Sáng sớm hôm sau, Ôn Ngưng nấu bữa sáng như thường lệ, Lộ Kha Đồng thay quần áo xuống lầu, nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt Ôn Ngưng, cậu nói: “Mẹ, con mua gì ăn là được, mẹ mệt mỏi như vậy con khó chịu lắm.”

“Con khó chịu thì ăn nhiều chút đi, gầy đến nỗi cằm nhọn rồi.” Vừa mất đi người thân nhất, thật ra Ôn Ngưng muốn bận rộn một chút, mắc công rảnh rỗi lại đau đầu: “Canh hầm trong phòng bếp còn mười phút nữa là chín, con nhớ tắt lửa. Mẹ lên lầu thu dọn chút quần áo và vật dụng hàng ngày, lát nữa đến bệnh viện phải mang theo.”

Dứt lời Ôn Ngưng xoay người đi lên lầu, đột nhiên dừng lại nói: “Lộ Lộ, cảm ơn mấy ngày nay con xử lý nhà kính giúp mẹ.”

Lộ Kha Đồng cay mũi, mai này Ôn Ngưng đi rồi, nhà kính sẽ không còn ai chăm nữa.

“Sau này con sẽ chăm sóc chúng nó thật tốt.” Hoa cỏ có tình cảm không? Hy vọng là không, cậu cảm thấy một người đau khổ là đủ rồi.

Tài xế đưa bọn họ tới bệnh viện, lúc lên lầu Lộ Kha Đồng căng thẳng đến mức cả người cứng đơ, cậu cầu nguyện khi vào phòng bệnh sẽ nhìn thấy Lộ Nhược Bồi đã tỉnh, cửa thang máy vừa mở là cậu xông ra ngay, sau khi phóng tới cửa phòng bệnh, cậu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Mẹ Khưu nghỉ ngơi ở phòng khách bên ngoài, hẳn là mới rửa mặt xong. Ôn Ngưng bước tới đặt đồ xuống, mở một cái hộp giữ nhiệt, nói: “Em có nấu một ít thức ăn, chị với Kiến Đình ăn trước đi, ăn xong về nhà nghỉ ngơi, làm phiền anh chị cả đêm thật có lỗi quá.”

“Nói gì vậy chứ, làm bạn với nhau bao nhiêu năm rồi. Vả lại bác sĩ y tá nhiều như vậy, ai cũng quan sát kỹ lưỡng hết, anh chị đâu có phí sức gì.” Mẹ Khưu nói xong, ba Khưu bước ra từ phòng trong. Lộ Kha Đồng lập tức hỏi: “Ba Khưu, ba con tỉnh chưa?”

Hỏi xong muốn đi vào trong, ba Khưu cản cậu lại: “Vẫn chưa, đừng nhăn mặt thế, bác sĩ nói bốn mươi tám tiếng lận, ba giờ phẫu thuật xong đến giờ chưa được bao lâu, đừng mếu.”

Mẹ Khưu nói: “Sao ông phiền quá vậy, mau để con nó vào xem, Lộ Lộ đừng lo, nói nhiều lời êm tai cho ba con nghe đi, ba con mà vui là tỉnh ngay ấy mà.”

Lộ Kha Đồng vào phòng trong, thấy Lộ Nhược Bồi vẫn nằm lì trên giường, cậu dụi mặt đi qua ngồi xuống, không dám đụng vào Lộ Nhược Bồi. Ngồi như thế vài phút, gương mặt vừa dụi lại nhăn nhíu, cậu phát hiện mình chưa từng nói lời êm tai với Lộ Nhược Bồi.

“Ba ơi, ông thầy ba tìm cho con nói nhanh quá à, ba mau tỉnh lại đổi người khác cho con đi.” Lộ Kha Đồng nói xong lại lắc đầu: “Hay là ba dạy con đi, ba giảng bài nghe hay nhất, còn tiết kiệm tiền nhà mình nữa.”

“Học kỳ tới con lên lớp 12 rồi, ba có bằng Tiến sĩ, nếu con thi rớt đại học thì ba mất hết mặt mũi cho coi, ba nói xem ba làm quan chi vậy nha, còn không bằng làm giảng viên đại học, mỗi tuần dạy vài tiết làm chút nghiên cứu là được rồi.”

“Ba ơi, trước đây ba nói con không nên thân, làm bác sĩ thì kê nhầm thuốc, làm thầy giáo thì cãi lộn với học sinh, làm người giao hàng thì không biết đường. Nhưng mà ba chỉ nói vậy thôi, từ trước đến giờ ba chưa từng bắt con sửa, ba muốn con ngu ngốc vui vẻ cả đời còn chuyện về sau một mình ba gánh là được, ba coi thường người ta quá rồi đó.”

Im lặng một lát, Lộ Kha Đồng nhìn ra giường: “Sao ba chưa chịu tỉnh nữa, có phải ba thấy hôn mê không bị con làm phiền vui lắm không.”

Ngoài cửa có tiếng cười khẽ, Lộ Kha Đồng ngẩng đầu thì thấy Dương Việt Ngôn: “Chào… chú.” Dương Việt Ngôn bước vào, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhỏ giọng hỏi: “Đang nói gì thế?”

Lộ Kha Đồng không mở miệng, lẳng lặng quan sát đối phương. Giọng nói đè thấp của Dương Việt Ngôn khiến cho gian phòng càng thêm yên tĩnh, dường như sợ đánh thức Lộ Nhược Bồi. Còn tưởng Lộ Kha Đồng cảm thấy mất tự nhiên, Dương Việt Ngôn giải thích: “Sở trưởng Khưu về rồi, buổi sáng bên đây nhất định sẽ có đối tác của ba con đến thăm viếng, hai mẹ con con phải tiếp thì cực quá, chú là luật sư của ba con, có thể xã giao hộ một chút.”

Lần này đầu óc đã minh mẫn, Lộ Kha Đồng nói: “Ba con có nhiều bí thư vậy cũng xã giao được nha.”

“Ừ,” Dương Việt Ngôn như đang trêu chọc con nít, dịu dàng nhìn về phía Lộ Nhược Bồi, nói: “Bởi vậy chú rảnh lắm, nên mới vào thăm ba con nè.”

Lộ Kha Đồng nhíu mày hỏi: “Chú kết hôn chưa?”

Dương Việt Ngôn nói: “Con tò mò lắm à? Chú không có kết hôn, mỗi khi muốn kết hôn chú sẽ đến trường đại học Luật diễn thuyết, diễn thuyết cho sinh viên nghe xong sẽ cảm thấy mình vẫn chưa già, sau đó không muốn kết hôn nữa.”

“Chú không muốn có cả bạn gái sao? Ba mẹ chú không sốt ruột muốn bồng cháu sao?”

“Lanh lợi quá, còn biết nói lời nói khách sáo nữa cơ.” Dương Việt Ngôn mỉm cười nhìn Lộ Kha Đồng: “Bây giờ người tìm bạn trai cũng đâu có ít, có đứa nhóc mới mười lăm mười sáu tuổi đã có bạn trai rồi, chọc phụ huynh tức chết lên chết xuống luôn.”

Sắc mặt Lộ Kha Đồng tái mét, cậu im lặng trừng mắt nhìn Dương Việt Ngôn, người này có khả năng chính là người trong lòng ba cậu, nghĩ đến điều này cậu lại không khỏi nghĩ đến mẹ mình, Lộ Nhược Bồi có lỗi với mẹ cậu, nhưng cậu không còn tâm trạng tiếp tục xoắn xuýt việc đó nữa, giờ phút này cậu chỉ mong Lộ Nhược Bồi mau mau tỉnh lại.

Hôm đó mưa to hôm sau trời quang mây tạnh, nước đọng dưới mặt đường nhanh chóng bốc hơi, ngay cả gió cũng khô nóng. Sân nhà đầu tiên trong hẻm Lá Thu có trồng giàn nho, lúc này cây nho sắp chín, vừa giúp che nắng vừa đẹp mắt.

Thẩm Đa Ý cầm một vốc nho trở về, sau đó qua tìm Phí Nguyên: “Ông Hồ cho, mới hái không nhiễm bụi, cậu ăn không?”

Qua hai ngày bôi thuốc, vết thương của Phí Nguyên đã khá hơn một chút, mà nói chung cũng quen rồi, Phí Nguyên phất tay: “Không ăn, cho ông cậu ăn đi.” Thẩm Đa Ý lau mồ hôi trên mặt, nói: “Ông mình sao ăn được, ê răng chết.”

“À phải, làm hòa với chú chưa?”

Phí Nguyên trả lời: “Cuộc chiến số một kết thúc, bắt đầu cuộc chiến tranh lạnh số hai. Thật ra tôi hiểu, nếu Lộ Kha Đồng là con gái, nói không chừng ba tôi sẽ mừng rỡ khoe khoang với người khác, nào là con trai tôi tìm vợ sớm chưa này nọ kia, nhưng Lộ Kha Đồng là con trai, ông Phí mới nổi sùng.”

Đây chỉ là một phần nguyên nhân, phần còn lại là ba của Lộ Kha Đồng, Phí Nguyên có hơi chống cự với việc cân nhắc điều này, nếu thật sự giống như những gì Phí Đắc An nói, người ta xử mình, xử luôn cả nhà mình thì nên làm gì đây?

Phí Nguyên cảm thấy không đến mức đó, người có hung hãn cỡ nào cũng phải biết hai chữ lý và nghĩa, huống chi Lộ Kha Đồng mang bản chất là một que kẹo đường, ba của em ấy hẳn không phải là người xấu.

Phí Đắc An đi làm như thường lệ, mặt ngoài có vẻ chẳng thay đổi gì, song cục trưởng đã tìm ông vài lần, thậm chí viện trưởng cũng tìm ông. Không vì gì khác, chỉ riêng việc bí thư thứ nhất của Tòa thị chính tới đây một chuyến đã đủ khiến người ta khó chịu, khiến người ta nghĩ nhiều.

Tiếc là Phí Đắc An không thể nói rõ nguyên nhân, chỉ có thể úp mở cho qua, một là chuyện này vừa phản cảm vừa riêng tư, hai là lời thoại bên phía bí thư thứ nhất chưa chắc đã khớp với ông, hai người đã bàn bạc với nhau đâu.

Chân trước Phí Đắc An vừa ra khỏi văn phòng, chân sau bí thư Từ đã đến, lần này viện trưởng đích thân tiếp đón, hỏi có việc gì cần giúp không. Bí thư Từ cười cười, đáp: “Không cần, chỉ là việc riêng thôi, đúng lúc đi ngang qua nên tôi tới xem thử.”

Trong lòng viện trưởng đã tỏ tường, việc riêng thì cần chi phải tự mình tìm đến đơn vị lần thứ hai, đây là ám chỉ gây áp lực cho bọn họ. Huống hồ nếu không phải là chuyện tồi tệ hoặc khó nói ra miệng, cớ gì Phí Đắc An lại kín miệng như thế, chỉ sợ đắc tội với người ta rồi.

Trong bệnh viện, Lộ Kha Đồng vẫn còn canh giữ bên giường, ngơ ngác nhìn Lộ Nhược Bồi. Buổi trưa ba Khưu lại tới một chuyến, bảo bí thư tiếp khách quay về làm việc, từ chối hết những người ghé thăm mấy ngày nay.

Ôn Ngưng bước vào, nhẹ giọng nói: “Lộ Lộ, đi ăn cơm đi, ăn xong rồi canh tiếp.”

Lộ Kha Đồng không nhúc nhích: “Sao ba con chưa tỉnh nữa vậy.”

Dương Việt Ngôn vẫn chưa đi, nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Con ăn xong chắc ba con sẽ tỉnh, cứ ngồi nhìn thế này chắc gì đã tỉnh nhanh hơn, đúng không?” Lộ Kha Đồng nghe lời ra phòng khách ăn cơm, Dương Việt Ngôn cũng ăn chung.

“Ba con thích ăn gì nhất?”

“Cá.”

“Vậy còn con?”

“Gì con cũng thích ăn.” Lộ Kha Đồng không muốn tán dóc cho lắm, nói chuyện cũng không còn sức. Dương Việt Ngôn nói: “Con có biết một từ gọi là ý chí cầu sinh không? Lúc con người đang hôn mê, có lẽ ý chí vẫn tỉnh táo, nếu ý chí cầu sinh của người đó mạnh phi thường, vậy thì tỷ lệ người đó tỉnh lại rất cao.”

“Ba con…”

“Chắc chắn ý chí cầu sinh của ba con rất mạnh, chú tin chắc điều đó, bởi vì ba con nhớ thương con.” Dương Việt Ngôn có chút cảm khái, hồi tưởng: “Ba con từng nói con là đứa bé có nội tâm rất nhạy cảm, những người có nội tâm nhạy cảm thường dễ bị tổn thương, nhưng nhìn tính cách hoạt bát bốc đồng của con, chú dám chắc ba con cưng chiều con lắm.”

Lộ Kha Đồng ngẩn ngơ, đúng thế, Lộ Nhược Bồi đối xử với cậu thật sự quá tốt.

Mãi đến khi trời sẩm tối, Lộ Nhược Bồi vẫn không tỉnh, Lộ Kha Đồng canh giường cả ngày ỉu xìu luôn. Ôn Ngưng muốn giữ hộ lý lại, bèn khuyên Lộ Kha Đồng về nhà: “Lộ Lộ, qua đêm nay là qua một ngày rồi, thế nên ngày mai rất quan trọng, con về nhà ngủ một giấc cho ngon, ngày mai đến canh tiếp được không?”

“Không cần đâu, con còn tinh thần lắm, con không về.”

“Vậy khi nào ba con tỉnh mẹ gọi ngay cho con chịu không?” Thấy chiếc túi ở đầu giường, Ôn Ngưng chợt nhớ tới điều gì đó: “Vừa khéo mang đồ của ba con về luôn, đặt ở đây không được tiện.”

Trong túi đựng những thứ lấy từ trên người Lộ Nhược Bồi khi phẫu thuật, có đồng hồ đeo tay, nhẫn và dây chuyền. Lộ Kha Đồng bị ép đưa về nhà, một mình cậu lại bơ vơ trong căn nhà trống không.

Cậu vào phòng của Lộ Nhược Bồi cất đồ, vừa lấy đồ ra mắt lại đỏ lên, những viên đá quý xung quanh mặt đồng hồ còn vương vết máu đã chuyển màu đen. Lộ Kha Đồng lấy khăn lông lau sạch sẽ, sau đó tìm hộp cất kỹ vào. Nhẫn là nhẫn cưới của Lộ Nhược Bồi và Ôn Ngưng, chỉ làm cho có vậy thôi, hộp trang sức nằm trong phòng của Ôn Ngưng, Lộ Kha Đồng đi sang phòng của Ôn Ngưng cất nhẫn.

Còn lại một sợi dây chuyền, Lộ Kha Đồng sửng sốt, bởi vì sợi dây chuyền này trông rất kỳ lạ, dây đeo làm bằng bạch kim tinh xảo, móc một chiếc chìa khóa đồng vừa nhỏ vừa mỏng. Mặt ngoài chìa khóa vô cùng trơn nhẵn, chứng tỏ Lộ Nhược Bồi vẫn luôn đeo nó.

“Này là chìa khóa của cái gì đây, nhỏ như vậy giống dùng cho sổ tay quá.” Lộ Kha Đồng đi vào phòng sách, đứng trước kệ sách nhìn từng ngăn, nhưng toàn là sách và tệp văn kiện, không có sổ.

Tìm hết các ngăn vẫn không thấy gì, dưới kệ sách toàn là văn kiện cỡ lớn và hồ sơ lưu trữ, Lộ Kha Đồng quấn sợi dây chuyền quanh ngón trỏ, định bụng tìm cái hộp cất trước. Đi tới cửa bỗng nhiên dừng lại, cậu xoay người nhìn tủ sách sát tường bên trên.

Bên trong là két sắt của Lộ Nhược Bồi, cậu biết mật mã nhưng chưa từng mở ra. Lộ Nhược Bồi cũng có két sắt ở ngân hàng, cái ở nhà chỉ đựng một ít vật cũ, thậm chí có cả xe hơi mà hồi nhỏ cậu dùng đất sét nặn. Lộ Nhược Bồi từng nói: “Ngân hàng là chốn không có hơi người, những thứ có tình cảm này phải cất ở nhà.”

Lộ Kha Đồng đi qua ngồi xổm xuống, mở tủ sách ra, do dự một chút rồi lẩm nhẩm mật mã mở két sắt. Bên trong chứa đầy thứ tạp nham, có thẻ sinh viên của Lộ Nhược Bồi thời đại học, có hình cậu ở truồng trăm ngày tuổi, còn có chiếc xe hơi nặn bằng đất sét nay đã cứng như tảng đá.

Sâu tận bên trong là một chiếc hộp gỗ cài khóa, Lộ Kha Đồng lấy ra đặt lên bàn lau bụi, tiếp theo đặt dây chuyền lên trên. Cậu rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm chữ “Kha” khắc bên dưới góc phải chiếc hộp.

Chìa khóa đồng xỏ vào ổ khóa, vặn nhẹ một cái hộp mở ra, hai chiếc nhẫn lẳng lặng nằm bên trong, dưới mặt nhẫn là một bức thư và một tấm hình. Lộ Kha Đồng chìa tay vài lần lại rút về, chần chừ do dự.

“… Xin lỗi.”



Lần này không đến tiệm cà phê, Phí Đắc An và bí thư Từ gặp nhau ngay trong văn phòng. Bí thư Từ vẫn khách sáo như thế, hỏi thăm dạo này sao rồi. Phí Đắc An lười làm bộ làm tịch, nhưng ông còn biết phải nói gì? Nói mình đẻ ra một đứa si tình, bị đánh què chân cũng quyết phải yêu đến cùng?

Bí thư Từ nói: “Bây giờ xem như lên lớp 12 rồi, trường loại giỏi đều khá nghiêm khắc, lần trước chuyển trường phiền lắm phải không? Dạo này không có tám chục ngàn hay một trăm ngàn thì cổng trường còn chẳng sờ được, có trường cho dù có tiền cũng vô dụng.”

“Đúng vậy, nhờ quan hệ mới vào được.” Lòng Phí Đắc An chùng xuống, đại khái đã hiểu ý.

Bí thư Từ không nán lại lâu, ngồi nửa tiếng đã đi. Phí Đắc An gọi điện thoại cho Lâm Du Châu bàn chuyện này, hai người làm việc ở cơ quan đơn vị mấy chục năm, trong lòng tự hiểu rõ.

Năm giờ rưỡi tan tầm, cục trưởng gọi Phí Đắc An vào văn phòng, nói dạo này rảnh rỗi nên cho ông nghỉ. Phí Đắc An cười cười: “Được, nghỉ cũng tốt.”

Nghỉ con mẹ nó, đình chức thì nói đình chức đi, cái đám khốn kiếp này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play