Hữu Xu dùng vụn điểm tâm dẫn rùa nhỏ ghé vào hồ sen phơi nắng tới bên bờ, sau đó vén vạt áo, muốn mò nó lên. “Ai, ngũ đệ, ngươi làm gì vậy?” Triệu Ngọc Lâm vội vàng tiến lên ngăn cản.

“Ta muốn mang rùa về nuôi. Như thế nào, không được sao? Không được thì ta mua lại.” Cậu vừa nói vừa lấy ra một tờ ngân phiếu năm mươi lượng từ trong túi, tư thế vô cùng hào sảng. Bất luận kiếp trước hay là kiếp này, đối với tiền tài cậu đều không có khái niệm gì, thường làm ra cái chuyện như xa hoa ném ngàn vàng, người ngốc nhiều tiền.

Triệu Ngọc Lâm theo dõi hà bao căng phồng của cậu, trong lòng vừa đố kỵ vừa hâm mộ. Thầm nghĩ khó trách Triệu Ngọc Tùng muốn trị tiểu tử này, sợ là thực không quen nhìn bộ dạng cậu ta tiêu tiền như nước. Hiện tại Triệu gia thật sự là không lớn bằng lúc trước, mặc dù bên ngoài không nhìn ra, trong những chỗ tỉ mỉ lại hiện ra sự mộc mạc. Tứ phòng, ngũ phòng túng quẫn như thế nào không đề cập tới, chỉ nói về nhị phòng, đã liên tục ba tháng không phát tiền công, tôi tớ bên dưới đều sắp ồn ào rồi.

Lại nhìn đại phòng, Triệu tri châu ở bên ngoài cao thấp chuẩn bị, chi tiêu vô độ, Vương thị mỗi ngày gọi chưởng quầy Cẩm Y các đến nhà mua thêm xiêm y. Lại nhìn Hữu Xu, ăn mặc trên người không gì không tốt, không gì không quý, đứng dưới ngày hạ kim quang lòe lòe, xác thực chói mắt.

Đáng giận chính là đại phòng còn không cần gánh vác chuyện nhà, dù có tiền cũng không về đến của chung, sống phải gọi là thoải mái!

Triệu Ngọc Lâm càng nghĩ càng khó chịu, chút áy náy mới vừa rồi cũng liền tan thành mây khói. Hắn ta sợ Hữu Xu quả thực nhảy xuống hồ sen, khiến cho mình một thân bùn lầy, liền dỗ cậu nói chờ cơm nước xong sẽ bảo chưởng quầy hỗ trợ đi mò, không cần tiền.

Hữu Xu vừa nghe không cần tiền, cũng liền cất ngân phiếu lại, khiến hai mắt tú bà vừa vặn đi tới phát ra ánh sáng. Vị Triệu tiểu công tử này quả nhiên của cải đủ dày, trên người một con rùa cũng có thể tiêu phí năm mươi lượng bạc ròng, nếu đổi thành cô nương nhà mình thì lại như thế nào... Trong lòng bà ta mừng thầm, vội vàng thái độ ân cần mà dẫn thiếu niên vào trong đình bát giác dùng bữa, lại liên tiếp nháy mắt với nhóm nữ nhi, bảo các nàng chớ có bỏ qua cơ hội.

Một đám nữ tử trang điểm tỉ mỉ bưng khay đi vào, vừa đặt thức ăn vừa dùng ngôn ngữ khiêu khích, còn thường thường dùng cánh tay khuỷu tay hoặc mông đụng đụng vào Triệu tiểu công tử. Chẳng may Hữu Xu là một người không hiểu phong tình, hai mắt chỉ lo nhìn chằm chằm đồ ăn, chóp mũi cũng thoáng co rụt ngửi ngửi mùi, chưa từng nhìn người bên ngoài, cũng không mở miệng đáp lời.

Triệu Ngọc Lâm đỡ trán, thầm nghĩ ngũ đệ vẫn chưa trưởng thành, nếu muốn bồi dưỡng cậu ta thành hoàn khố túng tình thanh sắc*, ngũ độc câu toàn**, cũng không biết phải tiêu phí bao nhiêu tâm tư! Nghĩ rồi lại nghĩ: học cái xấu thì dễ học cái tốt thì khó, mình chỉ cần dẫn cậu ta vào, không chừng bản thân cậu ta liền kiềm chế không nổi.

*Túng tình thanh sắc: quá mức mê luyến mỹ nữ và âm nhạc, cực kỳ phóng túng.

**Ngũ độc câu toàn: có nhiều nghĩa, trong trường hợp này là nói về năm hiện tượng xấu trong xã hội: lừa gạt, cờ bạc, băng đảng, hút chích, chơi gái.

Nghĩ vậy, tâm tình hắn ta lúc này mới hòa hoãn, liền nhớ tới vị giai nhân tuyệt sắc tú bà nhắc trước đó, vội hỏi: “Không phải ngươi nói mới thu một nữ nhi sao? Mang đến cho gia nhìn xem, nếu quả thực không nói phóng đại, gia lập tức nạp nàng!”

Tú bà lộ vẻ mặt khó xử: “Nhị công tử, nô gia mới vừa đi nhìn mới biết, nữ nhi kia của ta hôm nay bị nổi sởi, không tiện đi ra gặp khách. Nếu không thì ngày khác ngài lại đến đi? Ngài cũng biết, nổi sởi không được phơi nắng cũng không được ra gió, không thì sẽ lây bệnh khí cho người ngoài. Nếu ngài và Triệu tiểu công tử xảy ra tình huống gì, nô gia đảm đương không nổi đâu!”

Triệu Ngọc Lâm nghe lời ấy liền bỏ tâm tư, chỉ lo lệnh cho những cô nương bên người chiếu cố tốt Hữu Xu.

Tú bà thầm thở phào, thầm nghĩ vẫn là Triệu gia nhị công tử dễ gạt gẫm, nếu như đổi người khác, nói không chừng liền muốn đến khuê phòng của nữ nhi nhìn một cái. Cũng không biết vận khí bà ta là tốt hay là xấu, một đại mỹ nhân diện mạo tuyệt thế như vậy, lại chủ động vào cửa bà ta, nếu cho ân khách xem, tất nhiên tài nguyên cuồn cuộn. Nhưng cũng có chỗ không tốt, chính là tính tình nàng ta phá lệ bướng bỉnh, nhìn khách nhân được mắt mới chiêu đãi, nhìn không được thì ngay cả mặt mũi cũng không chịu lộ.

Vả lại điều kiện nàng ta chọn lựa khách nhân vô cùng nghiêm khắc, vừa muốn quyền cao chức trọng, lại muốn xuất thân bất phàm, còn muốn dung mạo tuấn mỹ, dù phóng mắt toàn Hạ Khải, cũng không kiếm ra được mười quý nhân như vậy. Tú bà cũng thực phát sầu, muốn bức nàng ta một chút, lại sợ làm hỏng gương mặt vô giá của nàng ta, chỉ đành chậm rãi khuyên giải.

Tuy nói Triệu tiểu công tử hôm nay không tính là quyền cao chức trọng, nhưng mà xuất thân bất phàm, dung mạo tuấn mỹ, nên xứng đôi với nàng ta đi? Nhưng nàng ta chỉ vừa nghe qua, lại nhạo báng người ta là một tiểu tử choai choai chưa đủ lông đủ cánh, thật sự từ chối.

Trong lòng tú bà tức giận, thầm nghĩ đêm nay nhất định phải giáo huấn nha đầu chết tiệt kia thật tốt!

Khi Hữu Xu ở hậu viện dùng bữa, cửu hoàng tử đã đến hẻm yên liễu, đang từng nhà từng nhà tìm người. Nhà bị gõ mở cửa nhìn thấy một đám quan gia hung thần ác sát, trước tiên liền hoảng sợ, lại thấy bọn họ rút cương đao ra, có ý đại khai sát giới, lập tức quỳ xuống đập đầu cầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi đầy mặt.

Hai mắt cửu hoàng tử đỏ rực, ở trong viện này soát một lần lại vào viện kia đi một chuyến, đúng là thần cản giết thần, phật cản giết phật. Khi tìm đến mấy căn trong đó còn thực không khéo mà gặp gỡ vài quan to triều đình, làm bọn họ hồn phi phách tán, lá gan đều nứt ra, lõa thể quỳ gối trong viện, cầu cửu điện hạ khai ân.

Tiết Vọng Kinh muốn khuyên nhủ rồi lại không dám, chỉ đành đi theo sau mông hắn thu thập cục diện rối rắm.

Đoàn người liên tục tìm năm sáu kỹ quán, khi ra ngoài vừa vặn chạm mặt với Triệu Ngọc Tùng vội vàng chạy tới. Cũng không biết Triệu Ngọc Tùng nghĩ như thế nào, sau khi bị cửu hoàng tử chán ghét vứt bỏ cũng không né xa một chút, lại chủ động chạy tới trước mặt hắn. Lần này, thù mới hận cũ đồng loạt dâng lên, cửu hoàng tử bước qua, bóp chặt cổ hắn ta lạnh giọng chất vấn: “Hữu Xu ở chỗ nào? Đã biết cậu ấy ở hẻm yên liễu, nói vậy ngươi đã an bài tốt nơi cậu ấy đến rồi nhỉ?” Thật sự tưởng hắn là đồ ngốc, dễ lừa gạt sao? Hữu Xu mới tới thượng kinh, làm thế nào biết được nơi tàng ô nạp cấu, phố sâu ngõ hẹp bậc này? Khẳng định là có người cố ý dụ dỗ.

Năm ngón ta hắn liên tục siết chặt lại, rất có tư thế không nói nữa liền đem người bóp chết. Mặt Triệu Ngọc Tùng trướng lên, hai mắt lồi ra, đầu lưỡi lộ ra ngoài, mắt thấy liền muốn tắt thở. Hắn ta trăm triệu lần không ngờ cửu hoàng tử lại thật sự có thể hạ sát thủ với mình, tình cảm bọn họ sớm chiều ở chung hơn mười năm chẳng lẽ còn kém hơn Triệu Hữu Xu mới quen biết không được một ngày sao?

Nhưng mà trong lòng không cam tâm như thế nào đi nữa, cũng phải bảo vệ mạng nhỏ, chống đỡ một hơi cuối cùng, hắn ta khàn giọng hô: “Điện hạ tha mạng, ngũ đệ ở, tại Lục Sáp Tiểu Trúc, quẹo qua khúc quanh phía trước liền tới!”

Cửu hoàng tử vẫn bóp cổ hắn ta, tha hắn ta đi về phía trước, nếu hôm nay không tìm được người, hắn sẽ trực tiếp mang Triệu Ngọc Tùng về Đông Cung lột da! Tiết Vọng Kinh nhìn bạn cũ bị kéo trên mặt đất, tóc mai hỗn độn, quần áo rách nát, cổ còn nổi lên một vòng lằn đỏ, liên tục thở dài ở trong lòng: đều là đồng tông đồng tộc, hà tất nháo đến nông nỗi này, vừa hại người lại hại mình. Nếu hôm nay Triệu tiểu công tử thật sự bị người ta làm bẩn, sợ là cửu điện hạ sẽ huyết tẩy hẻm yên liễu.

Nghĩ vậy, hắn ta bất đắc dĩ đỡ trán, yên lặng thở dài, mà một đám cận vệ ở kinh đô và vùng lân cận đã trông giữ thông đạo lớn nhỏ hẻm yên liễu, nghiêm cấm ra vào.

Cửu hoàng tử long hành hổ bộ*, thực nhanh đã đến Lục Sáp Tiểu Trúc, đang muốn một cước đá văng cửa, rồi lại do dự. Hắn ném Triệu Ngọc Tùng đi, tinh tế vuốt phẳng nếp gấp nơi cổ áo, vạt áo, cổ tay, lại sửa sang phát quan, sau đó mới thu liễm sát khí đầy người tiến đến gõ cửa.

*Long hành hổ bộ: rồng bay hổ bước, ý nói tư thế khí vũ hiên ngang bất phàm.

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, tiết tấu thong thả mà lại nhẹ nhàng, hoàn toàn nhìn không ra cuồng bạo trước đó. Dù cho tức giận đến mức muốn giết người, chỉ cần nghĩ đến việc nơi đây cất giấu thiếu niên mình yêu mến nhất, vả lại còn nhát gan như vậy. Hắn cũng không dám biểu lộ ra một chút cảm xúc bất mãn phẫn nộ nào, sợ sẽ khiến cậu bị dọa.

“Bổn vương nhìn ổn chứ?” Khi chờ đợi người gác cổng trả lời, hắn bớt thời giờ hỏi một câu, thấy Triệu Ngọc Tùng lén lút lui về sau, liền lệnh cho thị vệ bắt lấy hắn ta, bịt mồm lại.

Tiết Vọng Kinh nhìn cửu hoàng tử một khắc trước còn cuồng bạo không chịu nổi, chớp mắt sau lại gió êm sóng lặng, run rẩy khóe miệng gật đầu. Vẻ mặt này của điện hạ có chút không bình thường, so với ngày xưa còn hung hãn hơn, chỗ nào có nửa phần anh minh thần võ của bá hoàng chuyển thế? Nếu hắn đăng cơ, không phải là một bạo quân đi?

Tưởng tượng như vậy, lại có tám chín phần khả năng, càng khiến cho Tiết Vọng Kinh kinh hồn táng đảm.

Trong lúc miên man suy nghĩ, cửa mở, một tên lùn thân cao không đủ ba thước tiến lên nghênh đón: “Các vị khách quan, mời vào bên trong.” Chỉ cần liếc mắt một cái, gã liền nhìn ra những người này không phú thì quý, cũng không hỏi thăm ý đồ đến của bọn họ.

“Triệu tiểu công tử có ở bên trong không?” Bởi vì trong lòng tràn đầy lo âu, giọng cửu hoàng tử có vẻ phá lệ trầm thấp thô ráp, thấy thị vệ áp giải Triệu Ngọc Tùng cũng muốn theo vào, liền xua tay bảo bọn họ ở lại. Tiết Vọng Kinh cùng thống lĩnh thị vệ đều có võ công cao cường, chỉ cần hai người họ đi theo là đủ rồi.

“Triệu gia quả thật có hai vị công tử đến, đang ở hậu viện dùng bữa, đi bên này.” Tên lùn cho rằng những người này là quen biết đã lâu, tự động dẫn bọn họ đi qua.

Càng tới gần hậu viện, bước chân cửu hoàng tử lại càng dồn dập, hai mắt cũng ẩn hiện ánh lửa. Tiết Vọng Kinh rụt vai, ôm ngực, thật sợ hãi nhìn thấy tình cảnh kế tiếp. Nếu Triệu tiểu công tử giống như những quan viên trước đó, đang ở trong phòng điên loan đảo phượng vậy nên làm cái gì bây giờ?

Người nọ là cần hay không cần nữa? Giết hay là không giết? Giết rồi cửu điện hạ có thể phát cuồng hay không? Có thể giận chó đánh mèo hay không? Sẽ không hối hận chứ? Mình và Ngao đại nhân (thống lĩnh thị vệ) có thể giữ nổi hay không? Đầu Tiết Vọng Kinh từng trận từng trận đau nhức, đã không dám nghĩ tiếp nữa.

Cùng lúc đó, trong đầu cửu hoàng tử cũng đang suy đoán Hữu Xu đang làm gì, hai mắt dần dần phủ kín tơ máu.

Phía trước truyền đến tiếng cười nũng nịu của các cô nương, tên lùn không dám đi vào trong nữa, sợ làm mất nhã hứng của quý nhân. Liền chỉ vào đường mòn bao quanh rừng hoa nói: “Các vị gia, vòng qua núi giả chính là hồ sen, hai vị Triệu công tử đang dùng bữa trong đình bát giác cạnh hồ sen. Các ngài tự đi đi, tiểu nhân cáo lui.”

Cửu hoàng tử hừ nhẹ một tiếng coi như đáp lại, cũng không bước nhanh nữa, mà dừng lại, dùng sức xoa xoa khuôn mặt lạnh lùng, để khiến mình thoạt nhìn không đáng sợ, lúc này mới tiếp tục đi tới trước.

Tiết Vọng Kinh thấy hắn mặc dù ở bên lằn ranh cuồng bạo nhưng cũng không nỡ dùng một mặt nghiêm khắc nhất đi gặp Triệu tiểu công tử, trong lòng không thể không thán phục. Xem ra hôm nay chỉ cần có Triệu tiểu công tử ở đây, hẻm yên liễu sẽ không máu chảy thành sông. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hắn ta lại không hoàn toàn lạc quan, Triệu tiểu công tử có lẽ sẽ không chết, người khác lại không nói chắc, phải đợi một hồi xem là tình cảnh gì.

Đoàn người vòng quanh hồ sen chậm rãi đi qua, chỉ thấy hai vị công tử Triệu gia ngồi xếp bằng trong lương đình, bên người vây quanh rất nhiều nữ tử xinh đẹp trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc mỏng manh. Cảnh tượng này đã trong dự đoán của bọn họ, lại nhìn kỹ, chút khẩn trương lo âu vừa rồi liền nháy mắt tiêu tán.

Vị Triệu tiểu công tử đó quả nhiên là một bảo bối mà! Trên đời sao lại có người như thế? Tiết Vọng Kinh cùng thống lĩnh thị vệ dở khóc dở cười mà thầm nghĩ.

Chỉ thấy Triệu tiểu công tử bị oanh oanh yến yến vây quanh chẳng những không thấy một tia vui thích, ngược lại vẻ mặt tức giận. Cậu một tay nắm thật chặt đũa, một tay chặt chẽ che chở bát đĩa, dùng bả vai đụng văng mấy nữ tử trái phải nhào lên. Chỉ lo nhét đồ ăn bới cơm vào miệng, bộ dạng lang thôn hổ yết giống như đói bụng mấy đời.

Kỳ thật Hữu Xu cũng không phải không thể chờ đợi được như vậy, chỉ vì kiếp trước khi ăn cơm luôn gặp phải đánh cướp đoạt thức ăn, cậu liền phá lệ thống hận việc khi ăn bị một đám người vây xem vờn quanh. Nếu không phải ý thức được nơi này đã sớm không phải là mạt thế, hơn nữa lương thực rất sung túc, những nữ nhân này không cần cướp đoạt đồ ăn, có lẽ là đang chiêu đãi mình, cậu nhất định sẽ rút chủy thủ giấu ở trong giày ra, đâm sạch một đám các nàng.

Nhưng mặc dù cố nén sát ý bốc lên trong lòng, cậu cũng khó có thể chống đỡ các nàng dây dưa, chỉ muốn nhanh chóng ăn sạch thức ăn, sau đó rời đi. Quán cơm này cũng quá kỳ quái, lại tìm nhiều người bán hàng như vậy, thủ đoạn marketing quả thật tiên tiến. Cậu còn chưa thông suốt nào có nghĩ tới việc Lục Sáp Tiểu Trúc này không phải là quán cơm tư gia, mà là kỹ viện treo đầu dê bán thịt chó.

Hữu Xu nhanh chóng lùa xong một chén cơm, vốn định thêm một chén nữa, bên cạnh lại có một nữ tử chen tới, dịu dàng nói: “Công tử, đừng chỉ lo ăn mà, uống vài chén với tỷ muội chúng ta đi?”

Rượu trắng cay họng, khó uống, không cần! Hữu Xu không chút lưu tình đẩy nàng ta ra, tự động xới cơm.

Lại có một nữ tử cướp đi bát đũa của cậu, sẵng giọng: “Công tử, đến tột cùng thì ngài đến làm gì vậy? Nếu ngài thật sự muốn ăn, nô gia có thể đút ngài.” Vừa nói vừa nhón một khối bánh củ cải, ngậm ở giữa môi. Sau đó hơi hơi nghiêng người dán tới bên má cậu, muốn miệng đối miệng đút đồ ăn với cậu.

Mới vừa rồi chỉ là sờ mình, đẩy mình, quấn mình, chỉ cần không cản trở mình ăn cơm, còn có thể chịu đựng. Được rồi, hiện tại lại phát triển trở thành cướp đồ ăn từ trong bát mình, điểm mấu chốt của Hữu Xu đã bị đụng đến, tính tình lập tức bạo phát. Hai ba cái đẩy toàn bộ nữ nhân bên cạnh ra, lại quơ toàn bộ bát đĩa trên bàn tới giữa hai tay duỗi ra của mình, cả người treo hờ phía trên thức ăn, sắc mặt giận dữ: “Đến tột cùng các ngươi muốn làm gì? Còn để cho người ta ăn cơm ngon không hả? Cướp đồ ăn sẽ bị làm thịt!”

Nói tới đây, cậu một cước đạp trên ghế, từ trong giày rút ra một thanh chủy thủ sắc bén, mạnh mẽ cắm vào bàn gỗ, thể hiện mình cũng không phải là nói chơi. Bộ dạng quắc mắt nhìn trừng trừng, nhe răng trợn mắt kia, rất giống như một chú báo con bị chọc giận.

Đám nữ tử liên tục kêu lên sợ hãi, hoa dung thất sắc, cũng không quản có thể đạp trúng Triệu Ngọc Lâm đang uống rượu bên cạnh hay không, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài lương đình.

Đoàn người cửu hoàng tử chậm rãi đến gần, vừa vặn xem một màn này từ đầu tới đuôi, biểu tình một người vặn vẹo hơn so với một người. Sắc mặt một người đỏ hơn so với một người, nhưng vừa rồi là cuồng nộ kinh hãi, hiện tại là cực lực nhịn cười. Trên đời này sao lại có người như thế? Đến hẻm yên liễu không phải là vì tầm hoan, mà là nghiêm nghiêm túc túc đến ăn cơm, còn bảo vệ đồ ăn chặt như vậy. Bất quá chỉ là bị đoạt một khối bánh củ cải thôi, lại phát ngôn bừa bãi muốn làm thịt cô nương xinh đẹp như hoa người ta.

Không được, mình phải tìm một chỗ ngồi cười một trận! Tiết Vọng Kinh cùng thống lĩnh thị vệ không hẹn mà cùng thầm nghĩ, sau đó yên lặng đi đến sau một ngọn núi giả, bả vai kịch liệt run run.

Sắc mặt lạnh lẽo của cửu hoàng tử đã hoàn toàn hòa hoãn, tơ máu trong mắt cũng lặng yên thối lui, khóe miệng hơi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười ôn nhu. Hắn không tự giác sửa sang tóc mai và vạt áo, lúc này mới đi qua, nhẹ nhàng mà hô một tiếng: “Hữu Xu.”

Hữu Xu đang xù lông nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, giống như cún nhỏ được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức buông chân xuống, cắm chủy thủ lại ống giày, nhìn về phía người tới. Đôi mắt ẩm ướt sáng rõ phụ trợ với lúm đồng tiền nho nhỏ bên má, có vẻ nhu thuận mà lại đáng yêu, nào còn có một chút cuồng bạo trước đó.

Hai người Tiết Vọng Kinh từ sau núi giả vòng ra đồng loạt than thở trong lòng: đây cũng là một cao thủ biến sắc mặt, khó trách có thể nhất kiến như cố với cửu hoàng tử, hóa ra là khí tràng phù hợp.

“Chủ tử!” Cậu bịch bịch chạy tới, theo thói quen níu lấy một mảnh góc áo đối phương.

Cửu hoàng tử yêu nhất dáng vẻ cậu ỷ lại mình, lại thích tính tình không chút che lấp của cậu, thuận tay kéo cậu vào trong ngực, cọ qua hôn lên đỉnh đầu cậu, động tác vô cùng lưu loát tự nhiên.

Bởi vì chiều cao hai người chênh lệch quá lớn, cái hôn này lại quá mức mềm nhẹ, như là e sợ quấy nhiễu thiếu niên, cho nên Hữu Xu vẫn chưa phát giác. Cậu kéo người vào lương đình, nghiêm túc khuyên bảo: “Chủ tử cũng tới ăn cơm sao? Đồ ăn nơi này rất bình thường, điếm tiểu nhị lại rất nhiều, còn giành đồ ăn của khách nữa, xác thực khiến người ta để ý.”

“Phụt!” Một tiếng cười truyền đến, cũng là Tiết Vọng Kinh và thống lĩnh theo vào ở phía sau. Gọi người bồi rượu là điếm tiểu nhị, đây cũng quá buồn cười rồi, không phải là Hữu Xu chưa từng tới nơi yên hoa này đi?

“Xin lỗi, thất lễ.” Tiết Vọng Kinh dùng quạt che miệng, sau đó gật đầu với Triệu Ngọc Lâm đang trong cơn ngẩn ngơ: “Triệu nhị công tử, đã lâu không gặp.”

“Vâng, đã lâu không gặp. Thảo dân kiến quá cửu điện hạ, không thể nghênh đón từ xa, mong cửu điện hạ thứ tội!” Triệu Ngọc Lâm khó khăn hoàn hồn, kinh sợ quỳ xuống, cũng âm thầm đánh giá cửu hoàng tử đã kéo ngũ đường đệ ngồi xuống, biểu tình vô cùng ôn nhu sủng nịch.

Ngũ đệ và cửu hoàng tử đúng là quen biết ư? Vả lại nhìn dáng vẻ thân mật khăng khít đó, giao tình tất nhiên không cạn. Hắn vội vàng tìm tới là vì ngũ đệ chăng? Trong đầu thiên hồi bách chuyển, lúc này Triệu Ngọc Lâm mới ý thức được, đại khái, hình như, là mình bị Triệu Ngọc Tùng hãm hại rồi?

Sống lưng trong nháy mắt bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, hắn ta thoáng ngẩng đầu, nháy mắt ra hiệu với Hữu Xu, hy vọng cậu đừng bán mình đi. Hắn ta có kinh nghiệm phong nguyệt, làm sao lại nhìn không ra trong con ngươi thâm thúy của cửu hoàng tử ẩn chứa nóng bỏng và dục niệm. Nếu nói cửu hoàng tử đối với Hữu Xu chỉ là thưởng thức, không phải tình cảm lưu luyến, đánh chết hắn ta cũng không tin.

Giỏi cho ngươi Triệu Ngọc Tùng, bảo ta mang Hữu Xu đến phiêu kỹ, ngươi là muốn hại ta bị cửu hoàng tử lột da mà! Nghĩ vậy, hắn ta vừa hối hận, lại vừa cáu giận.

Cửu hoàng tử không có tâm tư phản ứng với người ngoài, đang vỗ về hai má thiếu niên bởi vì tức giận mà có vẻ phá lệ hồng nhuận, cười hỏi: “Ăn no chưa? Chưa ăn no thì lại chọn thêm vài món?”

“Chưa ăn no, còn có thể thêm hai chén nữa.” Hữu Xu đã ăn một chén cơm tự động đưa chén không cho chủ tử, trong hành động không chút nào khách khí.

Nụ cười của cửu hoàng tử càng sâu, giúp cậu thêm đầy một chén, lại cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn. Tú bà nghe được động tĩnh vội vàng chạy tới, đang muốn quỳ xuống dập đầu, lại bị Tiết Vọng Kinh đuổi đến phòng bếp giục đồ ăn, còn một lần nữa dặn dò bà ta bảo đại trù tỉ mỉ một chút.

“Thế tử gia, có muốn gọi vài cô nương hay không...” Tú bà cười nịnh nọt.

“Muốn chết cứ gọi.” Tiết Vọng Kinh không chút để ý xua tay.

Mặt tú bà xanh mét, lập tức nhấc váy chạy lấy người, các cô nương bị Hữu Xu dọa chạy cũng không dám tới gần nữa.

“Sao ngươi lại đến hẻm yên liễu? Ai ra chủ ý?” Chờ tất cả những người không liên quan đều lui ra, lúc này cửu hoàng tử mới bắt đầu tính sổ. Hữu Xu của hắn nhu thuận hiểu chuyện như thế, sao lại đến cái nơi tàng ô nạp cấu thế này? Khẳng định là bị người ta mê hoặc! Vả lại ở trên đường hắn đã nghĩ thông suốt, dù cho Hữu Xu thật sự bị người ta xách lên giường, làm việc mây mưa, hắn trừ sạch toàn bộ hẻm yên liễu cũng luyến tiếc động đến một sợi tóc của cậu. Hữu Xu sẽ không bẩn, bẩn chính là những người đụng chạm cậu, chỉ cần lau đi sạch sẽ là được.

Tóm lại bất luận Hữu Xu làm ra sai lầm gì, dưới cái nhìn của cửu hoàng tử đều là người khác lầm đường gây nên. Hắn có giận có oán nữa, cũng sẽ không liên lụy Hữu Xu. May mà Hữu Xu còn nhu thuận hiểu chuyện, hồn nhiên chất phác hơn cả dự đoán của hắn. Ngay cả cái tật tham ăn bảo vệ đồ ăn của cậu trong mắt cửu hoàng tử cũng thành phẩm chất đáng quý.

Thân thể Triệu Ngọc Lâm run rẩy càng thêm lợi hại, muốn nháy mắt với đường đệ, nhưng ở trước mặt cửu điện hạ cũng không dám ngẩng đầu.

Hữu Xu rất thành thực, vừa ăn vừa hàm hồ nói: “Nhị đường huynh dẫn ta tới, hắn nói nơi này là quán cơm tư gia nổi danh nhất thượng kinh, làm đồ ăn đúng là nhất tuyệt. Cơ mà dưới cái nổi danh đó kỳ thực là kém cỏi, hương vị cũng chỉ bình thường.”

Triệu tri châu cùng Vương thị yêu con như mạng, cả ngày mua thức ăn quý giá, chỉ để nhi tử mọc thêm chút thịt. Vì vậy, đoạn thời gian gần đây đầu lưỡi Hữu Xu đã bị nuôi đến kén chọn hơn rất nhiều, không giống như lúc trước ăn cái gì cũng cảm thấy mỹ vị.

Hai mắt cửu hoàng tử lạnh lẽo, nhưng cũng không tiện phát tác trước mặt thiếu niên, khoát tay nói với Triệu Ngọc Lâm: “Đứng lên đi, sang một bên đợi.”

Hữu Xu với vài vị đường huynh cũng không có tình cảm gì, cho nên cũng không thấy thái độ khinh mạn của chủ tử có cái gì không đúng. Ở trong lòng cậu, chủ tử mới là người thân cận nhất của cậu, bây giờ tăng thêm Triệu tri châu và Vương thị, còn những người khác đều là người ngoài, không cần quan tâm bọn họ chết sống.

Triệu Ngọc Lâm thở phào, vội vàng rụt vai, ôm lấy mình, trốn ra phía sau Tiết Vọng Kinh.

Tâm tình tốt, cửu hoàng tử liền bắt đầu trêu đùa thiếu niên: “Người ta giành của ngươi một khối bánh củ cải, ngươi liền muốn làm thịt người ta, bảo vệ đồ ăn chặt như vậy à? Nếu ta muốn ăn một khối bánh củ cải của ngươi thì sao?”

Hữu Xu không chút nghĩ ngợi liền đem cả đĩa bánh củ cải nhét vào trong lòng chủ tử: “Cho ngươi, cho ngươi hết, đồ của ta chính là của ngươi.” Biết được đời trước chủ tử vì mình mà chết không nhắm mắt, cậu vừa hối hận vừa áy náy, hận không thể trả cả tính mạng lại, làm sao lại keo kiệt một chút cái ăn?

Cửu hoàng tử tâm tình vui vẻ, ấn thiếu niên vào trong lòng hắn xoa nắn một trận. Của ngươi chính là của ta, vậy người của ngươi cũng là của ta, cứ quyết định vậy đi!

Tiết Vọng Kinh không thể không dựng thẳng ngón tay cái với Triệu tiểu công tử ở trong lòng, công phu vỗ mông ngựa vụng về như vậy, lại vỗ đến thanh thúy vang dội. Quả nhiên người với người không thể so, nếu đổi thành mình, đã sớm bị cửu điện hạ vỗ ra ngoài rồi. Hắn có toàn bộ Hạ Khải, làm sao có thể coi trọng chút đồ vật của người khác được, cũng chỉ có Triệu tiểu công tử mới có tư cách nói lời như thế.

Trong lúc suy nghĩ, tú bà vội vàng đi tới, phía sau có một nữ tử thanh xuân mặt che sa mỏng, tay cầm thực hạp đi theo. Nữ tử quỳ gối hành lễ, sau đó lần lượt lấy thức ăn trong thực hạp ra. Mười ngón tay nàng thon thon, cổ tay trắng muốt, lại có một mùi hương nồng say lòng người từ giữa làn da non mịn bay ra. Dù không cách nào thấy rõ khuôn mặt, cũng sẽ không tự chủ được bị mê hoặc.

Tiết Vọng Kinh liên tiếp liếc về phía nàng, cũng không biết sao, một tay kéo khăn che mặt nàng ta xuống, sau khi lấy tới tay chính mình cũng cảm thấy khó mà tin nổi. Dạng mỹ nhân gì mà hắn chưa từng thấy qua, bất quá chỉ là một nữ tử phong trần dáng người tương đối thướt tha, chắc chắn sẽ không khiến hắn ta đánh mất lý trí.

Có cổ quái! Hắn ta sinh lòng cảnh giác, đợi thấy rõ khuôn mặt nữ tử, lại ngây ngốc tại chỗ. Thống lĩnh thị vệ đang uống rượu cũng làm ngã chén rượu, mặt lộ vẻ si mê.

Chỉ thấy nữ tử này răng trắng mày thon, mắt hạnh má đào, tóc mai tựa mây, khóe môi như nhiễm rặng mây đỏ, tay áo tựa như gió mát, tiên tư ngọc sắc, tuyệt thế vô song. Nàng nâng tay một cái chính là phong tình vô hạn, mím môi một chút là mị ý lan tràn, nhất cử nhất động, mỗi cái nhăn mặt mỉm cười, không gì là không mê người.

Đừng nói mọi người ở đây đều là nam tử bình thường, dù là thánh nhân giáng trần cũng ngăn không nổi. Tiết Vọng Kinh và thống lĩnh thị vệ đã bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng, Triệu Ngọc Lâm tránh ở trong góc cũng không tự chủ được dịch qua.

“Tiểu nữ tử Hữu Xu, kiến quá các vị quý nhân.” Nữ tử đặt thức ăn xong từ từ xoay người, tiếng nói uyển chuyển như oanh hót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play