Sau khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, bọn họ lại đi bộ thêm mười phút mới đến cửa hàng mà Tần Dương hay mua. Bên ngoài cửa hàng có hơi cũ kĩ, diện tích cũng khá nhỏ, thế nhưng bên trong được trang trí tương đối bắt mắt, hàng hóa bày bán đều có liên quan tới bộ môn tennis này.
Chủ tiệm quen Tần Dương, vừa thấy hắn bước vào đã nhiệt tình gọi một tiếng “Tiểu Tần”. Giọng nói người nọ mang đậm âm hưởng Bắc Kinh, tựa hồ tràn đầy vui vẻ khi thấy Tần Dương dắt theo bạn bè tới đây.
Quá trình chọn vợt diễn ra rất nhanh, đa số vợt trong cửa hàng đều ở mức giá trên dưới một ngàn, mà loại ở quãng giá trên cũng không nhiều lắm, cuối cùng bọn họ chọn một chiếc thuộc nhãn hiệu Babolat, được làm từ sợi cacbon tổng hợp, mặt vợt lớn, song tay cầm lại cực nhẹ.
Phía sau cửa hàng còn có một phòng thử vợt, bởi vì là người quen, nên ông chủ dứt khoát lấy vợt mới tinh ra cho Hà Tấn thử dùng. Tay vợt nhỏ hơn một số quả nhiên cầm thoải mái hơn rất nhiều, cậu cảm giác phản lực sau mỗi cú đánh cũng không còn quá mạnh. Cây vợt này có giá là 1080 đồng.
Thời điểm Hà Tấn thử đánh bóng vào vách tường, Tần Dương lặng lẽ nói với ông chủ: “Chú Lý, giảm giá cho cậu ấy đi.”
“Mày đi khắp các cửa hàng xung quanh đây mà xem, vợt giống y cái này, bét cũng một ngàn sáu đấy!” Ông chủ khua tay múa chân, vội vàng kêu lên, “Còn giảm nữa thì chú mày lỗ luôn rồi!”
Tần Dương biết người này làm ăn thành thực, tuy không đến mức buôn bán lỗ vốn, nhưng cũng sẽ không hét giá trên trời, 1080 đồng đích thật là cái giá cực kỳ hợp lý.
“Ý của cháu là, chú tính cho cậu ấy rẻ một chút…” Tần Dương hất cằm về phía Hà Tấn, cố gắng tìm ra một lý do, “Cậu ấy là đàn anh khóa trên của cháu, cháu thiếu cậu ấy một nhân tình, phần tiền giảm bớt cháu sẽ lén trả cho chú mà.”
“Cái thằng nhóc này…” Chú Lý dở khóc dở cười, dùng ngón tay chọt chọt vào trán hắn. Kỳ thực ông hiểu tính cách của Tần Dương, đối phương đến chỗ mình mua đồ rất hiếm khi cò kè mặc cả, chủ tiệm hào phóng thì sẽ thích khách hàng hào sảng thôi, nhất là người nọ lại biết điều và biết hàng.
Tần Dương cười cười, đi đến bên người Hà Tấn, giúp cậu thử vài phát bóng, sau khi thấy ổn mới quay lại tiền trả.
“Lấy cái này đi, làm phiền ông chủ.” Hà Tấn giơ cái vợt vừa mới thử lên.
Chú Lý ho nhẹ một tiếng, nói với Hà Tấn: “Đồ trong cửa hàng của tôi chưa bao giờ giảm giá, nhưng tôi với Tiểu Tần cũng xem như là người quen, cậu đã là do thằng nhóc này dắt đến, vậy tôi sẽ tính cho cậu một cái giá hữu nghị, 780 đồng thôi…”
Hà Tấn vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng mà quay đầu nhìn về phía Tần Dương, sau đó mới nói cảm ơn cùng ông chủ.
“Cái giá này ấy mà, cậu có đi khắp thành phố A, à không, dù cậu có đi khắp cả nước cũng không mua được, cho nên ra ngoài đừng nói khắp nơi nhé!” Chú Lý cẩn thận dặn dò.
Hà Tấn vốn đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải tiêu hết một ngàn đồng, hiện tại lại chỉ tốn có 780, tự nhiên nảy sinh cảm giác giống như nhặt được hai trăm đồng vậy, vui vẻ cực kỳ.
Tần Dương đút hai tay vào túi áo, nở nụ cười phi thường vô lại, nói với chủ cửa hàng: “Chú Lý, nếu đã thân thiết như vậy, hay là chú tặng kèm một ít phụ kiện đi, dây cước, bao thấm mồ hôi tay, băng chống chấn động, à đúng rồi, còn có bao vợt nữa, phải lấy bao cùng hãng nhé.”
Chủ cửa hàng vừa nghe được lời này thiếu chút nữa thì nổi nóng, con mẹ nó, đống đồ vật ấy gộp vào cũng phải trên dưới một trăm đồng, nhất là bao vợt chính hãng, ít cũng phải… Nhưng thời điểm ông ngẩng đầu, liền thấy Tần Dương đứng ở xa xa nháy mắt với mình…
… Khụ, thực sự là thử thách khả năng diễn xuất của chú mày quá đi! (=_=)
Khuyến mại thêm một đống đồ này nọ, chủ cửa hàng lại đặc biệt nhắc nhở Hà Tấn, nếu mua ở chỗ khác, cái đống cậu đang ôm trên tay ít nhất cũng tốn gấp ba lần tiền. Hiển nhiên Hà Tấn bị hù cho phát ngốc, cũng không biết nên cảm ơn Tần Dương hay ông chủ thì mới đúng nữa.
“Cách sử dụng của mấy thứ này, cậu cứ hỏi Tiểu Tần, thằng nhóc ấy coi như bán chuyên nghiệp rồi.” Chủ cửa hàng nói xong, liền lấy máy quét mã ra hỏi, “Cậu quẹt thẻ hay là dùng tài khoản điện tử?”
Tài khoản điện tử tương đương với tài khoản vòng tay thông minh, hiện nay thứ này đã vô cùng phổ biến. Thế nhưng, nghe người kia nói vậy, Hà Tấn không đáp mà trực tiếp móc một xấp tiền mặt ở trong túi quần ra…
Đầu năm nay, thời điểm ra ngoài mua sắm, người trả tiền mặt cho những khoản chi vượt quá năm trăm hiếm thấy vô cùng, Tần Dương cũng cực kỳ kinh ngạc, đột nhiên cái khó ló cái khôn nói: “Ấy, vừa lúc tôi đang thiếu tiền lẻ, tôi sẽ giúp cậu thanh toán bằng tài khoản điện tử, cậu đưa tiền mặt cho tôi đi.”
Tần Dương thuận tay cầm hai túi đồ tennis mới, bảo chủ cửa hàng quét mã luôn một lượt, một thùng là vợt và phụ kiện của Hà Tấn, thùng thứ hai chính là dụng cụ tennis của cậu, đồng thời bổ sung luôn khoản tiền chiết khấu và khuyến mại cho Hà Tấn lúc trước.
Hà Tấn không biết con số cụ thể Tần Dương thanh toán, chỉ nhận lấy hóa đơn của mình, cẩn thận gập lại rồi nhét vào trong túi.
Góc đường Hải Đức có một cửa hàng thuộc hệ thống trà sữa Lan Phương Viên, khi Hà Tấn ngửi được mùi hương nồng đậm liền quay sang hỏi Tần Dương: “Uống trà sữa không? Tôi mời cậu.”
Tần Dương nói đùa: “Tôi bỏ ra cả một buổi chiều để đi cùng với cậu, cậu lại chỉ mời tôi uống mỗi trà sữa thôi à?”
Hà Tấn cũng cười: “Cơm chiều cũng mời cậu luôn.”
Tần Dương che miệng phì cười: “Thôi, đùa cậu mà, trà sữa là đủ rồi.”
Vừa đi vừa nói chuyện rất nhanh đã tới cửa hàng trà sữa, Hà Tấn một bên nhìn menu một biên nói: “Vốn dĩ tôi cũng có ý định đó mà, nếu không có cậu đi cùng tôi cũng không được giảm giá đâu… Tôi muốn caramel trân châu, cậu uống gì?”
“Uyên ương nguyên vị.” Tần Dương chống khuỷu tay xuống mặt quầy bar, nâng một bên má, nghiêng đầu nhìn về phía Hà Tấn, hỏi, “Cậu không sợ tôi lừa gạt cậu sao?”
Hà Tấn ngẩn người: “Hả?”
Tần Dương giải thích: “Hiện tại thì không phải, nhưng cậu thử nghĩ mà xem, một người dắt bạn mình đến cửa hàng của người quen mua đồ, lại thông đồng với người quen từ trước, sau đó kẻ xướng người hoạ, lừa bạn cậu ta xoay vòng vòng, kết quả là anh bạn kia bị bán còn giúp kẻ khác đếm tiền… Mấy vụ việc như thế, báo đài đưa tin rất nhiều nha.”
Hà Tấn nghe vậy liền bật cười: “Cậu gạt tôi có lợi ích gì đâu, dựa vào chuyện này để kiếm tiền à?” Mấy món đồ tổng cộng hết bảy tám trăm, cũng không phải bảy tám ngàn, dù Tần Dương có lừa mình thì có thể kiếm được bao nhiêu? Chỉ e cũng không đủ một bữa cơm của cậu ấy.
Hà Tấn lắc lắc đầu, nếu người khác nói thế chắc hẳn cậu sẽ có chút lưu tâm, nhưng mà với Tần Dương, cậu tuyệt đối không tin người này có thể gạt mình.
Tần Dương nhướng mày: “Tôi đang cảnh báo cậu thôi, tin tưởng tôi thì đúng rồi, nhưng đổi lại là người khác, đừng có ngu ngốc vậy nha.”
Nghe Tần Dương nói thế, Hà Tấn chợt nảy sinh cảm giác, chẳng biết ai mới là đàn anh nữa. Cậu lắc lắc đầu, tự tin khẳng định: “Tôi là người có đầu óc.”
Tần Dương: “…” Chẳng hiểu sau khi người này biết mình chính là Thương Hỏa, liệu có còn đắc ý như vậy hay không. ( ̄_, ̄)
Trà sữa được làm xong, một người nhận lấy một cốc của mình, Hà Tấn vừa đi về phía ga tàu điện ngầm, vừa hỏi: “Cơm chiều cậu muốn ăn cái gì?”
Bây giờ đã hơn bốn giờ, muốn ăn ở ngoài hay trở về khu vực xung quanh trường học thì phải lựa chọn ngay lập tức.
Tần Dương: “Vẫn là miễn đi, cậu không được tự do tiêu tiền, vất vả lắm tôi mới giúp cậu tiết kiệm được chút ít, giờ cậu lại mời tôi ăn cơm, thế có khác nào công toi.”
Hà Tấn đáp lời: “Tôi dùng tiền tiết kiệm của mình để mua vợt tennis, mẹ tôi không biết, nhưng mời cậu ăn cơm thì khác nha, cái này có thể tính vào sinh hoạt phí mà.”
Mẹ Hà Tấn biết học đại học cũng cần một ít phí xã giao, quá nghèo túng sẽ bị người khác khinh thường, nên mỗi tháng đều cấp cho cậu khoảng bốn – năm trăm đồng để dùng vào hạng mục này. Chẳng qua lúc trước Hà Tấn rất ngoan, nếu nếu không dùng đến sẽ thật thà nói cho mẹ biết, tuyệt đối không dám làm giả sổ sách, chỉ sợ mẹ sẽ nhận ra.
Tần Dương nghĩ đến việc Hà Tấn chi trả bằng tiền mặt lúc vừa rồi, lại hỏi: “Tiền cậu tiết kiệm đều là tiền mặt?”
“Ừm, nếu cất trong tài khoản điện tử hoặc là chi phiếu, ngộ nhỡ bị mẹ phát hiện, tôi liền bi kịch rồi.” Hà Tấn bất đắc dĩ nhún vai.
Tần Dương nhíu mày, hiển nhiên cũng đoán được nguyên nhân này, cảm giác bầu không khí hiện tại không tồi, liền tiến thêm một bước thăm dò: “Lần trước lúc đi du thuyền, cậu nói không muốn về quê, là vì mẹ cậu sao?”
Hà Tấn sửng sốt, sau đó rất nhanh lộ ra một nụ cười khổ, đáp: “Đúng vậy…”
Tần Dương: “Cậu nghe lời mẹ như thế à.”
Hà Tấn hít một ngụm trà sữa, thất thần mà suy nghĩ, hiện tại mình đã không còn quá nghe lời mẹ nữa, nhưng cũng không biết đến khi nào bản thân mới có đủ dũng khí để cãi lại bà.
Tần Dương: “Nhất định phải trở về?”
Hà Tấn: “Tôi không biết.”
Tần Dương: “Thành phố A rất tốt, cơ hội công tác cũng nhiều.” Sau khi biết Hà Tấn chính là A Tấn, Tần Dương liền thay đổi lời khuyên dành cho cậu lúc xưa.
Hà Tấn thầm nhủ, chỗ nào cũng thế cả, chỉ cần có thể xa mẹ cậu một chút thì đã là quá tốt rồi.
Kỳ thực, cậu cũng hâm mộ những người yêu quê hương quyến luyến gia đình, bất kể học tập hay là công tác, lúc nào cũng nghĩ tới chuyện chọn nơi càng gần nhà càng tốt, về nhà có cha mẹ ân cần hỏi thăm, mà bản thân cũng có khả năng tận hiếu… Nhưng cứ nghĩ đến bầu không khí nặng nề quỷ dị ở nhà họ Hà, nghĩ đến mẹ cậu lúc nào cũng không ngừng lải nhải và quản thúc chặt chẽ, cậu liền muốn trốn, thậm chí trốn đi càng xa càng tốt.
“Ôi, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ còn có một năm,” nửa học kỳ sau của năm thứ tư đại học, cậu có thể xin đi thực tập tại một công ty nào đó trong thành phố A, “Hoặc là một năm rưỡi.” Hà Tấn tiếp lời, “Đến lúc đó lại tính đi.”
Quẹt thẻ đi lên tàu điện ngầm, lúc này Hà Tấn mới nhớ ra: “Cậu còn chưa nói cậu muốn ăn cái gì.”
Tần Dương: “Đi đến đường Phục Hưng đi.”
Đó là trạm dừng tiếp theo của chuyến tàu này, sau khi ra khỏi nhà ga sẽ bắt gặp một mảnh chợ đêm phồn hoa sầm uất, muốn ăn cái gì cũng có.
Lúc đến nơi vừa vặn là giờ ăn cơm chiều, người đi đường ai cũng vội vàng chen chúc. Khi đi lên thang cuốn tự động, Hà Tấn bị chen đến thiếu chút nữa thì ngã sấp, Tần Dương đứng ở phía sau, nhanh tay kéo cậu một phen. Hà Tấn một tay xách đồ lỉnh kỉnh, tay còn lại bởi vì hoảng sợ mà níu lấy cánh tay đang kéo mình của Tần Dương, còn chưa kịp phản ứng, cả thân thể đã nhanh chóng ngả vào lồng ngực hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT