“Hữu Xu, chậm một chút đi, cẩn thận bị xe ngựa va chạm.” Cơ Trường Dạ kéo thiếu niên trở lại bên cạnh, A Đại, A Nhị nhanh chóng vây quanh trái phải hai người.
Đoàn xe vang ầm ầm đi qua, thật nhanh liền không thấy bóng dáng, tiếng hô quát giương cao của hồng y thiếu niên kia còn ở xa xa truyền đến. Hữu Xu quơ cổ tay bị thanh niên cầm thật chặt, hỏi: “Chủ tử, làm sao vậy? Ngươi cùng người nhà kia có thù oán à?”
Biểu tình Cơ Trường Dạ thoáng hòa hoãn, vén sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt bên má cậu, thấp giọng nói: “Kia chính là người Vương gia.”
“Người Vương gia, Vương Tượng Càn?” Hữu Xu thực nhanh liên tưởng đến thân thế của mình, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Nói như thế, thiếu niên kiêu căng vừa rồi chính là huynh đệ đời này của mình à? Trong xe ngựa có lẽ còn có nãi nãi, đại cô, đại thẩm, đại di của mình? Nghĩ tới đây, trong lòng Hữu Xu không hề xúc động, cậu cùng với các nàng, bất quá chỉ là người xa lạ có huyết mạch tương liên mà thôi.
Cơ Trường Dạ vuốt cằm, ôn nhu hỏi ý kiến: “Còn muốn đi không? Nếu không muốn thì chúng ta liền dẹp đường hồi phủ.”
“Muốn đi ăn đồ ăn chay.” Hữu Xu kiên định lắc đầu, dù là trên trời hạ đao, cũng không thể ngăn cản hành trình mỹ thực của cậu.
Cơ Trường Dạ bị dáng vẻ tham ăn của cậu chọc cười, nhéo nhéo cái mũi cong cong của cậu, tiếp tục đi lên. Rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ hắn nuôi lớn, quả nhiên thong dong rộng rãi, không nói cái túi da tuyệt thế vô song này, chỉ phần tâm tính này thôi, cũng đủ để vứt xa Vương Thiên Hữu mấy chục con phố. Cái gọi là “kinh thành tam thiếu” đứng đầu, quả thật hữu danh vô thực, nói ngoa.
Hai người vứt bỏ đoạn nhạc đệm nhỏ này, một mặt ngắm cảnh một mặt chậm rì rì leo lên đỉnh núi. Tới cửa chùa, liền thấy vài tên thị vệ nâng đao mà đứng, mắt lộ ra hung quang.
Cơ Trường Dạ đã sớm sống quen kham khổ, trở lại kinh thành cũng không bị vinh hoa phú quý mờ mắt, vẫn là một thân quần áo màu xanh bình thường. A Đại, A Nhị vì để tiện hành động, trực tiếp mặc áo ngắn chỉ có cu ly đầu đường mới có thể mặc, mũi giày có hai miếng vá, nhìn vô cùng khó coi. Chỉ mỗi Hữu Xu bị Cơ Trường Dạ trang điểm ăn diện một phen, một bộ áo ngoài thêu hoa màu hồng nhạt bật lên khuôn mặt như quan ngọc, mi mục như họa. Hàng năm ở trong phòng mà dưỡng ra làn da trắng nõn dưới ánh nắng hiện ra màu sắc bán trong suốt, thoạt nhìn chính là chủ nhân được nuông chiều từ bé.
Vậy nên, mấy tên thị vệ trực tiếp nhìn về phía Hữu Xu, phất tay nói: “Đi đi đi, hôm nay Bồ Đề tự đã bị chủ nhân nhà ta bao, hôm sau các ngươi lại đến.” Dù có nuông chiều từ bé đi nữa, ngay cả một cái nhuyễn kiệu cũng mướn không nổi, có thể thấy không phải là nhân vật gì đắc tội không nổi.
Hữu Xu đi đến eo mỏi chân đau, chỉ để ăn một bữa cơm chùa, nghe lời ấy quả thực có chút tức giận, hỏi: “Bồ Đề tự cũng không phải là tài sản riêng của nhà ngươi, ngươi có quyền lực gì ngăn cản người khác đi vào?”
Mặt thị vệ lộ vẻ khinh miệt, đang muốn trả lời, phía sau lại có mấy chiếc xe ngựa tới. Một nha hoàn xách góc quần tiến lên, thúc giục nói: “Nhanh nhanh nhường đường, phu nhân nhà ta muốn vào!”
Thị vệ thấy trên cửa xe khắc chữ “Lưu” lớn, vội vàng lui đến hai bên, cúi đầu khom lưng dẫn xe ngựa đi vào. Hữu Xu cũng muốn nhân cơ hội đi vào, lại bị một thanh đại đao cản lại. Cơ Trường Dạ vốn dĩ đứng ở một bên cười như không cười mà nhìn, cho đến khi thấy thị vệ rút đao đánh úp về phía Hữu Xu mới thay đổi sắc mặt. Nhanh chóng kéo cậu lại bên cạnh ôm vào trong áo, đánh giá từ trên xuống dưới, sợ cậu bị chạm rụng một sợi tóc. Xưa nay hắn không thích tranh luận với người ta, huống chi là những hạ nhân hèn mọn như con kiến đó. Từ trong tay áo lấy ra một ngọc bội, âm thanh lạnh lùng nói: “Như thế nào, chính là có thể đi vào đi?”
Miếng ngọc bội này chỉ riêng thành viên hoàng thất mới có thể có được, chín con rồng bay bao quanh ôm lấy một chữ “Cơ” chạm rỗng, treo dây tơ màu minh hoàng. Thị vệ vừa thấy ngọc bội, lập tức thay đổi sắc mặt, liên tiếp quỳ xuống hành lễ. Bọn họ không nhận ra người này là ai, nhưng biết nhất định có quan hệ không phải là ít với hoàng thất, không khỏi oán giận trong lòng: đến tột cùng là tiểu thiếu gia Vương phủ nào xuất môn, không ngồi xe ngựa, không mặc cẩm y, làm hại chúng ta thật khổ!
Cơ Trường Dạ mới vừa về kinh, không muốn khiến cho người nào đó chú ý, kéo Hữu Xu lập tức đi vào, cũng không dây dưa nhiều với những người này. Dù sao cũng chỉ là một đám gia nô đê tiện, ngày sau Vương gia diệt tộc, vẫn khó thoát khỏi cái chết như thường.
Hai người chuẩn bị ở vài ngày trên núi, tùy thân mang theo mấy thứ đồ mỏng nhẹ, thêm tiền nhang đèn cho Bồ Tát trong tự xong liền đến tây khóa viện* dàn xếp. Cách một mặt tường chính là chỗ ở của gia quyến Vương gia, Hữu Xu đứng ở dưới chân tường nghe trong chốc lát. Chỉ nghe từng đợt tiếng thiếu niên cười rộ truyền đến, pha lẫn thêm tiếng nói nhỏ nhẹ của nữ đồng, giống như vô cùng vui vẻ.
*Khóa viện là căn viện ở hai bên chính viện.
Cơ Trường Dạ từ phía sau lưng che lỗ tai thiếu niên, thấp giọng nói: “Hâm mộ sao?”
Hữu Xu trở tay ôm thắt lưng rắn chắc của thanh niên, dùng sức lắc đầu: “Ta có chủ tử tốt nhất trên thế giới, không cần hâm mộ bất luận kẻ nào!” Cậu chỉ là cảm thấy giọng nữ đồng kia có chút cổ quái, âm trầm buồn thảm.
Cơ Trường Dạ bị chọc cười, nhéo nhéo thịt mềm trên má thiếu niên, thở dài: “Cái miệng nhỏ nhắn này của Hữu Xu nhà ta còn ngọt hơn bôi mật, ta cũng sắp chống đỡ không được rồi.”
Hữu Xu nghiêm túc phản bác: “Chủ tử, ta không phải đang nói lời ngon tiếng ngọt, hết thảy đều là lời tâm huyết.” Cái kỹ năng khoác lác đó cậu nhấn rất nhiều lần cũng không sáng lên nổi.
Cơ Trường Dạ sao lại không nhìn ra thiếu niên chân thành, nhất thời ôm cậu cười rộ lên. Tiếng cười trầm thấp hùng hậu của thanh niên lướt qua tường viện truyền đến cách vách, nữ đồng kia liền giống như bị người ta bóp chặt cổ họng, một chút tiếng vang cũng phát không ra. Khoảnh khắc an tĩnh khiến Hữu Xu liên tiếp quay đầu lại, trong lòng có chút để ý.
Hai người thay đổi quần áo, uống trà lạnh, mắt thấy cách giờ cơm còn sớm, liền đến sau núi du ngoạn. Trong núi xây vài căn đình bát giác, lại có một mảnh rừng trúc xanh biếc đón gió lay động. Giữa cành trúc truyền đến tiếng chim tước hót vang cùng tiếng gió ào ào, cảnh đẹp như tranh vẽ. Lại có một dòng suối róc rách vờn qua núi đá lởm chởm, uyển chuyển uốn lượn chảy về phương xa.
Cảnh đẹp như thế, tự nhiên hấp dẫn rất nhiều văn nhân mặc khách. Lúc Cơ Trường Dạ và Hữu Xu đến, trong vài căn lương đình đã tụ đầy người, xem từ ăn mặc, tất cả đều là sĩ tộc đệ tử. Trước kia khi Cơ Trường Dạ vẫn là hoàng tử tôn quý đương triều, rất có giao tình với những người này. Vài người trong đó vô ý nhìn qua, đầu tiên là sững sờ trong chớp mắt, sau đó mới đứng dậy nghênh đón.
“Thần hạ kiến quá tam hoàng tử. Từ biệt nhiều năm, vẫn mạnh khỏe chứ?” Trong những người hành lễ, có người chân tâm thực lòng, có người trong mắt lộ ra thương hại, còn có người vô cùng khinh thị xem thường. Mà Vương Thiên Hữu, cũng chính là thứ trưởng tử* của Vương Tượng Càn, thái độ khinh mạn nhất. Hắn ta ngay cả thắt lưng cũng chưa từng cong, chỉ là thoáng đưa tay, giống như chào hỏi với người cùng thế hệ. Không, có lẽ nên nói là người có địa vị còn hèn mọn hơn so với hắn ta. Trong cái nhìn của hắn ta, tam hoàng tử đến Kinh Châu không khác gì sung quân biên cương, tuy có tên tuổi thân vương, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ chết trong chiến hỏa. Hắn ta cũng không cần lấy lòng một người chết chứ?
*Thứ trưởng tử: thứ tử là con trai do tiểu thiếp sinh ra, trong đó người lớn tuổi nhất gọi là thứ trưởng tử.
Cơ Trường Dạ cười nhạt xua tay, ánh mắt lần lượt đảo qua trên mặt mọi người, dường như vẫn chưa đặc biệt chú ý đến thứ tử Vương gia.
Trưởng tử Vệ Quốc Công phủ có giao tình thâm hậu nhất với Cơ Trường Dạ, vươn tay liền kéo tay áo hắn, muốn mời hắn vào trong đình ôn chuyện. Từ năm mười bốn tuổi gặp ám toán kia, Cơ Trường Dạ liền đặc biệt phản cảm người bên ngoài đụng chạm. Bởi vì hắn không biết dưới khuôn mặt hiền lành của những người này đến tột cùng ẩn chứa dã tâm như thế nào. Hắn tự tay giết chết tất cả cung nữ mà mẫu hậu để lại cho mình, lại đặt bẫy thanh trừ thái giám Tiêu quý phi phái đến bên cạnh mình. Mười một năm qua, người duy nhất hắn có thể toàn tâm tiếp nhận chỉ có Hữu Xu, cũng chỉ có thể chịu đựng Hữu Xu thân cận.
Hắn không dấu vết tránh đi Vệ thế tử, trở tay kéo Hữu Xu. Hai người cùng nhau vào lương đình, ngồi vào chỗ của mình ở chủ vị.
Vương Thiên Hữu thấy tình cảnh này, không khỏi hừ cười ra tiếng, thầm nghĩ một hoàng tử bị trục xuất bị sung quân, cũng dám công khai ngồi ở chủ vị. Nếu là mình, thì nên cụp đuôi mà sống rồi.
Hành động trào phúng của hắn ta vẫn chưa khiến người bên ngoài ghé mắt, mặt ngoài mọi người cung kính với tam hoàng tử, kỳ thực rất chướng mắt. Bây giờ trong triều ngoài triều đã sớm bị một hệ của Tiêu quý phi nắm giữ, tứ hoàng tử thì càng là đế vương kế nhiệm ván đã đóng thuyền. Vương gia là tâm phúc của hắn, ở kinh thành rất có quyền thế, muội muội Vương Thiên Hữu ít ngày nữa liền gả vào thái tử phủ làm trắc phi. Nếu thật muốn bàn tới, thì thứ tử Vương gia, địa vị còn tôn quý hơn so với tam hoàng tử.
Cơ Trường Dạ sao lại không biết những người này đang suy nghĩ gì, nhưng mà trong lòng lại không có chút xúc động. Vẫn là câu nói kia ⸺⸺ thế nhân báng ta, nhục ta, khinh ta, cười ta, khi ta, bỉ ta, nên làm như thế nào? Ngươi hãy nhẫn hắn, nhường hắn, tránh hắn, nhịn hắn, tùy hắn, không cần để ý đến hắn. Tiếp qua vài năm, ngươi hãy xem hắn.
Tiếp qua vài năm, những người này lại là tình cảnh như thế nào? Nghĩ tới đây, Cơ Trường Dạ nhanh chóng cong cong khóe môi, lại thấy Hữu Xu trợn tròn hai mắt, dùng ánh mắt tức giận đến cực điểm nhìn Vương Thiên Hữu. Trái tim vắng lặng bị vật nhỏ không biết che giấu cảm xúc này chiếm trọn, cũng chậm rãi ủ ấm lên. Hắn trở tay vỗ vỗ cái tay nhỏ nắm chặt của Hữu Xu, không tiếng động trấn an. Thế gian này, sợ là chỉ có Hữu Xu mới có thể vui vì hắn vui, buồn vì hắn buồn, hoàn toàn đồng cảm với hắn.
Hữu Xu bĩu môi, không cam không nguyện thu hồi tầm mắt. Mới vừa rồi khi cậu tức giận trừng mắt đem tinh thần lực ép tới hai mắt, lại thấy chỗ phía sau Vương Thiên Hữu cách hai mươi mét có một tiểu cô nương bảy tám tuổi đứng, không, xác thực mà nói là quỷ vật. Làn da nó trắng bệch, ngũ quan lại xinh đẹp đáng yêu, quần áo trong ngoài đều bị xé rách, lộ ra thân thể non nớt chưa phát dục, trên đó trải rộng lằn lằn vết roi cùng với điểm điểm xanh tím. Một đôi chân nhỏ da lật thịt cuốn, máu tươi đầm đìa, có thể thấy khi còn sống từng gặp tra tấn cực kỳ tàn ác.
Nó nhe răng nhếch miệng với Vương Thiên Hữu, thấp giọng gào thét, tựa như muốn đem da thịt đối phương từng ngụm từng ngụm gặm xuống. Nhưng mà Cơ Trường Dạ ngồi ở trong đình, khiến nó trước sau không dám tới gần.
Chính cái gọi là ban ngày không làm chuyện xấu, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Xem ra cái chết và vết thương của nữ đồng, tám chín phần là bút tích của Vương Thiên Hữu. Hắn ta mới bao lớn? Nhỏ hơn một tháng so với mình, cũng chính là mười lăm tuổi, lại nhẫn tâm xuống tay với một đứa trẻ bảy tám tuổi. Hữu Xu âm thầm lắc đầu, có hiểu biết nhất định với phẩm hạnh của vị thứ đệ này.
Nhưng cậu vẫn là suy nghĩ rất đơn giản, chỉ thấy nữ đồng ngẩng đầu, vẫy vẫy tay về phía trên cây, lại có một nam đồng phất phơ rơi xuống đất. Làn da cũng trắng bệch giống vậy, khuôn mặt cũng đáng yêu giống vậy, trên người lại không có một vật gì, thân thể non nớt trải rộng các loại vết thương.
Nhìn thấy những dấu vết đó, Hữu Xu không cần nghĩ cũng biết bọn nó đã từng gặp phải chuyện gì. Hóa ra Vương Thiên Hữu chẳng những có tật luyến đồng, còn là một tên cuồng ngược đãi, lại mạnh mẽ tra tấn một đôi đồng nam đồng nữ này đến chết. Hoàn cảnh dơ bẩn đến thế nào, mới có thể nuôi dưỡng được một người ác độc như thế? Vương gia quả nhiên không phải là chỗ tốt đẹp gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT