*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yến Phi, Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân cùng nhau đi ăn tiệc tối buffet. Nhóm bạn trai (bạn gái) không ở đây, bốn người ăn no rồi đi dạo trên du thuyền hóng gió biển, sau đó trở về phòng đánh bài. Vừa chơi được hai ván, cửa phòng mở ra, bốn người ngẩng đầu lên nhìn.

“A? Đã xong?” Yến Phi kinh ngạc lên tiếng.

Hoá ra Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu, Hứa Cốc Xuyên cùng Nhạc Lăng đã trở lại. Tiêu Tiếu nói: “Việc hôm nay đã giải quyết xong, chỉ còn một ngày ngày mai, sau đó sẽ tới buổi đấu giá.” Cũng có nghĩa lần hoạt động này sắp kết thúc.

“Yến ca, em mang Bách Chu đi.” Nhạc Lăng cười nói. Yến Phi hướng hắn khoát tay, Nhạc Lăng liền túm Tiêu Bách Chu đứng dậy, mang đi. Hứa Cốc Xuyên cũng kéo Tiêu Dương, không khách khí nói: “Tôi cũng đem người mang đi.”

“Đi đi, đi đi.” Yến Phi bật cười.

“Tôi cũng đi đây.” Vệ Văn Bân đem không gian lưu lại cho vài vị chủ nhân của gian phòng. Thời điểm Vệ Văn Bân rời đi, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đặc biệt liếc mắt nhìn lỗ tai của cậu. Ngay cả Nhạc Lăng và Hứa Cốc Xuyên trước khi rời đi cũng đều nhìn một cái, chẳng qua Vệ Văn Bân không chú ý.

Nhạc Lăng một thân tây trang màu đen quy củ. Trở lại phòng, Tiêu Bách Chu liền hỏi: “Buổi tối còn phải ra ngoài không?”

“Buổi tối anh ở cùng em.” Nhạc Lăng kéo ra tủ quần áo, thay đồ. Tiêu Bách Chu không thích hắn mặc tây trang.

Vừa nghe Nhạc Lăng buổi tối không có việc gì, Tiêu Bách Chu rất cao hứng. Lại thấy Nhạc Lăng thay một bộ quần dài cùng áo sơ mi chữ T rằn ri, y từ phía sau ôm lấy hắn: “Quả nhiên anh mặc như vậy là đẹp trai nhất.”

Nhạc Lăng lập tức không ngượng ngùng nói: “Anh biết bà xã thích nhìn anh mặc quân trang. Em xem, vừa về một cái anh liền chạy đi thay đồ. Hai chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi?”

“Được.”

Mang theo thẻ phòng, Nhạc Lăng nắm tay Tiêu Bách Chu đi ra ngoài. Đi lên boong thuyền, Tiêu Bách Chu tưởng rằng Nhạc Lăng sẽ dẫn y đến bên bể bơi hoặc bên cạnh lan can để uống chút rượu gì đó, nào biết, Nhạc Lăng thế nhưng lại dắt y đi vào trong khu mua sắm. Tiêu Bách Chu buồn bực: “Anh muốn mua cái gì?”

Nhạc Lăng không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Anh cùng em đi mua sắm.”

Tiêu Bách Chu càng thêm buồn bực, y đối với mua sắm không có hứng thú. Còn rất không lý giải phong tình, nói: “Đừng mua đồ trên thuyền, rất đắt. Yến Phi nói những thứ kia đều để bán cho những đại lão không biết tiêu tiền vào đâu.”

Nhạc Lăng trong lời nói mang theo thâm ý: “Mấy ngày nay anh là người có tiền, chơi bạc thắng không ít tiền, không có việc gì. Cũng không nhất định phải mua cái gì đó. Từ sau khi lên thuyền anh vẫn không có thời gian dẫn em đi mua sắm, nhìn xem có thích cái gì hay không.”

Tiêu Bách Chu nở nụ cười, vừa ngọt ngào lại có chút không biết phải nói sao: “Anh thực sự đem em trở thành ‘bà xã’ của anh đấy à, còn đi mua sắm.”

Nhạc Lăng dùng sức đem người ôm vào trong lòng, ở trên miệng đối phương hôn một cái, nhếch môi: “Em vốn là bà xã của anh.”

Tay của Tiêu Bách Chu cách một lớp áo sơ mi mỏng, tại trên eo của Nhạc Lăng nhéo một cái, tươi cười của Nhạc Lăng nhất thời trở nên vặn vẹo. Nếu hỏi chiêu thức này Tiêu Bách Chu học từ ai, câu trả lời nhất định chính là Yến Phi.

Đi dạo một hồi, hai người liền tới trước cửa một cửa hàng trang sức, Nhạc Lăng nắm chặt tay của Tiêu Bách Chu, đem người kéo vào bên trong. Tiêu Bách Chu sửng sốt: “Muốn đi vào?”

“A, vào xem.” Nhạc Lăng sửa thành ôm thắt lưng của Tiêu Bách Chu, đem người ‘mạnh mẽ’ kéo vào bên trong cửa hàng trang sức. Hai người vừa tiến vào, Tiêu Bách Chu sửng sốt: “Tiêu Dương? Hứa ca?”

Đứng bên trong cửa hàng, hai người không biết đang nói cái gì quay đầu lại, một người trong đó cũng sửng sốt: “Lão Tiêu? Hai người cũng tới?”

Tiêu Bách Chu chớp chớp mắt, Tiêu Dương nhìn về phía Hứa Cốc Xuyên đứng bên cạnh. Hứa Cốc Xuyên bất mãn trừng mắt liếc Nhạc Lăng một cái, làm sao bọn họ vừa tới thì hai người này cũng theo chân đến nơi. Nhạc Lăng không nói gì, hắn làm sao biết được.

“Hai người tuỳ ý.” Hứa Cốc Xuyên ôm eo của Tiêu Dương, đem người kéo lại đây, sau đó hướng người bán hàng đang tiếp đãi bọn họ, nói: “Đem cái này lấy ra cho tôi xem.”

Tiêu Bách Chu nhìn về phía Nhạc Lăng, không biết vì sao, y đột nhiên nghĩ tới khuyên tai của Vệ Văn Bân. Nhạc Lăng thần sắc ‘bình thản’ đem Tiêu Bách Chu kéo đến một bên khác, hướng người bán hàng nói: “Lấy một đôi nhẫn tình nhân.”

Tiêu Bách Chu bừng tỉnh đại ngộ, cái gì mà bồi y đi mua sắm, căn bản là đặc biệt dẫn y tới nơi này để chọn mua trang sức! Kéo đầu Nhạc Lăng xuống, thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ anh bị lão Vệ kích thích?”

Nhạc Lăng rất lãnh tĩnh nói: “Văn Bân? Cậu ta xảy ra chuyện gì? Lắc tay của Yến ca là do mấy người anh trai của anh tặng, anh cảm thấy bản thân cũng nên tặng cho em một món đồ trang sức. Em thấy nhẫn thế nào?”

Tiêu Bách Chu cố gắng nhịn xuống khoé miệng đang giương lên. Nhạc Lăng lại vô cùng đứng đắn nói: “Anh là quân nhân, khuyên tai vòng tay vòng cổ không thể đeo, nhưng nhẫn thì được. Liền chọn nhẫn đi.”

Tiêu Dương bên kia nghe thấy vậy, nhịn không được ở trong lòng phun tào: Nhạc Lăng tiểu tử này cầu hôn không lãng mạn chút nào, lão Tiêu phải mau mau đá cậu ta đi. Vừa mới phun tào Nhạc Lăng xong, cậu chợt nghe thấy bên tai có người nói: “Trước mua tặng nhóc vòng cổ, chờ sang năm, tôi mua nhẫn cho nhóc.” Sang năm, anh liền ly hôn.

Tiêu Dương chóp mũi đột nhiên có chút chua xót, cậu cố ý nói: “Phải là nhẫn trứng bồ câu, bằng không em không lấy.”

Hứa Cốc Xuyên thanh âm trầm thấp bật cười: “Vậy thì trứng bồ câu.”

Trong phòng, sau khi ba vị bằng hữu đều đã rời đi, Yến Phi trước hết đi tắm rửa. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu châu đầu vào nhau thầm thà thầm thì cái gì đó, rất thần bí. Đợi tới lúc Yến Phi tắm xong, bọn họ lại làm bộ không có chuyện gì xảy ra.

“Các em buổi tối còn có việc gì không?” Yến Phi lau tóc hỏi.

“Không. Buổi tối ở cùng anh. Muốn chơi gì sao?” Tôn Kính Trì hỏi.

Yến Phi chế nhạo nói: “Không đi bồi ‘em trai nhỏ’ nhà họ Trần sao?”

Tôn Kính Trì lập tức đen mặt: “Phi, anh biết rõ em không phải thật lòng muốn bồi cậu ta. Ngược lại, em hận không thể đem cái tên hoa si kia ném vào trong biển.”

Biết mình nói sai, Yến Phi lập tức đi qua vươn tay ôm mặt của Tôn Kính Trì hôn một ngụm, sau đó nói: “Tắm rửa đi. Nếu tối nay các em không bận gì, vậy có muốn làm hay không?”

Hắn vừa nói xong, ba người lập tức sôi trào. Tôn Kính Trì là người đầu tiên vọt vào trong phòng tắm, đi tắm rửa. Tiêu Tiếu vươn tay đem Yến Phi túm vào trong lồng ngực, để cho hắn ngồi trên đùi mình, nói: “Em thấy trên lỗ tai của Vệ Văn Bân mới có thêm một chiếc khuyên tai, vừa mới bấm?” Biết rõ còn cố hỏi.

“À, cái đó a.” Yến Phi đem nguyên nhân Vệ Văn Bân đi bấm lỗ tai nói ra, không khỏi lo lắng nói: “Anh thấy tiểu tử kia thật sự hãm sâu rồi. Cô bạn gái kia rốt cuộc có lai lịch gì?”

“Cô ta cùng đám người Hàn Quốc có chút quan hệ, ngoài ra không có gì.” Nhạc Thiệu qua loa nói, không dám để cho Yến Phi biết được thân phận chân thực của Park Tae Seok, sợ Yến Phi đánh mình.

Yến Phi lắc đầu thở dài: “Ba vạn đồng, Văn Bân ngay cả thẻ tín dụng cũng quẹt sạch. Cô gái kia nếu ánh mắt không bị hỏng, tốt nhất nên nắm chặt Văn Bân không buông, bằng không đời này kiếp này tìm khắp thế gian cũng không thấy được nam nhân nào tốt hơn Văn Bân.”

Nhạc Thiệu lập tức trấn an: “Đấy là chắc chắn. Em thấy ‘cô gái’ kia chính là nhìn trúng điểm này, mới cho thể chọn Văn Bân. Bằng không một thuyền phú hào như vậy, cô ta vì sao không tìm cách lôi kéo bọn họ, đúng không.”

“Hy vọng là vậy.” Yến Phi vẫn lo lắng.

Ánh mắt của Tiêu Tiếu lấp loé: “Phi, Văn Bân cùng bạn gái đeo khuyên tai tình nhân, chúng ta…”

Cậu còn chưa nói xong đã bị Yến Phi cắt đứt: “Muốn anh bấm lỗ tai, đừng hòng, anh tuyệt đối không bấm.” Nói xong, hắn nâng lên tay trái, “Đeo cái này đã là cực hạn của anh. Cái gì khuyên tai, vòng cổ, các em cũng đừng nghĩ tới.”

“Vậy nhẫn thì sao?” Nhạc Thiệu cười ha ha hỏi một câu.

Yến Phi dùng hai ngón tay kẹp chóp mũi của anh, hào phóng nói: “Anh chờ các em tặng anh a.”

Nói xong, miệng của hắn liền bị Tiêu Tiếu ngăn chặn.

“Lão tứ, đi tắm!” Nhạc Thiệu túm Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu lại ôm lấy Yến Phi, đem người đẩy lên giường.

“Tắm rửa, tắm rửa.” Yến Phi lăn qua một bên, hô. Tiêu Tiếu bổ nhào tới trên giường, cậy mạnh đem người đặt dưới thân. Nhạc Thiệu giận dữ: “Đệch! Lão tứ, tối nay tớ làm trước!” Mắng xong, anh cũng lên giường. Tôn Kính Trì đáng thương vẫn còn trong phòng tắm ngoan ngoãn tắm rửa.



Ngày hôm sau vẫn còn trận thi đấu quyền anh, lúc này Park Tae Seok sai thuộc hạ thay mặt gã đi xem, gã dẫn Vệ Văn Bân tới trà thất uống trà, buồi dưỡng tình cảm. Uống một hồi, Vệ Văn Bân nhớ ra một chuyện, nói: “Nhạc ca bảo tôi tối nay cùng bọn họ đi ăn cơm, tôi không thể cự tuyệt, buổi tối cô đi cùng tôi đi.”

Park Tae Seok nghe vậy trong lòng thầm nhíu mày. Nhạc Thiệu hẳn phải biết gã hiện tại cần nhiều thời gian ở chung với Văn Bân, sao tự nhiên lại yêu cầu như vậy? Bất quá trên mặt gã vẫn bất động thanh sắc, nói: “Thôi đi. Thân phận của tôi là người mẫu, khó tránh khỏi khiến cho bằng hữu của cậu lo lắng. Cơm nước xong cậu đến tìm tôi là được rồi, tôi ở trong phòng chờ cậu.”

Vệ Văn Bân lập tức nói: “Không quan hệ. Kỳ thực ba người Yến Phi rất muốn gặp cô, Nhạc ca bọn họ cũng dễ ở chung. Tối hôm nay, Hắc ca cùng Tần ca cũng có mặt, vừa lúc cô có thể làm quen với bọn họ, có lẽ đối với sự nghiệp của cô sẽ có trợ giúp.”

Park Tae Seok đương nhiên muốn đi cùng Vệ Văn Bân, nhưng hiện tại tuyệt đối không thể. Gã làm bộ do dự vài giây, nói: “Bỏ đi, tôi cảm thấy không được tự nhiên.” Rồi gã cầm lấy bàn tay của Vệ Văn Bân, “Bởi vì chúng ta gặp nhau trong tình huống này, khó tránh khỏi khiến cho người ta sinh ra hiểu lầm. Cậu cùng bằng hữu tụ họp, tôi không nên đi cùng. Sau khi xuống thuyền, tôi sẽ đến trường học tìm cậu, lúc đó tôi sẽ để bằng hữu của cậu có cơ hội hiểu rõ hơn về tôi. Đợi đến khi hai bên quen thuộc nhau rồi, thời điểm cậu cùng bằng hữu tụ họp, tôi sẽ đi cùng cậu.”

Vệ Văn Bân đương nhiên sẽ không miễn cưỡng bạn gái, trái lại an ủi nói: “Không sao. Tôi chỉ muốn để cho cô biết bằng hữu của tôi rất dễ ở chung. Vậy chờ tới khi hai người chúng ta quen nhau lâu hơn một chút, tôi sẽ đem cô giới thiệu với bọn họ.”

“Được.” Park Tae Seok âm thầm thở phào, trong lòng lại càng thêm buồn bực.

Hai người ngồi trong trà thất đến đầu giờ chiều, trước khi ăn cơm tối, Vệ Văn Bân đưa Park Tae Seok trở về phòng nghỉ, rồi mới đi tìm Yến Phi bọn họ. Cậu vừa rời đi, Park Tae Seok liền gọi trợ lý lại đây một chuyến, có việc muốn an bài.

Tới nơi ăn cơm, Vệ Văn Bân buồn bực, hô: “Lão Tiêu, Nhạc Lăng.”

Hai người đi phía trước liền xoay người lại, Vệ Văn Bân bước tới hỏi: “Sao chỉ có hai người các cậu?”

Tiêu Bách Chu trên mặt cũng lộ ra hoài nghi: “Không biết. Từ lúc hai người bọn tôi đến đây chưa gặp qua ai khác. Cứ đi xem sao.”

Nhạc Lăng nói: “Anh trai của anh bảo tối nay là tụ họp tư nhân, chỉ có vài người chúng ta.”

“À…” Vệ Văn Bân đột nhiên có chút khó chịu, kỳ thực cậu rất muốn mang Mi Seon tới. Cậu hy vọng bạn gái của mình có thể dung nhập vào trong vòng tròn này.

“Lão Tiêu, lão Vệ, Nhạc Lăng.” Có người gọi bọn họ, ba người nhìn lại, là Tiêu Dương cùng Hứa Cốc Xuyên. Hứa Cốc Xuyên nhìn bốn phía, hỏi Nhạc Lăng: “Mấy người anh trai của cậu tới chưa?”

“Chưa, hẳn sắp tới rồi.” Nhạc Lăng nhìn đồng hồ.

“Hi, mọi người đều tới rồi a.”

Hà Khai Phục và Tần Trữ cũng đã có mặt. Hai người không mang theo bạn gái. Tần Trữ bước đến, nhún nhún vai: “Nhạc Thiệu nói tối nay chỉ có nhóm chúng ta tụ họp, không được mang theo người ngoài.”

“Xem ra đúng là như vậy.” Hứa Cốc Xuyên nhìn xung quanh bốn phía, không chút kiêng kị dắt tay của Tiêu Dương, bắt đầu gắp thức ăn. Nếu đã là tụ họp của người một nhà, cũng không cần phải giữ lễ tiết.

Hà Khai Phục nhìn khuyên tai của Vệ Văn Bân, cười nói: “Văn Bân, nghe nói cậu có bạn gái? Sao không đưa cô ấy tới đây giới thiệu với Hắc ca cùng mọi người. Thẹn thùng như vậy a.”

Tần Trữ cũng trêu ghẹo: “Nghe nói còn là một vị mỹ nữ.”

Hai người cũng không biết cô bạn gái của Vệ Văn Bân kia chính là Park Tae Seok. Vệ Văn Bân bị hai người chọc cho khuôn mặt biến thành đỏ thẫm, theo bản năng nói: “Em cũng muốn dẫn cô ấy tới, nhưng cô ấy sợ ở chung với mọi người không được tự nhiên, bảo chờ sau này cùng mọi người quen thuộc rồi, mới tham gia tụ họp.”

Hà Khai Phục nghe xong không khỏi nhíu mày, bất quá lập tức thả lỏng: “Người trẻ tuổi ấy mà, nên tiêu xài thanh xuân. Bất quá cậu bây giờ vẫn phải chú trọng vào học tập, không thể vì bạn gái mà không chịu đi du học.”

“Không đâu, em nhất định sẽ cùng lão Tiêu và Tiêu Dương xuất ngoại đi du học.”

Nghe thấy cậu trả lời như vậy, Hà Khai Phục thoáng yên tâm. Nghĩ thầm chốc lát nữa phải hỏi Nhạc Thiệu xem ‘cô bạn gái’ này có lai lịch gì, tốt hơn hết đừng để cho cô ta làm hại đứa nhỏ Văn Bân đơn thuần này.

Lại đợi thêm một lát nữa, Yến Phi, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cuối cùng cũng xuất hiện. Bất ngờ, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều mặc tây trang, đi giày da, chỉnh chu vô cùng. So ra, mấy vị nam nhân khác mặc quần đùi áo sơ mi liền trở nên rất lôi thôi.

“Các cậu làm gì vậy?” Hứa Cốc Xuyên lên tiếng hỏi.

Yến Phi đồng dạng một thân quần đùi áo sơ mi lập tức trở mình xem thường: “Ba tiểu tử này không biết xảy ra chuyện gì, tự nhiên mặc tây trang, cũng đâu phải đi dự tiệc.”

Tôn Kính Trì giành trước: “Tốt xấu gì cũng là buffet, không thể ăn mặc quá tuỳ tiện.”

“Các cậu lần đầu tiên đi ăn buffet a.” Hà Khai Phục cũng ném cho ba người kia một cái nhìn khinh thường. Tôn Kính Trì không thèm để ý đến bọn họ, nắm tay Yến Phi, tự mình gắp đồ ăn này nọ. Nhạc Thiệu hướng nhân viên phục vụ nhà ăn ra hiệu, tất cả mọi người rời đi, trước khi đi còn cẩn thận đóng lại cửa nhà ăn.

Nhạc Thiệu giải thích: “Mấy ngày vừa rồi chúng ta không có thời gian tụ họp, qua hai ngày nữa du thuyền sẽ cập bến, mọi người lại bắt đầu bận rộn. Tối nay chúng ta không say không về.”

“Các cậu mặc như vậy thì không say không về cái gì?” Hứa Cốc Xuyên rất bất mãn.

“Mặc như vậy cũng có thể không say không về, anh nếu không thích thì trở về phòng thay quần áo đi.” Nhạc Thiệu phất tay đuổi người.

Hứa Cốc Xuyên nghĩ nghĩ, vẫn nói: “Quên đi, Tiểu Dương cũng không chê tôi.”

Tiêu Dương mặt phừng một cái, đỏ bừng.

“Cậu đúng là lão già không đứng đắn.” Cười mắng một câu, Yến Phi hướng Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân vẫy tay, “Tới tới tới, tới ăn. Tôi đói bụng rồi.”

“Anh giữa trưa ăn nhiều như vậy mà giờ đã đói bụng, thật trâu bò.” Lập tức chế nhạo Yến Phi, Tiêu Dương thoát khỏi cảm giác ngượng ngùng.

Yến Phi há to mồm ăn thịt, nói: “Có thể ăn được là tốt a. Nói không chừng sang năm anh có thể cao thêm 10 centimet.”

“Anh nằm mơ đi.” Tiêu Dương rất không khách khí đả kích.

Nhạc Thiệu lén lút nhìn thoáng qua Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, cầm chén đĩa bắt đầu chọn món. Yến Phi quả thực đói bụng, hơn nữa đặc biệt muốn ăn thịt. Tạm thời không nhìn đến rau dưa, hắn nhằm mục tiêu tấn công các loại thịt cùng hải sản.

Mọi người vừa ăn vừa đùa giỡn, không sai biệt lắm nửa tiếng trôi qua, bên ngoài nhà ăn đột nhiên ‘đùng đùng’ vang lên vài tiếng, ban công lóe lên vài đợt sáng rực. Mọi người buông xuống chén đĩa, chạy về phía ban công, thầm nghĩ sẽ không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ?

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng đi qua, ba người bọn họ đi cùng nhau. Đẩy ra cửa ban công, Yến Phi, Tiêu Bách Chu, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Dương bốn người trẻ tuổi nhất lao ra trước tiên, trên boong thuyền phía dưới cùng truyền đến từng tiếng kinh hô. Không chờ Yến Phi bọn họ nhìn rõ ràng xem chuyện gì đang xảy ra, lại ‘đùng’ một tiếng.

“Woa a!”

Cùng với tiếng kinh hô truyền tới chính là một bông pháo hoa rực rỡ vọt thẳng lên thiên không.

“Woa! Là pháo hoa!” Vệ Văn Bên kêu to. Hứa Cốc Xuyên, Hà Khai Phục cùng Tần Trữ đột nhiên ý thức được cái gì đó, quay đầu về phía sau. Đèn chùm trong nhà ăn vụt tắt, vô số bóng đèn nhỏ tạo thành một bức hình sáng rực.

“Đùng đùng!”

“Woa a!”

Trên bầu trời ngũ quang thập sắc. Rào chắn trên boong thuyền toàn bộ sáng lên, bóng đèn nhỏ tạo thành hình ‘trái tim’ màu hồng phấn, tại dưới màn pháo hoa càng thêm chói mắt. Trong nhà ăn buffet ở tầng trên cùng, âm nhạc vang lên, vài người hậu tri hậu giác quay đầu lại, ánh mắt của Yến Phi trừng lớn.

* ngũ quang thập sắc:  màu sắc muôn màu muôn vẻ

* hậu tri hậu giác:  chậm chạp mới nhận ra

Trần nhà cùng sàn nhà nhà ăn, toàn bộ biến thành hải dương hình trái tim. Hứa Cốc Xuyên cùng Tần Trữ đứng ở cửa nghiêng người, tránh ra, Yến Phi đôi mắt mở to, không biết nói gì.

* hải dương:  biển

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu hướng một người vươn tay, người kia dùng sức trừng lớn con ngươi, chậm rãi nhấc chân. Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân có chút ngây ngốc, ngơ ngác nhìn Yến Phi từng bước từng bước một tiến về phía ba nam nhân đang đứng.

“Từ lúc bọn em có trí nhớ, người ấy vẫn luôn một mực ở bên cạnh bọn em, vô luận là khi bọn em bi thương hay là vui vẻ…”

Trong nhà ăn vang lên một đoạn ghi âm, là thanh âm của ba người.

Yến Phi hốc mắt đã ươn ướt, hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao hôm nay ba người lại ăn mặc chỉn chu như vậy.

“Thời điểm đó, bọn em còn chưa hiểu được, vì sao thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy người ấy, ở bên cạnh người ấy, mãi đến khi… một đêm kia tin dữ truyền tới.”

Yến Phi đi đến trước mặt ba người, ngửa đầu. Ba người nhìn Yến Phi, quỳ một gối, đồng thời mở miệng, nói ra lời thoại tốt đẹp nhất mà trước đó đã chuẩn bị: “Thế giới không người ấy, chỉ có tuyệt vọng. Mặc kệ người ấy biến thành bộ dạng gì, người ấy vĩnh viễn vẫn là người trong sâu thẳm trí nhớ của bọn em, vĩnh viễn là người duy nhất mà bọn em yêu, là người… bọn em yêu suốt 26 năm.”

“Anh trai, gả cho em đi.” Nhạc Thiệu nắm lấy tay của Yến Phi.

“Anh trai, gả cho em đi.” Tôn Kính Trì nắm lấy tay của Yến Phi.

“Anh trai, gả cho em đi.” Tiêu Tiếu nắm lấy tay của Yến Phi.

Không phải ‘Phong’, không phải ‘Phi’, là người duy nhất vĩnh viễn trong lòng bọn họ.

“Anh trai, gả cho bọn em đi.” Ba người lại tiếp tục năn nỉ. Yến Phi gắt gao nhắm lại đôi mắt, áp chế cảm giác cay nóng trong mắt, hắn cố gắng hướng ba người lộ ra nụ cười rạng rỡ.

“Được.”

Ba người nở nụ cười, trong nụ cười mang theo lệ.

Nhạc Thiệu đang quỳ gối từ trong túi quần lấy ra một hộp nhung màu lam, Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì đồng thời mở ra nắp hộp, bên trong hộp nhung, là một chiếc nhẫn kim cương dành cho nam. Trừ bỏ viên kim cương được đính ở vị trí trung tâm rất dễ nhìn thấy kia, xung quanh chiếc nhẫn cũng được dùng những viên kim cương riêng lẻ lớn nhỏ không đồng nhất ghép thành một đồ án lập thể.

Yến Phi không ngừng hít hít cái mũi, mỉm cười vươn ra tay trái. Nhạc Thiệu lấy nhẫn ra, ba người cùng nhau đem chiếc nhẫn lồng vào ngón giữa tay trái của Yến Phi, sau đó gắt gao nắm chặt.

“Các em hiện tại là người đã có vị hôn phu, cũng phải đeo nhẫn chứ.” Yến Phi dùng sức nắm ngược lại tay của ba người, run rẩy.

Ba người đứng lên, bên ngoài cửa sổ pháo hoa vẫn không ngừng vụt lên. Lời cầu hôn được tiếp nhận, cả ba hạnh phúc nói: “Trở lại đế đô sẽ làm lễ đính hôn, đến lúc đó anh đeo cho bọn em.”

“Nhẫn của các em để anh mua.” Yến Phi kiên trì.

“Được.”

Ôm lấy Yến Phi, nụ hôn của ba người rơi xuống trên mặt hắn. Nhìn bốn người ôm nhau đứng chung một chỗ, Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân hốc mắt đều có chút phiếm hồng. Hứa Cốc Xuyên trong lòng rất buồn bực, Nhạc Lăng trong lòng cũng buồn bực không kém. Hứa Cốc Xuyên buồn bực bởi vì anh hiện tại là người có gia đình, Nhạc Lăng buồn bực bởi vì so với lời cầu hôn của ba ông anh trai, lời cầu hôn của chính mình rất keo kiệt.

Đèn trong nhà ăn đột nhiên sáng bừng, âm nhạc hoan hỉ vang lên, Tôn Kính Trì động tác cực nhanh đem Yến Phi từ trong lồng ngực của hai người kia kéo ra, tùy theo tiếng nhạc mà khiêu vũ.

“Phi, anh là của em!”

“Ha ha a…” Yến Phi say rồi.

“Lão tam (Tam ca), cậu đừng có mà quá phận.”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu xông tới chém giết đối phương.

Hà Khai Phục trong mắt ngập lệ, cảm thán: “Một chồng nhiều vợ cũng có phiền não a.”

Tần Trữ liếc gã, đồng dạng hai mắt rưng rưng, hỏi: “Cậu xác định là một ‘chồng’ nhiều ‘vợ’?”

“Tần Trữ, hai người chúng ta không mang theo bạn nhảy, nếu không, tôi với cậu ghép thành một cặp đi?”

“Cút.”

Tần Trữ không thèm cấp cho Hà Khai Phục mặt mũi, một mình đi tới quầy rượu, anh muốn uống rượu. Ba người này cuối cùng cũng đạt được hạnh phúc mỹ mãn, khổ tẫn cam lai. Mà tên hỗn đản kia tốt nhất không nên sinh ra suy nghĩ loạn thất bát tao gì đó, bằng không, anh có chết cũng không buông tha cho cậu ta!

Nhìn vài người ở đây bắt đầu khiêu vũ, Vệ Văn Bân mất mác đứng ở ban công. Cậu ẩn ẩn cảm giác được, Mi Seon không muốn cùng cậu tới đây, có lẽ… còn có nguyên nhân khác.

“Anh trai, yêu em không?”

“Yêu, yêu muốn chết.”

“Ha ha…”

Được cầu hôn, Yến Phi đang chìm đắm trong sự hạnh phúc, cái gì cũng không thèm cố kỵ. Ba tiểu tử này, cư nhiên tặng cho hắn kinh hỉ như vậy. Ngay trước mặt nhóm bạn tốt, hắn ở trên miệng ba người hung hăng cắn một ngụm, không yêu các em, anh còn yêu ai?

Sắp đến 12 giờ, bữa tiệc này mới chấm dứt. Yến Phi say, hắn không uống rượu, nhưng thật sự say, được Tiêu Tiếu ôm về phòng. Vệ Văn Bân không đi tìm ‘bạn gái’, cậu trở về phòng nghỉ của chính mình, sau đó gọi cho ‘bạn gái’ một cuộc điện thoại

“Xin lỗi, tôi hơi mệt, chắc không qua phòng cô đâu. Cô đi ngủ đi, ngủ ngon.”

“… Được.”

Cúp điện thoại, Vệ Văn Bân quần áo cũng không cởi, nằm lên giường. Mi Seon, thực sự yêu thích cậu sao?

Buông điện thoại xuống, Park Tae Seok vẻ mặt nghiêm túc, tối nay đã xảy ra chuyện gì?

~ ~ ~ ~ ~

* nhẫn trứng bồ câu: gọi chung cho các loại nhẫn có mặt đá trang sức ở trên rất lớn



* hộp nhung:



__________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play