Hữu Xu giơ đầu ngón tay lên, nhìn nhìn vết máu dính trên đó. Lúc đang nói chuyện với A Đại, A Nhị, cậu đồng thời dùng tinh thần lực giao lưu với một thủy quỷ mò lên thuyền, dùng cái giá là một giọt máu thu nạp nó. Hiện giờ, cậu không khỏi cảm thấy may mắn vì thể chất đặc biệt của mình. Tại thế giới này, một số việc con người lực bất tòng tâm, giao cho quỷ quái ngược lại có thể giải quyết.

Để giành được sự tín nhiệm của A Đại và A Nhị, để cho bọn họ mang mình hồi kinh cứu người, Hữu Xu thẳng thắn thành khẩn nói, “Như các ngươi chứng kiến, ta có thể ngự quỷ.” May mà ngụm long khí lần trước hút chưa tiêu tán, nếu không hôm nay không phải là ngự quỷ, mà là đụng quỷ.

A Đại, A Nhị hốt hoảng nhìn xung quanh, sống lưng phát lạnh, qua hồi lâu mới đem ngụm khí nghẹn ở ngực thở ra, không dám tin nói, “Ngươi quả thực có thể ngự quỷ? Không phải là trò xiếc gì đi?”

“Uống một ngụm trà trấn an đi.” Hữu Xu hơi nâng cằm, cái tay nhìn không thấy kia liền cầm lấy ấm trà, thay hai người rót một chén trà nóng, còn cực kỳ ân cần nâng đến trước mặt.

A Đại, A Nhị không dám tiếp, lại càng không dám không tiếp, vội vàng bắt lấy chén trà uống nhanh vài hớp, cuối cùng bị sặc đến liên tục ho khan.

Hữu Xu vừa đem giọt máu trên đầu ngón tay ngậm vào miệng hút, vừa gọn gàng ngăn nắp mà phân phó, “Đến bến đò cập bờ tiếp theo, để mấy người mẫu thân đến Tuyền Châu chờ đợi trước, chúng ta một đường triệu tập nhân mã đi thượng kinh. Ba người chúng ta vào thành điều tra, những người còn lại ẩn núp bên ngoài chờ. Nếu như ta cũng bất lực, các ngươi hẵng cướp thiên lao.”

A Đại, A Nhị đã mơ hồ, ngoại trừ lúng ta lúng túng gật đầu thì cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Không quá nửa ngày liền tới bến đò kế tiếp, Hữu Xu an trí tốt mấy người Tống thị, đổi một con thuyền nhỏ khác đuổi tới thượng kinh. Thuyền nhỏ vô cùng hẹp, miễn cưỡng có thể chứa được ba người, vả lại rời kinh là xuôi dòng, tốc độ cực nhanh, hồi kinh lại là đi ngược dòng, đừng nói ba nam nhân đồng thời chèo, dù là mười người, trăm người, cũng chậm hơn nhiều so với cưỡi ngựa.

A Đại, A Nhị nắm mái chèo thuyền muốn nói lại thôi. Hiện tại, bọn họ thực sự chút sợ hãi năng lực quỷ quyệt của thiếu niên.

“Có chuyện thì nói.” Hữu Xu một lòng chạy đi, chỗ nào rảnh chần chừ với bọn họ.

A Đại vội vàng nói, “Ngồi thuyền quá chậm, vẫn là cưỡi ngựa đi. Mới vừa rồi được bồ câu đưa tin, thất hoàng tử đã trúng độc bỏ mình, Thái tử hôn mê bất tỉnh, Hoàng thượng tuy rằng không ngại, lại bị thương căn cơ, lúc này đang thịnh nộ, không để ý đến tông pháp muốn ban chết cho chủ tử. Hiện giờ vài vị lão Vương gia đang chu toàn với hắn, nhưng cũng không kéo được bao nhiêu thời gian.”

“Thất hoàng tử chết, Thái tử hôn mê bất tỉnh? Mấy vị hoàng tử khác đâu?” Hữu Xu vừa hỏi vừa cắn đầu ngón tay, đem vài giọt máu tươi nhỏ xuống nước sông.

“Đại hoàng tử đã mất, nhị hoàng tử bị cấm nhốt, ngũ hoàng tử chết yểu, lục hoàng tử yếu đuối vô năng phụ thuộc Thái tử.” A Đại đơn giản đem tình huống của chư vị hoàng tử giới thiệu một lần. Trừ ăn uống ra, Hữu Xu một mực không có hứng thú với mọi thứ bên ngoài, không biết cũng thực bình thường.

Máu tươi loang ra trên mặt sông, rồi lại đột nhiên biến mất vô tung, tựa như có thứ gì nhìn không thấy hấp thụ hết. A Đại, A Nhị lần thứ hai trợn tròn mắt, cảm thấy thần dị.

“Như thế xem ra, đúng là Thái tử tự biên tự diễn kế một hòn đá ném hai con chim. Chủ tử đi Kinh Châu, thất hoàng tử xuống Hoài Châu, tương lai đều không thể so được. Lúc này không động thủ, tương lai sợ rằng không có cơ hội.” Hữu Xu một lời vạch trần, mệnh lệnh với mặt sông, “Đưa chúng ta hồi kinh.”

A Đại, A Nhị mờ mịt nhìn xung quanh, không biết cậu đang nói chuyện với ai.

Thủy quỷ vốn định túm một người ở trên thuyền làm thế thân, nào ngờ lại gặp được tôn phật này. Dù bây giờ không tìm thế thân, nó cũng có thể đầu thai chuyển thế, thậm chí tu hành quỷ đạo trọng tố phàm thể. Thèm nhỏ dãi với máu tươi của thiếu niên, nó tất nhiên là nói gì nghe nấy, lập tức sử dụng nước sông thôi thúc thuyền nhỏ, bắn nhanh về hướng thượng kinh.

May mắn lúc này đã vào đêm, sắc trời mờ tối không chịu nổi, nếu không chắc chắn sẽ khiến người ngoài kinh hãi đến rớt cằm. Chỗ nào có thuyền đi ngược dòng lại chèo nhanh như vậy, tựa như gió sông phần phật liền qua, ngay cả bóng dáng cũng không thấy rõ. Đầy bụng do dự của A Đại, A Nhị đều tán đi, hai tay chặt chẽ bắt lấy mép thuyền, sợ bị vứt vào trong nước.

Nhanh! Quá nhanh! Quỷ quái này vô cùng lợi hại! Không, phải nói là thủ đoạn của Hữu Xu thật sự rất được! Hai người lại nhìn kỹ thiếu niên, lại có loại cảm giác sâu không lường được, không thể nắm bắt.

Xuôi dòng xuống mất một ngày một đêm, đi ngược dòng mà lên lại chỉ hao phí vài canh giờ, khi tới bến đò thượng kinh thái dương còn chưa đi ra, A Đại, A Nhị như đang ở trong mộng, sau khi nhảy lên bờ đạp trên đất, chỉ cảm thấy dưới chân mềm mại, giống như tùy thời sẽ đình trệ. May mắn bọn họ chưa quên chính sự, đã sớm dùng bồ câu đưa tin triệu tập nhân mã.

A Đại lệnh cho ám vệ ở lại ngoài thành đợi lệnh, mình thì mang theo A Nhị và thiếu niên vào thành. Cửa thành đóng rất nhiều quan binh, mỗi người cầm một tờ hoàng bảng đối chiếu ở đằng kia, phát hiện người khả nghi lập tức nhốt vào lồng giam ở một bên. Lồng giam vô cùng rộng, đã giam giữ mười mấy dân chúng vô tội, tiếng kêu oan cách thật xa cũng có thể nghe thấy.

A Đại thị lực bất phàm, liếc mắt một cái liền thấy rõ phác họa trên hoàng bảng đúng là mình cùng A Nhị, thậm chí ngay cả Hữu Xu cũng ở trên đó, có thể thấy ý định của Hoàng đế là muốn đem người của chủ tử một lưới bắt hết. Vậy phải làm sao bây giờ?

Hắn dừng bước, ý muốn tìm một nơi hẻo lánh cải trang giả dạng một phen, lại bị Hữu Xu dùng sức đẩy đi tới cửa thành, thấp giọng nói, “Chỉ cần đi vào trong, không cần băn khoăn.”

Thủy quỷ không duyên cớ được mấy trăm năm đạo hạnh, có thể ngự phong ngự thủy, thi triển vài cái thủ thuật che mắt tự nhiên không thành vấn đề. Vừa đến cửa thành, nó liền ân cần dẫn đường ở phía trước, còn vỗ bộ ngực nói, “Đại nhân mời vào, bọn họ sẽ không chú ý chúng ta.”

Nhìn A Đại và A Nhị như lâm đại địch, sợ đầu sợ đuôi, lại nhìn nhìn thủy quỷ đắc ý dào dạt, ngẩng đầu ưỡn ngực, trong lòng Hữu Xu thầm than: tại thế giới này, quả nhiên làm quỷ còn phong quang hơn làm người.

Hữu Xu dẫn đầu đi vào cửa thành, bất luận là quan binh hay là dân chúng, đều không có một ai coi trọng liếc nhìn cậu một cái. Bọn họ chỉ cảm thấy có người gặp thoáng qua với mình, lại bất luận như thế nào cũng không nhớ rõ diện mạo. Lúc này A Đại, A Nhị mới buông quả tim đang treo cao xuống, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau thiếu niên vào thượng kinh.

Vương phủ đã bị niêm phong, trên đường nơi nơi đều là thị vệ tuần tra, nếu không có thủ thuật che mắt của thủy quỷ, ba người quả thực nửa bước khó đi. Tùy tiện tìm một khách điếm dàn xếp, Hữu Xu phân phó nói, “Đi tìm hiểu xem, nhìn xem có thể vào thiên lao thăm hỏi hay không.” Thủ thuật che mắt mặc dù dùng tốt, nhưng có người muốn vào thiên lao, thị vệ có thể nào không ngăn cản? Thủ thuật che mắt cũng không phải thuật pháp ẩn thân.

Hiện giờ A Đại, A Nhị xem cậu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lập tức lĩnh mệnh mà đi, một lát sau quay lại bẩm báo, “Chủ tử đã là tử tù, không được thăm hỏi. Cùng bị giam còn có Vệ thế tử, Vệ Quốc Công phủ đang suy nghĩ biện pháp giải cứu, chúng ta có thể mượn danh nghĩa Vệ phủ đi vào.”

“Các ngươi liên hệ với Vệ Quốc Công à?” Hữu Xu không thể tin được bất luận kẻ nào.

“Tiên hoàng hậu với Vệ Quốc Công có ân cứu mạng, dù cho thế tử bị liên lụy, hắn cũng không bỏ đá xuống giếng, chính là người có thể tin được.” A Đại nói chắc chắn.

Hữu Xu hơi suy xét, chỉ có thể gật đầu, “Đi, hiện tại liền đi chứ?” Cậu vẫn luôn vô cùng mong chờ.

“Hiện tại liền đi.” A Đại, A Nhị cũng sốt ruột giống vậy.

Ba người xuất ra lệnh bài Vệ Quốc Công phủ, lại có thủ thuật che mắt bảo vệ, thực nhanh liền thuận lợi vào thiên lao, ngồi trước cửa lao của Vệ thế tử không ngừng thăm hỏi hắn có mạnh khỏe hay không, giống như thật sự là gia nô trung thành của Vệ phủ. Cơ Trường Dạ bị giam giữ cách vách Vệ thế tử, đang ngồi xếp bằng dưới đất nhắm mắt dưỡng thần, mặc dù hơi có vẻ tiều tụy, lại phong nghi không giảm. Dù cho mạng sống treo lên một đường tình thế nguy hiểm, hắn cũng không chút động dung, đều có một loại khí độ “biến cố lớn, há có thể làm khó dễ được ta”.

Vệ thế tử bị hắn lây nhiễm cũng rất an khang, tiếp nhận mật thư mấy người truyền đạt vội vàng xem qua, cuối cùng mới phát hiện thiếu niên nấp ở phía sau A Đại, A Nhị, kinh hỉ nói, “Hữu Xu, sao ngươi lại tới đây?”

Bởi vì thủ thuật che mắt chưa giải trừ, Cơ Trường Dạ không nghe ra giọng của A Đại và A Nhị, nghe được hai chữ “Hữu Xu” mới đột nhiên mở mắt, nhìn ra phía ngoài cửa lao, khuôn mặt tuấn tú chưa từng biến sắc rốt cuộc vặn vẹo. Hắn vốn định lập tức đi qua, rồi lại sợ làm cho ngục tốt chú ý, nhịn rồi lại nhịn áp chế lửa giận tràn đầy trong lòng, thấp giọng chất vấn, “Lúc trước bổn vương phân phó hai người các ngươi như thế nào, còn nhớ rõ chứ?”

“Nhớ rõ, không đưa Hữu Xu đến Tuyền Châu thì không cho quay lại.” A Đại, A Nhị rũ đầu xuống.

“Đừng nói những lời nhảm nhí này! Bọn họ vốn đã đưa ta đến nửa đường, là chính ta nhất định phải trở về.” Hữu Xu bình thường chậm rãi, gặp phải đại sự thì tính tình lại nôn nóng, chen A Đại, A Nhị ra đi đến cửa lao, ngoắc tay gọi, “Chủ tử ngươi mau tới đây!”

Cơ Trường Dạ càng thêm tức giận, quát khẽ, “Đừng làm rộn, đi mau!” Dứt lời liên tiếp nhìn về phía cuối hành lang, sợ ngục tốt lại đây xem xét.

Vệ thế tử ghé mắt, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình thất thố của bạn tốt. Thân thiết và lo lắng của hắn đối với thiếu niên, rõ ràng viết ở trên mặt.

“Ngươi không lại đây ta liền không đi!” Hữu Xu hận không thể đem mặt mình chen vào khe hở song sắt.

Cơ Trường Dạ thấy hai má cậu ấn ra hai vệt đỏ ửng, mí mắt cũng kéo thành một đường chỉ, lại còn liều mạng muốn chen đầu vào bên trong, nhất thời vừa tức vừa vội. Nhưng hắn biết thiếu niên bướng bỉnh lên thì mười con trâu cũng không kéo lại được, hôm nay nếu không theo ý nguyện của cậu, cậu thật sự sẽ chen mình thành người giấy, chỉ đành nhanh chóng đi qua, thúc giục, “Có lời gì nói mau…”

Lời còn chưa dứt, môi đã bị thiếu niên quấn lấy, ngay sau đó lại là một đầu lưỡi ấm áp tiến vào khoang miệng cạy mở kẽ răng, đem nước bọt bên trong càn quét sạch, sau đó hút hút mút mút qua. Cánh tay Cơ Trường Dạ hơi hơi nâng một chút, rốt cuộc lại không đẩy thiếu niên ra, ngược lại hé miệng, đưa đầu lưỡi mình lên.

Đứa nhỏ này mấy ngày liền chạy về chính là vì cái hôn môi này sao? Chẳng lẽ một cái hôn môi còn quan trọng hơn tính mạng à? Cơ Trường Dạ thực hoang mang, càng nhiều hơn là cảm kích và bi thương khó có thể gọi tên. Giờ này khắc này, hắn tình nguyện chưa bao giờ gặp gỡ Hữu Xu, như vậy, cậu vẫn là đứa nhỏ chạy trốn trong tuyết, mặc dù người đầy chật vật nhưng tinh thần lại phấn chấn bồng bột vô ưu.

Cậu sẽ chịu lạnh chịu đói, thậm chí bị khi dễ, nhưng cũng sẽ còn sống thật tốt. Không có gì quan trọng hơn so với việc cậu còn sống.

Dùng sức bao chặt lấy đầu lưỡi thiếu niên, tựa như phát tiết hung hăng hôn cậu một cái, Cơ Trường Dạ ấn giữ gáy cậu, môi chạm môi mà mở miệng, “Hữu Xu, ngươi nghe kỹ cho bổn vương: ra thiên lao liền rời khỏi kinh thành, đi tới Tuyền Châu, nơi đó sẽ có người tiếp ứng ngươi. Bất luận bổn vương là sống hay chết, cũng không liên can tới ngươi.”

Làm sao lại không liên can chứ? Mạng của ta là ngươi cho. Hữu Xu ở trong lòng lắc đầu, lại không có thời gian tranh luận với thanh niên. Cậu bỏ lại một câu “ta sẽ cứu ngươi ra ngoài” liền vội vàng rời đi. Lần này vào thiên lao, mục đích chủ yếu vẫn là vì ngụm long khí này, không nghĩ tới chủ tử lại phối hợp như vậy.

Hữu Xu vốn định dùng thủ đoạn cứng rắn cảm thấy thực vừa lòng.

Người cũng sắp biến mất ở cuối hành lang, A Đại, A Nhị cùng với Vệ thế tử mới khó khăn hoàn hồn, không hẹn mà cùng mà thầm nghĩ: khó trách Hữu Xu không để ý nguy hiểm tính mạng cũng muốn trở về, hóa ra là bởi vì khổ luyến chủ tử/bạn tốt! Hữu Xu quả nhiên trọng tình trọng nghĩa!

Cơ Trường Dạ chờ người đều rời đi mới chậm rãi đưa tay che mặt, ngăn lại hốc mắt đỏ bừng. Cuối cùng vẫn là mình hại Hữu Xu, cuộc đời này há lại yên?

Sau khi an toàn rời khỏi thiên lao, ba người trở lại khách điếm thương nghị.

“Kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?” A Đại thay Hữu Xu rót một ly trà, vô hình trung cung kính hơn rất nhiều với cậu.

“Tự nhiên là cứu người.” Hữu Xu nhu cầu cấp bách ăn chút gì đó bình tĩnh tâm thần, ở trong phòng sờ soạng nửa ngày cũng không lấy ra được nửa khối điểm tâm, chỉ phải gọi điếm tiểu nhị đưa một ít lại đây.

A Đại, A Nhị vốn tính ngăn cản cậu, nhưng điếm tiểu nhị tai mắt linh hoạt đã chạy tới cửa phòng. Bàn tay hai người đặt trên chuôi đao, tùy thời chuẩn bị làm khó dễ, cái bộ dạng không tiền đồ này chọc thủy quỷ châm biếm một trận, lại từ hư không biến ra rất nhiều bọt nước vẩy vào đỉnh đầu bọn họ.

Có thủ thuật che mắt bảo vệ, dù trên đỉnh đầu A Đại, A Nhị đổ mưa tí ta tí tách, dưới chân cũng chảy xuống một bãi nước, điếm tiểu nhị cũng không thấy kỳ quái, sau khi được Hữu Xu thưởng liền nịnh nọt nói, “Khách quan, ngài còn có gì phân phó?”

“Không có việc gì, ngươi đi xuống đi.” Hữu Xu xua tay.

A Đại, A Nhị cứng ngắc ngồi ở trên băng ghế, liên tiếp đưa tay lau mặt, nhưng cũng không dám lấy đồ vật che đầu. Bọn họ xem như đã nhìn ra, vị “bằng hữu” này của Hữu Xu đạo hạnh rất sâu, lại có khả năng hô phong hoán vũ, mê hoặc lòng người. Như vậy, khả năng nắm chắc cứu chủ tử ra lại càng lớn.

Nghĩ đến đó, hai người không khỏi đầy lòng mong đợi nhìn về phía thiếu niên.

Hữu Xu nuốt sạch một khối điểm tâm, một bên nhai nuốt một bên hàm hồ nói, “Phương án cứu người của ta rất khác biệt với các ngươi. Cướp thiên lao là đánh cược, thua cược thì mọi người cùng chết, mặc dù đánh cược thắng, chủ tử cũng là một tội nhân, chạy trốn tới chỗ nào cũng bị người ta chỉ vào lưng mắng phản thần tặc tử, chẳng sợ tương lai nghiệp lớn đạt thành, trên sử sách cũng sẽ lưu lại tiếng xấu ‘bạo ngược vô đạo, giết hại huyết thân’.”

“Không cướp thiên lao còn có thể như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn thay chủ tử sửa lại án xử sai à?” A Đại cảm thấy việc này không thể làm được.

A Nhị cũng tỏ vẻ hoài nghi, “Nếu muốn sửa lại án xử sai, phải xem ý tứ của Hoàng thượng. Nhưng ngươi phải biết, đối với chủ tử Hoàng thượng hận không thể nhanh chóng diệt trừ, dù cho không có tai họa lần này, cũng sẽ thêu dệt rất nhiều tội danh. Từ khi ba người độc phát đến khi chủ tử bị bắt và phán tử tội, giữa lúc đó chỉ cách một ngày. Thời gian một ngày có thể điều tra ra chân tướng gì? Có thể thấy Hoàng thượng đã quyết tâm.”

“Thái hậu đâu? Thất vương gia bị chết kỳ quái, chẳng lẽ bà ấy không quản sao?” Hữu Xu nâng mi.

“Thái hậu đã bị bệnh, không cách nào xử lý công việc. Thành quý phi tương đối yếu đuối, gặp chuyện chỉ biết tìm Thái hậu, hoặc là liền khóc nỉ non không ngừng, cũng là người không đáng tin cậy.” A Nhị lắc đầu thở dài.

Kế sách này của Thái tử vô cùng ác độc, có thể nói đem tất cả địch nhân một lưới bắt hết, trong đó thậm chí bao gồm cả Hoàng thượng. Trải qua việc này, tuổi thọ của Hoàng thượng giảm đi, không chừng không được mấy năm liền đi, Thái tử liền có thể thuận lý thành chương mà đăng cơ. Nhưng mà Hoàng Thượng bị Tiêu quý phi mê hoặc đến đầu óc mê muội, chỗ nào sẽ hoài nghi tới trên người mẫu tử bọn họ. Huống chi Thái tử còn dùng khổ nhục kế, ngay cả chính mình cũng hạ độc. Hiện giờ hắn hôn mê bất tỉnh, cũng không biết là thật hay là giả.

Nghĩ tới đó, A Đại A Nhị hận không thể lập tức tiến cung chọt Thái tử mấy kiếm, xem hắn còn mê man hay không mê man.

Trong lòng Hữu Xu sớm có chủ ý, cảm giác tâm tư củng cố, liền phân phó thủy quỷ, “Ngươi tiến cung giúp ta tìm một người, không, là một con quỷ, nói với nàng rằng nhân tình nợ ta nên trả rồi.”

Sao lại còn có quỷ? A Đại, A Nhị vốn một thân đầy nước, lúc này càng cảm thấy lạnh.

Thủy quỷ nghe vậy lắc đầu liên tục, “Khởi bẩm đại nhân, không phải tiểu nhân không muốn giúp ngài, chỉ là trong ngoài hoàng cung bị long khí bao phủ, năm đó khi xây dựng còn lập pháp trận trừ tà, mấy cô hồn dã quỷ như chúng ta, trăm triệu lần không được tới gần, nếu không liền hồn phi phách tán. Nhưng mà quỷ trong cung lại có thể tự do ra vào, nếu như ngài muốn tìm nàng, vẫn phải tự mình đi một chuyến. Còn nữa, những quỷ quái hồn phách trong cung ít nhiều dính long khí, tiểu nhân cũng không dám trêu chọc.”

Hữu Xu hơi suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Vậy giữa nhóm quỷ quái các ngươi có phương pháp thiên lý truyền âm không? Hoặc là sưu hồn thuật?”

Thủy quỷ lần nữa lắc đầu, “Có thiên lý truyền âm thuật, nhưng mà tiểu nhân đạo hạnh không đủ, thi triển không được. Về phần sưu hồn thuật, tiểu nhân chỉ nghe nói qua, lại không hiểu pháp môn.”

Đều không được, xem ra chỉ có thể vào cung. Việc này không nên chậm trễ, lúc này Hữu Xu quyết định, “Như thế, ngươi liền thi triển vài cái thủ thuật che mắt giúp chúng ta lẫn vào trong cung.”

Lúc này thủy quỷ mới liên tục đáp ứng.

A Đại, A Nhị thấy một mình Hữu Xu ở đằng kia lầm bầm lầu bầu, cũng không thấy kỳ quái, chờ bọn họ thương nghị xong liền ra cửa tìm ba bộ trang phục thái giám, ăn mặc thỏa đáng đi đến cửa cung. Mắt thấy sắp tới lúc khóa cửa, thái giám cung nữ ra ngoài làm việc đều đi lại vội vàng, tới trước cửa lấy lệnh bài ra đưa cho thị vệ, kiểm tra thực hư không sai lầm mới có thể thông hành.

A Đại không thể lấy được lệnh bài, lòng đang bối rối, chỉ thấy Hữu Xu nghênh ngang mà đi qua, đem một đồng tiền để vào lòng bàn tay thị vệ. Thị vệ kia làm như thật mà tiếp nhận đồng tiền nhìn hồi lâu, cuối cùng xua tay thúc giục, “Vào đi, đừng nhiều lần về ngay sát giờ!”

“A, nô tỳ nhớ kỹ!” Hữu Xu nhỏ giọng đáp ứng, lắc lắc eo nhỏ đi thẳng về phía trước.

Ặc, còn có thể như vậy à? Mấy ngày này A Đại, A Nhị đi theo thiếu niên thật sự có thêm rất nhiều kiến thức, lá gan cũng càng thêm lớn, học theo mà lấy ra đồng tiền đưa cho thị vệ, sau đó được thả đi vào. Ba người đi tới lãnh cung, quẹo vào trong một cung điện mái hiên rách nát, cỏ dại mọc thành bụi đứng lại.

“Người ngươi muốn tìm đâu? À không, quỷ đâu?” A Đại thấp giọng hỏi.

“Chờ.” Hữu Xu lấy ra một thanh chủy thủ, nhẹ nhàng cắt đứt lòng bàn tay. Máu tươi lập tức trào ra, tích táp rơi trên tảng đá nứt nẻ dưới sàn nhà, cũng tản mát ra mùi tanh nồng đậm. Trong chớp mắt, cung điện vốn còn ánh tịch dương chiếu nghiêng liền trở nên tối tăm không chịu nổi, một luồng âm phong gào thét từ lỗ rách trên cửa sổ quét vào, xoay quanh trên đỉnh đầu Hữu Xu.

Cảm giác được một bàn tay đặt ở trên vai mình, Hữu Xu quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Lan phi đang đứng ở nơi đó. Lòng bàn tay nàng nhanh chóng dấy lên ngọn lửa tử sắc, chỉ một khoảnh khắc liền từ cổ tay lan tràn tới cánh tay, nếu không nhanh chóng dập tắt, sợi rằng sẽ đem nàng đốt thành tro tàn. Nàng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, vội vàng ấn tay lên máu tươi vừa rồi Hữu Xu cắt rơi xuống.

A Đại, A Nhị thấy cung điện bỗng nhiên biến thành tối đen, trong lòng bắt đầu cảnh giác, lại thấy máu tươi của Hữu Xu phát ra tiếng vang “tí tách”, vả lại không ngừng nổi bọt, càng cảm thấy hoảng sợ. Quỷ trong cung, quả nhiên lợi hại hơn rất nhiều so với cô hồn dã quỷ bên ngoài, vẫn là ít trêu chọc mới tốt.

Hai người đang chuẩn bị mang Hữu Xu rời đi, máu tươi đã hoàn toàn khô cạn trên đất cũng biến thành bột phấn màu đen, trên bột phấn xuất hiện một cánh tay trắng bệch, lại từ cánh tay huyễn hóa ra bả vai, đầu, thân thể… Chỉ mấy giây, một mỹ nhân mặc cung trang từ hư không xuất hiện, đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Giữa ban ngày có thể hiện hình, đạo hạnh của Lan phi lại cao thâm hơn rất nhiều so với lần trước. Nhưng mà nàng lại chậm chạp không báo thù, xem ra vẫn muốn đem huyết nhục của mình thu vào tay, cho nên vẫn luôn chờ đợi cơ hội thích hợp. Sủng phi có thể đi đến địa vị cao, có ai không phải là hạng người dã tâm bừng bừng, Lan phi tự nhiên cũng không ngoại lệ. Hữu Xu hiểu rõ đối phương đang mưu tính cái gì, nhưng không hề gì, chỉ cần có thể cứu chủ tử ra, trả bất cứ cái giá nào cậu cũng cam lòng.

Huống chi cậu cũng không phải là không làm gì được Lan phi, chỉ là có chút gian nguy thôi.

“Đã lâu không gặp.” Hữu Xu xé rách vạt áo quấn quanh lòng bàn tay, miễn cho máu tươi rơi trên mặt đất, không duyên cớ tiện nghi cho Lan phi.

Lan phi đỡ cánh tay đã đốt thành than, cắn răng nói, “Đã lâu không gặp.”

A Đại, A Nhị đã nhận ra người tới, trên mặt lộ ra thần sắc. Bọn họ có chết cũng sẽ không quên, chính là nữ nhân này làm hại chủ tử hết đường giãi bày từ đó vạn kiếp bất phục.

“Lúc trước chúng ta đã nói rồi, ta giúp ngươi báo thù, ngươi giúp chủ tử sửa lại án xử sai, nhưng dường như ngươi cũng không giữ chữ tín.”

“Giúp chủ tử ngươi sửa lại án xử sai tương đương với việc trợ giúp hắn đăng cơ. Một giọt máu tươi của ngươi đổi lấy giang sơn xã tắc Đại Minh hoàng triều, có phải quá quý giá không?” Tam hoàng tử nguy tại sớm chiều, Lan phi tự nhiên có lợi thế cò kè mặc cả.

“Ngươi muốn như thế nào?” Giọng điệu Hữu Xu lạnh nhạt.

A Đại, A Nhị càng thêm kinh dị, trăm triệu lần không nghĩ tới Hữu Xu lại âm thầm làm rất nhiều việc cho chủ tử. Tình nghĩa của cậu đối với chủ tử thật sự chỉ có bốn chữ có thể hình dung —— khăng khăng một mực.

“Cho bổn cung một nửa số máu, bổn cung chẳng những thay Kinh Châu vương sửa lại án xử sai, còn giúp hắn đi lên long vị.” Lan phi liếm môi, âm trắc nói, “Bổn cung cho ngươi thời gian ba ngày suy xét, ngươi cần phải nhanh chút, nghe nói ba ngày sau Kinh Châu vương sẽ bị ban chết.”

“Không cần suy xét, cái này cho ngươi.” Một khắc đồng hồ Hữu Xu cũng chờ không nổi. Cậu biết kỳ thực Lan phi muốn mạng của mình, nhưng mà trước mắt long khí trên người mình đang nồng, nàng không cách nào tới gần, lúc này mới muốn lấy đi một nửa số máu, đợi mình rơi vào suy yếu cực độ, long khí cũng theo đó mà xói mòn, liền động thủ lần nữa.

Nhưng mà nàng tuyệt đối không thể ngờ được, Hữu Xu lại có được dị năng tinh thần lực. Mặc dù dị năng này có chút yếu, lại có thể giúp cậu khống chế thân thể mình trăm phần trăm. Long khí, xét đến cùng cũng là một loại năng lượng, sau khi trở đi trở lại hút rất nhiều lần, cậu đã dần dần tìm được phương pháp, có thể hạn chế nó xói mòn đến mức tối đa. Lúc đi lại, lúc mệt mỏi, sau khi bị thương, long khí hao tổn vượt xa trạng thái ngủ say, nhưng Hữu Xu lại có thể đem tinh thần lực của mình bám vào trên long khí, dẫn đường cho nó chảy vào đan điền. Vì vậy, tuy rằng long khí vẫn sẽ tiêu tán, tốc độ lại chậm hơn rất nhiều.

Lan phi cho rằng lấy đi một nửa máu của thiếu niên thì có thể đắc thủ, không khỏi nghĩ thật đẹp!

Bởi vì trong lòng có chỗ dựa, Hữu Xu cũng không do dự, cởi bỏ mảnh vải trước đó đã buộc chặt, lại cắt xuống một vết thương sâu đến thấy cả xương trong lòng bàn tay.

A Đại, A Nhị muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn máu tươi phun tung toé trên mặt đất. Một nửa máu, tương đương với lấy mạng thiếu niên, nếu sớm biết cái giá quá lớn như thế, bọn họ tình nguyện đi cướp thiên lao!

Biểu tình của Hữu Xu vẫn lạnh nhạt như trước, chậm rãi nói, “Ta muốn các ngươi thề, tuyệt đối sẽ không báo việc này với chủ tử.” Cậu không ham thanh niên cảm kích, càng không hi vọng hắn dùng ánh mắt sợ hãi và đề phòng nhìn mình.

Việc quỷ thần ai dám hồ ngôn loạn ngữ? A Đại, A Nhị không chút nghĩ ngợi liền giơ tay lên thề đọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play