*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa hè tây bắc là mát mẻ nhất, ban ngày vẫn rất nóng, cho nên Yến Tường cũng không mặc quá nhiều áo —– đồng phục ngắn tay cùng quần dài, kết quả chính là mỗi lần bị thắt lưng da vụt xuống, trên người vô cùng đau đớn. Yến Tường bị đánh tới mức kêu không nổi, thấy không sai biệt lắm, Tôn Kính Trì dùng sức ôm lấy Yến Phi, đoạt lấy thắt lưng da trong tay hắn, đem người ấn ngồi xuống sopha, trấn an: “Tốt lắm tốt lắm, đánh cùng đã đánh, Tường tử sau này khẳng định không dám tái phạm.”

Yến Tường khóc đến mức cả người co giật, nước mắt nước mũi dính đầy mặt. Yến Phi thở gấp, trên trán toát ra một tầng mồ hôi. Tôn Kính Trì vừa giúp hắn lau mồ hôi, vừa giúp hắn xoa xoa lồng ngực. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương bị con nhỏ làm cho rơi nước mắt lại nhìn thấy Tôn Kính Trì chiếu cố Yến Phi, trong lòng không khỏi vì con lớn cảm thấy an tâm.

Uống hết một cốc nước Tôn Kính Trì đưa cho mình, Yến Phi đỡ tức hơn một chút, chất vấn: “Anh đánh em, không phải bởi vì em đi hàng net, mà bởi vì em lừa gạt mọi người! Cha rõ ràng không sinh bệnh, em lại nói với giáo viên là cha sinh bệnh, em đây là muốn cha thật sự sinh bệnh có phải hay không?”

“Ô… không, không phải…”

Yến Tường té ngã trên mặt đất cả người phát run, trên phần cánh tay lộ ra bên ngoài có vài vết hằn kéo dài màu đỏ, Yến Phi hoàn toàn không lưu tình hạ thủ.

Tôn Kính Trì đi qua, đỡ Yến Tường đứng dậy, để cho cậu ngồi xuống trên ghế sopha đơn. Yến Tường khóc nức nở đứng không vững, lại bởi vì trên người có thương tích mà không ngồi yên, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương. Bị anh trai đánh cho một trận, cậu không dám giấu diếm nữa, khóc nói: “Bọn họ, bảo em, dẫn bọn họ, đi chơi… ô… em không đi, bọn họ, liền, đánh em… Còn nói, nói…”

“Nói cái gì!” Trong mắt của Yến Phi một mảnh lạnh như băng.

“Ô…” Yến Tường tiếng khóc càng thêm lớn, dường như đã phải chịu đựng rất nhiều rất nhiều uỷ khuất, “Bọn họ, nói… nói anh… ở đế đô, bị, kẻ có tiền… bao, bao dưỡng…”

Yến Phi trong nháy mắt xiết chặt nắm tay, trong mắt của Tôn Kính Trì hiện lên hàn quang sắc bén. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương sửng sốt, trên mặt hai người lộ ra bi thương cùng bối rối.

“Anh trai… anh trai… bọn họ nói, nếu em, không nghe theo bọn họ, bọn họ liền… liền đem, chuyện của anh, nói ra… Bọn họ không cho bạn học, trong lớp, chơi cùng em… Anh trai… anh trai…”

Trái tim của Yến Phi như bị ai đó xiết chặt, không phải bởi vì tin đồn nhằm vào hắn, mà vì tình cảnh của Yến Tường ở trường học. Anh trai chân chính của Yến Tường bị kẻ xảo trá vơ vét tài sản đưa vào tuyệt lộ, không nghĩ tới, chuyện tình này lại một lần nữa rơi xuống trên người Yến Tường! Không thể tha thứ!

Yến Phi hướng về phía Yến Tường vươn ra bàn tay: “Lại đây.”

Yến Tường giãy dụa đứng lên, run rẩy bước đến trước mặt anh trai. Tôn Kính Trì tránh sang một bên, Yến Phi túm lấy Yến Tường, để đối phương ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó ôm lấy cậu.

“Anh trai —–!”

Dựa sát vào trong lòng anh trai, Yến Tường gào khóc.

Yến Phi nhịn xuống dục vọng muốn giết người, ấn đầu của Yến Tường, nói: “Anh đánh em, không phải bởi vì thành tích học tập của em giảm sút, mà vì em nói dối, vì em lừa gạt anh. Sau này, mặc kệ là chuyện gì, cho dù trời có sập xuống em cũng không phải sợ, em chỉ cần nhớ rõ em còn có một người anh trai, xảy ra chuyện, đều phải nói cho anh biết. Không cần lo lắng chọc ra tai hoạ, cũng không cần lo lắng chọc thêm phiền toái cho anh. Đối với anh, chuyện nhà chúng ta không hề phiền toái, nhớ kỹ chưa?”

“Vâng… vâng… nhớ kỹ…”

Bị anh trai ngoan độc đánh một trận, Yến Tường cũng ôm chặt lấy anh trai, vì lời nói của anh trai mà oà khóc.

Yến Phi xoa xoa mái tóc thấm ướt mồ hôi của Yến Tường, tàn nhẫn nói: “Người bắt nạt em, một tên anh cũng sẽ không bỏ qua. Sau này còn ai dám bắt nạt em, em liền nói cho anh biết, anh tuyệt đối không tha cho bọn họ.”

“Vâng… vâng…”

Yến Tường ôm anh trai càng thêm chặt. Sau này đánh chết cậu cũng không dám lừa gạt anh trai. Anh trai thời điểm nổi giận so với những kẻ bắt nạt còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.

Tôn Kính Trì hợp thời lên tiếng: “Phi, để em mang Tường tử đi rửa mặt, thay quần áo. Chuyện của Tường tử em sẽ xử lý, anh đừng để trong lòng.”

Yến Phi sao có thể không tức giận, nếu hắn phát hiện chậm hơn một chút, khó bảo đảm Yến Tường không đi lên con đường năm xưa của ‘anh trai’. Chẳng lẽ người thành thật liền xứng đáng bị người khác bắt nạt?!

Tôn Kính Trì nâng Yến Tường đang dựa trên người Yến Phi đứng dậy, sợ cậu đè vào bụng của Yến Phi. Y hiện tại đã đem Yến Phi trở thành ‘nửa ông bầu’, chỉ chờ que thử thai phán quyết.

Tôn Kính Trì đỡ Yến Tường đi không vững tiến vào trong phòng nghỉ của hai vị bảo tiêu, Yến Phi trầm giọng: “Cha, người đi lấy cho Tường tử một bộ quần áo sạch sẽ. Mẹ, nhà chúng ta có thuốc trị thương không?”

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương lau lau khoé mắt, hai người phân công đi lấy đồ vật này nọ. Ngồi trên sopha, xương tay của Yến Phi bị hắn xiết chặt phát ra tiếng ‘khục khục’. Dám bắt nạt em trai của Yến Phi hắn, muốn chết!



Sau khi Tôn Kính Trì đem Yến Tường vẫn còn nức nở dẫn vào trong phòng, tự mình vắt cho Yến Tường một chiếc khăn ướt, để cậu lau sạch mặt. Yến Tường cũng không biết người đàn ông xa lạ này là ai, cậu cũng không có tâm tư hỏi nhiều. Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên bị anh trai đánh, liền nghiêm trọng như vậy, cậu đời này không thể nào quên.

Yến Tường khóc nức nở, tay chân cứng đờ, lại thêm một thân thương tích, Tôn Kính Trì cũng không mở miệng hỏi cậu, trực tiếp gọi điện thoại cho bảo tiêu, phái bảo tiêu đi thăm dò tình huống của Yến Tường trong trường học. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương mang quần áo sạch cùng thuốc trị thương tới, Tôn Kính Trì không để cho hai vợ chồng lưu lại trong phòng, y giúp Yến Tường đổi quần áo, thuận tiện bôi thuốc. Yến Tường toàn thân trừ bỏ khuôn mặt ra, đều bị thương. Khoảng hai mươi phút sau, Yến Tường mới thoáng bình ổn hơn một chút, Tôn Kính Trì mở miệng: “Tường tử, tôi là Tôn Kính Trì, là vị hôn phu của anh trai cậu. Cậu có biết chuyện của anh trai cậu không?”

Yến Tường nhất thời khiếp sợ nhìn về phía đối phương, trên lông mi vẫn còn ướt sũng. Tôn Kính Trì dùng khăn mặt lau lau đôi mắt của Yến Tường, nói: “Chuyện của anh trai cậu, về sau tôi sẽ kể cho cậu nghe. Hiện tại, cậu nói cho tôi biết, là ai bắt nạt cậu, doạ nạt cậu?”

Yến Tường mím môi, không biết phải trả lời ra sao. Tôn Kính Trì sờ sờ đầu của Yến Tường, tựa như một vị huynh trưởng thân thiết, nói: “Cậu cứ coi tôi như một người anh trai khác của cậu. Nói cho tôi biết, đám người trong trường học kia như thế nào bắt nạt cậu, như thế nào doạ nạt cậu? Lời đồn về anh trai cậu, làm sao bọn họ biết được?”

Yến Tường nhìn người anh trai hoà ái này, tại trong khuyên giải cùng an ủi ôn nhu của đối phương, cậu buông xuống khẩn trương, đem toàn bộ những chuyện bản thân bị uỷ khuất bị bắt nạt ở trường học nói cho đối phương biết.

Sau khi Yến Tường nói ra nguyên nhân vì sao bản thân lại nói dối, Yến Phi không còn tức giận nữa. Tôn Kính Trì đưa Yến Tường đi, Yến Phi ở trong phòng khách an ủi cha mẹ. Mà có một chuyện hắn vẫn do dự mãi, hiện tại đã có quyết định.

“Cha, mẹ, chờ Tường tử thi xong cấp ba, hai người liền theo con chuyển đến đế đô đi. Nhà ở tại nơi này bán đi, cả nhà chúng ta đến đế đô định cư.”

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương ngẩn người, Yến Tam Ngưu do dự thấp giọng nói: “Con lớn… chúng ta, không đi đâu, chỉ thêm phiền toái.”

Yến Phi mất hứng nói: “Cái gì gọi là thêm phiền toái. Cả nhà ở lại đây mới làm cho con lo lắng. Cha, mẹ, chuyện của con, hai người có thể an tâm. Đừng nói ba người bọn họ không cần con, cho dù có người cầm súng dí vào đầu bọn họ bắt bọn họ bỏ con, bọn họ cũng sẽ không đáp ứng. Hai người sau này sẽ biết được ba người bọn họ có bao nhiêu yêu con. Đến đế đô rồi, sinh hoạt của cha mẹ vẫn giống như ở đây, sống trong căn nhà thuộc về mình, sở hữu một khối đất nho nhỏ, nhàn rỗi liền nuôi vài con gà. Về phần Tường tử, dù thế nào con cũng sẽ để thằng bé ở trong tầm mắt của mình, bằng không lại bị tên khốn không biết tên nào đó bắt nạt. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”

Cầm bàn tay của hai người, Yến Phi kiên định nói: “Cha, mẹ, cái nhà này chỉ cần có con ở đây, không một ai có thể bắt nạt chúng ta, không một ai có thể chiếm được tiện nghi của chúng ta! Con cùng hai người cam đoan, người nhà chúng ta sau này, tuyệt đối không thể để cho người khác tuỳ ý bắt nạt, đe doạ!”

Điền Vãn Hương nước mắt lã chã rơi xuống, hốc mắt của Yến Tam Ngưu cũng đỏ bừng lên. Điền Vãn Hương nghẹn ngào nói: “Con lớn… cô cùng hai người bác của con, bọn họ biết được chuyện chúng ta chuyển nhà… bọn họ, bọn họ nói căn nhà mà ông nội lưu lại cho ba con, chúng ta không thể độc chiếm, phải chia cho bọn họ.”

Yến Phi kinh hãi: “Chuyện này xảy ra lúc nào!”

Điền Vãn Hương lau nước mắt nói: “Khoảng giữa tháng 4. Ba con bảo với bọn họ, chuyện trong nhà đều do con làm chủ, chờ đến kỳ nghỉ hè con trở về mới có thể nói chuyện này.”

Yến Phi cắn răng: “Trong nhà rốt cuộc còn chuyện gì? Không được gạt con!”

Bởi vì Yến Phi vừa rồi ngoan độc giáo huấn Yến Tường, cũng khiến cho Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đối với đứa con này sinh ra một tia kính sợ. Hai người không dám giấu diếm nữa, Điền Vãn Hương nói: “Nghe nói thôn chúng ta muốn trưng dụng nhà ở, cô của con cùng đại bá, nhị bá bọn họ tìm tới cửa, nói đó là căn nhà do ông nội lưu lại, bọn họ cũng muốn một phần. Sau đó…” Điền Vãn Hương nhếch miệng, “Tứ thẩm của con cũng gọi điện thoại tới, nói khoản bồi thường tứ thúc cũng phải có một phần. Dượng cùng đại bá bọn họ đã đến đây vài lần, má cùng ba con chỉ nói phải đợi bao giờ con trở về mới có thể giải quyết chuyện này.”

* trưng dụng:  là biện pháp hành chính cho phép một cơ quan nhà nước với điều kiện có thể bồi thường, buộc tư nhân phải cho nhà nước sử dụng một động sản hay một bất động sản trong một khoảng thời gian cố định

* cô:  chị em gái của cha

* dượng:  chồng chị em gái của cha

* thẩm:  vợ em trai của cha

Yến Tam Ngưu bổ sung: “Trong thôn còn chưa bắt đầu trưng dụng, chỉ có tiếng gió, thôn trưởng còn bảo rằng chuyện này chưa có quyết định chính thức.”

Yến Phi cười lạnh: “Con còn tưởng rằng bọn họ đều đã chết, hoá ra vẫn còn khoẻ mạnh a. Vừa ngửi thấy hơi tiền liền vọt đến đây, cái đệch. Bọn họ một phần tiền cũng đừng hòng lấy được! Cha, con nhớ rõ người đã nói trước khi ông nội qua đời từng lưu lại một phần di chúc, còn giữ không?”

“Còn, còn.” Yến Tam Ngưu lau lau khoé mắt, nhanh chóng đứng dậy, đi về phòng lấy di chúc. Yến Tam Ngưu vẫn luôn giữ gìn cẩn thận di chúc của Yến lão gia tử, không phải để cấp cho đời sau làm bằng chứng, chỉ đơn thuần là vì muốn cất giữ số lượng di vật không nhiều lắm của cha mình. Không ngờ, lúc này đây lại có tác dụng mấu chốt.

Yến Tam Ngưu cầm theo túi bố đi ra, sau khi ngồi xuống, ông thật cẩn thận mở túi ra. Bên trong túi có một khung kính, đặt trong khung kính chính là di chúc của Yến lão gia tử trước khi qua đời lưu lại, bên trên còn có dấu tay đỏ của Yến lão gia tử. Yến Tam Ngưu cầm di chúc đưa cho Yến Phi, cũng đem những đồ vật khác trong túi bố từng thứ từng thứ giao cho Yến Phi, nói: “Đây là giấy chứng minh ông nội con chuyển nhượng đất cho hai vợ chồng chúng ta, đây là giấy tờ sở hữu nhà ở, còn có giấy chứng minh nhóm đại bá đồng ý chuyển nhượng phần đất mà bọn họ được nhận cho chúng ta, toàn bộ đều ở chỗ này.”

Yến Phi xem qua từng thứ một, ngữ khí thoải mái nói: “Tất cả những thứ này đều là bằng chứng.” Hắn ngẩng lên, “Cha, mẹ, hai người yên tâm, lúc này đám người kia đừng hòng có thể chiếm được tiện nghi của chúng ta. Chuyện này mặc kệ bọn họ náo loạn ra sao, hai người cũng đừng hé răng, cứ giao cho con giải quyết. Cha, người hiện tại đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ rồi chứ, người không thể tiếp tục hảo tâm như vậy. Bọn họ cũng không nhớ tới lòng hảo tâm của người.”

Yến Tam Ngưu ở trong mắt người ngoài uất ức cả nửa đời chậm rãi gật đầu. Từ khi bọn họ chuyển nhà, đám thân thích không một ai đến thăm hỏi tình huống của ông, thẳng tới khi trong thôn truyền ra tin tức thôn muốn trưng dụng nhà ở, những người này mới đến tìm ông. Khi ấy, ông đã bị những người gọi là thân thích này làm cho trái tim hoàn toàn rét lạnh. Cho dù phải lên toà án, lúc này đây ông cũng tuyệt đối không thoái nhượng.

Đem những thứ quan trọng để vào trong túi bố, Yến Phi không trả lại Yến Tam Ngưu, mà lại nói: “Cha, những thứ này tạm thời giao cho con, chờ xử lý xong chuyện này, con sẽ trả lại người.”

“Con cầm đi.” Yến Tam Ngưu cảm thấy giao cho con trai so với để ở chỗ mình còn an toàn hơn.

Cửa phòng khách mở ra, Tôn Kính Trì đỡ Yến Tường đi ra, đôi mắt của Yến Tường vẫn đỏ bừng. Nhìn thấy Yến Phi, cậu lại muốn khóc. Yến Phi vỗ vỗ bên người, Yến Tường khập khiễng đi tới, ngồi xuống. Yến Phi ôm lấy bả vai của Yến Tường, nhìn Yến Tường bộ dạng đáng thương hề hề, hắn lại có chút đau lòng. Tôn Kính Trì ngồi xuống bên còn lại của Yến Phi, đơn giản giải thích: “Mấy tên lưu manh trong trường học biết được Tường tử ở trong tiểu khu này, nghĩ rằng Tường tử có tiền, liền doạ nạt cậu ấy. Tường tử sợ khiến cho mọi người lo lắng, giấu diếm không nói ra.”

Yến Phi làm sao không nghe ra sự tình không có đơn giản như vậy, bất quá tại trước mặt cha mẹ, hắn không tiện hỏi nhiều. Yến Tường tựa vào trong lồng ngực của anh trai, cúi thấp đầu. Tôn Kính Trì nói: “Tường tử, nhận lỗi với cha mẹ cùng anh trai của cậu, nói sau này không bao giờ tái phạm nữa.”

Yến Tường hít hít cái mũi, đứng lên, cung kính cúi đầu nhận lỗi với cha mẹ cùng anh trai, nghẹn ngào nói: “Ba, má, anh trai, con sai rồi, sau này con không bao giờ dám nói dối nữa.”

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đau lòng dùng sức gật đầu. Yến Phi nói: “Sau này mặc kệ có chuyện gì, cũng không được lừa gạt anh.”

“Vâng.” Yến Tường nước mắt lại trào ra.

Yến Phi để cho Yến Tường ngồi xuống, một lần nữa ôm cậu, ngữ khí ôn nhu: “Tốt lắm, anh không giận em nữa. Anh đã xin phép hộ em, từ giờ đến lúc thi cấp ba, em không cần phải đến trường nữa, ở nhà ôn tập. Anh không quan tâm thành tích của em trong kỳ thi là bao nhiêu, anh chỉ muốn nhìn thấy em cố gắng hết sức. Thi xong, một nhà chúng ta sẽ tới đế đô định cư. Anh đã an bài trường học ở đế đô cho em, em đến đế đô học tập.”

Yến Tường khoé miệng co giật vài cái, ôm lấy anh trai, đem mặt chôn trong lồng ngực của anh trai, vừa khóc vừa ‘vâng’ một tiếng.’ Vừa rồi Tôn ca đã nói với cậu, anh trai muốn đón cậu cùng ba má tới đế đô, muốn đưa cậu đến đế đô để đi học.

“Đứa ngốc. Bị người khác bắt nạt liền đánh lại, đánh không lại, em cầm dao, chém chết đối phương cho anh. Em càng không dám hé răng, người ta sẽ càng bắt nạt em. Chờ khi tới đế đô rồi, anh sẽ dạy em cách đánh nhau. Không phải sợ gặp rắc rối, cho dù em gây ra tai hoạ, cũng có anh trai gánh vác hộ em.”

“Vâng…”

Yến Tường ôm chặt anh trai duy nhất của mình, tất cả uỷ khuất cùng sợ hãi đều hoá thành một giọt lệ, rơi xuống trên quần áo của anh trai. Giờ khắc này, cậu chỉ cảm thấy, có anh trai thật tốt. Bầu không khí thập phần cảm động, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương lại một lần nữa rưng rưng nước mắt, chẳng qua bọn họ không phải thương tâm, mà là cao hứng.

Bất quá có một người không quá cao hứng, chính là Tôn Kính Trì. Bị Yến Tường ảnh hưởng, Yến Phi tâm tình cũng rất kích động, vẫn đề ở chỗ hắn hiện tại tuyệt đối không thể để cho tâm tình quá mức phập phồng. Tôn Kính Trì vội vàng mở miệng: “Được rồi, được rồi, đừng khóc. Tường tử buổi tối còn chưa ăn cơm, trước để cho cậu ấy ăn cơm đã.”

Tôn Kính Trì vừa nói như vậy, Yến Phi mới nhớ ra Yến Tường còn chưa ăn cơm. Hắn đẩy Yến Tường ra, rút ra khăn giấy, giúp cậu lau mặt, nói: “Được rồi, đừng khóc nữa. Đói bụng đi?”

“Vâng.” Yến Tường nức nở đáp —– hậu di chứng sau khi khóc quá nhiều. Yến Tam Ngưu đi lấy cơm chiều cho con nhỏ ăn. Yến Tường cả người đau nhức, cũng theo cha đi vào trong phòng bếp. Nhìn bóng lưng của Yến Tường, Yến Phi trong lòng cảm khái: Quả thực một nhà đều là người thành thật, nếu không phải hắn sống lại trên thân thể của Yến Phi, e rằng ba người này vẫn sẽ bị người ta bắt nạt.

Mặc dù bị anh trai ngoan độc quất cho một trận, nhưng tảng đá lớn đặt trong lòng cũng được buông xuống, Yến Tường cảm thấy vô cùng thoải mái. Ăn cơm xong, tâm tình của cậu cũng đã bình tĩnh trở lại. Yến Phi gọi cậu lên tầng, một mình cùng cậu nói chuyện cả nửa ngày, khiến cho Yến Tường tin tưởng, anh trai sẽ giúp mình giải quyết những phiền toái kia. Vừa bị đánh, lại vừa khóc một hồi, nghe anh trai nói chuyện xong, Yến Tường cũng mệt mỏi. Yến Phi nhìn cậu lên giường đi ngủ rồi mới rời đi.

Tối nay, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương tinh thần lúc lên lúc xuống, Yến Phi bảo hai người đi nghỉ ngơi, thời gian cũng không còn sớm. Chờ đến lúc Yến Phi trở lại phòng ngủ, đã hơn 11 giờ. Tôn Kính Trì nhìn hắn vẻ mặt mệt mỏi, trực tiếp đem người ôm lên giường, giúp Yến Phi thay một thân quần áo ngủ. Yến Phi ngáp liên tục, sau khi cùng Tôn Kính Trì nằm trên giường, hắn đem chuyện trưng dụng nhà ở nói ra. Tôn Kính Trì vỗ nhẹ hắn, dỗ hắn ngủ, trước sau như một nói: “Em sẽ xử lý, mau ngủ đi, hôm nay anh mệt chết rồi.”

“Anh mặc kệ, em nhất định phải giáo huấn đám thân thích của Yến gia, nhất là Yến Tứ Ngưu kia.” Lại ngáp thêm hai cái, Yến Phi thoải mái đem sự tình giao cho Tôn Kính Trì, hắn mệt đến mức thậm chí không có tinh thần hỏi xem chuyện của Yến Tường là làm sao. Vùi người vào trong lồng ngực của Tôn Kính Trì, không qua bao lâu hắn liền ngủ. Tôn Kính Trì hầu kết không ngừng chuyển động, bàn tay chậm rãi di chuyển tới trên bụng của Yến Phi, nhẹ nhàng chui vào trong áo ngủ, sờ sờ. Trái tim, đập điên cuồng.

~ ~ ~ ~ ~

* túi bố: túi làm từ vải bố

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play