Mắt thấy cửa Diêm La điện sắp đóng lại, Hữu Xu vội vàng chui vào.
Cảnh tượng trong điện còn rộng lớn khí thế hơn so với dự đoán của cậu, mái vòm phủ kín cửu thiên tinh đồ, từng viên từng viên tản ra ánh sáng; xung quanh là bích họa toàn cảnh núi sông Cửu Châu, nước chảy thác reo róc rách rung động, giống như đem một phía Càn Khôn thu vào trong đó, mà nơi cao cao trên điện thì đặt một cái bàn cực lớn, Diêm La vương mặt đeo mặt nạ đang ngồi ngay ngắn phía sau, mở một quyển danh sách nhìn kỹ.
Toàn bộ cung điện tản ra ánh sáng nhạt, chỉ mỗi chỗ của hắn là một mảnh tối đen, trừ hoa văn sắc tím trên mặt nạ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng cực kỳ cao lớn uy nghiêm. Hai mươi bốn ngục chủ cũng đều mang mặt nạ, nín thở tĩnh khí mà ngồi ở phía dưới chờ, từ ngôn ngữ tứ chi cứng ngắc của bọn họ mà xem, đối với vị quan trên này hẳn là hết sức e ngại.
Hữu Xu càng thêm cẩn thận, mũi chân giẫm trên nền gạch hắc thạch khắc đầy hoa bỉ ngạn, chậm rãi dịch đến phía sau một cây cột, lộ ra nửa cái đầu xem xét. Ngày ấy ”Triệu Hữu Xu” tham gia quỳnh lâm yến từng gặp qua Đại Dung quốc chủ Mộ Dung Liên và Lễ thân vương Mộ Dung Hiên, ký ức về diện mạo hai người hãy còn mới mẻ. Hữu Xu hơi lật tìm trong đầu, đã xác định bọn họ đúng là hai người có quyền thế nhất hiện giờ, mà người trên cao đường kia hiển nhiên cũng đang thẩm tra đối chiếu thân phận mấy người đó.
“Dưới điện là Đại Dung quốc chủ Mộ Dung Liên, Lễ thân vương Mộ Dung Hiên, Hoàng quý phi Tôn thị sao?” Diêm La vương buông danh sách xuống, trầm giọng hỏi, bởi vì cách một tấm mặt nạ, giọng nói vốn dĩ lạnh như băng vô tình càng thêm có vẻ trống rỗng quái dị.
“Biết là trẫm còn không mau mau thả trẫm ra? Nếu không trẫm sẽ tịch biên cửu tộc ngươi!” Mộ Dung Liên phẫn nộ quát.
“Làm càn! Ngươi biết nơi này là nơi nào chứ? Há lại cho ngươi cao giọng ồn ào, kêu gào không thôi?” Vị ngục chủ thứ nhất ngồi ở bên tay trái lạnh giọng mở miệng. Lại có một ngục chủ chỉ tay lên mái vòm, liền thấy trên đó treo ngang một tấm biển màu đen, khắc ba chữ cuồng thảo to —— U Minh điện.
Lúc này ba người Mộ Dung Liên mới ý thức được mình bị bắt vào địa ngục, nhịn không được khóc thét giãy dụa. Diêm La vương kia không thèm để ý, chỉ lấy ra một quyển sổ sách, từng cái từng cái nêu ra tội trạng của ba người, ước chừng niệm ba nghìn sáu trăm tám mươi tám điều mới ngừng lại, quát hỏi, “Các ngươi có nhận tội không?”
“Không nhận! Trẫm là hoàng đế, trẫm là chân long thiên tử, tử vi đế tinh, dù phải bị phạt, cũng nên là Ngọc Hoàng đại đế tự mình đến thẩm vấn, lúc nào đến phiên một Diêm Vương nho nhỏ như ngươi?” Mộ Dung Liên biểu tình dữ tợn chất vấn.
Đối phương dường như cảm thấy lời nói này thực buồn cười, phát ra tiếng xùy nhẹ ngắn ngủi mà lại cổ quái, sau đó tay phải vẫy một cái, hút hắn ta đến gần, gằn từng chữ, “Bất quá chỉ là một ngụy long vảy còn chưa mọc dài, cũng dám ở trước mặt bổn vương tự xưng là tử vi đế tinh, hôm nay bổn vương liền lột da rồng của ngươi, chặt đứt xương rồng của ngươi, xem ngươi như thế nào.” Dứt lời đầu ngón tay đã cắm vào cổ Mộ Dung Liên, rút xương sống trắng bệch của hắn ta ra, sau đó cắt túi da ném sang một bên.
Mộ Dung Hiên và Tôn thị vốn còn duy trì uy nghi hoàng tộc lúc này mới đồng loạt hét rầm lên, sau khi tỉnh hồn liền lập tức dập đầu nhận tội. Nhưng dù nhận tội thì người nọ cũng không hề nhẹ nhàng bỏ qua, lệnh ngục chủ thứ nhất và ngục chủ thứ hai dẫn người đi móc mắt cắt lưỡi, phạt hai trăm roi.
Nơi hành hình ngay tại một góc trong điện, cảnh tượng thảm thiết này có chút nhìn ghê người. May mà Hữu Xu nhìn quen nên không trách, trong lòng cũng bình tĩnh, ngồi chồm hổm trên mặt đất yên lặng nhìn hồi lâu, còn đi theo đếm số roi. Bất tri bất giác qua vài canh giờ, ba người đều đã thẩm xong, Diêm La vương mới lệnh ngục chủ đuổi người về dương thế. Hữu Xu lập tức đi theo mọi người ra khỏi U Minh điện, quay đầu lại nhìn, phía sau chỉ còn một mảnh bóng tối…
Hôm sau mở mắt, cả buổi cậu không hoàn hồn được, sau khi rửa mặt chậm rãi đi đến tiền thính, một đường đều đang phân tích cảnh mơ kia. Có vết xe đổ của “Triệu Hữu Xu”, cậu tuyệt đối sẽ không ngây thơ cho rằng hết thảy trong mộng đều là biểu hiện giả dối, nói cách khác, tối hôm qua Mộ Dung Liên, Mộ Dung Hiên và Tôn thị quả thật bị mang vào địa ngục chịu thẩm. ”Triệu Hữu Xu” bị đánh một trăm đại bản, thân thể liền bày ra thương thế tương ứng, vậy Mộ Dung Liên bị lột da gãy xương cùng với Mộ Dung Hiên và Tôn thị bị móc mắt cắt lưỡi, phạt hai trăm roi sẽ như thế nào?
Tám chín phần là sống không lâu đi? Nghĩ như vậy, cậu không khỏi lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Đi đến tiền thính, chỉ thấy một nam tử trung niên dáng vẻ đáng khinh đã ngồi ở bên cạnh bàn cơm dùng bữa, một đôi đũa lật tới đảo lui trong bát đĩa, vô cùng thất lễ. Hữu Xu hơi liếc mắt một cái, đã nhận ra thân phận người này.
Người này tên là Vương Phúc, nguyên quán Thiệu Hưng, làm người vô cùng âm hiểm ngoan độc, vả lại còn tham lam hơn “Triệu Hữu Xu” vô số lần. Hai người thường thường bởi vì chia của không đều mà phát sinh xung đột, nhưng Vương Phúc là người do quan trên trực hệ của “Triệu Hữu Xu” đề cử tới đây, có quan hệ thân thích, không tiện đắc tội, chỉ có thể nhịn. Thời gian lâu, Vương Phúc đã cảm thấy huyện thái gia tuổi trẻ dễ ức hiếp, càng được đà lấn tới, không phân tôn ti.
“Nha, huyện thái gia ngài đã tới. Mông quý của ngài ổn không?” Vương Phúc cũng không đứng dậy hành lễ, chỉ liếc mông Hữu Xu một cái, trong mắt tràn đầy ác ý. Mấy ngày này huyện thái gia không ở đây, tất cả việc lớn việc nhỏ đều là một mình gã ôm đồm, có thể nói là uy phong tám bề. Hiện giờ thương thế của huyện thái gia đã tốt, đoạt quyền hành của gã, gã tự nhiên thực không vui lòng.
Hữu Xu nhìn chằm chằm mặt bàn chén bát hỗn độn, biểu tình vô cùng tối tăm. Nếu như nhớ không lầm, tuy rằng Vương Phúc sống nhờ tại huyện nha, nhưng thức ăn lại phải tự gánh vác. Nói cách khác, thứ hiện tại gã đang ăn hẳn là thuộc về “Triệu Hữu Xu”, mà mình là Triệu Hữu Xu.
Trải qua hai đời, tật xấu bảo vệ đồ ăn của Hữu Xu còn chưa có sửa, nhưng đã khắc chế rất nhiều. Cậu xoa xoa đầu ngón tay hơi hơi ngứa, lại đè gân xanh trên thái dương, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm bát ăn cơm.
Vương Phúc đem một cái chân gà còn sót lại kẹp vào trong bát mình, đè thấp giọng nói, “Huyện thái gia, ngân lượng mà Vương đại nhân bảo ngài cống lên ngài đã chuẩn bị đủ chưa? Đủ rồi thì để tiểu nhân tự mình đưa đến châu phủ.”
Hữu Xu hơi suy nghĩ một chút, đã hiểu rõ gã nói cái gì. Qua mấy ngày nữa chính là sinh thần của Lễ thân vương Mộ Dung Hiên, mặc dù hắn chưa được chính thức sắc lập làm thái tử, nhưng bởi vì mẫu thân được sủng ái mà đã sớm vào ở Đông Cung, là quốc chủ kế nhiệm ván đã đóng thuyền. Người ủng hộ hắn ở trong triều rất nhiều, vừa vặn quan trên của “Triệu Hữu Xu” ngay ở trong đó. Để được nhớ cái tên trước mặt Lễ thân vương, bọn họ tự nhiên muốn vắt hết óc mà cướp đoạt bảo vật đưa lên. Nhưng dân gian nào có bảo vật gì, còn không phải đều ở trong tay những phú thương lớn ư?
Vài ngày trước đó, quan trên của Triệu Hữu Xu nhìn trúng một cây san hô, chào giá ba mươi vạn lượng bạc ròng, hắn ta không lấy ra được liền đem bạc cho vài tri huyện phía dưới gánh vác, nói ai hiếu kính bạc nhiều, năm sau liền đề bạt người đó. Nhân vật nho nhỏ như Triệu Hữu Xu ngay cả mép của Lễ thân vương cũng sờ không được, con đường tấn chức duy nhất chính là leo lên quan trên, nghe lời ấy tự nhiên vô cùng coi trọng.
Hắn đã đánh tiếng với các đại phú hộ huyện Toại Xương, bảo bọn họ chuẩn bị tiền. Những người này bị huyện thái gia bóc lột, tự nhiên liền đi bóc lột tá điền dưới tay, cái gọi là một tầng bóc một tầng, một tầng gầy hơn một tầng, đến khi bóc dân chúng bình dân thành cái xác không hồn mới đồng ý bỏ qua.
Triệu Hữu Xu đã sớm chuẩn bị được mười tám vạn lượng bạc, lại không để Vương Phúc biết, hắn cũng đang đề phòng Vương Phúc ăn bớt ở giữa. Nếu cái túi da này không đổi linh hồn, không chừng bạc đã sớm đưa lên rồi, nhưng hiện tại, Hữu Xu lại tự có tính toán. Cậu nói thẳng, “Ta đã chuẩn bị được mười tám vạn lượng bạc, nhưng số tiền kia có tác dụng khác, ngươi bảo Vương đại nhân tự mình nghĩ biện pháp đi.”
Vương Phúc gần như không thể tin được lỗ tai của mình, ném đũa xuống sau đó chất vấn, “Ngươi mới vừa nói cái gì?”
“Bạc ta có, nhưng ta không ra.” Hữu Xu từng câu từng chữ lặp lại.
Vương Phúc đầu tiên là khuôn mặt dữ tợn, rồi lại dịu đi, nhỏ giọng khuyên giải, “Huyện thái gia, ngài đây là cáu kỉnh với thuộc hạ à? Nhưng cũng không thể lấy con đường làm quan của mình ra nói giỡn nha! Bảy tám tri huyện dưới tay Vương đại nhân đều đã đi chuẩn bị tiền, ai động tác nhanh thì người đó liền được ghi nhớ trong lòng ông ấy, năm sau nói không chừng có thể điều vào châu phủ. Ngài bỏ cơ hội tốt như vậy không cần, đến tột cùng muốn làm gì? Chẳng lẽ ở cái nơi chim không thèm ị này làm quan thất phẩm tép riu cả đời à?”
Lý tưởng của Hữu Xu là vị cực nhân thần, như vậy mới có thể tiếp xúc được với quyền quý tầng lớp thật cao. Không chừng trong số những người đó liền có chủ tử thì sao? Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không đem ý nghĩ của mình nói cho một kẻ râu ria, vì thế thản nhiên nói, “Ta muốn làm gì không tới phiên ngươi hỏi đến. Tự bản thân ta vui lòng.”
“Được được được, ngài vui lòng phải không? Ta đây liền đi châu phủ báo cáo với Vương đại nhân việc này, xem ông ấy xử trí như thế nào!” Vương Phúc đột nhiên đứng dậy hất bàn, sau đó phất tay áo mà đi, hoàn toàn không đem hoàng mao tiểu tử mới ra đời lại không hề có bối cảnh như Hữu Xu đặt ở trong mắt. Mười tám tuổi có thể đậu Trạng Nguyên quả thật rất giỏi, nhưng nếu không biết cách làm người, cũng chỉ có thể cả đời làm đá kê chân cho người ta.
Hữu Xu nhìn chằm chằm đồ ăn rơi vãi đầy đất, ngũ quan dần dần vặn vẹo dữ tợn, nếu lúc này Vương Phúc quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, có lẽ sẽ không khư khư cố chấp đi lên con đường chết.
“Từ Toại Xương đến châu phủ, nếu ngồi xe cần bảy ngày, nếu đi bộ cần đến mười bảy mười tám ngày. Ngươi đợi xe hắn chạy đến địa phương trước không thôn sau không điếm liền làm gãy càng xe, nếu hắn muốn đi đến thành trấn kế tiếp phải thuê xe, ngươi lại làm gãy, cần phải kéo dài một ít thời gian.” Cậu vừa sai người quét tước đống hỗn độn trên đất, vừa dùng tinh thần lực phân phó một nữ quỷ mới vừa thu nạp.
Nữ quỷ từng là đầu bếp nữ ở huyện nha, khi còn sống mệnh không tốt, trượng phu vì một kỹ nữ mà bỏ nàng, con trai con gái cũng không chịu nhận, tuy không có chấp niệm nhưng không có mồ đặt chân, thành cô hồn dã quỷ không cách nào đầu thai. Hữu Xu đáp ứng thay nàng siêu độ, lúc này mới đổi được nàng dốc sức tương trợ.
Nữ quỷ liên tục đáp ứng, đuổi theo Vương Phúc, Hữu Xu lại phân phó hạ nhân đừng chuẩn bị điểm tâm sáng phong phú như thế nữa, một chén cháo, vài cái bánh bao bánh màn thầu là được. Hiện tại cậu ăn, mặc, dùng, tất cả đều là tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, nếu lại xa xỉ lãng phí, thật sự sẽ gặp trời phạt. Chẳng những bản thân cậu phải cần kiệm, những người phía dưới cũng đều phải làm theo.
Cậu vừa suy xét nên làm thế nào thiết lập lại trình tự nơi huyện nha, vừa đi đến công đường chuẩn bị xử lý chính vụ. Trong chính đường ngoại trừ một tiểu tư vẩy nước quét nhà, lại không phát hiện một nửa bóng người, bộ khoái, nha dịch, tư lại*, tất cả đều không biết chạy đến đâu rồi.
*Tư lại: quan lại nhỏ, cấp thấp trong phủ quan.
“Người đâu?” Cậu nhìn về phía tiểu tư, tiểu tư ấp úng nói không rõ ràng.
Đúng vào lúc này, một quỷ chết đói đã sớm để cậu sử dụng từ dưới đất chui ra, bẩm báo, “Đại nhân, tất cả những người đó đều là phe Vương Phúc, lúc gần đi hắn phân phó bọn họ chớ có nghe ngài sai sử, cho nên tìm cớ xin nghỉ hết. Vương Phúc một ngày không quay lại, bọn họ liền một ngày không lên trực, để ngài làm một huyện lệnh không có côn gậy.”
Quỷ chết đói này khi còn sống là một khất cái, cho tới bây giờ chưa từng ăn một bữa cơm no, Hữu Xu vừa đến liền cho nó một tấm âm dương nguyên khí phù, tuy rằng sau khi hấp thu sẽ nhanh chóng đói khát khó nhịn lại, nhưng tốt xấu cũng khiến nó được một khắc thoải mái. Cho nên nó khăng khăng một mực theo bên người Hữu Xu, đuổi cũng đuổi không đi. Sở trường của khất cái tự nhiên là tìm hiểu tin tức, đừng nói một huyện nha nho nhỏ, dù là việc nhỏ vụn vặt trong châu phủ, nó cũng đều nhất thanh nhị sở.
Chính cái gọi là “vô mạc bất nha*”, không có sư gia ở bên phụ tá, phần lớn huyện lệnh căn bản không biết nên xử lý chính vụ như thế nào. Vương Phúc cho rằng gọi cái gánh hát của mình đi là có thể diệt uy phong của huyện thái gia, nhưng lại đánh nhầm chủ ý. Triệu Hữu Xu hiện tại cũng không phải là Triệu Hữu Xu trước đây, phương thức vận hành đầu óc khác hẳn với người thường.
*Vô mạc bất nha: “mạc” là cách gọi những người coi việc văn thư giấy tờ. “Vô mạc bất nha” ý là không có những người coi việc giấy tờ thì sẽ không có phủ nha.
Cậu không đi tìm từng nhà từng hộ, mà là nhớ kỹ tên những người này, ngừng tiền công. May mà “Triệu Hữu Xu” rất xem trọng tiền bạc, chìa khóa ngân khố luôn luôn nắm trong tay chính hắn, mấy tiên sinh phòng thu chi cũng là thân tín của hắn, tự nhiên có thể thực thi chế tài kinh tế.
“Không có nhân thủ, tự mình bỏ tiền thuê. Tiêu tiền mời người ngược lại còn dùng được hơn là nha dịch bất tài. Huyện Toại Xương nơi nào có cu li nhiều nhất?” Hữu Xu bước ra huyện nha, vừa đi vừa hỏi. ”Triệu Hữu Xu” ngoại trừ trên việc tiền bạc phân chia thực rõ ràng, mọi việc còn lại đều cực kỳ ỷ lại Vương Phúc, những người hầu trong nhà phần lớn là Vương Phúc mời đến, đều không biết chủ tử chân chính của mình là ai, cho nên vô cùng không đáng tin.
Quỷ chết đói rụt vai khom lưng theo ở phía sau, chỉ dẫn nói, “Đầu phố thứ hai phía trước quẹo trái, đi thẳng tới đầu phố thứ tư lại quẹo trái, xuyên qua một ngõ nhỏ liền tới bến tàu, nơi đó có rất nhiều cu li chờ thương thuyền qua lại dỡ hàng.”
“Vậy đi thôi.” Hữu Xu chậm rãi mà đi, tới bến tàu quả nhiên nhìn thấy rất nhiều cu li thân thể cường tráng, để trần. Cậu qua lại xem xét hai vòng, chọn lựa hai mươi nam tử khuôn mặt hung hãn ánh mắt lại sạch sẽ chính trực. Một tháng ba lượng bạc, chỉ ký văn khế cầm cố không ký văn tự bán đứt, đúng hạn kết toán tiền công, bao ăn ở, còn có danh hiệu công chức, chuyện này đồ ngốc mới không nhận.
Hai mươi người thực nhanh ký khế ước, mỗi người lĩnh một bộ trang phục nha dịch mặc vào, sau đó giơ côn bổng trùng trùng điệp điệp đi theo phía sau Hữu Xu. Trong lòng bọn họ cũng có chính nghĩa công lý, nhưng dưới tình huống cơm cũng ăn không đủ no, ai có thể kiên trì chính nghĩa công lý? Nhiều lắm thì lúc huyện thái gia bảo đánh người hạ thủ nhẹ một chút là được.
Nghĩ như vậy, đoàn người xuyên phố qua hẻm, đi vào Lý gia thôn. Các thôn dân đã sớm thành thói quen hành vi rêu rao khắp nơi của huyện thái gia, lập tức tránh đi xa xa, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi và thù hận. Hữu Xu theo ký ức tìm được Lý gia, liền thấy hai gian phòng thấp đã từng rách tường hư ngói hiện giờ đã biến thành đại viện gạch xanh ba gian, trong viện trồng rất nhiều hoa cỏ, đang lay động nhẹ nhàng lộ ra đầu tường.
Tiểu tư thủ vệ thấy người đến là huyện thái gia, vội vàng khom người đón chào. Lý Nhị Cẩu sáng sớm đi ra ngoài đánh bạc, chưa quay về, Lý Ny cũng không cố kỵ nam nữ phải tránh né, được tin liền xách váy chạy đến, đụng phải đám đại hán đầy phòng cũng không thấy e lệ, vòng eo ngược lại xoay đến càng vui vẻ.
Nhìn thấy vị hôn phu ngồi ngay ngắn ở chủ vị, môi hồng răng trắng, da mịn thịt non, mắt to tròn tròn, so với mình còn xinh đẹp hơn vô số lần, trong mắt nàng nhanh chóng hiện lên một tia chán ghét, chất vấn, “Sao không nói trước một tiếng đã tới rồi? Cái trâm cài hôm kia ta coi trọng ngươi mua cho ta chưa?”
Hữu Xu bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái, trong lòng đột nhiên thoát ra một ngọn lửa. Rõ ràng là nữ nhân này làm ác bị cáo trạng đến địa phủ, sao nàng ta một chút việc cũng không có, mình lại phải chịu nỗi khổ da thịt? Thôi, địa phủ không trừng trị nàng ta, mình tự động thủ cũng giống nhau!
Nghĩ vậy, cậu mới xem như dễ chịu một chút, từ trong lòng ngực lấy ra một khối hoa quế cao, dùng răng cửa mài từng chút từng chút một. Nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của cậu khẽ nhúc nhích, má thịt nhẹ phồng, Lý Ny cũng nổi trận lôi đình. Một đại nam nhân, vì sao không thể có chút dáng vẻ đại nam nhân? Ăn đồ ăn mà thôi, có cần phải biến thành như thế, như thế…
Lý Ny tuyệt đối không thừa nhận mỗi ngày mình đều lén lút luyện tập loại tướng ăn này, chỉ vì có vẻ càng thêm thanh tú đáng yêu một chút. Nàng ta xoa xoa ngực, đợi tâm hoả thoáng hạ xuống mới nói, “Hỏi ngươi đó, trâm cài mua chưa?”
Hữu Xu nâng chung trà lên từ từ nhâm nhi, đối với nàng ta có tai như điếc làm như không thấy. Lý Ny đang muốn phát hỏa, Lý Nhị Cẩu đã vội vàng chạy vào, ôm quyền nói, “Muội phu, để ngươi đợi lâu! Ta đây liền phân phó phòng bếp đi chuẩn bị cơm, Vương tài chủ thôn kế bên đưa tới hai cái tay gấu, vừa lúc cho chúng ta làm đồ nhắm ăn, người tới…”
Lời gã còn chưa dứt đã bị Hữu Xu cắt ngang, “Đừng phí sức, hôm nay ta có công vụ trong người. Nghe nói gần đây có người muốn tìm ngươi lên công đường à? Có những nhà nào, hãy xưng tên ra.”
Lý Nhị Cẩu mừng rỡ, còn tưởng muội phu muốn cho mình chỗ dựa, vội đem tên người nhất nhất báo ra. Hữu Xu nhanh chóng ghi lên giấy, khi tạm biệt Lý Nhị Cẩu liền phân phó, “Hôm nay ta liền đưa bọn họ đến huyện nha, buổi sáng ngày mai ngươi tới đối chất tại chỗ với bọn họ.”
Lý Nhị Cẩu liên tục đáp ứng, sau khi đóng cửa lại lộ ra biểu tình vạn phần đắc ý. Muội phu tự mình đến bắt người, đây là cho gã thể diện bao lớn chứ? Nếu như nói ra, xem ai còn dám đối nghịch với gã!
Hữu Xu dựa theo danh sách đi tìm từng nhà, những người này vừa thấy là cậu, lập tức quỳ xuống dập đầu nhận sai, dáng vẻ nước mắt nước mũi giàn giụa vô cùng thê thảm. Hữu Xu bảo bọn họ viết đơn kiện, bọn họ không chịu, bảo bọn họ đi gõ trống kêu oan, bọn họ mặc kệ, rơi vào đường cùng chỉ đành bắt người lại hết, dùng dây thừng cột một hàng dắt về.
“Mau nhìn kìa, Triệu cẩu quan lại bắt người!”
“Lần này bắt đều là mấy người đắc tội đại cữu tử (anh vợ) cậu ta, thật mẹ nó súc sinh!”
“Phi, chết nên xuống mười tám tầng địa ngục!”
Dân chúng chờ cậu đi qua sau đó sôi nổi nhổ nước miếng xuống đất.
Hữu Xu tai mắt linh hoạt, nhưng cũng chỉ có thể giả câm vờ điếc, sau khi đưa người đến huyện nha liền phân biệt nhốt vào buồng nhỏ, nhất nhất đi vào dò hỏi. Những người này liên tiếp giúp Lý Nhị Cẩu nói tốt, nói thẳng tất cả đều là mình sai, không quan hệ với Lý gia, sau khi trở về nhất định dập đầu bồi tội vân vân.
Hữu Xu hết cách, chỉ phải hét lên ra lệnh bọn họ câm miệng, dùng ngòi bút chỉ chỉ đối phương, nói, “Đây là bởi vì sao?”
Lời này hiển nhiên là nói với quỷ chết đói, nó lập tức tiến lên nói nhỏ, “Người này tên là Lý Vượng, bởi vì sửa bờ ruộng nhà mình quá cao, trâu nhà Lý Nhị Cẩu đi qua ngã gãy chân, liền bị Lý Nhị Cẩu đánh gãy chân giống vậy ném ở trong núi. Nếu không phải nhà hắn nuôi một con chó tốt, nửa đêm dẫn người đi tìm, không chừng đã bị hổ sói tha đi rồi.”
Hữu Xu múa bút thành văn, thực nhanh viết xong một đơn kiện, có lí do có căn cứ, bảo Lý Vượng ấn dấu tay. Những người này đều là nông dân, chưa bao giờ đọc sách, nào có xem hiểu cậu đang viết cái gì, cho rằng cậu là đang vô căn cứ, vu oan hãm hại, vì thế kêu cha gọi mẹ mà thét lên, bất luận như thế nào cũng không chịu đưa tay.
Hữu Xu hết cách, chỉ đành bảo thủ hạ mới thuê bắt người, cưỡng chế ấn một ngón cái. Trong mắt thủ hạ ẩn hiện phẫn nộ, nhưng cũng không biết làm thế nào, hiện tại thế đạo loạn như vậy, mình còn khó có thể giữ mạng sống, chỗ nào lo được cho người khác?
Cậu đi vào mỗi một phòng liền viết một tờ đơn kiện, khiến cho toàn bộ huyện nha quỷ khóc sói gào, tranh cãi ầm ĩ không chịu nổi. Thật vất vả tập hợp đủ tội trạng, cậu an an tâm tâm nằm xuống ngủ, tiếng khóc trong buồng nhỏ lại vang lên một đêm. Đợi đến ngày thứ hai, Lý Nhị Cẩu quả nhiên đã sớm đến huyện nha lên công đường, còn gọi một đám hồ bằng cẩu hữu tới giúp vui. Cũng có dân chúng lòng mang lương tri nghe tin tức tới nơi, trong tay xách giỏ rau, bên trong là mấy thứ như tảng đá trứng gà, tính toán ném cẩu quan xong lập tức bỏ chạy.
Hữu Xu cũng không vô nghĩa, vừa mới ngồi vào chỗ của mình liền vỗ kinh đường mộc, để thủ hạ dẫn nguyên cáo tới. Mọi người khóc một đêm, tóc tai bù xù, ánh mắt sưng đỏ, nhìn qua vô cùng chật vật. Nhóm bách tính phát ra tiếng phẫn nộ, Hữu Xu lại vẻ mặt bình tĩnh, cầm lấy một phần đơn kiện bắt đầu đọc, mới vừa đọc hai câu dưới công đường liền truyền đến tiếng kêu to, “Oan uổng mà! Phần đơn kiện này căn bản không phải tự chúng ta viết, là huyện thái gia bịa đặt sau đó bức chúng ta ấn dấu tay! Nếu ông trời có mắt liền giáng một tia sét đánh chết hết mấy kẻ ác này đi!”
“Ông trời mở mắt, đừng để người tốt bị oan khuất! Van cầu ngài mà ông trời!”
Dưới cơn tuyệt vọng, người duy nhất mà những người này có thể xin giúp đỡ lại chỉ có trời xanh. Quần chúng vây xem đồng cảm rồi lại bất lực, chỉ phải gục đầu xuống gạt lệ, cắn chặt khớp hàm vang canh cách, giống như muốn đem người ngồi ở phía trên ăn sống nuốt tươi. Trái lại Lý Nhị Cẩu thì chống nạnh ngửa mặt, đắc ý dào dạt, Lý Ny cũng ngồi trong công đường che miệng cười nhẹ.
Hữu Xu không để ý tới ai, cầm lấy kinh đường mộc vỗ vỗ, đợi âm lượng phía dưới hơi giảm liền tiếp tục đọc, đọc đọc, người kêu khóc chậm rãi ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe, Lý Nhị Cẩu và Lý Ny lại lộ ra biểu tình kinh nghi bất định.
“Lý Vượng, phần cáo trạng này có phải từng câu đều là thật không?” Hữu Xu lạnh nhạt hỏi.
Lý Vượng không dám đáp, chốc lại nhìn trên công đường, chốc lại nhìn nhìn thân nhân ẩn ở trong đám người, mày nhíu thành nút thắt.
Hữu Xu cũng không cần hắn trả lời, vỗ kinh đường mộc khẳng định nói, “Nay đã kiểm chứng, mọi việc Lý Vượng khai đều là thật, bản quan phán Lý Nhị Cẩu tội danh giết người thành lập, sau thu xử trảm.” Dứt lời lại cầm lấy một phần đơn kiện bắt đầu đọc, cũng hoàn toàn phù hợp sự thật, cũng không đợi khổ chủ gật đầu liền phán Lý Nhị Cẩu có tội.
Liên tục thẩm mười lăm mười sáu người, bất quá chỉ tiêu phí ngắn ngủn ba khắc, dưới sổ tội trạng phạt Lý Nhị Cẩu bị phán xử trảm. Nha dịch đứng ở hai bên nhào lên trói gã rắn rắn chắc chắc, còn gác đao lên cổ, đợi huyện thái gia đem văn thư công thẩm đưa cho hình bộ đồng thời được hồi đáp, là có thể kéo ra cửa chợ hành hình.
Lý Nhị Cẩu sắp phát điên, vừa giãy dụa vừa hô muội phu. Lý Ny vì che giấu sợ hãi và bối rối trong lòng, đứng lên chỉ vào mũi Hữu Xu chửi bậy, nói nếu cậu thật sự không thả huynh trưởng, mối hôn sự này liền tức khắc từ bỏ.
Nào ngờ Hữu Xu sớm có chuẩn bị, từ trong lòng ngực lấy ra một tờ hôn thư, tại chỗ xé thành mảnh nhỏ, chậm rãi nói, “Bản quan đang có ý này. Như vậy, kế tiếp liền thẩm Lý Ny tội bức hại mạng người, khổ chủ ở chỗ nào, tự mình đứng ra.” Dứt lời hơi khoát tay, liền có hai nha dịch áp Lý Ny quỳ gối trên công đường, đầu gối va chạm với mặt đất vang lớn tiếng làm người ta nghe xong ê cả răng.
Đến lúc này, nhóm bách tính mới ý thức được huyện thái gia là làm thật, cậu lại thật sự tính toán quân pháp bất vị thân, vì dân trừ hại. Ai sẽ đem tức phụ mình áp quỳ tại chỗ, mở công đường thẩm vấn? Còn muốn mặt mũi hay không? Ai lại đem đại cữu tử mình trói gô lấy đao gác lên, làm gã bị dọa đến tè ra? Diễn trò căn bản làm không được đến mức này!
Mấy người quỳ gối dưới công đường cắn răng một cái, lập tức đứng dậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT