Vẫn Phi cảm thấy rất không đúng, bởi vì Huyết Phách trầm mặc dị thường.

Mặc dù Huyết Phách vốn cũng không phải là người nói nhiều, nhưng đa số thời gian sẽ dùng khẩu khí trào phúng giới thiệu cho hắn những nơi mà bọn họ đi qua hoặc là giảng giải những nhân vật trong võ lâm cần đề phòng, ngẫu nhiên tâm tình tốt, hai người liền mang mũ rộng vành, giấu kín màu tóc, trà trộn vào thành trấn, đi xem có trò vui gì mới lạ hay không.

Tâm tình phải không tốt đến mức nào mới có thể khiến cho Huyết Phách bảo trì trầm mặc như vậy, hơn nữa loại trầm mặc này giống như muốn rời xa tất cả, một mình lặng lẽ biến mất.

Đến hiện tại, hắn cảm giác Huyết Phách dường như không chỉ trầm mặc mà còn đang ngẩn người, hay là đang suy tư điều gì, tựa hồ không có bất cứ người nào, vật nào có thể tiến vào đôi mắt đỏ rực như hỏa diễm kia của y.

Nếu đột nhiên nhìn vào, có lẽ còn bởi vì ánh mắt vô thần trống rỗng của y mà lầm tưởng rằng mình đang nhìn thấy một bức tượng điêu khắc hình người.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác y luôn nguyện ý gấp rút lên đường, thậm chí không phản đối đến những khách điếm náo nhiệt dùng bữa… Dị thường như vậy khiến cho Vân Phi không cách nào nắm bắt tâm tình của y, dẫn đến có chút bất an cùng lo lắng.

Như vậy… không được a…

“Chủ nhân.” Hắn thấp giọng khẽ gọi, thanh âm phá vỡ tiếng vó ngựa đơn điệu.

Bởi vì bên cạnh phát sinh động tĩnh, cặp mắt không có cảm tình rốt cuộc như sống lại, chậm rãi chuyển động, tầm mắt dừng trên người hắn.

“Sao vậy?” Đôi môi, bởi vì tu luyện âm độc tà công nhiều năm mà trở lên đỏ mọng dị thường, từ từ nhếch lên.

Huyết Phách rất thích cười, tâm tình dù tốt hay không tốt y đều cười, nhưng trong trí nhớ của Vân Phi hắn chưa từng nhìn thấy niềm vui chân chính trong đôi mắt Huyết Phách.

“Người bởi vì Hải Sa Bang, Ác Hổ bang trước sau tuyên bố làm phản mà lo lắng sao?”

Mấy ngày trước, ngay sau khi bọn họ vừa rời khỏi Tây Hồ hai ngày, liền nhận được tin tức Hải Sa bang và Ác Hổ bang cầm đầu hơn mười bang phái lớn nhỏ khác tuyên cáo võ lâm thoát ly dưới trướng “Huyết Ma Tôn” Huyết Phách, chống lại tà đạo liên minh, từ nay về sau không để ý đến tranh đấu chính tà trong võ lâm nữa, bởi vì bọn họ rốt cuộc không thể tiếp tục nhìn Huyết Phách tùy hứng làm bậy, lạm sát kẻ vô tội nữa.

Tin tức vừa ra, hai phe chính tà đều xôn xao.

Mà Huyết Phách chậm chạp không có hành động trừng trị phản đồ nào, càng làm cho uy danh của y đại giảm.

Có lẽ vì vậy mà trong liên minh, sự kính sợ đối với Huyết Phách chậm rãi yếu dần, càng ngày càng có nhiều làn sóng bất bình sinh ra, cũng lần lượt có người thoát ly làm phản, thậm chí còn công khai lên tiếng ủng hộ hiệp trợ chính đạo chống lại âm mưu của Huyết Phách.

Ngay cả hắn cũng biết, nếu như Huyết Phách tiếp tục không có hành động, liên minh tà đạo nguyên bản vẫn dựa vào thủ đoạn tàn khốc và mưu kế xảo trả của y tuyệt đối sẽ lập tức tan rã, sau đó thân ở vị trí minh chủ, Huyết Phách sẽ gánh hết tội trạng, sẽ trở thành mục tiêu cho hai phe chính tà muốn diệt trừ.

Không giống với tưởng tượng của hắn, Huyết Phách kinh ngạc nhìn hắn, lộ ra nụ cười có chút tinh nghịch.

“Ngươi đoán sai rồi, Vân Phi, tại sao ta phải vì bọn họ mà hao tâm tổn trí chứ? Bọn họ không làm phản ta mới phải lo lắng kìa!”

Vân Phi bị đáp án này làm cho hồ đồ rồi, đôi lông mày không tự chủ được nhíu lại.

“Chủ nhân, người hy vọng bọn họ làm phản?”

Hắn đoán không sai đi? Trong nháy mắt, hắn hoài nghi có phải mình đã nhầm rồi không.

“Đương nhiên a!” Đáp án của Huyết Phách đã đánh tan hy vọng nhỏ nhoi của hắn, “Ta đã làm đến mức này rồi, bọn họ còn không làm phản, chẳng lẽ trời sinh đã là con chó chỉ biết nghe kẻ khác sai bảo?”

Lời lẽ tà ác xảo trá ra khỏi miệng còn có một chút đắc ý nho nhỏ, như hài tử vừa  hoàn thành xong trò chơi của mình.

“Chủ nhân!” Vân Phi vội gọi.

“Gọi cái gì?” Huyết Phách liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt ung dung cùng cứng rắn khiến cho hắn chỉ biết im lặng, “Ta từ lúc bắt đầu ngồi lên vị trí minh chủ này, liền không ngừng gây áp lực đối với những kẻ đã quen độc bá một phương trên võ lâm kia, sau đó còn phái người khơi mào một cuộc chiến sinh tử với chính đạo, thời điểm mấu chốt lại để cho bọn họ không tìm được người, bản thân thì du tẩu khắp giang hồ, ngoại trừ giết không ít chưởng môn các phái thì cũng đã giết quá nhiều người vô tội, ngẫu nhiên còn chủ động phá hỏng kế hoạch của bọn họ… Để ta đợi lâu như vậy mới bắt đầu tạo phản, chỉ có thể trách uy hiếp của ta lúc trước không thành công rồi.”

“…” Vân Phi không biết mình nên nói cái gì cho phải.

Tận lực muốn cho kẻ khác làm phản, chủ tâm khiến cho những kẻ đã từng là thủ hạ của mình quay ngược lại đâm chính mình một đao, xem ra kế hoạch của Huyết Phách như vậy, không nghi ngờ gì nữa chính là đem tính mạng ra đùa giỡn.

Hắn cảm thấy từng trận hoa mắt cùng kinh hoảng.

Nếu như hắn có võ công cao cường, có thể vì Huyết Phách mà dốc chút sức lực, thay y diệt trừ tất cả kẻ địch, có lẽ hắn sẽ không bất an như thế này.

Đáng tiếc, lúc hắn được Huyết Phách thu nhận, đã hơn mười lăm tuổi, đã qua cái tuổi căn cơ tốt nhất, cũng bởi vậy mà cho dù Huyết Phách có dạy cho hắn bao nhiêu thượng đẳng công phu, thành tựu mấy năm qua của hắn khó khăn lắm cũng chỉ qua mức trung bình, thật sự không có cách nào trong lúc nguy cấp có thể vì Huyết Phách mà cống hiến.

Chém ra một đạo chưởng phong xóa tan sự lo lắng trên mặt Vân Phi, thanh âm Huyết Phách phiêu tán trong gió:

“Nghĩ không ra sao? Ngươi chỉ cần biết rằng hết thảy đều nằm trong kế hoạch của ta là được rồi.” Y cũng không có ý muốn giải thích với hắn.

Hoang mang nhìn chăm chú vào khuôn mặt Huyết Phách, mơ hồ từ nụ cười của y tìm được sự âm độc mà bản thân đã quen thuộc, Vân Phi âm thầm giật mình, bất an thấp hỏi:

“Chủ nhân… Người, không phải người muốn chết chứ?”

Nghe thấy câu hỏi này của hắn, Huyết Phách bật cười, cười đến ngạo nghễ, thẳng đến khi con ngựa y đang cưỡi tựa hồ bị cuồng tiếu của y làm cho hoảng sợ, mới miễn cưỡng dừng lại, vỗ vỗ tuấn mã dưới thân trấn an.

“Ta chỉ nghĩ muốn chấm dứt hết thảy mà thôi.”

Nói xong, giục ngựa vụt qua.

Vân Phi hai chân thúc vào bụng ngựa, nhanh chóng đuổi theo.

Ngưng mắt nhìn hồng y rộng thùng thình của Huyết Phách theo từng nhịp ngựa phi mà phiêu động, dưới ánh mặt trời thoạt nhìn, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị cường phong cuốn đi, biến mất ở trước mặt hắn…

Nắm chặt dây cương, miễn cưỡng đè xuống bất an trong lòng, cảm giác trong miệng đều là đắng chát.

Hắn chú ý tới Huyết Phách cũng không phủ nhận câu hỏi của hắn.

Nghe nói những người tư chất giống nhau, không phải hấp dẫn mà chính là bài xích lẫn nhau.

Nếu như chỉ có Trác gia Đại thiếu gia bị y hấp dẫn thì coi như xong, bởi vì điều đầu tiên mười đại ác nhân dạy cho y chính là lãnh khốc vô tình, hẳn là y sẽ không bị ảnh hưởng. Chỉ có điều, không biết là may mắn hay là bất hạnh, y lại bị Đại thiếu gia kia hấp dẫn?

Ảo não bứt xuống một cọng cỏ, Lôi Minh Phượng rất hối hận tại sao mình lại ngu ngốc đi đùa bỡn người kia, có lẽ y căn bản không nên phí tâm tư với hắn.

Nếu như không phải muốn cố ý theo dõi thì cũng không chịu ảnh hưởng rồi?

“Phượng Nhi?”

Nhắc người người đến, nói quỷ quỷ lại, làm cho y khổ não một hồi, nam nhân trẻ tuổi kia mới xuất quỷ nhập thần tìm được y.

“Thế nào?”

“Cho ngươi.”

Một gói nhỏ được bọc lại cẩn thận bằng giấy dầu đưa đến trước mặt y.

Vừa mở giấy gói, y thuận miệng hỏi:

“Sao ngươi tìm được ta?”

A, là kẹo quế hoa! Viên kẹo vừa tròn vừa mềm… Kẹo quế hoa dẻo này cũng không rẻ đi?

“Ngươi không cảm thấy chúng ta rất giống nhau sao? Ta cũng rất thích nơi này.” Trác Lạc Vũ khẽ cười, tùy ý ngồi xuống bên cạnh y.

Uy uy, Đại thiếu gia, có ai mời ngươi không? Quá tùy tiện a!

“Cẩn thận làm bẩn y phục của ngươi.”

Đôi mắt phía sau hồng sa tức giận liếc hắn một cái, đem một viên kẹo ném vào trong miệng.

“Không sao, thời tiết tốt như vậy rất thích hợp nằm trên đồng cỏ nghỉ ngơi.”

“…” Y có chút ngây ngẩn, bởi vì đây cũng là cảm giác của y…

Rất giống… đúng không?

Có lẽ là vậy! Chỉ là do hoàn cảnh lớn lên khác nhau, vậy mà hắn vừa có thể kiêu ngạo lại vừa có thể ôn nhu động lòng người, vừa có thể ngạo nghễ lại có thể cao cao tại thượng lãnh khốc vô tình.

Giật mình, bờ môi cảm giác có một thứ mềm mại ấm áp chạm vào.

Kinh ngạc trừng lớn mắt, cách một lớp hồng sa, có thể nhìn thấy ánh mắt kiên định cố chấp mà ôn nhu của hắn, có rất nhiều người nhìn y, nhưng lại chưa từng có người nào dùng ánh mắt như vậy chăm chú nhìn… là ái luyến.

* ái luyến: Yêu sau đắm, yêu thương, yêu mến, yêu nồng nàn (mình thấy nếu dịch ra nghe hơi chuối nên cứ giữ nguyên vậy).

Là giả dối đúng không?

Bởi vì quá mức kinh ngạc, vì vậy đã quên đem hắn đẩy ra, hoăc là chính y cũng không muốn đẩy ra một kẻ dùng ánh mắt quyến luyến như vậy nhìn mình, thẳng đến khi cái lưỡi nóng ướt chui vào miệng, bất ngờ đến mức thiếu chút nữa thì bị nghẹn viên kẹo trong miệng mới vội vàng đẩy hắn ra.

“Ta sẽ không xin lỗi.”

Câu đầu tiên Trác Lạc Vũ nói thiếu chút nữa làm y tức chết, nhưng câu thứ hai lại khiến y mờ mịt rất lâu.

“Bởi vì ta rất thích ngươi, nếu như ngươi chán ghét thì có thể nói thẳng với ta, ta sẽ lập tức rời khỏi cuộc sống của ngươi.”

* rời khỏi cuộc sống của ngươi: QT dịch là ly khai nhân sinh của ngươi, chắc mình dịch vậy là đúng a @@

Cuộc sống của y sao? Cuộc sống của y có còn thứ gì đáng nói sao?

Người này nói thích y…

Ánh mắt y trầm tĩnh dừng trên đôi môi vừa cường thế hôn mình, bây giờ đã bắt đầu xuất hiện những vệt màu đen, biết rõ là do thân thể tràn ngập kịch độc của mình làm hại.

Nhưng hắn sẽ không thể phát hiện, bởi vì loại kịch độc vô hình này sẽ khiến người ta chết mà không rõ nguyên nhân.

Yêu thích? Chán ghét? Đối với hai người bọn họ, nếu nói hắn bị y hấp dẫn, vậy còn y thì sao? Là yêu thích hay là bài xích hắn?

Cho dù muốn giữ hắn lại cũng sẽ hại hắn bị thập đại ác nhân giết chết mà thôi… Dù biết như vậy nhưng y vẫn băn khoăn, nhiệm vụ của y còn hơn ba tháng, y… vẫn còn ba tháng để mộng, đúng không?

Có lẽ thấy y trầm mặc khiến cho Trác Lạc Vũ muốn giải thích, nam nhân bên cạnh bất đắc dĩ cười cười, vừa muốn đứng dậy, vạt áo đá bị dùng sức bắt lấy.

“Lần sau không cho phép hôn trộm ta, ngươi hại ta thiếu chút nữa thì bị kẹo nghẹn chết!” Lộ ra dáng tươi cười, cắn nát đầu lưỡi, chủ động hôn hắn, để cho hắn nuốt xuống máu của mình.

Khác với “Dược nhân” La Sát, toàn thân y cao thấp đều là độc dược, chỉ có máu từ đầu lưỡi y mới có thể giải độc.

Vẫn luôn cho rằng trên đời này không có kẻ nào có khả năng khiến cho bản thân chủ độc bức máu ra cứu giúp, bởi vì y là Huyết Phách, là con rối sát nhân mà thập đại ác nhân tỉ mỉ chế tạo ra, y cho rằng y cùng thập đại ác nhân lợi dụng lẫn nhau, sau đó cứ như vậy chết đi cũng không sao.

Thế nhưng, người này nói thích y… Mặc dù hắn không biết rất nhiều chuyện phía sau, nhưng hắn thích chính là con người chân thật không ngụy trang của y.

“Lạc Vũ…” Đây là lần đầu tiên y gọi tên hắn, “Đừng ghét ta, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi.”

Hắn và y, rất giống nhau, vì vậy khi cảm tình đến đều hãm vào rất nhanh, sau khi tan vỡ thì cũng quyết tuyệt giống nhau, bởi vì, bọn họ cùng là một loại người.

Chỉ là, ngẫu nhiên hồi tưởng lại, sẽ rất muốn hỏi, nếu là cùng một loại người, vì cái gì không biết được suy nghĩ của hắn?

Chẳng lẽ chỉ bởi vì y là Huyết Phách, bởi vì thân thể nhuộm đỏ huyết tinh này mà y không có tư cách nói muốn cùng hắn vĩnh viễn bên nhau sao?

Hay là, ngay từ khi bắt đầu, y đã nhìn lầm người?

Nói yêu hay thích, cho dù ngay lúc đó là thật tâm… nhưng không có nghĩa sẽ là vĩnh viễn.

Đôi môi đỏ mọng câu lên nụ cười tràn ngập trào phúng, đôi đồng tử màu đỏ lẳng lặng nhìn Vân Phi đang ngồi yên chờ nghe phân phó bên cạnh.

“Vân Phi, ta nhắc nhở ngươi một việc.” Y vừa nói vừa bẻ gãy cảnh củi khô ném vào trong đống lửa trước mặt.

Vân Phi thật sự rất tốt, cẩn thận, chu đáo, đủ trung thành, cũng không nhiều lời, nhưng lòng dạ lại không đủ độc ác, thân thủ cũng không cao cường, điều này khiến cho y rất khó yên tâm đem Vân Phi kéo vào một bước cuối cùng trong kế hoạch của mình.

“Vâng, chủ nhân.” Nghe thấy y lên tiếng, Vân Phi lập tức đem lực chú ý toàn bộ đặt lên người y.

“Cho dù có một ngày, ngươi gặp được một người nói yêu ngươi, cũng đừng đem tâm giao ra. Bởi vì loại người như chúng ta khác với người bình thường, có rất ít người bằng lòng yêu thương chúng ta, cho nên mới dễ dàng bị cảm động… Thế nhưng, ngươi phải nhớ kỹ, bản thân vĩnh viễn là trọng yếu nhất, nếu như còn muốn sống sót, trước phải yêu bản thân rồi hãy yêu đối phương, vĩnh viễn đừng tin tưởng những lời hứa hẹn giả dối, chỉ có như vậy mới không rơi xuống địa ngục vạn kiếp bất phục.”

Nếu như lúc trước y có thể bình tĩnh một chút, có thể hạ quyết tâm thì cũng sẽ không phải nếm thứ mùi vị của cực hình địa ngục khiến cho con người ta muốn phát cuồng kia.

Bởi vì Vân Phi và y đều là “dị loại”, cho nên mới nhắc nhở hắn.

“… Chủ nhân?”

“Nếu là phản bội, hãy tự tay giết chết người mình yêu, nhân lúc ngươi còn yêu đối phương. Tử vong cũng không phải sợ, không có kẻ nào có tư cách phá hủy chân tâm của người khác.”

Cũng bởi vì yêu cho nên mới muốn tự tay giết chết đối phương. Khi tình yêu biến thành thù hận, hãy đem hết thảy trở về con số 0. Như vậy, có lẽ còn có thể làm một con “người”.

“Sẽ không có chuyện đó, chủ nhân, ta sẽ dùng cả đời mình hầu hạ người, cho đến khi ta chết.” Mơ hồ phát hiện ra điều gì đó, Vân Phi kiên định mà nói.

Nhíu mày, Huyết Phách nhìn người nam nhân lời nói trước sau như một này, giương lên một nụ cười bất đắc dĩ.

“Ta biết rõ ngươi muốn chết bên cạnh ta, nhưng võ lâm đẫm máu trước sau cũng phải kết thúc, ngày đó sẽ đến rất nhanh thôi. Nếu như ngươi không chết cũng nên cân nhắc thành gia a.”

* thành gia: lập gia đình, cưới vợ sinh con.

Hắn không thích ngữ khí muốn thay hắn xếp đặt chuyện nửa đời sau này của Huyết Phách, cả đời này hắn sẽ đi theo y…

“Chủ nhân!” Vân Phi bất an khẽ gọi.

“Ồn ào quá! Kêu la cái gì? Thành gia rồi cũng vẫn có thể đi theo ta mà! Nô tính của ngươi nặng như vậy làm gì?” Tức giận trừng mắt liếc Vân Phi, “Lại ầm ĩ! Lại ầm ĩ ta liền tìm đàn ông cho ngươi!”

“…” Vân Phi thức thời lập tức ngậm miệng, để tránh cho chủ tử của hắn nhất thời tâm huyết dâng trào quyết định áp hắn đi kỹ viện, hoặc là thật sự tìm đàn ông cho hắn, như vậy thì hắn khóc cũng không nổi a.

“Thật là… có nam nhân nào giống như ngươi không, hai mươi bốn tuổi rồi, ngay cả kỹ viện cũng chưa từng vào một lần…”

Nhưng hiển nhiên là Huyết Phách rất cao hứng không có ý định bỏ qua cho hắn, lẩm bà lẩm bẩm tiếp tục phàn nàn không để yên, thẳng cho đến khi khuôn mặt đứng đắn nghiêm túc của Vân Phi đỏ đến mức muốn bốc cháy mới dừng lại nụ cười không có hảo ý kia, ngả người trở mình muốn ngủ.

Nhắm mắt lại, cảm giác được Vân Phi cầm tấm chăn mỏng đắp lên cho y, y đem chăn kéo lên, mãi cho đến khi che khuất khuôn mặt mới thôi.

Ban đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng cành khô cháy trong đống lửa phát ra âm thanh rất nhỏ, thỉnh thoảng có tiếng thú hoang từ xa vọng lại.

Trên bầu trời, ánh trăng chậm dãi di động, ngay lúc Vân Phi thêm củi lần thứ ba thì nghe thấy Huyết Phách bình tĩnh ra lệnh:

“Vân Phi, ngươi cũng đi ngủ đi, Tiểu Long sẽ gác đêm.”

“Vâng, chủ nhân.”

Nhìn thân hình gầy yếu đang nằm đưa lưng về phía mình, Huyết Phách càng lúc càng dị thường khiến cho hắn rất không nỡ, nhưng hắn cái gì cũng không làm được, bởi vì suy nghĩ của Huyết Phách vốn thay đổi chỉ trong chớp mắt.

Nói không chừng, chỉ là hắn đa tâm, chủ nhân của hắn không phải hành động dị thường, chỉ là hắn không hiểu được mà thôi…

Qua tiếp hai ngày, Vân Phi nhận mệnh của Huyết Phách liên lạc với nhân mã đang hoạt động ở Lĩnh Nam, đi tới hợp viện cứ điểm bí mật của liên minh tà đạo.

“Tham kiến minh chủ.”

Nhìn tốp năm tốp ba người từ bên trong đi ra, cùng với tiếng tham bái thưa thớt, Vân Phi nhẫn xuống nhíu mày, một cơn tức giận quẩn quanh trong ngực.

Vô luận như thế nào, hắn cũng không thể nhìn bọn họ bất kính như vậy với Huyết Phách được.

Tay phải đặt lên nhuyễn kiếm bên hông, vừa muốn động thủ, đã bị Huyết Phách hừ một tiếng.

Rùng mình một cái, nhớ tới Huyết Phách dù có điểm thất thường nhưng vẫn là Huyết Ma Tôn, cũng không cần hắn tự cho là đúng xuất đầu hay nhiều chuyện. Phản ứng kịp, hắn liền vội cúi đầu lui về bên cạnh Huyết Phách.

* xuất đầu: ra mặt, ra tay.

Tươi cười trên mặt Huyết Phách không giảm, cất bước tiến lên, đáy mắt đỏ rực lóe lên quang mang lạnh lẽo như băng.

Nhìn y từng bước một tiến lên, những kẻ kia vốn trên mặt tràn đầy xem thường cùng ánh mắt khinh thị bắt đầu đổ mồ hôi.

Ngàn không nên vạn không nên, chính là không nên quên sự tồn tại của danh hiệu Huyết Ma Tôn, ba chữ kia đại biểu cho tàn nhẫn cùng độc ác. Có người sợ chết đã bắt đầu âm thầm ân hận, vừa mới rồi là ai còn cầm đầu lớn tiếng nói còn muốn cho y sắc mặt hay sao (*)? Bết bát nhất chính là, vì cái gì bản thân còn ngu xuẩn đi theo bọn họ đến đây?

(*) câu này đại ý là sao phải nể mặt y, sao còn phải sợ y nữa.

Trong lúc vô hình, vốn chỉ là tùy tiện ôm tay hành lễ, cái lưng lại không tự chủ được cũng khom xuống.

Huyết Phách không nói tiếng nào ngồi vào ghế chủ vị, ánh mắt không có hảo ý đảo qua mỗi người, khiến những kẻ vẫn còn dám giương mắt nhìn y vội vàng cúi đầu, lúc này mới chậm rãi lộ ra nụ cười tà nịnh.

Y không ngại bọn họ chống đối hoặc làm phản, thế nhưng có muốn cũng phải lần lượt tuần tự, thời cơ thỏa đáng nhất hiển nhiên không phải là hiện tại, vạn nhất hư mất chuyện tốt của y, cũng không phải chỉ hạ độc chết mấy kẻ này là có thể xong việc.

“Được rồi, trong lòng các ngươi có phục ta hay không chỉ có bản thân các ngươi biết rõ, muốn làm thế nào thì tùy các ngươi, nhưng nếu có kẻ nào dám phá hỏng kế hoạch của ta, cũng đừng trách ta khiến cho kẻ đó sống không bằng chết.”

Chết, đáng sợ sao?

Không, cái chết đối với những kẻ liều mạng mà nói cũng không tính là thực sự đáng sợ, bởi vì bọn họ đều đã trải qua cuộc sống đao khẩu thiểm huyết.

* đao khẩu thiểm huyết: liếm máu trên đao.

Đối với loại người này, chân chính sợ hãi chính là đem người tra tấn đến rời rạc lý trí, rồi lại hết lần này đến lần khác dùng cực hình, muốn chết không được, muốn sống không xong, đây chính là thủ đoạn Huyết Phách thường dùng để trừng trị thủ hạ hoặc là kẻ thù bị y bắt làm tù binh.

Mồ hôi lạnh bên thái dương nhỏ giọt xuống mặt đất, bọn họ chỉ có thể trầm mặc không dám lên tiếng, duy trì tư thế cứng ngắc bất động, tránh cho Huyết Phách đem mũi nhọn hướng đến mình, thế nhưng trong lòng không biết đã đem Huyết Phách ra mắng bao nhiêu lần.

Vân Phi nhìn bọn họ, đáy mắt có chút sáng tỏ.

Hắn biết rõ trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, trước khi hắn gặp được Huyết Phách, cũng thường có loại hành động này, không cam lòng, muốn phản kháng, hết lần này tới lần khác vừa sợ tử vong vừa sợ tra tấn, vì vậy chỉ có thể vứt bỏ sự tự tôn.

Tự tôn, thứ này không phải ai cũng đều nắm chắc được.

Im lặng thay Huyết Phách dâng trà, rồi lui lại yên lặng đứng bên cạnh y, yểm hộ cùng phòng bị thay tay phải không thể cử động của y.

Đã quen với cách làm việc của hắn, Huyết Phách thuận tay cầm chén trà lên uống một ngụm, từ Tây Hồ chạy thẳng một đường đến đây, bọn họ đã bôn ba trên lưng ngựa nhiều ngày đêm, thảo luận xong vấn đề này, vẫn là nên nghỉ ngơi một đêm mới có thể tiếp tục hành động.

“Được rồi, báo cáo đi, hiện tại kế hoạch tiến hành như thế nào?” Nếu cứ tiếp tục thế này, y sẽ không thể nhẫn nại nghe hết được.

Mục tiêu của y là Lĩnh Nam Trần gia.

Trần thị là thế gia vọng tộc ở Trung Quốc, tùy tiện ra đường cũng có thể gặp một người họ Trần, nhưng nếu nói đến “Lĩnh Nam Trần gia” thì đại khái thanh danh cùng với “Giang Nam Liễu gia” không sai biệt lắm.

Trần gia ở Lĩnh Nam sáu đời làm kinh thương, có trăm năm lịch sử, trong võ lâm không có thế lực nào rõ rệt, nhưng sau lưng lại có sức ảnh hưởng không nhỏ, bởi vì Trần gia rất thích kết giao bằng hữu.

* kinh thương: kinh doanh, buôn bán.

Danh tiếng so với Liễu gia thích làm việc thiện có chút bất đồng, Trần gia kết giao bằng hữu khắp chốn giang hồ, sức ảnh hưởng tuyệt đối không thể khinh thường.

Bất cứ đại hiệp hoặc thái sư phụ nào đó nổi danh trên giang hồ đều có thể quen biết Trần lão thái gia, tùy tiện một lục lâm hảo hán nào đó cũng có thể đã từng được Trần gia giúp đỡ… Mạng lưới quan hệ bên ngoài mở rộng không kể hết.

* thái sư phụ: ý chỉ các bô lão lớn tuổi trên giang hồ.

Tựa như lúc trước, Ngạ Hổ sơn trại làm phản, chính là vì đã từng thừa đại ân của Trần gia, thà rằng đắc tội Huyết Phách bị đao kiếm xóa sổ cũng không muốn làm hại người Trần gia.

Đây chính là kết quả y muốn.

Đã định Trần gia, một mặt dồn ép người trong tà đạo không thể không làm phản, mặt khác phá vỡ thành kiến của nhân sĩ chính đạo đối với tà đạo, thay ba người La Sát trải đường về sau…

Dựa theo kế hoạch lúc trước, tin tức có lẽ là do Ngạ Hổ sơn trại thả ra, không ít người đều chạy tới Trần gia, bởi vì Trần gia kết giao bằng hữu chỉ bằng nghĩa khí mà không hỏi tư cách, địa vị, vì vậy các loại hảo hán đều có, ngay cả những bang phái đối địch cũng vì nể mặt Trần lão thái gia mới không đến mức vừa gặp ở đại sảnh đã cầm vũ khí liều mạng.

Những lúc như thế này, chỉ cần bọn họ có chung mục tiêu, cũng rất dễ dàng bức ép bọn họ không thể không liên thủ, dần dần tin tưởng lẫn nhau.

Y muốn cải biến toàn bộ võ lâm, cũng không thể không tính toán dâng lên tế phẩm.

Chỉ có dùng máu tươi và thi thể vùi chôn một con đường mới có thể ép buộc mọi người đi lên một còn đường khác.

Hiện tại thứ hắn muốn hỏi cũng chỉ có đối phương đã đến bao nhiêu người, cùng với nhân thủ đã bố trí đề phòng như thế nào… chỉ một chút vấn đề như vậy.

Đám người trước mặt đứng thẳng lên, trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó một người bước ra giữa phòng.

“Khởi bẩm minh chủ, trước mắt Trần gia có khoảng chừng một trăm cao thủ, trong đó đa phần là nhân thủ của Tố Tâm Phái và Võ Đang, Trác Lạc Vũ và Diệp Ca cũng đã đến.”

“Người Trần gia đâu? Chạy trốn hết rồi sao?” Huyết Phách mỉm cười khó hiểu, trong mắt lóe sáng, khi nghe thấy tên Trác Lạc Vũ, nụ cười tựa hồ sâu thêm một phần.

“Không có, một người cũng không đi.” Đây là bọn họ theo dõi gần một tháng mới xác định được.

“Rất tốt, nghỉ ngơi một đêm, tập hợp toàn bộ nhân thủ, ngày mai… chúng ta đến chào hỏi một chút.”

Tuy lời nói ra chỉ như đơn giản dặn dò một câu, nhưng mỗi người đều nghe ra băng lãnh cùng sát khí nồng đậm trong đó.

Không chút do dự đứng dậy, chuẩn bị gọi Vân Phi đến giúp y tắm rửa nghỉ ngơi, thì sau lưng có một người vội vàng đuổi theo y.

“Minh chủ, khoan đã, ta có một vấn đề.”

Quay đầu lại, Huyết Phách hơi hơi nheo mắt lại, nhìn nam nhân ước chừng ba bốn mươi tuổi trước mặt.

“Tần trang chủ đúng không? Có chuyện gì sao?”

“Ta muốn hỏi minh chủ, đồ sát Trần gia cùng kế hoạch huyết tẩy chính đạo của chúng ta có quan hệ gì? Trần gia cũng không thực sự tính là võ lâm nhân sĩ!”

Huyết Phách hứng thú dạt dào nở nụ cười, chẳng những không có ý tứ muốn giết người, ngược lại ngồi trở lại chủ vị.

“Tần trang chủ, nếu ta nhớ không lầm, ngươi thần phục ta chính là vì muốn báo thù cho toàn bộ gia trang bị nhân sĩ chính đạo huyết tẩy đi?”

Tần trang chủ sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ tới Huyết Phách vẫn còn nhớ kỹ nhất thanh nhị sở cái chết oan uổng của người nhà hắn.

“Đúng vậy.”

“Vậy ta hỏi ngươi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy mẫu thân ngươi tuổi già, thê tử ngươi dịu dàng đoan trang, nhi tử ngươi vừa tròn mười lăm tuổi, nha hoàn gia phó trung thành của ngươi, còn có các huynh đệ khác và gia quyến của bọn họ đều là võ lâm nhân sĩ sao?”

Vừa nói xong, trong phòng liên tiếp vang lên những tiếng hít khí, sau đó là yên lặng đến ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng, ngột ngạt nặng nề.

Mà nam nhân hung hăng không sợ chết có thể đối mặt với Huyết Phách, tức thì toàn thân phát run, dùng hết toàn lực mới có thể áp xuống đau xót tràn ngập trong lòng.

“Đương nhiên không liên quan đến bọn họ, chính thức tắm máu trong võ lâm chỉ có bốn huynh đệ kết nghĩa các ngươi, người trong trang biết võ công cũng là do các ngươi dạy cho một ít công phu phòng thân, đừng nói giết người, ngay cả đủ sức đánh nhau với người bình thường cũng không có mấy người. Nhưng tất cả bọn họ đều chết rồi, chỉ bởi vì huynh đệ các ngươi ở bên ngoài mạo phạm đến phái Thanh Thành, giết chết con trai độc nhất của chưởng môn phái Thanh Thành, Tần gia trang bị gán tội ác chồng chất, trực tiếp bị tịch thu tài sản và giết cả nhà, chỉ có ngươi bị ép đi mua thuốc cho mẫu thân mới tránh được một kiếp… Buồn cười chính là, nghe được nguyên nhân xảy ra mâu thuẫn chỉ bởi vì tên nhi tử ăn chơi trác táng phái Thanh Thành kia cùng huynh đệ của hắn quá chén, ở khách điếm ăn xong không trả tiền, còn đùa giỡn con gái chưởng quầy, vì vậy lão tam nhà ngươi không nhìn được xúc động lên tiếng mắng chửi người đúng không?”

Cười khẽ, trong tiếng cười không có hề có chút tiếu ý nào, ngược lại tràn ngập bất đắc dĩ cùng căm hận.

“Ngươi đồng cảm với Trần gia là vì Trần gia khiến cho ngươi nhớ tới cố nhân sao?”

“…” Nam nhân hiên ngang đứng, không có lên tiếng, hắn dốc sức liều mạng ngẩng đầu lên, cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

“Thế nhưng, Tần trang chủ, cái gọi là báo thù, chính là đem tất cả thống khổ mà mình phải nếm trải, trả lại cho đối phương gấp bội, khiến cho đối phương ngoài hối hận chỉ có hối hận, thống khổ đến sống không bằng chết, mới có thể huyết tế cố nhân a. Trên đời này đã sớm không còn người chân chính vô tội nữa rồi. Ngươi tự mình cân nhắc một đêm đi, thật sự không muốn đi thì đừng đi.”

Rõ ràng không phải lỗi của ai, nhưng rồi hết lần này đến lần khác vô lý mà chết, giương lên ngọn cờ chính nghĩa, gán cho những người “dị kỷ” danh hiệu tà ma ngoại đạo, danh chính ngôn thuận diệt trừ… Như vậy gọi là chính đạo, là công lý sao? Vậy thì cứ để cho công lý chính nghĩa chết hết đi!

* dị kỷ: người đối lập, không đồng quan điểm

Âm độc trong đáy mắt chợt lóe lên, toàn thân Huyết Phách ngập tràn sát ý lãnh khốc, thân hình trong chớp mắt biến mất khỏi chủ vị, mọi người chỉ nhìn thấy một mạt hồng vân nhẹ nhàng lướt qua, Vân Phi lập tức đuổi theo.

Trong phòng im lặng, mọi người cũng dần dần tản đi, chỉ còn lại một mình Tần trang chủ đứng lặng tại chỗ, cũng không nhúc nhích.

Máu tươi, từng giọt từng giọt theo kẽ tay nắm chặt nhỏ xuống đất.

Mặt trời lặn, trong phòng không có ánh đèn rơi vào một mảnh đen kịt.

Ánh trăng chiếu đến bên ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể thấy được, có cái gì đó chảy xuống trên gò má nam nhân…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play