Ngồi ở một vị trí hai người trong góc của quán café, Yến Phi cúi thấp đầu quấy chén café, không nhìn Chung Dũng đang ngồi ở đối diện mình, không nghĩ ra vì sao đối phương lại tới tìm hắn.
Trầm mặc thật lâu, Chung Dũng vẫn là người mở miệng đầu tiên: “Tôi tới tìm cậu, nếu để Nhạc Thiệu bọn họ biết nhất định sẽ mất hứng, nhưng mà chuyện này tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn chỉ có thể tới tìm cậu để nhờ cậy, thực sự là lỗi do tôi đường đột.”
“... Có chuyện gì?” Yến Phi vẫn không ngẩng đầu lên, thanh âm buồn bực hỏi. Ngồi ở đối diện của hắn, là anh trai ruột của hắn, nhưng mà hắn nhìn thấy đối phương lại không có chút cao hứng nào cả. Thậm chí, đời này hắn còn không muốn tiếp tục có chút liên quan gì cùng với người của Chung gia nữa. Một khi có liên quan, hắn liền lại một lần nữa trở thành Chung Phong bị nơi nơi chịu áp chế kia. Hơn nữa của người của Chung gia biết rằng hắn còn sống, có thể sẽ đưa tới rất nhiều vấn đề rắc rối khác. Hắn đã đem mạng trả lại cho cha mẹ, đời này, hắn chỉ là Yến Phi.
Chung Dũng cũng đầy một bụng nghi ngờ. Anh nhìn thế nào cũng không hiểu được, rốt cuộc thanh niên trước mặt có chỗ nào tài giỏi, có thể trong thời gian ngắn ngủn như vậy hấp dẫn được ba người kia. Yến Phi bộ dạng không tính là khó coi, nhưng mà tuyệt đối cũng không được xem tuấn mỹ, cùng em trai Chung Phong không cách nào so sánh được. Một sinh viên như vậy ở trong đại học Đế Đô, tùy tiện túm lấy một người cũng sẽ không sai biệt lắm, rốt cuộc có ma lực gì khiến cho ba người chuyển tâm, đem hắn trở thành người yêu mới? Chung Dũng cảm giác vấn đề nằm ở ba tên kia, khẳng định vài năm nay đời sống quá mức rối loạn, cho nên mới có thể lựa chọn một người như vậy.
Mặc kệ anh có nguyện ý thừa nhận hay không, em trai đã qua đời của anh vẫn khá là tài giỏi, chẳng qua Chung Phong không có đem sự tài giỏi của bản thân đặt lên con đường làm quan, mà là đặt vào con đường vẽ tranh chẳng có chút tiền đồ kia. Cũng bởi vì vậy mà mang tới cho Chung gia không ít phiền toái. Trong lòng, Chung Dũng vẫn là trách cứ người em trai này. Trước không nói tới Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu tìm tới vài tên nam sủng có diện mạo khá giống Chung Phong, ba người bọn họ còn tỏ rõ với người khác là bọn họ yêu Chung Phong, khiến cho Chung gia mất hết thể diện. Nhạc Thiệu bọn họ giận chó đánh mèo lên Chung gia, làm con đường sự nghiệp của anh bị hao tổn, anh liền vô cùng oán hận em trai. Nếu không phải bởi vì chuyện tình của em trai, anh ít nhất cũng trở thành trung tướng.
“Chuyện của Chung Phong, hẳn là cậu cũng từng nghe qua đi?”
Yến Phi thong thả quấy café, gật gật đầu. Hắn có thể khiến cho người khác phát hiện ra trên người của hắn có chỗ giống ‘Chung Phong’, nhưng tuyệt đối không thể để cho người này phát hiện ra một tia manh mối.
Chung Dũng đối với biểu hiện nặng nề của Yến Phi, trong lòng không ngừng nhíu mày, nhìn sao cũng không ra đối phương là một nhân vật lợi hại tới một mình chọi mười người một lúc. Uống hết café, anh nói: “Vậy cậu cũng biết, tro cốt của em trai tôi ở trong biệt thự Đông Hồ của ba người Nhạc Thiệu bọn họ chứ?”
Tro cốt? Yến Phi trong lòng ‘lộp bộp’ vài tiếng, vẫn là trầm mặc gật đầu.
Chung Dũng cũng không quanh co lòng vòng, nói: “Em trai tôi khi còn sống là anh em kết bái cùng Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu. Em trai sau khi ngoài ý muốn qua đời, ba người Nhạc Thiệu bọn họ liền cướp đi tro cốt của em trai tôi, vì để em trai có thể an tâm ở dưới mặt đất, cha của tôi vẫn giao tro cốt cho ba người bọn họ. Năm năm nay, cha mẹ tôi muốn thắp một nén hương cho em trai tôi, nói chuyện với em ấy, tất cả những việc này đều không làm được. Nhạc Thiệu bọn họ lại đối với em trai tôi có loại tâm tư kia, nhà chúng tôi cũng không yêu cầu bọn họ trả lại tro cốt. Hiện tại, bọn họ cùng cậu ở chung một chỗ, tro cốt của em trai tôi tiếp tục chôn ở Đông Hồ liền trở nên không thích hợp, tôi hi vọng cậu có thể khuyên Nhạc Thiệu bọn họ đem tro cốt của Tiểu Phong trả lại cho Chung gia, để cho cha mẹ tôi trăm năm sau có thể an ủi lòng mình.”
Yến Phi tâm đau nhức, hàm răng chua xót, hắn nhìn chằm chằm café trong chén, bọt sữa màu trắng ở sau khi bị hắn quấy lên tạo thành một vòng hoa văn. Hắn làm sao không nghe ra được ý tứ thâm sâu trong lời nói của Chung Dũng. Làm con trai cùng em trai của bọn họ hơn 20 năm, hắn nếu như tin tưởng lời nói của Chung Dũng, hắn chính là đồ ngốc.
Yến Phi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Chung Dũng, trong nháy mắt, Chung Dũng có một loại ảo giác, đối phương tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ chân chính trong lòng của mình. Ánh mắt sắc bén như vậy hoàn toàn không nên có ở trên người của một sinh viên bình thường. Anh trừng mắt nhìn, lại thấy ánh mắt của đối phương vô cùng bình tĩnh, anh âm thầm nhẹ thở ra, nhất định là mình nhìn lầm rồi.
Yến Phi không nóng không lạnh mở miệng: “Nhạc Thiệu bọn họ cùng tôi ở chung một chỗ thì có liên quan gì tới chuyện tro cốt của Chung Phong không thích hợp chôn tại Đông Hồ nữa?”
Câu hỏi này vừa nói ra, mang theo vài phần gây sự, Chung Dũng lập tức mất hứng. Nếu không phải bởi vì Yến Phi là tình nhân của ba người kia, lấy thân phận của hắn, Yến Phi còn chưa đủ tư cách để ngồi ở trước mặt của Chung Dũng anh, càng đừng nói tới chuyện cùng anh nói chuyện.
Chung Dũng không vui nói: “Em trai tôi khi còn sống là thực tâm đem ba người bọn họ trở thành em trai để bảo vệ, sau khi em trai tôi chết, ba người bọn họ làm ra cái gì hẳn là cậu đã nghe thấy, tôi cũng không muốn nhiều lời thêm. Bọn họ tùy tiện khiến cho em trai tôi phải hổ thẹn, hiện tại bọn họ đã có tình nhân mới là cậu, chẳng lẽ còn bắt em trai tôi tiếp tục phải chịu đựng thêm sao? Bọn họ cho dù không thích Chung gia chúng tôi, cũng không thể vũ nhục em trai tôi như thế, em trai tôi nếu có biết được, nhất định sẽ thương tâm cùng thất vọng.”
“Anh làm sao biết? Anh cũng đâu phải là Chung Phong.” Yến Phi ném trở lại một câu.
Chung Dũng bàn tay đặt ở trên bàn trà nắm chặt lại: “Yến Phi, tôi tới tìm cậu, là tôn trọng cậu, cũng là tôn trọng Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu. Tôi chỉ có một người em trai là Chung Phong, em ấy đã mất rồi, tôi không muốn trở mặt cùng những người mà khi còn sống em ấy quan tâm, tôi chỉ muốn đem tro cốt của em trai trở về nhà. Em trai tôi căn bản không thích nam nhân, cũng chỉ đem Nhạc Thiệu bọn họ trở thành em trai, bằng không khi còn sống em ấy cũng sẽ không đính hôn cùng nữ nhân. Nhạc Thiệu bọn họ ở sau khi em ấy chết, tìm tới nhiều nam sủng có ngoại hình giống với em ấy như vậy, suy bụng ta ra bụng người, nếu cậu là em trai tôi, cậu có thể hay không không thương tâm? Tôi nghe nói Nhạc Thiệu bọn họ muốn đính hôn với cậu, tôi không đành lòng để cho em trai tôi cô đơn nằm ở tại Đông Hồ nhìn các người trải qua cuộc sống hạnh phúc. Làm anh lớn, tôi có trách nhiệm đem em ấy trở về nhà!”
“Trách nhiệm?” Yến Phi cười lạnh, ném bỏ vẻ trầm mặc hướng nội vừa nãy: “Chung tiên sinh, tôi sao lại nghe nói Chung Phong là bị người trong nhà chèn ép khiến cho tự sát, căn bản không phải là việc ngoài ý muốn?”
Sắc mặt của Chung Dũng nhất thời trầm xuống: “Kia đều là nói bậy! Em trai tôi tuổi trẻ tràn ngập hứa hẹn, sự nghiệp thành công, còn sắp kết hôn, em ấy vì sao phải tự sát? Em ấy đã chết năm năm rồi, tôi không muốn quấy nhiễu sự yên bình của em ấy, tôi chỉ muốn đem em ấy đón về nhà. Cậu cùng Nhạc Thiệu bọn họ sống chung với nhau, em trai tôi cũng nên trở về nơi mà em ấy nên trở về.”
Cái đệch! Yến Phi hai tay khoanh trước ngực: “Nơi anh ta nên trở về? Chung tiên sinh, anh cũng là một quân nhân cao cấp, nói dối cũng đừng không chớp mắt như vậy. Chung Phong trước khi chết đã đem tài sản của mình chuyển giao cho Nhạc Thiệu, Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, tôi hỏi anh, anh ta cho anh được mấy đồng tiền?”
Ánh mắt của Chung Dũng trong nháy mắt sát khí sôi trào, lại bị anh lập tức áp chế.
“Chung tiên sinh, anh không phải là Chung Phong, không cần phải thay anh ta quyết định. Anh ta không thích ba người Nhạc Thiệu, có nguyện ý ở lại Đông Hồ hay không, cũng chỉ có anh ta biết. Nhạc Thiệu ba người bọn họ ở chung một chỗ với tôi, nhưng trong lòng bọn họ, Chung Phong vĩnh viễn là người không thể thay thế được. Tôi yêu chính là tính nết nghĩa khí trọng tình này của bọn họ. Chung Phong khi còn sống tặng cho Nhạc Thiệu, Kính Trì, Tiêu Tiếu bao nhiêu bức tranh, anh ta lại vẽ cho anh bao nhiêu bức? Cho người nhà của anh bao nhiêu bức? Thời điểm anh ta sinh bệnh, anh ở bệnh viện bồi anh ta được bao nhiêu ngày? Thời điểm anh ta bị cha anh đánh, anh bảo hộ anh ta được bao nhiêu lần? Thời điểm cha của anh xé tranh của Chung Phong, anh có giúp anh ta ngăn cản hay không? Thời điểm cha của anh ném anh ta vào trong quân đội để rèn luyện, anh có từng đi qua thăm anh ta không?”
Mỗi một câu của Yến Phi, sắc mặt của Chung Dũng liền càng thêm mờ mịt một phần, bất quá Yến Phi một chút cũng không hề sợ.
“Chậc, anh hiện tại cùng tôi nói anh có trách nhiệm với Chung Phong, thực sự là khiến tôi cười muốn rớt răng. Chung tiên sinh, tôi đã từng xem qua nhật ký của Chung Phong. Người nhà của anh đối xử với anh ta thế nào, tôi đều biết rõ ràng, anh đừng hòng lừa gạt tôi.”
Chung Dũng thẹn quá hóa giận: “Nhạc Thiệu bọn họ đem nhật ký riêng tư của em trai tôi cho cậu xem?!” Nhật ký của em trai mình sao?! Chung Dũng đột nhiên vô cùng hoảng hốt. Mà anh thực sự vô cùng phẫn nộ. Em trai đem nhà riêng chuyển gia cho ba người Nhạc Thiệu, đem tài sản cũng phân chia cho ba người kia, mà người nhà thì hắn cũng chỉ cấp cho mẹ có 50 vạn!
Yến Phi bĩu môi: “Cũng không tính là nhật ký. Em trai của anh trước khi chết có viết vài trang tùy bút, lưu lại cho Nhạc Thiệu bọn họ, coi như là di thư đi.”
Yến Phi cầm lên chén café, phát hiện café đã lạnh, hắn lại buông chén xuống, nói: “Chung tiên sinh, chuyện tình tro cốt của Chung Phong tôi không thể làm chủ được. Bất quá xem ở phần tình anh đã tới tìm riêng tôi để nói chuyện, tôi sẽ thay anh chuyển lời tới Nhạc Thiệu bọn họ. Tôi còn có việc, đi trước.”
Yến Phi nâng tay, để cho phục vụ tính tiền, hắn muốn lập tức rời khỏi đây. Nhìn bộ dạng của Chung Dũng, có thể thấy được đối phương cũng không thể thông qua cử chỉ lời nói của hắn để nhận ra hắn là ai!
Chung Dũng đè lại cánh tay của Yến Phi, hạ giọng: “Yến Phi, cha mẹ tôi vô cùng tưởng niệm em trai, nếu cậu nguyện ý giúp tôi, chỉ cần tôi đủ khả năng, tôi có thể trả cho cậu một phần thù lao nhất định.”
Yến Phi nhẫn xuống xúc động muốn vung ra một quyền, rút mạnh cánh tay. Nhìn Chung Dũng vài giây, hắn đột nhiên nở một nụ cười: “Có sinh ý đưa tới tận cửa, không làm chẳng phải là đứa ngốc sao.”
Chung Dũng lộ ra một nụ cười thoải mái nhất ngày hôm nay, trong lòng tràn ngập khinh thường đối với Yến Phi.
“Cậu nói giá đi.” Chung Dũng lại ra điều kiện: “Tro cốt của em trai tôi đương nhiên là vô giá, nhưng tôi vẫn nguyện ý giao một ít tiền cho tiểu bằng hữu cậu.”
Cái đệch, tôi còn chưa chê anh ghê tởm đâu!
Yến Phi ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, rồi mới dựng thẳng một đầu ngón tay lên: “Một trăm vạn, không mặc cả.”
Chung Dũng nháy mắt liền đen mặt: “Một trăm vạn... miệng của cậu cũng quá lớn đi.”
Yến Phi không sợ chết giở trò nói: “Giá của tôi liền chỉ có vậy. Chung gia cũng là nhà giàu, một trăm vạn chẳng qua cũng chỉ là mất đi một cọng lông trên người con trâu, không đáng kể đi. Anh tới tìm tôi, khẳng định cũng biết một ít tình huống về tôi. Nhà tôi nghèo, tôi là sinh viên thuộc diện khó khăn, nếu không phải Nhạc Thiệu bọn họ coi trọng tôi, tôi bây giờ vẫn đang phải ở trong căn tin lau bàn nữa đấy. Tôi tuy rằng cùng bọn họ đính hôn, nhưng mà tiền này vẫn là bảo hiểm cho bản thân, anh nói xem có đúng không. Vạn nhất một ngày nào đó bọn họ không thích tôi nữa, tôi cũng phải chuẩn bị một chút trước cho bản thân chứ. Kế sách phòng ngừa chu đáo, Chung tiên sinh làm quân nhân, khẳng định không xa lạ.”
Chung Dũng cự tuyệt: “Nhiều nhất là mười vạn, một trăm vạn là không có khả năng!”
Yến Phi lắc lắc ngón trỏ: “Một trăm vạn, không thương lượng. Chỉ cần anh đem số tiền này chuyển tới tài khoản của tôi, chờ Nhạc Thiệu bọn họ đi công tác về rồi, tôi tuyệt đối sẽ hai tay đem tro cốt giao cho anh, không kéo dài.”
“...” Chung Dũng khẽ cắn môi: “Năm mươi vạn! Không thể hơn. Tôi không có nhiều tiền như vậy.”
“Tôi mặc kệ. Anh không có tiền, tôi lại càng thêm thiếu tiền.”
Cũng không cùng Chung Dũng dài dòng nữa, Yến Phi cầm lấy balo của mình, đứng lên: “Chung tiên sinh cứ suy nghĩ cân nhắc đi, tôi còn có việc, đi trước một bước. Café mời anh trả tiền đi.”
Nói xong, Yến Phi đeo balo lên rồi rời đi không thèm quay đầu lại. Nhìn hắn rời đi, Chung Dũng một quyền nện lên trên bàn. Tiểu tử này tốt nhất vẫn là cầu nguyện để cho Nhạc Thiệu bọn họ không bao giờ bỏ rơi hắn đi!
Rời khỏi quán café, Yến Phi trên mặt có bao nhiêu đen liền có bấy nhiêu đen. Trở lại ký túc xá, mở ra cửa, hắn không nói một lời liền đổi giày, đem balo ném lên trên bàn, đặt mông xuống ghế. Vệ Văn Bân đang game liền quay đầu lại nhìn hắn một cái, lập tức cùng bạn bè ở trên mạng nói một tiếng, nhanh chóng logout.
Lấy xuống tai nghe, Vệ Văn Bân từ trên ghế đứng dậy đi tới bên cạnh Yến Phi, nhẹ nhàng chọc chọc hắn: “Xảy ra chuyện gì? Cùng Hứa Cốc Xuyên cãi nhau?”
Yến Phi thở hắt ra, nói: “Không, tôi vừa nhìn thấy một người, tâm tình không tốt.”
“Ai vậy?”
“Chung Dũng.”
“A!” Vệ Văn Bân hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Anh ta tới tìm cậu làm gì? Anh ta sẽ không phải là nhận ra cậu đấy chứ?!”
Vệ Văn Bân quan tâm khiến cho tâm tình của Yến Phi trở nên tốt hơn một chút, hắn đơn giản nói: “Anh ta muốn lấy đi tro cốt đời trước của tôi. Anh ta biết tìm Nhạc Thiệu bọn họ cũng vô dụng, cho nên tới tìm tôi. Không nghĩ tới hiện tại tôi lại nổi danh như vậy, ngay cả Chung Dũng cũng biết tới.”
Vệ Văn Bân thật cẩn thận hỏi: “Vậy cậu có muốn đem tro cốt của mình đời trước đưa cho anh ta không? Nhạc ca bọn họ khẳng định sẽ không đồng ý đâu? Đã lâu như vậy rồi, nhà của cậu sao tự nhiên lại muốn đòi về tro cốt đời trước của cậu cơ chứ?”
Việc này mà đặt ở 20 năm trước, Vệ Văn Bân cảm thấy bản thân sắp tinh thần phân liệt rồi. Tro cốt đời trước, biến đi giúp!
Yến Phi cười nhạo nói: “Bọn họ là ngại tôi khiến cho Chung gia mất mặt. Thiệu Thiệu bọn họ có ‘Yến Phi’ là người yêu mới, ‘Chung Phong’ lại là người cũ, còn tiếp tục ở lại Đông Hồ chỉ khiến cho người ta chê cười. Nói cho tới cùng, cái gì mà muốn thắp nén hương cho tôi, muốn trò chuyện cùng tôi, cái đệch! Hơn hai mươi năm tôi sống kia quả thực là uổng phí nha!”
Dù sao cũng là người nhà ‘đời trước’ của Yến Phi, Vệ Văn Bân không dám đánh giá nhiều, cậu chấn an nói: “Cậu hiện tại là Yến Phi, cùng bọn họ không liên quan, không cần phải chú ý tới bọn họ làm gì? Đừng để ý tới bọn họ nữa.”
Yến Phi tức giận tới không muốn nói nhiều: “Tôi chết cũng đã chết rồi, còn muốn đánh chủ ý lên tôi, đệch!”
Lúc này loa của ký túc xá lại vang lên.
“Yến Phi có trong phòng hay không? Dưới tầng có người tìm. Yến Phi có trong phòng hay không?”
Yến Phi cùng Vệ Văn Bân đồng loạt nhìn về loa, Yến Phi phát hỏa rống lên: “Không ở!”
“Yến Phi không ở?” Bảo vệ rõ ràng không tin, vừa rồi ông mới thấy Yến Phi đi vào trong ký túc xá mà.
“Nói không ở chính là không ở!” Yến Phi cầm lấy cái chén ở trên bàn, muốn ném về phía loa.
Trong loa im lặng vài giây, bảo vệ không biết là đang nói với ai ‘không ở’, rồi mới đóng loa. Vệ Văn Bân nhanh chóng thay giày, nói: “Để tôi xuống xem xem.”
Rồi mới cầm di động chạy ra khỏi cửa. Yến Phi một chút cũng không tò mò là ai tới tìm mình, nếu là người mà hắn muốn gặp thì đã trực tiếp gọi cho hắn rồi.
۞
Trong phòng khách, Tiêu Bách Chu vùi người trên sopha, vừa ăn hoa quả vừa xem phim. Bên cạnh, Nhạc Lăng hai chân gác lên trên tay vịn của ghế nhỏ, vươn tay ôm lấy y. Tiêu Bách Chu cắm một miếng lê đút cho Nhạc Lăng, Nhạc Lăng há miệng cắn xuống, nhân tiện ở ngoài miệng của Tiêu Bách Chu hôn một cái. Phòng ở nguyên bản trống trải hiện tại đã có sự thay đổi rất lớn, giống như một căn nhà chân chính.
Hơi nước ẩm ướt màu trắng không ngừng được phun ra từ bình phun khí, làm dịu đi khoang mũi cùng lồng ngực khô rát của Tiêu Bách Chu. Thân là nam nhân, y đặc biệt không cách nào chịu nổi sự hanh khô của mùa đông phương bắc tại đế đô. Nhạc Lăng đặc biệt mua cho y một bình phun khí cỡ lớn.
“Buổi tối ra ngoài ăn đi.” Nhạc Lăng nhìn thời gian, nói. Cơm do hắn làm thì không ăn được, lại không muốn để cho Tiêu Bách Chu vất vả.
Tiêu Bách Chu nói: “Ăn ở nhà đi. Dạ dày của anh không tốt, ít nên đi ra ngoài ăn. Dầu ăn cùng muối và mì chính ở bên ngoài đều không được sạch sẽ.”
Nhạc Lăng lập tức hạnh phúc hôn Tiêu Bách Chu. Hai ngày trước bệnh dạ dày của Nhạc Lăng lại tái phát, khiến cho Tiêu Bách Chu vô cùng đau lòng. Vốn Tiêu Bách Chu khả năng nấu nướng cũng chỉ ở mức bình thường, hiện tại y lại bắt đầu nghiên cứu những thực đơn để chữa trị bệnh dạ dày.
Hai người vừa hôn liền khó chia lìa, di động của Nhạc Lăng lúc này lại không hợp thời mà vang lên. Bất đắc dĩ thối lui, Nhạc Lăng cầm lấy di động, vừa thấy là Yến Phi gọi tới, hắn vội vàng nghe. Trước khi ông anh trai rời khỏi đế đô đã dặn dò hắn phải chiếu cố tốt tới Yến Phi.
“Alo, Yến ca.”
“Nhạc Lăng, em đang ở nhà hả?”
“Cùng Bách Chu ở nhà. Anh nếu bên kia xong chuyện rồi thì qua đây ăn cơm đi. Buổi tối Bách Chu làm cơm.”
“Anh không muốn làm bóng đèn đâu, tối anh cùng Văn Bân đi ăn lẩu rồi. Nhạc Lăng, có chuyện này anh cần nhờ em làm giúp, phải trộm làm, trước đừng để cho mấy người anh trai của em biết được.”
Nhạc Lăng lập tức nghiêm mặt: “Anh nói đi.”
Yến Phi nói ra việc mà hắn muốn nhờ Nhạc Lăng trộm làm, Nhạc Lăng nghe xong lúc này liền nhíu mày: “Yến ca, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em trước đừng hỏi. Em đi tìm, anh cần dùng gấp. Phải trộm làm, không được để cho người khác biết.”
“... Được, em sẽ nhanh chóng tìm giúp anh. Nhưng mà chuyện này em không thể lừa anh trai.”
“Anh trai em ở nước ngoài, chờ em ấy trở về rồi, tự anh sẽ nói. Không muốn em báo cho bọn họ chính là bởi vì không muốn bọn họ lo lắng, trong điện thoại nói chuyện cũng không rõ ràng được. An tâm, an tâm, không phải chuyện nghiêm trọng gì hết, em tìm được rồi thì gọi lại điện thoại cho anh.”
“Được rồi.”
Nhạc Lăng trầm ngâm cúp điện thoại, Tiêu Bách Chu lập tức hỏi: “Yến Phi tìm anh làm gì vậy?”
Nhạc Lăng nhìn về phía y: “Anh ấy bảo anh là tìm hộ cho anh ấy một hũ tro cốt, tốt nhất là đã thiêu từ năm sáu năm trước.”
“...”
Tiêu Bách Chu nháy mắt nổi lên một thân da gà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT