Trịnh Thế Bân lái xe đi về, trong lòng còn không ngừng cảm thán, tuổi trẻ thật tốt.

Trịnh Thế Bân tìm đến Chu Gia Thành là vì ai cũng biết gã có sở thích là thích quay phim chụp ảnh đối tượng mà gã qua lại, hơn nữa còn là trong lúc đối phương không còn tỉnh táo về mặt ý thức. Tô Vi nhất định là đã từng có một khoảng thời gian qua lại với gã. Muốn dạy cho người phụ nữ này một bài học thì nhất định phải tìm Chu Gia Thành.

Anh còn tưởng là gã sẽ đòi trả công ghê gớm lắm, nào ngờ lại chỉ là vì tìm một cậu trai tên là Khang Lỗi.

Xe chạy tới trước khu nhà, nhìn thấy ánh đèn trong nhà đã tắt, Trịnh Thế Bân nhanh chóng đỗ xe rồi nhẹ nhàng đi lên. Lúc mở cửa nhà ra thì đột nhiên đèn sáng. Anh theo bản năng đưa tay lên che mắt, “Em vẫn chưa ngủ à?”

“Em chờ anh.”

Trịnh Thế Bân cởi áo khoác tiến lại gần, phát hiện quần áo của Hồ Loạn ướt sũng, cậu đang ngồi thụp người trên sofa, dáng vẻ hoảng sợ. Anh đưa tay sờ trán cậu, thấy lạnh toát, bèn nhẹ giọng hỏi, “Em sao thế?”

“Anh biết hết rồi.” Hồ Loạn mở to mắt nói một câu.

Trịnh Thế Bân nắm tay Hồ Loạn, tay Hồ Loạn lúc này rất lạnh, nhưng đồng thời cũng tạo ra một loại mỹ cảm. Anh hôn cậu một cái rồi nói, “Anh biết rồi.” Thuận tay với bức ảnh bị vò ở trên bàn, “Em lúc đó với bây giờ chỉ nhìn ra được một chút xíu giống nhau.”

Hồ Loạn rút tay ra, cả người lạnh đến phát run.

Có những chuyện cậu không nghĩ đến nữa không có nghĩa là nó đã biến mất khỏi đầu cậu, chỉ là đã bị cậu giấu đi ở nơi sâu nhất trong lòng mà thôi. Thời điểm thi trượt đại học, đương nhiên cậu bị Trương Thục đánh chửi một trận thừa sống thiếu chết. Tuy bà đối với cậu không có thân tình gì cho cam, nhưng vẫn muốn “con” của mình có được thành tựu để bà còn làm màu với đời. Chỉ vì cậu làm cho Trịnh Thế Bân gần hai tháng, cho nên việc ôn tập bị chểnh mảng, cậu cũng không phải thiên tài, đương nhiên là bị thi trượt.

Nhưng cậu một chút cũng không hối hận, cho tới giờ cậu vẫn luôn sưu tầm poster, thiệp, hoặc phim ảnh liên quan đến Trịnh Thế Bân, nhìn nhiều sinh ra chấp niệm. Trương Thục thường đem cậu và Trịnh Thế Bân ra so sánh với nhau, lúc đầu cậu vốn cũng rất căm ghét Trịnh Thế Bân, dần dà căm hận lại biến mất.

Hai người vốn không có thâm cừu đại hận gì, tại sao cậu phải đi ghét Trịnh Thế Bân chứ?

Hồ Loạn cúi đầu, “Anh không có gì muốn hỏi em à?”

Trịnh Thế Bân dựa người lên sofa, “Em nói gì thì nói đi, anh không có gì muốn hỏi cả.” Nếu dùng cách thức giống như thẩm vấn phạm nhân kia thì còn có ý nghĩa gì nữa.

Hồ Loạn vẻ mặt phức tạp nhìn anh, “Từng có lúc em rất ghét anh.”

Trịnh Thế Bân nhìn cậu, tỏ ý cứ tiếp tục nói đi. Tay anh vẫn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu.

“Anh…” Da đầu Hồ Loạn run lên, muốn rút tay lại, cậu cảm thấy lúc này rất không thích hợp để làm ra hành động nắm tay thân mật này. Cuối cùng vẫn là để yên cho anh nắm, “Trước đây em hay bị đánh bởi vì thành tích học tập không tốt. Em vốn không định lên trung học, nhưng bà ấy đánh chửi thúc ép suốt, nên em phải thi lên. Thầy giáo rất quan tâm tới em, cho nên thành tích tốt dần, bà ấy cũng đối xử với em tốt lên một chút, nhưng vẫn cứ luôn nhắc đến tên anh trước mặt em.”

“Anh không phải con trai của bà ấy. Con của bà ấy đã chết rồi, đó là em trai anh.” Trịnh Thế Bân thấp giọng nói.

Hồ Loạn ngẩn người không phản ứng lại.

Trịnh Thế Bân lại hỏi, “Em không biết chuyện của bà ấy?”

“…Bà ấy không nói cho em biết. Chỉ luôn nói anh là con trai của mình, rồi còn chuyện năm đó, bà ấy với bố anh là yêu nhau thật lòng, cuối cùng lại bị…mẹ anh cướp con rồi bị đuổi đi, còn bị hại cho không còn khả năng sinh đẻ nữa.”

Trịnh Thế Bân cười giễu một tiếng, chắc xem nhiều phim cẩu huyết quá nên người phụ nữ kia mới sinh ra lắm hành động điên rồ đến thế. Anh xoa mặt Hồ Loạn, tự hỏi nếu Trịnh Nghiên biết Hồ Loạn ‘được’ Trương Thục nuôi dạy theo cách ấy, không biết có phải chị mình sẽ phát điên lên không?

“Em cũng tin?”

Hồ Loạn cau mày, “Nghe lâu như thế, giả cũng thành thật.”

“Anh biết không? Trước đây em từng viết rất nhiều thư cho anh. Anh có hồi thư cho em vài lần, khi đó em đã nghĩ con người anh thật tốt. Ai cũng cười em là đứa mập, tuy không biết họ là thật tâm hay giả ý, nhưng em luôn cảm thấy không được vui.”

Chuyện thư từ Trịnh Thế Bân không còn nhớ rõ, có lẽ chuyện này xảy ra từ rất lâu về trước rồi.

Vừa nhìn là biết anh không còn nhớ chuyện này, Hồ Loạn đứng lên định vào phòng ngủ lôi thư ra cho anh xem, đi được nửa đường lại nhớ ra đây không phải nhà mình, đành quay trở về, “Thư không có ở đây.”

Trịnh Thế Bân vươn tay kéo Hồ Loạn ngồi xuống bên người mình. Hồ Loạn hơi bất ngờ, có chút không hiểu ý của Trịnh Thế Bân. Anh không giận sao? Tay vẫn còn ôm eo mình nữa.

“Em mua tin tức của anh từ một nguồn. Mà mỗi lần gửi thư cho anh, em luôn chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ không có thư đáp lại, nhưng anh lần nào cũng trả lời thư cho em. Em nghĩ, em muốn gặp người thật. Trương Thục cho em rất ít tiền tiêu vặt, mỗi lần em lại nhịn ăn một chút, dồn tiền vào mua tin tức của anh.” Hai người dựa vào nhau, tai Hồ Loạn nóng hầm hập, nhưng cậu cũng không còn tâm trạng đâu mà đi che nữa, “Lúc đó em tới phim trường, thấy các trợ lý khác đều có bộ dạng bị bóc lột, nhưng anh chỉ bảo em đi lấy vài thứ chứ không có sai bảo em, em làm sai cũng không mắng, đó cũng là lần đầu tiên em xa nhà, trong lòng rất sợ…”

“Sau đó em liền thích anh?” Trịnh Thế Bân xoa xoa lưng cậu.

Nói trực tiếp thế này rất xấu hổ. Hồ Loạn trừng mắt lườm anh một cái, tiếc là cái lườm của cậu chẳng có một chút khí thế, ngược lại chỉ khiến Trịnh Thế Bân ngứa ngáy trong lòng.

“Ừm. Anh còn không có scandal nữa. Buổi tối một hôm, lúc em đang chuẩn bị đi giặt quần áo cho anh, em có nhìn thấy nữ diễn viên chính đầu tóc ướt sũng đang đứng ngoài gõ cửa phòng anh. Nhưng anh lại không để cho cô ta vào, thậm chí còn chẳng nói một lời với cô ta. Lúc đó em còn nghĩ không biết anh có phải là gay không?”

Lợi hại thật đấy, chỉ thấy anh cự tuyệt người ta mà đã hoài nghi anh là gay rồi. Trịnh Thế Bân chậm rãi nói, “Không ngờ giác quan thứ 6 của em lại mạnh đến thế.”

Hồ Loạn vội lắc đầu, “Là lúc đấy em suy nghĩ linh tinh. Em biết không thể nào như thế được. Mỗi lần muốn gặp anh đều phải mua tin tức, anh càng nổi tiếng thì tin tức càng đắt. Cho nên em muốn làm diễn viên, diễn thật tốt sau đó có thể hợp tác với anh, nói chuyện với anh, có thể còn trở thành bạn bè của nhau nữa.”

“Ừm.” Khóe miệng anh nhếch lên, tay chậm rãi xoa xoa thắt lưng Hồ Loạn, “Bây giờ chúng ta đã trở thành ‘bạn tốt’ rồi đây này, bạn cực kỳ tốt.” Anh thích chí nhìn dáng vẻ không dám thở mạnh của Hồ Loạn.

“Sao anh cứ thế thế nhở? Em không nói nữa!” Trong phòng khách chỉ mở một bóng đèn nhỏ, cho nên không gian trong phòng không quá sáng sủa mà có chút mờ ám. Tay Trịnh Thế Bân lại không ngừng vuốt loạn trên người cậu, làm gì còn hứng để nói chuyện tâm tình nữa. Hồ Loạn rốt cuộc đứng phắt dậy định rời đi.

Trịnh Thế Bân giữ người lại, đè cậu xuống, cười cười, “Anh chỉ nói sự thật thôi mà.”

Sự thật cái của khỉ, Hồ Loạn thầm lẩm bẩm một câu xem thường.

“Bảo sao anh thấy ngay từ đầu em đã chú ý đến anh như thế, hóa ra là đã sớm…” Trịnh Thế Bân tỏ ra nghiêm túc, từ từ phun khí lên mặt Hồ Loạn, “Sớm tỏ tình một chút thì mọi chuyện đã thành rồi.”

“Anh nhất định đã từng được rất nhiều người tỏ tình, nếu lúc đó em mà nói ra thì anh nhất định sẽ từ chối em.”

Trịnh Thế Bân thở dài, vỗ vỗ lưng Hồ Loạn, “Nói có lý.”

“Nếu hiện giờ anh cảm thấy em không phải là người tốt, muốn chia tay thì em sẽ theo lời anh.” Hồ Loạn mặt không chút thay đổi nói.

“Cũng đã công khai rồi, bây giờ em còn đòi chia tay?” Trịnh Thế Bân đổi tư thế, ngón tay gõ xuống sofa, nhướn mày hỏi, tay kia giữ lấy cánh tay Hồ Loạn.

“Vậy hôm nay anh bảo muốn nói chuyện là muốn nói về chuyện gì? Không phải là chuyện này sao? Em lừa anh, ngay từ đầu tiếp cận anh là có chủ đích, nhưng em cũng phải nói là từ trước tới nay em chưa từng nghĩ muốn tiếp cận anh chỉ vì Trương Thục.” Cậu có chút hối hận, cũng có chút không biết phải làm sao. Cậu vốn rất thích Trịnh Thế Bân.

Trịnh Thế Bân thở hắt một hơi, đứng lên bế xốc cả người Hồ Loạn lên vai.

“Anh làm gì đấy?”

Trịnh Thế Bân hừ một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười, “Anh làm gì ấy hả? Dĩ nhiên là dạy cho em một bài học rồi!”

Lúc tầm mắt trở về trạng thái bình thường thì cậu đã thấy mình đang nằm trên giường, xúc cảm mềm mại dưới lưng nhắc cho cậu biết đây là phòng nào. Hồ Loạn muốn ngồi dậy thì…

“Anh…Ưm…”

Trịnh Thế Bân ngồi quỳ lên giường, một tay tóm cằm Hồ Loạn ngửa lên, hung hăng mà giày vò môi cậu, khiến cậu không thể hô hấp như bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play