Mặc dù biết là ngày mai Triệu Ngữ Yên sẽ quay lại, nhưng hắn lại phải đau đầu vì không biết phải làm sao mới có thể dụ dỗ nàng mua đồ vật.
Không lẽ hắn phải nhờ Vô Địch khống chế nàng, sau đó đoạt lấy tiền tài trên người nàng rồi đưa lại cho nàng một món đồ xem như là hoàn thành mua bán? Ặc, làm như vậy có vẻ giống ăn cướp hơn.
Nếu biết trước có ngày phải bị chuyện buôn bán làm cho hao tổn tâm trí, thì lúc còn đi học hắn đã đăng ký ngành kinh tế rồi.
Bó tay hết cách, hắn lại phải tìm tới Vô Địch. – “Vô Địch đại ca, Vô Địch đại gia, ngài…”
“Cút!” – Con mèo béo đã nhìn thấu sự ti tiện của hắn.
“Ấy đừng như thế chứ. Giúp tiểu nhân nghĩ cách để ngày mai con bé kia mua hàng đi mà!” – Sự buồn nôn của hắn đã đột phá chân trời.
Vô Địch gãi gãi mông. – “Để con bé kia mua đồ vật ở chỗ ngươi, bản miêu có cả trăm cách.” – Nó vừa nói còn vừa trở bàn …chân.
Vô Địch hỏi ngược lại. – “Muốn biết?” – Nó còn tự liếm lấy cái mũi của mình.
Hắn vội gật đầu lia lịa, nước mắt lưng tròng.
“Ta chính là không nói cho ngươi, há!” – Vừa dứt lời, nó đã nhảy lên cầu thang đi hướng lầu hai.
“Ngươi…” – Phạm Hiên đã phần nào cảm nhận được nỗi bực tức của con mèo béo khi nói chuyện với hắn.
Vô Địch ngoái đầu lại. – “Ngươi cái gì mà ngươi. Có công pháp rồi, rảnh rỗi thì trân quý lấy thời gian để tu luyện đi, tư chất củi mục mà còn không biết phấn đấu. Chuyện làm ăn buôn bán thì tự ngươi suy nghĩ lấy. Vạn Năng Thương Hội là của ngươi, Thần Bí Thương Nhân cũng là ngươi, không phải ta.” – Sau đó liền quay đầu, khuất dạng.
Phạm Hiên sững sờ, đột nhiên không hiểu thấu bị một con mèo thuyết giáo, hắn còn chưa kịp phản ứng.
Một lúc sau hắn mới thở ra một hơi dài, lững thững đi ra đóng cửa tiệm, sau đó quay lại đi lên tầng hai.
Vô Địch không có ở đây.
Tầng hai rất đơn giản, phân thành hai khu vực riêng biệt. Bên phải cầu thang là phòng ngủ của hắn, bên trái cầu thang chính là bốn cái Thiền Phòng, mỗi phòng treo một chữ trong bốn chữ Thiên Địa Huyền Hoàng, theo thứ tự từ trái qua phải, hiện đang khóa cứng, không thể đi vào.
Phạm Hiên bước vào phòng ngủ của mình.
Một chiếc giường đơn bạc, cửa sổ nhỏ mở ra, ánh trăng chiếu vào, rọi lên nền nhà.
Ngồi xếp bằng ngay ngắn trên đất, đối mặt với vầng minh nguyệt qua song cửa sổ, hắn cảm giác nội tâm vốn xao động của mình bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường.
Có lẽ, lúc này hắn mới thích ứng được với việc mình đã xuyên không, có mặt ở nơi tu chân giới lạ lẫm này.
Hắn tập trung tinh thần, khởi động Ngũ Hành Tụ Linh Trận.
Hai lòng bàn tay xếp chồng lên nhau để trước bụng, đôi mi chậm rãi khép lại, Phạm Hiên ổn định nhịp thở của mình, thả lỏng toàn thân, bắt đầu hồi tưởng lại nội dung của Luyện Khí Quyết.
Dòng chảy của thiên địa linh khí, bắt đầu có chút khác biệt.
…
Ở một con hẻm khác.
Trong một ngôi nhà ba tầng lầu, trận pháp cách âm được bố trí kĩ càng, mười một gã tu sĩ phủ kín áo choàng đen đang tổ chức một cuộc họp bí mật.
Một chiếc bàn lớn hình chữ nhật được bày ra, năm người ngồi bên trái, năm người ngồi bên phải và một kẻ ngồi ở chủ vị.
“Ngũ báo tin, con nha đầu kia đã rời khỏi đỉnh Huyền Vân.” – Một tên ngồi ở dãy bên phải lên tiếng trước tiên.
