Liên Nguyệt Phường Thị, khu vực đống đổ nát phía Nam.
Thần thức của tu sĩ Kim Đan trải rất rộng, cách mấy dặm mà họ vẫn có thể biết rõ ngươi đang làm gì, nói gì.
Hoặc Tâm Lão Quỷ vừa nghe thấy bọn tán tu đang hóng chuyện nhắc đến Quỷ Nhãn Chân Nhân, lão liền lạnh giọng mỉa mai. – “Tên mắt đui ấy mấy năm qua không biết lên cơn thần kinh gì, đi khắp nơi phá làng phá xóm. Giờ lão lú lẫn rồi chăng, đến chướng nhãn pháp cỏn con cũng không nhìn ra. Tạo Anh Đan, Hóa Anh Đan, Diên Thọ Đan, lại còn Đan Vân, hừ.”
Kẻ không ưa lão là Đào Hoa Chân Nhân liền châm chọc. – “Có khi kẻ lú lẫn là ngươi mới đúng. Người ta đoán chừng lão Quỷ Nhãn mới là kẻ đứng đằng sau cửa tiệm này, chuyện ban sáng chẳng qua chỉ là khổ nhục kế của lão thôi, á hí hí.” – Nói xong, hắn còn cười một cách khả ố.
“Được rồi hai vị, chúng ta còn có chính sự phải làm!” – Lưu Xuyên vội lên tiếng, cản lại cuộc đấu đá dở hơi của hai kẻ này.
“A Di Đà Phật, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.” – Hỉ Tín Đại Sư cũng không muốn nghe hai tên này cãi vã.
“Đừng để chậm trễ thời gian.” – Lưu Vân Kiếm Sư trầm giọng nói ra, rút thanh Vân Vụ Kiếm ở sau lưng ra.
Uy áp Kim Đan Viên Mãn phóng xuất, ngay lập tức, một luồng hơi thở sắc bén cắt ngang qua hư không, sau đó liền biến mất, thay vào đấy là một loại hơi thở thảm đạm, mờ mịt.
Nghe đồn rằng, Lưu Vân Kiếm Sư vốn cũng chỉ là một tên tán tu tầm thường, nhưng trong lúc vô tình lạc vào bí cảnh, may mắn đạt được một bộ truyền thừa của kiếm tu thượng cổ gồm Vân Vụ Kiếm và Vân Vụ Bát Thức. Từ đó tu vi của hắn tiến bộ thần tốc, một thân kiếm pháp uy chấn Vân Thanh Quốc, chiến với tu sĩ cùng giai chưa từng thất bại, được tôn sùng là đệ nhất cường giả dưới Nguyên Anh, là thần tượng của rất nhiều tán tu thấp hèn.
Tất nhiên là cái danh đệ nhất này cũng chỉ nằm ở trong phạm vi Vân Thanh Quốc mà thôi, thằng chột làm vua xứ mù chứ chả phải hay ho gì, chính Lưu Vân Kiếm Sư cũng hiểu sự thật này nên chẳng hề tự đại rêu rao mình là đệ nhất này, đệ nhất nọ.
Lại nói, mặc dù nhận được truyền thừa của kiếm tu, nhưng bản thân hắn cũng không phải kiếm tu thuần chính.
Kẻ làm kiếm tu, ý chí kiên định, thà gãy không cong. Kiếm tu suốt đời vì kiếm mà đi lên, xem nhất kiếm phá vạn pháp là chân lý, nhìn khắp thiên hạ vạn vật mà tâm bất động, đạo bất biến, chỉ biết đến kiếm, cũng chỉ tin được kiếm trong tay mình. Lưu Vân Kiếm Sư còn chưa làm được như vậy.
Nói qua một chút, ở tu chân giới có hai con đường kiếm tu có thể đi, đó là Kiếm Tiên Lộ và Kiếm Thần Lộ. Thế nào là kiếm tiên, thế nào là kiếm thần?
Kiếm tiên, chuyên tu ngoại kiếm. Thủ đoạn công kích của kiếm tiên thường là phi kiếm, kiếm trận, chú trọng rèn luyện thần hồn, am hiểu lợi dụng tốc độ và cự ly viễn trình để chiến đấu, kỹ xảo không hề hoa mỹ, truy cầu cảnh giới ở ngoài trăm vạn dặm mà lấy đầu kẻ địch, một kiếm chấm dứt chiến cuộc. Kiếm tiên một đời điên cuồng vì kiếm, coi trọng phẩm chất của kiếm lên hàng đầu, vì cầu lấy bảo kiếm mà không tiếc mọi thủ đoạn.
Kiếm thần, chuyên tu nội kiếm. Kiếm thần ưa thích cận thân giao đấu, chú trọng tố chất thân thể, nắm chắc kiếm ở trong tay, xem như một bộ phận cơ thể, dùng kiếm chiêu, kiếm pháp đối địch, lấy công làm thủ, thường hướng tới phong cách mình ta độc đấu quần hùng. Kiếm thần một đời không phụ thuộc vào kiếm. Đối với kiếm thần, chỉ cần trong lòng có kiếm thì có thể hái hoa ngắt cỏ làm kiếm, vạn vật trên đời đều có thể là kiếm.
Hai con đường này hoàn toàn trái ngược nhau, một bên coi trọng công cụ, một bên coi trọng kỹ thuật, khó nói bên nào hơn bên nào. Kiếm Thần Lộ thì đòi hỏi kiếm tu phải có ngộ tính tuyệt hảo, Kiếm Tiên Lộ thì đòi hỏi kiếm tu phải… giàu có.
Kiếm khách ở các thế giới Võ Đạo gần như đều theo Kiếm Thần Lộ, bởi vì lấy khí ngự kiếm hay lấy hồn ngự kiếm họ đều không biết. Chỉ có một số lão tiền bối thường điên điên khùng khùng ôm lấy một số thư tịch xưa cũ, nhìn thấy cái gọi là kiếm tiên, sau đó liền suốt ngày nghiên cứu làm sao để ngự kiếm phi hành, làm ra mấy bộ võ công khá là cổ quái, ly kỳ.
Còn đối với Phạm Hiên, nếu như mà hắn biết đến cách phân chia kiếm tiên và kiếm thần này, ắt hẳn hắn sẽ cầu cho kiếm tu trên đời này đều đi theo Kiếm Tiên Lộ cả đi. Đạo lý rất đơn giản, không phải các ngươi muốn bảo kiếm sao, ở chỗ ta đây còn có kiếm trận, bán kèm theo mấy bộ phi kiếm để kết trận như là Ngũ Hành Kiếm Trận này, Truy Tinh Trục Nhật Tam Thập Lục Kiếm, Thiên Cương Bắc Đẩu Tứ Thập Cửu Kiếm, v.v… bảo đảm các ngươi vui vẻ mà đến, sung sướng mà về, bản chưởng quỹ cũng kiếm được đầy bồn đầy bát, vẹn cả đôi đường.
Ừm, đây là một ý nghĩ rất không tệ, Phạm Hiên sau này có thể thử tìm cách nâng Kiếm Tiên Lộ và dìm Kiếm Thần Lộ để thực hiện lý tưởng này. Tất nhiên, nếu như bọn kiếm tiên không thích mua bán công bằng mà lại muốn đến cướp bóc thì đó lại là một vấn đề khác.
Nói nhiều như vậy, nhắc đến kiếm tiên và kiếm thần để làm gì? Thật ra thì Lưu Vân Kiếm Sư vốn không phải người có tư chất để trở thành kiếm tu, nhưng mà đã lỡ nhận truyền thừa của kiếm tu rồi, hắn cũng muốn theo con đường này đi đến cuối.
Trong Vân Vụ Bát Thức cũng có ghi lại cách phân chia Kiếm Tiên Lộ và Kiếm Thần Lộ. Lưu Vân Kiếm Sư tự hiểu lấy được rằng chính hắn cũng không phải kẻ có ngộ tính xuất chúng, trí tuệ siêu phàm gì cho cam, nên từ đầu hắn đã quyết định là sẽ đi lên Kiếm Tiên Lộ rồi.
Kiếm Tiên Lộ có hai vấn đề mà hắn cần giải quyết: Bảo kiếm và thần hồn.
Vấn đề thứ nhất có thể xem như không tồn tại, bởi vì Vân Vụ Kiếm trên tay hắn đã là một thanh bảo kiếm hiếm có rồi. Phẩm cấp ban đầu của Vân Vụ Kiếm là Bảo Khí Thượng Phẩm, hiện đã bị hư tổn, trở thành Linh Khí Thượng Phẩm, sau này hắn vẫn có thể đi tìm Luyện Khí Sư để sửa chữa, tìm cách khôi phục lại như ban đầu.
Vấn đề thứ hai chính là lý do mà hắn xuất hiện ở chỗ này. Con đường mà kiếm tiên phải đi chính là lấy hồn ngự kiếm, nhưng cường độ thần hồn của Lưu Vân Kiếm Sư lại hết sức bình thường. Nếu đã quyết định bước lên Kiếm Tiên Lộ, hắn nhất định phải tìm cách giải quyết vấn đề về thần hồn, và Hợp Hồn Đan là một phương án không thể tuyệt vời hơn.
Cho nên nha, sự dè chừng ban đầu của Lưu Xuyên là rất đúng, tên đồng bọn hợp tác có tu vi Kim Đan Viên Mãn này không định chia chác gì, mục đích của hắn là nuốt riêng Hợp Hồn Đan.
Lưu Vân Kiếm Sư không biết Lưu Xuyên hay những kẻ đang hợp tác có tính toán gì, hắn cũng không muốn quan tâm, chỉ cần biết đến kiếm trong tay mình là đủ, càng lúc càng giống một kiếm tu thứ thiệt.
Lúc này đây, hắn đưa thanh Vân Vụ Kiếm của mình ra trước mặt, hướng thẳng lên trời, ánh mắt chạy dọc theo thân kiếm từ mũi đến chuôi. Chân nguyên trong Kim Đan tứa ra, linh khí lưu chuyển, quanh thân Vân Vụ Kiếm chợt hiện lên một tầng sương bạc mờ ảo, khiến cho thân kiếm trở nên ẩn hiện khó nắm bắt, hàn quang lúc có lúc không.
Ánh mắt trở nên bén nhọn, Lưu Vân Kiếm Sư khẽ nói. – “Để ta thử trước xem sao.” – Vừa dứt lời, tay phải của hắn liền vung ra, Vân Vụ Kiếm bay đi, mang theo làn sương bạc đang dần lan tỏa ra xung quanh, phản chiếu bóng kiếm, khiến người ta tưởng như đang có đến hàng trăm thanh Vân Vụ Kiếm đang bay múa chứ không chỉ một.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
Vô số tiếng kim loại va chạm vang lên, giống như thực sự đang có mấy trăm thanh kiếm thay phiên chém vào cửa tiệm nhỏ.
Đại ca của Đại Lực Tam Sư Vương, Vương Đại bí mật truyền âm với nhị đệ và tam đệ. – ‘Tốc độ quá nhanh.’ – Ánh mắt của hắn có chút ngưng trọng, hiện lên vẻ cẩn thận, rất trái ngược với vẻ ngoài thô lỗ của mình.
‘Ba chúng ta hợp lực lại có thể đối phó với tốc độ này.’ – Ánh mắt Vương Tam trở nên nóng rực, có chút muốn thử một trận.
Vương Nhị lắc đầu. – ‘Nhưng đây vẫn chỉ là đòn công kích tùy ý của hắn mà thôi.’
Vương Đại cũng gật đầu đồng ý. – ‘Không thể địch lại.’ – Hắn tổng kết.
Ở bên kia, Hà Dương Ngũ Tử cũng đang truyền âm bàn luận.
‘Sư huynh, kẻ này quả không khác lời đồn, thiên chân vạn xác là đệ nhất cường giả dưới Nguyên Anh.’ – Đây là lời của nhị sư huynh Ngân Diệu Tử.
‘Chỉ có thể kết bạn, không nên đối địch.’ – Kim Diệu Tử gật đầu.
Tam sư huynh Đồng Diệu Tử thầm cảm thán. – ‘Thật muốn chiêm ngưỡng Vân Vụ Bát Thức xem uy lực ra sao.’
Tứ sư huynh Thiết Diệu Tử im lặng không bình phán gì.
Tiểu sư đệ Mộc Diệu Tử thì lại không phục. – ‘Hừ, sao mọi người lại tự hạ thấp mình mà nâng cao hắn? Nếu chúng ta cùng bày ra Đại Hà Phi Dương Trận, chưa biết là mèo nào cắn mỉu n…’
‘Im ngay!’ – Kim Diệu Tử truyền âm, quát ngăn hắn lại, sau đó liền răn dạy. – ‘Ta cũng không biết làm sao mà ngươi tu luyện được đến Kim Đan. Phải biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, mấy ý nghĩ coi trời bằng vung ấy ngươi cứ giữ luôn trong lòng mình đi, đừng có đem ra rêu rao rồi rước họa cho bản môn.’
Mộc Diệu Tử đột ngột bị sư huynh giáo huấn một tràng dài, mặt mày xám xịt, tâm tình chìm xuống đáy cốc.
Ngân Diệu Tử an ủi hắn. – ‘Tiểu sư đệ a, đại sư huynh như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi mà thôi, đừng để trong lòng. Tu chân giới không giống như ở trên đạo quán đâu, ngươi phải cố gắng trưởng thành hơn, nhị sư huynh tin rằng ngươi sẽ làm được.’
Mộc Diệu Tử im lặng không đáp.
Những người còn lại cũng có tâm sự riêng của mình. Hoặc Tâm Lão Quỷ thì cao lạnh nhắm mắt dưỡng thần, Đào Hoa Chân Nhân thì khiêu khích nhìn lão, Hỉ Tín Đại Sư thì khó ai thể nhìn ra được vui buồn của lão hòa thượng này.
Về phần Lưu Xuyên, hắn đang trò chuyện với Lý Sơn và Triệu Giáp về Lưu Vân Kiếm Sư. – ‘Kẻ này quả thật bất phàm, ta nghĩ tổng bộ nên thử mời hắn gia nhập thêm một lần nữa.’ – Vạn Bảo Lâu đã từng mời Lưu Vân Kiếm Sư gia nhập một lần nhưng không thành.
Theo hắn thấy, kẻ này rất có hi vọng để đột phá Nguyên Anh Kỳ, nếu như có thể mời chào từ lúc y còn ở Kim Đan, lại cung cấp tài nguyên hỗ trợ y đột phá Nguyên Anh, chắc hẳn Vạn Bảo Lâu sẽ có thêm một trợ lực cao cường và đáng tin.
Tất nhiên, việc mời chào này còn phải tính sau. Giờ chuyện quan trọng trước mắt là phải giải quyết cửa tiệm nhỏ gọi Vạn Năng Thương Hội này cái đã.
Chỉ là, dựa vào đòn công kích bình thường của Lưu Vân Kiếm Sư có thể phá vỡ được cửa hàng quái dị này sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT