Tiêu Tĩnh đâm liên tiếp bốn mươi tám đường thương hiểm hóc, tốc độ nhanh chậm có khác, uy lực mạnh yếu đan xen, cố gắng làm đến trạng thái biến hóa khôn lường, sâm la vạn tượng, nhưng tất cả đều bị con mèo béo hời hợt dùng Hư Không Âm Dương… à không, Vô Địch Miêu Miêu Quyền ngăn lại.
“Thế nào, thế nào? Đã ghi rõ một thương này chưa?”
“Chà chà, phong thái này của miêu gia, mười sao, mười sao!”
“Có chép được cận cảnh vẻ mặt của thống lĩnh ngự lâm quân không?”
“Đúng, đúng! Là nét mặt này. Ngươi nhìn xem, gân xanh nổi lên, mắt lòi ra ngoài như cá chết.”
“Tua chậm lại một chút, chuẩn xác! Nhìn đi, có phải là tay cầm thương nới lỏng, bắt đầu run lên rồi không?”
Đám tán tu bàn tán xôn xao a.
Vừa rồi có kẻ ra chủ ý sử dụng Linh Quang Ngọc (một loại pháp bảo rẻ tiền dùng để ghi hình) để quay lại hình ảnh nơi đây, lập tức được đông đảo tán tu phản ứng. Thế là ngay sau đó, tu chân giới xuất hiện thêm mấy trăm tên đạo diễn rồi.
Hai nhân vật chính của bom tấn, hừm, một nhân loại và một con mèo vẫn đang hăng say biểu diễn, chỉ là một bên đã gần hết thể lực, một bên thì nhàn nhã như đang rong chơi.
Tiêu Tĩnh không có tâm trí nào để mắt đến bọn tán tu mà biết bọn chúng đang làm gì, nhưng Vô Địch biết a. Nó thậm chí còn biết điện ảnh là gì, cho nên rất là cố gắng tạo dáng, khiến bản thân lên hình được đẹp nhất, tiêu sái nhất có thể.
Như vậy cũng làm cho đối thủ của nó là Tiêu Tĩnh rất nghi hoặc á. Hắn không hiểu sao lúc đầu con mèo kia ra đòn rất dứt khoát, ngửa tay thành Âm, lật tay thành Dương, không có chút chần chừ nào, nhưng sau đó liền hoa mỹ hơn rất nhiều, có khi xoay người hai vòng bảy trăm hai chục độ mới tạo thành Thái Cực Đồ cản lại thương của hắn, có khi lại quay lưng đỡ thương, hiển lộ rất nhiều sơ hở.
Có điều hắn cũng không còn nhiều thời gian để nghĩ ngợi lung tung.
Quân trận cũng không phải là có thể tồn tại vĩnh viên, nó có thể duy trì không tiêu tan là nhờ vào sĩ khí của quân đội. Sĩ khí của binh lính càng cao, quân hồn ngưng tụ càng mạnh mẽ, càng lâu dài.
Quân hồn của Kim Thương Quân Trận chính là hoàng kim cự thương.
Ngược lại, nếu sĩ khí của binh lính càng thấp, quân hồn ngưng tụ càng yếu ớt, càng thiếu chân thật, thời gian tồn tại cũng không được bao nhiêu.
Hơn hết, mặc kệ quân hồn ngưng tụ mạnh hay yếu, chỉ cần quân trận giải tán thì khí huyết, pháp lực, tinh thần của toàn thể binh lính đã kết thành quân trận lập tức sẽ bị suy yếu đi năm phần mười, muốn thi triển quân trận lần nữa phải đợi đến khi họ khôi phục trở lại.
Tiêu Tĩnh đã giao đấu hơn trăm hiệp với Vô Địch mà không thể làm nó mất dù một sợi lông, sĩ khí của ba ngàn ngự lâm quân đã trở nên ảm đạm vô cùng, hoàng kim cự thương không còn được sáng loáng như ban đầu nữa rồi. Nếu còn không giải quyết chiến đấu ngay, đợi đến quân hồn tan rã thì hắn chẳng còn cơ hội nào nữa cả.
‘Không được, ta phải tốc chiến tốc thắng.’ – Tiêu Tĩnh cắn răng, ánh mắt đỏ bừng nhìn về phía con mèo béo, mang theo vô tận sát khí.
‘Con kiến hôi này tính giở tuyệt chiêu?’ – Vung tay hất ra mũi thương, Vô Địch cảm nhận được sát khí ngập trời của đối thủ.
Nó trông thấy Tiêu Tĩnh làm động tác thu thương về sau, thanh hoàng kim cự thương trước mặt nó cũng lui về chỗ ba ngàn ngự lâm quân, mũi thương vẫn còn rung động dữ dội, định lăm le chọt cho nó một nhát.
Buông thõng hai chân, Thái Cực Đồ tiêu tán, con mèo béo có chút hứng thú muốn xem xem tên kia giở tuyệt chiêu gì, Đại Địa Chấn hay là Bán Nguyệt Thương.
Tiêu Tĩnh đưa thương lên ngang miệng, dùng răng cắn lấy, một ngụm tinh huyết từ trong mồm hắn trào ra, nhuộm đẫm từ cán thương cho đến mũi thương. Ngay lập tức, bên trên hoàng kim cự thương cũng xuất hiện từng đường văn huyết sắc tương tự như thanh thiết thương trong miệng hắn.
Tay của hắn bắt đầu kết thủ ấn, sử dụng toàn bộ lượng chân nguyên còn lại trong Kim Đan để dồn hết cho một đòn này.
Rất rõ ràng, thứ hắn sắp sử ra không phải là thương pháp mà là một loại phép thuật.
Xuyên Thiên Nhất Kích.
Đây là phép thuật thoát thai từ Xuyên Thiên Thương Pháp, dung hợp tất cả tinh túy của thương pháp này vào trong một chiêu, uy lực kinh thiên động địa.
Bằng vào thực lực cũng như lĩnh ngộ về Xuyên Thiên Thương Pháp của Tiêu Tĩnh thì không đủ khả năng để sử dụng chiêu này, nhưng với Kim Thương Quân Trận thì việc đó không còn là vấn đề nữa.
Trong lúc hắn đang tụ lực cho đòn quyết định này, vẻ mặt của con mèo béo cũng thay đổi rồi, không còn ngả ngớn như ban đầu mà trở nên có chút nghiêm túc.
Nói câu công đạo đi, Vô Địch cũng không phải thực sự vô địch, ừm, chí ít bây giờ là như thế. Nó biết rõ năng lực phòng ngự của bản thân có thể gọi là siêu cường, nhưng nếu muốn đỡ đòn công kích kế tiếp của Tiêu Tĩnh thì có chút miễn cưỡng, cục diện tệ nhất có thể xảy ra là nó sẽ bị mất mấy miếng thịt và Vô Địch thì không hề muốn điều đó diễn ra một chút nào. Từ lúc có mặt trên đời tới giờ, nó còn chưa từng bị thương qua đâu.
Ặc, được rồi, tên này so với Phạm chưởng quỹ cũng chẳng khá hơn tí nào, đều sợ đau a.
Cho nên, vì để bảo vệ thân thể ngọc ngà của mình, con mèo béo quyết định chơi lớn. À mà nếu có ai hỏi vì sao nó lại không ra tay cắt ngang nghi thức tụ lực của Tiêu Tĩnh thì sau đây là câu trả lời.
Lý do là vì Kim Thương Quân Trận cũng tự có khả năng phòng thủ a, mọi công kích mà quân trận nhận được sẽ do hoàng kim cự thương nhận lấy, ba ngàn ngự lâm quân cũng có thể chia sẻ thương tổn cho nhau. Cho nên nếu muốn tiêu diệt quân trận, hoặc là có thực lực tuyệt đối, một đòn giết sạch, hoặc là đánh cù nhây đợi đến khi sĩ khí xuống thấp, quân hồn tự động tiêu tán là được.
Con mèo béo cũng có một chiêu có thể một đòn toàn diệt kẻ địch, nhưng đòi hỏi nó phải trả giá một ít cũng như tiêu tốn thời gian tụ lực. Và đó cũng là chiêu nó sắp dùng ra đây.
Thân hình của nó chợt bay cao hơn nữa, lên đến gần ngàn thước, làm cho hoàng kim cự thương tự động chĩa mũi theo hướng của nó.
Dưới mặt đất.
“Miêu gia định làm gì?”
“Úi chao, này là định đại chiêu đấu đại chiêu đấy!”
“Chúng ta có nên chạy không?”
“Hỏi thừa, chạy mau!”
Bọn tán tu cảm nhận được sắp có chuyện không lành xảy ra, nhao nhao chạy tán loạn khỏi hiện trường, vẫn chưa hề quên sử dụng Linh Quang Ngọc trong tay, rất giống với một quần thể nào đấy mà Phạm Hiên biết, cái gì cũng muốn ghi hình, chết tới nơi vẫn ghi hình, như thể đó là lẽ sống của họ vậy.
Quay trở lại với bầu trời.
Một luồng khí vàng hiện ra trong lòng bàn chân của con mèo béo, từ từ vơi dần.
‘Dùng bao nhiêu đây? Một trăm thì chúng nó tan thành bụi phấn mất, không ổn. Năm mươi? Vẫn quá nhiều. Hai mươi? Có thể chết một số đấy. Mười? À há, vừa đủ vừa đủ. Không, không ổn, lát nữa vẫn nên tìm tên kia đòi nợ, việc này vẫn là tại hắn đấy.’ – Vô Địch chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình.
Chỉ trong chốc lát, luồng khí vàng trong chân nó chỉ còn một nhúm nhỏ, mờ nhạt vô cùng, như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào.
‘Được rồi, chơi thôi. Đã lâu không dùng chiêu này.’ – Nó thế mà nhe răng cười, nhìn qua khả ố vô cùng.
Ngay sau đó, thần sắc của nó vậy mà trở nên nghiêm túc, đứng đắn, không nhìn ra một tia đùa giỡn.
“MIÊU!” – Hai chi trước của nó dang rộng, vẽ ra một vệt đen dài, chính là Âm Nghi.
Bầu trời gió nổi mây vần, thái dương ẩn núp, kéo ra một tấm màn đen kịt.
“PHÁI!” – Hai chi sau của con mèo béo dang ra, vẽ ra một vệt trắng, đó là Dương Nghi.
Đùng! Đùng!
Một tia chớp vắt ngang qua hư không, linh khí trời đất như bị hút cạn, những cành cây ngọn cỏ ít ỏi còn sót lại trong khuôn viên trăm dặm cũng héo tàn.
“KHÍ!” – Âm Dương hợp nhất, lần này không còn là Thái Cực Đồ mà mà một quả cầu linh lực với hai sắc hắc bạch giao dung, ở giữa tâm có một đoàn ánh sáng vàng nhạt lấp lóe liên hồi.
Cuồng phong nổi lên bát phương, mặt đất bắt đầu nứt nẻ, bọn tán tu đã chạy ra xa chợt cảm thấy một tầng áp lực khổng lồ ập tới, ép lên thân hình bọn họ, đè họ nằm bẹp trên đất không thể dậy nổi, trong lòng chỉ còn lại nỗi kinh hãi lan tràn.
Ba ngàn ngự lâm quân cũng cảm nhận được áp lực kinh hoàng này, sĩ khí héo rút dần, chẳng biết còn có thể duy trì quân trận được bao lâu nữa.
Tiêu Tĩnh lại không như vậy, hắn đã dồn toàn lực cho đòn Xuyên Thiên Nhất Kích này rồi, tinh thần và pháp lực đều hao tổn trầm trọng, thần trí cũng trở nên mờ hồ, chỉ còn lại một chấp niệm là phải tiêu diệt con mèo béo chết tiệt kia.
Kết xong ba thủ ấn cuối cùng, Kim Đan của hắn cũng khô cạn, thần thức cũng nằm trên bờ vực tan vỡ. Miệng hắn thả lỏng, thanh thiết thương rơi xuống, Tiêu Tĩnh dùng tay bắt lấy, nắm thật chặt.
Ánh mắt mờ mịt nhìn về phía thân ảnh nhỏ bé trên trời cao, dùng tia thần thức yếu ớt định vị, khóa chặt lấy mục tiêu, Tiêu Tĩnh dùng chút khí lực cuối cùng mà ném thanh thiết thương trong tay về phía trước.
Leng keng!
Thanh thiết thương rơi xuống mặt đất một cách vô lực, nhưng thanh hoàng kim cự thương thì lại khác.
Nó bộc phát ra ánh sáng huy hoàng, những đường huyết văn từ đuôi thương cho đến đầu mũi thương rực rỡ sắc đỏ tươi.
Oong… oong… oong…
Thân thương rung lên dữ dội, hóa thành một tia chớp vàng bay về phía con mèo béo, thế tới vô địch, không gì cản nổi.
Cũng đúng lúc này, đại chiêu của Vô Địch cũng tích tụ xong rồi.
“CÔNG!” – Bốn chân chụm lại đẩy mạnh vào quả cầu linh lực, một luồng sóng hủy diệt mang hai màu trắng đen bắn ra dữ dội, trực diện hoàng kim cự thương.
Tiểu Âm Dương Kình VS Xuyên Thiên Nhất Kích.
ẦMMM! ẦMM!!!
Tiếng nổ động trời vang lên, che đậy tất cả mọi âm thanh, dư chấn của vụ va chạm làm cho những kiến trúc bên ngoài nơi chiến đấu tan thành mảnh vụn, dương quang lấn át hết thảy, vô số tu sĩ bị dư uy làm cho trọng thương ngất xỉu. Đáng thương nhất là bọn Lưu Vân Kiếm Sư, nằm ngay giữa chiến trận, không biết bọn họ có còn sống nổi hay không.
Kết quả, rốt cuộc thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT