*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lái xe về tới nhà, tiến vào cửa, hắn liền nhìn thấy ba người đều ngồi ở trong phòng khách, hơn nữa đều mang theo vẻ mặt ủy khuất. Tiêu Tiếu càng khoa trương hơn, cậu ôm một chiếc gối ôm, vẻ mặt ‘lã chã chực khóc’ nhìn hắn, cặp mắt duy nhất cho thể biểu lộ được tình cảm hiện giờ muốn bao nhiêu ai oán liền có bấy nhiêu ai oán, tựa như một con chó nhỏ bị vứt bỏ. Yến Phi không nhịn nổi, bật cười thành tiếng.

“Anh trai —–” Bất mãn bất mãn.

Yến Phi đi tới trước mặt ba người, đem chìa khóa ném lên trên mặt bàn, ôm lấy đầu của cả ba, hôn mỗi người một cái, sau đó mới ngồi xuống sopha đơn, nói: “Anh khai, toàn bộ đều khai.” Ba người lúc này mới khôi phục bình thường.

Yến Phi nói: “Chung Dũng tìm anh, nói muốn cùng anh hợp tác. Các em cũng đừng nói gì hết, nghe anh nói trước đã.”

Ba người đang định nói ra suy nghĩ của bản thân lập tức im lặng.

Yến Phi nói tiếp: “Anh ta phát hiện ra trên người của anh có một vài những thói quen nhỏ giống với ‘Chung Phong’, cảm thấy các em tìm anh vẫn mang theo ý tứ tìm thế thân, anh không phủ nhận điều này. Anh ta cảm thấy anh không có bối cảnh, hẳn là phải tìm một chỗ dựa, cho nên liền nguyện ý muốn trở thành chỗ dựa kia của anh; mà anh ta hi vọng anh có thể khuyên ba người các em ngừng lại hành động chèn ép đối với anh ta cùng Chung gia.”

“Anh ta nghĩ thật hay a.” Tiêu Tiếu lập tức lạnh giọng.

Vừa thấy sắc mặt của ba người, Yến Phi liền biết Chung Dũng không hề nói dối, ba người này thực sự chèn ép Chung gia. Cũng không có tâm tình khổ sở gì, Yến Phi đi tới giữa ba người, cầm lấy tay của Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì, nói: “Anh hôm nay mới phát hiện ra, Chung Dũng không hiểu anh cũng như anh không hiểu anh ta.”

Nhạc Thiệu lập tức nói: “Anh, không nói với anh chuyện này, là bọn em không đúng, bất quá bọn em cũng không muốn anh tiếp tục bị Chung gia ảnh hưởng. Em cam đoan, sẽ không làm gì khiến cho bọn họ nguy hiểm tính mạng, chỉ bắt bọn họ lùi về sau hai bậc.”

Yến Phi cười cười, nói: “Anh sao có thể không hiểu được dụng ý của các em. Toàn bộ những gì các em làm đều là bởi vì đau lòng anh.”

Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì rút ra bàn tay đang bị hắn nắm, ôm lấy hắn.

Yến Phi hít sâu một ngụm lại thở hắt ra, nói: “Chung gia những người khác, anh mặc kệ, các em tự có suy tính của bản thân. Còn về Chung Dũng…” Lại thở hắt ra, Yến Phi nói: “Sống tại trong gia đình như vậy, anh ta cũng có bất đắc dĩ riêng. Đối với người em trai ruột thịt là anh đây, anh ta cũng không phải là không có tình cảm. Chẳng qua hai người bọn anh lựa chọn đường đi khác nhau, cho nên càng lúc càng xa rời. Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu, mặc kệ anh có nguyện ý thừa nhận hay không, anh ta cũng là anh trai của anh, là anh trai ruột.”

“Anh, nếu anh muốn bọn em buông tha cho anh ta, bọn em liền nghe theo anh.” Tiêu Tiếu không chịu nổi nhất chính là Yến Phi khó xử.

Yến Phi chậm rãi nói: “Anh không cần các em phải trợ giúp cho anh ta, nếu anh ta có thể tự dùng năng lực của bản thân để tiến lên, ngược lại rất tốt. Các em để cho anh ta đi tới biên cảnh rèn luyện đi. Sau này có thể đi được bao xa, liền tự xem tạo hóa của chính bản thân anh ta. Coi như là… anh trả đủ tình anh em mà anh thiếu nợ một đời trước.”

Nghe được thương cảm bên trong lời nói của Yến Phi, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đột nhiên có chút áy náy, bọn họ có phải hay không đã làm quá mức? Yến Phi đối với ba người cười cười, sờ sờ mặt của ba người: “Không cần phải cảm thấy có lỗi đối với anh. Anh trước kia đối với anh ta rất tức giận, chuyện anh ta tới tìm anh để mua lại tro cốt càng khiến cho anh khó chịu hơn. Nhưng hôm nay có một câu của anh ta đã khiến cho anh xúc động rất sâu. Anh ta nói: ‘Liền chỉ bởi vì tôi họ ‘Chung’, cho nên không ai thèm nhìn tới năng lực cùng cố gắng của tôi’. Anh liền cho anh ta một cơ hội, để mọi người nhìn thấy cố gắng cùng năng lực của anh ta, không quan hệ anh ta có phải họ Chung hay không.”

“Vậy bọn em liền cho anh ta một cơ hội.” Nhạc Thiệu nói, đồng ý.

“Cứ quyết định như vậy đi.” Tôn Kính Trì cũng đồng ý. Tiêu Tiếu hôn Yến Phi, chỉ cần người này vui vẻ, hắn muốn gì bọn họ cũng đều đáp ứng. Tiếp nhận nụ hôn của Tiêu Tiếu, Yến Phi trong lòng thầm nói: Anh trai, từ sau này trở đi, phải xem ở chính bản thân anh.



Chuyện cùng Chung Dũng gặp mặt thuận lợi được giải quyết, ba nam nhân trong nhà cũng không có phản ứng quá mức kịch liệt, Yến Phi rất thoải mái. Kết quả kiểm tra cũng đã có, bốn người tạm thời đều rất an toàn. Vì sao lại là tạm thời? Lấy tình huống trước mắt của bọn họ mà nói, một lần an toàn không đại biểu cho vĩnh viễn an toàn, cho nên Yến Phi mới nói chỉ là tạm thời. Laij một lần nữa bị đẩy vào trong khẩn trương gấp gáp vì phải đẩy nhanh tốc độ hoàn thành tranh, Yến Phi đem toàn bộ phiền não ném ra phía sau đầu.

Hứa Cốc Xuyên kết hôn vào ngày 23, ngày anh kết hôn, Yến Phi lại xin trường học nghỉ một ngày, không phải để đi tham dự hôn lễ của Hứa Cốc Xuyên, mà là để bồi Tiêu Dương. Tiêu Dương ngoài miệng nói không ngại, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khổ sở. Đối mặt với việc người mình thích kết hôn, không ai có thể bảo trì sung sướng cùng bình tĩnh. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu, Hà Khai Phục, Tần Trữ, cả Nhạc Lăng đều tới tham dự hôn lễ; Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu ở lại trường học để lên lớp nghe giảng. Tiêu Bách Chu rất lo lắng cho Tiêu Dương, Vệ Văn Bân phát hiện ra một ít bất thường cũng có chút lo lắng, nhưng Tiêu Dương không muốn nói, bọn họ cũng chỉ có thể làm bộ như không biết, cho nên chỉ có Yến Phi ra mặt là thích hợp nhất.

Yến Phi đem Tiêu Dương đưa tới Đông Hồ, trong nhà không có ai, là không gian thích hợp nhất để nói chuyện. Đặc biệt làm vài món, Yến Phi lấy ra rượu đế, bồi Tiêu Dương uống. Tiêu Dương tâm tình không tốt, chủ động mở rượu đế, tự rót cho bản thân một chén.

Uống một chén, Tiêu Dương lại tự rót thêm một chén, Yến Phi đè lại tay của cậu. Tiêu Dương nhếch miệng, đôi mắt đột nhiên đỏ lên. Yến Phi ôm bờ vai của cậu, nói: “Em nếu như không cao hứng, anh lập tức gọi điện thoại cho Hứa Cốc Xuyên, bảo cậu ta tới đây.”

Tiêu Dương lắc đầu, buồn bã nói: “Anh ấy làm như vậy là bởi vì muốn cấp cho đứa nhỏ một thân phận hợp pháp, em có thể lý giải. Chẳng qua nghĩ tới hiện tại anh ấy đã là nhân sĩ ‘kết hôn’, em sẽ khó chịu.”

“Vậy em cũng tìm một nữ nhân để kết hôn đi.” Yến Phi không chút trách nhiệm nào nói.

Tiêu Dương lại lắc đầu: “Em không muốn vì đứa nhỏ mà ủy khuất bản thân. Em, em có chút giận anh ấy, lại có chút thương anh ấy. Yến ca, em thực sự rất mâu thuẫn. Ngày hôm qua em đâu có khó chịu tới như vậy, hôm nay cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Em không sao, ngủ một giấc là tốt rồi.”

Yến Phi đau lòng vỗ nhẹ Tiêu Dương, nói: “Nếu sau khi đứa nhỏ sinh ra mà Hứa Cốc Xuyên vẫn không chịu ly hôn, anh là người đầu tiên không tha cho cậu ta. Chờ anh tốt nghiệp rồi, sẽ bảo anh trai của em đi tìm người mang thai hộ. Chuyện tình đứa nhỏ em không cần phải quan tâm. Em muốn làm cái gì thì liền làm cái đó đi.”

Tiêu Dương đối với Yến Phi cảm kích cười cười: “Yến ca, anh có thể trở về, thật tốt quá. Anh đã trở về, không chỉ có anh trai của em được hạnh phúc, mà em cũng ngày càng tốt hơn. Cũng bởi vì anh trở về, cho nên em cùng Hứa ca mới có thể ở chung một chỗ. Lại nói tiếp, anh đúng là bà mối của hai người bọn em.”

Yến Phi càng thêm đau lòng, hắn xoa xoa ánh mắt của Tiêu Dương: “Muốn khóc liền khóc đi, bả vai của anh trai liền cho em mượn.”

Tiêu Dương nhăn mặt nhăn mũi: “Em cũng không phải nữ nhân, khóc cái gì. Tới, cùng em uống rượu.”

“Được!” Yến Phi cầm lấy chén rượu, dùng sức cụng chén với Tiêu Dương, liều mình bồi quân tử.

“Tới, dùng bữa.” Gắp cho Tiêu Dương vài đũa, Yến Phi làm bộ oán giận nói: “Em cùng Hứa Cốc Xuyên chưa làm tới bước cuối cùng xem như cũng là chuyện tốt. Từ sau khi anh cùng mấy người anh trai của em xảy ra quan hệ, anh chỉ có thể nhìn chứ không thể tận tình thỏa thích ăn thịt a. Thừa dịp Hứa Cốc Xuyên đang có hôn ước trên người, em phải nắm chặt thời gian, ăn thật nhiều vào, bằng không sau này sẽ không có cơ hội đâu.”

Tiêu Dương nhất thời vô cùng 囧: “Chẳng lẽ nhìn qua trông em giống người có mệnh bị đè hay sao?”

Yến Phi rất trực tiếp: “Em có thể đè được Hứa Cốc Xuyên sao?”

“…” Tiêu Dương ngoan độc nhét vào trong miệng vài miếng thịt, hai mắt chua xót ngập lệ. Vì sao mọi người đều cho rằng cậu không thể đè được Hứa ca? Nghĩ kĩ lại tiêu chuẩn của hai bên, Tiêu Dương càng thêm rơi lệ, được rồi, cậu thừa nhận bản thân không có khả năng kia.

Yến Phi lại nói tiếp: “Chờ tới sau khi anh tốt nghiệp, để Hứa Cốc Xuyên đem đứa nhỏ qua bên này, anh nuôi giúp cậu ta. Cậu ta khẳng định không có thời gian để làm ba ba, em lại ở nước ngoài, đứa nhỏ để anh nuôi, sau này sẽ không cùng em xa lạ. Tiểu Dương, đứa nhỏ của Hứa Cốc Xuyên sau này cũng sẽ là đứa nhỏ của em. Em không cần phải suy nghĩ xem mẹ của đứa nhỏ là ai, chỉ cần biết cha của đứa nhỏ là ai là được rồi.”

Tiêu Dương một trận cảm động: “Anh trai, cảm ơn anh. Em sẽ cố gắng đem đứa nhỏ trở thành đứa nhỏ của bản thân. Em biết, nếu quan hệ giữa em cùng đứa nhỏ xử lý không tốt, sau này cũng sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của em và Hứa ca.”

“Em có thể nghĩ được như vậy là tốt nhất. Không có việc gì, chuyện đứa nhỏ có anh giúp em, em cứ an tâm ra nước ngoài du học đi.” Yến Phi yêu thương sờ sờ đầu của Tiêu Dương, Tiêu Dương lại một lần nữa cảm khái, có anh trai yêu thương mình thực sự là rất tốt.

Di động vang lên, Yến Phi vừa cầm lên liền thấy được số hiển thị, đối với Tiêu Dương nháy mắt vài cái, tiếp nhận.

“Alo, Cốc Xuyên.”

“Tiểu Dương có phải hay không đang ở cùng cậu?”

“Ừ, đang ở bên này với tôi, tôi bồi em ấy uống rượu.”

Điện thoại bên kia trầm mặc vài giây, rồi mới nói: “Phiền cậu trước hết giúp tôi chiếu cố nhóc ấy. Bên này mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ tới tìm nhóc ấy.”

“Cậu có thể rời đi sao?”

“Đương nhiên có thể. Cơm nước xong là có thể rời đi được rồi. Tôi cũng không phải là chú rể thực sự. Đừng để cho Tiểu Dương uống quá nhiều.”

“Được. Bất quá nếu cậu tới quá muộn, tôi cũng không thể cam đoan, em ấy trong lòng không thoải mái.”

“… Sẽ không quá muộn.”

“Cậu có muốn nói chuyện với em ấy không?”

“Không nói, tôi sợ nhóc ấy khóc. Cứ vậy đi, lát gặp.”

“Được, lát gặp.”

Yến Phi cúp điện thoại, đối với Tiêu Dương lộ ra vẻ thất vọng vì không được nói chuyện với Hứa Cốc Xuyên, bảo: “Cậu ấy nói sợ em nghe được tiếng của cậu ấy thì sẽ khóc, cho nên không chịu nói chuyện với em. Buổi tiệc kết thúc liền sẽ qua đây tìm em.”

Tiêu Dương vừa nghe, chóp mũi lại chua xót.

“Anh ấy còn tới đây a.”

Yến Phi lau lau khóe mắt của Tiêu Dương, yêu thương nói: “Người cậu ấy để ý nhất chính là em, cậu ấy đương nhiên sẽ tới đây.”

Tiêu Dương ôm cổ Yến Phi, mặt chôn trong lồng ngực của hắn: “Chờ tới lúc anh ấy ly hôn rồi, em nhất định phải hung hăng đánh cho anh ấy một trận, hại em khó chịu tới như vậy.”

“Anh ủng hộ em, hung hăng đánh một trận.”

“…” Tiêu Dương hít hít cái mũi, “Yến ca, em không thích anh ấy cùng người phụ nữ khác kết hôn, kết hôn giả cũng không thích.”

Yến Phi ôm lấy Tiêu Dương: “Không thích liền đánh tới khi hết giận.”

“Ừm, nhất định sẽ đánh.”

Nghe được thanh âm của Tiêu Dương, Yến Phi rất đau lòng. Đột nhiên hắn lại nghĩ tới ‘ba đứa nhỏ to đầu’ nhà mình.  Hứa Cốc Xuyên kết hôn, Tiêu Dương đã khó chịu đến như vậy; vậy thời điểm hắn ‘chết’ kia… Yến Phi liền quyết định không ăn mấy món ăn mặn gì đó, đêm nay cố gắng an ủi ‘ba đứa nhỏ to đầu’ kia nhà mình.

Nói là lễ kết hôn, kỳ thực cũng chỉ chuẩn bị hơn bàn tiệc, lấy thân phận cùng bối cảnh của Hứa Cốc Xuyên, hơn mười bàn tiệc có thể xem như là keo kiệt. Hơn nữa khách mời đều là thân thích bằng hữu, còn có một bộ phận nhỏ là có giao tình thân thiết với Hứa gia, về phần những vị quyền cao chức trọng kia Hứa Cốc Xuyên không để cho cha mình mời tới, bởi vì ở trong lòng anh, đây căn bản không tính là hôn lễ của anh. Không phô trương, không có ảnh cưới, không có âm nhạc vui vẻ, Hứa Cốc Xuyên mặc quân trang như thường ngày, cô dâu mặc một bộ sườn xám màu trắng. Vợ của Hứa Cốc Xuyên bởi vì thân thể đang mang thai, anh một tay cầm bình rượu một tay cầm ly rượu tự mình đi một vòng kính rượu khách mời, coi như là xong việc, muốn bao nhiêu đơn giản liền có bấy nhiêu đơn giản.

Cô dâu đối với chuyện kết hôn cũng không hề có tâm tình vui sướng gì đó. Cô ngồi ở bên cạnh cha mẹ của Hứa Cốc Xuyên, im lặng dùng bữa, im lặng tới mức khiến cho người ta bỏ qua sự tồn tại của cô. Mọi người ở đây trong lòng biết rõ Hứa Cốc Xuyên vì cái gì phải kết hôn. So ra, việc Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lộ diện ở hôn lễ của Hứa Cốc Xuyên càng đáng giật mình hơn. Ba người xuất hiện tại đây liền có thể khẳng định ba nhà Nhạc, Tôn, Tiêu cùng Hứa gia đã chân chính liên minh với nhau, cũng vì vậy, lễ kết hôn của Hứa Cốc Xuyên càng thêm biến tướng trở thành bữa tiệc kết thân bấu víu quan hệ giữa bốn nhà cùng những người khác.

Hứa Cốc Xuyên thân làm chú rể, trên mặt vẫn như cũ khiến cho người ta cảm thấy âm trầm, mà trong lòng anh quả thực cũng rất âm trầm. Anh không hề liếc mắt nhìn cô dâu dù chỉ một cái, đáy lòng tràn đầy đều là bộ dạng ủy khuất của Tiêu Dương, tâm tình không yên chỉ mong buổi lễ kết hôn nhàm chán này mau mau kết thúc để có thể trở về tìm Tiêu Dương. Qua ngày mùng 1 tháng 5, anh sẽ đi Trường Phản, nếu thuận lợi, Tiêu Dương cuối năm nay cũng sẽ xuất ngoại du học, hai người liền cách xa nhau. Vốn Hứa Cốc Xuyên phải đi Trường Phản vào giữa tháng 4, nhưng tháng 4 Tiêu Dương có ý định tham gia hoạt động ở vùng biển quốc tế, Hứa Cốc Xuyên lại một lần nữa đem ngày xuất phát đẩy lùi, chính vì muốn bồi Tiêu Dương đi chơi.

Thật vất vả mới chờ đến 8 giờ rưỡi, Hứa Cốc Xuyên uống hết hai bình rượu trắng, các vị khách mời cũng ăn uống không sai biệt lắm, Hứa Cốc Xuyên không chờ mọi người rời khỏi bữa tiệc, liền cùng đám người Nhạc Thiệu rời đi. Nhạc Lăng không uống rượu, nhận trách nhiệm lái xe. Vừa lên xe, Hứa Cốc Xuyên lấy ra điện thoại di động gọi cho Yến Phi, báo với Yến Phi là anh hiện tại qua đó. Anh cũng không cùng Tiêu Dương nói chuyện, anh sợ rằng Tiêu Dương sẽ khóc.

Tới Đông Hồ, Hứa Cốc Xuyên mang theo một thân nồng đậm mùi rượu, trước một bước tiến vào trong nhà, người còn chưa nhìn thấy, anh liền hô to: “Tiểu Dương, Tiểu Dương!”

“Tới đây.” Đáp lại anh là một tiếng kêu vui vẻ.

Hứa Cốc Xuyên chạy về hướng phát ra thanh âm, ở trong phòng bếp.

“Hứa ca.” Tiêu Dương từ trong phòng bếp đi ra, đối với người đang chạy tới lộ ra một nụ cười rạng rỡ, sau đó ghét bỏ lui về phía sau hai bước, bịt mũi: “Anh thối quá, uống bao nhiêu rượu a.”

Yến Phi cũng đi ra, đồng dạng bịt mũi lui về phía sau hai bước: “Cái đệch, cậu chui từ trong hang rượu nào ra vậy? Biến biến biến biến, mau biến vào trong phòng ngủ, Tiểu Dương đoán được cậu sẽ uống nhiều rượu, cho nên đã làm sẵn canh giải rượu a.”

Hứa Cốc Xuyên vừa nghe như vậy, đem Tiêu Dương kéo vào trong lồng ngực, phun ra một hơi đầy mùi rượu, hỏi: “Nhóc làm canh giải rượu cho tôi?”

Tiêu Dương bịt chặt mũi, thanh âm nghèn nghẹn nói: “Đúng vậy, học từ Yến ca. Biết ngay anh sẽ uống nhiều rượu. Anh tới phòng ngủ chờ một chút, canh giải rượu sắp được rồi. A, anh thối muốn chết.”

Hứa Cốc Xuyên lập tức nhìn về phía Yến Phi: “Cho tôi dùng nhờ phòng tắm nhà cậu, thuận tiện mượn một bộ đồ ngủ.”

“Tiểu Dương, em lấy đồ ngủ của anh trai em đưa cho cậu ta. Dùng phòng tắm ở dưới tầng a.” Yến Phi bịt mũi trở lại phòng bếp, Tiêu Dương lập tức kéo Hứa Cốc Xuyên đi về phía phòng tắm, rồi mới hô: “Anh trai, cho em mượn đồ ngủ của anh.”

Tiêu Tiếu ngồi trên sopha nói: “Ở trong phòng thay đồ, tự mình tìm.”

Đem Hứa Cốc Xuyên đẩy mạnh vào trong phòng tắm, Tiêu Dương đi tới phòng thay đồ tìm đồ ngủ thích hợp để Hứa Cốc Xuyên mặc. Hai người tạm thời đều không mặt ở đây, Tiêu Tiếu nói khẽ với hai ông anh: “Nếu Hứa Cốc Xuyên dám phụ Tiểu Dương, tớ nhất định làm thịt anh ta.”

“Nhị ca cùng cậu động thủ.”

Nhanh chóng tắm rửa xong, Hứa Cốc Xuyên mặc vào đồ ngủ cũng không biết của ai mà Tiêu Dương đưa cho, lại uống hết canh giải rượu Tiêu Dương tự tay làm cho mình, cũng không quản anh trai người ta có phải hay không đang ngồi ngay tại đây, anh liền lôi kéo Tiêu Dương đi lên tầng. Yến Phi ở dưới tầng hô lên: “Đừng nôn ra phòng ngủ a, nếu nôn ra, hai người phải lau dọn sạch sẽ cho tôi.”

“An tâm, tuyệt đối không nôn ra.” Xa xa truyền đến thanh âm vọng lại của Hứa Cốc Xuyên, sau đó là tiếng đóng cửa.

Yến Phi thu hồi tươi cười trên mặt, đi đến phòng khách, bị Tôn Kính Tì vươn tay kéo qua ôm lấy. Dựa vào lồng ngực của Tôn Kính Trì, hắn khổ sở nói: “Thật sự đau lòng cho Tiểu Dương.”

Tôn Kính Trì ở trên miệng hắn hôn một cái, nói: “Hứa Cốc Xuyên dám bỏ rơi Tiểu Dương, bọn em sẽ trừng trị anh ta. Hôm nay chắc hẳn rất mệt đi.”

“Không mệt.” Yến Phi từ trong lòng của Tôn Kính Trì đứng dậy, “Ba người các em, đi tắm rửa. Đêm nay anh muốn làm.”

“…’

Chỉ sau 0.01 giây, ba người có thể nói dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét phóng về phía phòng tắm. Yến Phi luôn bị động tiếp nhận lời cầu hoan của bọn họ, hôm nay lần đầu tiên chủ động, bọn họ nếu không phản ứng nhanh một chút thì chính là đồ ngốc! Rống rống rống! Người này đêm nay đừng hòng ngủ!

Phòng ngủ dành cho khách ở trên tầng, Tiêu Dương lộ ra trọn vẹn thân thể nằm ở trên giường, hai chân mở rộng. Hứa Cốc Xuyên quỳ gối giữa hai chân của cậu, dùng miệng ngậm vào thứ phấn nộn kia, dùng lưỡi thưởng thức vị ngọt của cậu.

“Hứa ca…” Tiêu Dương vuốt ve tấm lưng phủ kín mồ hôi của Hứa Cốc Xuyên, cắn răng, “Chúng ta làm đi.”

Hứa Cốc Xuyện động tác liếm mút ngừng lại một chút, phun ra tiểu Tiểu Dương.

Tiêu Dương liếm liếm môi: “Hứa ca, chúng ta làm đi, em không muốn đợi tới lúc anh ly hôn.”

Hứa Cốc Xuyên lập tức phun ra một tiếng thở dốc, anh kéo tay của Tiêu Dương qua an ủi thứ cương cứng của bản thân, đấu tranh với lý trí của chính mình, cuối cùng —– “Chờ đến ngày tôi ly hôn, mặc kệ nhóc có phải hay không đang ở nước ngoài, tôi nhất định đem nhóc túm trở về làm ba ngày ba đêm. Nhưng hiện tại không được. Tôi đã khiến cho nhóc đủ ủy khuất. Đợi tôi ly hôn đã.”

Tiêu Dương hốc mắt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống. Hứa Cốc Xuyên hôn lên cái miệng của cậu, kịch liệt vuốt ve thân thể cậu, sau đó ở bên lỗ tai của Tiêu Dương ngoan độc nói: “Nhóc nghe rõ đây, nhóc thuộc về Hứa Cốc Xuyên tôi. Nhóc ở nước ngoài ngoan ngoãn học tập cho tôi, nếu để tôi biết được nhóc dám cùng nam nhân hoặc nữ nhân nào cấu kết làm bậy, tôi nhất định đánh nhóc tàn phế!”

“Anh cũng vậy!” Tiêu Dương một ngụm cắn ở trên vai của Hứa Cốc Xuyên, đợi tới lúc trong miệng có huyết tinh cậu mới nhả ra, vừa khóc vừa nói: “Nếu anh dám cùng người khác lăn giường, em cũng nhất định đánh anh tàn phế! Anh là của em! Của một mình em!”

“Đệch!” Hứa Cốc Xuyên xoay người, đem Tiêu Dương kéo lên trên người: “Liếm liếm cho tôi, tôi đau muốn chết.”

Tiêu Dương không chút do dự ngậm vào thứ nam tính màu đỏ sẫm của Hứa Cốc Xuyên, Hứa Cốc Xuyên túm lấy tóc của Tiêu Dương, đau khổ cùng lý trí của bản thân đấu tranh, anh thật sự sắp nhịn không được.

Trong phòng ngủ chính, cũng đang trình diễn một màn tình cảm mãnh liệt. Trừ bỏ việc ba người vẫn không được phép bắn vào bên trong thân thể của Yến Phi ra, Yến Phi cơ hồ mặc cho ba người muốn làm gì thì làm. Vết sẹo trên người ba người khiến cho hắn không khỏi nghĩ tới những giọt lệ của Tiêu Dương.

“Thiệu Thiệu… A Trì… Tiểu Tiểu… muốn anh, muốn anh…”

“Anh trai, anh trai… anh là của bọn em, là của bọn em.”

“A a a… Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu…”

Nếu cơ thể của anh có thể khiến cho các em quên đi đau xót cùng tuyệt vọng, anh nguyện ý giao ra cơ thể của mình. Anh yêu các em, Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu của anh.

~ ~ ~ ~ ~

* vô lăng:

68b255fee69e011745d7da63b4f90ab5

* trà thất: Trà thất là một căn phòng nhỏ dành riêng cho việc uống trà, nó còn được gọi là “nhà không”

du-hoc-nhat-ban-trathat-1

* Bích Loa Xuân: là một trong mười loại trà nổi tiếng tại Trung Quốc, được trồng ở núi Động Đình, huyện Thái Hồ, tỉnh Giang Tô

uong-tra-net-dep

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play