Năm người đến phòng Yến Phi, vừa tiến vào phòng, Yến Phi liền từ trong ngăn tủ tìm ra túi cấp cứu. Nhìn thấy túi cấp cứu, Chanh cắn môi, nước mắt cũng sắp trào ra. Vệ Văn Bân thật cẩn thận đem nó đỡ tới sopha, dùng tiếng Anh, nói: “Cậu đừng sợ, chúng tôi sẽ cứu cậu.”

Chanh lắc đầu, lau nước mắt: “Cảm ơn, cảm ơn các bạn. Tôi, tôi không sao.”

“Có việc gì hay không phải xem qua mới biết được.” Yến Phi lo lắng cầm túi cấp cứu đi tới: “Để chúng tôi nhìn vết thương của cậu.”

“Cảm ơn các bạn, thật sự không có việc gì.” Chanh cúi thấp đầu.

Vệ Văn Bân cổ vũ nó: “Đừng sợ, tôi cam đoan chúng tôi không phải người xấu. Thương tích trên người phải nhanh chóng được bôi thuốc a, bằng không lưu lại sẹo sẽ rất khó coi đi, đúng không.”

Vệ Văn Bân vừa nói như vậy, Yến Phi trong lòng liền khó chịu, bởi vì trên người ba người kia có rất nhiều vết sẹo. Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu cũng gia nhập đội ngũ khuyên bảo. Cuối cùng, Chanh vẫn đem quần áo kéo lên. Thời điểm nó cởi áo khoác ra, vài tiếng hút khí lại vang lên. Trên cánh tay mà Chanh vừa lộ ra tràn ngập đều là những vết roi, phần xương quai xanh bị quần áo ngăn trở từng mảng từng mảng lớn xanh tím, không phải dấu hôn, ngược lại càng giống với vết cắn.

“Cái đệch, tên mặt ếch kia sao không đi chết đi a!” Vệ Văn Bân chửi bậy, cậu dùng quốc ngữ, Chanh nghe không hiểu.

“Trước đừng nhiều lời, bôi thuốc đã.” Yến Phi để Chanh cởi ra áo ba lỗ bên trong, sau đó lông mày của bốn người càng thêm nhíu chặt, thân thể của Chanh chỉ có thể dùng cụm từ ‘thương tích đầy mình’ để hình dung.

Có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên được nhiều người quan tâm như thế, nước mắt của Chanh từng giọt từng giọt tích tụ rồi rơi xuống. Tiêu Bách Chu hỏi: “Lão Vệ, vừa rồi cậu có hỏi được gì không?”

Vệ Văn Bân khổ sở cùng Yến Phi bôi thuốc cho Chanh, nói: “Cũng không hỏi được cái gì, chi biết cậu ấy tên là Chanh, năm nay 16 tuổi, trong nhà còn có anh trai và chị gái.” Sau đó cậu đẩy đẩy Yến Phi: “Giúp giúp cậu ấy đi, cậu ấy thực đáng thương a.” Dù sao vẫn là sinh viên, trong lòng tràn đầy tâm đồng tình.

“Tôi đã nói với Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu đáp ứng hỗ trợ.” Yến Phi thực đau lòng. 16 tuổi, tuổi tác tương đồng với Yến Tường. Nghĩ tới nụ cười hàm hậu của Yến Tường, lại nhìn nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Chanh, Yến Phi càng muốn trợ giúp đứa nhỏ đáng thương này.

Chanh nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng nó có thể cảm nhận được sự quan tâm của bốn người đối với mình, nước mắt không cách nào nhịn nổi. Điện thoại trong phòng vang lên, Yến Phi đứng lên nhận điện thoại.

Vừa nghe máy, hắn kinh ngạc nhìn về phía Vệ Văn Bân đang cùng Tiêu Bách Chu và Tiêu Dương bôi thuốc cho Chanh, nói: “Đợi chút.” Rồi hắn che điện thoại: “Lão Vệ, điện thoại của cậu.”

“Của tôi?” Vệ Văn Bân kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Đúng vậy, của cậu.” Yến Phi híp mắt: “Không ngờ sẽ có người tìm cậu a. Lão Vệ, thành thật khai báo, cậu lừa chúng tôi đi thông đồng với ai?”

“Cái gì cái gì a.” Vệ Văn Bân cố gắng che giấu ngượng ngùng của bản thân, vội vàng nghe điện thoại.

Yến Phi nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt tựa như radar. Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương cũng buồn bực, ở trên du thuyền này lại có người muốn tìm Vệ Văn Bân?! Vệ Văn Bân đưa lưng về phía Yến Phi nghe điện thoại, nhìn thế nào cũng thấy đang chột dạ.

“Alo?” Thanh âm không khỏi đè thấp.

“Là tôi, Mi Seon.”

“À à, là cô a.”

Vệ Văn Bân phía sau lưng điên cuồng toát ra mồ hôi lạnh.

“Đang bận sao?”

“Ách, ừm, cô tìm tôi, có việc gì vậy?"

“Tôi muốn gặp cậu. Tôi đang chờ cậu ở nhà ăn Hàn Quốc.” Nói xong, đối phương liền cúp điện thoại, căn bản không để cho Vệ Văn Bân có cơ hội cự tuyệt. Vệ Văn Bân 囧 , này rốt cuộc là làm sao?

“Lão Vệ, thành thật khai báo, đối phương là ai?” Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu tới gần.

Vệ Văn Bân kinh hoàng buông xuống điện thoại, liên tục lùi về phía sau: “Không, không ai hết. Tôi... tôi...” Có khó ló cái khôn, Vệ Văn Bân ở trước khi bị ba người đè ép, hô to: “Tôi để quên di động ở phòng bowling, tôi quay lại tìm!”

Đẩy ba người ra, Vệ Văn Bân chạy trối chết.

“Có vấn đề.” Tiêu Dương nói.

“Rõ ràng trong lòng chột dạ.” Tiêu Bách Chu nói.

“Chờ cậu ấy trở về phải nghiêm hình khảo vấn.” Yến Phi nói.

*nghiêm hình khảo vấn: dùng hình phạt để tra hỏi.

Tạm thời mặc kệ Vệ Văn Bân, ba người tiếp tục bôi thuốc cho Chanh. Chờ tới khi toàn bộ các vết thương trên người Chanh đã được bôi thuốc cẩn thận, Yến Phi kéo lên ống quần của nó, quả nhiên trên đùi cũng có vết thương.

***

Một hơi chạy đến nhà ăn Hàn Quốc, Vệ Văn Bân thiếu chút nữa hạ đường huyết. Vừa tiến vào, cậu liền tinh mắt phát hiện ra ‘Kim Mi Seon’ đang ngồi chờ ở một bàn nằm trong góc. Vệ Văn Bân hô hấp dồn dập, đi tới trước mặt đối phương, cách một chiếc bàn ngồi xuống. Thấy đối phương vẻ mặt rõ ràng lộ mất hứng, cậu hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại ra tìm tôi?”

Park Tae Seok cười lạnh: “Làm sao, tìm được tân hoan, tính quăng tôi?”

A? Lời này là sao? Vệ Văn Bân khuôn miệng há to, đủ để nuốt vào một quả trứng chim. Park Tae Seok ngữ khí như oán phụ, nói: “Không phải sao? Buổi chiều đến phòng bowling, tôi nhìn thấy cậu cùng tân hoan, còn là một cậu thiếu niên chọc người ta trìu mến.”

“A? Cô cũng ở trong phòng bowling? Vậy sao không đến tìm tôi?” Vệ Văn Bân đầu tiên chính là kinh hãi, sau đó lại trù trừ hỏi: “Có phải hay không không tiện đến tìm tôi a?”

Park Tae Seok hừ lạnh một tiếng: “Không phải không tiện. Bên cạnh cậu nhiều bằng hữu như vậy, tôi mạo muội chạy đến tìm cậu, cậu có thể giới thiệu tôi với bọn họ sao?”

“Nói cô là bằng hữu của tôi a.” Vệ Văn Bân hào phóng đáp. Nhưng nghe thấy cậu nói như vậy, ‘Kim mỹ nữ’ trái lại lại càng thêm không vui.

Thấy vậy, Vệ Văn Bân cũng cảm thấy được bản thân tựa hồ có chút quá phận. Cậu nói: “Chanh, à, chính là cậu nhóc mà cô vừa nhắc tới, cậu ấy không phải là tân hoan của tôi.” Nói xong, cậu cào cào chóp mũi: “Tôi chỉ là một sinh viên bình thường, không nghĩ nhiều như vậy a. Đến tận bây giờ tôi cùng cô phát sinh quan hệ như thế nào tôi cũng không có ấn tượng a. Nếu không phải có vết tích... tôi hoàn toàn không dám tin tưởng sẽ cùng một người xinh đẹp như cô có quan hệ.”

“Nhưng chúng ta quả thực có phát sinh quan hệ.” Thanh âm của Park Tae Seok so với bình thường trầm thấp hơn rất nhiều, cũng lạnh hơn rất nhiều, khiến cho Vệ Văn Bân nghe được mà lông tơ dựng thẳng đứng. Quả nhiên không thể trêu chọc mỹ nữ a.

Nói thẳng còn hơn để hiểu lầm, Vệ Văn Bân chủ động thẳng thắn: “Cậu nhóc kia quả thực rất đáng thương, bị người ta ngược đãi, hơn nữa trên người một thân thương tích. Tôi đụng phải cậu ấy trong toilet, cậu ấy trốn ở trong đó trộm khóc. Bốn người chúng tôi rất muốn cứu cậu ấy. Ban nãy tôi còn phải bôi thuốc cho cậu ấy nữa.”

“Cô sao có thể nói như vậy?” Vệ Văn Bân bị tổn thương.

Park Tae Seok tiếp tục nói: “Đây là sự thật. Cậu không phải cũng cho rằng tôi bị người ta bao dưỡng hay sao?”

Ách... Vệ Văn Bân hít hít cái mũi, hổ thẹn cúi đầu: “Xin lỗi...”

“Hừ, tôi tưởng rằng chỉ có nữ nhân sẽ giả bộ đáng thương, không nghĩ tới nam nhân khi giả bộ đáng thương thì càng đáng sợ hơn.” Park Tae Seok kéo lên tay áo, lộ ra một vết sẹo thật dài trên cánh tay: “Tôi cũng có vết thương, cậu có cảm thấy tôi đáng thương hay không?”

“Đây là làm sao?” Vệ Văn Bân trực tiếp sờ lên cánh tay của Park Tae Seok, trong mắt hiện ra đau lòng: “Sao nghiêm trọng như vậy? Một lỗ thủng lớn như thế, cô làm sao còn có thể tiếp tục làm người mẫu.”

Park Tae Seok sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn một chút, trả lời: “Nhiều năm trước đụng phải hắc đạo sống mái với nhau, đây là vết thương bị nổ trúng.”

“A! Hắc đạo sống mái với nhau?!” Vệ Văn Bân có chút ngây ngốc: “Cô vì sao lại đụng phải hắc đạo sống mái với nhau?”

“Chỉ là tình cờ đụng phải.” Park Tae Seok kéo xuống tay áo, hàm hồ đáp, rồi mới trực tiếp hỏi: “Vậy cậu tính xử lý mối quan hệ giữa hai người chúng ta như thế nào?”

“Ách...” Vệ Văn Bân quả thực không nghĩ tới.

Ánh mắt của Park Tae Seok lập tức bắn ra hàn quang, Vệ Văn Bân rùng mình một cái, vội vàng hỏi: “Thế hiện tại cô có bạn trai không?”

“Không có. Tôi độc thân.”

Vậy cô làm sao có thể lên được du thuyền này? Vệ Văn Bân còn do dự không biết có nên hỏi hay không, không ngờ đối phương lại chủ động giải thích: “Tôi quen biết vài ông chủ lớn, bọn họ giúp tôi lấy được tấm thiệp mời, cho nên tôi mới có thể để cho cậu lưu lại ‘qua đêm’ trong phòng tôi.” Đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘qua đêm’.

“Vậy thì tốt quá.” Vệ Văn bân nhẹ nhàng thở phào: “Tôi còn tưởng rằng cô bị người ta bao dưỡng chứ. Cô xinh đẹp như vậy, bị đạp hư thì rất đáng tiếc a. Đã nói mà, cô vẫn nên đi làm diễn viên đi, tuyệt đối có thể nổi tiếng.”

Park Tae Seok cười nhàn nhạt, lại hỏi: “Vậy cậu tính xử lý mối quan hệ giữa hai người chúng ta như thế nào?”

A...

“Làm sao, cảm thấy tôi không xứng với cậu?” Park Tae Seok che giấu sát khí dưới đáy mắt.

Vệ Văn Bân điên cuồng lắc đầu: “Không không không, cô sao lại không xứng với tôi. Tôi vẫn còn là một sinh viên phải ngửa tay xin tiền cha mẹ nha. Là tôi không xứng với cô.”

“Vậy tôi hiện tại chính là ‘bạn gái’ của cậu.” Park Tae Seok lập tức xác định thân phận ‘bạn gái’ chính thức của bản thân.

Vệ Văn Bân kinh sợ, nhanh như vậy?!

Park Tae Seok mắt lạnh: “Sao, không muốn?”

“Không có không có.” Vệ Văn Bân đại não kinh hoảng đáp: “Như vậy quá nhanh đi. Cho đến tận bây giờ tôi còn không nhớ rõ thời điểm cùng cô lên giường như thế nào.”

“Có cần tôi chứng minh lại không?” Park Tae Seok cầm tay của Vệ Văn Bân, dùng sức.

“Shhh -----” Vệ Văn Bân đau tới mức trong nháy mắt tràn ra nước mắt sinh lý, tay người này sao lại lớn như vậy a. Vội vàng rút tay ra, Vệ Văn Bân vô pháp phản kháng, nói: “Vậy, hiện tại chúng ta là bạn trai bạn gái. Bất quá bên kia tôi có việc bận, hôm nay không thể ở chung với cô.”

“Rầm!” Park Tae Seok một quyền nện trên mặt bàn, dọa Vệ Văn Bân sốc đứng hình, cậu đột nhiên phát hiện ra vị mỹ nữ mình ‘thông đồng’ này tựa hồ là một cô gái cực kỳ hung tàn. Vệ Văn Bân nhất thời lệ rơi đầy mặt, cậu không muốn tìm một bạn gái dã man như vậy có được hay không.

“Cậu là ‘bạn trai’ của tôi, lại bỏ tôi lại đi bồi người khác, cậu cảm thấy thích hợp sao?” Park Tae Seok túm lấy quần áo của Vệ Văn Bân.

Vệ Văn Bân trong nháy mắt lại tràn ra vài giọt nước mắt sinh lý, thương lượng: “Nếu không, hay là cô xem xét lại đi? Kỳ thực, tôi càng thích, kiểu bạn gái ôn nhu. A!”

Hét thảm một tiếng, Vệ Văn Bân che cổ, này, này cũng quá hung tàn rồi nha! Yến Phi, Yến Phi cứu mạng a! Cậu giống như đã chọc vào một cô gái không nên trêu chọc.

“Ăn sạch rồi không nhận trách nhiệm, không dễ dàng như vậy đâu.” Bạn gái dã man túm Vệ Văn Bân kéo ra ngoài, Vệ Văn Bân hai tay níu lấy tay của gã, kêu rên: “Tôi đâu có không chịu trách nhiệm, tôi thật sự có việc a.”

“Tôi hiện tại là bạn gái của cậu, chuyện của tôi là lớn nhất!” Đem Vệ Văn Bân lôi ra khỏi nhà ăn. ‘Bạn gái’ dáng người tinh tế nhưng chiều cao vượt trội đem ‘bạn trai’ so với mình còn thấp hơn nửa cái đầu kéo vào trong phòng nghỉ của bản thân.

“Không nên không nên! Hôm nay thật sự không được! Yến Phi bọn họ còn đang chờ tôi trở lại!”

Một tay khống chế Vệ Văn Bân, một tay còn lại Park Tae Seok cầm lấy ly rượu vang đỏ đang đặt trên quầy bar. Uống vào, sau đó nâng lên cằm của Vệ Văn Bân, hôn xuống cái miệng của cậu.

A! Tư thế này hình như có chút quái lạ a! Loại động tác này không phải nên do cậu làm hay sao? Vệ Văn Bân hai tay bị trói chặt lên cao. Ho khan đem ly rượu uống cạn, cậu lại bị đối phương đẩy tới trên giường.

“Đừng đừng đừng a!?” Vệ Văn Bân túm lấy quần áo của mình, hướng bên cạnh tránh né: “Tôi hôm nay thật sự không muốn làm a. Ngày mai tôi sẽ bồi cô cả ngày, được không? Tôi thật sự có việc a!”

“Cậu còn muốn nam nữ ăn thông? Hừ, trêu chọc vào tôi, đừng hòng dễ dàng thoát thân!”

Đem Vệ Văn Bân kìm ở dưới thân, Park Tae Seok nhẹ nhàng đem hai tay của Vệ Văn Bân kéo lên đỉnh đầu. Vệ Văn Bân không có tiền đồ kêu to: “Yến Phi! Yến Phi cứu mạng a! A a! Tôi không cần bạn gái dã man như vậy!”

Dám không cần?! Bị Vệ Văn Bân khơi lên lửa giận trong lòng, Park Tae Seok hôn lên cái miệng tiện của cậu, xâm nhập vào giữa hai chân cậu. Vệ Văn Bân liều mạng giãy dụa, nhưng dần dần, một cỗ khô nóng từ dưới hạ thân trào lên, chống cự càng ngày càng nhỏ, tới cuối cùng, trực tiếp cùng Park Tae Seok quấn quýt hôn môi.

Không đúng a... Thừa dịp Park Tae Seok hôn lên cổ mình, Vệ Văn Bân hỏi ra nghi hoặc: “Vì sao cô lại ở trên? Tôi là bạn trai, đáng nhẽ người nằm trên phải là tôi mới đúng.”

Park Tae Seok xoay người, đem đối phương đặt lên trên người mình.

A, như vậy mới đúng.

Khô nóng khó nhịn, Vệ Văn Bân hôn “bạn gái’, tìm về khí thế ‘bạn trai’ của bản thân.

Nhưng khí thế chỉ được vài phút, Vệ Văn Bân hai mắt liền tối sầm lại, cái gì cũng không biết. Quần áo sau khi rời khỏi thân thể, chuyện tình tiếp theo tựa như mộng ảo, Vệ Văn Bân chỉ cảm thấy có chút đau, nhưng dần dần lại rất thích, thích tới mức cậu không ngừng hô lên: ‘Nhanh một chút, nhanh một chút’.

***

Bên kia, chờ mãi không thấy Vệ Văn Bân quay lại, Yến Phi có chút lo lắng. Vết thương trên người Chanh đều đã được bôi thuốc. Yến Phi cầm bộ đàm mà Nhạc Thiệu đưa cho mình để liên lạc với Nhạc Thiệu, bảo anh hỗ trợ hỏi một chút xem Vệ Văn Bân đi đâu. Một lát sau, Nhạc Thiệu gọi điện thoại về phòng, vừa nghe Nhạc Thiệu báo cáo tình huống điều tra được, Yến Phi kêu to: “Cái đệch a! Tiểu tử kia thế nhưng lừa bọn anh đi ăn vụng!”

“Ăn vụng? Ăn vụng cái gì?”

Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu vội vàng nhào tới đây. Yến Phi hai mắt trợn tròn, nói: “Có người nhìn thấy lão Vệ đi tới nhà ăn Hàn Quốc, sau đó cùng một vị mỹ nữ rời đi.”

“Đệch!”

Vệ Văn Bân vẫn còn trong ‘mộng đẹp’ hoàn toàn không biết ‘đại nạn’ sắp ập tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play