chính là phải tra ra được nơi mà Đỗ Phong đang trốn, rồi mới tiếp tục quyết định xem phải xử trí hắn ta ra sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play