“Chiêu Tài chết tiệt, ngươi muốn nó làm gì?” – Phạm Hiên ôm chặt Tụ Bảo Bồn bằng hai tay, mười phần cảnh giác trước ánh nhìn của con mèo béo.

“Là Vô Địch, không phải Chiêu Tài. Làm gì kệ ta.” – Vô Địch duỗi người.

“Không nói thì đừng hòng ta đưa cho.” – Phạm Hiên chém đinh chặt sắt mà nói. Hắn cũng rất khổ não a, cực khổ làm xong một cái nhiệm vụ (thật ra thì dễ dàng vãi) được thưởng một món bảo bối, xong lại chẳng biết nó có công dụng gì, hệ thống vậy mà không nói cho hắn biết mới ác chứ.

Con mèo béo liếc hắn. – “Xem như ngươi lợi hại. Cũng không có gì, ngươi có thể dùng nó để đổi bảo vật, chỉ đơn giản như vậy.” – Nó thản nhiên nói ra, tựa như không có gì hiếm lạ.

“Chỉ đơn giản như vậy?” – Phạm Hiên không tin chỉ có thế, xiết chặt Tụ Bảo Bồn hơn nữa.

“Chỉ đơn giản như vậy.” – Vô Địch nhân tính hóa gật đầu.

“Không tin.” – Phạm Hiên quăng luôn cái bảo bối trên tay vào Thần Kỳ Tụ Bảo Nang.

Vô Địch thấy không dễ lừa hắn, liền đưa một chân lên vỗ trán như vừa mới nhớ ra điều gì. – “Há, suýt nữa thì ta quên mất. Đối với Thần Bí Thương Nhân, nếu có thứ này trong tay, ngươi còn có thể cảm nhận được năng lực chi tiêu cũng như món hàng gì thích hợp nhất với khách hàng.” – Có cái khỉ khô mà nó quên, bọn mèo này ranh lắm.

Phạm Hiên nghe được năng lực này, mắt liền sáng lên, đây không phải phần mềm hỗ trợ tinh tướng hay sao? Khụ khụ, không nên lộ liễu như vậy.

Ừm, phải nói đây là một thứ có thể giúp hắn tiết kiệm rất nhiều thời gian á. Phải biết, lúc tìm hàng cho Quỷ Nhãn Chân Nhân, hắn phải tốn rất nhiều thời gian để sàng lọc đồ vật trong túi thần kỳ mà vẫn không nhìn kĩ được hết, chỉ có thể chọn ra một ít thứ không tệ để bán, chưa chắc đã là thích hợp nhất với lão.

Giờ có Tụ Bảo Bồn này rồi, hiệu suất bán hàng của hắn cũng sẽ tăng cao a, có thể kiếm nhiều tiền hơn được rồi.

Thế là hắn càng quyết tâm không để cho con mèo béo được rớ tay đến cái món bảo bối này của hắn, quyết giấu nhẹm nó đi.

Vô Địch thấy thần thái của Phạm Hiên liền biết hắn đang nghĩ gì, nó tức giận chửi vô mặt hắn. – “Meo kiếp thứ đần độn! Năng lực đổi bảo mới là công dụng chính của cái cái bô, ngươi lại để ý thứ râu ria kia làm gì.” – Được lắm, Tụ Bảo Bồn trong mắt nó không khác gì cái bô.

“Cái… bô?” – Phạm Hiên để ý mỗi hai chữ này, lôi Tụ Bảo Bồn từ trong túi thần kỳ ra, ánh mắt có chút dị dạng nhìn món bảo bối chuyên dụng này của mình.

“Ừm, nhớ hồi nhỏ ta đi bằng nó, đặc biệt thoải mái a, không sợ văng lên, đi xong cũng không cần phải dọn.” – Vô Địch cũng lâm vào trong hồi ức thuở còn ấu thơ. Bên trong Tụ Bảo Bồn là một vùng không gian hỗn loạn do nhiều chiều không gian va chạm vào nhau, phân của nó rơi vào bên trong liền biến mất. Có thể nói một câu, là chư thiên vạn giới đều từng nhận được một phần bánh do chính tay à không, chính mông nó làm.

“Ngươi…” – Phạm Hiên nghẹn họng nhìn nó. Tụ Bảo Bồn giờ như một củ khoai lang phỏng tay, cầm không được mà ném cũng không xong.

Cắn răng một cái, Phạm Hiên cuối cùng không hề buông ra, vẫn giữ lấy Tụ Bảo Bồn. – “Hừ, đừng hòng dễ dàng đạt được. Nhà vệ sinh công cộng ta cũng không phải là chưa thấy qua, sợ gì cái bô. Không đúng, là Tụ Bảo Bồn.” – Hắn hùng dũng nói, cắn chặt lấy không chịu nhả ra.

“Ngươi đúng là quỷ hẹp hòi. Được rồi, trao đổi đi.” – Vô Địch khinh bỉ liếc nhìn hắn.

“Có gì để trao đổi?” – Phạm Hiên lúc này có chút hứng thú, vội hỏi nó.

“Ta giúp ngươi thỉnh đến một khách hàng ngẫu nhiên.” – Con mèo béo vênh mặt lên.

Phạm Hiên bĩu môi khinh thường. – “Thôi đi, ngươi cũng không thấy ta đang có bao nhiêu khách.” – Hắn còn tưởng có gì ghê gớm.

“Đánh giá tổng hợp trên 60 nha.” – Nó bổ sung thêm.

“Thật?” – Phạm Hiên sáng mắt nhìn sang. Giao dịch với khách hàng có đánh giá tổng hợp trên 60 là sẽ có Tài Khí quán đỉnh a, tu vi của hắn tăng nhanh hay chậm đều phải dựa vào nó cả.

“So với linh thạch còn thật hơn.” – Con mèo béo nhại lại một câu của hắn.

Phạm Hiên bắt đầu thầm tính toán thiệt hơn trong lòng, sau đó liền trả giá. – “Mười người.”

“Được a, mười người thì mười người.” – Vô Địch sảng khoái đáp ứng, trong lòng thì cười thầm. – ‘Lúc nào thỉnh đủ mười thì đó là chuyện của ta nha.’ – Kỳ thực năng lực thỉnh người này chẳng đòi hỏi nó phải tiêu hao bất cứ thứ gì, nhưng mà nó chính là không muốn Phạm Hiên được như ý. Thật là một con mèo béo ích kỷ.

Hiển nhiên, Phạm Hiên cũng không dễ mắc cái bẫy quá lộ liễu này của nó. – “Trong ngày mai, bao giờ đến đủ mười người thì ta đưa Tụ Bảo Bồn cho ngươi.” – Hắn ra điều kiện.

‘Meo kiếp, khó chơi vậy.’ – Vô Địch rầu rĩ.

Nhìn tư thái thà chết chứ không bỏ bô của Phạm Hiên, nó đành chịu thua, dù sao cũng chả mất mát gì. – “Một tháng ta chỉ có thể gọi được một người thôi.” – Nó vừa nói vừa rụt đầu.

‘Cha nó, biết ngay là con mèo chết tiệt này chơi chi phiếu khống.’ – Phạm Hiên chửi thầm trong bụng, sau đó liền giận dữ hỏi. – “Ta nhớ ngươi cách đây không lâu vừa mới thỉnh Triệu nha đầu một lần, vậy còn lâu lắm mới có thể thỉnh người thứ hai đi?”

“Không tính, không tính. Con bé ấy là ta gặp từ trước rồi, gọi lại cũng dễ dàng. Lần này thỉnh người là ngẫu nhiên, liên quan nhiều đến khí vận, mệnh cách a, mấy thứ ấy khá là thượng đẳng, cho nên không dễ gì thi triển.” – Con mèo béo vừa nói vừa cuộn mình thành hình tròn.

‘Nghe có vẻ cao siêu ghê gớm, cũng hơi đáng tin a.’ – Phạm Hiên thầm nghĩ, sau đó liền nói. – “Ta tạm tin ngươi vậy. Giao kèo trước đi, mỗi tháng ngươi liền thỉnh cho ta một người, giờ ta liền cho ngươi mượn Tụ Bảo Bồn.” – Không có gì để ước thúc, hoàn toàn là giao dịch bằng niềm tin.

Phạm Hiên cũng thấy rằng, kiếp sống bây giờ của hắn đã dính chặt với con mèo béo này, sau này cũng sẽ phải song hành cùng nhau suốt chặng đường dài, có lẽ cũng tới lúc nên chung tay tạo ra tình hữu nghị, dựng nên sự tin tưởng dành cho nhau.

(Đề nghị vị đạo hữu nào đang theo dõi xin giữ tư tưởng của mình thuần khiết, mặc dù đoạn trên đây rất ư là sến súa buồn nôn, có mùi nhân miêu luyến, lại còn là nam – nam a.)

Vô Địch thấy Phạm Hiên nhìn mình bằng ánh mắt có vẻ kỳ lạ, không hiểu sao liền thít chặt hoa cúc, cảm thấy rợn cả gáy. – “Ha, đồng ý, đồng ý. Để ta thỉnh trước một người cho ngươi.” – Một nỗi sợ không tên chợt dâng lên trong đầu nó, cảm giác nguy hiểm cực kì.

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Phạm Hiên, nó vội vã quay người hướng ra cửa, đứng thẳng người dậy, dùng hai chân trước bắt đầu ngoắc, chân bên phải ngoắc chín cái, sau đó lại đổi sang chân bên trái ngoắc chín cái, cuối cùng chắp hai chân lại vái một cái. Lúc ấy, Phạm Hiên thấy chữ Phúc trước bụng nó còn sáng hơn trước.

Nghi thức xong xuôi, con mèo béo giống như sức cùng lực kiệt, nó nằm ngửa ra trên quầy, cái lưỡi nhỏ thè ra ngoài, hai mắt trợn ngược. – “Xong rồi nè.” – Nó vừa thở hổn hển vừa nói với Phạm Hiên.

Hành động lần này của nó cũng không phải giả bộ, hết sức chân thành mà làm. Với thân thủ của nó có thể dễ dàng đoạt lấy cái bô trên tay Phạm Hiên, nhưng mà hắn cũng có thể lấy lại cực kì dễ dàng, chỉ với một ý nghĩ mà thôi. Dù sao thì Tụ Bảo Bồn cũng là pháp bảo chuyên dụng của hắn, nếu không có công năng triệu hồi bằng ý niệm thì cũng quá kém đi.

Thấy nó không giống giả bộ, Phạm Hiên cũng tuân theo ước định. – “Cho ngươi.” – Hắn liền ném Tụ Bảo Bồn lên quầy cho con mèo béo.

Vô Địch ngay lập tức đầy máu sống lại, như chưa hề có gì xảy ra. Nó ôm lấy Tụ Bảo Bồn đưa ra trước mặt Phạm Hiên. – “Ngươi huyết tế cái đã, vậy mới dùng được. Mau, mau!” – Nó có chút gấp rút.

“Huyết tế?” – Lại một khái niệm mới lạ với hắn.

“Lấy máu của ngươi nhỏ vô trong bô là được.” – Con mèo béo giải thích gọn lẹ.

“Lấy… máu?” – Mặt Phạm Hiên xanh lè.

Mặc dù đã trực tiếp giết chết một người và gián tiếp giết chết năm người, nhưng Phạm Hiên chưa từng cố ý làm mình mất máu a, hồi còn ở Trái Đất, bị trầy một cái thôi là mắt hắn đã đỏ lên rồi. Dù gì hắn mới làm tu sĩ có vài ngày a, chưa quen với việc hở tí là cắt tiết của tu chân giới.

“Nhanh đi, nhanh đi!” – Con mèo béo không nhịn được hối thúc hắn.

“Hay là… ngươi làm dùm ta đi.” – Hiên xin giơ tay rút lui thôi.

“Meo kiếp! Pháp bảo của ngươi thì phải do ngươi huyết tế chứ.” – Vô Địch không biết hắn bị gì cứ e ngại ngập ngừng như đàn bà con gái.

“Thế ngươi cắt dùm ta, ta không có công cụ.” – Phạm Hiên cắn răng nói ra câu này, sau đó đưa tay trái ra trước, hai mắt nhắm chặt.

“Ngươi có răng để làm gì? Meo nó lề mề, để ta!” – Móng vuốt của con mèo béo sượt qua như điện, cắt qua cổ tay của hắn, máu tứa ra, nó liền đưa Tụ Bảo Bồn vào hứng, gương mặt mèo có vẻ khá hưng phấn (biến thái ghê a).

Cảm thấy cổ tay mình có chút lạnh, Phạm Hiên hí mắt ra xem thử, sau đó liền trợn to mắt rụt tay trái lại, dùng tay phải bóp lấy cổ tay trái, ra sức mắng to. – “Con mèo chó chết ngươi điên hả, đầu ngón tay sao ngươi không cắt, có bị thần kinh hay không hả? Hả? HẢ?!”

“Ngươi cũng không nói trước, chỉ kêu ta cắt a.” – Con mèo béo trợn mắt khinh thường, không thèm nhìn hắn, chỉ chăm chú vào Tụ Bảo Bồn.

Phạm Hiên nghe vậy càng thêm tức. – “Còn đổ tại ta? Nếu không phải ngươi… í?” – Hắn chợt im lặng.

Bởi vì giờ phút này, chỗ vết cắt trên tay hắn đã tự kết vảy, chẳng mấy chốc liền sinh ra da non. Thấy vậy Phạm Hiên mới vỡ lẽ ra là giờ bản thân cũng là tu sĩ rồi, thể chất hơn xa phàm nhân, lại còn có Tài Khí hộ thể, khả năng tự chữa lành của cơ thể đã viễn siêu bình thường.

“Cho ta ít Tài Khí!” – Con mèo béo đột nhiên kéo tay hắn.

“Làm gì?” – Phạm Hiên cảnh giác, giật tay lại.

Vô Địch nâng Tụ Bảo Bồn lên. – “Nâng cấp nó a.”

“Cút, ta còn phải để dành tu luyện.” – Ít của nó là toàn bộ đó, hắn từ chối thẳng thừng.

“Thứ keo kiệt.” – Con mèo béo khinh bỉ một câu.

Sau đó, nó áp hai lòng bàn chân lên Tụ Bảo Bồn, một luồng khí màu vàng nhạt xuất hiện, truyền từ hai chân của nó sang Tụ Bảo Bồn, khiến bề mặt của món bảo vật này được phủ thêm một tầng khí vàng nhợt nhạt.

Phạm Hiên thấy thứ khí vàng này rất quen thuộc, đó chẳng phải Tài Khí sao?

“Tài Khí của ngươi ở đâu ra?” – Hắn vội hỏi con mèo béo.

“Ngươi không phải thu của con bé kia một vạn linh thạch sao, một nửa là lợi nhuận thuộc về ngươi, còn lại là của ta nha.” – Trong lúc đang chú tâm vào cái bô, nó vô tình nói ra bí mật này.

“Ý của ngươi là, ta dày công cực khổ kiếm được Tài Khí, ngươi chỉ cần ngồi yên một chỗ là có được một khoản tương đương?” – Lợi ích công tâm, hắn quên luôn chuyện con mèo béo cũng có giúp sức nha, nó đã thỉnh Triệu Ngữ Yên tới lần hai, cũng như là đã cho hắn một vài nhắc nhở.

“Đúng vậy á.” – Vô Địch thản nhiên thừa nhận luôn.

Phạm Hiên liền quên luôn tình hữu nghị, sự tin tưởng gì gì đó, hắn gào lên vồ tới. – “Ta liều mạng với ngươi, Chiêu Tài chết tiệt!”

“Là Vô Địch, không phải Chiêu… Oái, ngươi làm gì!”

Loảng xoảng!

Mèo người đại chiến a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play