Đôi mắt của ba tên chấp sự Vạn Bảo Lâu đỏ lên dữ dội, long sòng sọc nhìn về phía Phạm chưởng quỹ ngay lập tức khi hắn vừa mới lộ diện, gương mặt vặn vẹo, phẫn hận như một con bạc vừa phá sản.

‘Gì đây? Ba tên này mới bị cắm sừng à?’ – Phạm Hiên không hiểu sao lại bị nhìn với ánh mắt thù hằn như vậy.

Sau đó hắn lại không nhịn được liếc Đào Hoa Chân Nhân thêm một lần. – ‘Tu chân giới quả nhiên thời thượng, loại tín ngưỡng chỉ đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau thế mà cũng du nhập đến đây.’

Hắn lại nhìn qua những kẻ khác. – ‘Ừm, một tên kiếm khách, ba con khỉ đột, năm gã lỗ mũi trâu, há, lão già kia thái độ trông có vẻ bố láo, hừm, lão đầu trọc kia chắc có lẽ là một đại sư đức cao vọng trọng đây. Ối chao, lại còn có đàn bà con gái, xem thử nào, chí ít là chín mươi lăm, bò sữa a! Ấy, còn có một chú lùn, suýt nữa thì không thấy được hắn.’

Tên kiếm khách là Lưu Vân Kiếm Sư, ba con khỉ đột chính là Đại Lực Tam Sư Vương, năm gã mũi trâu là Hà Dương Ngũ Tử, lão già bố láo là Hoặc Tâm Lão Quỷ, đầu trọc chính là Hỉ Tín Đại Sư. Ngoài ra, còn có hai người mới tới.

Người đầu tiên chính là một ả đàn bà trông qua chừng trên dưới ba mươi, mắt xếch mũi cao, thân hình đẫy đà, khoác trên người một bộ y phục mỏng manh chỉ vừa đủ để che da thịt, trên miệng lúc nào cũng treo nụ cười phóng đãng như có như không. Ả ta chính là Ngân Tiên Tán Nhân, nữ tu Kim Đan Hậu Kỳ, đặc điểm nổi bật nhất để nhận ra chính là cây roi bạc được quấn quanh hông cùng với hai cục thịt trước ngực, ừm, theo lời của Phạm chưởng quỹ thì chính là bò sữa.

Người còn lại chính là một tên lùn. Đặc điểm để nhận dạng hắn rất đơn giản, đó chính là lùn a, trông qua chưa đến một thước hai, cao đến cỡ hông Phạm Hiên là cùng. Thường thì kẻ lùn người ta trông cũng khá đáng yêu đi, nhưng riêng tên lùn này thì không, với cái mũi nhọn một cách quá đáng, đôi mắt nhỏ chỉ bằng một nửa người bình thường và cái miệng rộng như mõm chó, hắn quá ư là dị dạng.

Nhưng đừng vội vì hình dạng xấu xí khó coi mà xem thường hắn, tên lùn này thế nhưng là một tu sĩ Kim Đan Viên Mãn, là Thiên Trượng Lão Tiên khét tiếng trong giới tán tu Vân Thanh Quốc, thành danh với bộ phép thuật bạo nổ, chuyên khiến kẻ địch nổ tung, xác bay ngàn trượng.

Hắn và Ngân Tiên Tán Nhân sau khi biết được tin tức về Hợp Hồn Đan đã đến ngay chỗ này, đứng đợi cùng với bọn Lưu Xuyên đã được hơn bốn giờ đồng hồ.

Nói về Lưu Xuyên, tên này và Lý Sơn, Triệu Giáp hiện đang sầu não vô cùng a.

Tối ngày hôm qua, sau khi khói bụi tán đi mà thấy cửa tiệm nhỏ vẫn còn yên nguyên, máu từ trong miệng của Lưu Xuyên có thể nói là phun xa năm thước, thấm đẫm nỗi uất ức của hắn. Không chỉ hắn mà cả Lý Sơn và Triệu Giáp đều biết, bọn họ không xong rồi.

Hao phí một tờ Địa Cấp Tiểu Diệt Lôi Phù cực kì trân quý mà chẳng mang lại được bất cứ lợi ích gì, vị trí chấp sự của ba người có thể nói là đang lung lay dữ dội, nếu không tìm được thứ gì đó để bù đắp, từ đây đừng hòng lăn lộn ở Vạn Bảo Lâu nữa.

Cắn chặt răng, không thèm để ý thái độ làm ăn gì nữa, Lưu Xuyên hằm hằm hỏi Phạm Hiên. – “Ngươi chính là Phạm chưởng quỹ, chủ nhân của tiệm này?”

Phạm Hiên thấy hắn nói chuyện xấc xược, cũng không thèm khách khí làm gì. – “Tên béo ất ơ nhà ngươi từ đâu ra, sao lại biết đại danh của bản tọa?” – Khá lắm, biết tự xưng bản tọa luôn rồi.

Thân hình của Lưu Xuyên chỉ có thể nói là hơi mập, không hề đến cái gọi là béo, Phạm chưởng quỹ rõ ràng là muốn chọc giận hắn.

Nghĩ đến những gì mình đã mất, Lưu Xuyên sôi máu, chỉ vào mặt Phạm Hiên mắng to. – “Oắt con láo xược, dám nói chuyện như thế với bản chấp sự, ngươi muốn chết hay sao?” – Tất nhiên cũng chỉ dừng lại ở mắng thôi, chân không hề di động một bước chứ đừng nói là ra tay với Phạm Hiên, hắn còn chưa phải kẻ mất trí, không biết sâu cạn gì đã đòi đánh đòi giết.

Phạm Hiên liếc hắn bằng nửa con mắt, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng qua tai. – “Kim Đan Hậu Kỳ mà thôi, đừng làm như mình là nhân vật quan trọng.” – Chư vị cũng gặp rất nhiều lần rồi, Phạm chưởng quỹ chính là đang tinh tướng.

Vừa rồi hắn đã dùng Giám Bảo Nhãn liếc qua một lượt tất cả những ai đang có mặt ở đây, đã nắm bắt được thông tin của tất cả bọn chúng.

Mười bảy người thì đủ cả mười bảy là tu sĩ Kim Đan Kỳ, đội hình hết sức đồ sộ, chỉ có một kẻ là Kim Đan Sơ Kỳ, còn đâu đều là Trung Kỳ, Hậu Kỳ, thậm chí còn có ba tên Kim Đan Viên Mãn. Ba Kim Đan Viên Mãn? Ngoại trừ Lưu Vân Kiếm Sư và Thiên Trượng Lão Tiên ra còn có ai?

Chắc hẳn có người đã đoán được, đó chính là Hỉ Tín Đại Sư, lão dâm tăng này quả thật lòng thâm dạ độc, ẩn giấu tu vi rất kĩ càng, nếu không phải Phạm Hiên có Giám Bảo Nhãn thì lão đã che đậy bản thân thành công rồi.

Dùng Giám Bảo Nhãn xong, Phạm chưởng quỹ rất thất vọng a. Trong đám Kim Đan này thế mà đến một tên được đánh giá tổng hợp trên 50 cũng không có, đa phần là ba mươi mấy, chỉ có Hỉ Tín Đại Sư là được 42 và Lưu Vân Kiếm Sư là 49.

Phạm Hiên cũng không còn nghĩ lão hòa thượng kia là bậc đại sư đức cao vọng trọng gì nữa rồi, thông qua lần giám định vừa rồi, hắn đã biết được phần nào bản chất của lão trọc ấy.

Công pháp: Thải Âm Tố Anh Hoan Hỉ Đại Pháp

Đây chính là công pháp của Hỉ Tín Đại Sư, và thật trùng hợp làm sao, vào ngày hôm qua, trong lúc tìm bảo vật giúp Quỷ Nhãn Chân Nhân đột phá Nguyên Anh, Phạm chưởng quỹ cũng thấy được môn công pháp này và biết được cách sử dụng và hiệu quả của nó.

Tóm gọn lại trong bốn chữ: Chơi gái thành Anh. Kẻ tu công pháp này, cần hiếp dâm và hút lấy toàn bộ sinh lực của trăm nữ tu Kim Đan, ngàn nữ tu Trúc Cơ, vạn nữ tu Luyện Khí và mười vạn phàm nữ để hấp thu âm khí, dùng âm khí có được từ việc thải bổ để xung kích dương khí trong cơ thể người tu luyện, thông qua đó phá vỡ Kim Đan, thăng cấp Nguyên Anh.

Cho nên nha, đừng nhìn Hỉ Tín Đại Sư ngoài mặt hiền lành từ bi, trên bản chất thì lão chính là cụ Tokuda Shigeo phiên bản tu chân giới, gái qua tay không biết đếm sao cho kể.

Bỏ qua Hỉ Tín Đại Sư, đến với Lưu Vân Kiếm Sư, Phạm Hiên lại nhờ vào việc giám định mà được thêm kiến thức. Thông qua công pháp của Lưu Vân Kiếm Sư mà hắn biết đến được một lưu phái tu hành nhỏ gọi là kiếm tu, cũng biết luôn cái gọi là Kiếm Tiên Lộ và Kiếm Thần Lộ. Lúc này, ánh mắt của hắn nhìn vị chuẩn kiếm tu Kim Đan Viên Mãn này đã phát ra ánh sáng long lanh của linh thạch rồi.

Lưu Vân Kiếm Sư không hiểu sau đột nhiên rợn gáy, kiếm tâm còn chưa thành hình suýt nữa thì vỡ vụn. Hắn nhìn thấy ánh mắt của Phạm Hiên, một ánh mắt quá có tính xâm lược, như muốn lột sạch… nhẫn trữ vật của hắn.

Lưu Xuyên không nhìn thấy được khóe miệng đang co giật của Lưu Vân Kiếm Sư, lúc này thì hắn đang hoang mang không hiểu tại sao tên chưởng quỹ mạt hạng kia lại nhìn thấu được tu vi của mình. Hắn cũng thử trừng mắt nhìn lại, dùng thần thức kiểm tra tu vi của Phạm Hiên nhưng nhận lại chỉ là một mớ hỗn độn, khiến hắn càng hoang mang hơn nữa.

Nhưng rồi hắn cũng kìm lại tâm tình của mình, thử suy xét vấn đề thật kỹ. – ‘Không lẽ hắn là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, lúc hắn đột phá Nguyên Anh lúc vẫn còn vẻ ngoài trẻ như vậy, hay là hắn đã ăn Trú Nhan Đan? Không đúng, tu sĩ Nguyên Anh sẽ không đứng nói chuyện một cách yên bình như vậy, kẻ này chắc hẳn có được bảo vật che giấu khí tức, hắn lúc này là đang phô trương thanh thế, chín không rời mười là vậy.’ – Thân là một người làm ăn, đầu óc của hắn tính ra cũng không quá ngu si, có thể nghĩ được đến thế này cũng là chấp nhận được rồi.

‘Vậy ta phải làm thế nào đây? Hắn tự tin như vậy, chắc chắn là dựa vào cái xác rùa này, ta cần phải dụ hắn ra ngoài.’ – Biết được vấn đề ở đâu, nhưng Lưu Xuyên lại vẫn chưa có biện pháp để giải quyết nó.

Nói tóm lại một câu, chủ yếu là do cái tên Phạm chưởng quỹ này chơi quá dơ, suốt ngày núp bên trong pháo đài phòng ngự, hoàn toàn nằm ở thế bất bại, làm cho kẻ khác dù có đau đầu nát óc cũng không thể làm gì được hắn.

Mặc hắn cau cau có có, trầm tư suy nghĩ đối sách, Lưu Vân Kiếm Sư thế mà rất thẳng thắn, vào luôn vấn đề. – “Chưởng quỹ, giao ra Hợp Hồn Đan.” – Một phong cách rất kiếm tu.

“A Di Đà Phật, thí chủ sát nghiệt quá nặng, nên sám hối đi thôi, hãy đưa Hợp Hồn Đan cho bần tăng để ta siêu độ cho những oan hồn đã khuất.” – Hỉ Tín Đại Sư dùng giọng thương cảm nói ra.

Những người khác thấy hai người này đã lên tiếng cũng không tham gia náo nhiệt làm gì, chỉ đứng ở một bên nhìn chằm chặp vào Phạm Hiên, chỉ đợi hắn giao ra đan dược là lập tức chạy lên đoạt trước.

Hợp Hồn Đan? Phạm Hiên muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ cần thò tay vào Thần Kỳ Tụ Bảo Nang là hắn có thể bốc ra cả nắm. Nhưng Phạm Hiên dám làm vậy sao? Không phải hắn sợ bị người ta dòm ngó tài sản của mình, mà Phạm chưởng quỹ sợ danh tiếng của Vạn Năng Thương Hội bị thúi a.

Phải biết, muốn luyện thành Hợp Hồn Đan là phải dựa trên việc tàn sát vô số sinh mệnh, mặc dù hắn không cần làm vậy nhưng người đời không hề biết nha, cho nên chỉ cần hắn cầm ra bất kỳ một viên nào cũng mặc định là đồng nghĩa với việc trên tay hắn đã có mấy vạn tính mệnh. Đan dược xuất phẩm từ túi thần kỳ kém nhất cũng có Nhất Chuyển Đan Vân, mà Cửu U Luyện Hồn Trận giết được càng nhiều người thì phẩm chất Hợp Hồn Đan càng tốt, cho nên… chư vị tự nghĩ nha.

Tóm gọn lại chính là hắn chỉ có thể chơi cứng với bọn này, không thể dùng thủ đoạn mềm dẻo được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play