Bọn tán tu vừa nghe Phạm Hiên hỏi, lập tức nhao nhao kêu là mình, chen lấn xô đẩy cố giành quyền được mua trước.

“Ta, ta!”

“Ngươi cút ra, là ta mới đúng!”

“Lão tử đã đợi sẵn này giờ, không có chỗ của các ngươi!”

“Mau biến, có tin ta chém ngươi không?”

“Tới đây, ai sợ ai!”

Thế là trong tiệm bắt đầu xảy ra ẩu đả, bàn đổ ghế ngã, trong phút chốc đã có vài người đổ máu, chật vật bỏ trốn. Vậy mới thấy, so với tu sĩ, bọn tán tu này càng giống như lưu manh hơn, hoàn toàn không có ý thức trật tự.

Phạm Hiên nhìn không nổi nữa, vội vàng hét lớn. – “Tất cả dừng tay!”

Dư uy lúc sáng của hắn vẫn còn đó, lũ tán tu trong nháy mắt liền ngưng ẩu đả, nhìn về phía hắn. Tất nhiên, cũng có những kẻ chưa tự mình gặp qua chuyện ban sáng, chỉ nghe lời kể lại từ người khác, nên chẳng hề kính sợ hắn được bao nhiêu, chúng chủ yếu là nể mặt bảo vật Phạm Hiên có mà thôi.

Phạm chưởng quỹ thấy lũ tán tu đã dừng tay, lập tức chỉ huy bọn chúng xếp hàng. – “Tất cả xếp hàng cho ta. Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi! Đứng ở đây.” – Trong thoáng chốc liền sắp xếp đâu ra đó, rất có phong thái của người thống lĩnh.

Nhưng tất nhiên, lúc nào cũng phải có mấy tên khác người nhảy ra. – “Ta không phục!”

Phạm Hiên nhíu mày liếc sang, đó là một tên tu sĩ có thân hình cao to, trên má trái có một vết sẹo dài, tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ, cả người tản mát ra một loại hơi thở hung sát, khí thế giống như một con dã thú khát máu. Đây là một tên tán tu thường hay lăn lộn trong các sơn mạch, cho nên hắn mới có loại hơi thở như vậy.

Phạm Hiên tất nhiên là không thể bị khí thế của tên này dọa sợ rồi, Kim Đan hắn cũng giết qua, lại còn không chỉ một, trên người cũng mơ hồ có được chút uy thế của cường giả, mặc dù uy thế này rất mong manh, bởi hắn giết được cao thủ Kim Đan Kỳ là nhờ trận pháp chứ không phải bằng bản lĩnh chân chính của mình.

“Ngươi có ý kiến gì?” – Hắn cảm thấy tên này thật phiền hà, làm chậm trễ thời giờ làm ăn của hắn.

“Kẻ này chỉ là con kiến hôi Luyện Khí, có tư cách gì xếp trên ta?” – Hắn chỉ vào tên tu sĩ đứng phía trước mình.

Đó là một tên tán tu Luyện Khí Lục Trọng, rất phổ thông. Hắn có chút căm tức nhìn qua gã tu sĩ sau lưng, nhưng chỉ có thể cam chịu, không dám hó hé một câu, chờ đợi Phạm Hiên xử lý chuyện này.

Phạm Hiên cũng đến chịu rồi, cái thế đạo gì đây? Ở Trái Đất thì có phân biệt giàu nghèo, ở tu chân giới thì kẻ có tu vi cao coi rẻ kẻ tu vi thấp kém, không xem họ là con người, đối xử còn tệ hơn chó, hở ra một chút là đánh giết (Hắn cũng quên chính hắn vừa mới ra tay giết người cách đây không lâu a).

Mới có vài ngày thôi mà đã gặp đủ thứ điều tiêu cực ở nơi đây, hắn cũng càng lúc càng thích ứng được với cách hành xử của dân bản địa, có khi chẳng bao lâu nữa thì hắn sẽ coi mấy thứ như vậy thành chuyện đương nhiên a.

Nhưng mà, cái đó là nói sau, cái gì liên quan đến uy tín của Vạn Năng Thương Hội đều được hắn đặt lên hàng đầu.

Thế là hắn cười lạnh, gằn giọng bảo rằng. – “Chỗ của ta thì theo luật của ta. Bản chưởng quỹ mặc kệ ngươi là ai, Kim Đan hay Nguyên Anh, cút đi nếu muốn sinh sự.” – Thái độ cao ngạo, mười phần tinh tướng.

“Ngươi không theo quy củ!” – Mạnh được yếu thua, đây chính là quy củ xưa nay, không chỉ hắn mà những tu sĩ khác, kể cả tên có tu vi Luyện Khí Lục Trọng cũng nghĩ vậy.

“Ta chính là quy củ.” – Phạm Hiên bá khí mười phần.

Tên tán tu Trúc Cơ Trung Kỳ nghe vậy cũng chỉ biết câm miệng, ngoan ngoãn đứng xếp hàng. Chịu thôi, hắn chính là một trong những kẻ đã từng hợp lực vây công Phạm Hiên, biết được bản sự bất phàm của hắn, sao dám dùng đến vũ lực.

Nhưng mà có người không biết bản lĩnh của hắn a.

Một giọng cười chói tai vang lên, đi theo sau đó là giọng nói to như gõ kẻng. – “Ha ha ha, nói hay lắm. Nhưng mà ta muốn chen hàng thì sao hả?” – Đến âm cuối cùng, chủ nhân của giọng nói ấy cũng xuất hiện.

Đó là một lão già cao gầy, nhìn qua chừng sáu mươi tuổi, da dẻ nhăn nhúm, hai bên thái dương nhô cao, trên đầu hai thứ tóc trộn lẫn, đôi môi mỏng, mang sắc tím tái nhợt, mặc trên người một món bảo y trông có vẻ chí ít cũng là Linh Khí Hạ Phẩm. Khiến người ta ấn tượng nhất chính là đôi mắt hõm sâu, đục ngầu của lão, bị nó liếc qua thôi cũng giống như bị âm hồn dòm ngó, lạnh cả xương sống.

“Là cao thủ Kim Đan, Quỷ Nhãn Chân Nhân!” – Có người nhận biết thân phận của lão già.

“Trời ơi, là lão sao?!” – Xem ra danh tiếng của lão cũng rất nổi.

“Nghe đồn Quỷ Nhãn Chân Nhân pháp lực cao cường, đã từng độc đấu hai cao thủ Kim Đan cùng cảnh giới mà không rơi xuống hạ phong.” – Lại có một người nêu lên chiến tích của lão, nghe qua có vẻ ghê gớm.

“Đúng vậy, đó là nhờ vào tu luyện một loại bí kỹ công kích bằng thần thức, lại dựa vào linh hồn lực mạnh mẽ mà làm được chuyện ấy.” – Thậm chí còn có kẻ hiểu rõ được thủ đoạn của lão.

“Lão chính là người nổi bật trong các cao thủ Kim Đan.”

“Để xem chưởng quỹ xử lý ra sao, ha ha!”

“Ha ha, cùng chờ mong, cùng chờ mong.”

Và càng nhiều là sự cười trên nỗi đau khổ của người khác từ bọn tán tu.

Quỷ Nhãn Chân Nhân nghe được bọn kiến hôi bàn tán xôn xao, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lại tự đắc cực kì, thầm đắc ý vuốt râu, phô bày tư thái cao nhân tiền bối.

Lão vốn chẳng hề biết Cửu U Luyện Khí Trận gì ráo, chỉ là vừa đi ra từ mảnh sâm lâm phía Nam của của Liên Nguyệt Phường Thị, gặp phải đống đổ nát kinh hoàng nơi đây liền hiếu kỳ tìm hiểu có chuyện gì, sau đó phát hiện cửa tiệm nhỏ, thế là lão liền đi vào rồi.

Chợt, qua khe mắt ti hí của mình, lão nhìn thấy được ánh kim quang lóe lên trong mắt trái của gã thanh niên trước mặt rọi qua người mình. Giây phút đó trong lòng lão chợt có chút hồi hộp.

Tu sĩ: Lý Cẩu Đản (Nam, 759 tuổi)

Tu vi: Kim Đan Hậu Kỳ

Linh căn: Tam Hành Tạp Linh Căn (Kim, Hỏa, Thổ)

Thể chất: Không

Huyết mạch đặc biệt: Không

Công pháp: Quỷ Chiếu Công

Đạo cụ: Không

Đánh giá tổng hợp: 37 điểm

‘Xì, tưởng thứ gì ghê gớm, hóa ra là lão quỷ gần đất xa trời.’ – Phạm Hiên thầm khinh bỉ.

Theo hắn biết thì tu sĩ Kim Đan có thọ nguyên tối đã cũng chỉ tám trăm năm mà thôi, lão già này cũng bảy trăm mấy chục tuổi rồi, chẳng sống thêm được bao lâu.

Thế là hắn dùng ánh mắt coi rẻ liếc qua Quỷ Nhãn Chân Nhân, dùng giọng âm dương quái khí nói rằng. – “Ta nói này Cẩu Đản, ngươi cũng sắp xuống lỗ tới nơi rồi, sao không tranh thủ thời gian ít ỏi còn sót lại mà cố gắng tu luyện, biết đâu lại có thể đột phá từ Kim Đan Hậu Kỳ nhảy lên trở thành tu sĩ Nguyên Anh rồi sao.”

Lũ tán tu nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu si để nhìn Phạm Hiên, không hiểu sao hắn lại nói ra mấy lời này a, có bị điên hay không. Cẩu Đản là ai? Bọn chúng không biết, chỉ cho là hắn dùng để mắng Quỷ Nhãn Chân Nhân, lại còn bảo là lão sắp chết tới nơi. Thấy thái độ của hắn giống như đang đâm đầu tìm chết, bọn tán tu liền có chút mong đợi Quỷ Nhãn Chân Nhân xuất thủ dạy dỗ hắn.

Nhưng mà thái độ của lão lại làm bọn chúng sửng sốt.

Quỷ Nhãn Chân Nhân nghe xong câu nói của Phạm Hiên, lão liền khiếp sợ không gì sánh được. Cẩu Đản a, đã hơn bảy trăm năm rồi không có ai gọi qua, cũng không có ai biết được cái tên đó, chính lão cũng sắp quên mất tên của bản thân là Lý Cẩu Đản rồi.

Lão không phải não tàn, sẽ không nổi điên lên đòi giết chết Phạm Hiên chỉ vì hắn kêu lên cái tên quê mùa của lão. Lão chỉ thấy khiếp sợ mà thôi, khiếp sợ vì sao Phạm Hiên lại biết cái tên của mình, cũng như biết được lão sắp hết thọ nguyên. Phải biết, tu sĩ Kim Đan đã hội tụ tinh, khí, thần tam bảo của người tu luyện vào trong Kim Đan, chí ít phải là đại năng Hóa Thần mới có thể nhìn ra được trạng thái của Kim Đan có suy bại hay không.

Được lắm, bọn tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ thì không xem hắn ra gì. Nhưng đám tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh như bọn Nhất hay Quỷ Nhãn Chân Nhân lại coi hắn làm đại năng Hóa Thần, trớ trêu biết bao nhiêu.

Nếu mà Phạm Hiên biết được ý nghĩ của bọn hắn, chắc chắn sẽ không nhịn được đắc ý mà giả bộ đau khổ kêu lên: “Ta là đến để mua bán a, không phải đến để tinh tướng.” Mặc dù câu này cũng mười phần tinh tướng.

Quỷ Nhãn Chân Nhân phục hồi tinh thần, thần thái bá đạo biến mất hoàn toàn, thay vào đó là có chút câu nệ. – “Tiền bối, ta…”

“Dừng!” – Phạm Hiên giơ tay cắt ngang hắn. – “Đừng gọi ta tiền bối, hãy gọi ta là Phạm chưởng quỹ.” – Há, thằng này có năng khiếu giả bộ cao nhân còn giỏi hơn khả năng buôn bán, nếu mà đưa cho hắn cái hệ thống khác phù hợp hơn thì có khi giờ này hắn đã tung hoành thiên hạ rồi.

Trước sự trợn mắt há hốc mồm của bọn tán tu vì tình thế ngoặt chuyển một trăm tám mươi độ, Quỷ Nhãn Chân Nhân dùng giọng nói tội nghiệp nói ra. – “Phạm chưởng quỹ, mong ngài thương tình mà chỉ cho vãn bối một con đường sáng.” – Lão đã chắc mẩm rằng Phạm Hiên chính là đại năng Hóa Thần Kỳ, cho nên muốn cầu hắn dạy mình cách gia tăng thọ nguyên hoặc là tấn cấp Nguyên Anh a.

Trước đây lão thấy không còn hi vọng gì nữa, nên lòng tu luyện cũng phai nhạt đi nhiều, thà đi ra ngoài làm mưa làm gió thêm vài chục năm để rồi có tọa hóa cũng không thấy thẹn với lòng. Nay may mắn đi bậy đi bạ mà gặp được “cao nhân tiền bối”, lão liền dồn hết hi vọng mà bắt lấy cọng rơm rạ cuối cùng này.

“Chỉ cho ngươi con đường sáng? Được a, ta có mấy trăm con đường. Chỉ hỏi một câu, ngươi có tiền không?” – Phạm Hiên tự tin mười phần nói với lão.

Quỷ Nhãn Chân Nhân gật đầu lia lịa. – “Có, có, rất nhiều!” – Không nhiều mới lạ, tích súc mấy trăm năm của một mình lão, có khi so với sáu cái nhẫn trữ vật bị Phạm Hiên quên lãng còn nhiều hơn.

“Vậy được. Thế, trước tiên đi ngươi xếp hàng a.”

“Vâng, vâng.” – Quỷ Nhãn Chân Nhân ngoan ngoãn gật đầu bảo vâng.

Bọn tán tu không còn gì để nói. – “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play