*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(Ngữ cảnh là sau chương 37 nhé)Lúc Dương Việt Ngôn đến Tòa thị chính, Lộ Nhược Bồi đang họp, y bèn ngồi chờ trong phòng nghỉ, bí thư rót cho y tách trà, nói: “Luật sư Dương chờ chút, sắp tan tầm rồi, hẳn là cuộc họp cũng sắp kết thúc.”
“Ừ, anh bận việc của mình đi.” Dương Việt Ngôn cười đáp, trong lòng lại nhủ thầm Lộ Nhược Bồi làm gì quan tâm có tan tầm hay không, dù sao cũng chẳng ai dám lên tiếng.
Cứ thế đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng giải tán, Lộ Nhược Bồi ra khỏi phòng họp đi về hướng văn phòng, bí thư thứ nhất ở bên cạnh vừa đi vừa nói. Lúc băng qua phòng nghỉ suýt thì không nhìn thấy Dương Việt Ngôn, Lộ Nhược Bồi dừng bước: “Xin lỗi anh vừa tan họp, đến văn phòng của anh đi.”
Dương Việt Ngôn đứng dậy theo sau, cảm giác mình và bí thư thứ nhất đi hai bên trái phải cứ như hộ pháp vậy. Sau khi vào văn phòng, Lộ Nhược Bồi giơ cổ tay lên nhìn thời gian, nói với bí thư thứ nhất: “Được rồi, ngày mai báo cáo cho tôi, cậu tan tầm trước đi.”
Chờ văn phòng chỉ còn lại hai người họ, Lộ Nhược Bồi hỏi tiếp: “Chờ bao lâu rồi?”
Dương Việt Ngôn đưa văn kiện tới, trả lời: “Lúc chưa đói đã tới.”
“Trách anh, làm đại luật sư đói bụng.” Lộ Nhược Bồi mỉm cười nhận lấy, rút hợp đồng bên trong ra nhìn sơ qua: “Tối nay muốn ăn gì? Hay là em cứ nói thẳng đến đâu ăn đi.”
“Đến nhà em đi, hôm qua mẹ em đưa cả đống đồ ăn.”
Mùa đông trời tối rất nhanh, lúc ra khỏi Tòa thị chính cảm giác như đã tám chín giờ tối. Dương Việt Ngôn lái xe phía trước, Lộ Nhược Bồi lái xe phía sau, chờ khi dừng đèn đỏ, Lộ Nhược Bồi nhận được một tin nhắn thoại.
Dương Việt Ngôn gửi, nói: “Dọc đường muốn cùng nhau nghe bài hát cũng cực quá.”
Lộ Nhược Bồi không trả lời, cảm thấy mình nói gì cũng qua quýt có lệ. Thật ra văn kiện hôm nay bảo trợ lý đưa cho bí thư cũng được, Dương Việt Ngôn tự mình đến một chuyến còn kêu đói là đang nhắc nhở Lộ Nhược Bồi dạo này đã lâu lắm rồi không gặp.
Cũng hết cách thôi, mọi khi làm việc đã bận, Lộ Kha Đồng còn lên lớp 12, lớp 12 thì thôi đi, IQ và tính tự chủ vẫn thấp lè tè. Lộ Nhược Bồi cứ tò mò nghĩ, người lúc trước Kha Phàm gả cho rốt cuộc là dạng người gì, sao trung hoà gene lại ra đứa ngốc như thế.
Sau khi tới nơi, hai người chân trước chân sau vào thang máy, Dương Việt Ngôn cầm di động xem gì đó, mãi khi đến cửa nhà vẫn không nói tiếng nào. Mở cửa vào trong, Lộ Nhược Bồi quen đường quen lối tự lấy dép ra thay, tiếp theo xắn tay áo đi rửa tay, nói: “Muốn ăn gì? Để anh nấu.”
“Nóng là được.” Dương Việt Ngôn cũng không khách sáo, nói xong ngồi xuống sô pha gọi điện thoại, không hề có ý định giúp đỡ. Gọi xong, Dương Việt Ngôn vào phòng bếp nhìn thử, đoạn dựa vào kệ bếp, nói: “Hôm trước kết thúc một vụ án, khách hàng mời em đi ăn cơm.”
Tưởng rằng Dương Việt Ngôn tìm đề tài để nói, Lộ Nhược Bồi chỉ “ừ” một tiếng. Dương Việt Ngôn nói tiếp: “Cứ nhất quyết đòi giới thiệu bạn gái cho em, nói là bên Viện kiểm sát, chắc chắn có tiếng nói chung với em.”
“Từ chối chưa?” Giảm lửa chậm rãi hầm nước dùng, Lộ Nhược Bồi xoay người hỏi.
Dương Việt Ngôn hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nấu mì hả? Đúng lúc em đang muốn ăn mì.” Lộ Nhược Bồi vẫn nhìn Dương Việt Ngôn chằm chằm, vẻ mặt như đang đợi Dương Việt Ngôn trả lời. Dương Việt Ngôn với tay lấy cà chua bi đặt trên bàn: “Em lót bụng trước.”
Lộ Nhược Bồi giật lấy cà chua mở nước rửa, sau đó dùng dao chặt làm đôi ném vào bát, trầm giọng nói: “Dùng làm salad, ăn cái khác đi.”
Dương Việt Ngôn nói đầy ẩn ý: “Cũng phải, không hợp thì tìm cái khác, đơn giản thôi mà.”
Dứt lời xoay người đi vào phòng khách, chưa bước được một bước đã bị Lộ Nhược Bồi kéo đến trước người mình. Lộ Nhược Bồi dùng một tay giữ Dương Việt Ngôn, tay còn lại bỏ mì vào nồi đất, hạ giọng hỏi: “Em cảm thấy anh không hợp?”
“Em cảm thấy, hơi mệt.”
Lộ Nhược Bồi buông Dương Việt Ngôn ra, cầm đũa khuấy mì sợi, nói: “Đi tắm nước nóng đi, đợi lát nữa ăn mì.”
Trong tủ lạnh chất đầy rau dưa trái cây tươi mới, còn có một lọ mứt dưa hấu nhà làm. Cứ nửa tháng mẹ Dương Việt Ngôn sẽ đến một lần, biệt danh của bà là bộ trưởng bộ hậu cần, ngoại trừ quản lý hậu cần, bà còn quản lý chuyện quan trọng đời người.
Đoán chừng lần này đến lại nói về đời người.
Tắm xong cả người còn tỏa hơi nóng, Dương Việt Ngôn húp sì sụp ăn hết bát mì rồi lau miệng, song chẳng nhìn thấy món salad đâu, rõ ràng Lộ Nhược Bồi gạt người ta, y bèn hỏi: “Còn nước dùng không? Nước dùng tiêu hóa thức ăn.”
*Nước dùng tiêu hóa thức ăn: là một cách nói trong truyền thống ẩm thực Trung Quốc, những người già sau khi ăn mì xào hay sủi cảo thường sẽ uống chút nước dùng/nước lèo.Lộ Nhược Bồi vẫn quen với việc ăn không nói ngủ không nói, thế là trực tiếp đứng dậy đi múc nước dùng cho đối phương, chờ ăn xong mới mở miệng hỏi: “Dạo này bác gái lại hối thúc em à?”
“Ừ, mẹ em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, trong lòng mẹ biết rõ tình trạng của em mà.” Dương Việt Ngôn bưng bát húp nước, bắt chước giọng điệu của bà cụ: “Vậy con tìm người ổn định chút đi, điều kiện của con đâu có tệ, thế này có ý nghĩa gì.”
Vừa dứt lời, Lộ Nhược Bồi cũng đã ăn xong, Dương Việt Ngôn đứng dậy dọn dẹp, không nấu cơm thì rửa chén, rất công bằng. Dọn dẹp xong lau sạch bàn ăn, Lộ Nhược Bồi vẫn còn ngồi đằng kia.
“Sắp chín giờ rồi, về nhà xem con làm bài tập đi.”
“Hôm nay không về.” Lộ Nhược Bồi nhìn đối phương: “Sắp cảm thấy anh không có ý nghĩa rồi, anh phải vớt vát lại hình tượng.”
TV bật âm lượng mức nhỏ nhất, hai người im lặng ngồi cạnh nhau xem TV. Chờ đến hơn mười giờ, Lộ Nhược Bồi ngủ trước.
“Vậy phải mệt cỡ nào đây.” Dương Việt Ngôn quay đầu sang nhìn, đoạn đứng dậy vào phòng ngủ lấy tấm chăn.
Mới vừa trải chăn đắp lên, Lộ Nhược Bồi thình lình kéo Dương Việt Ngôn ngã lên người mình, nói: “Xem ra thật sự chán anh rồi, cho anh ngủ sô pha luôn.”
“Sô pha của em đắt tiền lắm đấy.” Dương Việt Ngôn không hiểu tại sao đều là dân ngồi văn phòng, thế mà bao giờ sức lực của Lộ Nhược Bồi cũng mạnh hơn: “Thôi kệ anh, anh muốn làm gì làm đi.”
Giường đôi mọi khi chỉ có một người ngủ, không thực hiện được toàn bộ giá trị, bây giờ cuối cùng đã gom đủ hai người. Lộ Nhược Bồi nghiêng người ôm Dương Việt Ngôn, nói: “Dạo này đúng là bận thật, mấy hôm nữa rảnh rỗi chúng ta đi chơi.”
Dương Việt Ngôn không dễ dụ: “Mấy hôm nữa vài cổ đông của bọn em muốn tổ chức buổi du lịch cho nhân viên, không ở trong nước.”
“Vẫn còn giận thật sao?”
“Ai thèm giận anh, ngần này tuổi rồi.” Dương Việt Ngôn không có nói dối, năm nào văn phòng cũng tổ chức buổi du lịch nghỉ phép tập thể. Lộ Nhược Bồi nghe vậy thì không nói gì nữa, chỉ đắp kín chăn rồi cầm tay Dương Việt Ngôn.
Một lúc lâu sau, Dương Việt Ngôn đã sắp chìm vào giấc ngủ, Lộ Nhược Bồi vuốt ve mu bàn tay đối phương, nói: “Việt Ngôn, lần đó chưa ngắm mặt trời mọc được, chúng ta ngắm lại lần nữa được không?”
“Hm…” Dương Việt Ngôn hơi buồn ngủ: “Mùa này lạnh quá…”
Một đêm không về, hôm sau tan tầm về nhà lại bị cằn nhằn, Lộ Kha Đồng đang ăn cơm mà tía lia được vậy chắc chắn là năng khiếu đặc biệt: “Có phải ba tăng ca cả đêm không?”
“Không phải.”
“Xã giao cả đêm hả?”
“Không phải.”
“Thành phố xảy ra chuyện hả?”
“Lộ Lộ,” Lộ Nhược Bồi uể oải nói: “Trình độ của con muốn moi gì chẳng được, vậy nên con cứ hỏi thẳng đi.”
Lộ Kha Đồng trề môi: “Tối qua có phải ba ở chung với chú Dương không?”
Thật ra Lộ Nhược Bồi cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao lúc ông nằm viện Dương Việt Ngôn đến thăm rất nhiều lần, không khó để Lộ Kha Đồng nghĩ sang hướng kia. Lộ Nhược Bồi quan sát sắc mặt Lộ Kha Đồng, cảm thấy Lộ Kha Đồng không có vẻ gì là mất hứng.
“Ba nhìn con chi vậy, con chỉ muốn nói con thích chú Dương lắm.”
Lộ Nhược Bồi hỏi: “Con thích chú ấy chỗ nào?”
“Bình tĩnh hài hước, còn thông minh nữa.” Lộ Kha Đồng kể vài điểm, kể xong ngừng một lát: “Quan trọng nhất là, lúc ba nói chuyện với chú ấy trông thả lỏng và thoải mái cực kỳ, chú ấy rất hợp với ba.”
“Lộ Lộ…”
Lộ Kha Đồng vội nói: “Con nghĩ thông suốt rồi, trước đây con quá ích kỷ, nói chung… ba xem rồi làm đi, con không kiếm chuyện nữa đâu.”
Lộ Nhược Bồi nở nụ cười: “Ba xem rồi làm gì?”
“Làm người yêu chứ gì.”
Từ này đột nhiên đặt lên người mình quả thật rất mất tự nhiên, Lộ Nhược Bồi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình và Dương Việt Ngôn đang làm người yêu. Hai người đều có sự nghiệp riêng, ông còn có gia đình, ngoại trừ tiếp xúc trong công việc, thỉnh thoảng gặp mặt là hết rồi.
Chờ Lộ Kha Đồng lên lầu làm bài tập, Lộ Nhược Bồi gọi cho bí thư Từ, căn dặn: “Giải quyết sớm vụ án khu Dục An đi.”
Hai ngày sau, văn phòng sắp chuẩn bị nghỉ phép ngập tràn tiếng oán than, Dương Việt Ngôn chẳng hiểu ra sao, trợ lý nói: “Bên Tòa thị chính lại giao việc, luật sư Dương anh không nhận được thông báo sao?”
Xem xong vụ án, Dương Việt Ngôn gọi cho Lộ Nhược Bồi: “… Anh giỏi lắm.”
Lộ Nhược Bồi cười khẽ một tiếng, vẫn nói câu cũ: “Lần đó chưa ngắm mặt trời mọc được, chúng ta ngắm lại lần nữa được không?”
“Được cái gì chứ, em bận bù đầu đây.” Dương Việt Ngôn ném hồ sơ lên bàn: “Anh thích ngắm với ai thì ngắm đi, bảo đài truyền hình quay phim phóng sự cho anh cũng chẳng ai hỏi đến đâu.”
Điện thoại cúp chưa được ba phút, trợ lý bước vào nói: “Luật sư Dương, bí thư Từ bên Tòa thị chính nói mời anh qua đó một chuyến, thị trưởng Lộ tìm anh có chút việc.”
“Biết rồi.”
Dương Việt Ngôn chịu thua, cũng không biết Lộ Nhược Bồi ăn trúng cái gì. Sau khi sắp xếp tài liệu trên bàn cất vào tủ, y lấy áo khoác và chìa khóa xe rời khỏi văn phòng.
Đến Tòa thị chính, Lộ Nhược Bồi đang chờ sẵn, hai người bàn về vụ án chốc lát, trong suốt thời gian đó Dương Việt Ngôn chưa một lần ngước mắt. Bàn xong chuẩn bị ra về, Lộ Nhược Bồi gọi y lại, nói: “Rốt cuộc có đi không? Tốt nhất đừng đả kích anh.”
Đã nói đến nước này rồi, Dương Việt Ngôn bình thản đáp: “Đi chứ, biết đâu còn đụng phải con anh.”
Lộ Nhược Bồi cười cười: “Vậy sáng thứ bảy chúng ta đi, nhớ mặc dày một chút.”
Đến thứ bảy, sáng sớm Lộ Nhược Bồi đi đón Dương Việt Ngôn, lúc khởi hành vẫn chưa tới năm giờ sáng. Dương Việt Ngôn lên xe là ngủ ngay, đêm hôm trước nghiên cứu vụ án tìm đọc tài liệu lăn qua lộn lại đến hơn hai giờ sáng, tính ra chỉ ngủ chừng hai tiếng.
Bờ biển không một bóng người, chủ yếu do mùa không thích hợp, thời tiết quá lạnh. Hai người không xuống xe mà mở máy sưởi ngồi trên xe, cũng chẳng có gì lãng mạn.
Trời tờ mờ sáng, Dương Việt Ngôn cựa mình tỉnh giấc. Nhìn mực nước biển ngoài phương xa cách lớp kính chắn gió, y vẫn còn buồn ngủ, hỏi: “Sắp mọc chưa? Chợp mắt thêm lát nữa được không?”
“Đừng chợp mắt, coi chừng cảm.” Lộ Nhược Bồi vặn nắp bình giữ ấm rót trà nóng, đưa cho Dương Việt Ngôn một ly: “Uống xong cũng sắp mọc rồi, biết mình phải đi ngắm mặt trời mọc còn thức khuya, em lấy lệ với anh quá rồi.”
Dương Việt Ngôn bưng trà nóng: “Em làm việc cho anh đó, anh có nói lý không vậy.”
Hai người ngồi nói chuyện, cuối cùng trời cũng sáng, mặt trời ló đầu ở phía Đông, ánh sáng vàng lan tràn. Theo mặt trời từ từ lên cao, màu trời cũng thay đổi, trông như được nhuộm son.
Lẽ ra Dương Việt Ngôn không hứng thú lắm, vậy mà giờ đây cũng nhìn quên chớp mắt. Dạng hoạt động yêu đương của tuổi trẻ này, hai người họ không nên vào góp vui, nhưng khi được trải nghiệm, đôi bên vẫn cảm thấy tim đập thình thịch.
Cũng có thể vì mấy ngày nay Lộ Nhược Bồi hơi bị khác thường.
Nhìn ánh mặt trời đằng xa, Dương Việt Ngôn chậm rãi lên tiếng: “Nhược Bồi…”
Lộ Nhược Bồi khẽ đáp lời. Dương Việt Ngôn tiếp tục nói: “Nhược Bồi, mấy năm qua ——”
“Dương Việt Ngôn.”
Lộ Nhược Bồi cắt ngang, đồng thời gọi y một tiếng. Dương Việt Ngôn quay đầu sang, ngơ ngác hỏi: “Sao vậy?”
Lộ Nhược Bồi nói: “Mấy năm qua, anh rất thích em, thật nhiều năm về sau, hy vọng em vẫn sẽ ở bên anh.”
Dương Việt Ngôn thoáng giật mình, rồi gật gật đầu, giữa hai người chưa bao giờ nói những lời thẳng thừng này, bây giờ nghe xong cũng không biết phải làm sao, y thấp giọng đáp: “Em cũng vậy.”
Lộ Nhược Bồi mỉm cười nhìn lên trời cao, mặt trời đã mọc trọn vẹn, một ngày mới lại bắt đầu. Nâng tay sờ dây chuyền nơi cổ áo, Lộ Nhược Bồi nắm chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay.
Kha Phàm, anh tìm được rồi, hơn nữa vẫn chưa quá muộn