*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thất hoàng tử phí một phen tâm tư trấn an Hữu Xu, chờ cậu bình ổn lại mới vào Kim Loan điện diện thánh. Chính vụ xử lý xong, liền có vài đại thần đứng ra, nói chư vị hoàng tử đều đã trưởng thành, để củng cố giang sơn xã tắc, là thời điểm sắc lập thái tử, mong Hoàng Thượng suy xét nhiều hơn vân vân.

Cảnh đế năm nay đã năm mươi tuổi, tuổi này ở cổ đại có kỹ thuật chữa bệnh vô cùng lạc hậu đã xem như thọ, nhưng ông lại cảm thấy mình còn có thể sống thêm hơn mười năm hai mươi năm, cho nên đối với việc lập thái tử có rất nhiều mâu thuẫn. Nhưng cũng giống như lời đại thần nói, người ở bên ngoài nhìn vào, thì ông đã là tuổi xế chiều, thời gian không nhiều, còn không sắc lập người kế nhiệm, chỉ sợ rất nhiều người sẽ bắt đầu lắc lư trái phải, từ đó dẫn đến triều cương hỗn loạn.

Ông híp mắt, tầm mắt lướt qua trên người chư vị hoàng tử đã vào triều tham chính. Đại hoàng tử là đích trưởng tử, danh chính ngôn thuận, vì thế lộ ra biểu cảm tình thế bắt buộc; sinh mẫu của lão tam chỉ là một ca cơ, vả lại đã mất sớm, chỉ có thể dựa vào trưởng hệ, giờ khắc này đang nhìn đại hoàng tử, hiển nhiên chuẩn bị ủng hộ đối phương; sinh mẫu lão tứ là Tĩnh phi, xuất thân cao quý, mẫu gia làm chỗ dựa, có một phần lực tranh giành, nhưng cũng biết thu liễm phong mang, hiện giờ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dường như cũng không mơ ước với ngôi vị Hoàng đế; lão ngũ, lão lục, lão cửu, gần như mỗi người đều có tính toán, mỗi người đều có kế sách.

Cảnh đế đối mặt với đám nhi tử mặt ngoài hiếu thuận ôn hòa, kì thực nhìn chằm chằm mình, bỗng nhiên cảm thấy khủng hoảng và mỏi mệt lớn lao. Khi một người không thể tránh né bước vào tuổi già, hơn nữa ông còn từng cao cao tại thượng, hô phong hoán vũ, muốn từ trên đám mây đi xuống, dù chỉ là một bước, cũng đủ để làm ông cảm nhận được cảm giác nguy cơ như rơi vào vực sâu.

Cảnh đế rất muốn phát hỏa, rồi lại khắc chế, nhìn thấy lão thất an an tĩnh tĩnh ngồi ở một bên, từ trong ngực lấy ra một cái lược nhỏ, giúp con chó trên đầu gối xử lý bộ lông, lúc này mới dịu đi một chút. Mấy năm gần đây, thân thể ông quả thật không bằng lúc trước, ngoại trừ lão thất, Đặng Triêu Sơn, vài tâm phúc, thì không có ai khác biết được. Nếu không có lão thất giúp đỡ xử lý triều chính, sợ là chư vị hoàng tử đã sớm đấu đá, chỗ nào còn có thái bình thịnh thế hiện tại?

Đối với lão thất ông cực kỳ yên tâm: một, hắn không có mẫu gia để dựa vào; hai, hắn không có thân thể khoẻ mạnh; ba, hắn không có dã tâm, ngoại trừ con chó trong ngực, đối với bất cứ chuyện gì cũng là có thể có có thể không. Cũng bởi vậy, Cảnh đế nguyện ý càng dung túng hắn và con chó của hắn. Nếu không, chó bình thường mà mặc triều phục đường đường thân vương Đại Yến quốc, chỉ sợ đã sớm bị đánh chết.

“Lão thất, tất cả mọi người đang trao đổi chính sự, sao ngươi lại đi thắt tóc cho con chó của ngươi vậy? Trẫm đã nói với ngươi bao nhiêu lần, sủng nó cũng phải có một mức độ, ngươi xem ngươi hiện tại, tâm tư nhào hết vào việc nuôi chó, bên cạnh ngay cả người ấm giường cũng không có.” Cảnh đế giống như răn dạy, kì thực vẻ mặt đều là tươi cười không biết làm thế nào.

Tất cả đại thần và hoàng tử mới vừa rồi còn nhìn chằm chằm Hoàng Thượng không tha đều quay đầu nhìn Đoan thân vương, mặc dù đã nhìn quen không trách, nhưng vẫn cảm thấy không biết nên khóc hay cười. Chỉ thấy trong tay Đoan thân vương cầm lụa màu, chậm rãi đem bộ lông hai bên đầu con chó cột thành bím tóc nhỏ, tử kim quan rũ ở hai bên, lúc này không chỉ quần áo, ngay cả kiểu tóc cũng giống bản thân hắn mười phần.

Hữu Xu bị người ta nhìn chăm chú đã quen, dùng móng vuốt che mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc. Thất hoàng tử mỉm cười với Cảnh đế, “Phụ hoàng, nhi thần chỉ có một miếng thịt trong tim này thôi, còn mong ngài khoan dung nhiều hơn. Chuyện lập thái tử không có quan hệ với nhi thần, nhi thần nghe một chút cũng thôi.”

Chư vị hoàng tử lục tục phóng thích thiện ý với hắn, đều cho rằng trên con đường đoạt vị có thể mượn sức vị hoàng đệ (hoàng huynh) tài năng siêu phàm lại không màng danh lợi này, chính là như hổ thêm cánh.

Cảnh đế thấy mọi người đem lực chú ý chuyển trở về, trầm ngâm nói, “Sự tình trọng đại, trẫm còn cần suy xét vài ngày. Lão thất, mẫu hậu ngươi rất nhớ ngươi, đến Khôn Ninh cung bồi nàng trò chuyện đi.” Nhưng mà hoàng hậu sâu sắc hận Tuệ phi, làm thế nào sẽ mang thiện niệm với con trai của nàng ta? Còn không phải là để trải đường tương lai cho đại hoàng tử sao? Đoan thân vương đa mưu túc trí, bày mưu nghĩ kế, vả lại còn sâu sắc nhận được tín nhiệm của Hoàng Thượng và ủng hộ của triều thần, nếu mượn sức hắn, những phụ tá còn lại liền không đủ nhìn.

Dụng ý bậc này, không chỉ Cảnh đế hiểu rõ, các hoàng tử cũng đều trong lòng biết rõ ràng. Tuy rằng lòng nghi ngờ của Cảnh đế rất nặng, nhưng cũng tiếc tài yêu tài, nhân tài trị thế như lão thất, ông tất nhiên sẽ hảo hảo bảo hộ bồi dưỡng, sau đó để lại cho đế vương kế nhiệm. Bất luận người kế nhiệm vô năng bình thường bao nhiêu, chỉ cần có lão thất, Đại Yến quốc chung quy sẽ không kém đến đâu.

Hoàng hậu gọi lão thất đến, ngoại trừ mượn sức thân cận, còn muốn đem chất nữ ruột cho hắn làm chính phi, để dễ cột hắn vào thuyền đại hoàng tử. Cảnh đế biết rất rõ ràng quyết định của bà ta, nhưng không tăng thêm ngăn trở, vả lại còn cực lực thúc đẩy, có phải cho thấy rằng ông hướng vào việc đại hoàng tử làm thái tử hay không?

Nghĩ vậy, trừ một hệ đại hoàng tử, những người còn lại đều nỗi lòng bất định, ánh mắt tối tăm. Cảnh đế giống như không hề phát giác, hơi dặn dò vài câu liền tự mình đẩy lão thất đi, không quên kêu luôn cả đại hoàng tử.

Đại hoàng tử là đích trưởng, về tình về lý đều là người lựa chọn thích hợp nhất làm thái tử, nhưng nề hà hắn ta và hoàng hậu đã từng thất sủng mười mấy năm, căn cơ không đủ vững chắc. Không nói trong lòng các vị hoàng tử khó chịu, ngay cả những đại thần đã sớm theo phe cũng đều rất có dị nghị, sau khi trở về sôi nổi bắt đầu cân nhắc đối sách.

Bầu trời Đại Yến quốc, sợ là sắp biến đổi.

Thấy phụ hoàng đẩy mình đến lối rẽ, chuyển qua một khúc quanh liền tới đường mòn đầy hoa ở Khôn Ninh cung, thất hoàng tử vội vàng chắp tay, “Phụ hoàng, ngài và hoàng huynh đi trước một bước, nhi thần muốn đi xem mẫu phi và hoàng đệ.”

Lão thất chính là quá mức trọng tình, mặc dù Tuệ phi và lão bát đối đãi hắn như vậy, những năm gần đây hắn vẫn luôn đi thăm thường xuyên, khiến Cảnh đế cực kỳ xúc động. Đương nhiên, để phòng ngừa Tuệ phi và lão bát đem những chuyện gièm pha năm đó nói ra ngoài, ông đã sớm sai người hạ dược câm trong thức ăn của bọn họ, mặc dù không đến mức hoàn toàn không nói được, nhưng cũng chỉ có thể phát ra vài từ đơn ngắn gọn. Nếu bọn họ nhắc tới chữ mẫn cảm, như là thái hậu, Tĩnh quốc công, loạn luân vân vân, tự nhiên sẽ có cung nhân tiến lên ngăn cản.

Dâm loạn cung đình cũng thôi đi, lại còn muốn thêm tội nghịch loạn nhân luân, sự tình truyền ra chẳng những làm nhục hình tượng hoàng thất, còn khiến dân chúng sinh ra nghi ngờ đối với huyết thống hoàng tộc. Cảnh đế xưa nay lấy họ Cơ làm vinh quả quyết sẽ không để cho liệt tổ liệt tông hổ thẹn, lại càng không để danh dự tiên hoàng bị hao tổn, chết không nhắm mắt, vì thế đành phải hy sinh mẫu tử Tuệ phi.

Ông không có giết người diệt khẩu, chỉ giam cầm hai người trong cung, nếu tổ tông hiển linh, chỉ sợ còn sẽ mắng ông một câu “lòng dạ đàn bà”. Cũng bởi vậy, Cảnh đế không cho rằng mình làm sai, lại càng không cảm thấy thẹn với ai, nhưng thấy lão thất nhân nghĩa như thế, lại vẫn tràn đầy cảm xúc. Lão thất càng như vậy, ông càng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đồng thời cũng càng thêm nể trọng tin cậy.

“Đi đi, liếc mắt nhìn một cái thôi, miễn cho lại bị thương tổn.” Vẻ mặt Cảnh đế bất đắc dĩ, đại hoàng tử cũng lộ ra vẻ đồng tình.

Thất hoàng tử gật đầu đáp ứng, để tiểu Thuận tử đẩy mình đến Lãnh Tuyền cung. Lãnh Tuyền cung, tên như ý nghĩa chính là cung điện bị hồ nước lạnh lẽo vây quanh, ngoại trừ một cái hành lang trải trên mặt nước, thì không có đường ra khác. Vào nơi này tương đương với vào trong lồng, cầu sống không được muốn chết không cửa, ngoại trừ chịu đựng qua ngày thì chỉ có thể chịu đựng qua ngày.

Tuệ phi năm nay mới ba mươi lăm ba mươi sáu, cũng đã tóc mai hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, nhìn như một lão phụ tuổi già. Nàng ta đang khom lưng, lau người cho bát hoàng tử tê liệt tại giường. Bát hoàng tử nằm rất lâu, lưng và mông bị hoại tử một tảng lớn, da thịt màu đỏ chảy ra nước mủ vàng nhạt, nhìn vô cùng ghê người. Hắn ta hiển nhiên vô cùng thống khổ, không ngừng đánh lên gối đầu, phát ra tiếng gầm nhẹ khàn khàn, lại không phát ra được một chữ. Mà hai tên thái giám lại chỉ đứng ở cửa thờ ơ lạnh nhạt, cũng không chịu tiến lên hầu hạ. Đến khi nhìn thấy Đoan thân vương chậm rãi đến, bọn họ mới luống cuống, một người đi lấy nước ấm, một người đi lấy dược.

Nghe thấy động tĩnh, Tuệ phi lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, ném khăn ra ngoài nghênh đón.

“Lão ất, ngươi ớ ồ (Lão thất, ngươi tới rồi).” Nàng ta há mồm, phát ra một chuỗi quái thanh, chỉ đành xấu hổ cúi đầu, thấy con chó của lão thất đang kéo bốn chân ra, muốn lật qua cánh cửa, lập tức xoay người lại ôm.

“Đừng đụng nó, tự nó có thể đi.” Thất hoàng tử giọng điệu thản nhiên, hai mắt đã có chút lạnh lẽo. Hắn cực kỳ không thích người khác đụng chạm Hữu Xu.

Tuệ phi xấu hổ thu tay lại, lòng bàn tay dán trên làn váy dùng sức cọ xát. Nàng ta nhớ ra rồi, hai tay này mới vừa rồi còn giúp lão bát chà rửa hoại tử, thật sự là dơ bẩn không chịu nổi, nào có thể ôm bảo bối tâm ái của lão thất? Trong lúc suy nghĩ, trong điện vẫn như thường ngày truyền đến tiếng gào thét bén nhọn của lão bát, chó nhỏ vốn đã bò qua cánh cửa, lập tức chạy đến nội điện.

Cậu chạy từng bước nhỏ đến bên giường lão bát, quơ quơ tử kim quan và bím tóc lụa màu trên đầu, lại nâng nâng chân trước mặc bào phục thân vương, giống như đang khoe khoang, sau đó rất nhanh phe phẩy đuôi nhỏ, từ đuôi giường đi đến đầu giường, lại từ đầu giường đi đến đuôi giường, muốn để bát hoàng tử thấy rõ phục sức quý giá của mình.

Thượng đế nói người có bảy tội, ngoại trừ thiên sứ, trên người mỗi phàm nhân đều hoặc nhiều hoặc ít lây dính một chút, nhưng cũng có một vài người cực kỳ cố chấp sẽ rơi vào trong đó, không thể cứu chuộc. Mà bát hoàng tử đã rơi vào vực sâu đố kỵ, dù người ngoài không tra tấn hắn ta, bản thân hắn ta cũng có thể ghen ghét muốn điên, sống không bằng chết.

Mắt thấy lão thất mười ba tuổi phong vương, mười sáu tuổi nhập các, ngay cả con chó của hắn cũng mặc triều phục thân vương, đội mũ thân vương, được truy phủng ở trong cung. Mình thì ngược lại, chỉ có thể nằm trên giường kéo dài hơi tàn, cái này hoàn toàn không giống với tương lai hắn ta đã từng thiết tưởng. Có phải ông trời đã làm điên đảo vận mệnh bọn họ không?

Hắn ta nhìn chằm chằm chó nhỏ, hận không thể dùng ý niệm treo cổ nó, lại bị Tuệ phi vội vàng đi tới ngăn trở.

Thất hoàng tử ôm lấy chó nhỏ, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Ánh mắt lão bát nhìn về phía Hữu Xu đã mơ hồ chạm đến điểm mấu chốt của hắn. Hắn ngồi xuống ở bên giường, giống như thường ngày hỏi thăm hai người tình hình gần đây, lại phân phó hai tên thái giám đến hiệu dược lĩnh chút dược liệu tốt nhất trở về. Hoại tử của lão bát nếu còn không trị liền chậm.

Không cần ngươi giả tốt bụng! Bát hoàng tử muốn mắng hắn, phát ra lại là một chuỗi tiếng a a, ngược lại có vẻ càng vô lực, chỉ có thể trừng hai mắt đỏ máu nhìn chằm chằm.

Thất hoàng tử bình tĩnh nhìn hắn ta, một lúc lâu không nói lời nào, một bàn tay nhẹ nắm đệm thịt phấn nộn của chó nhỏ, một bàn tay gõ mặt bàn, vẻ mặt cực kỳ khó lường. Bát hoàng tử bị nhìn cả người sợ hãi, rõ ràng sợ hãi tới cực điểm, lại vẫn kiên trì lăng nhục, “Nhìn a a ả ( nhìn cái gì hả)!”

Tuệ phi cũng thực bất an, lúc thì trộm dò xét lão thất, lúc thì nhìn lão bát, sắc mặt dần dần trắng đi.

Thất hoàng tử tiến đến bên tai bát hoàng tử, đang muốn nói chuyện, lại lập tức ngưng thở, sau đó lấy từ trong lòng ngực ra một cái khăn tay huân long tiên hương, che miệng mũi Hữu Xu, lạnh nhạt nói, “Lão bát, ngươi rất thối, xem ngươi xông mùi Hữu Xu nhà ta này.”

Hai chân trước Hữu Xu ôm khăn tay của chủ tử, cả cái đầu chôn vào, hiển nhiên thực ghét bỏ mùi vị của bát hoàng tử.

Bát hoàng tử giận đến hộc máu, ánh mắt lại trừng ra lần nữa, giống như sắp rớt khỏi vành mắt. Tuệ phi vội vàng vỗ ngực hắn ta, nhưng cũng không dám lên tiếng. Nàng ta xem như hiểu rõ, hiện tại một con chó của lão thất cũng còn quý giá hơn cả hai người bọn họ gộp lại.

Cởi bỏ vạt áo trước, nhét Hữu Xu vào, lại dùng khăn thơm che miệng mũi cậu, lúc mày thất hoàng tử mới thấp giọng tiếp tục, “Lão bát, hiện tại trên triều đình đều đang đàm luận việc lập thái tử, bổn vương suy nghĩ, có phải ngươi có hơi chắn đường bổn vương không?”

Vành mắt bát hoàng tử muốn nứt ra, cũng sợ hãi đến cực điểm, lập tức nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía hai chân hắn. Thất hoàng tử cười mà không nói, xoay mặt nhìn Tuệ phi, “Ngươi nói bổn vương có nên đi tranh hay không?”

Tuệ phi suy nghĩ một khắc, trong mắt bỗng nhiên tuôn ra ánh sáng rực rỡ. Lão thất chưa bao giờ là người bắn tên không đích, hắn không nói, không có nghĩa là hắn làm không được, hắn nói, vậy liền có nghĩa là hắn nhất định có thể làm được. Nhi tử có lực để tranh, vì sao không tranh? Nhi tử làm hoàng đế, mình là thái hậu, không cần chịu khổ trong Lãnh Tuyền cung nữa!

Rồi lại như nghĩ tới cái gì, cả người nàng ta cứng ngắc, sau đó nhìn về phía lão bát. Hoàng Thượng là người đứng đầu thiên hạ, người đứng đầu thiên hạ tất nhiên là độc nhất vô nhị, làm sao có thể có một người có gương mặt giống hắn như đúc được? Mặc dù lão bát đã tàn phế, không làm ra được việc làm loạn hoàng quyền, đổi trắng thay đen, nhưng sự hiện hữu của hắn ta chính là bôi nhọ đối với lão thất. Lão thất muốn tranh vị, đầu tiên liền phải diệt trừ hắn ta.

Mình nên lựa chọn như thế nào? Khi cách nhiều năm, lần thứ hai Tuệ phi rơi vào hoàn cảnh khó cả đôi đường, nhưng dưới thống khổ tra tấn, dường như cũng không có do dự không quyết giống như lần đầu tiên.

Bát hoàng tử đã suy nghĩ cẩn thận, chống hai cánh tay liên tục lui về phía sau, mặc dù vùng da hoại tử bị cọ xát đau không thể át, nhưng vẫn gian nan mà lui về phía sau. Hắn ta rốt cuộc sợ rồi, hóa ra tính mạng nắm ở trong tay người khác, mà mình lại chỉ có thể mặc người xâm lược, cái cảm giác không có cửa xin giúp đỡ, lại là sợ hãi mà tuyệt vọng như thế.

Hắn ta rưng lệ nhìn về phía mẫu phi, lại phát hiện mẫu phi quay đầu tránh né; nhìn về phía hai tên thái giám lấy dược quay lại, lại phát hiện hai người thờ ơ, nhìn không chớp mắt. Hóa ra Lãnh Tuyền cung đã sớm bị lão thất khống chế sao? Cái này còn chưa tính, một câu của hắn, lại chế trụ cả mẫu phi! Mấy năm nay, sở dĩ hắn không hạ sát thủ, chỉ sợ không phải bởi vì lương thiện, mà là giữ mình lại nhận hết tra tấn đi? Đợi thời cơ đến, một câu của hắn có thể quyết định sống chết của mình.

Cho đến lúc này, bát hoàng tử mới hối hận, nếu sớm biết rằng lão thất là một con rắn độc như thế này, năm đó bất luận như thế nào hắn ta cũng sẽ không đi trêu chọc đối phương! Làm một vương gia nhàn tản, an an ổn ổn mà sống, thật là tốt biết bao!

Mắt thấy bát hoàng tử bị dọa tiểu, lúc này thất hoàng tử mới thấp giọng cười ra tiếng, “Lão bát, mới vừa rồi bổn vương nói giỡn với ngươi thôi. Bổn vương đã như vậy, còn tranh cái gì?” Dứt lời vẫy hai tên thái giám, “Các ngươi chăm sóc tốt cho hắn, không có mệnh lệnh của bổn vương, không được để cho hắn chết.”

Hai người thấp giọng đồng ý, biểu tình sợ hãi.

Hai người thấp giọng đồng ý, biểu tình sợ hãi.

Tuệ phi đuổi tới ngoài cửa, nhìn theo bóng dáng nhi tử đi xa hồi lâu không động đậy. Sao lại không tranh? Tại sao có thể không tranh? Biết đây chỉ là vui đùa, nàng ta chẳng những không cảm thấy thở phào, ngược lại thất vọng đến cực điểm. Đợi nàng ta trở về điện, bát hoàng tử đã được xử lý sạch sẽ, đang dùng ánh mắt thù hận mà lại sợ hãi nhìn chăm chú mẫu phi.

Không khí dần dần đọng lại, trái tim chậm rãi lạnh lẽo, hai mẫu tử đã từng thân mật khăng khít, rốt cuộc không thể vãn hồi mà đi về phía nghi kỵ và quyết liệt. Bọn họ vẫn còn sống, vẫn sống giống như hai cái xác không hồn.

Tiểu Thuận tử phụ giúp chủ tử rời khỏi Lãnh Tuyền cung, dọc theo đường đi muốn nói lại thôi. Hắn ta cực kỳ muốn hỏi một chút xem đến tột cùng chủ tử có tính toán gì không, đối với vị trí kia có để ý hay không, rồi lại lo lắng phạm kiêng kị. Trong lúc chần chừ, đã đến Khôn Ninh cung, bởi vì trời trong lành lại chưa tới giờ cơm, hoàng hậu đề nghị mọi người cùng đến ngự hoa viên dạo một chút.

Nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đứng ở phía sau đại hoàng tử, lông trên người Hữu Xu nháy mắt xù lên, ngay cả bím tóc bên má cũng vểnh vểnh lên. Thất hoàng tử thiếu chút nữa cười phun, may mà đúng lúc kiềm chế được. Hắn ấn cục lông về lại vạt áo, hành lễ với mọi người.

Hoàng hậu và Cảnh đế đã có ý tác hợp hai người bọn họ, tự nhiên sẽ không đứng ở một bên chướng mắt, đến ngự hoa viên, tùy ý tìm cái cớ liền cùng nhau rời đi. Đại hoàng tử vui sướng dặn dò biểu muội vài câu, cũng rời đi. Thiếu nữ cười đến vô cùng thanh tú đáng yêu, nhưng rốt cuộc bởi vì tuổi còn nhỏ, thu liễm cảm xúc không tốt, không cam nguyện trong mắt lộ ra hoặc nhiều hoặc ít.

“Vương gia, chỗ kia cảnh trí rất tốt, không bằng đến ngồi một chút đi?” Thấy Đoan thân vương không chủ động mở miệng nói chuyện, nàng đành phải chỉ vào lương đình phía trước nói.

Thất hoàng tử gật đầu, tới phụ cận, để tiểu Thuận tử lót một cái bồ đoàn mềm mại trên bàn đá lạnh như băng, lúc này mới móc Hữu Xu từ trong vạt áo ra, đặt ở trên đó. Thấy thiếu nữ vẻ mặt tò mò, vì thế ôn hòa nói, “Thời tiết có chút lạnh, trực tiếp đặt lên bàn sợ lạnh chân nó.”

“Vương gia quả nhiên giống như đồn đãi, vô cùng sủng ái chó của mình.” Thiếu nữ ngượng ngùng mỉm cười, trong lòng lại cảm thấy chán ngấy. Nàng ghét nhất chính là chó mèo, bẩn, loạn, ồn, gặp liền hận không thể bóp chết. Nhất là con trước mắt, trên đầu lại đội tử kim quan, trên người còn mặc triều phục thân vương, trên cổ đeo huyết sắc noãn ngọc toàn Đại Yến chỉ có một khối, có thể nói là vô giá, bất quá chỉ là một con súc sinh, có tài đức gì?

Vốn là gả cho một người bị liệt cũng đã đủ ủy khuất, lại còn phải tranh sủng với một con chó, oán khí trong lòng thiếu nữ nồng đậm thế nào có thể nghĩ ra. Nhưng vì tiền đồ của biểu huynh, cũng vì gia tộc thịnh vượng, nàng không thể không nhẫn nhục nhận trọng trách. Âm thầm hít vào một hơi, nàng làm bộ như nhiệt tình nói, “Vương gia, con chó của ngài thật là đáng yêu, ta có thể sờ sờ nó không?”

Thất hoàng tử cười mà không nói.

Hữu Xu chủ động tiến lên vài bước, đầu nhỏ nghiêng trái nghiêng phải, cái đuôi nhỏ lắc tới lắc lui, đôi mắt đen lúng liếng bình tĩnh nhìn thiếu nữ, giống như vô cùng tò mò về nàng. Dù là người vững tâm như sắt thế nào nữa, cũng tránh không được bị bộ dáng khả ái này của cậu hấp dẫn, huống chi là thiếu nữ trải đời chưa sâu.

Ác cảm nơi đáy mắt thiếu nữ hơi giảm, chậm rãi vươn tay sờ bím tóc bên đầu cậu, lại không đề phòng cậu đột ngột xù lông, hé miệng, phát ra tiếng sủa sắc nhọn. Biến cố nà phát sinh quá nhanh, khiến thiếu nữ hoảng sợ, thiếu chút nữa đánh nghiêng chén trà bên tay. Lúc này Hữu Xu mới lắc lắc mông chạy đến bên cạnh chủ tử, miệng kéo ra, đúng là đang cười.

“Nhìn cái bộ dạng của ngươi kìa! Ngươi có thể ngăn cản chủ tử nhà ngươi nuôi con chó khác, còn có thể ngăn cản hắn thành thân sao? Dù sao hắn cũng phải có nữ nhân, có con nối dòng đi?” Lão quỷ trôi nổi giữa không trung dở khóc dở cười.

Thất hoàng tử lại hoàn toàn không cảm thấy không đúng, cố nén ý cười ôm lấy Hữu Xu, hôn hôn trên trán cậu, sau đó mới nhìn về hướng thiếu nữ, miệng nói lời giải thích, trong giọng nói lại chỉ có sủng nịch và che chở. Để giữ vững hình tượng tao nhã đoan trang, ung dung rộng lượng, thiếu nữ chỉ đành mạnh mẽ kiềm chế.

Hai người nói đến nói đi đều là mấy lời nói khách sáo, cực kỳ buồn tẻ nhàm chán. Hữu Xu nghe một lúc lâu, kiên nhẫn hoàn toàn biến mất, theo đùi chủ tử trượt xuống mặt đất, đầu chui vào trong bụi cỏ. Cách một chốc thất hoàng tử lại liếc cậu một cái, cách một chốc lại nhìn một cái, hoàn toàn không yên lòng. Khi thiếu nữ vắt hết óc muốn nghĩ ra một đề tài tương đối thú vị, liền thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ lo lắng, sau đó lấy ra một cái còi ngọc thổi lên.

Tiếng còi vô cùng bén nhọn, đâm vào đầu thiếu nữ đau đến muốn nứt ra, nàng quay đầu nhìn mới phát hiện là không thấy con chó đâu, vài tên thái giám đang tìm kiếm trong bụi hoa, lúc này đã ra đầy đầu mồ hôi. Thiếu nữ xưa nay là tiêu điểm của mọi người, lần đầu tiên nhấm nháp tư vị bị xem nhẹ, vả lại còn là vì một con chó. Trước khi thành thân đã như vậy, sau khi thành thân lại như thế nào? Nàng hơi hơi cúi đầu, che giấu ánh mắt oán độc của mình.

Thất hoàng tử đang bởi vì tìm không thấy Hữu Xu mà trong lòng lo lắng, vẫn chưa chú ý tới người bên ngoài, thổi còi nhiều lần, mới thấy Hữu Xu từ trong lùm cây nhảy ra. Cậu lập tức chạy đến bên cạnh thiếu nữ, đầu tiên là nâng móng vuốt lên cào cào bàn chân nàng, đợi nàng cúi đầu xem, mới đem đồ vật trong miệng đặt trên làn váy chấm đất của nàng.

Thiếu nữ nhìn kỹ, là một con độc giác tiên* thân đen thật lớn, đang quơ sừng và mấy cái chân, theo làn váy bò lên. Kiều nữ nuôi ở nơi khuê phòng, chỗ nào có người không sợ sâu? Nàng thất thanh thét chói tai, nhảy bắn lên, muốn phủi lại không dám phủi, chỉ có thể xin cung nữ xung quanh giúp đỡ, “Người tới, mau bắt con sâu này đi đi! Cứu mạng, cứu mạng, nó sắp bò lên rồi!”

*Độc giác tiên: bọ hung sừng chữ Y. Hình bé nó đây:

img_1702

Một đám cung nữ ùa lên, luống cuống tay chân phủi xuống.

Thấy Hữu Xu xoay người chạy vào trong bụi hoa, lộ ra một cái đầu nhỏ nhe răng trợn mắt với mình, thất hoàng tử ngoại trừ đỡ trán cười khổ, đúng là không biết làm thế nào. Nhưng mà, phát hiện Hữu Xu cũng mang dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đối với mình, ở sâu trong nội tâm hắn lại không khỏi nảy lên một loại ngọt lành.

Thôi, nó gặp rắc rối, mình đến dọn dẹp, đây vốn là trách nhiệm làm chủ tử. Thất hoàng tử tự nói với mình như thế, sau đó đổi trắng thay đen nói, “Xem ra Hữu Xu rất thích Phương tiểu thư, không thì cũng sẽ không đem sâu nó yêu mến nhất tặng cho ngươi. Năm đó khi bổn vương nhận được bọ cánh cứng nó đưa cũng hoảng sợ.”

“Đúng vậy đúng vậy! Mèo chó gặp người mình thích đều như vậy.” Tiểu Thuận tử cũng hoà giải theo. Nhưng hắn ta vừa dứt lời, liền thấy vương gia sắc mặt trầm trầm, cũng không biết câu nào nói không đúng.

Thiếu nữ chỗ nào lại tin mấy chuyện ma quỷ đó. Mới vừa rồi rõ ràng nàng nhìn thấy con chó kia cười, là vui sướng khi người gặp họa mà cười! Nó tuyệt đối là cố ý! Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp trị nó!

Bên này gà bay chó sủa, bên kia, Hữu Xu đã theo bụi cỏ ra khỏi ngự hoa viên, chạy tới Quảng Lăng cung. Nhớ năm đó cậu giật đứt một sợi tóc của tiểu cô nương, đầu tiên là giấu trong kẽ chân, sau đó lại cất ở Song Tuyết điện, sau đó nữa lại dùng hà bao bỏ vào, chôn trong vườn hoa Quảng Lăng cung. Hiện giờ cậu muốn khôi phục hình người, còn phải dựa vào sợi tóc này tìm người.

Lão quỷ đi theo phía sau cậu, liên miên cằn nhằn quở trách, “Ngươi đó, nên nhanh chóng tìm ra người, sau đó giải trừ yêu pháp, nếu không tiếp qua vài năm liền thật sự bất trị! Chính ngươi không phát hiện sao? Tính tình ngươi càng ngày càng giống chó! Chỗ nào lại có người tùy tùy tiện tiện ngậm sâu trong miệng, cũng không chê ghê tởm!”

Nhớ năm đó, Hữu Xu từng ăn đồ ăn hư thối và trùng thú biến dị đếm không hết, sao lại ghét bỏ một con độc giác tiên, nhưng chuyện đó thuộc loại bí mật, không thể nói cho người khác, chỉ đành làm bộ như không nghe thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play