Tên đầu lĩnh khẽ vung tay. – “Hành tung?” – Hắn hỏi ngắn gọn.
“Liên Nguyệt Phường Thị, Thập Bát và Thập Cửu đang bí mật theo dấu.” – Một tên khác hồi đáp.
“Bảo vệ?” – Tên đầu lĩnh tiếp tục hỏi.
“Bốn Kim Đan, một Hậu Kỳ, ba Trung Kỳ, am hiểu trận pháp hợp kích.” – Tên ngồi đầu tiên dãy bên phải trả lời.
Tên đầu lĩnh trầm ngâm một chút, ngay sau đó liền phân phó thủ hạ. – “Lục, Thất, Bát, Cửu bố trí trận pháp mai phục ở Thần Binh Các. Thập Nhất, Thập Nhị, Thập Tam, Thập Tứ bày trận ở Bách Tiên Lâu. Thập Lục, Thập Thất hội họp với Thập Bát và Thập Cửu khóa chặt hành tung của bọn hắn, nhận được tín hiệu của ta liền tập kích bất ngờ, không cần ham chiến, chỉ cần chia rẽ, dồn ép bọn chúng đến chỗ mai phục là có thể một mẻ hốt gọn.”
“Vâng!” – Mười tên còn lại đồng thanh.
“Nếu không còn chuyện thì lập tức hành động.” – Đầu lĩnh khoát tay.
“Còn có một việc khác.” – Ngay lập tức có người báo.
“Nói.”
“Phân đà An Thổ Thành vừa truyền tin tức. Tiêu gia đại thiếu đang trên đường đến Thiên Vân Thành.”
“Tên phế vật đó?” – Gã đầu lĩnh có hơi bất ngờ.
Tên thủ hạ gật đầu. – “Vâng. Tộc hội hằng năm của Tiêu gia vừa kết thúc, hắn đã rời nhà ngay lập tức, có hai gã trưởng lão Tiêu gia theo hầu.”
“Mục đích?” – Đầu lĩnh lạnh lùng hỏi.
“Chưa rõ. Chỉ biết tầm nửa tháng nữa hắn mới có thể đến Thiên Vân Thành.”
“Linh căn của hắn đã phế, trước không cần bận tâm đến. Việc trước mắt hiện giờ là nuốt con cá lớn ở chỗ này đã.” – Gã đầu lĩnh căn dặn.
“Vâng.”
“Đi thôi, đừng để Xuất Vân Công Chúa đợi lâu!” – Tên đầu lĩnh đứng dậy tuyên bố.
Vụt! Vụt! Vụt!
Lập tức, chỗ này chẳng còn một bóng người nào.
…
Đẳng cấp tu hành ở Khởi Huyền Giới chia thành: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp.
Bước đầu tiên của Luyện Khí Kỳ chính là cảm nhận được linh khí lưu chuyển trong trời đất.
Đối với những người mới chập chững tu luyện, đây là một bước then chốt. Tĩnh tọa ngưng thần, cố gắng làm sao tạp niệm trong lòng lắng xuống, một lòng một dạ mà đi cảm nhận cái gọi là thiên địa linh khí. Giai đoạn này gọi là Khí Cảm.
Đến khi nào không cần phải tĩnh tâm mà vẫn có thể cảm nhận được thiên địa linh khí, thì tức là người tu hành cũng bước qua được cửa ải đầu tiên của đạo tu chân, chính thức trở thành một tên tu sĩ.
Lúc này, tu sĩ có thể thử nghiệm dẫn thiên địa linh khí vào trong Đan Điền. Quá trình này cũng tương tự bước đầu tiên, tu sĩ cũng cần phải tĩnh tâm cảm nhận linh khí, chỉ là sau đó còn phải thử hút lấy luồng linh khí đó nhập vào cơ thể. Chỗ này sẽ thể hiện ra được tầm quan trọng của công pháp tu hành, bởi các công pháp sẽ ghi lại những cách thức hấp thu thiên địa linh khí, bớt đi rất nhiều đường vòng không đáng có.
Sau khi vận hành công pháp được ba mươi sáu chu thiên, nếu tu sĩ thành công lưu lại được một tia linh khí trong Đan Điền thì cũng đồng nghĩa với việc bước vào Luyện Khí Nhất Trọng.
Về mặt lý thuyết là thế, có điều đã mười giờ đồng hồ trôi qua, Phạm Hiên vẫn chưa làm sao cảm nhận được cái gọi là linh khí.
Hắn mơ hồ cảm giác được có một thứ gì đó chỉ cách mình một chân tơ kẽ tóc nhưng lại tựa như chỉ xích thiên nhai, mãi không thể chạm đến được.
Thở phù một tiếng, Phạm Hiên mở mắt ra, cơ thể rã rời, vẻ mặt có chút ủ rũ.
Hắn thất bại rồi.
Đó cũng là chuyện đương nhiên.
Theo thường thức của tu chân giới, tu sĩ có linh căn càng ít thuộc tính thì độ hòa hợp với linh khí càng cao, việc cảm nhận cũng như hấp thụ thực sự là đơn giản như ăn cơm uống nước. Cho nên các loại linh căn đơn thuộc tính cực hiếm như Thiên Linh Căn: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ hay Dị Linh Căn: Băng, Phong, Lôi, Quang, Ám mới được tôn sùng tuyệt đỉnh.
Linh căn càng tạp thì độ hòa hợp linh khí càng thấp, cho nên những kẻ mang đủ Ngũ Hành Tạp Linh Căn thường nổi tiếng là phế vật, thường phải mất mấy tháng mới bước vào giai đoạn Khí Cảm. Trong khi đó, thiên tài mang linh căn song thuộc tính hoặc đơn thuộc tính chỉ cần vài giờ hay một ngày là có thể ngộ được Khí Cảm.
Phạm Hiên mặc dù không phải Ngũ Hành Tạp Linh Căn nhưng cũng là Tứ Hành, chỉ có thể xem là kẻ nổi bật trong đám phế vật, tốc độ tu hành chậm chạp như rùa bò là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu.
Hắn cũng không buồn phiền vì chuyện đó, lập tức tĩnh tâm ngưng thần, nhập định trở lại. Năm giờ tu hành vừa qua cũng làm cho hắn có một ít cảm ngộ.
Cái loại trạng thái quên hết tất cả, ngồi yên tĩnh bất động như một bức tượng đá, thả lỏng ba trăm sáu mươi lăm khớp xương, mở rộng tám vạn bốn nghìn lỗ chân lông, dùng tâm đi cảm nhận, thật sự huyền diệu khó mà giải thích được.
Không ngờ tu luyện lại là một chuyện thú vị như vậy, tưởng như buồn chán mà hóa ra lại thoải mái cực kì, có một loại cảm giác tiêu dao quên hết sự đời phiền não.
Ừm, qua đó mới thấy, có lẽ Phạm Hiên cũng là một người có ngộ tính tu hành khá cao.
Hoặc chẳng qua chỉ là do hắn mới thử lần đầu nên cảm thấy mới mẻ, chưa biết chừng sau này lại ghét cay ghét đắng việc tu luyện.
…
Trước lúc hừng đông.
Vô Địch lẳng lặng nằm trên nóc một tòa nhà, xuyên qua song cửa mà trông chừng Phạm Hiên, trong đôi mắt sáng như hai viên bảo thạch lóe ra một ít tán thành.
Há to miệng ngáp một cái, ánh mắt của nó vượt qua mấy chục con đường, nhìn về phía tòa tửu lâu mà Triệu Ngữ Yên đang ở trọ, trên nóc có bốn tên tu sĩ ẩn nấp để bảo vệ. Ở tòa nhà đối diện lại có hai tên tu sĩ khoác áo choàng đen hiện đang tùy thời tùy khắc giám thị lấy, đằng sau tửu lâu cũng có hai tên hắc y nhân bí mật phục sẵn.
Phía Đông Liên Nguyệt Phường Thị, chỗ gần Thần Binh Các thì có bốn tên hắc y nhân bày xuống trận pháp dưới lòng đất, ở hướng Tây nơi Bách Tiên Lâu cũng có bốn tên hắc y nhân giăng sẵn thiên la địa võng, chờ đợi con mồi vào bẫy.
Phòng đấu giá Vạn Bảo Lâu là kiến trúc cao nhất ở Liên Nguyệt Phường Thị, nằm tại vị trí trung tâm của nơi này. Một tên hắc y nhân đứng trên đỉnh Vạn Bảo Lâu, khí thế toàn thân thu liễm, thân hình hoàn toàn hòa vào màn đêm, ánh mắt hờ hững lướt qua hư không, bao quát chúng sinh, chắp tay sau lưng chờ đợi.
Tất cả những hình ảnh này, đều bị Vô Địch thu vào trong mắt.
Nó lười biếng ngáp một cái, giơ chi phải béo mập lên vuốt ria. – ““Ngày mai có nhiều khách đây.” – Miệng khẽ lẩm bẩm một câu.
Sau đó lại nhìn Phạm Hiên tu luyện, một vài ý nghĩ bâng quơ vuột qua.
‘Chưởng quỹ, ngươi đã chuẩn bị để đón khách không mời chưa?’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT