“Cả họ bị nguyền rủa? Này, ngươi đừng có ăn phân nói bậy, ai bị nguyền rủa hả?” – Công Dương Dã còn chưa phản ứng thì Tiêu Động đã sửng cồ lên. Trường hợp của hắn cũng tương tư với gã a, thế theo lời Phạm chưởng quỹ thì có phải hắn cũng trúng nguyền rủa rồi.
“Chưởng quỹ, xin cho ta một lời giải thích.” – Công Dương Dã cũng u ám mặt mày.
Tiêu Diệp và Tiêu Minh cũng tò mò vô cùng, thân là trưởng lão Kim Đan Kỳ của một trong bát đại vương tộc Vân Thanh Quốc, bọn họ chưa từng nghe qua chuyện nguyền rủa có thể khiến người ta mất đi thiên phú a.
Đó chẳng khác nào bảo có một tu sĩ Giáp mắng tu sĩ Ất: “Ta nguyền rủa ngươi sinh con không có lỗ hậu!”, thế là thằng Ất liền sinh con không có lỗ hậu? Không, không, ngôn xuất pháp tùy là thứ đừng nói tu sĩ Kim Đan như bọn họ, mà đến cả đại năng Hóa Thần Kỳ, Phản Hư Kỳ, thậm chí Hợp Thể, Đại Thừa cũng không thể làm được.
Ở cái nơi khỉ ho cò gáy mà tu sĩ Hóa Thần đã là nhân vật trong truyền thuyết, họ lại càng chẳng thể nào biết đến những thứ như vậy được.
Phạm Hiên không trả lời vấn đề, hắn hỏi ngược lại Công Dương Dã. – “Ngươi là không thể nào luyện khí được, đụng đâu hư đó, giống như có một bàn tay vô hình không cho ngươi làm bất cứ thứ gì liên quan đến luyện khí?” – Tuy là hỏi, nhưng thái độ của hắn mười phần chắc chắn.
“Cái này ta đã nói rồi nha, chưởng quỹ ngươi vẫn nên trả lời vụ nguyền rủa đi!” – Tiêu Động cáu gắt, Công Dương Dã im lặng không nói, chỉ nhìn Phạm Hiên.
Phạm chưởng quỹ mặc kệ tên nhân vật chính kia, tiếp tục hỏi. – “Ngươi có phải là quên rất nhiều thứ liên quan đến luyện khí?”
Công Dương Dã lắc đầu. – “Không đúng, lúc ta xin khảo nghiệm làm học đồ luyện khí vẫn có thể trả lời…” – Gã chợt im bặt, gã nhớ đến lúc khảo nghiệm tri thức, mặc dù đáp được rất nhiều câu, nhưng vẫn có những thứ mà gã không đáp được a.
Đây chỉ là khảo nghiệm học đồ mà thôi, câu hỏi đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, dựa vào thân phận là đệ nhất thiên tài luyện khí của Thần Binh Các và sự chăm chỉ miệt mài của mình, lại có những câu hỏi mà gã không trả lời được sao?
Lúc đầu gã cứ tưởng nó là việc bình thường, giờ bị Phạm chưởng quỹ cố ý nhắc đến, Công Dương Dã mới phát hiện điều bất thường ở đây.
Đưa một tay lên ôm đầu, từ trong ngực áo, gã lấy chiếc răng nanh mà Tiêu Động tặng ra, nhíu chặt chân mày nhìn nó, gân xanh nổi lên đầy trán. – “Đây là răng của, của…”
Lạch cạch!
Chiếc răng nanh Song Vĩ Hổ rơi xuống trên sàn, ánh mắt Công Dương Dã thẫn thờ nhìn theo nó. Gã nhớ được là khi nãy bản thân vừa chạm vào liền biết nó có xuất xứ thế nào, nhưng giờ lại chẳng còn thứ gì đọng lại trong đầu gã.
Tiêu Động cúi xuống nhặt cái răng nanh lên, nhét lại vào trong tay gã. – “Đâu phải thứ gì ngươi cũng biết được, đừng bận tâm làm gì.” – Hắn an ủi như thế, nhưng trong lòng cũng biết có chuyện kỳ lạ ở đây.
Nhìn ánh mắt mê mang của Công Dương Dã, Phạm Hiên lắc đầu. – ‘Sợ rồi chứ gì? Hừ, dựa vào Giám Bảo Nhãn và Tụ Bảo Bồn, bản chưởng quỹ chính là đệ nhất hacker, thông tin gì cũng có thể moi ra. Ta sẽ không nói ra là ngươi còn bị suy thận đâu, hắc hắc.’
Hắng giọng một cái, hắn trầm giọng hỏi thêm – “Lại nói, Công Dương gia của ngươi có phải truyền càng nhiều đời thì nhân khẩu càng sụt giảm, đến đời này chỉ còn lại mỗi ngươi?” – Sau đó hắn tự trả lời luôn. – “Nói cho ngươi biết, đây cũng là nguyền rủa kia gây ra. Nó không chỉ khiến kẻ mang huyết mạch Công Dương gia không thể luyện khí, nó còn bám lấy, chặt đứt tuyến sinh cơ của các ngươi, khiến dòng họ của ngươi ngày một suy tàn, cho đến khi tận diệt mới thôi.”
Tiêu Động nghe hết, ngẩng đầu lên đầy khiếp sợ nhìn Phạm chưởng quỹ, Tiêu Diệp và Tiêu Minh cũng y như vậy. Phải biết, trường hợp của Tiêu Động cũng gần giống với Công Dương Dã a, liệu Tiêu gia có bị trúng phải nguyền rủa nào đó, ngày diệt tộc đã cận kề trong gan tấc?
Ý nghĩ của Tiêu Động xoay chuyển, hắn chợt nhớ đến một thứ, vội vỗ bàn la lên. – “Không đúng! Tổ gia gia của Công Dương tiểu tử có thể luyện khí, lời giải thích của ngươi không hợp lý!”
Công Dương Dã nghe đến chỗ này, cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Phạm Hiên, chờ hắn lý sự.
“Vậy nói ta nghe, tổ gia gia của hắn còn sống hay không?” – Phạm Hiên nghiền ngẫm nhìn Tiêu Động, hỏi một câu như sét đánh giữa trời quang.
Công Dương Dã nghe xong, đầu óc cũng trống rỗng rồi, không nhịn được nhớ tới Công Dương Minh, thần sắc trở nên hết sức đau khổ.
Tiêu Động khó xử liếc gã một cái, sau đó ngập ngừng nói ra. – “Y, y… độ kiếp Nguyên Anh… thất bại rồi.” – Hắn không nói ra kết cục của Công Dương Minh ra sao, bởi ai cũng hiểu độ kiếp thất bại thì có hậu quả gì.
Phạm chưởng quỹ lộ ra vẻ mặt ‘quả nhiên là vậy’, hắn bình thản cất lời. – “Theo ta đoán, chín không rời mười không phải là do nguyền rủa kia nên hắn mới độ kiếp thất bại a.”
Ầm!
Như trúng một nhát búa đập vào đầu, Công Dương Dã gục đầu xuống. Gã nhớ được lúc ấy, Công Dương Minh từng khoe rằng đã luyện được một bộ sáu món Linh Khí Cực Phẩm còn tốt hơn bộ pháp bảo mà y đã chế tạo cho Tôn Thiên Bá, bảo rằng dựa vào nó, y có thể dễ dàng độ kiếp Nguyên Anh.
Sau đó, Công Dương Minh liền bỏ mình trước thiên kiếp rồi. Nghĩ tới đây, gã đã có tám chín phần tin là mình bị trúng phải thứ hư vô mờ mịt gọi là nguyền rủa kia.
“Nhưng y vẫn có thể luyện khí!” – Tiêu Động nhìn thần sắc đau đớn của Công Dương Dã, cố vớt vát nói.
Phạm Hiên nhún vai, thản nhiên đáp lại. – “Vậy chỉ có thể nói là lúc đó y còn nắm giữ bảo bối gì đó có thể kháng lại nguyền rủa chẳng hạn, y chết đi thì nó không còn bị hạn chế nữa, Công Dương tiểu tử nhà ngươi liền gánh hết. Hoặc đơn giản hơn là chủ nhân của thứ nguyền rủa kia trở nên mạnh hơn, cho nên… Ngươi hiểu a.” – Hắn vừa nói, vừa vỗ nhẹ lên quầy.
Tiêu Động nghe hiểu, không nhịn được rùng cả mình. Nghĩ đến cha già Tiêu Tranh ở nhà, lại nhớ đến biểu muội Hương Nhi, hắn không kìm được siết chặt nắm tay, mạnh đến nổi móng tay đâm vào da thịt, máu chảy đầm đìa.
“Chưởng quỹ, nói đi! Giải quyết thế nào?” – Tiêu Động hết sức nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Phạm Hiên.
Công Dương Dã cũng ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn, Tiêu Diệp và Tiêu Minh cũng như vậy.
Bị tám con mắt bâu vào, Phạm Hiên vẫn thản nhiên như không. – “Cách giải quyết là có…” – Bốn người kia sáng mắt nhìn hắn, nhất là Công Dương Dã. Nhưng Phạm chưởng quỹ lại lắc ngón tay với gã. – “…có điều, Công Dương tiểu tử nhà ngươi không trả nổi chi phí.”
“Ta trả giúp hắn!” – Tiêu Động bá khí nói ra, lập tức nhận được ánh mắt ngập nước của Công Dương Dã.
Phạm chưởng quỹ khẽ cười một tiếng, dùng ánh mắt hài hước nhìn hắn. – “Ngươi trả? Không nói đến việc ta không có thứ đó trong tay. Dù cho là ta có, ngươi thực sự trả nổi sao?” – Nói vậy thôi, chứ hắn đã nhìn chằm chằm vào Lưỡng Cực Hàn Viêm của người ta rồi.
“Thứ, thứ gì?” – Tiêu Động cũng ánh mắt của hắn làm cho lúng túng, vội hỏi lại.
“Linh Vật Thất Phẩm, Vô Ưu Diệp! Chuyên áp chế các loại nguyền rủa, mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng để Công Dương tiểu tử nhà ngươi lấy lại thiên phú luyện khí là không nói chơi.” – Phạm Hiên chỉ nói miệng thôi, hắn nào dám lôi nó ra. Tai vách mạch rừng, nếu để lão quái vật nào đó biết hắn có Linh Vật Thất Phẩm trong tay… Khặc khặc, Phạm chưởng quỹ cũng không biết giới hạn chịu đựng của cửa tiệm nhỏ là ở đâu a.
Lúc ban đầu, dựa vào Tụ Bảo Bồn để cảm ứng xem Công Dương Dã cần thứ gì, hắn liền nhận được hai đáp án, đó chính là Vô Ưu Diệp và một viên đan dược bổ thận tráng dương nha.
Thứ sau thì ai cũng biết để làm gì rồi, không cần nói đến. Còn Vô Ưu Diệp, thông qua kiểm tra công dụng của nó, lại tra kỹ xem nguyền rủa là cái gì, Phạm Hiên liền có thể đoán được vấn đề của Công Dương Dã.
Nói thật đi, dù cho Tiêu Viêm có lấy ra Lưỡng Cực Hàn Viêm để mua Vô Ưu Diệp cho gã thì Phạm chưởng quỹ cũng sẽ không bán đâu. Thứ nhất là vì nguồn vốn mà hắn được phép sử dụng hiện nay không đủ để tạo thành Vô Ưu Diệp, thứ hai là vì hắn sẽ không bỏ nhiều vốn như vậy để giao dịch với một tên có đánh giá tổng hợp chỉ 40 điểm a, đó là thất thoát biết bao nhiêu Tài Khí? Hắn có điên mới làm như vậy.
Mục tiêu duy nhất từ đầu tới giờ của hắn chính là Tiêu Động. Chỉ cần có thể đạt thành thỏa thuận với tên này, dù cho có phải bỏ hết bọn khách hàng thông thường hắn cũng nguyện ý. Bắt chước theo lời của một đại năng thì chính là: “Thiên Đạo Chi Tử là khách hàng tồn tại duy nhất. Còn những khách hàng khác, có hay không có, không quan trọng.”
Ặc, tất nhiên là hắn sẽ không cực đoan như vậy, ăn hết cả ba phân khúc cao – trung – thấp mới là việc mà một tên gian thương hám tài nên làm.
Công Dương Dã không biết hắn nghĩ gì, gã lúc này đã bị Phạm chưởng quỹ nói đến tuyệt vọng a. – “Linh Vật Thất Phẩm, Linh Vật Thất Phẩm… Ha ha, ta vậy là xong rồi, ta vậy là xong rồi, ha ha.” – Gã cười một cách vô hồn, bất lực ngã ngồi xuống đất.
“Công Dương tiểu tử! Công Dương tiểu tử! Ngươi mau tỉnh! Ngươi…” – Tiêu Động gặp gã như vậy, cũng hoảng loạn vô cùng, vội lay gã dậy nhưng hoàn toàn không có tác dụng, Công Dương Dã giống như đã nhập ma rồi.
“Mẹ kiếp! Không được, để như vậy tinh thần của hắn sẽ hỏng mất!” – Tiêu Động không muốn gã đồng chí mới quen mắc bệnh thần kinh a, thế là hắn chợt nghĩ đến một cách.
Binh!
Công Dương Dã bất tỉnh rồi. Rất đơn giản, Tiêu Động lại tặng gã một đấm như thôi sơn vào mặt cho đỡ lôi thôi dài dòng.
Tiêu Diệp và Tiêu Minh lúc này gấp như kiến bò trên chảo rồi. Vấn đề của đại thiếu gia giờ là vấn đề của cả gia tộc a, lỡ mà hắn cũng trúng nguyền rủa giống Công Dương Dã thì Tiêu gia coi như xong đời rồi.
Đặt Công Dương tiểu tử nhà mình dựa vào bàn, Tiêu Động hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh nhìn Phạm Hiên. – “Phạm chưởng quỹ, ta có phải là cũng giống như hắn?”
Ế?
Thôi thấy mẹ rồi, Phạm Hiên chợt nhớ ra là nếu tên này cũng bị giống tên kia a, mà vốn liếng của hắn hiện giờ chưa thể đổi được Vô Ưu Thảo đâu, làm sao giao dịch bây giờ?
‘Hợp đồng! Đúng rồi, còn có Tiểu Thiên Hợp Đồng!’ – Hắn nhớ đến là mình có thể dựa vào thứ này để phá bỏ giới hạn nguồn vốn cung ứng của thiên địa a, bởi vì nó là một bản hiệp ước của Thiên Đạo, là thứ có quyền lực tối thượng.
‘Chỉ là làm như vậy thật không đáng a, dựa vào nó xin bơm vốn, chả khác gì dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.’ – Gặp được Thiên Đạo Chi Tử như Tiêu Động, hắn đã tìm ra những cách ghê gớm hơn nhiều để tận dụng Tiểu Thiên Hợp Đồng.
‘Mặc kệ, xem thử hắn bị gì trước đã, lỡ đâu lại chẳng phải nguyền rủa gì đó.’ – Lắc đầu một cái, Phạm Hiên khẽ xoay Tụ Bảo Bồn trong tay, ánh mắt chăm chú nhìn Tiêu Động.
Một lát sau.
‘Thật không phải nguyền rủa? Chỉ là cái này…’ – Phạm chưởng quỹ há to mồm nhìn Tiêu Động.
“Chưởng… chưởng quỹ, thiếu gia nhà ta thật trúng phải nguyền, nguyền rủa?!” – Tiêu Minh trông thấy thần sắc của Phạm Hiên, liền tuyệt vọng hỏi hắn.
Nhẹ nhõm thay, người sau thế mà lắc đầu.
Nhưng y cũng không nhẹ nhõm được bao lâu, bởi vì không phải nguyền rủa thì là gì? Chả lẽ còn là cái gì đó kinh khủng hơn nữa? Hai chân y run lẩy bẩy, nào có phong phạm tu sĩ Kim Đan gì, phải đỡ bàn ngồi xuống lấy lại bình tĩnh.
Tiêu Diệp cũng sợ teo cả trứng, dựa lưng vào bàn, nín thở chờ Phạm Hiên trả lời. Tiêu Động không nói một tiếng, im lặng nhìn Phạm Hiên, hắn vậy mà có tố chất tâm lý còn tốt hơn hai vị trưởng lão Kim Đan.
Dưới ánh mắt âm u của Tiêu Động, Phạm chưởng quỹ đột nhiên trừng mắt soi khắp người hắn, sau đó chỉ tay lên trước ngực Tiêu Động, mở miệng hỏi.
“Thiếu niên, ngươi có bán nhẫn không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT