*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù sao thái thú cũng là quan to một phương, thực nhanh liền hoàn hồn lại từ trong kinh hãi, luôn mắng tổng bộ khoái hồ ngôn loạn ngữ, muốn hắn lấy ra chứng cớ vô cùng xác thực. Mọi việc đều là lời nói miệng, không lưu lại bất cứ chứng cớ nào để lấy ra tay được, tổng bộ khoái nhất thời bị hỏi điêu đứng.

Thái thú có chút đắc ý, lại bảo Triệu tri châu mời ngỗ tác khác kiểm tra thực hư thi thể, ông ta chờ. Dù sao thì cấp trên đã hạ quyết tâm muốn giết chết đại phòng Triệu gia, có đổi bao nhiêu ngỗ tác cũng là phí công, trừ phi bọn họ có thể tìm ra Tôn Hỉ Thước và Phương Thắng chân chính. Nhưng mà cấp trên đã phái ám vệ đi tìm kiếm hai người đồng thời giết chết, không bao lâu nữa là có thể dùng thi thể thật sự đổi cho thi thể giả.

Ông ta vừa dứt lời, Triệu tri châu liền khoát tay nói, “Hôm nay tất cả mọi người ở đây, liền không mời ngỗ tác gì cả, bản quan trực tiếp mang người lại đây cho ngươi là được.” Dứt lời vỗ vỗ tay, liền thấy mấy người chui ra từ trong đám dân chúng vây xem, đem một nam một nữ bị trói gô đẩy vào công đường.

“Gì, bọn họ đứng bên cạnh ta hồi lâu, sao ta lại không phát hiện?”

“Đúng vậy, còn dùng dây thừng trói mà ta lại không chú ý.”

Dân chúng khe khẽ nói nhỏ, cảm thấy thần dị, nhưng cũng không có tâm tư truy cứu, chỉ vì bọn họ biết, hai người này tất nhiên chính là chính chủ đã chết tám ngày trong truyền thuyết —— Tôn Hỉ Thước và Phương Thắng. Người hai nhà Tôn, Phương mới vừa rồi còn khóc đến thê thảm tuyệt vọng, hiện giờ đã là khuôn mặt xám trắng, sống lưng cong xuống, hận không thể lập tức hóa thành khói nhẹ biến mất ở tại chỗ.

Thái thú cũng rất sợ hãi, không rõ làm thế nào mà Triệu gia còn tìm ra được người nhanh hơn cả ám vệ của chủ tử. Chẳng lẽ thật sự là hai ma quỷ kia báo mộng tương trợ?

Tôn Hỉ Thước và Phương Thắng lảo đảo ngã vào công đường, quần áo trên người rách nát không chịu nổi, mặt mũi cũng dính đầy vết bẩn. Bọn họ sống ở trong núi thật khổ, vốn tưởng rằng tránh đi mười ngày nửa tháng, đợi Triệu Hữu Xu bị phán lưu đày, Triệu tri châu bị cách chức điều tra áp giải lên thượng kinh, bọn họ có thể mang theo một trăm lượng bạc đi nơi khác lập gia đình, lại không ngờ bị người ta liên tiếp lùng bắt ám sát, may mà người Triệu gia đúng lúc tìm được bọn họ đồng thời mang vào trong thành, nếu không thì hiện tại hai thi thể đặt trên công đường nên là chính bọn họ.

Cho đến lúc này, Phương Thắng đã không còn chút lòng giấu diếm nào, ý muốn nói thẳng ra tất cả bố cục, Tôn Hỉ Thước lại âm thầm đem hy vọng ký thác ở trên người công tử Triệu gia, thầm nghĩ cậu ta cuồng nhiệt với mình như vậy, tìm cái chết cũng muốn kết hôn cho mình làm chính thê, hiện nay đối với mình cũng nên mang lòng thương tiếc mới đúng. Chỉ cần cầu cậu ta một chút, lại lấy thân báo đáp, không chừng sự việc lừa bịp tống tiền này liền qua đi, còn có thể gả vào nhà quan làm chính thê.

Nàng ta nghĩ thật đẹp, mắt xếch hơi hơi nâng lên, liền điềm đạm đáng yêu, trong trẻo như nước nhìn về phía thiếu niên.

Cũng là nàng ta xui xẻo, đụng phải chính là Hữu Xu đến từ mạt thế, mà không phải Triệu Hữu Xu trước kia, loại từ ngữ “thương hương tiếc ngọc” đó đã sớm bị vứt bỏ, thay thế chính là “nữ nhân và con nít là cần đề phòng nhất”. Để nhanh chấm dứt việc này, Hữu Xu bước đi qua, tay trái túm búi tóc sau đầu Tôn Hỉ Thước, tay phải kéo lỗ tai nàng ta ra, mang nàng ta dạo qua trên công đường một vòng, nói, “Nốt chu sa sau tai, bẩm sinh, mọi người có thể nhìn một cái.”

Đáng thương Tôn Hỉ Thước giống như con khỉ bị cậu kéo một vòng, mà còn đau đến mức luôn kêu oa oa, đợi sau khi cậu buông ra, chỗ vành tai đã bị xé rách, nhỏ máu thẳng xuống đất. Nàng ta khóc không ra nước mắt mà hô một tiếng “Triệu công tử”, người nọ lại ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn nàng ta, ngồi xổm người xuống nâng chân Phương Thắng lên, đem bàn chân nhắm ngay phía mọi người.

“Quả nhiên có ba nốt ruồi, hắn đích đích xác xác là Phương Thắng!”

“Vậy thi thể trên đất không cần hỏi, tất nhiên là hai người báo mộng cho Triệu công tử.”

“Có phải hai người họ hay không, có thể đi Gia Hưng kiểm tra thực hư hộ tịch, không quá ba, năm ngày có thể nhận được kết quả.”

Nhóm bách tính nghị luận sôi nổi, lại thấy Triệu công tử buông chân Phương Thắng xuống, xoay người lại quạt quạt mũi, lại tiếp nhận cái khăn được Triệu tri châu đưa qua liều mạng chà tay, hiển nhiên bị hai thứ bẩn thỉu kia xông mùi. Không ít người phát ra tiếng cười vang thiện ý, đều cảm thấy Triệu công tử này nhìn có chút tính trẻ con, lại trắng trắng nộn nộn, nhu thuận đáng yêu, chỗ nào là người đại gian đại ác?

Chính chủ cũng đã tìm được, thái thú đã không thể cãi lại, ông ta lắc la lắc lư ngồi về nguyên vị, cực lực tự hỏi nên làm thế nào thoát khỏi khốn cảnh.

Triệu tri châu lại không cho ông ta cơ hội, ở ngay công đường lệnh cho Tôn Hỉ Thước và Phương Thắng viết thư nhận tội, Tôn Hỉ Thước không biết chữ liền nói miệng, do sư gia viết thay, lại lập tức ra lệnh người nhà của hai người giải thích việc lừa bịp tống tiền, nhất nhất viết lại và xác nhận. Lo lắng quan trên đề xuất nghi ngờ đối với tính chân thực của lời khai, Triệu tri châu hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, thỉnh cầu tất cả quan viên và dân chúng ở đây chứng kiến.

Dân chúng tự nhiên không có không đáp ứng, nhóm quan viên cũng không dám không đáp ứng, lần lượt từng người ký tên trên bảng tường trình, hoặc ấn xuống dấu tay.

Lấy được một xấp lời khai thật dày, lại đem mấy nghi phạm có liên quan là Tôn Hỉ Thước, Phương Thắng, người nhà của hai người, tổng bộ khoái bắt giữ vào nhà giam do mình quản hạt, lúc này Triệu tri châu mới vừa lòng, mang theo nhi tử cáo từ rời đi. Về phần thái thú, ông ta đã sớm té xỉu trên công đường, bị dân chúng ném trứng thối và rau nát chôn mất.

Hai phụ tử mới vừa ra khỏi nha môn, chỉ thấy Vương thị đã chuẩn bị tốt xe ngựa chờ ở ven đường. Người một nhà ôm nhau lau vài giọt nước mắt, sau khi lên xe thấp giọng nói chuyện với nhau.

“Con à, quả thật là hai người kia báo mộng cho ngươi sao?” Vương thị vẻ mặt tò mò.

Hữu Xu nhếch môi do dự, một lát sau thẳng thắn thành khẩn nói, “Nương, cũng không phải là báo mộng, mà là bọn họ tự mồm nói với con. Con có mắt âm dương, có thể thấy quỷ.” Dứt lời, cậu gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của vợ chồng hai người, nếu như bọn họ chán ghét vứt bỏ đồng thời bất hòa với mình giống như chủ tử, cậu sẽ lập tức rời khỏi Triệu gia đi nơi khác mưu sinh.

Cậu đã suy nghĩ cẩn thận, có chỗ đặc dị không phải là một loại sai lầm, mà là một loại thiên phú, sao phải vì vậy mà chịu chỉ trích của người khác? Không thể tiếp thu liền rời xa, cậu đã sớm quen rồi.

Triệu tri châu lộ ra biểu tình hoảng sợ, vội la lên, “Nhi tử, sao ngươi không nói sớm? Vậy nếu lúc ngươi dùng bữa nhìn thấy một con quỷ chết oan, chẳng phải ảnh hưởng khẳu vị à?”

Vương thị hung hăng trừng tướng công một cái, cảm thấy hắn căn bản không quan tâm đúng trọng điểm, một tay ôm lấy nhi tử, vỗ vỗ nói, “Nhi tử đừng sợ, ngươi nhìn thấy thì cứ coi như không phát hiện, bọn họ sẽ không chủ động đến trêu chọc ngươi. Có điều như vậy cũng không được, lỡ như bị quấn lên thì làm thế nào cho phải? Nương mang ngươi đến chùa miếu cầu một cái bùa bình an, lại tìm cao tăng làm phép giúp ngươi. Không có chuyện gì, đừng sợ!”

Lúc này Triệu tri châu mới hoàn hồn, vội vàng vén rèm lên, bảo xa phu đến Trấn Quốc tự.

Tâm tình Hữu Xu thay đổi rất nhanh, chợt buồn chợt vui, cuối cùng thở dài một hơi. Trên đời quả nhiên chỉ có tình thương của cha cùng tình thương của mẹ là vĩ đại nhất, bất luận con mình có bộ dạng ra sao, bọn họ đều có thể bao dung và tiếp nhận không hề có lý do. Từ nay về sau, cậu không cần che che giấu giấu, trốn trốn tránh tránh, bởi vì cậu vốn cũng không có sai lầm gì. Đương nhiên, đó là đối với phu thê Triệu thị, những người khác vẫn phải phòng bị gấp bội. Thuật ngự quỷ với cậu mà nói không tính là gì, nhưng ở trong mắt người khác lại là một công cụ dùng tốt cực kỳ.

Cậu sờ sờ lồng ngực nóng hầm hập, nhẹ nhàng nói, “Cha nương đừng lo, nhi tử có thể khống chế mắt âm dương, lúc không muốn nhìn thấy thì cái gì cũng nhìn không thấy.”

Lúc này Triệu tri châu và Vương thị mới buông quả tim treo cao xuống, lại kiên trì muốn dẫn nhi tử đến Trấn Quốc tự cầu bùa bình an, còn hái lá bưởi trong chùa về cho nhi tử tắm rửa. Một nhà ba người đi rồi, cả cây bưởi đều trụi lủi, ngay cả quả non cũng không chừa lại.

Sau khi về phủ, Triệu tri châu lập tức đem ngọn nguồn sự tình viết ở trong thư, cầu lão thái gia làm chủ cho mình. Lão thái gia thấy người sau lưng muốn đối phó là toàn tộc Triệu gia, sâu sắc cảm thấy không thể dung túng, lập tức tấu lên Hoàng đế thỉnh cầu ông nghiêm tra. Trọng Khang đế là một vị quân chủ hùng tâm bừng bừng, trị vì vô cùng nghiêm khắc, không chấp nhận nhất là mưu mẹo nham hiểm bậc này. Vả lại ông mơ hồ nhận thấy được bút tích của chư vị hoàng tử đương triều ở trong đó, càng là giận không kiềm được, khâm điểm ngự sử giám sát, vốn có danh xưng Thiết diện Diêm La Mẫn Văn Chấn đại nhân tra rõ việc này, cũng ban thưởng thượng phương bảo kiếm, có thể “như trẫm thân lâm, tiền trảm hậu tấu”.

Việc phô trương này vừa mới bày ra, các hoàng tử liền bị dọa bệnh hết vài người. Xem tư thế này của phụ hoàng, lại tính toán lục thân không nhận mà! Bọn họ không dám nhúng tay vào việc ở Lâm An phủ nữa, đem tất cả thám tử, ám vệ nhất nhất triệu hồi, lại coi mấy quan viên có liên quan trong vụ việc như người bỏ đi, không để ý tới.

Đáng thương thái thú còn tưởng rằng chủ tử tất nhiên sẽ bảo vệ mình, nào ngờ ngự sử giám sát vừa đến, trước hết liền phán ông ta tử tội, những người còn lại hoặc là chém đầu, hoặc trượng hình, hoặc lưu đày, đâu đã vào đấy. Những quan viên dựa vào nịnh bợ tân nhậm thái thú mà đề bạt lên nhất nhất miễn chức, vĩnh viễn không thu nhận.

Trận đại biến động Lâm An phủ này, cũng đã không có quan hệ với Triệu tri châu nữa, hắn nhận được công văn ngự sử giám sát mang đến, lệnh hắn tức khắc hồi kinh báo cáo công tác. Bởi vì mấy lần không chịu giao nhi tử ra, thanh danh Triệu tri châu “dạy con không nghiêm, dung túng con hành hung” đã sớm truyền vào tai Thánh Thượng, lần kiểm tra đánh giá thành tích này không cần nghĩ, khẳng định là cực thấp, có thể giữ lại chức vụ ban đầu đã là vạn hạnh, nếu vận khí không tốt, hẳn sẽ bị biếm thành tiểu quan nhỏ như hạt vừng, đời này cũng đừng nghĩ hồi kinh.

Mỗi ngày Hữu Xu đều tìm kiếm “Triệu Hữu Xu”, lại nhiều lần chỉ tìm được chính mình, dần dần cũng liền nhận mệnh. Cậu lo lắng Triệu tri châu bị đả kích, vắt hết óc mà an ủi vài câu, lại không ngờ Triệu tri châu vô cùng rộng rãi, vỗ đầu thiếu niên cười nói, “Chỉ cần con ta bình an vô sự là tốt rồi, cái khác đều không hề gì.”

“Đúng vậy, ta khiến mình sống qua ngày thật tốt là được. Một nhà ba người chúng ta ở cùng một chỗ, có gập ghềnh nào mà không qua được. Đồ cưới của nương rất nhiều, nuôi nổi các ngươi.” Vương thị cười đến vô cùng lanh lẹ.

Hữu Xu lộ ra lúm đồng tiền bên má, cũng cười theo, ánh mắt phá lệ sáng ngời. Cái nhà này cậu rất thích, đặc biệt thích.

Nhưng sự thật chứng minh, cậu suy nghĩ rất đơn giản. Dòng họ Triệu thị ngoại trừ đại phòng, còn có đích tử nhị phòng, tam phòng, thứ xuất có tứ phòng, ngũ phòng, nếu tính cả bàng chi vào, phía trước phía sau tổng cộng hơn ba trăm miệng, nếu nháo ra chuyện, quan hệ con người còn phức tạp hơn cả tình thế quốc tế.

Một nhà Hữu Xu từ cửa bên mà vào, hành lý còn chưa kịp buông xuống, đã bị mang đến chính đường bái kiến tổ phụ, tổ mẫu, lại gặp nhị thúc, tam thúc, tứ thúc, ngũ thúc, nhị thẩm, tam thẩm vân vân. Hữu Xu đi theo Vương thị gọi người, đầu óc có chút mê muội.

Triệu lão thái gia dẫn vài nhi tử đến thư phòng nói chuyện, Triệu lão phu nhân ở lại ôn chuyện với Vương thị. Đối với một nhà đại phòng bà ta chỉ có tình cảm ngoài mặt, nhìn không lạnh không nóng, vài vị thẩm thẩm cũng đều cất giấu sắc bén trong lời nói, cố ý vô tình mà đề cập việc Triệu tri châu có thể bị giáng chức, biểu tình có chút vui sướng khi người gặp họa.

Giấc mộng gia đình nhỏ ấm áp tan biến, Hữu Xu buồn bực cực kỳ, toàn bộ hành trình đen mặt không nói lời nào, lại khiến mấy phụ nhân đó bắt được nhược điểm, nói cậu không có giáo dưỡng, tự cao tự đại, quả nhiên bị làm hư giống như lời đồn.

“Về nhà thì nên giữ quy củ trong nhà. Năm nay ngươi đã mười sáu, nên đọc chút sách, thi cái công danh. Ngươi xem xem mấy huynh đệ của ngươi kìa, không đến mười hai mười ba tuổi đã đậu tú tài, cả ngày không phải ở trong thư phòng khổ đọc, thì chính là ra ngoài tham gia hội văn. Chỗ nào giống ngươi, trêu mèo chọc chó, không có việc gì, còn cường đoạt nữ tử đàng hoàng. Cũng là ngươi vận khí tốt, lúc này mới tránh thoát, nếu lại có lần sau thì sẽ có may mắn bậc này đây, vẫn là sửa mấy cái tật xấu đó đi mới tốt.” Trong lời nói của Triệu lão phu nhân cực chướng mắt thứ tôn này, mấy chị em dâu còn lại cũng đều cười trộm không thôi.

Đúng vào lúc này, một công tử tuấn tú mặc cẩm bào đỏ thẫm chạy vào, cầm một bó hoa sơn trà hồng trắng giao nhau trong tay. Hắn dùng kéo sửa cành hoa, rõ ràng rành mạch cắm vào trong bình, cười nói, “Mới vừa dạo chơi ngoại thành với cửu điện hạ, nhìn thấy sơn trà nở thật đẹp, hương khí cũng vô cùng ngào ngạt, liền mang về để lão tổ tông thưởng thức.” Dứt lời nhìn thấy Hữu Xu, thân thiết nói, “Vị này chính là ngũ đệ đệ nhà đại bá đi? Quả nhiên là nhân tài!”

Giọng điệu hắn chân thành tha thiết, tươi cười rực rỡ, nhưng ngũ cảm của Hữu Xu sắc bén cỡ nào, có thể nào nhìn không ra trong con ngươi hắn ta che giấu khinh thường thật sâu. Người khẩu thị tâm phi, dối trá ra vẻ bậc này, cậu chán ghét nhất, ngay cả ứng phó qua chuyện cũng không muốn, chỉ bĩu môi.

Chỉ trách lúm đồng tiền của cậu không nghe sai sử lại chạy ra đối nghịch với cậu, vừa bĩu môi liền lõm vào, giống như đang mỉm cười, khiến công tử tuấn tú không chút nào nhận ra thiếu niên không thích.

Triệu lão phu nhân mới vừa rồi còn không lạnh không nóng, lúc này cười đến mặt đầy nếp nhăn, kéo thiếu niên vào trong lòng, kiêu ngạo nói, “Vương thị, ngươi đã lâu không gặp chất nhi này đi?”

Vương thị giả bộ cười nói, “Đây không phải chính là đích tử Ngọc Tùng của nhà nhị bá sao? Quả nhiên người cũng như tên, như ngọc điêu tùng bách, cao ngất tuấn dật, khí độ bất phàm.”

Lúc này Triệu lão phu nhân mới lộ ra khuôn mặt tươi cười với Vương thị, phụ họa nói, “Đúng vậy, Ngọc Tùng là thư đồng của cửu điện hạ, năm nay mới vừa đậu cử nhân. Mười tám tuổi trúng cử, ở Đại Hạ ta chính là người đầu tiên đó! Lại nói tiếp, năm kia ngươi viết thư cho ta nói Hữu Xu cũng đi thi, thành tích như thế nào?”

Biết rõ còn hỏi! Thành tích như thế nào không phải đã viết thư nói với lão thái gia sao? Vương thị hận đến nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn phải lộ ra tươi cười, miễn bàn có bao nhiêu khó chịu. Nàng không đành lòng chỉ trích nhi tử, vì thế nói sang chuyện khác, “Như thế nào không thấy Ngọc Lâm?”

Triệu Ngọc Lâm là đích tử của tam phòng, cũng là một người không nên thân như Triệu Hữu Xu, cả ngày chỉ biết tầm hoan mua vui, tùy ý chơi đùa, có thể nói là một đại ma tinh ở Triệu gia. Nàng vừa nói ra lời này sắc mặt Triệu lão phu nhân liền thay đổi, tam thái thái mới vừa rồi còn cười đến vui vẻ biểu tình cũng hơi có vẻ cứng ngắc.

Mắt thấy chiêu họa thủy đông dẫn* này hiệu quả, lúc này Vương thị mới mang theo nhi tử thanh thản rời đi. Nói con ta không nên thân, trước hết xem con của ngươi lau mông sạch sẽ chưa, hừ!

*Họa thủy đông dẫn: dời lực chú ý của mọi người lên việc khác để tránh cho mình bị tổn thất.

Trở lại tiểu viện hoang vu lạnh lẽo, hai mẫu tử vội vàng bảo gia phó đi truyền lệnh, lại thấy Triệu tri châu ủ rũ đi vào, đập bàn thở dài.

“Đây là làm sao vậy? Bị lão thái gia mắng à?” Vương thị thật cẩn thận hỏi.

“Mắng thì còn đỡ, đáng thương con ta lại mang tiếng xấu vì ta.” Triệu tri châu xoa xoa trán, nói ra việc mình vốn có hi vọng điều nhiệm thành Lưỡng Hoài diêm vận sử. Hiện giờ Thánh Thượng còn đang do dự, cũng không biết việc này sẽ rơi vào đầu ai. Để phòng ngừa diêm vận sử tham ô, hàng năm triều đình sẽ phát thêm ba trăm lượng liêm ngân*, vì vậy, Đại Hạ triều còn truyền lưu một câu tục ngữ —— thượng kinh nhất phẩm đại quan, chẳng bằng Lưỡng Hoài tam phẩm diêm đạo.

*Lương của quan chia ra hai loại, “bổng” là lương thường, “liêm” là lương riêng để trợ cấp cho khỏi ăn của đút lót làm hại dân.

Triệu tri châu không hiếm lạ quyền lợi, lại cực kỳ coi trọng mấy thứ vàng bạc a đổ* này, chỉ gặp thoáng qua với cái việc béo đến chảy mỡ đó, trong lòng hắn đau có thể nghĩ.

*A đổ: nghĩa là cái này, ý chỉ tiền bạc. Bắt nguồn từ điển tích Vương Diễn đời nhà Tấn. Vương Diễn giữ lòng trong sạch, không bao giờ nói đến tiền bạc. Một hôm người vợ để tiền ở dưới giường, Vương Diễn liền gọi đầy tớ, chỉ vào tiền mà bảo: A đổ! Từ đó “a đổ” chỉ tiền bạc.

Vương thị vỗ vỗ bả vai đầy đặn của tướng công, khuyên giải an ủi nói, “Thôi vậy, việc này đã thành kết cục đã định, đừng nghĩ nữa. Đến, chúng ta dùng bữa đi.”

Hữu Xu vô cùng áy náy, nhỏ giọng nói, “Thật sự không có biện pháp cứu chữa ạ?”

Triệu tri châu nâng mi trầm tư một khắc, nói, “Có thì có, nhưng phương pháp này có chút khó.” Dứt lời nâng mặt nhìn về phía nhi tử, “Con à, mấy ngày gần đây ngươi ở chung với tam ca ca ngươi cho tốt, nếu hắn ra ngoài với cửu điện hạ, ngươi nhất định phải mặt dày mày dạn đi theo, giúp vi phụ nhìn xem cửu hoàng tử có sở thích gì.”

“Làm gì lại muốn nhi tử đi nịnh bợ lão tam? Ngươi không biết hôm nay lão thái thái lấy lão tam chèn ép nhi tử chúng ta, rất đáng giận!” Trong lòng Vương thị không thoải mái.

Triệu tri châu không còn cách nào, chỉ phải tỉ mỉ giải thích với hai mẫu tử. Hóa ra Thánh Thượng tuy rằng cực kỳ nghiêm khắc với chư vị hoàng tử, lại có một ngoại lệ, chính là con út cửu hoàng tử. Cửu hoàng tử chẳng những là trưởng tử của hoàng hậu, hơn nữa ngày sinh ra tường vân trải rộng, trời giáng phạn âm, Khâm Thiên giám đem ngày sinh tháng đẻ của hắn ra tính toán, thật cừ, ngoại trừ năm không đúng, lại giống hệt Tông Thánh đế, thậm chí có thể nói là không sai chút xíu nào! Càng thần dị chính là, cửu hoàng tử nửa tuổi có thể nói chuyện, ba tuổi đã có thể đọc nhiều sách vở, văn thao vũ lược không gì không tinh, vả lại càng lớn càng tương tự với bức họa Tông Thánh đế.

Cao tăng ngộ đạo khẳng định, người này lai lịch bất phàm, là bá hoàng Tông Thánh đế chuyển thế, chắc chắn dẫn dắt Đại Hạ thống nhất nam bắc, đạp khắp non sông, khôi phục đại nghiệp.

Trọng Khang đế vốn còn có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy Cửu hoàng tử càng trưởng thành càng hiện ra chỗ xuất thần, cũng liền vui vẻ tiếp thu. Ông vô cùng hà khắc với chư vị hoàng tử, chỉ riêng con út, cung phụng giống như tổ tông, chỉ chờ hắn tròn mười tám tuổi liền phong làm Thái tử.

Cửu hoàng tử năm nay mười bảy, tiếp qua mấy tháng liền tròn mười tám, khó trách những hoàng tử khác sinh lòng vội vàng, trắng trợn tranh quyền đoạt lợi.

Mà muối Lưỡng Hoài là gốc rễ quốc gia, để trải đường cho cửu hoàng tử, tự nhiên Trọng Khang đế muốn điều người ở dưới trướng hắn. Đích tử nhị phòng Triệu gia Triệu Ngọc Tùng trước đây được chọn làm thư đồng của cửu hoàng tử, Triệu gia tự nhiên cũng đã bị coi là hệ của cửu hoàng tử. Cũng bởi vậy, cái bánh lớn có nhân này mới thiếu chút nữa đập lên đầu Triệu tri châu. Chỉ tiếc một bước vào cửa bị ta người quấy nhiễu, nếu không thì qua mấy tháng nữa một nhà bọn họ có thể dọn đến Dương Châu ăn ngon uống đã.

Nghe lão cha nhất nhất liệt ra đồ ăn vặt đặc sắc ở Dương Châu, cái gì mà cơm chiên dương châu, bánh bao gạch cua, bánh chẻo phù dung hoắc hương, đầu cá liên nấu thập cẩm… nước miếng Hữu Xu chảy dài ba ngàn thước, ánh mắt cũng sáng ngời hơn so với bất luận thời điểm nào trong dĩ vãng. Về việc cửu hoàng tử là Tông Thánh đế chuyển thế, trước khi không tận mắt nhìn thấy thì cậu không quá tin tưởng. Nhân vật ưu tú như chủ tử, sợ là không có ai.

“Đi Dương Châu! Nhất định phải đi Dương Châu!” Cậu nắm tay trái lại, đấm vào lòng bàn tay phải, như đinh đóng cột mà nói.

“Con ta muốn đi, vậy chúng ta liền đi! Cửu hoàng tử thích cái gì ta sẽ đưa!” Vương thị cũng hùa theo.

Như thế, người một nhà định ra chí hướng đi Dương Châu. Hôm sau, Hữu Xu liền kiên nhẫn chu toàn với Triệu Ngọc Tùng, may mà đường môi cậu trời sinh đã cong lên, dù cho không cười cũng giống như mang theo ba phần ý cười, lại có má lúm đồng tiền ngọt ngào phụ trợ, nhìn cũng không chán ghét cỡ nào.

Triệu Ngọc Tùng cũng không bài xích cậu, nhưng muốn nói thân thiết thì cũng chưa tới, cao hứng thì qua loa vài câu, không cao hứng liền lười phản ứng. Lâu ngày Hữu Xu cũng thực không kiên nhẫn, vốn tính toán phái tiểu quỷ đi thám thính sở thích của cửu hoàng tử, nhưng trên người cửu hoàng tử có mang theo long khí, quỷ quái không dám gần người, chỉ phải từ bỏ.

Ngày hôm đó, không biết Triệu Ngọc Tùng xuất phát từ nguyên nhân gì, lại chủ động mời cậu ra ngoài du ngoạn, còn liên tiếp nhắc nhở nói cửu hoàng tử cũng sẽ đi, bảo cậu đừng thất lễ.

Cửu hoàng tử không hổ là thân nhi tử của Trọng Khang đế, xử sự cũng vô cùng nghiêm khắc, ngoại trừ vài thư đồng từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau với hắn, người bên ngoài thực khó biết được sở thích chân chính của hắn. Hắn có thể ở trước mặt ngươi nói cười vui vẻ, ôn hòa đối đãi, giống như thực thưởng thức ngươi, quay đầu lại có thể tìm một cái cớ xử lý ngươi. Sợ là ngay cả bản thân Trọng Khang đế cũng không sờ rõ đến tột cùng con mình suy nghĩ cái gì.

Người ngoài không sờ được, chỉ có thể dựa vào phỏng đoán, lâu ngày, tự nhiên liền có một ít lời đồn đãi không đáng tin truyền ra. Biết được nhi tử muốn du ngoạn với cửu hoàng tử, Vương thị hao tâm tổn trí hỏi thăm một phen, lại bảo tú nương suốt đêm chế tạo gấp gáp một bộ cẩm bào hoa lệ phi phàm, tự mình đưa đến phòng nhi tử.

“Nương, ngài xác định cửu hoàng tử thích loại phong cách xiêm y này sao?” Hữu Xu giật nhẹ tay áo, kéo kéo vạt áo, biểu tình rất là hoài nghi.

Bộ đồ này thật xinh đẹp, đã đến trình độ chói mắt. Chỗ vạt áo, cổ tay áo, vạt áo trước, sau lưng đều có từng đóa từng đóa mẫu đơn lớn, màu sắc lấy đỏ thẫm, tím đậm làm chủ, lại phối với màu nền trong đen mang vàng, càng thêm có vẻ muôn hồng nghìn tía, tráng lệ. Càng khoa trương chính là nhụy hoa, lại dùng kim tuyến khâu trân châu lớn chừng hạt gạo, tinh tế phác họa điểm xuyết, vừa đứng dưới ánh mặt trời, thật sự là lòe lòe sáng lên, rực rỡ loá mắt.

Bản thân Hữu Xu lúc soi gương đều dùng tay chắn chắn, sợ chói đến hoa mắt.

Nhưng Vương thị còn thấy không đủ, đeo lên cho nhi tử một cái mạt ngạch* bách điệp xuyên hoa khảm hồng bảo thạch, nhìn nhìn trái phải, lại cắt xuống một đóa sơn trà phấn hồng, giắt vào lỗ tai cậu.

*Mạt ngạch: sợi dây đeo ngang trước trán, xem hình minh họa cuối chương.

Hữu Xu run rẩy khóe miệng, lại bởi vì săn sóc Vương thị mà không thể không cố nén, cho đến khi nàng cầm lấy một hộp son phấn, chuẩn bị bôi lên mặt mình, mới nghẹn giọng nói, “Nương, ngài xác định cửu hoàng tử thích loại ăn mặc này à?”

“Ai, nhi lang khắp thượng kinh đều ăn mặc như vậy, chỉ cửu hoàng tử là phá lệ thích đồ vật hoa lệ nhi.” Vương thị không để tâm xua tay. Đại Hạ càng thêm giàu có và đông đúc so với bốn nước khác, phục sức cũng theo xu hướng xinh đẹp diễm lệ, mà nam tử muốn ra ngoài xã giao, càng chú trọng dung mạo hơn so với nữ tử, cẩm y hoa phục chính là cơ bản, còn tô son điểm phấn, trâm hoa mang ngọc.

Hữu Xu mặc một thân này đi ra ngoài, cũng không tính kỳ quái, chỉ là càng hoa lệ hơn một chút so với người thường thôi.

“Làn da ta vốn trắng, lại thoa son phấn sẽ giống như người chết. Coi như hết.” Hữu Xu tạm thời không tiếp thu được thời thượng của Đại Hạ.

“Đứa nhỏ ngươi nói bậy bạ gì đó? Không cho tùy tiện nói chữ ‘chết’! Ta đã nghe ngóng rõ ràng, cửu hoàng tử chỉ thích thiếu niên môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, ngươi không thoa phấn cũng được, môi nhất định phải thoa son. Hắn nhìn ngươi thuận mắt mới có thể nói chuyện với ngươi, chúng ta chỉ nịnh bợ hắn lần này, chờ đi Dương Châu, ai quản hắn chứ!” Vương thị kéo giữ nhi tử, cường ngạnh mà thoa một đường ở giữa môi cậu.

Loại son phấn này vô cùng trân quý, dùng những nguyên vật liệu thiên nhiên như mật, hoa nước, mỡ heo, sáp ong hỗn hợp mà thành, mùi vị thế mà lại vô cùng thơm ngọt. Hữu Xu vươn đầu lưỡi ra liếm một chút, lại nhìn nhìn gương, cảm thấy chỉ ở giữa môi và bên cạnh có chút ửng đỏ, chỗ khác thực tự nhiên, cũng tiếp nhận rồi.

Đúng vào lúc này, tiểu tư của Triệu Ngọc Tùng đến mời người, nói xe ngựa đã chuẩn bị xong, tức khắc có thể đi. Mới đầu Hữu Xu còn có chút xấu hổ, đi vài bước liền chậm rãi buông lỏng, cảm thấy cũng bình thường. Tình huống trần như nhộng đi trên đường tại mạt thế cũng không hề ít gặp, ăn mặc hoa lệ một ít, nương pháo một ít, cũng không phải không thể.

Hết chương 44

Mạt ngạch

img_1121

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play