“Đại thiếu gia hết sức thông minh, nhỏ như vậy liền có thể tự ăn! Bạch Thược vừa rồi ngươi nhìn thấy không?” Tống ma ma lập tức từ trong oán hận tỉnh lại, cao giọng cười to.

“Nhìn thấy, nhìn thấy!” Bạch Thược vô cùng vui vẻ, vội chà lau sữa bên khóe miệng cho đại thiếu gia, khen: “Nhị thiếu gia hiện giờ cũng đã sáu tháng rồi, không thể xoay người, không thể ngồi dậy, không thể bò. Thời thời khắc khắc muốn bà vú ôm vào trong ngực, không được buông tay, nếu không liền oa oa khóc lớn, nhiều lần khóc đến thở không nổi. Bộ dạng kia mới giống ngốc tử đó!”

“Nghèo nuôi con trai, phú dưỡng nữ*. Thiếu gia Hầu phủ chúng ta, sinh hạ chỉ có thể được một bà vú. Vừa được hai tuổi phải cai sữa, ba tuổi phải tự lập, rửa mặt mặc quần áo đều không qua tay người khác. Năm tuổi đi học, sáu tuổi tập võ, nề nếp gia phong đường đường chính chính, ra dáng rường cột nước nhà bao nhiêu...” Có lẽ là nhớ tới Hầu phủ hiện tại nghèo túng, Tống ma ma không nói được nữa, ngược lại cười lạnh nói: “Ngươi xem tiện chủng mà tiện tỳ kia nuôi. Bên người chỉ vú em thôi đã có bốn rồi, vú già nha hoàn hơn mười người, lạnh không được, đói không được. Ngay cả tự mình nâng cánh tay cái chân thôi cũng ngại mệt, dù ngày sau trưởng thành, cũng là một phế nhân!”

*Nghèo nuôi con trai, phú dưỡng nữ: con gái nuôi bằng giàu sang sẽ không tham lợi nhỏ, khí chất phi phàm. Con trai nuôi bằng nghèo khổ sẽ có ý chí kiên cường, gánh nổi trách nhiệm xã hội cùng trách nhiệm gia đình.

Tiểu nha đầu liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, từ trong cái bọc lấy ra ba nén bạc cùng mấy trăm đồng tiền, thấp giọng nói: “Ma ma, số tiền này là tất cả chi tiêu của Bồng Hao viện chúng ta. Ngày nào đó nếu như dùng hết, lão gia thật sự sẽ đuổi đại thiếu gia ra ngoài ư?”

“Chuyện gì mà Vương Tượng Càn làm không được? Đuổi ra ngoài, sợ là không đơn giản như vậy.” Tống ma ma một bên đút sữa, một bên nhíu mày, khí tức quanh thân vô cùng tối tăm.

“Ta nghe Trụ tử ca nói, nói...” Tiểu nha đầu muốn nói lại thôi.

“Nói cái gì?” Tống ma ma dựng thẳng lông mày lên.

“Hắn nói ngẫu nhiên có một lần, nghe thấy Hư Vân quan chủ nói với lão gia là đại thiếu gia đến đòi nợ. Bốn mươi lượng bạc này một khi dùng hết, tự động sẽ thoát ly thân thể lần nữa đầu thai, bảo lão gia chuẩn bị tốt người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Lão gia còn giả mù sa mưa khóc một hồi.”

“Hư Vân quan chủ, Vương Tượng Càn, bất quá là cá mè một lứa thôi! Một kẻ giả thần giả quỷ, một kẻ hưng yêu tác nghiệt*, sớm muộn gì cũng có một ngày gặp phải báo ứng!” Tống ma ma để ngón trỏ ở môi, cảnh cáo nói: “Lời này ngày sau không thể nói nữa, đại thiếu gia chúng ta chắc chắn sống thật dài thật lâu. Tuy nói, tuy nói tiểu thư cũng nằm mơ giống vậy, nhưng chỉ cần có định hồn kính này ở đây, lại cẩn thận chi tiêu, tạm thời thiếu gia không có việc gì. Thời gian còn dài, thiếu gia đến tột cùng là mệnh số gì, chúng ta có thể từ từ xem, chậm rãi nghĩ biện pháp. Bất luận cậu ấy là lai lịch gì, sinh ra từ trong bụng tiểu thư chúng ta, thì chính là chủ tử của chúng ta.”

*Hưng yêu tác nghiệt: nghĩa là yêu ma quỷ quái làm loạn khắp nơi. Ví dụ như tiểu nhân gây sóng gió, làm đủ loại chuyện xấu.

“Bạch Thược hiểu rõ, Bạch Thược sẽ chiếu cố đại thiếu gia thật tốt. Bốn mươi lượng bạc này chúng ta dùng cẩn thận một chút, có thể dùng thật lâu. Nhà của ta một năm cũng không tiêu đến năm lượng bạc đâu.”

“Ừ, hài tử tốt, mau cất tiền vào trong tráp, đóng khóa lại, đây chính là toàn bộ tài sản của chúng ta.” Tống ma ma sờ sờ đầu tiểu nha đầu.

Hữu Xu đánh cái ợ, thầm nghĩ mẹ ruột mình sợ là có chút để ý với giấc mộng kia, nếu không thì từ khi sinh ra đến hiện tại, sẽ không phải ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ. Mẫu thân tự thân khó bảo toàn, phụ thân vô tình vô nghĩa, sủng thiếp diệt thê. Bên người còn có một lệ quỷ bồi hồi không đi, muốn thuận lợi lớn lên thật là một nhiệm vụ có chút gian nan. May mắn hai người mang đến mấy cái âm dương kính, tạm thời ngăn chặn lệ quỷ, có vài phần trung thành đối với mình, xem như may mắn trong bất hạnh.

Nghĩ tới đây, hai mắt Hữu Xu đăm đăm, lại lâm vào trong minh tưởng, đêm lời Hư Vân quan chủ khẳng định nói mình sẽ chết yểu kia hoàn toàn xem nhẹ.

Sau khi treo định hồn kính lên, âm phong hồi lâu không đến thăm Bồng Hao viện nữa. Ngược lại là người ở viện khác, liên tục xuất hiện bệnh trạng thân thể phát lạnh, choáng đầu trướng não, tinh thần không tốt. Mới đầu không ai quan tâm, chợt có một ngày, ngay cả Lâm di nương cũng nhiễm bệnh này, Vương Tượng Càn mới coi trọng, mời Hư Vân quan chủ điều tra.

“Chính là tà sùng phía tây quấy phá.” Hư Vân quan chủ chỉ chỉ phương hướng Bồng Hao viện.

Sắc mặt Vương Tượng Càn biến thành màu đen, vội vàng truy vấn: “Có thể có phương pháp phá giải không?”

“Trước đem tà sùng trục xuất, bần đạo lại cúng bái hành lễ một hồi, liền không ngại.” Hư Vân quan chủ vẫy vẫy phát trần, hình tượng cao nhân một phái.

Vương Tượng Càn liên thanh đáp ứng, để quản sự gói một trăm lượng bạc trao cho đạo đồng. Sau đó sai người đem quỷ đòi nợ ở Bồng Hao viện đưa xa xa đến quê nhà, cũng không cho bước vào tổ trạch, mà là tùy ý sung quân đến thôn trang nông thôn. Sau khi chính thê Tống thị của Vương Tượng Càn nghe được tin tức liền ngất đi, tỉnh lại khóc sướt mướt đòi nhi tử, lại nghe nha hoàn vú già nói, đại thiếu gia đã sớm rời đi.

Trên một chiếc xe ngựa cũ nát, Hữu Xu mới vừa tròn một tuổi đang nắm một khối hạch đào tô, chậm rãi mài răng cửa mới mọc dài ra. Tống ma ma ôm cậu, sắc mặt hết sức khó coi. Bạch Thược ôm hộp tiền, hốc mắt hơi hơi đỏ lên, có thể thấy trước đó đã từng khóc qua một hồi.

“Sao có thể nhẫn tâm như vậy? Thật là súc sinh!” Tống ma ma thì thào tự nói.

“Đâu chỉ vậy, quả thật súc sinh không bằng!” Bạch Thược thêm vào một câu, sau đó lo âu nói: “Ma ma, ngày sau chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

“Tân thành là quê nhà của Vương Tượng Càn, hiện giờ người nhà họ Vương dựa vào hắn sôi nổi phát tài, ở Tân thành là nhất bá địa phương. Chúng ta thế đơn lực mỏng, lần này tới xem như vào hang hùm ổ sói. Lâm thị tâm ngoan thủ lạt, nếu nàng dặn một hai câu với người trong thôn trang, đại thiếu gia liền nguy hiểm. Đợi ta suy nghĩ, đợi ta suy nghĩ.” Tống ma ma hoang mang lo sợ.

“Không bằng chúng ta mang theo đại thiếu gia trốn đi!” Bạch Thược ôm chặt hộp tiền, thấp giọng đề nghị.

Sau khi Tống ma ma trầm tư thật lâu, rốt cuộc quyết định: “Đi, chúng ta trốn! May là trước khi đến Bồng Hao viện, tiểu thư đã bỏ nô tịch của chúng ta, chỉ cần tránh thoát Vương gia bắt giữ, ngày sau cũng liền yên tĩnh. Trước tiên chúng ta đem đại thiếu gia an an ổn ổn nuôi lớn, ngày sau chờ cậu ấy có tiền đồ lại trở về nhận nhau với tiểu thư.”

Hữu Xu biểu tình chất phác nghiến răng, trong lòng lại thầm cân nhắc lợi và hại. Dựa theo tình huống trước mắt mà xem, chạy trốn càng có tỷ lệ sống sót hơn đến Tân thành. Đến Tân thành, cậu chính là thịt trên thớt, cái người gọi là Lâm di nương này muốn xâm lược mình thế nào cũng được, còn có thể lấy mình ra để quản thúc mẫu thân. Nếu mình rời đi, đối với mẫu thân mà nói ngược lại là một loại giải thoát.

Vậy liền đi đi! Nghĩ tới đây, cậu kêu ô ô a a hai tiếng, còn dùng nắm tay nho nhỏ nện nện gối mềm bên người.

Tống ma ma thấy thế liền cười, thở dài: “Xem xem, đại thiếu gia cũng đồng ý. Vậy chúng ta hảo hảo bày kế bày kế.” Dứt lời bảo Bạch Thược đưa lỗ tai lại, nói nhỏ một trận.

Hai người định ra kế sách, khi đi ngang qua một cái trấn nhỏ thì bảo xa phu dừng lại, để nghỉ tạm một đêm. May mà Vương gia cũng không để ý sống chết của đại thiếu gia, chỉ phái một người quản sự cùng một người xa phu đi theo. Tống ma ma bỏ mấy trăm đồng tiền đặt mua một bàn rượu ngon thức ăn ngon, mời hai người hưởng dụng. Giữa lúc ăn liên tiếp mời rượu, lời hay hết bài này đến bài khác, chuốc hai người đến say mèm, sau đó cầm hành lý lên, cùng Bạch Thược suốt đêm rời đi.

Từ nhỏ Tống ma ma lớn lên tại thôn dã, loại việc đánh xe này căn bản không làm khó được bà, thời gian một đêm đã đi ngoài ngàn dặm. Khi quản sự cùng xa phu tỉnh lại, tiền tài trên người đã bị cướp đoạt hết, người và xe tất cả đều không thấy. Muốn truyền tin cho gia chủ, lại lo lắng nói ra sự thật sẽ bị đánh chết, dứt khoát cũng bỏ trốn mất dạng.

Vương gia hồi lâu không thu được tin tức mấy người bình an tới Tân thành, chỉ phải phái người đi tìm. Tìm được khách điếm mấy người đã từng dừng chân, mới biết được bọn họ chia nhau chạy thoát. Vương Tượng Càn vốn là không thích đứa con trai này, tự nhiên sẽ không lo lắng sống chết của cậu, làm bộ làm tịch vài ngày liền từ bỏ. Lâm di nương càng là vui như mở cờ, thổi gió bên gối mấy đêm, để Vương Tượng Càn trực tiếp xóa con trai trưởng ra khỏi gia phả, nói với bên ngoài là bạo bệnh mà chết.

Người duy nhất ở Vương gia thương tâm muốn chết chính là Tống thị, nhưng mà khi đêm dài người tĩnh tỉ mỉ suy nghĩ, cùng liền hiểu rõ khổ tâm của Tống ma ma, biết nhi tử ở lại Vương gia sớm muộn gì cũng là cái chết, không bằng rời đi. Từ nay về sau, nàng đóng cửa từ chối tiếp khách, ăn chay niệm phật, hy vọng có thể vì nhi tử tích một ít công đức, để cậu bình an mà lớn lên.

Chính cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất lại là chỗ an toàn nhất, Tống ma ma không trốn xa xa, mà là đi vào nơi long hưng chi địa của Đại Minh hoàn triều là Lương châu. Lương châu cách thượng kinh chỉ có ba ngày lộ trình, chiếm diện tích không lớn, lại vô cùng phồn hoa. Phần lớn thế gia của Đại Minh hoàng triều đều phát tài ở Lương châu, cũng ở chỗ này xây dựng tổ trạch, phái người tỉ mỉ chăm sóc. Cho nên phòng vệ ở Lương châu vô cùng nghiêm mật, trên đường cả ngày có quan binh tuần tra. Lường trước Vương gia không có cái lá gan kia, càng không có cái mặt mũi kia, phái gia đinh ở trong thành bốn phía tìm người.

Tống ma ma suy đoán không sai, Vương gia quả thực không dám cho người đến Lương châu quyền quý tập hợp, bố cục phức tạp để tìm kiếm. Ngược lại tuyên bố tin tức con trai trưởng bạo bệnh bỏ mình, mấy người vì thế an tâm ở lại Lương châu.

Tống ma ma không dám dễ dàng dùng tới ngân lượng tiểu thư để lại, mang trang sức đáng giá của mình cùng Bạch Thược đem cầm. Thuê tòa tiểu viện nông gia tại một chỗ tên là Ngọc Thủy thôn ở ngoại ô cư trú, dựa vào thêu thùa duy trì cuộc sống.

Bất tri bất giác, Hữu Xu liền được năm tuổi. Bởi vì Tống ma ma mang tâm tư bồi dưỡng đại thiếu gia thành tài, ngày sau trở về cùng tiểu thư nhận nhau, khiến tiểu thư nở mày nở mặt, bốn mươi lượng kia căn bản không dám dùng tới. Tuy nói sinh hoạt ở nông thôn không tốn mấy đồng tiền, nhưng chờ đại thiếu gia vừa được sáu bảy tuổi, có thể đi học, chỉ tiền học một năm thôi liền muốn có năm sáu lượng bạc, càng miễn bàn ngày sau thi khoa cử đủ loại phí dụng. Phàm là bồi dưỡng một đồng sinh hoặc tú tài, bốn mươi lượng bạc là đủ, nhưng muốn bồi dưỡng ra một Trạng Nguyên, tiêu phí ít nhất trên trăm lượng bạc.

Tống ma ma có thể làm việc đi nữa, thì một năm nhiều lắm cũng chỉ kiếm được một hai lượng bạc, cho nên còn phải bớt ăn, tăng thu giảm chi. Vì vậy, trong nhà qua ngày rất khó khăn, mặc chính là quần áo vải thô, ăn chính là ngũ cốc hoa màu, chỉ có cuối năm mới có thể được ăn một chút thức ăn mặn. May là Hữu Xu từ mạt thế xuyên tới, đối với cuộc sống bây giờ chẳng những không thấy khổ, ngược lại hết sức hài lòng. Với cậu mà nói, có thể ăn no chính là hạnh phúc lớn nhất, cái khác đều có thể không cần so đo.

Nhưng mà, trên đời luôn có vài việc không theo ý người, ngày tháng hiện tại quả thật tốt hơn ở Vương gia rất nhiều, nhưng con quỷ đòi nợ kia cũng theo đến đây. Khi rời đi Tống ma ma không quên lấy đi mấy cái âm dương kính, nhất nhất treo trong tiểu viện. Một hai năm đầu quả thật dùng được, nhưng con quỷ đòi nợ kia hút nhiều dương khí, lại chậm rãi ngưng tự ra thật thể, không còn sợ hãi gương phản quang nữa, thường xuyên tới làm hại Hữu Xu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play