Còn chưa tới giữa trưa, Yến Phi liền từ bệnh viện công lập Đế Đô chuyển tới ‘bệnh viện tư nhân Chính Nhân’. Viện trưởng của bệnh viện này tên Giản Trọng Bình, Yến Phi cũng không xa lạ, đó là con thứ hai của dì Tôn Kính Trì. Dượng của Tôn Kính Trì là hiệu trưởng của đại học Đệ Nhất quân y, hai đứa con đều thừa kế nghề nghiệp của cha. Giản Trọng Bình sau khi tốt nghiệp đại học cũng không theo ý tứ của cha mẹ, tiến vào bệnh viện quân y để làm việc, mà cậu ta tự xây dựng nên phòng khám tư nhân của chính mình. Lợi dụng bối cảnh gia đình cùng với nhân mạch của chính mình, Giản Trọng Bình đem sự nghiệp của mình gây dựng tới phong sinh thủy khởi. Hiện giờ bệnh viện tư nhân của cậu ta ở tại trong vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu để đô có thể nói là không ai không biết. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu căn bản không lo lắng những người khác trong nhà, Tôn Kính Trì trực tiếp gọi một cuộc điện thoại, báo cho Giản Trọng Bình.
Yến Phi thời điểm tới Chính Nhân, Giản Trọng Bình tự mình đứng chờ ở phòng bệnh. Khi Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì. Tiêu Tiếu và nhóm hộ sĩ cùng nhau nâng Yến Phi lên giường bệnh, Giản Trọng Bình vė mặt kinh ngạc: “Vị này là? Trong điện thoại thấy các anh khẩn trương như vậy, em còn tưởng là Đỗ Phong chứ.”
Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu quăng qua một đạo ánh mắt sắc như dao, Giản Trọng Bình hoảng sợ, lập tức liên ý thức được bản thân nói sai rồi. Bị mang đi mang lại xê dịch nhiều khiến cho miệng vết thương vô cùng đau đớn, thế nhưng Yến Phi vẫn tò mò hỏi: “Đỗ Phong là ai?” Trong tên cũng có chữ Phong?
“Trọng Bình, đây là trường hợp đặc biệt.” Nhạc Thiệu lấy lý do đem Giản Trọng Bình kéo ra ngoài.
Tiêu Tiếu làm bộ mặt than, không hé răng; Tôn Kính Trì giúp Yến Phi lau mồ hôi trên trán, miệng tùy ý nói: “Là một đứa nhỏ thân thích của Hắc ca, có bệnh tim bẩm sinh. Lần phát bệnh trước kia, bọn em cùng Hắc ca cùng nhau đem cậu nhóc tới đây để chữa trị. Nếu không phải trong tên của cậu nhóc kia cũng có chữ ‘Phong’, ba người bọn em cũng chẳng thèm chiếu cố làm gì. Trọng Bình tưởng là cậu nhóc kia bị phát bệnh.”
Yến Phi vừa nghe thấy đó là thân thích của lão Hắc, lại có tên rất giống với tên mình trước kia, cũng không quá quan tâm nói: “Đứa nhỏ kia hiện tại sao rồi? Ở đế đô? Trước kia sao không nghe lão Hắc nói qua?”
Tôn Kính Trì nói: “Cũng không phải thân thích quan hệ gần, xem như là bà con xa mà thôi. Tới đế đô để trị bệnh, Hắc ca luôn luôn có lòng nhiệt tình, trái tim của đứa nhỏ kia từ lúc ở trong bụng mẹ đã có mang bệnh, trị tận gốc không được, trừ phi đổi tim. Cha mẹ của cậu nhóc đã đem cậu nhóc về rồi, hiện tại trước chỉ có thể tạm ổn định, sau khi tìm được trái tim thích hợp mới lại tính tới đổi tim. Chuyện này cũng không phải việc dễ dàng gì.”
Yến Phi gật gật đầu: “Cũng đúng.” Lập tức, hắn cảm khái nói: “Hoàn hảo là thân thể mới này của anh cũng không có di truyền tật xấu gì, chỉ có chút không đủ dinh dưỡng, vóc dáng rất thấp.” Sau khi sống lại, việc mà hắn không thích nhất chính là chiều cao của thân thể.
Tôn Kính Trì lập tức thuận theo hắn chuyến sang chuyện khác, nói: “Vẫn nên để cho Trọng Bình kiểm tra một lần, em lo lắng.”
“Em cũng không yên tâm.” Tiêu Tiếu không giả bộ mặt than nữa.
Kỳ thực Yến Phi cũng có chút lo lắng, nhân tiện nói: “Cũng tốt, thừa dịp lần này anh nằm viện, kiểm tra toàn diện đi.”
Tôn Kính Trì cười nói được, phía sau lưng lại một mảnh mồ hôi lạnh. Không được, nhất định phải mau chóng đem chuyện của Đỗ Phong giải quyết! Nhất định không thể để cho người này biết!
Nhạc Thiệu lấy lý do hỏi bệnh đem Giản Trọng Bình túm tới trong một gian phòng bệnh trống. Đóng chặt cửa, anh liền gầm nhẹ: “Không có việc gì thì nói bừa làm gì hả!”
Giản Trọng Bình mờ mịt hỏi: “Người đó là ai? Chưa thấy qua a.”
Vô nghĩa, em đương nhiên là chưa thấy qua. Nhạc Thiệu không hờn giận nói: “Đây không phải là chuyện em nên biết. Nghe rõ, không được tiếp tục ở trước mặt anh ấy đề cập tới chuyện của Đỗ Phong.”
Nói xong, anh lại cảm thấy không được đúng lắm, lại nói: “Em trực tiếp đem những chuyện của Đỗ Phong ở trong đầu đều xóa sạch đi, bọn anh sau này không muốn tiếp tục nghe thấy tên người này nữa!”
Giản Trọng Bình nghe thấy vậy, nhướng nhướng lông mày: “Nguyên lai là đổi sủng vật a, cưng chiều như vậy.” Lời của cậu ta vừa mới thoát khỏi miệng, liền kêu thảm thiết ôm chặt bụng: “Làm sao lại đánh em!”
Nhạc Thiệu hung hăng cho Giản Trọng Bình một quyền, cười lạnh: “Anh ấy là bảo bối của bọn anh, tuyệt đối không phải là sủng vật. Ngoan ngoãn hầu hạ cho anh, có nghe hay không!”
Giản Trọng Bình xoa xoa bụng, run run một chút: “Bảo bối, ai da mẹ ơi, nổi hết cả da gà rồi. Nhạc ca, các anh sẽ không phải thực tâm đấy chứ?”
“Em nói xem?” Nhạc Thiệu xoa bóp nắm tay.
Giản Trọng Bình lập tức tránh qua một bên, tò mò: “Không thể nào, các anh thực lòng? Người này cùng với Chung ca thế nhưng một điểm cũng không giống a.”
“Muốn bị đánh hả, hỏi nhiều như vậy làm cái gì! Quản tốt miệng của em đi. Nếu để cho anh biết, em dám ở trước mặt anh ấy nói bừa một câu, anh đánh chết em.” Nhạc Thiệu không có kiên nhẫn giải thích nhiều như vậy, hơn nữa chuyện này cũng không phải dễ dàng nói ra, anh dứt khoát sử dụng tới thủ đoạn sát thủ của mình ----- cưỡng bức.
Giản Trọng Bình hoảng sợ, nhấc tay đầu hàng: “Được được được, em không hỏi. Anh đã nói là bảo bối, em tự nhiên sẽ tận tâm chiếu cố.” Nói xong, cậu ta lại nhỏ giọng hỏi một câu: “Là bảo bối của anh, hay là Kính Trì ca cùng Tiêu ca đều có phần?”
“Vô nghĩa.”
Giản Trọng Bình vội vàng lui về sau hai bước: “Em không hỏi, không hỏi, là em trí nhớ không tốt. Ba ông anh trai đều tới, em đương nhiên biết người kia đối với các anh đặc biệt. Đem giấy khám của người kia cho em.”
Nhạc Thiệu đem giấy khám đưa cho cậu ta, lo lắng dặn dò nói: “Chuyện tình của ba người bọn anh ở bên ngoài, nếu anh ấy có hỏi, em chỉ được phép nói những việc dễ nghe.”
Giản Trọng Bình cơ hồ muốn xuy một tiếng bật cười, cưng chiều tới như thế a. Không được, nhất định phải ép hỏi anh họ, xem xem rốt cuộc người kia là ai. Cậu ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người hoàn toàn chẳng có chút nào giống Chung ca, nhưng lại được ba người này cùng chú ý và bảo vệ. A, trên người của ba ông anh trai này có tồn tại hai chữ ‘bảo vệ’ sao? Giản Trọng Bình xì một tiếng, cả người nổi đầy da gà, buồn nôn chết đi được.
Mở ra giấy khám, biểu tình của Giản Trọng Bình lập tức trở nên nghiêm túc không ít. Nhạc Thiệu ở một bên nói: “Thương tích trên người anh ấy rất nặng, em nghĩ biện pháp chữa trị đi.”
Giản Trọng Bình nhịn không được trợn trắng mắt: “Anh cho rằng em là bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ à.”
“Anh mặc kệ. Anh đã đưa người tới đây, em phải đem người hoàn mỹ không một vết tích xuất viện.”
Anh họ không ở đây, biết rõ Nhạc Thiệu có bao nhiêu bạo lực đáng sợ, Giản Trọng Bình bất đắc dĩ nói: “Được được được, em sẽ gắng hết sức, gắng hết sức. Có muốn hay không chờ tới sau khi người kia thương tích tốt rồi, em sẽ cung cấp thêm sản phẩm thẩm mỹ SPA?”
“Kia là tốt nhất.”
“Đệch! Lão tử mặc kệ!”
Giản Trọng Bình cảm thấy bản thân là đang gặp phải một tên cướp không phân rõ trái phải, đáng giận nhất chính là anh họ Tôn Kính Trì của cậu ta căn bản thấy chết mà không thèm cứu, mặc kệ Nhạc Thiệu bắt nạt cậu ta. Đợi cho tới khi bị Nhạc Thiệu bắt nạt xong, thời điểm Giản Trọng Bình mang theo một hơi thở tàn trở lại phòng bệnh, miệng của cậu ta thiếu chút nữa rớt cả xuống.
Xoa xoa dụi mắt, Giản Trọng Bình cảm thấy bản thân đã bị ảo giác mất rồi. Cái người đang dùng vẻ mặt ngu ngốc (ôn nhu) cười cười kia chính là anh họ của mình sao? Còn không đợi cậu ta làm rõ ràng, Nhạc Thiệu đi vào cùng cậu ta liền bước tới bên giường bệnh, xoay người đối với người đang nói chuyện cùng Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu, nói: “Trọng Bình một lát nữa sẽ kiểm tra vết thương cho anh, sẽ có chút đau.”
Giản Trọng Bình nháy mắt toàn thân nổi lên đầy da gà. Cho dù là cái tên Đỗ Phong được sủng ái nhất kia, Nhạc Thiệu cũng chưa bao giờ từng ôn nhu tới vậy. Tiếp theo, cậu ta chợt nghe được người đang nằm trên giường bệnh kia nói: “Không có việc gì.”
Giản Trọng Bình nhìn qua, người nọ đối với cậu ta mỉm cười, cậu ta âm thầm kinh ngạc đi qua, tận lực lấy ngữ khí của bác sĩ đối với người bệnh, nói: “Để tôi xem qua vết thương cho cậu, nhất là mấy nơi trọng thương.”
“Được.” Đối mặt với người quen, thái độ của Yến Phi rất khó không thể không tốt.
Gặp người này tự nhiên hào phóng, một chút cũng không có vui sướng cùng sợ hãi khi được ba vị Thái tử gia ‘sủng ái’, Giản Trọng Bình không khỏi nhìn Yến Phi nhiều hơn một chút. Người này là trường hợp đặc biệt.
Lại cùng bốn người ở đây dặn dò một phen, Giản Trọng Bình liền rời khỏi phòng bệnh để chuẩn bị. Cậu ta vừa đi, Nhạc Thiệu liền hướng Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu âm thầm cho một cái ánh mắt. Tiêu Tiếu hỏi Yến Phi: “Giữa trưa anh muốn ăn gì?”
Yến Phi tâm tình tốt lắm nói: “Các em xử lý đi, đừng nhiều mỡ quá là được.”
Nhạc Thiệu nói: “Lão tam, cậu theo tớ đi mua cơm. Lão tứ, cậu ở chỗ này trông coi. Nói cho Trọng Bình, chờ ăn cơm xong rồi lại khám tiếp.”
“Ừ.”
Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đi rồi, Tiêu Tiếu dựa sát vào đầu giường, một tay nắm tay của Yến Phi, ở bên tại của Yến Phi thấp giọng nói: “Cũng đừng nói chuyện kia cho Trọng Bình, em ấy tiếp xúc với quá nhiều người, dễ dàng bị phát hiện.”
“Ừ. Anh cũng không có tính toán để cho quá nhiều người biết.” Yến Phi nhắm mắt lại, Tiêu Tiếu đang sờ mặt của hắn.
Ngón tay ở trên môi của Yến Phi lướt nhẹ qua, Tiêu Tiếu nuốt nuốt cổ họng, áp chế tâm tư xa xôi trong lòng. Hốc mắt phiếm nóng, Tiêu Tiếu cúi đầu, hai má gắt gao lần lượt áp vào hai má của Yến Phi, thanh âm khàn khàn: “Để cho em dựa vào một lát.” Cậu vẫn còn sợ hãi, sợ hãi hết thảy mọi chuyện đều chỉ là giấc mơ.
Yến Phi cọ cọ mặt của Tiêu Tiếu, mỉm cười, hắn làm sao lại không phát hiện ra người này đang bất an. Tại cửa, miệng của Giản Trọng Bình há thật to. Không thể nào, mấy ông anh trai thực sự thật lòng a!
Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì vừa lên xe, Nhạc Thiệu liền hỏi: “Cậu làm sao cùng anh... cùng Phi giải thích?” Bọn họ còn cần một đoạn thời gian nữa mới có thể sửa được thói quen xưng hô.
Tôn Kính Trì thu hồi vẻ mặt ôn nhu vô hại vừa ban nãy ở trong phòng bệnh, lạnh mặt nói: “Trọng Bình thằng ranh này, thiếu chút nữa đã làm hỏng chuyện.” Đem những lời bản thân đã dùng để lừa Yến Phi nói lại một lần nữa, Tôn Kính Trì lấy ra điện thoại, trực tiếp gọi cho Hà Khai Phục.
Nhận được điện thoại của Tôn Kính Trì, Hà Khai Phục sau khi nghe được yêu cầu của y, gã vốn đang nằm mộng lại bị đánh thức, tức giận tới cắn răng: “Anh đã sớm nói với các cậu đừng nên làm như vậy, các cậu lại không nghe! Anh sớm muộn gì cũng sẽ bị các cậu hại chết.”
“Hắc ca, hiện tại nói gì cũng đều đã muộn, nếu anh không chịu phối hợp, anh cũng không hay ho đâu.” Tôn Kính Trì không hề lo lắng tới việc Hà Khai Phục sẽ không phối hợp. Hà Khai Phục nhẫn nại xúc động muốn thông qua điện thoại, đem Tôn Kính Trì đánh cho một trận.
Gã niết niết mi tâm: “Muốn anh phối hợp, có thể. Vậy thời điểm nào thì các cậu giải quyết cái tên Đỗ Phong kia? Đừng nói với anh là các cậu vẫn tính toán muốn tiếp tục trộm nuôi dưỡng đấy nhé.”
“Đương nhiên sẽ không.” Tôn Kính Trì đáp: “Anh của tôi nếu hỏi anh, giúp bọn tôi yểm trợ là được. Đỗ Phong bên kia chúng tôi sẽ mau chóng giải quyết. Lúc trước tìm cậu ta cũng chỉ là muốn một cái thế thân, hiện tại anh trai đã trở lại, chúng tôi sẽ không tiếp tục sống hỗn loạn nữa.”
Hà Khai Phục thoáng vừa lòng, nhắc nhở nói: “Các cậu làm sao giải quyết thì anh mặc kệ, nhưng mà đừng náo loạn tới chết người a. Anh sợ sau này nếu có chuyện gì không tốt sẽ lại rơi xuống đầu anh trai của các cậu. Anh hiện tại đã tin tưởng vào có thiện có báo.”
“Sẽ không. Cậu ta chỉ cần nghe lời, chúng tôi sẽ không làm cậu ta khó xử.” Tôn Kính Trì trong lòng trợn trắng mắt, y cũng không phải là xã hội đen, không cần thiết thì sẽ không đụng tới mạng người.
Song phương công đạo rõ ràng, Tôn Kính Trì cúp điện thoại, Nhạc Thiệu lái xe nói: “Cậu đi tới cùng Đỗ Phong nói rõ, tớ lười thấy cậu ta.”
Tôn Kính Trì bất mãn: “Cậu là lão đại, cậu đi.”
Ba người sinh ra cùng một năm, Nhạc Thiệu sinh ở đầu năm, Tôn Kính Trì sinh ở giữa năm, Tiêu Tiếu sinh ở cuối năm. Quan hệ của ba người với Chung Phong không cần nói cũng biết, bọn họ so với anh em ruột còn thân thiết hơn. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều gọi Nhạc Thiệu một tiếng ‘nhị ca’. Hiện tại Chung Phong đã biến thành ‘Phi’, Nhạc Thiệu đương nhiên trở thành lão đại rồi.
Nghĩ tới những gì mà mình đã làm với Đỗ Phong, trên người Nhạc Thiệu một trận khó chịu, thật giống như toàn thân bị đổ một bát nước rửa chân bần hề hề. Sớm biết rằng anh trai của anh sẽ không chết, anh tuyệt đối sẽ không chạm vào Đỗ Phong kia. Nhưng mà hiện tại nói cái gì cũng đã muộn.
“Cậu đi đi. Tớ sợ nếu tớ nhìn thấy cậu ta, sẽ nhịn không được mà đánh nát khuôn mặt của cậu ta ra mất. Nếu không để cho lão tứ đi.”
Tôn Kính Trì vừa nghe, bĩu môi: “Cho lão tứ đi cái gì. Cậu ta là cái tên dính anh nhất, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời khỏi phòng bệnh.”
“Gọi ‘Phi’.” Nhạc Thiệu nghiêm túc nhắc nhở: “Cậu muốn để cho người khác nghi ngờ sao? Mau mau sửa miệng đi.”
Tôn Kính Trì há mồm kêu: “Phi, Phi, Phi, Phi, Phi của tớ.”
“Nghĩ muốn bị ăn đánh đấy à.” Nhạc Thiệu nổi giận.
Tôn Kính Trì thâm sâu cười: “Vậy ‘Phi của chúng ta’.”
Biểu tình của Nhạc Thiệu lập tức chuyển biến tốt đẹp, rồi anh mới ủ rũ đáp: “Cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng. Phải biết là nếu anh ấy biết được tâm tư của chúng ta, khẳng định sẽ không tiếp nhận chúng ta.”
Tôn Kính Trì cũng ủ rũ, qua một lát, y âm ngoan nói: “Tớ tuyệt đối không cần lại thêm một lần nữa phải nhìn thấy anh ấy cùng một người phụ nữ nào đó khác đính hôn! Kết hôn thì càng đừng nghĩ tới!”
Nhạc Thiệu trong mắt hiện lên thị huyết: “Ai dám gả cho anh ấy, tớ giết cả nhà cô ta!”
Tôn Kính Trì nhìn nhìn đầu ngón tay của mình, trong mắt mang theo ý tứ giống nhau. Bọn họ chiếm không được, người khác càng đừng hòng nghĩ tới!
Đánh chết Yến Phi cũng sẽ không nghĩ tới ba người ‘em trai’ đáng yêu của hắn đã sớm biến thành lang tế tử. Thân thể suy yếu, Tiêu Tiếu lại ở bên mặt hắn sờ tới sờ lui, Yến Phi thế nhưng vẫn chìm vào giấc ngủ. Sau khi hắn ngủ, ôn nhu trong mắt của Tiêu Tiếu biến thành thâm trầm phức tạp. Cậu nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh, tìm được Giản Trọng Bình. Đem Giản Trọng Bình lại một lần nữa uy hiếp một phen, cậu gọi điện cho Tiêu Dương.
*lang tế tử: ý chỉ những người tính cách gian ác âm hiểm.
Tiêu Dương sáng sớm nay đã cùng người trong ký túc xá liên hệ, biết tối hôm qua anh trai của mình đã tới ký túc xá cướp đi một ít đồ vật này nọ của Yến Phi. Có thể nói, cả một buổi sáng ngày hôm nay, Tiêu Dương chính là đợi điện thoại của anh trai mình.
Điện thoại vừa được kết nối, biết bên kia là Tiêu Dương, Tiêu Tiếu nói thẳng: “Anh đều biết rồi.”
Tiêu Dương bẹp bẹp miệng: “Hai cái tát kia, anh chuẩn bị bồi thường em như thế nào?”
Trong mắt Tiêu Tiếu hiện lên ảo não cùng tự trách, nhưng cũng có phẫn nộ.
“Em còn dám cùng anh nói bồi thường? Em không bị anh đánh cho một trận thì còn cười trộm. Chuyện lớn như vậy mà dám lừa dối anh, muốn bị đánh.”
“Là Yến Phi không cho. Hơn nữa, em nói thì anh tin sao? Anh đừng quên anh đối với Yến Phi là cái thái độ gì?”
“Yến Phi là để em gọi à? Không biết lớn nhỏ.” Tiêu Tiếu không thừa nhận rằng bản thân mình đang ghen tị. Ai bảo ‘chuyện xấu’ của Yến Phi cùng với Tiêu Dương đã bay đầy trời.
Tiêu Dương trở mình xem thường: “Anh, anh ấy hiện tại là Yến Phi, là bạn học cùng bạn chung ký túc xá với em, em không gọi anh ấy là Yến Phi thì gọi là cái gì? Chung ca sao? Kia đối với anh ấy tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Anh, các anh cũng phải mau chóng thay đổi cách xưng hô với anh ấy đi. Ở riêng gọi như vậy thì không sao cả, nhưng mà ra ngoài sẽ gây chú ý đó. Em đối với anh ấy tốt một chút, người khác đã nói bọn em có gian tình. Các anh hiện tại có quan hệ với Yến Phi, người ta càng sẽ nói Yến Phi là bị các anh bao dưỡng. Chúng ta biết anh ấy là ai, nhưng mà người khác thì không biết, cũng không thể để bọn họ biết. Anh ấy hiện tại chỉ là một sinh viên 19 tuổi mà thôi.”
Trong chuyện thay đổi xưng hô, Tiêu Dương có thể nói là người không hề có áp lực nhất.
Tiêu Tiếu nói chuyện: “Anh tình nguyện để người khác nghĩ rằng anh ấy bị bọn anh bao dưỡng, cũng không muốn ‘lại’ nghe thấy chuyện xấu giữa anh ấy và em.”
Tiêu Dương tâm can run lên: “Anh, anh sẽ không tính toán đối với Yến Phi... ra tay đi? Anh ấy sẽ đánh chết anh.” Trải qua huyết tinh đêm đó, Tiêu Dương đối với bạo lực của ‘Chung ca’ đã có một nhận thức mới.
Tiếu Tiếu mất hứng nói: “Chuyện của người lớn, trẻ con như em ít quản đi. Anh ấy cho dù hiện tại là bạn học cùng bạn chung ký túc xá với em, em cũng đừng có thân mật với anh ấy quá. Anh không thích.”
Tiêu Dương da mặt co rúm: “Anh, hai cái tát kia, anh đánh em sẽ không phải bởi vì ghen đi?”
“Thời điểm đó thì không phải, hiện tại thì phải.” Cho nên đánh thì liền đánh.
Tiêu Dương hô nhỏ: “Em là tai bay vạ gió! Nếu để cho Yến Phi biết được chuyện của Đỗ Phong, anh tuyệt đối là chịu không nổi đâu. Trước đó nói rõ ràng, chuyện này em không tham dự cũng không muốn nhúng tay vào. Yến Phi mà biết em thay anh che giấu, em sẽ bị đánh chết. Em phải đi ăn cơm, tạm biệt, không có việc gì thì đừng có mà gọi điện cho em.”
Còn không chờ Tiêu Tiếu trả lời, điện thoại liền cúp. Trừng mắt nhìn di động, vẻ mặt than của Tiêu Tiếu càng trở nên tê liệt hơn, này đúng là đồ em trai vô tình vô nghĩa! Trước kia yêu thương như vậy đúng là công cốc!
Đỗ Phong, Đỗ Phong... trong mắt của Tiêu Tiếu hiện lên phiền chán, thật sự là phiền toái khó giải quyết. Cậu gửi cho Tôn Kính Trì một tin nhắn: [Các cậu mau đem Đỗ Phong giải quyết đi.]
Tôn Kính Trì nhận được tin nhắn, đem nội dung đưa cho Nhạc Thiệu xem: “Tớ đã nói mà, lão tứ khẳng định là mặc kệ.”
“Giao cho cậu.”
Nhạc Thiệu thực đủ nghĩa khí vỗ vỗ bả vai của Tôn Kính Trì, Tôn Kính Trì ném cho anh một cái ngón giữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT